• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vũ Điệu Của Trung Tá (5 Viewers)

  • Chương 10

Xuân đã qua, nhiệt độ thành phố N cũng dần ấm áp hơn , thời tiết tốt, dưới lầu mọi người bắt đầu đem chăn mền ra phơi. Sơ Vũ nhớ đến tối qua nằm trong chăn lạnh, kí túc xá của cô lại nằm phía không có ánh nắng mặt trời, ban đêm bị lạnh tỉnh lại nhiều lần.
Cô quyết định cũng đem chăn ra phơi nắng, phòng cô nằm trên tầng 5, đem chăn ra phơi là một công trình, chạy qua chạy lại, cuối cùng cũng ôm được chăn đệm xuống dưới.
Chín giờ bắt đầu có ánh sáng mặt trời, lúc này ánh mặt trời còn chưa đủ mãnh liệt, cô đang mang dép lê, đứng dựa vào một bên lan can, thở hổn hển vỗ cái chăn. Sức khỏe cô vốn yếu, mang chăn nặng xuống tay cứ run run. Nghỉ ngơi một lát, rốt cục cũng đỡ hơn, xoay người chuẩn bị lên lầu, lướt mắt qua chiếc cổng sắt của kí túc thấy một chiếc xe hơi màu đen, cô thản nhiên liếc mắt một cái.
Lúc cô đi lên đến cửa phòng, bỗng nghe thấy tiếng di động cô đang reo ở trong. Cô nhanh chóng mở cửa ra, lấy di động từ trong túi ra, cầm lên nhìn thấy một dãy số lạ. Cô không có lưu số điện thoại của Tịch Hạo Trạch, nhưng cô vẫn nhớ rõ trong đầu. Cô hơi nhíu mày nhìn màn hình đang lấp lóa, chần chờ hơn mười giây mới nhận.
"A lô , ai vậy ạ?" Bên kia không có lên tiếng. Sơ Vũ lại a lô một tiếng, cô nghĩ là ai đấy đùa dai, hơi tức giận đang chuẩn bị tắt máy, bên kia rốt cục cũng truyền đến một giọng nói, là giọng của một người phụ nữ, giọng nói từ tốn: "Tiểu Vũ à, là ta."
Sơ Vũ bỗng dưng ngẩn ra, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn Sơ Vũ nghe được không quá rõ ràng.
Nam Mân Thư nắm chặt điện thoại, mặt có chút ảm đạm. Bà không dám nói ra chữ "Mẹ" kia, bà sợ cô ấy sẽ cự tuyệt bà, thậm chí bà không dám gọi điện thoại.
Cả hai đều im lặng không lên tiếng.
Hồi lâu, Nam Thư Mân ho lên một tiếng: "Ta đang ở dưới cổng ký túc xá chờ con."
Tắt điện thoại, Sơ Vũ cố gắng hít một hơi. Chỉ cảm thấy ngực đau nhói, cả người càng ngày càng nhũn ra, giống như quả bóng bị xì hơi, cuối cùng suy sụp ngồi xuống giường, hai tay che mặt, đau đớn nhắm mắt lại.
Mãi nửa tiếng sau, cô mới đứng lên, thay áo quần mang giày, cầm sơ yếu lý lịch chuẩn bị đi đến một công ty phỏng vấn.
Chiếc xe màu đen vẫn đứng đấy, cô đã thấy người ngồi trên xe , từng bước đến gần, mặt cô bình tĩnh như nước, tim lại giống như sóng biển động đang quay cuồng. Cô đã tự nhủ không được nhìn, không được suy nghĩ, cứ bình tĩnh đi qua.
Đi được vài bước, hai chân cô giống như bị đóng đinh, bước lên không nổi.
Người trong xe cũng nhìn thấy cô , mở cửa xe ra. Trên mặt Nam Thư Mân lộ ra nét vui mừng, vội vàng bước đến bên cạnh Sơ Vũ, khóe miệng giật giật: "Tiểu Vũ, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhé." Đợi hơn nửa giờ, bà nghĩ Sơ Vũ sẽ không gặp bà , vừa mới nhìn thấy bóng dáng của cô, giây phút đó bà vui mừng khôn xiết. Nhìn con mình gần ngay trước mắt, người nhịn không được muốn sờ vào cô. Nhưng khi cô vừa đưa tay ra, Sơ Vũ nhanh chóng nghiêng người qua, bà mất mát rút tay về.
Sơ Vũ ngửi thấy một mùi thơm nhè nhẹ, Nam Thư Mân đội trên đầu chiếc mũ màu tím, che hơn nửa mặt. Sơ Vũ hiểu được vô thức nhếch miệng, đến gặp cô cũng không cần phải bịt kín như thế chứ. . Lòng cô thắt lại, bước về phía trước. Nam Thư Mân nhìn thấy cô đi, có chút gấp gáp, bối rối giữ chặt tay cô, Trong nháy mắt đầu óc Sơ Vũ trống rỗng, dừng lại.
"Có thể cho ta một chút thời gian không?."
Sơ Vũ từ từ ngẩng đầu nhìn bà, ánh nắng mặt trời chiếu cay mắt cô. Cô thấy được nổi bất an sợ hãi của bà ta, thấy bà ta đang khẩn thiết cầu xin.
Sơ Vũ cũng không nói chuyện, không lên tiếng bước lên xe của bà. Bầu không khí trong xe yên tĩnh lạ thường, hai người thật lâu vẫn không nói gì, thì ra hai mẹ con đã từng thân mật khăng khít nay cũng đã trở thành người xa lạ. Tất cả đều rất châm chọc.
Cô nhìn thẳng vào bụi cây phía trước, Nam Thư Mân thấy Sơ Vũ không có biểu hiện gì, hỏi: "Con đã ăn sáng chưa."
"Bà có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi."
"Con vẫn chưa ăn sáng phải không, ta sẽ đưa con ra ngoài ăn." Bà làm như không nghe thấy lời của Sơ Vũ , vội vàng khởi động xe.
Sơ Vũ ngây ngốc nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Nam Thư Mân đưa cô đến một nhà hàng ở trung tâm thành phố, vừa đi vào đã có người phục vụ tiếp đón, lễ phép cung kính dẫn họ vào phòng riêng.
"Tiểu Vũ, con muốn ăn gì?" Nam Thư Mân đưa thực đơn đến trước mặt cô.
Sơ Vũ từ đầu tới đuôi vẫn không nhìn mặt Nam Thư Mân, cô đã trăm ngàn lần nghĩ đến ngày gặp lại khuôn mặt này nhưng tất cả chỉ là uổng công. Cô cũng không đụng đến menu: "Bà có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, tôi không phải đến đây để ăn với bà." Bây giờ cô muốn xem bà ta có thể nói cái gì với cô.
"Cháo tổ yến, bánh gạo nếp, đúng rồi còn có món súp." Nam Thư Mân giống như nhớ đến cái gì đấy , miệng bỗng nở nụ cười: "Con ngày bé rất thích ăn súp , ta nhớ ngày đó..."
"Đủ rồi." Cô đau đớn nói, khóe miệng hơi giật nhẹ: "Tôi không ăn." Nhắc tới chuyện này cô chỉ càng cảm thấy đau khổ.
Cậu thanh niên đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn Sơ Vũ, cô gái trẻ này rốt cục có biết là đang nói chuyện với ai hay không.
Nam Thư Mân thản nhiên vẫy vẫy tay: "Hãy mang những món này lên trước đã."
Lát sau thức ăn được mang lên, Nam Thư Mân thân thiện múc cho Sơ Vũ một bát súp, mặt bà tươi cười muốn lấy lòng: "Con ăn thử đi."
"Tôi đã nói rồi, tôi không muốn ăn."
Tay Nam Thư Mân cứng đờ ra: "Ăn một ít cũng được, không ăn bữa sáng không tốt cho sức khỏe đâu."
Sơ Vũ lạnh lùng cười, đến bây giờ mới quan tâm, mười mấy năm nay bà ta ở đâu? Lúc cô bị sốt cao mơ mơ màng màng, không ai chăm sóc, bà ta ở đâu?
Nửa đêm cô bị viêm ruột thừa , đau đến chết đi sống lại, một mình chạy đến bệnh viện mổ, bà ta đang ở đâu?
"Ta biết con oán ta, nhưng ta cũng có nổi khổ riêng ."
Sơ Vũ bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bà, gương mặt xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, trang sức trang nhã, ai có thể nhìn ra được, bà năm nay đã 45 tuổi . Sơ Vũ cắn môi dưới, gằn từng tiếng nói: "Nổi khổ riêng ư? Ha! Là ba tôi không thể cho bà được căn nhà lớn, không thể cho bà ô tô sang, không thể mua cho bà sơn hào hải vị, không thể đáp ứng được những ham muốn ích kỷ của bà?"
"Tiểu Vũ, không phải." Nam Thư Mân bối rối lắc đầu, hai mắt đã ngấn lệ, bộ dáng nhu nhược làm cho người ta thương tiếc: "Con là con gái của ta không thể nói như vậy ... ta."
"Con gái ?" Cô cắn cắn môi, lặp lại hai chữ này, giọng khàn khàn hỏi: "Bà coi tôi là con gái của bà ư? Sinh mà không dưỡng, bỏ mặc chồng con. Chỉ sợ con gái ở trong lòng bà ngay cả rác rưởi cũng không bằng."
Sau đó cô lại cười rộ lên: "À tôi đã quên, mẹ của tôi tên là Nam Thư Mân, làm sao có thể so sánh được với phu nhân, Thư Nam, đường đường là nữ sư trưởng , là một ca sĩ tuyệt vời. Tôi không có phúc làm con gái bà, ăn có thể ăn bậy, nhưng người không thể nhận bậy."
Nam Thư Mân nghe những câu nói của con mình , bất lực dựa vào ghế. Cả người giống như thất thần, yên lặng rơi lệ. Lâu sau, bà nói với giọng khàn khàn: "Tiểu Vũ, ta lần này đến là muốn nói chuyện với con, chuyện công việc của con sau khi tốt nghiệp. Con học múa , đoàn nghệ thuật trong quân đội rất hợp với con."
Sơ Vũ bỗng dưng tức giận đứng lên, ghế cũng rơi xuống "Oành" một tiếng vang dội. Cô nặm chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, trong lòng bỗng cảm thấy tuyệt vọng, tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng, khóc không ra khóc cười không ra cười: "Đoàn nghệ thuật quân đội ư?"
"Hàng năm đều tuyển người, con giành được giải nhất quốc gia, tất cả các phương diện điều kiện đều phù hợp."
Sơ Vũ chớp chớp mắt, giống như không hề nghe lời bà ta vừa nói: "Bà có biết vì sao tôi vẫn múa?" Cả người cô mềm nhũn dựa vào ghế, bàn tay nắm chặt che giấu nỗi đau đớn trong lòng. Cô không nhìn Nam Thư Mân.
"Bởi vì trong nhà không có tiền, lúc học tiểu học, tôi đã tham gia tất cả các buổi biểu diễn vì một chút ít tiền thưởng kia." Cô vẫn cười.
Nam Thư Mân dường như có chút không tin, Hàn gia tuy rằng không phải là gia đình khá giả nhưng là không đến mức làm cho Sơ Vũ vất vả quá như vậy: "Ta không biết, ta nghĩ rằng con vẫn sống tốt. Ba con ông ấy... "
"Bà đừng nhắc đến ba tôi, bà không có tư cách. Bà đương nhiên là không biết. Ông nội..." Cô khẽ cắn môi: "Lúc bà bỏ đi, sức khỏe của ông đã không tốt lắm, người như ông, từng đánh bao nhiêu trận trên chiến trường, cứng rắn như thép, đến cuối cùng lại bị người đời chửi lên đầu chỉ vì đứa con dâu thảo của ông. Ông nội chết cũng không nhắm mắt."
Đôi mắt đen như mực Sơ Vũ mang đầy hận thù như muốn xuyên qua tim Nam Thư Mân. Nam Thư Mân che miệng nức nở , cả người run lên.
"Tôi hận múa."
"Hận" này tự giống như một con dao xuyên thẳng qua người cô, Nam Thư Mân mở to hai mắt, con gái bà hận không phải là múa, mà là hận bà.
Sơ Vũ hít một hơi, bỗng đứng lên: "Sư trưởng Thư, ý tốt của bà tôi nhận không có nổi." Sắc mặt cô tái nhợt, nói xong xoay người rời khỏi.
Lúc Nam Thư Mân phản ứng lại, nhìn ra cửa đang mở. Bà lau nước mắt, vội vàng đuổi theo.
"Tiểu Vũ, Tiểu Vũ." Bà đuổi theo sau, giày cao gót "cạch cạch" đập vào nền đá cẩm thạch, giữ chặt tay cô.
Mắt Sơ Vũ đã đỏ lên.
Nam Thư Mân nắm giữ tay cô chặt hơn, bà mấp máy môi: "Tiểu Vũ, ta... "
"Cô giáo Thư" một người phụ nữ gọi lên.
Nam Thư Mân từ từ thả tay Sơ Vũ ra, mặt liền bình tĩnh lại.
Người đi tới cười cười, nói: "Tôi nhìn thấy còn tưởng mình nhìn nhầm cơ , đã lâu không gặp bà rồi ." Ánh mắt lướt qua Sơ Vũ, lập tức giấu không được sự kinh ngạc.
Sơ Vũ nhìn qua, nhận ra mình đã gặp bà ta ở Tôn gia, là bạn học cũ của bà Tôn, Trái đất này thật tròn, sao lại có thể gặp nhau trong hoàn cảnh này chứ.
"Ngại quá, tôi còn có việc, có cơ hội lại nói chuyện." Nam Thư Mân đi ra ngoài.
Triệu Mạn nhìn hai người vội vàng đi, trong lòng dâng lên một chút hoài nghi.
Sơ Vũ tìm được một công việc trợ lý trong một công ty thiết kế kiến trúc, nói là trợ lý, nhưng thật ra là làm những việc vặt trong văn phòng. Nhưng môi trường ở đây cũng không tệ. Giám đốc công ty là một hoa kiều vừa về nước, tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Vừa về nước đã tự mình xây dựng sự nghiệp, nhân viên trong công ty đều là những người trẻ tuổi năng động. Sơ Vũ làm việc cùng họ cũng rất thoải mái, vui vẻ. Đây là cảm giác thỏa mãn mà cô chưa từng gặp qua.
Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đến tháng ba, đã có kết quả của kỳ thi nghiên cứu sinh. Kết quả cũng không khác lắm so với những gì cô đã dự tính, điểm môn chính trị và tiếng Anh rất tốt, chính trị 90, tiếng Anh 85. Khi cô vào thư viện lấy tài liệu, gặp được cô giáo chủ nhiệm, cô đã báo kết quả với bà ấy.
"Bốn năm đào tạo một vũ công, tốt nghiệp xong lại bảo là vì chuyện cá nhân phải chuyển ngành, Sơ Vũ à, con thật làm cho người ta vừa thương lại vừa ghét." Cô Nghiêm đã dạy hơn bốn mươi năm, trong ngành này cũng rất nổi tiếng . Lúc Sơ Vũ học cấp ba đã tham gia vào một buổi sơ tuyển, bà vừa liếc mắt đã nhận ra tài năng của cô bé.
Sơ Vũ ngượng ngùng cười.
"Thành tích hạng A này muốn học lên đã không còn là vấn đề nữa ." Cô Nghiêm vỗ vỗ vai cô: "Về sau đi dạy, dù sao cũng phải cần luyện tập."
Sơ Vũ gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối, cô Nghiêm đã dẫn dắt cô bốn năm, luôn chỉ bảo cô nhiều điều, trong lòng cô, luôn coi bà ấy như một người mẹ.
Trước đêm Sơ Vũ đi thành phố A thi vòng hai, Tôn Hiểu Nhiên đã đến trường học tìm cô.
Đi bộ trong khuôn viên yên tĩnh, cả hai người đang trầm tư suy nghĩ. Vòng qua một hồ nước nhân tạo, Tôn Hiểu Nhiên mở miệng nói: "Chuyện lúc tết thật xin lỗi, tớ thay mẹ tớ xin lỗi cậu."
Sau lại cô biết mẹ cô nói Sơ Vũ như vậy, cô đã giận mẹ cô ba ngày không nói chuyện. Trông bề ngoài Sơ Vũ luôn kiên cường, có vẻ như không để ý gì, nhưng cô biết Sơ Vũ là một người sống nội tâm, lần này mẹ của cô đã chạm vào nổi đau sâu kín nhất của Sơ Vũ.
Sơ Vũ hất tóc mái, hờ hững, thản nhiên nói, "Đều đã qua rồi."
"Thời gian này anh tớ vẫn muốn tìm cậu." Tôn Hiểu Nhiên dừng lại một chút: "Cậu thật không cho anh ấy... Cơ hội sao?"
Sơ Vũ trầm mặc.
Tôn Hiểu Nhiên hơi buồn, nhẹ nhàng nói: "Sơ Vũ, chúng ta đã là bạn bè nhiều năm như vậy, nhưng tớ phát hiện tớ thật sự không hiểu cậu. Anh tớ đã thầm thích cậu nhiều năm như vây, tớ không tin là cậu không biết." Cô bĩu môi nói tiếp: "Cậu còn nhớ cô giáo anh văn hồi cấp một không, trong lớp nhiều người như vậy, sao cô ấy chỉ thiên vị cậu."
Ánh mắt Sơ Vũ tối sầm lại, cô nhớ rõ, khi tốt nghiệp tiểu học, cô giáo đã tặng cho cô một câu "Thủy có thể tái thuyền cũng có thể Phúc Chu"(1) . Tâm tư của cô rất kín, chuyện gì cũng che giấu trong lòng.
(1) Nước để mà đỡ thuyền, cũng có thể làm lật thuyền. (Việc gì cũng có hai mặt của nó)
Sơ Vũ nhếch miệng, cười khổ: "Hiểu Nhiên, tớ và Phi Nhiên không hợp nhau."
"Hai người vẫn chưa thử qua sao biết là không hợp?"
Sơ Vũ mím môi, có chút kiên quyết nói: "Ngày mai tớ phải đi đến thành phố A ."
Tôn Hiểu Nhiên ngẩn ra, đã hiểu ý của Sơ Vũ. Thành phố Anằm ở phía bắc thành phố N, là một thành phố ven biển. Có lẽ Sơ Vũ đã hạ quyết tâm rời khỏi nơi này.
Thành phố này đã làm cô quá mệt mỏi và khổ sở, cô lựa chọn trốn tránh, không phải cô không dũng cảm, chỉ là đã quá đau .
Sơ Vũ đề ngồi xe lửa đi đến thành phố A, đến thành phố ven biển này cô có cảm giác như được tái sinh, không khí ẩm ướt, gió thổi phất lên mặt, nhẹ nhàng mang theo hương vị biển.
Cô tìm một khách sạn gần trường học, đơn giản , trong phòng có một chiếc ti vi 21 inch. Ngồi xe lửa 3 giờ, hơi mệt, miễn cưỡng nằm ở trên giường, chăn phảng phất mùi của ánh nắng mặt trời, ấm áp, làm cho tâm trạng cô rất thư thái, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Cô tìm một khách sạn gần trường học, đơn giản , trong phòng có một chiếc ti vi 21 inch. Ngồi xe lửa 3 giờ, hơi mệt, miễn cưỡng nằm ở trên giường, chăn phảng phất mùi của ánh nắng mặt trời, ấm áp, làm cho tâm trạng cô rất thư thái, cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ đến xế chiều, mơ mơ màng màng điện thoại reo lên . Sau năm mới Tịch Hạo Trạch bận rộn diễn tập tại Tân Hải, ngày hôm qua vừa mới diễn tập xong. Lúc này mới có thời gian gọi điện thoại cho Sơ Vũ.
Từ cuộc nói chuyện lần trước, sau đó hai người cũng không liên lạc gì , Sơ Vũ lúng ta lúng túng giữ điện thoại, không biết nói gì.
Tịch Hạo Trạch nghe tiếng hít thở của cô, khóe miệng chậm rãi nhếch lên:"Em đang căng thẳng ư?"
Sơ Vũ bỗng dưng giật cả mình quên cả hít thở, lúc biết đó là điện thoại của anh ta không hiểu sao tim cô lại đập nhanh hơn. Tịch Hạo Trạch cười khẽ một tiếng, liền hỏi: "Đã có kết quả thi nghiên cứu sinh chưa?"
"Rồi." Sơ Vũ nhỏ giọng nói.
"Khi nào thì thi vòng hai?"
"Sáng mai."
"Em đang ở thành phố A." Tịch Hạo Trạch khẳng định nói.
Sơ Vũ nhẹ nhàng vâng một tiếng, cô không biết bây giờ Tịch Hạo Trạch cũng đang ở thành phố A.
Lát sau, Tịch Hạo Trạch đã lái xe vào thành phố A, Sơ Vũ sợ anh tìm không ra địa chỉ, đứng ở khách sạn nhìn xung quanh chờ anh. Khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn anh tuấn kia, trong nháy mắt cô cảm thấy tim đập thình thịch, cảm giác khát vọng kìm nén, nhưng lại có chút tự ti.
Anh đi đến trước mặt cô: "Đợi lâu không?"
Sơ Vũ lắc đầu: "Vừa mới xuống thôi."
Ở ngoại ô thành phố A, có rất nhiều khách sạn tư nhân mọc lên để tiện cho sinh viên. Tịch Hạo Trạch ngẩng đầu nhìn vào ngõ nhỏ, ồn ào chật chội, nhiều người phức tạp, anh có chút nhăn mặt, trầm giọng nói: "Đi lên thu dọn đồ đạc đi."
Sơ Vũ khó hiểu nhìn anh, nói, "Ngày mai em còn phải đi phỏng vấn."
Lúc hai người đang nói chuyện, một đôi nam nữ tình tứ ôm nhau lướt qua họ đi thẳng vào khách sạn. Mặt Sơ Vũ bỗng dưng đỏ lên, không nói thêm gì nữa, chạy lên lầu, thu dọn hành lý.
Lúc xuống trả phòng, cô muốn thương lượng với ông chủ. Cô đêm nay không ở lại đây, cô muốn lấy lại tiền phòng.
Ông chủ trừng mắt nhìn cô liếc một cái: "Cô bạn, làm gì có chuyện đó, mặc kệ cô có ngủ ở đây hay không, cô đã đặt phòng rồi, tiền tất nhiên là phải trả ."
Sơ Vũ hơi tiếc, không ở, còn phải trả một 100 tệ.
Tịch Hạo Trạch thấy cô cầm túi xách, cúi đầu đi ra.
Trong ngõ nhỏ lúc này có người đang đi đến, từ xa đã truyền đến tiếng hét: "Nhường đường một chút ... nhường một chút..." một chiếc xe ba bánh đang chở nước ở phía sau la lớn lên , Sơ Vũ vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, có chút không yên lòng.
Xe ba bánh đã lái đến gần cô, cô vẫn không có phản ứng, Tịch Hạo Trạch vươn tay ra kéo cô vào trong lòng mình: "Đang nghĩ cái gì đấy, phải nhìn đường chứ."
Anh ở trong doanh trai từ lâu, đã quen nói chuyện nghiêm túc. Đàn ông ba mươi, từ lâu anh đã không biết dịu dàng là gì, lúc này nói chuyện với Sơ Vũ, giống như đang la mắng một đứa nhỏ, Sơ Vũ im lặng cúi đầu.
Sau đó cứ nắm tay cô. Người Sơ Vũ là thể hàn, tay luôn lạnh như băng , giờ phút này bị cầm tay, bàn tay bỗng nhiên ấm áp, còn có đổ chút ít mồ hôi.
Cô âm thầm rút tay ra, nhưng người kia vẫn cứ nắm chặt. Cô nghiêng đầu hơi nhìn lướt qua anh, dường như tất cả đều làm rất tự nhiên .
"Đã ăn tối chưa?"
"Chưa." Cô vừa mới dậy thì nhận được điện thoại của anh, làm gì có thời gian mà ăn.
"Muốn ăn gì?"
Sơ Vũ không nghĩ đã nói, "Thịt xiên."(2) món cay
(2) Món này không chỉ có thịt xiên mà còn có tôm mực xiên, đủ các loại, tớ gọi tắt là thịt xiên
Tịch Hạo Trạch cau mày, không nói gì, nhanh chóng kéo cô vào nội thành.
Thật ra, anh vẫn chưa nếm thử qua
món này bao giờ, nghĩ rằng trong thành phố chắc sẽ có.
Cô nghĩ Tịch Hạo Trạch dẫn cô đi đến một nhà hàng cao cấp nào đó, ở nơi mà ăn một bữa ăn xong thì phải tiếc đứt cả ruột. Gần trung tâm thành phố A có rất nhiều món ăn vặt, cá mực nướng , thịt dê xiên, còn có đủ loại bánh, nhìn là đã thèm ăn, Sơ Vũ do dự lắc lắc tay "Ăn ở đây đi." Cô hơi lo Tịch Hạo Trạch không thích những nơi như vậy, vui tươi hớn hở cười một cái: "Em mời anh."
Trên đường nhộn nhịp hối hả, tiếng địa phương ồn ào , lòng Tịch Hạo Trạch đã cứng rắn nhiều năm trong chớp mắt cũng dịu đi nhiều, anh khẽ cười, đôi mắt thâm trầm kia lóe lên một tia cưng chiều.
Sơ Vũ vốn định ngồi bên ngoài ăn , nghĩ lại đại thiếu gia Tịch Hạo Trạch này có lẽ không dễ dàng thích ngồi đây ăn cùng cô, muốn ngồi phía ngoài, nhưng sợ anh đêm nay lại nhịn đói .
Cuối cùng cô chọn một quán, "Thịt xiên tình yêu", tên rất lãng mạn, đi vào thì thấy, hơn mười bàn đều là những cặp đôi , rất hợp với tên quán.
Cô cầm một cái rổ đưa cho Tịch Hạo Trạch, mình thì tự bắt đầu đi chọn đồ ăn , Tịch Hạo Trạch nhìn cô đi tới đi lui ở tủ lạnh, chuyên chú chọn lựa nguyên liệu, anh đứng bên cạnh cô, đưa rổ cho cô: "Giúp anh chọn luôn."
"Em làm sao biết anh thích ăn gì?"
"Ngoài rau và nấm, tất cả đều được." Anh hơi giật nhẹ khóe miệng.
Thức ăn đã nấu chín, hai người ngồi đối diện nhau, bếp lửa nóng hôi hổi, Sơ Vũ lại múc thêm một muỗng ớt, đổ dấm vào, quấy quấy, một bát đỏ đỏ , vừa chua lại vừa cay.
Cô không ngừng thổi thổi ăn mấy miếng, thấy Tịch Hạo Trạch không đụng đũa, nghĩ anh không thích: "Anh ăn thử xem, rất ngon đấy ."
Sơn hào hải vị nào Tịch Hạo Trạch chưa ăn qua, anh nhìn vào mắt Sơ Vũ, chóp mũi đã dính một chút mồ hôi, vẻ mặt rất thỏa mãn. Xung quanh đều là sinh viên, những đôi tình nhân, tất cả đều rất chân thật, dường như rất lâu trước đó ai đó đã từng trải qua chuyện này.
Cuối cùng, Tịch Hạo Trạch cũng không khách khí nữa, thực sự để Sơ Vũ trả tiền mời khách. Thế nên rất lâu sau này, khi nhớ lại chuyện này, Sơ Vũ vẫn luôn trêu anh, không đáng mặt làm đàn ông, để cho con gái trả tiền.
Hai người ăn xong thịt xiên, đi dạo nửa ngày, Sơ Vũ cũng như những cô gái khác, cũng thích mua những thứ đồ linh tinh. Tịch Hạo Trạch vẫn rất kiên nhẫn đi cùng cô, trong giờ phút này hai người tựa như đã quen biết từ lâu .
Cô nhìn trúng một cái kẹp tóc hình quả anh đào, cô bán hàng hô 15 tệ, cô trả giá 8 tệ. Cô bán hàng nhất quyết không chịu, Tịch Hạo Trạch thấy cô ngắm nghía chiếc kẹp trong gương, xem ra cô rất thích.
Nhưng cô vẫn trả lại cho cô bán hàng, cười nói: "Tôi chỉ xem thôi." Lại quay sang nói với anh: "Đi thôi, đi lên trên này đi dạo." Anh hơi khó hiểu, rõ ràng là cô rất thích mà. Vừa mới xoay người, chợt nghe cô bán hàng gọi lại: "8 tệ thì 8 tệ , này bán cho cô đấy."
Sơ Vũ bĩu môi, Tịch Hạo Trạch nhìn thấy hai mắt cô sáng rọi, bỗng nhiên anh vô thức cười cười.
Sơ Vũ thanh toán tiền, cầm kẹp hình quả anh đào, miệng nở một nụ cười.
"Lúc nãy là em cố tình không mua đúng không ?"
Sơ Vũ nghiêng đầu nhìn anh, tự nhiên nói: "Đúng vậy." Cô hì hì cười: "Mua những thứ ở đây đều phải như vậy."
Đây là cuộc sống của cô, hơn hai mươi năm qua cô đều như vậy , một xu một hào, cũng cò kè mặc cả. Cô không có cảm thấy có gì không ổn, tiết kiệm giá rẻ, cô cảm thấy ngược lại rất chân thật và an tâm.
Anh im lặng, dường như đã hiểu ra, nhưng lại càng cảm thấy đau lòng nhiều hơn. Nói thật, Tịch Hạo Trạch lần đầu tiên gặp qua chuyện như vậy, cuộc sống của anh như đã được trải thảm từ trước, nhìn thấy Sơ Vũ vui vẻ vô tư trước mắt. Có lẽ, anh thật sự vẫn chưa hiểu rõ về cô.
Tịch Hạo Trạch lái xe đưa cô đến một khách sạn nằm trong trung tâm thành phố, Sơ Vũ ôm túi xách, đi sau anh.
Tịch Hạo Trạch nhìn bộ dạng cảnh giác của cô, vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhân viên lễ tân hỏi anh thuê mấy phòng , đầu óc Sơ Vũ đông cứng lại, ánh mắt sáng quắc theo dõi anh.
Ánh mắt anh trêu tức giễu cợt giương lên, nói : "Một phòng."
Sơ Vũ nóng nảy, bước lên trước hỏi: "Phòng có mấy giường?" Lập tức xoay người nghiêm túc nói với Tịch Hạo Trạch: "Chúng ta không thể ngủ cùng nhau!"
Nhân viên lễ tân ngạc nhiên nhìn cô, cố gắng nhịn cười.
Trong nháy mắt không khí ngưng trệ , Tịch Hạo Trạch vẫn ung dung bình thản, sắc mặt không có một chút lúng túng, anh nghiên mặt qua, ho khụ một cái.
Sơ Vũ hơi xấu hổ, mặt ủng đỏ lên , nhỏ giọng nói: "Lấy hai phòng đi."
Tịch Hạo Trạch không nói gì, cầm thẻ phòng đi lên lầu . Sơ Vũ bối rối nắm chặt tay, đi theo sau anh, vào phòng, Tịch Hạo Trạch mở cửa sổ ra, gió đêm từ từ thổi vào.
"Đi tắm đi."
Sơ Vũ khẽ cắn môi: "Em về đây." Một nam một nữ ở cùng một phòng, dù thế nào thì mọi người cũng sẽ hiểu lầm, tư tưởng Sơ vẫn rất cổ hủ, cứ việc Tịch Hạo Trạch nói sẽ kết hôn với cô là một chuyện, nhưng không phải là , cô sẽ tùy tiện cùng anh ở chung. Dù cho cô đã thích anh nhiều năm như vậy.
Tịch Hạo Trạch im lặng đã lâu, cũng không trêu chọc cô nữa, nói: "Được rồi, bên trong còn có một phòng cho em ngủ."
Sơ Vũ thở ra một hơi, bây giờ mới nhìn lại căn phòng. Cô chỉ nghĩ là đến một khách sạn bình thường, không nghĩ rằng đây là một khách sạn xa hoa thoải mái thế này, trên nền phủ một lớp thảm mềm mại, ánh đèn vàng dịu dàng phản phất cho người ta một cảm giác ấm áp.
Cô rửa mặt ra đã thấy Tịch Hạo Trạch nằm trên giường mặc áo choàng tắm màu trắng, anh nhắm hai mắt lại, ngọn đèn ngủ chiếu vào mặt anh, nhìn qua có vẻ anh rất mệt mỏi.
Sơ Vũ nhẹ nhàng đi qua, cách anh khoảng nửa mét, tinh tế đánh giá khuôn mặt anh. Anh trong trí nhớ của cô thật sự thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt mặt anh bây giờ đã chín chắn hơn, bình tĩnh và độc đoán.
Anh hơi nhíu mày , cô kìm lòng không được đưa tay vuốt xuống, trong chớp mắt tay đang lơ lửng giữa không trung thì nghe thấy một tiếng thở dài. Xoay người, chân phải vừa mới vừa nâng lên, đã bị kéo lại, ngã vào lòng một cơ thể rắn chắc.
* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom