Viet Writer
Và Mai Có Nắng
Chương 3. BÊN KIA BỜ THIỆN ÁC (P1)
Chia tay Phi vào tối ngày thứ năm, tôi hầu như mất liên lạc với anh. Anh đã làm gì? Đi đâu? Điều tra được gì? Có gì mới không? Bặt tăm.
Ở nhà, tôi gõ nhịp ngón tay lên bàn, đầu óc lơ đễnh ở một nơi nào không biết. Nhẩm tính, thứ sáu, thứ bảy và bây giờ là Chủ Nhật. Ba ngày rồi, vẫn không thấy tin tức. Chờ. Một cảm giác khó chịu nhất trong mọi cảm giác.
Giết thời gian lúc này là viết. Một cách hay để hệ thống lại toàn bộ dữ kiện. Nó có hai mặt lợi: một mặt, nó giúp tôi hệ thống lại tổng thể vụ án; mặc khác, tôi sẽ nhìn vụ án từ con mắt người thứ ba, con mắt kẻ ngoài cuộc. Và tôi viết, làm một công việc mà hầu như ba năm nay tôi tránh né. Viết văn đại chúng.
Dòng văn chương trinh thám, truyện chưởng, truyện diễm tình v.v. là một thứ văn đại chúng, nó được phục vụ cho quần chúng với sự thỏa mãn nhất thời. Nó không phải là mục đích tôi theo đuổi, nhưng cũng thật ngạc nhiên, bạn đọc của tôi tỏ ra rất hào hứng với vụ án tôi theo đuổi. Họ hằng ngày chờ những trang viết mới hiện lên facebook, họ tâm đắc điều gì đó mà tôi không hiểu, tôi tự nhiên được quan tâm nhiều hơn từ vụ án. Người ta hỏi về tôi rất nhiều trên ask.fm, và thậm chí có người còn dọa sẽ "nghỉ chơi" tôi nếu tôi ngừng viết về vụ án. Thật lạ.
Viết là một cách để thoát nỗi trống trải, một quy luật tự nhiên rất hay "tự nhiên không thích trống trải", tự nhiên luôn tìm cách lấp đầy khoảng trống. Chưa khi nào tôi cảm thấy cần lấp đầy nó như lúc này. Và Trời xanh đãi kẻ khù khờ, Phi gọi điện cho tôi. Một ngày Chủ Nhật đã không đáng chán.
- Đến ngay, dù có bận.
Đó là câu mệnh lệnh hiếm hoi mà Phi dùng cho tôi. Buổi chiều hong nắng, tôi nhanh chóng đến nhà Phi.
***
Đến nhà Phi, chị giúp việc mở cửa và than phiền rằng tính khí của Phi làm chị mệt mỏi khi cấm chị làm ồn và khuyên rằng chị hoặc ở trong phòng hoặc đi đâu đó chơi cả ngày hôm nay. Phòng khách bao trùm một màu đen, đôi chút ánh sáng cố tìm cách len lỏi qua bức rèm.
- Tối quá, sao không mở chút rèm cửa ra Phi.
- Đừng! Đừng! Anh giết tôi mất. Anh biết không, tôi đã ba đêm không ngủ kể từ ngày thứ năm chia tay với anh. Tôi cần nghỉ ngơi, ánh sáng lúc này sẽ thiêu đốt đôi mắt tôi, để bóng đêm dẫn đường cho câu chuyện dài mà tôi sẽ kể cho anh.
- Tôi đang rất hào hứng để nghe.
- Tôi cần gọi anh sang gấp, vì sợ rằng sau giấc ngủ tôi sẽ bỏ sót những điều quan trọng. Anh biết không, chúng ta đến tuổi mà trí nhớ bắt đầu phản bội mình. Dẫu sao anh cần có thông tin để chúng ta thảo luận, sức khỏe tôi hiện giờ không cho phép cho cuộc trò chuyện quá lâu, tôi xin mượn anh một giờ đồng hồ.
- Anh có thể mượn tôi cả cuộc đời này.
- Tuấn sẽ giết tôi mất, anh làm tôi phì cười.
- Anh có thể bắt đầu.
- Ôi, tôi lại văn chương như anh rồi. Từ đêm thứ năm, khi chia tay anh, tôi biết mình đã phạm sai lầm khi không tìm hiểu về cô gái, nạn nhân của chúng ta trước. Và tôi đã bỏ qua cảm xúc của một người quan trọng...
- Người cha.
- Đúng. Không một cuộc liên lạc nào giữa người cha với vụ án, ông ta chỉ đến nhà xác và nhận diện cô gái, thậm chí còn không đến nơi xảy ra vụ án một lần nào, ông ta trốn tránh nó. Điều này quá bất thường mà tôi đã bỏ qua. Tôi háo thắng theo đuổi một thằng nhóc. Theo anh, điều gì đã khiến cho người cha bình tĩnh trước cái chết cô con gái đến đáng sợ như vậy?
- Người cha đã biết trước cái chết của người con.
- Tuyệt, anh luôn thông minh khi cần thiết. Tôi đặt nghi điểm người cha theo hướng đó. Và tia sáng lẻ loi cuối đường hầm, nó giúp cho chúng ta giải thích được nguyên nhân tấn thảm kịch. Khi tôi xâu chuỗi phán đoán của anh, tôi nhận ra rằng, có hai khả năng: một, ông ta che chở đứa con gái thoát khỏi một điều gì đó tệ hại, cái chết chẳng hạn; hai, ông ta xem cô con gái là một vật hiến tế. Như Abraham buộc dâng con mình cho Chúa, và lúc cần thiết luôn xuất hiện một con chiên của Chúa thay thế đứa con Abraham.
- Cô gái chính là con chiên đó?
- Vâng, thật khốn nạn, nhưng không còn cách khác để lý giải hành động bình thản của lão.
- Tôi cảm thấy điều này có gì đó không thuyết phục lắm, tôi vẫn nghiêng về giả thuyết thứ nhất.
- Tôi cũng muốn nghiêng về giả thuyết đầu tiên, nhưng khi tôi gặp người cha thì tôi chuyển sang hướng suy nghĩ thứ hai. Và đó là câu chuyện dài mà tôi cần kể. Tôi đến sứ quán Mỹ gặp lão, tên lão là Lamech, nó có gợi gì cho anh không?
- Một trong những dòng dõi của Cain. Ôi chà, Cain, tên tội phạm đầu tiên trên quả đất.
- Tôi nghĩ rằng đó có thể là tên giả mà lão đã thay đổi từ ngày ở Mỹ, xem ra lão tự hào với cái tên đó, với dòng dõi của tội ác lưu truyền. Nhờ tên đó, tôi nhanh chóng nghĩ đến những cái tên quen thuộc khác từ dòng dõi của Cain.
- Nó gợi cho tôi những cái tên quen thuộc: Enoch, Irad, Mehujael, Methushael và Seth.
- Sao cũng được, và tôi cũng tìm ra được danh tính của người đàn bà trong đêm án mạng. Mụ tên Dobney, đã nhập cảnh vào Saigon đầu tháng tư này.
- Làm cách nào anh xác định danh tính của mụ?
- Bằng cách tôi biết người đàn bà chưa hề rời khỏi khu Waterfront này. Anh còn nhớ đêm thứ năm chúng ta nhận ra mụ ta chưa hề đi ra bằng đường sông, thì hẳn mụ ở lại và ra vào bằng đường khác. Đường nào nhỉ? Tôi chợt nhớ lời cảnh tỉnh của anh. Chúng ta rơi vào bàn cờ được sắp xếp sẵn, nếu vậy, cần thời gian để định vị những quân cờ trên bàn cờ. Rõ ràng, những bức tranh nặng tính tôn giáo và phù điêu đã được tháo khỏi căn nhà. Tôi đặt ngay vấn đề, nó đi đâu? Chắc chắn không thể vác một bao tải chứa lỉnh kỉnh những khung hình mà trèo qua hàng rào sắt được. Nó phải ở lại và có người dọn dẹp nó. Thời gian vụ án là hai giờ sáng, tôi đến là lúc tám giờ sáng. Có khoảng năm sáu giờ đồng hồ để thay đổi hiện trường, chính mụ là người làm điều đó, tranh thủ bóng đêm và sự thờ ơ của cánh bảo vệ, mụ đã mang tất cả những thứ đó đi, đi đâu?
- Khoan, có một điểm tôi thắc mắc ngay từ ban đầu. Cô gái chết trên lầu, làm sao có người phát hiện được cái chết của cô gái? Ai là người báo cảnh sát? Tại sao người đó có thể ra vào căn nhà cô gái đó mà biết đã có án mạng.
- Rất hay, chính nhờ điều đó giúp tôi phát hiện ra được Dobney. Tôi nhớ xác cô gái hướng ra ban công, trên lầu, không kéo rèm cửa, nhìn ra bên ngoài chỉ có một căn hộ duy nhất có thể nhìn vào phòng cô gái. Và đó chính là người ở nhà đối diện đã phát hiện xác cô gái và báo cho bảo vệ, trước khi bảo vệ báo công an. Điều này có gợi cho anh điều gì không?
- Từ căn nhà đó thấy hết tất cả hoạt động điều tra của tôi và anh.
- Chính xác là vậy. Tôi ngạc nhiên một điều, vụ án nghiêm trọng như vậy mà xung quanh đây không ai biết, lẽ ra, trước khi công an đến thì người xung quanh phải nháo nhào thì thói nhiều chuyện của người Việt. Nhưng không, cho đến khi tôi đến và có lệnh từ bên trên cho biết đây là vụ án không để cho giới truyền thông biết. Người bảo vệ được cho nghỉ việc và cắt thông tin từ đó. Tôi nhanh chóng tìm đến người bảo vệ và hỏi, biết được rằng người khai báo thấy cái xác là một phụ nữ nước ngoài, nói tiếng Việt bập bẹ, chính bà ta gợi cho bảo vệ tính nghiêm trọng và không để cho cư dân xung quanh biết sẽ khó kiểm soát việc hôi của, mất mát đồ đạc và người bảo vệ sẽ phải chịu trách nhiệm. Nhờ vậy mà vụ án không một ai biết.
- Người đàn bà phát hiện vụ án khả nghi nhất.
- Đúng vậy, tôi nhanh chóng nghĩ ngay đến việc tìm hiểu người đàn bà đó, nhưng bà ta không còn ở đó nữa. Và tôi nhớ, những món đồ mang tính tôn giáo trong nhà nạn nhân đã không cánh mà bay, nó đã đi đâu? Người đàn bà kia nếu không đi theo Trần Mạnh Khoa thì vẫn ở khu Waterfront này, và tôi đặt câu hỏi cũ lại, người đàn bà trong đêm tối cùng thứ đồ đạc lỉnh kỉnh kia đã đi đâu?
- Về nhà của mình.
- Rất chính xác, vì cách tốt nhất để rời khỏi và đột nhập khu Waterfront là bằng thân phận cư dân ở đây. Tại sao Trần Mạnh Khoa không đi cùng mụ vào đây? Chúng cần độc lập, để tránh bất kì sự chú ý nào về mối quan hệ của họ. Nhanh chóng tôi điều tra ngay những người thuê nhà ở đây trong vòng một tháng và phát hiện ra bà ta. Đây, anh nhìn xem, bút tích của bà ta khi đăng ký hợp đồng với chủ nhà.
- Chữ viết tháo, liền mạch, không thấy chỗ nhấc bút lên và... A a... tôi thấy rồi. Chữ Enoch nhỏ phía dưới chữ ký. Một thói quen viết tên khác bên dưới chữ ký.
- Đúng, chính cái tên Enoch đã giúp tôi liên hệ với cái tên Lamech, nằm trong nhóm những cái tên từ dòng dõi Cain. Hẳn thói quen để Enoch dưới chữ ký có ý nghĩa nhất định với bà ta. Bà đã nhanh chóng mật báo cho một kẻ nào đó, tôi là người theo vụ án này khi thấy tôi vào buổi sáng. Sai lầm lớn nhất là mụ đã không chịu khó chờ đến buổi chiều khi có anh. Do đó, thông tin sai lệch, anh đúng trở thành ẩn số. Không ai ngờ đến sự tồn tại của anh.
- Càng lúc càng phức tạp.
- Và sau cùng, tôi tiến đến điều tra người cha Lamech, điều ngạc nhiên nhất của tôi là sạch. Sạch không tì vết, một kẻ sùng đạo kính cẩn, một người cha có trách nhiệm với hai đứa con bên kia bờ đại dương, một người chồng chu đáo và một nhân viên đắc lực của bộ ngoại giao. Tôi hầu như chẳng tìm được gì. Trừ. Ánh mắt của lão khi nhìn tôi. Ôi, tuyệt vời công nghệ, đây, tôi đã quay phim lão lúc tôi nói chuyện với lão.
***
Trên tivi hình ảnh Lamech hiện ra, đối diện trực tiếp với máy quay, nhìn từ góc độ quay có thể biết máy quay này được gắn trên cúc áo. Tôi ngạc nhiên hỏi Phi.
- Anh vào sứ quán mà không bị kiểm soát sao?
- Nếu anh khôn khéo với phần trống trên mũi giày, máy quay siêu nhỏ này anh có thể mua bất kỳ nơi đâu ở Trung Quốc, giá rất hữu nghị.
Phần quay không tiếng, nhưng thái độ nửa lịch thiệp nửa dè chừng của Lamech hiện rõ trên khuôn mặt. Dáng người đứng thẳng, đôi môi cong lên và hai tay chắp ra trước khi nói chuyện, đôi lúc lão liếc nhìn sang trái rồi nhanh chóng trở về vị trí cũ. Phi thốt lên, nhìn kìa. Bất chợt tia mắt Lamech rộ lên độc ác, mắt lão trợn trừng, xem chừng thở rất gấp và ra hiệu mời Phi về.
- Anh nói gì mà lão nổi giận lên vậy?
- Tôi không nói gì cả, đó mới là điều ngạc nhiên. Với đôi mắt đó, anh có thể giải mã điều gì về con người công dân có trách nhiệm nhất cũng ái ngại khi so sánh với lão.
- Đúng, một người làm về ngoại giao, điều tối kỵ nhất là mất kiểm soát. Từ dữ kiện mà anh có được, lão rõ ràng là người rất điềm tĩnh, điều gì khiến lão nỗi đóa lên. Tôi cần xem lại đoạn phim này.
Phi được dịp chợp mắt vài phút. Tôi chăm chú theo dõi từng cử chỉ trong phim. Và rồi.
- Phi, anh còn thức không?
- Vẫn còn, chuyện li kỳ nhất vẫn chưa xong mà.
- Anh phạm sai lầm, nhưng thôi, chuyện đó để sau. Anh kể cho tôi những gì quan trọng nhất. Là chuyện về cô con gái, anh đã điều tra được gì?
- Tôi điều tra về cô gái, cô quê ở Vĩnh Long, mẹ cô là một người chích ngò ỡ Vũng Liêm...
- Nơi đông dân nhất ở Vĩnh Long.
- Trí nhớ anh vẫn còn tốt. Tôi đã khó khăn để tìm đến nhà gia đình cô gái. Không còn một ai, mẹ cô một người phụ nữ vẫn nghèo nàn trong căn nhà cấp bốn xây dựng từ thời trước 1975. Tôi vượt qua khoản sân trống trải, nơi ở giữa có nơi thờ Trời Đất, thì thật ngạc nhiên khi tiếp xúc với người phụ nữ đó. Chị thật thông minh ở độ tuổi bốn mươi. Cô gái tên Quỳnh là con chị, tên chị là Quỳnh Như, chị có mang cô gái vào năm 1993, khi lần đầu chị gặp Lamech, thật khó diễn tả người con gái miệt vườn mà nhanh chóng trao thân cho một anh Mỹ đi du lịch.
- Tôi nghĩ Lamech đã hứa hẹn một tương lai sang Mỹ, hơn hết, tiền vẫn là thứ dễ làm xiêu lòng người. Nhất là năm 1993, tôi chắc rằng ở Vũng Liêm bóng dáng cái nghèo vẫn còn đeo bám trên đầu con người.
- Đến giờ vẫn vậy thôi. Cuộc tình chớp nhoáng của cô gái mang dòng máu nhiệt đới chắc sôi nổi lắm. Và Quỳnh ra rời trong mối tình lạ lùng đó. Năm Quỳnh học xong 12, lên Saigon học và... mất tích.
- Mất tích?
[còn nữa]
Chia tay Phi vào tối ngày thứ năm, tôi hầu như mất liên lạc với anh. Anh đã làm gì? Đi đâu? Điều tra được gì? Có gì mới không? Bặt tăm.
Ở nhà, tôi gõ nhịp ngón tay lên bàn, đầu óc lơ đễnh ở một nơi nào không biết. Nhẩm tính, thứ sáu, thứ bảy và bây giờ là Chủ Nhật. Ba ngày rồi, vẫn không thấy tin tức. Chờ. Một cảm giác khó chịu nhất trong mọi cảm giác.
Giết thời gian lúc này là viết. Một cách hay để hệ thống lại toàn bộ dữ kiện. Nó có hai mặt lợi: một mặt, nó giúp tôi hệ thống lại tổng thể vụ án; mặc khác, tôi sẽ nhìn vụ án từ con mắt người thứ ba, con mắt kẻ ngoài cuộc. Và tôi viết, làm một công việc mà hầu như ba năm nay tôi tránh né. Viết văn đại chúng.
Dòng văn chương trinh thám, truyện chưởng, truyện diễm tình v.v. là một thứ văn đại chúng, nó được phục vụ cho quần chúng với sự thỏa mãn nhất thời. Nó không phải là mục đích tôi theo đuổi, nhưng cũng thật ngạc nhiên, bạn đọc của tôi tỏ ra rất hào hứng với vụ án tôi theo đuổi. Họ hằng ngày chờ những trang viết mới hiện lên facebook, họ tâm đắc điều gì đó mà tôi không hiểu, tôi tự nhiên được quan tâm nhiều hơn từ vụ án. Người ta hỏi về tôi rất nhiều trên ask.fm, và thậm chí có người còn dọa sẽ "nghỉ chơi" tôi nếu tôi ngừng viết về vụ án. Thật lạ.
Viết là một cách để thoát nỗi trống trải, một quy luật tự nhiên rất hay "tự nhiên không thích trống trải", tự nhiên luôn tìm cách lấp đầy khoảng trống. Chưa khi nào tôi cảm thấy cần lấp đầy nó như lúc này. Và Trời xanh đãi kẻ khù khờ, Phi gọi điện cho tôi. Một ngày Chủ Nhật đã không đáng chán.
- Đến ngay, dù có bận.
Đó là câu mệnh lệnh hiếm hoi mà Phi dùng cho tôi. Buổi chiều hong nắng, tôi nhanh chóng đến nhà Phi.
***
Đến nhà Phi, chị giúp việc mở cửa và than phiền rằng tính khí của Phi làm chị mệt mỏi khi cấm chị làm ồn và khuyên rằng chị hoặc ở trong phòng hoặc đi đâu đó chơi cả ngày hôm nay. Phòng khách bao trùm một màu đen, đôi chút ánh sáng cố tìm cách len lỏi qua bức rèm.
- Tối quá, sao không mở chút rèm cửa ra Phi.
- Đừng! Đừng! Anh giết tôi mất. Anh biết không, tôi đã ba đêm không ngủ kể từ ngày thứ năm chia tay với anh. Tôi cần nghỉ ngơi, ánh sáng lúc này sẽ thiêu đốt đôi mắt tôi, để bóng đêm dẫn đường cho câu chuyện dài mà tôi sẽ kể cho anh.
- Tôi đang rất hào hứng để nghe.
- Tôi cần gọi anh sang gấp, vì sợ rằng sau giấc ngủ tôi sẽ bỏ sót những điều quan trọng. Anh biết không, chúng ta đến tuổi mà trí nhớ bắt đầu phản bội mình. Dẫu sao anh cần có thông tin để chúng ta thảo luận, sức khỏe tôi hiện giờ không cho phép cho cuộc trò chuyện quá lâu, tôi xin mượn anh một giờ đồng hồ.
- Anh có thể mượn tôi cả cuộc đời này.
- Tuấn sẽ giết tôi mất, anh làm tôi phì cười.
- Anh có thể bắt đầu.
- Ôi, tôi lại văn chương như anh rồi. Từ đêm thứ năm, khi chia tay anh, tôi biết mình đã phạm sai lầm khi không tìm hiểu về cô gái, nạn nhân của chúng ta trước. Và tôi đã bỏ qua cảm xúc của một người quan trọng...
- Người cha.
- Đúng. Không một cuộc liên lạc nào giữa người cha với vụ án, ông ta chỉ đến nhà xác và nhận diện cô gái, thậm chí còn không đến nơi xảy ra vụ án một lần nào, ông ta trốn tránh nó. Điều này quá bất thường mà tôi đã bỏ qua. Tôi háo thắng theo đuổi một thằng nhóc. Theo anh, điều gì đã khiến cho người cha bình tĩnh trước cái chết cô con gái đến đáng sợ như vậy?
- Người cha đã biết trước cái chết của người con.
- Tuyệt, anh luôn thông minh khi cần thiết. Tôi đặt nghi điểm người cha theo hướng đó. Và tia sáng lẻ loi cuối đường hầm, nó giúp cho chúng ta giải thích được nguyên nhân tấn thảm kịch. Khi tôi xâu chuỗi phán đoán của anh, tôi nhận ra rằng, có hai khả năng: một, ông ta che chở đứa con gái thoát khỏi một điều gì đó tệ hại, cái chết chẳng hạn; hai, ông ta xem cô con gái là một vật hiến tế. Như Abraham buộc dâng con mình cho Chúa, và lúc cần thiết luôn xuất hiện một con chiên của Chúa thay thế đứa con Abraham.
- Cô gái chính là con chiên đó?
- Vâng, thật khốn nạn, nhưng không còn cách khác để lý giải hành động bình thản của lão.
- Tôi cảm thấy điều này có gì đó không thuyết phục lắm, tôi vẫn nghiêng về giả thuyết thứ nhất.
- Tôi cũng muốn nghiêng về giả thuyết đầu tiên, nhưng khi tôi gặp người cha thì tôi chuyển sang hướng suy nghĩ thứ hai. Và đó là câu chuyện dài mà tôi cần kể. Tôi đến sứ quán Mỹ gặp lão, tên lão là Lamech, nó có gợi gì cho anh không?
- Một trong những dòng dõi của Cain. Ôi chà, Cain, tên tội phạm đầu tiên trên quả đất.
- Tôi nghĩ rằng đó có thể là tên giả mà lão đã thay đổi từ ngày ở Mỹ, xem ra lão tự hào với cái tên đó, với dòng dõi của tội ác lưu truyền. Nhờ tên đó, tôi nhanh chóng nghĩ đến những cái tên quen thuộc khác từ dòng dõi của Cain.
- Nó gợi cho tôi những cái tên quen thuộc: Enoch, Irad, Mehujael, Methushael và Seth.
- Sao cũng được, và tôi cũng tìm ra được danh tính của người đàn bà trong đêm án mạng. Mụ tên Dobney, đã nhập cảnh vào Saigon đầu tháng tư này.
- Làm cách nào anh xác định danh tính của mụ?
- Bằng cách tôi biết người đàn bà chưa hề rời khỏi khu Waterfront này. Anh còn nhớ đêm thứ năm chúng ta nhận ra mụ ta chưa hề đi ra bằng đường sông, thì hẳn mụ ở lại và ra vào bằng đường khác. Đường nào nhỉ? Tôi chợt nhớ lời cảnh tỉnh của anh. Chúng ta rơi vào bàn cờ được sắp xếp sẵn, nếu vậy, cần thời gian để định vị những quân cờ trên bàn cờ. Rõ ràng, những bức tranh nặng tính tôn giáo và phù điêu đã được tháo khỏi căn nhà. Tôi đặt ngay vấn đề, nó đi đâu? Chắc chắn không thể vác một bao tải chứa lỉnh kỉnh những khung hình mà trèo qua hàng rào sắt được. Nó phải ở lại và có người dọn dẹp nó. Thời gian vụ án là hai giờ sáng, tôi đến là lúc tám giờ sáng. Có khoảng năm sáu giờ đồng hồ để thay đổi hiện trường, chính mụ là người làm điều đó, tranh thủ bóng đêm và sự thờ ơ của cánh bảo vệ, mụ đã mang tất cả những thứ đó đi, đi đâu?
- Khoan, có một điểm tôi thắc mắc ngay từ ban đầu. Cô gái chết trên lầu, làm sao có người phát hiện được cái chết của cô gái? Ai là người báo cảnh sát? Tại sao người đó có thể ra vào căn nhà cô gái đó mà biết đã có án mạng.
- Rất hay, chính nhờ điều đó giúp tôi phát hiện ra được Dobney. Tôi nhớ xác cô gái hướng ra ban công, trên lầu, không kéo rèm cửa, nhìn ra bên ngoài chỉ có một căn hộ duy nhất có thể nhìn vào phòng cô gái. Và đó chính là người ở nhà đối diện đã phát hiện xác cô gái và báo cho bảo vệ, trước khi bảo vệ báo công an. Điều này có gợi cho anh điều gì không?
- Từ căn nhà đó thấy hết tất cả hoạt động điều tra của tôi và anh.
- Chính xác là vậy. Tôi ngạc nhiên một điều, vụ án nghiêm trọng như vậy mà xung quanh đây không ai biết, lẽ ra, trước khi công an đến thì người xung quanh phải nháo nhào thì thói nhiều chuyện của người Việt. Nhưng không, cho đến khi tôi đến và có lệnh từ bên trên cho biết đây là vụ án không để cho giới truyền thông biết. Người bảo vệ được cho nghỉ việc và cắt thông tin từ đó. Tôi nhanh chóng tìm đến người bảo vệ và hỏi, biết được rằng người khai báo thấy cái xác là một phụ nữ nước ngoài, nói tiếng Việt bập bẹ, chính bà ta gợi cho bảo vệ tính nghiêm trọng và không để cho cư dân xung quanh biết sẽ khó kiểm soát việc hôi của, mất mát đồ đạc và người bảo vệ sẽ phải chịu trách nhiệm. Nhờ vậy mà vụ án không một ai biết.
- Người đàn bà phát hiện vụ án khả nghi nhất.
- Đúng vậy, tôi nhanh chóng nghĩ ngay đến việc tìm hiểu người đàn bà đó, nhưng bà ta không còn ở đó nữa. Và tôi nhớ, những món đồ mang tính tôn giáo trong nhà nạn nhân đã không cánh mà bay, nó đã đi đâu? Người đàn bà kia nếu không đi theo Trần Mạnh Khoa thì vẫn ở khu Waterfront này, và tôi đặt câu hỏi cũ lại, người đàn bà trong đêm tối cùng thứ đồ đạc lỉnh kỉnh kia đã đi đâu?
- Về nhà của mình.
- Rất chính xác, vì cách tốt nhất để rời khỏi và đột nhập khu Waterfront là bằng thân phận cư dân ở đây. Tại sao Trần Mạnh Khoa không đi cùng mụ vào đây? Chúng cần độc lập, để tránh bất kì sự chú ý nào về mối quan hệ của họ. Nhanh chóng tôi điều tra ngay những người thuê nhà ở đây trong vòng một tháng và phát hiện ra bà ta. Đây, anh nhìn xem, bút tích của bà ta khi đăng ký hợp đồng với chủ nhà.
- Chữ viết tháo, liền mạch, không thấy chỗ nhấc bút lên và... A a... tôi thấy rồi. Chữ Enoch nhỏ phía dưới chữ ký. Một thói quen viết tên khác bên dưới chữ ký.
- Đúng, chính cái tên Enoch đã giúp tôi liên hệ với cái tên Lamech, nằm trong nhóm những cái tên từ dòng dõi Cain. Hẳn thói quen để Enoch dưới chữ ký có ý nghĩa nhất định với bà ta. Bà đã nhanh chóng mật báo cho một kẻ nào đó, tôi là người theo vụ án này khi thấy tôi vào buổi sáng. Sai lầm lớn nhất là mụ đã không chịu khó chờ đến buổi chiều khi có anh. Do đó, thông tin sai lệch, anh đúng trở thành ẩn số. Không ai ngờ đến sự tồn tại của anh.
- Càng lúc càng phức tạp.
- Và sau cùng, tôi tiến đến điều tra người cha Lamech, điều ngạc nhiên nhất của tôi là sạch. Sạch không tì vết, một kẻ sùng đạo kính cẩn, một người cha có trách nhiệm với hai đứa con bên kia bờ đại dương, một người chồng chu đáo và một nhân viên đắc lực của bộ ngoại giao. Tôi hầu như chẳng tìm được gì. Trừ. Ánh mắt của lão khi nhìn tôi. Ôi, tuyệt vời công nghệ, đây, tôi đã quay phim lão lúc tôi nói chuyện với lão.
***
Trên tivi hình ảnh Lamech hiện ra, đối diện trực tiếp với máy quay, nhìn từ góc độ quay có thể biết máy quay này được gắn trên cúc áo. Tôi ngạc nhiên hỏi Phi.
- Anh vào sứ quán mà không bị kiểm soát sao?
- Nếu anh khôn khéo với phần trống trên mũi giày, máy quay siêu nhỏ này anh có thể mua bất kỳ nơi đâu ở Trung Quốc, giá rất hữu nghị.
Phần quay không tiếng, nhưng thái độ nửa lịch thiệp nửa dè chừng của Lamech hiện rõ trên khuôn mặt. Dáng người đứng thẳng, đôi môi cong lên và hai tay chắp ra trước khi nói chuyện, đôi lúc lão liếc nhìn sang trái rồi nhanh chóng trở về vị trí cũ. Phi thốt lên, nhìn kìa. Bất chợt tia mắt Lamech rộ lên độc ác, mắt lão trợn trừng, xem chừng thở rất gấp và ra hiệu mời Phi về.
- Anh nói gì mà lão nổi giận lên vậy?
- Tôi không nói gì cả, đó mới là điều ngạc nhiên. Với đôi mắt đó, anh có thể giải mã điều gì về con người công dân có trách nhiệm nhất cũng ái ngại khi so sánh với lão.
- Đúng, một người làm về ngoại giao, điều tối kỵ nhất là mất kiểm soát. Từ dữ kiện mà anh có được, lão rõ ràng là người rất điềm tĩnh, điều gì khiến lão nỗi đóa lên. Tôi cần xem lại đoạn phim này.
Phi được dịp chợp mắt vài phút. Tôi chăm chú theo dõi từng cử chỉ trong phim. Và rồi.
- Phi, anh còn thức không?
- Vẫn còn, chuyện li kỳ nhất vẫn chưa xong mà.
- Anh phạm sai lầm, nhưng thôi, chuyện đó để sau. Anh kể cho tôi những gì quan trọng nhất. Là chuyện về cô con gái, anh đã điều tra được gì?
- Tôi điều tra về cô gái, cô quê ở Vĩnh Long, mẹ cô là một người chích ngò ỡ Vũng Liêm...
- Nơi đông dân nhất ở Vĩnh Long.
- Trí nhớ anh vẫn còn tốt. Tôi đã khó khăn để tìm đến nhà gia đình cô gái. Không còn một ai, mẹ cô một người phụ nữ vẫn nghèo nàn trong căn nhà cấp bốn xây dựng từ thời trước 1975. Tôi vượt qua khoản sân trống trải, nơi ở giữa có nơi thờ Trời Đất, thì thật ngạc nhiên khi tiếp xúc với người phụ nữ đó. Chị thật thông minh ở độ tuổi bốn mươi. Cô gái tên Quỳnh là con chị, tên chị là Quỳnh Như, chị có mang cô gái vào năm 1993, khi lần đầu chị gặp Lamech, thật khó diễn tả người con gái miệt vườn mà nhanh chóng trao thân cho một anh Mỹ đi du lịch.
- Tôi nghĩ Lamech đã hứa hẹn một tương lai sang Mỹ, hơn hết, tiền vẫn là thứ dễ làm xiêu lòng người. Nhất là năm 1993, tôi chắc rằng ở Vũng Liêm bóng dáng cái nghèo vẫn còn đeo bám trên đầu con người.
- Đến giờ vẫn vậy thôi. Cuộc tình chớp nhoáng của cô gái mang dòng máu nhiệt đới chắc sôi nổi lắm. Và Quỳnh ra rời trong mối tình lạ lùng đó. Năm Quỳnh học xong 12, lên Saigon học và... mất tích.
- Mất tích?
[còn nữa]