Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8
Sơ Vũ cũng đã quen như vậy rồi. Hàng năm từ ngày mùng hai đến ngày mùng sáu, cô hầu như đều ở nhà một mình, thật ra cô không hề cảm thấy gì cả.
Chẳng qua mỗi khi đi trên đường, nhìn thấy gia đình người khác một nhà ba người, cô đột nhiên sẽ lại nhớ, nhớ tới gia đình hạnh phúc trước kia của cô.
Trước năm mới cô đồng ý với Tôn Hiểu Nhiên đến nhà Tôn gia. Buổi tối mùng năm, Tôn Phi Nhiên cũng gọi điện thoại đến, nói ngày mai sẽ đến đón cô. Họ biết qua năm mới cô đã ở nhà một mình nhiều ngày rồi. Hồi bé Tôn Phi Nhiên và Tôn Hiểu Nhiên chỉ cần có thời gian sẽ đến nhà cô, điều này làm cho cô không thể cắt bỏ được tình bạn với họ.
Ngày mùng sáu, mười giờ hơn, Tôn Phi Nhiên lái xe đến chờ ngoài cổng hẻm. Xe không laí vào được trong hẻm nhỏ, anh dựa người vào xe nhìn ngôi nhà nhỏ cũ kĩ, nhìn bóng dáng thanh mảnh đằng xa nở nụ cười. Lúc Sơ Vũ đi ra, thấy một chiếc xe màu bạc, cô nhìn vào biển số xe dừng lại vài giây.
"Sao lại mua này mua nọ làm gì." Tôn Phi Nhiên nhận lấy.
Sơ Vũ nghĩ nếu đến Tôn gia tay không cũng không hay nên cô mua một giỏ hoa quả đơn giản.
"Bác và cô Tôn hôm nay có nhà không?"
"Sơ Vũ, em sợ cái gì không phải là chưa gặp qua...." Tôn Phi Nhiên hơi nheo mắt lại.
Sơ Vũ bĩu môi, chỉ là cô và bà Tôn nói chuyện không hợp nhau.
"Đúng rồi, em quen thân với người ngày hôm đó sao?" Tôn Phi Nhiên đột nhiên chuyển đề tài.
Sơ Vũ hơi sửng sốt, hiểu được anh đang nói đến Tịch Hạo Trạch, cô thản nhiên nói, "Không quen."
Tôn Phi Nhiên nhẹ nhàng cười, "Nhóc Hiểu Nhiên kia, cả ngày nhắc đi nhắc lại về anh ta, bây giờ đi khắp nơi hỏi thăm về anh ta."
Sơ Vũ nhẹ nhàng quay đầu, yên lặng không nói gì nhìn cây cối ngoài cửa sổ.
Nơi gia đình Tôn Phi Nhiên sống, là một khu nhà cao cấp. Lúc xuống xe, những dãy nhà cao tầng, cô hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một chút gì đó không rõ cảm xúc.
Tôn Hiểu Nhiên tươi cười mở cửa, "Sơ Vũ, cuối cùng cậu đã đến, mau vào đi."
Bà Tôn đang ngồi trên sô pha xem hài kịch, cười khanh khách không ngừng, quay đầu nhìn cô một cái, thản nhiên nói, "Sơ Vũ, đến rồi à."
"Cô ạ, con đến chúc tết gia đình ."
"Ngồi đi, ngồi đi. Hiểu Nhiên rót nước đi." Vài năm gần đây bà Tôn bắt đầu mập ra, nhưng cũng không hề có quyết tâm giảm béo.
"Mẹ, Sơ Vũ cũng không phải là khách mà." Tôn Hiểu Nhiên vẫn ngoan ngoãn rót nước.
Bà Tôn nhìn qua giỏ trái cây Sơ Vũ mang theo, ánh mắt thản nhiên , "Con đến là tốt rồi, mua quà làm gì. Năm trước ba Hiểu Nhiên từ Hải Nam về mua bao nhiêu là hoa quả, chúng ta ăn còn chưa hết."
Sơ Vũ cười nhẹ.
"Mẹ, ba đâu?" Tôn Phi Nhiên hỏi.
"Người ở cục thuế gọi ba ra ngoài rồi. Đúng rồi, lát nữa có một người bạn của mẹ đến đấy."
Mặt Tôn Phi Nhiên hơi nhăn lại, nhíu mày nói: " Sao trước đó mẹ không nói?"
"Là bạn học cấp hai của mẹ, bây giờ làm trong đoàn nghệ thuật quân đội, là bác Triệu đấy, em gái con không phải cũng muốn vào đoàn nghệ thuật quân đội sao, đúng lúc mời người ta đến đây, cũng có thể hỏi một chút tình hình."
Tôn Phi Nhiên cũng không nói gì.
Bà Tôn nhìn qua Sơ Vũ vài lần, rồi tiếp tục xem tivi .
Lát sau lúc bạn của bà Tôn đến, Sơ Vũ mới hiểu được ý của bà Tôn.
Bạn hoc cũ của bà dẫn theo một cái cô gái đến.
"Ôi, đây là Vi Vi mà, tôi nhớ có gặp qua lúc cô bé mười tuổi, nháy mắt một cái đã xinh đẹp như vậy rồi, bà Triệu à, nhìn mấy đứa nhỏ không thể nhìn lại mình đã già đi bao nhiêu."
"Cô à, cô đâu có già. Bây giờ nếu cô cùng con ra ngoài dạo phố, người khác sẽ nghĩ mình là chị em đấy." Vi Vi nói xong ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua Sơ Vũ.
Bà Tôn cười tươi như hoa.
"Đứa nhỏ này khéo quá."
Bà Tôn kéo tay cô, "Vi Vi, đây là anh Phi Nhiên, ngày bé các con đã gặp nhau rồi . Đây là em gái, Hiểu Nhiên."
Vi Vi ngọt ngào tươi cười với mọi người, " Anh Phi Nhiên ."
"Phi Nhiên, con đi lấy thức ăn mời Vi Vi đi."
"Bà Tôn, cô gái kia là đối tượng của Phi Nhiên à? Bà thật có phúc, có một cô gái đẹp như vậy."
"Tôi nào có được may mắn kia, là bạn học của Hiểu Nhiên, đến nhà tôi chúc tết ." bà Tôn cười nói .
Sơ Vũ ngồi một bên nhìn thấy, trong đầu đã rõ ràng.
"Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi vào trong bếp xem." Bà Tôn đứng lên.
Sắc mặt Tôn Phi Nhiên khó coi, anh bực bôi, sau đó cũng đứng lên, đi vào bếp.
"Cô là bạn của Hiểu Nhiên, cũng học múa ư?" Lã Vi hỏi.
"Đúng vậy, nhưng chúng tôi không học cùng trường."
Mẹ Lã Vi gật gật đầu, "Sao bác nhìn con thấy quen mắt ghê, giống như đã gặp cô ở đâu rồi ấy."
"Cô à, có lẽ khuôn mặt con phổ biến." khóe miệng Sơ Vũ giật nhẹ.
Tôn Hiểu Nhiên cầm lấy ấm trà "Cô à, con rót cho cô chén trà. Em Vi Vi cũng uống trà đi." Điện thoại của cô đột nhiên vang lên , tay cô hơi nghiêng làm nước trong ấm trà đổ ra, nước trà đổ vào giày của Vi Vi.
"Nước đổ rồi !" Lã Vi vội vàng đứng lên, sắc mặt khó chịu.
Mắt Tôn Hiểu Nhiên nhíu lại, ánh mắt đảo qua, lóe lên một tia gian xảo, "Ngại quá, ngại quá." Sơ Vũ nhìn cô như thế, biết cô cố ý , miệng nhếch lên bất đắt dĩ, "Tôi đi lấy khăn lau."
Tôn Hiểu Nhiên đắc ý nháy mắt với cô mấy cái.
Nhà bếp Tôn gia được ngăn cách bởi một cánh cửa kính mờ, tuy đóng cửa, nhưng tiếng động bên trong đều rất rõ ràng. Sơ Vũ đứng ở cửa, tay vừa đụng vào khóa cửa, chợt nghe tiếng tranh cãi ở bên trong.
"Tôn Phi Nhiên, mẹ nói cho con, tốt nhất là tự con sớm thu hồi tâm tư của mình lại đi. Cô ta là ai, gia đình kia của cô ấy, cha mẹ của cô ấy dựa vào cái gì mà có thể làm thông gia nhà chúng ta, con cũng không phải không biết mẹ của cô ta còn cùng người khác chạy......"
Sơ Vũ giống như bị sét đánh, trong lòng đau đớn, kinh ngạc đứng ở đấy, tay vô thức nắm thật chặt lại.
"Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế, con người của Sơ Vũ không phải là mẹ không biết."
"Biết. Mẹ còn biết rõ hơn con, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ biết đào hang."
Trong nháy mắt một câu nói đã làm cho Sơ Vũ trở nên trắng bệch.
Cửa hơi hé ra một chút, không khí xung quanh ngưng trệ, cơ thể cứng nhắc của cô hơi run run. Tôn Phi Nhiên kinh ngạc định bước tới, đau đớn gọi, "Sơ Vũ..."
Bà Tôn cũng không nghĩ rằng Sơ Vũ đang đứng ở cửa, mắt nhìn qua.
Khóe miệng Sơ Vũ hơi run , ánh mắt mờ mịt, từ từ nở một nụ cười, "Cô, cô... con đến nói với cô một tiếng, con, ba mẹ con sắp trở về, con phải về." cô không biết giây phút ấy sao mình có thể nói hoàn chỉnh được câu nói kia.
Nói xong, cô còn không kịp nhìn mặt họ, động tác cứng ngắc xoay người, cô biết, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ bước vào nơi này nửa bước .
"Sơ Vũ, em đợi chút." Tôn Phi Nhiên liền chạy theo sau.
"Phi Nhiên, trong nhà có khách, con đứng lại."
Tôn Hiểu Nhiên đứng lên, buồn bực , "Mẹ, sao Sơ Vũ đột nhiên lại đi?"
"Trong nhà có việc." sắc mặt bà Tôn khó coi nói, lại quay sang tươi cười với mẹ con Vi Vi.
Sơ Vũ chạy thẳng một mạch , nước mắt bay lả tả giữa không trung, gió thổi vào mặt cô rất đau, đến khi cô chạy mệt lả , không thể chạy được nửa, cô dừng lại, dựa lên thân cây trên lề đường, đau khổ thở hổn hển, trong lòng vừa buồn vừa đau.
Tôn Phi Nhiên đi đến bên cạnh cô, "Sơ Vũ!"
Sơ Vũ ngẩn người ra, "Phi Nhiên, anh về đi." Cô nhẹ nhàng nói một câu, làm cho ánh mắt Tôn Phi Nhiên ảm đạm xuống.
" Xin lỗi, Sơ Vũ, mẹ anh..."
Tay cô bám vào thân cây khô cằn, người run lên . Những lời nói của bà Tôn như kim đâm vào lòng cô, Nam Thư Mân là vết thương trong lòng mà cô vĩnh viễn không thể xóa được, Từ nhỏ cô đang mang trên người gánh nặng này, lòng tự trọng từng chút từng chút một ăn mòn vào trái tim cô, mà chỉ có cô một mình chịu đựng trong im lặng.
Tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Mày Tôn Phi Nhiên nhíu chặt lại , một hồi lâu mới tìm thấy lại giọng nói của mình, khàn khàn nói, "Em còn nhớ trước lúc em thi nghiên cứu sinh, anh đã nói với em." Anh hít một hơi thật sâu, dừng một chút, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy, "Anh biết bây giờ anh có nói gì em nghe cũng không vào, nhưng, Sơ Vũ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn chờ em lớn lên, em có biết anh...."
*Eyahim: thương anh này ghê*
"Phi Nhiên, anh không cần nói . Em biết, em đều biết." Sơ Vũ nghẹn ngào ngắt lời anh.
Tôn Phi Nhiên tự giễu cười, "Mặc kệ gia đình của em như thế nào, anh chỉ biết em là em, là người từ nhỏ luôn đi theo sau anh, là cô bé anh giúp làm bài tập mỗi ngày."
Xe cộ đi qua lại trên đường, ánh mắt Sơ Vũ nhìn vào hư vô. Cô cúi đầu cười ra tiếng, Tôn Phi Nhiên nghe tiếng cười kia, trong lòng xót xa đau không thở nổi, bước đi nặng nề như cắm đinh trên mặt đất, khó có thể tự kiềm chế.
Giọng nói Sơ Vũ rất bình thản, "Nhưng em chịu không nổi bị người khác khinh thường người nhà em."
Tôn Phi Nhiên bỗng dưng mở to hai mắt, ánh mắt càng ảm đạm hơn, nhìn bóng dáng gầy yếu, tay đưa lên, lại phát hiện cô cách anh càng ngày càng xa.
Bọn họ cách nhau gần như thế, nhưng vẫn không thể đi đến cùng nhau.
Vào tháng một, Tịch Hạo Trạch đến thành phố B thăm ông nội. Tịch lão gia vẫn luôn yêu nhất đứa cháu nội này, cũng bởi vì anh rất giống ông. Điều Tịch lão gia quan tâm nhất hiện nay là hôn sự của cháu nội, thúc giục anh ta nhanh đem cháu dâu về cho ông gặp.
Lúc anh quay lại thành phố N, thời tiết đã đẹp hơn làm tâm trạng anh cũng tốt lên, có một số việc bắt đầu phải giải quyết..
Mười lăm tháng giêng, tết nguyên tiêu.
Hàn Thần và Sơ Vũ đến quảng trường, trên đường treo rất nhiều các loại đèn lồng. Cả một vùng sáng chói, đủ màu đủ sắc. Ở thành phố N tết nguyên tiêu hàng năm đều rất tấp nập, người dân ra ngoài đi chơi, bao nhiêu là người ngoài đường, chỉ cần hơi không cẩn thận một xí đã không tìm thấy đường về.
Họ đi theo dòng người, dọc mỗi con đường đều đủ loại đèn lồng rực rỡ. Sơ Vũ ngẩn đầu nhìn. Nơi này tổ chức trò chơi đoán câu đố, được tặng đèn.
"Hàn Thần, chúng ta chơi trò này đi."
Cô luôn thích chơi tròn này, đã đoán trúng rất nhiều câu đố, hai tay Hàn Thần đầy đèn lồng. Nếu Hàn Thần không lôi kéo cô , cô có lẽ còn muốn đoán tiếp.
"Lấy nhiều như vậy về cũng không có chỗ để! Hay là vứt đi." Hàn Thần nhìn đèn trên hai tay phiền lòng, lát nữa anh ta còn phải đi chơi cùng bạn học.
Sơ Vũ tất nhiên tiếc, "Đưa cho chị, em đi chơi đi. Chín giờ rưỡi chị đứng bên cây ngô đồng vàng kia đợi em."
Hàn Thần giao đèn cho chị, rồi chạy đi. Sơ Vũ cầm đèn theo, đi qua cầu, hai bờ sông đèn đuốc sáng trưng, trên bờ sông có nhiều thuyền hoa, tiếng đàn vọng lại từ những chiếc thuyền hoa làm người ta hâm mộ.
Lúc Tịch Hạo Trạch đi ra từ nhà hàng, nhìn trăng sáng tròn, gọi điện thoại cho Sơ Vũ. Sơ Vũ đang chơi vui vẻ, trên đường ồn ào tiếng chuông điện thoại reo không để ý. Lúc này ngồi bên cầu, mới nghe được tiếng chuông rõ ràng.
Cô thấy dãy số hiện lên trên màn hình, sắc mặt thay đổi, yên lặng vài giây do dự nhưng cuối cùng vẫn nhận, "A lô !"
Tịch Hạo Trạch nghe bên kia có tiếng ầm ầm , "Em đang ở đâu đấy?"
Sơ Vũ bĩu môi, "Có liên quan đến anh à."
Tiếng đàn nhẹ nhàng trên thuyền truyền đến tai anh, khóe miệng anh giật nhẹ, cũng không so đo với cô, ngón tay gõ gõ trên tay lái, bỗng dưng ánh mắt chợt lóe lên, nhếch môi, "Sơ Vũ, hay là chúng ta đánh cuộc đi, bây giờ em hãy đứng đó, nếu trong vòng 15 phút, tôi tìm thấy em, đêm nay em... sẽ phải đi theo tôi?"
Sơ Vũ đột nhiên nghẹn lại, mặt đỏ lên, cô cắn môi, bên tai truyền đến tiếng đàn uyển chuyển. Gió lạnh phơ phất thổi tới, làm cho đầu óc cô đang mê man bổng dưng tỉnh táo.
"Sao? Không dám ư!" Tịch Hạo Trạch mỉm cười.
"Vì sao tôi phải thách đố cùng anh?"
"Nếu tôi không tìm thâý em, tôi có thể đồng ý với em một nguyện vọng. Coi như là quà tết Nguyên tiêu, ví dụ như..." Tịch Hạo Trạch cố ý dừng một chút, nhẹ nhàng nói, "Chuyện tham gia vào đoàn nghệ thuật của người bạn kia, đương nhiên, em cũng có thể từ chối."
Lời nói của anh giống như thuốc phiện dụ hoặc cô, cô há miệng thở dốc, hô hấp cũng nhanh hơn .
"Bây giờ tôi đếm đến 3 nếu cô không trả lời coi như tôi chưa nói gì." Khóe miệng Tịch Hạo Trạch nhếch lên.
"1 "
"2 "
"3 "
.
.
.
.
..
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Sơ Vũ hít một hơi thật sâu, khó khăn nói ra một chữ: "Được."
Câu trả lời của cô dường như nằm trong dự kiến của anh, câu trả lời của cô nhẹ nhàng phảng phất qua trái tim anh, anh kiêu ngạo nhếch miệng: "Lát nữa gặp".
Sơ Vũ tắt điện thoại, hoảng hốt nhìn ngọn đèn đủ màu đối diện, ánh mắt mê mang, cô không tin một nơi lớn như vậy anh có thể tìm được cô, huống gì đêm nay nhiều người như vậy.
Đứng ở trên cầu, người đi qua đi lại, tiếng đàn du dương. Với cô, mỗi một phút một giây trôi qua đều như đang giày vò. Cô không chớp mắt nhìn chằm vào con số trên di động, trái tim như đang treo lơ lủng .
Một phút chậm rãi trôi qua, hai phút ... trôi qua, cô nhìn kim giây đang nhích từng chút một, gần đến phút cuối lòng cô lại ngược lại, càng trầm tĩnh hơn.
"Mẹ, con thích đèn này." Một giọng nói non nớt thức tỉnh Sơ Vũ. Sơ Vũ xoay người nhìn thấy một cô bé đáng yêu đang kéo tay mẹ mình, cứ dừng lại trước mặt cô không chịu đi, ánh mắt nhìn chằm vào chiếc đèn.
"Cô gái, đèn này bao nhiêu tiền vậy?"
Sơ Vũ mỉm cười, xoay người cầm lấy đèn, rồi nhìn vào hai mẹ con, nở nụ cười dịu dàng: "Đây là đèn chị đoán trúng câu đố được thưởng, chị tặng cho em đấy."
Mắt cô bé cong lên như vầng trăng khuyết: "Cảm ơn chị ạ"
"Ôi thật ngại quá , cám ơn cô ."
"Cảm ơn chị." Cô bé mừng rỡ nhìn cô cười tươi.
Sơ Vũ nhìn vẻ mặt hai mẹ con hạnh phúc vui vẻ cầm đèn rời đi , bỗng nhiên giật mình, khóe mắt đã ươn ướt, lại nhớ đến người kia. Cô giật nhẹ khóe miệng, nhìn lại màn hình di động, phát hiện còn mười giây nữa là hết mười lăm phút. Giống như phần thi chạy gần kết thúc còn vài bước, cô không kìm nén được sự phấn khích của mình.
Cuối xuống cầm đèn lên, chuẩn bị rời đi, dù sao qua 15 phút anh ta không xuất hiện cô đi cũng không trái với quy tắc. Sơ Vũ mừng thầm, hai tay cầm đèn . Lúc xoay người, độ cong trên miệng dần dần biến mất, hít thở khó khăn.
Tịch Hạo Trạch mỉm cười, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, từng bước đi về phía cô.
Sơ Vũ hơi giật mình, ngón tay hơi buông lỏng, đèn trong tay từ từ rơi xuống đất. Tịch Hạo Trạch ung dung đi đến trước mặt cô, nhìn cô, nâng đồng hồ lên, trầm giọng nói: "Tôi đã nói 15 phút sau gặp."
"Không thể nào." Sơ Vũ thì thào lẩm bẩm.
Tịch Hạo Trạch chỉ thản nhiên cười: "Em có phải coi thường quân nhân chúng tôi quá rồi không? ." Ánh mắt nhìn lướt qua mấy chiếc đèn lồng, cúi người xuống nhặt lên, khóe miệng vô thức mỉm cười chiều chuộng, lớn như vậy còn chơi đèn: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Vẻ mặt Sơ Vũ kinh ngạc, trong đầu mới nhớ lại đã đánh cuộc với anh.
Ánh mắt Tịch Hạo Trạch liếc qua, yên lặng nhìn về phía cô, hơi cúi người xuống sát cô, thì thầm: "Đi theo tôi."
Hơi thở nam tính nóng rực phả vào hai má cô, Sơ Vũ dừng bước, cắn môi không nói lời nào.
Qua ánh đèn Tịch Hạo Trạch nhìn thấy hai má cô ửng đỏ, đột nhiên cười ra tiếng: "Tôi vẫn nhớ rõ lúc nãy đã có người đã kiên định đồng ý rồi, sao giờ lại muốn đổi ý."
"Tôi không có đổi ý." Ánh mắt cô hơi mơ hồ, nhìn vào góc áo anh: "Tôi đã đồng ý với anh , nhưng nếu là làm những việc vi phạm pháp luật, có chết tôi cũng không theo." Nói những lời nói này xong, cô lại càng lo lắng."Anh còn không được ép buộc tôi..."
"Tôi có thể ép buộc em cái gì?"
Mặt Sơ Vũ đỏ bừng lên .
"Em không tin tôi hay là vẫn còn sợ tôi?"
Sơ Vũ lắc đầu.
"Đi thôi, đi theo tôi, cùng đi dạo." Một người đàn ông như Tịch Hạo Trạch trong tay lại cầm theo đèn lồng, nhìn trông có chút buồn cười. Hai người đi dọc theo bờ sông, trên bờ sông truyền đến những tiếng đàn du dương từ những con thuyền. Sơ Vũ lo sợ bất an đi theo một bên anh, mím môi, ánh mắt lén nhìn anh, bàn tay lạnh như băng xoa xoa , "Anh làm sao mà tìm thấy tôi?"
Khóe miêng Tịch Hạo Trạch khẽ động, dừng lại: "Cô nghe đi."
Sơ Vũ ngẩn ra, mắt trợn trọn: "Chỉ bằng cách này ư?" Cô bĩu môi.
"Đương nhiên... Không phải." anh Dừng một chút: "Tôi theo dõi vị trí định vị của điện thoại em."
"Sao anh có thể làm như vậy?" Sơ Vũ hít một hơi, tức giận trừng mắt anh.
Tịch Hạo Trạch mỉm cười nhìn cô, Sơ Vũ chợt nhận ra người này đã lừa cô. Cô tiến lên phía trước.
Tịch Hạo Trạch đi nhanh đuổi kịp cô, thản nhiên nói: "Đã nhiều năm không đi chơi tết nguyện tiêu rồi ."
Sơ Vũ không trả lời lại.
Tịch Hạo Trạch hơi nghiêng qua, gió đêm thổi bay mái tóc dài mềm mại của cô, dưới ánh đèn nhiều màu, khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc.
Cũng giống với năm đó, cô ấy cũng như vậy, thong thả đi theo dọc bờ sông. Anh không kìm lòng được nâng tay lên, nhưng sau lại thôi, ánh mắt nhìn qua lại thở dài nhẹ một tiếng: "Tất cả cái này đều là em mua à ?"
"Đoán trúng câu đố được thưởng ."
"À." Giọng anh hơi cao lên, suy tư một lúc lại nói: "Xem ra có vẻ em rất thích trò này."
Sơ Vũ hơi nhếch khóe miệng: "Đúng vậy, trên cơ bản đều có thể đoán được." Ngày bé cô luôn ao ước có được một chiếc đèn lồng nhưng Lý Tú Vân chẳng bao giờ mua cho cô. Một hôm tình cờ cô nhận được một chiếc đèn vì đoán trúng được câu đố trên đường. Chiếc đèn tuy không đẹp nhưng cô
cũng đã rất vui và mãn nguyện.
"Tôi ra vài câu đố xem em có thể đoán được không."
Sơ Vũ mím môi, lại nói: "Được, anh nói đi."
Trong Mắt Tịch Hạo Trạch lóe lên vài tia gian xảo: "Trước tiên hãy đoán địa danh đi." Mắt anh sáng quắc nhìn cô: "Đêm tân hôn."
Sơ Vũ suy nghĩ , đây là nơi nào?
"Không biết ư?"
"Là phía nam thành phố hay là phía bắc thành phố?"
"Ừ, có một bài hát như vậy nè, ** có Bao Thanh Thiên."
"Khai Phong?"(1) Sơ Vũ vô thức nói, nói xong lại liên hệ đến câu đố, sắc mặt đỏ ửng lên , cắn môi nhưng cũng không chỗ nào để phát giận, trong lòng mắng thầm anh ta vô sỉ.
(1) 开封: "Khai phong" trong tiếng trung có nghĩa xé tấm niêm phong, nên người TQ hình dung là lần đầu tiên của người con gái, lần đầu tiên quan hệ = Đêm tân hôn.
"Làm sao vậy?"
Biết rõ còn cố hỏi, Sơ Vũ nhịn không được liếc một cái xem thường: "Tôi bây giờ đã hiểu được , mặc tây trang không nhất định là thân sĩ, mặc quân trang không nhất định đều chính nhân quân tử, cũng có thể là lưu manh giả danh ."
"Tất cả mọi việc không thể đều kết luận như vậy, người và rượu giống nhau ở chỗ là đều phải chậm rãi thưởng thức ."
"Đối với anh, tôi chọn tin tưởng cảm giác đầu tiên."
"Điểm ấy chúng ta giống nhau, tôi cũng tin." Nói xong lời này,đôi mắt anh tối lại nhìn cô, Sơ Vũ né tránh ánh mắt anh.
"Thế giới này có đôi khi rất kỳ diệu, gặp gỡ nhau dường như cũng là duyên phận."
"Em nên đi dạy môn văn."
Mày Tịch Hạo Trạch giương lên: "Vì sao em có thành kiến với tôi?"
Sơ Vũ ngẩn ra, sau lại nhún vai cười.
Đến lúc này có cái gì nói, nói ra cũng tốt: "Vì sao lại là tôi?" Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Tịch Hạo Trạch sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu xa nói không nên lời, trong mắt hiện lên một tia khác thường, nhưng liền biến mất: "Chuyện tình cảm còn có thể hỏi vì sao ư, gặp rồi thích, đơn giản như vậy thôi."
Khi đấy Sơ Vũ vẫn không hiểu vì sao anh lại nói những lời vô lực này, sau này hiểu ra. Sau khi họ quen nhau, cô thường nhớ lại đêm này, khi đó cô mới biết rằng anh ta được trời sinh có tài diễn xuất, tay cô đặt lên tim, đợi đến khi cô từ từ yêu anh, mới phát hiện thì ra ánh mắt anh nhìn cô tất cả đều giả dối.
"Nhưng tôi không thích anh, không biết anh. Anh và tôi thuộc hai thế giới khác nhau, tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn không hợp nhau."
Anh nhẹ nhàng cười nghe cô nói.
"Tuổi của anh và tôi cũng không hợp."
"Còn gì nữa?"
"Còn có, tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ kết hôn với quân nhân." Nói xong lời này, ánh mắt của cô cũng từ từ lắng xuống: "Anh đến bây giờ vẫn chưa hiểu về tôi, còn có gia đình của tôi."
"Điều này không quan trọng."
Sơ Vũ chua sót cười, cô nhớ đến cô từng đọc qua một đoạn văn.
Tôi hỏi đức phật: nếu bạn gặp một người có thể yêu, nhưng lại sợ không thể nắm chắc được, vậy nên làm sao bây giờ?
Đức phật trả lời : Trên đời này có bao nhiêu mối tình
Trong cuộc sống ngàn điều thay đổi.
Hãy cùng với người mình yêu,
Làm những điều hạnh phúc
Đừng hỏi là kiếp hay là duyên.
Tịch Hạo Trạch đã cho cô một sự khởi đầu ấm áp, nhưng lại đặt cô vào một thế giới đau khổ thất vọng. Có lẽ đây là duyên kiếp của anh và cô.
Đến khi di động đột nhiên vang lên, cô thu hồi lại cảm xúc của mình.
"Chị, chị đang ở đâu? Em đã ở đây chờ chị nửa ngày."
Cô nhâm nhi môi, giọng nói bình thản như nước: "Hàn Thần, em về trước đi. Chị vừa gặp bạn học, đêm nay chị sẽ cùng họ về trường học."
"Được, chị cẩn thận một chút, nhiều người lắm đấy." Tắt điện thoại, cô nhìn Tịch Hạo Trạch, giống như đang hạ một quyết tâm: "Tôi sẽ không vi phạm quy tắc , một đêm." Cô sẵn sàng đặt cược một đêm, bất luận kết quả như thế nào.
"Đi thôi."
Xe vững vàng đi trước . Hai người đều chìm đắm trong suy nghĩ của mình, trong xe ấm áp, bốn phía đều tràn ngập hơi thở nam tính trầm ấm, Sơ Vũ ngồi một góc, tâm trạng phức tạp, mắt không chớp nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến khi xe dừng lại, cô mới hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta, trong mắt hơi khó hiểu.
"Không còn sớm, về sớm nghỉ ngơi một chút đi." Tịch Hạo Trạch quay đầu nhìn mặt cô, tay vô thức đưa ra, còn cách người Sơ Vũ một chút, lại vẫn rút tay lại.
Sơ Vũ xuống xe, trong lòng khó chịu, cô hít một hơi, nhưng vẫn cảm thấy không yên. Bỗng có một ánh sáng rọi vào mặt, một giọng nói làm cô khiếp sợ "Tiểu Vũ?"
* * *
Chẳng qua mỗi khi đi trên đường, nhìn thấy gia đình người khác một nhà ba người, cô đột nhiên sẽ lại nhớ, nhớ tới gia đình hạnh phúc trước kia của cô.
Trước năm mới cô đồng ý với Tôn Hiểu Nhiên đến nhà Tôn gia. Buổi tối mùng năm, Tôn Phi Nhiên cũng gọi điện thoại đến, nói ngày mai sẽ đến đón cô. Họ biết qua năm mới cô đã ở nhà một mình nhiều ngày rồi. Hồi bé Tôn Phi Nhiên và Tôn Hiểu Nhiên chỉ cần có thời gian sẽ đến nhà cô, điều này làm cho cô không thể cắt bỏ được tình bạn với họ.
Ngày mùng sáu, mười giờ hơn, Tôn Phi Nhiên lái xe đến chờ ngoài cổng hẻm. Xe không laí vào được trong hẻm nhỏ, anh dựa người vào xe nhìn ngôi nhà nhỏ cũ kĩ, nhìn bóng dáng thanh mảnh đằng xa nở nụ cười. Lúc Sơ Vũ đi ra, thấy một chiếc xe màu bạc, cô nhìn vào biển số xe dừng lại vài giây.
"Sao lại mua này mua nọ làm gì." Tôn Phi Nhiên nhận lấy.
Sơ Vũ nghĩ nếu đến Tôn gia tay không cũng không hay nên cô mua một giỏ hoa quả đơn giản.
"Bác và cô Tôn hôm nay có nhà không?"
"Sơ Vũ, em sợ cái gì không phải là chưa gặp qua...." Tôn Phi Nhiên hơi nheo mắt lại.
Sơ Vũ bĩu môi, chỉ là cô và bà Tôn nói chuyện không hợp nhau.
"Đúng rồi, em quen thân với người ngày hôm đó sao?" Tôn Phi Nhiên đột nhiên chuyển đề tài.
Sơ Vũ hơi sửng sốt, hiểu được anh đang nói đến Tịch Hạo Trạch, cô thản nhiên nói, "Không quen."
Tôn Phi Nhiên nhẹ nhàng cười, "Nhóc Hiểu Nhiên kia, cả ngày nhắc đi nhắc lại về anh ta, bây giờ đi khắp nơi hỏi thăm về anh ta."
Sơ Vũ nhẹ nhàng quay đầu, yên lặng không nói gì nhìn cây cối ngoài cửa sổ.
Nơi gia đình Tôn Phi Nhiên sống, là một khu nhà cao cấp. Lúc xuống xe, những dãy nhà cao tầng, cô hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một chút gì đó không rõ cảm xúc.
Tôn Hiểu Nhiên tươi cười mở cửa, "Sơ Vũ, cuối cùng cậu đã đến, mau vào đi."
Bà Tôn đang ngồi trên sô pha xem hài kịch, cười khanh khách không ngừng, quay đầu nhìn cô một cái, thản nhiên nói, "Sơ Vũ, đến rồi à."
"Cô ạ, con đến chúc tết gia đình ."
"Ngồi đi, ngồi đi. Hiểu Nhiên rót nước đi." Vài năm gần đây bà Tôn bắt đầu mập ra, nhưng cũng không hề có quyết tâm giảm béo.
"Mẹ, Sơ Vũ cũng không phải là khách mà." Tôn Hiểu Nhiên vẫn ngoan ngoãn rót nước.
Bà Tôn nhìn qua giỏ trái cây Sơ Vũ mang theo, ánh mắt thản nhiên , "Con đến là tốt rồi, mua quà làm gì. Năm trước ba Hiểu Nhiên từ Hải Nam về mua bao nhiêu là hoa quả, chúng ta ăn còn chưa hết."
Sơ Vũ cười nhẹ.
"Mẹ, ba đâu?" Tôn Phi Nhiên hỏi.
"Người ở cục thuế gọi ba ra ngoài rồi. Đúng rồi, lát nữa có một người bạn của mẹ đến đấy."
Mặt Tôn Phi Nhiên hơi nhăn lại, nhíu mày nói: " Sao trước đó mẹ không nói?"
"Là bạn học cấp hai của mẹ, bây giờ làm trong đoàn nghệ thuật quân đội, là bác Triệu đấy, em gái con không phải cũng muốn vào đoàn nghệ thuật quân đội sao, đúng lúc mời người ta đến đây, cũng có thể hỏi một chút tình hình."
Tôn Phi Nhiên cũng không nói gì.
Bà Tôn nhìn qua Sơ Vũ vài lần, rồi tiếp tục xem tivi .
Lát sau lúc bạn của bà Tôn đến, Sơ Vũ mới hiểu được ý của bà Tôn.
Bạn hoc cũ của bà dẫn theo một cái cô gái đến.
"Ôi, đây là Vi Vi mà, tôi nhớ có gặp qua lúc cô bé mười tuổi, nháy mắt một cái đã xinh đẹp như vậy rồi, bà Triệu à, nhìn mấy đứa nhỏ không thể nhìn lại mình đã già đi bao nhiêu."
"Cô à, cô đâu có già. Bây giờ nếu cô cùng con ra ngoài dạo phố, người khác sẽ nghĩ mình là chị em đấy." Vi Vi nói xong ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua Sơ Vũ.
Bà Tôn cười tươi như hoa.
"Đứa nhỏ này khéo quá."
Bà Tôn kéo tay cô, "Vi Vi, đây là anh Phi Nhiên, ngày bé các con đã gặp nhau rồi . Đây là em gái, Hiểu Nhiên."
Vi Vi ngọt ngào tươi cười với mọi người, " Anh Phi Nhiên ."
"Phi Nhiên, con đi lấy thức ăn mời Vi Vi đi."
"Bà Tôn, cô gái kia là đối tượng của Phi Nhiên à? Bà thật có phúc, có một cô gái đẹp như vậy."
"Tôi nào có được may mắn kia, là bạn học của Hiểu Nhiên, đến nhà tôi chúc tết ." bà Tôn cười nói .
Sơ Vũ ngồi một bên nhìn thấy, trong đầu đã rõ ràng.
"Mọi người cứ nói chuyện đi, tôi vào trong bếp xem." Bà Tôn đứng lên.
Sắc mặt Tôn Phi Nhiên khó coi, anh bực bôi, sau đó cũng đứng lên, đi vào bếp.
"Cô là bạn của Hiểu Nhiên, cũng học múa ư?" Lã Vi hỏi.
"Đúng vậy, nhưng chúng tôi không học cùng trường."
Mẹ Lã Vi gật gật đầu, "Sao bác nhìn con thấy quen mắt ghê, giống như đã gặp cô ở đâu rồi ấy."
"Cô à, có lẽ khuôn mặt con phổ biến." khóe miệng Sơ Vũ giật nhẹ.
Tôn Hiểu Nhiên cầm lấy ấm trà "Cô à, con rót cho cô chén trà. Em Vi Vi cũng uống trà đi." Điện thoại của cô đột nhiên vang lên , tay cô hơi nghiêng làm nước trong ấm trà đổ ra, nước trà đổ vào giày của Vi Vi.
"Nước đổ rồi !" Lã Vi vội vàng đứng lên, sắc mặt khó chịu.
Mắt Tôn Hiểu Nhiên nhíu lại, ánh mắt đảo qua, lóe lên một tia gian xảo, "Ngại quá, ngại quá." Sơ Vũ nhìn cô như thế, biết cô cố ý , miệng nhếch lên bất đắt dĩ, "Tôi đi lấy khăn lau."
Tôn Hiểu Nhiên đắc ý nháy mắt với cô mấy cái.
Nhà bếp Tôn gia được ngăn cách bởi một cánh cửa kính mờ, tuy đóng cửa, nhưng tiếng động bên trong đều rất rõ ràng. Sơ Vũ đứng ở cửa, tay vừa đụng vào khóa cửa, chợt nghe tiếng tranh cãi ở bên trong.
"Tôn Phi Nhiên, mẹ nói cho con, tốt nhất là tự con sớm thu hồi tâm tư của mình lại đi. Cô ta là ai, gia đình kia của cô ấy, cha mẹ của cô ấy dựa vào cái gì mà có thể làm thông gia nhà chúng ta, con cũng không phải không biết mẹ của cô ta còn cùng người khác chạy......"
Sơ Vũ giống như bị sét đánh, trong lòng đau đớn, kinh ngạc đứng ở đấy, tay vô thức nắm thật chặt lại.
"Mẹ, sao mẹ có thể nói như thế, con người của Sơ Vũ không phải là mẹ không biết."
"Biết. Mẹ còn biết rõ hơn con, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ biết đào hang."
Trong nháy mắt một câu nói đã làm cho Sơ Vũ trở nên trắng bệch.
Cửa hơi hé ra một chút, không khí xung quanh ngưng trệ, cơ thể cứng nhắc của cô hơi run run. Tôn Phi Nhiên kinh ngạc định bước tới, đau đớn gọi, "Sơ Vũ..."
Bà Tôn cũng không nghĩ rằng Sơ Vũ đang đứng ở cửa, mắt nhìn qua.
Khóe miệng Sơ Vũ hơi run , ánh mắt mờ mịt, từ từ nở một nụ cười, "Cô, cô... con đến nói với cô một tiếng, con, ba mẹ con sắp trở về, con phải về." cô không biết giây phút ấy sao mình có thể nói hoàn chỉnh được câu nói kia.
Nói xong, cô còn không kịp nhìn mặt họ, động tác cứng ngắc xoay người, cô biết, từ nay về sau, cô sẽ không bao giờ bước vào nơi này nửa bước .
"Sơ Vũ, em đợi chút." Tôn Phi Nhiên liền chạy theo sau.
"Phi Nhiên, trong nhà có khách, con đứng lại."
Tôn Hiểu Nhiên đứng lên, buồn bực , "Mẹ, sao Sơ Vũ đột nhiên lại đi?"
"Trong nhà có việc." sắc mặt bà Tôn khó coi nói, lại quay sang tươi cười với mẹ con Vi Vi.
Sơ Vũ chạy thẳng một mạch , nước mắt bay lả tả giữa không trung, gió thổi vào mặt cô rất đau, đến khi cô chạy mệt lả , không thể chạy được nửa, cô dừng lại, dựa lên thân cây trên lề đường, đau khổ thở hổn hển, trong lòng vừa buồn vừa đau.
Tôn Phi Nhiên đi đến bên cạnh cô, "Sơ Vũ!"
Sơ Vũ ngẩn người ra, "Phi Nhiên, anh về đi." Cô nhẹ nhàng nói một câu, làm cho ánh mắt Tôn Phi Nhiên ảm đạm xuống.
" Xin lỗi, Sơ Vũ, mẹ anh..."
Tay cô bám vào thân cây khô cằn, người run lên . Những lời nói của bà Tôn như kim đâm vào lòng cô, Nam Thư Mân là vết thương trong lòng mà cô vĩnh viễn không thể xóa được, Từ nhỏ cô đang mang trên người gánh nặng này, lòng tự trọng từng chút từng chút một ăn mòn vào trái tim cô, mà chỉ có cô một mình chịu đựng trong im lặng.
Tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, nước mắt nóng hổi rơi xuống.
Mày Tôn Phi Nhiên nhíu chặt lại , một hồi lâu mới tìm thấy lại giọng nói của mình, khàn khàn nói, "Em còn nhớ trước lúc em thi nghiên cứu sinh, anh đã nói với em." Anh hít một hơi thật sâu, dừng một chút, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy, "Anh biết bây giờ anh có nói gì em nghe cũng không vào, nhưng, Sơ Vũ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh vẫn luôn chờ em lớn lên, em có biết anh...."
*Eyahim: thương anh này ghê*
"Phi Nhiên, anh không cần nói . Em biết, em đều biết." Sơ Vũ nghẹn ngào ngắt lời anh.
Tôn Phi Nhiên tự giễu cười, "Mặc kệ gia đình của em như thế nào, anh chỉ biết em là em, là người từ nhỏ luôn đi theo sau anh, là cô bé anh giúp làm bài tập mỗi ngày."
Xe cộ đi qua lại trên đường, ánh mắt Sơ Vũ nhìn vào hư vô. Cô cúi đầu cười ra tiếng, Tôn Phi Nhiên nghe tiếng cười kia, trong lòng xót xa đau không thở nổi, bước đi nặng nề như cắm đinh trên mặt đất, khó có thể tự kiềm chế.
Giọng nói Sơ Vũ rất bình thản, "Nhưng em chịu không nổi bị người khác khinh thường người nhà em."
Tôn Phi Nhiên bỗng dưng mở to hai mắt, ánh mắt càng ảm đạm hơn, nhìn bóng dáng gầy yếu, tay đưa lên, lại phát hiện cô cách anh càng ngày càng xa.
Bọn họ cách nhau gần như thế, nhưng vẫn không thể đi đến cùng nhau.
Vào tháng một, Tịch Hạo Trạch đến thành phố B thăm ông nội. Tịch lão gia vẫn luôn yêu nhất đứa cháu nội này, cũng bởi vì anh rất giống ông. Điều Tịch lão gia quan tâm nhất hiện nay là hôn sự của cháu nội, thúc giục anh ta nhanh đem cháu dâu về cho ông gặp.
Lúc anh quay lại thành phố N, thời tiết đã đẹp hơn làm tâm trạng anh cũng tốt lên, có một số việc bắt đầu phải giải quyết..
Mười lăm tháng giêng, tết nguyên tiêu.
Hàn Thần và Sơ Vũ đến quảng trường, trên đường treo rất nhiều các loại đèn lồng. Cả một vùng sáng chói, đủ màu đủ sắc. Ở thành phố N tết nguyên tiêu hàng năm đều rất tấp nập, người dân ra ngoài đi chơi, bao nhiêu là người ngoài đường, chỉ cần hơi không cẩn thận một xí đã không tìm thấy đường về.
Họ đi theo dòng người, dọc mỗi con đường đều đủ loại đèn lồng rực rỡ. Sơ Vũ ngẩn đầu nhìn. Nơi này tổ chức trò chơi đoán câu đố, được tặng đèn.
"Hàn Thần, chúng ta chơi trò này đi."
Cô luôn thích chơi tròn này, đã đoán trúng rất nhiều câu đố, hai tay Hàn Thần đầy đèn lồng. Nếu Hàn Thần không lôi kéo cô , cô có lẽ còn muốn đoán tiếp.
"Lấy nhiều như vậy về cũng không có chỗ để! Hay là vứt đi." Hàn Thần nhìn đèn trên hai tay phiền lòng, lát nữa anh ta còn phải đi chơi cùng bạn học.
Sơ Vũ tất nhiên tiếc, "Đưa cho chị, em đi chơi đi. Chín giờ rưỡi chị đứng bên cây ngô đồng vàng kia đợi em."
Hàn Thần giao đèn cho chị, rồi chạy đi. Sơ Vũ cầm đèn theo, đi qua cầu, hai bờ sông đèn đuốc sáng trưng, trên bờ sông có nhiều thuyền hoa, tiếng đàn vọng lại từ những chiếc thuyền hoa làm người ta hâm mộ.
Lúc Tịch Hạo Trạch đi ra từ nhà hàng, nhìn trăng sáng tròn, gọi điện thoại cho Sơ Vũ. Sơ Vũ đang chơi vui vẻ, trên đường ồn ào tiếng chuông điện thoại reo không để ý. Lúc này ngồi bên cầu, mới nghe được tiếng chuông rõ ràng.
Cô thấy dãy số hiện lên trên màn hình, sắc mặt thay đổi, yên lặng vài giây do dự nhưng cuối cùng vẫn nhận, "A lô !"
Tịch Hạo Trạch nghe bên kia có tiếng ầm ầm , "Em đang ở đâu đấy?"
Sơ Vũ bĩu môi, "Có liên quan đến anh à."
Tiếng đàn nhẹ nhàng trên thuyền truyền đến tai anh, khóe miệng anh giật nhẹ, cũng không so đo với cô, ngón tay gõ gõ trên tay lái, bỗng dưng ánh mắt chợt lóe lên, nhếch môi, "Sơ Vũ, hay là chúng ta đánh cuộc đi, bây giờ em hãy đứng đó, nếu trong vòng 15 phút, tôi tìm thấy em, đêm nay em... sẽ phải đi theo tôi?"
Sơ Vũ đột nhiên nghẹn lại, mặt đỏ lên, cô cắn môi, bên tai truyền đến tiếng đàn uyển chuyển. Gió lạnh phơ phất thổi tới, làm cho đầu óc cô đang mê man bổng dưng tỉnh táo.
"Sao? Không dám ư!" Tịch Hạo Trạch mỉm cười.
"Vì sao tôi phải thách đố cùng anh?"
"Nếu tôi không tìm thâý em, tôi có thể đồng ý với em một nguyện vọng. Coi như là quà tết Nguyên tiêu, ví dụ như..." Tịch Hạo Trạch cố ý dừng một chút, nhẹ nhàng nói, "Chuyện tham gia vào đoàn nghệ thuật của người bạn kia, đương nhiên, em cũng có thể từ chối."
Lời nói của anh giống như thuốc phiện dụ hoặc cô, cô há miệng thở dốc, hô hấp cũng nhanh hơn .
"Bây giờ tôi đếm đến 3 nếu cô không trả lời coi như tôi chưa nói gì." Khóe miệng Tịch Hạo Trạch nhếch lên.
"1 "
"2 "
"3 "
.
.
.
.
..
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Sơ Vũ hít một hơi thật sâu, khó khăn nói ra một chữ: "Được."
Câu trả lời của cô dường như nằm trong dự kiến của anh, câu trả lời của cô nhẹ nhàng phảng phất qua trái tim anh, anh kiêu ngạo nhếch miệng: "Lát nữa gặp".
Sơ Vũ tắt điện thoại, hoảng hốt nhìn ngọn đèn đủ màu đối diện, ánh mắt mê mang, cô không tin một nơi lớn như vậy anh có thể tìm được cô, huống gì đêm nay nhiều người như vậy.
Đứng ở trên cầu, người đi qua đi lại, tiếng đàn du dương. Với cô, mỗi một phút một giây trôi qua đều như đang giày vò. Cô không chớp mắt nhìn chằm vào con số trên di động, trái tim như đang treo lơ lủng .
Một phút chậm rãi trôi qua, hai phút ... trôi qua, cô nhìn kim giây đang nhích từng chút một, gần đến phút cuối lòng cô lại ngược lại, càng trầm tĩnh hơn.
"Mẹ, con thích đèn này." Một giọng nói non nớt thức tỉnh Sơ Vũ. Sơ Vũ xoay người nhìn thấy một cô bé đáng yêu đang kéo tay mẹ mình, cứ dừng lại trước mặt cô không chịu đi, ánh mắt nhìn chằm vào chiếc đèn.
"Cô gái, đèn này bao nhiêu tiền vậy?"
Sơ Vũ mỉm cười, xoay người cầm lấy đèn, rồi nhìn vào hai mẹ con, nở nụ cười dịu dàng: "Đây là đèn chị đoán trúng câu đố được thưởng, chị tặng cho em đấy."
Mắt cô bé cong lên như vầng trăng khuyết: "Cảm ơn chị ạ"
"Ôi thật ngại quá , cám ơn cô ."
"Cảm ơn chị." Cô bé mừng rỡ nhìn cô cười tươi.
Sơ Vũ nhìn vẻ mặt hai mẹ con hạnh phúc vui vẻ cầm đèn rời đi , bỗng nhiên giật mình, khóe mắt đã ươn ướt, lại nhớ đến người kia. Cô giật nhẹ khóe miệng, nhìn lại màn hình di động, phát hiện còn mười giây nữa là hết mười lăm phút. Giống như phần thi chạy gần kết thúc còn vài bước, cô không kìm nén được sự phấn khích của mình.
Cuối xuống cầm đèn lên, chuẩn bị rời đi, dù sao qua 15 phút anh ta không xuất hiện cô đi cũng không trái với quy tắc. Sơ Vũ mừng thầm, hai tay cầm đèn . Lúc xoay người, độ cong trên miệng dần dần biến mất, hít thở khó khăn.
Tịch Hạo Trạch mỉm cười, đôi mắt đen nhánh nhìn cô, từng bước đi về phía cô.
Sơ Vũ hơi giật mình, ngón tay hơi buông lỏng, đèn trong tay từ từ rơi xuống đất. Tịch Hạo Trạch ung dung đi đến trước mặt cô, nhìn cô, nâng đồng hồ lên, trầm giọng nói: "Tôi đã nói 15 phút sau gặp."
"Không thể nào." Sơ Vũ thì thào lẩm bẩm.
Tịch Hạo Trạch chỉ thản nhiên cười: "Em có phải coi thường quân nhân chúng tôi quá rồi không? ." Ánh mắt nhìn lướt qua mấy chiếc đèn lồng, cúi người xuống nhặt lên, khóe miệng vô thức mỉm cười chiều chuộng, lớn như vậy còn chơi đèn: "Đi thôi."
"Đi đâu?" Vẻ mặt Sơ Vũ kinh ngạc, trong đầu mới nhớ lại đã đánh cuộc với anh.
Ánh mắt Tịch Hạo Trạch liếc qua, yên lặng nhìn về phía cô, hơi cúi người xuống sát cô, thì thầm: "Đi theo tôi."
Hơi thở nam tính nóng rực phả vào hai má cô, Sơ Vũ dừng bước, cắn môi không nói lời nào.
Qua ánh đèn Tịch Hạo Trạch nhìn thấy hai má cô ửng đỏ, đột nhiên cười ra tiếng: "Tôi vẫn nhớ rõ lúc nãy đã có người đã kiên định đồng ý rồi, sao giờ lại muốn đổi ý."
"Tôi không có đổi ý." Ánh mắt cô hơi mơ hồ, nhìn vào góc áo anh: "Tôi đã đồng ý với anh , nhưng nếu là làm những việc vi phạm pháp luật, có chết tôi cũng không theo." Nói những lời nói này xong, cô lại càng lo lắng."Anh còn không được ép buộc tôi..."
"Tôi có thể ép buộc em cái gì?"
Mặt Sơ Vũ đỏ bừng lên .
"Em không tin tôi hay là vẫn còn sợ tôi?"
Sơ Vũ lắc đầu.
"Đi thôi, đi theo tôi, cùng đi dạo." Một người đàn ông như Tịch Hạo Trạch trong tay lại cầm theo đèn lồng, nhìn trông có chút buồn cười. Hai người đi dọc theo bờ sông, trên bờ sông truyền đến những tiếng đàn du dương từ những con thuyền. Sơ Vũ lo sợ bất an đi theo một bên anh, mím môi, ánh mắt lén nhìn anh, bàn tay lạnh như băng xoa xoa , "Anh làm sao mà tìm thấy tôi?"
Khóe miêng Tịch Hạo Trạch khẽ động, dừng lại: "Cô nghe đi."
Sơ Vũ ngẩn ra, mắt trợn trọn: "Chỉ bằng cách này ư?" Cô bĩu môi.
"Đương nhiên... Không phải." anh Dừng một chút: "Tôi theo dõi vị trí định vị của điện thoại em."
"Sao anh có thể làm như vậy?" Sơ Vũ hít một hơi, tức giận trừng mắt anh.
Tịch Hạo Trạch mỉm cười nhìn cô, Sơ Vũ chợt nhận ra người này đã lừa cô. Cô tiến lên phía trước.
Tịch Hạo Trạch đi nhanh đuổi kịp cô, thản nhiên nói: "Đã nhiều năm không đi chơi tết nguyện tiêu rồi ."
Sơ Vũ không trả lời lại.
Tịch Hạo Trạch hơi nghiêng qua, gió đêm thổi bay mái tóc dài mềm mại của cô, dưới ánh đèn nhiều màu, khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc.
Cũng giống với năm đó, cô ấy cũng như vậy, thong thả đi theo dọc bờ sông. Anh không kìm lòng được nâng tay lên, nhưng sau lại thôi, ánh mắt nhìn qua lại thở dài nhẹ một tiếng: "Tất cả cái này đều là em mua à ?"
"Đoán trúng câu đố được thưởng ."
"À." Giọng anh hơi cao lên, suy tư một lúc lại nói: "Xem ra có vẻ em rất thích trò này."
Sơ Vũ hơi nhếch khóe miệng: "Đúng vậy, trên cơ bản đều có thể đoán được." Ngày bé cô luôn ao ước có được một chiếc đèn lồng nhưng Lý Tú Vân chẳng bao giờ mua cho cô. Một hôm tình cờ cô nhận được một chiếc đèn vì đoán trúng được câu đố trên đường. Chiếc đèn tuy không đẹp nhưng cô
cũng đã rất vui và mãn nguyện.
"Tôi ra vài câu đố xem em có thể đoán được không."
Sơ Vũ mím môi, lại nói: "Được, anh nói đi."
Trong Mắt Tịch Hạo Trạch lóe lên vài tia gian xảo: "Trước tiên hãy đoán địa danh đi." Mắt anh sáng quắc nhìn cô: "Đêm tân hôn."
Sơ Vũ suy nghĩ , đây là nơi nào?
"Không biết ư?"
"Là phía nam thành phố hay là phía bắc thành phố?"
"Ừ, có một bài hát như vậy nè, ** có Bao Thanh Thiên."
"Khai Phong?"(1) Sơ Vũ vô thức nói, nói xong lại liên hệ đến câu đố, sắc mặt đỏ ửng lên , cắn môi nhưng cũng không chỗ nào để phát giận, trong lòng mắng thầm anh ta vô sỉ.
(1) 开封: "Khai phong" trong tiếng trung có nghĩa xé tấm niêm phong, nên người TQ hình dung là lần đầu tiên của người con gái, lần đầu tiên quan hệ = Đêm tân hôn.
"Làm sao vậy?"
Biết rõ còn cố hỏi, Sơ Vũ nhịn không được liếc một cái xem thường: "Tôi bây giờ đã hiểu được , mặc tây trang không nhất định là thân sĩ, mặc quân trang không nhất định đều chính nhân quân tử, cũng có thể là lưu manh giả danh ."
"Tất cả mọi việc không thể đều kết luận như vậy, người và rượu giống nhau ở chỗ là đều phải chậm rãi thưởng thức ."
"Đối với anh, tôi chọn tin tưởng cảm giác đầu tiên."
"Điểm ấy chúng ta giống nhau, tôi cũng tin." Nói xong lời này,đôi mắt anh tối lại nhìn cô, Sơ Vũ né tránh ánh mắt anh.
"Thế giới này có đôi khi rất kỳ diệu, gặp gỡ nhau dường như cũng là duyên phận."
"Em nên đi dạy môn văn."
Mày Tịch Hạo Trạch giương lên: "Vì sao em có thành kiến với tôi?"
Sơ Vũ ngẩn ra, sau lại nhún vai cười.
Đến lúc này có cái gì nói, nói ra cũng tốt: "Vì sao lại là tôi?" Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của anh.
Tịch Hạo Trạch sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu xa nói không nên lời, trong mắt hiện lên một tia khác thường, nhưng liền biến mất: "Chuyện tình cảm còn có thể hỏi vì sao ư, gặp rồi thích, đơn giản như vậy thôi."
Khi đấy Sơ Vũ vẫn không hiểu vì sao anh lại nói những lời vô lực này, sau này hiểu ra. Sau khi họ quen nhau, cô thường nhớ lại đêm này, khi đó cô mới biết rằng anh ta được trời sinh có tài diễn xuất, tay cô đặt lên tim, đợi đến khi cô từ từ yêu anh, mới phát hiện thì ra ánh mắt anh nhìn cô tất cả đều giả dối.
"Nhưng tôi không thích anh, không biết anh. Anh và tôi thuộc hai thế giới khác nhau, tôi cảm thấy chúng ta hoàn toàn không hợp nhau."
Anh nhẹ nhàng cười nghe cô nói.
"Tuổi của anh và tôi cũng không hợp."
"Còn gì nữa?"
"Còn có, tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ kết hôn với quân nhân." Nói xong lời này, ánh mắt của cô cũng từ từ lắng xuống: "Anh đến bây giờ vẫn chưa hiểu về tôi, còn có gia đình của tôi."
"Điều này không quan trọng."
Sơ Vũ chua sót cười, cô nhớ đến cô từng đọc qua một đoạn văn.
Tôi hỏi đức phật: nếu bạn gặp một người có thể yêu, nhưng lại sợ không thể nắm chắc được, vậy nên làm sao bây giờ?
Đức phật trả lời : Trên đời này có bao nhiêu mối tình
Trong cuộc sống ngàn điều thay đổi.
Hãy cùng với người mình yêu,
Làm những điều hạnh phúc
Đừng hỏi là kiếp hay là duyên.
Tịch Hạo Trạch đã cho cô một sự khởi đầu ấm áp, nhưng lại đặt cô vào một thế giới đau khổ thất vọng. Có lẽ đây là duyên kiếp của anh và cô.
Đến khi di động đột nhiên vang lên, cô thu hồi lại cảm xúc của mình.
"Chị, chị đang ở đâu? Em đã ở đây chờ chị nửa ngày."
Cô nhâm nhi môi, giọng nói bình thản như nước: "Hàn Thần, em về trước đi. Chị vừa gặp bạn học, đêm nay chị sẽ cùng họ về trường học."
"Được, chị cẩn thận một chút, nhiều người lắm đấy." Tắt điện thoại, cô nhìn Tịch Hạo Trạch, giống như đang hạ một quyết tâm: "Tôi sẽ không vi phạm quy tắc , một đêm." Cô sẵn sàng đặt cược một đêm, bất luận kết quả như thế nào.
"Đi thôi."
Xe vững vàng đi trước . Hai người đều chìm đắm trong suy nghĩ của mình, trong xe ấm áp, bốn phía đều tràn ngập hơi thở nam tính trầm ấm, Sơ Vũ ngồi một góc, tâm trạng phức tạp, mắt không chớp nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến khi xe dừng lại, cô mới hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta, trong mắt hơi khó hiểu.
"Không còn sớm, về sớm nghỉ ngơi một chút đi." Tịch Hạo Trạch quay đầu nhìn mặt cô, tay vô thức đưa ra, còn cách người Sơ Vũ một chút, lại vẫn rút tay lại.
Sơ Vũ xuống xe, trong lòng khó chịu, cô hít một hơi, nhưng vẫn cảm thấy không yên. Bỗng có một ánh sáng rọi vào mặt, một giọng nói làm cô khiếp sợ "Tiểu Vũ?"
* * *