• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full ( Võng Du ) Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người (9 Viewers)

  • Chương 4

4.1

Cỏ dại Diêu Viễn hôm nay tan làm liền có chị họ đến tìm, ăn cơm xem phim xong, lúc hai người đi về phía bãi đỗ xe Diêu Hân Nhiên rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa bèn quay sang trêu đùa em gái, “Chị bảo này, lá gan của em cũng nhỏ quá đi, chỉ đơn giản là trong game bị người ta ‘bá vương ngạnh thượng cung’* thôi, có cần phải trốn chui trốn nhủi như thế không? Mà ngẫm lại, người ta muốn chiếm tiện nghi** của em thì chi bằng em cứ tương kế tựu kế, tốt xấu gì cũng là đại thần trong đại thần, coi như là nhặt được bảo bối rồi còn gì, không biết có bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ em nữa đâu.”

Diêu Viễn toát mồ hôi, ” ‘Bị bá vương ngạnh thượng cung’ là thế nào???”

“Văn thơ của chị không lai láng bằng em, biểu đạt không chuẩn lắm, hợp tác chút đi, dù sao cũng kiểu kiểu đấy không lệch lắm là được rồi.” Diêu Hân Nhiên kéo tay cô em họ, chậm rãi tản bộ, “Nói thật, trên một phương diện nào đó đây đúng là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống mà”

Diêu Viễn á khẩu; “Bánh nhân thịt to như vậy đập chết người được đấy.”

Diêu Hân Nhiên cười rộ lên, “Bị đập chết so với đói chết thì vẫn tốt hơn nhiều.” Sau đó hỏi cô, “Tóm lại em tính lúc nào mới lên trò chơi? Các con dân của chị đều đang đợi em online còn buôn dưa đại thần đây, đừng có khiến chị đường đường là Bách Hoa Đường bang chủ lại phải đi giúp em giải quyết cục diện rối rắm này.”

Diêu Viễn nghe đến đây không khỏi khựng lại một chút, nói: “Chị, hình như trước giờ đều là em đi giải quyết cục diện rối rắm cho chị thì phải…”

Diêu Hân Nhiên chân thành nói: “Nhược Vi Quân Cố, nhớ kỹ, làm người không thể quá vị kỷ.”

Diêu Viễn vô cùng buồn bực.

Phía trước rạp chiếu phim mà hai chị em lui tới chính là khu tập trung rất nhiều trường cao đẳng, đại học của thành phố, vì thế trên đường đi qua đi lại đều là sinh viên. Trước đó một giây, một nam sinh nghe được 3 câu cuối cuộc nói chuyện của họ, sau đó sững sờ nhìn Diêu Viễn cùng Diêu Hân Nhiên đi xa thật lâu sau mới nhảy dựng lên chạy thẳng về ký túc xá, “Trời ơi! ! Tôi nhìn thấy Đại tẩu!! Quá lợi hại!!!!”

Diêu Viễn đắn đo vài ngày, cuối cùng vẫn quyết định online, chủ yếu là vì bà chị họ: “Em thân yêu, cấp cứu!! Chị lại bị người ta đuổi giết, không có em là không được đâu!!!”

Diêu Viễn: “…”

Nhược Vi Quân Cố vừa đăng nhập, N tin nhắn liền tràn tới, “Quân tỷ tỷ, nghe nói tỷ là tuyệt sắc! Tuyệt sắc!!!!!!!!!!”

“Tiểu Quân, có người nói sẩm tối ngày 23 ở Giang Nính, khu cao đẳng đại học, trên đường Lâm Ấm đã nhìn thấy thân ảnh mỹ miều của tỷ!!!”

“Quân Quân, thật sao? Tỷ là mỹ nữ bạch y phiêu bồng sao?? Giống như em tưởng tượng trong đầu sao???”

Diêu Viễn ngây ngẩn, ngày 23? Hôm đó cô mặc áo khoác rất dày, tuy rằng cũng là màu trắng, nhưng phiêu là phiêu thế nào??

Lúc này một tin nhắn riêng hiện ra, Thủy Thượng Tiên: “Đến rồi! Mau mau, mở kênh bang phái ra!!”

Diêu Viễn lúc đầu muốn hỏi chị họ xem những lời đồn kia là từ đâu mà ra? Có còn cần cô giải cứu hay gì nữa không? Kết quả hai tin gửi đi đều không có hồi âm, đành ngậm ngùi mở kênh bang phái.

Á Tế Á: “Quân tỷ tỷ online ? Cầu ảnh chụp cầu ảnh chụp! !”

Hoa Khai: “Bang chủ, đóng cửa thả em gái tỷ ra đi!”

Thủy thượng tiên: “Gọi nó rồi, bình tĩnh chớ nóng, ta đi WC đã!”

Nhược Vi Quân Cố: “…”

Á Tế Á: “Aaaa Quân tỷ tỷ cuối cùng tỷ cũng xuất hiện , cầu ảnh chụp!”

Giữa cuộc kêu gào tập thể, Diêu Viễn miễn cưỡng gửi lên một câu nói: “Tôi có thể hỏi một chút tiền căn hậu quả của việc này không?” Sao đang yên đang lành lại cứ đòi cô ảnh chụp vậy?

Á Tế Á: “Quân tỷ tỷ, là như thế này; trong Thiên Hạ Bang có người nói hai ngày trước nhìn thấy ‘chân thân’ của tỷ, nói tỷ là tuyệt sắc giai nhân. Dù sao thì tin tức cũng là từ Thiên Hạ Bang truyền ra , sau đó một truyền mười mười truyền một trăm, bút sa gà chết, không thể cứu vãn được! Nhưng người nọ không chụp được ảnh tỷ, hối hận hai ngày, ha ha! Quân tỷ, chúng ta đều tò mò muốn chết, đều là người trong nhà cả, tỷ cho bọn ta xem ảnh vàng ảnh bạc của tỷ được không?”

Trong lòng Diêu Viễn có rất nhiều cảm xúc bốc lên: “Tôi có thể hỏi thêm một câu chính xác là ai nhìn thấy … Chân thân của tôi không?”

A Di: “Tẩu Na Thị Na (Đi Đâu Là Đi Đó)! Chính là tên này!”

Hoa Khai: “Tiểu Quân, cậu không phải là muốn giết người bịt miệng chứ?”

Nhược Vi Quân Cố: “Không phải, tôi muốn đi nói cho hắn biết hắn nhìn thấy kỳ thực chỉ là hóa thân của tôi thôi, hôm đó, ừm, tôi hóa thành người đến nhân gian đi một vòng chơi, bây giờ đã về trời rồi, a di đà phật.”

“…”

Diêu Hân Nhiên đi vệ sinh xong trở về nhìn thấy câu nói kia của cô em họ cũng cười ngốc, “Nhóc con!”

Cùng lúc kênh nói chuyện riêng của Thủy Thượng Tiên cũng nảy ra một tin nhắn, Diêu Hân Nhiên đọc xong che mặt một lúc, sau đó ngẩng đầu gõ chữ, trong lòng tự nhủ, hết thảy đều là vì tình yêu cùng chính nghĩa… và tiền.

Nhược Vi Quân Cố vừa rời khỏi kênh bang phái, bên người liền xuất hiện … Đúng vậy: Quân Lâm Thiên Hạ.

Đại thần, trên cương vị bang chủ của Thịnh Thế đệ nhất đại bang phái, anh rảnh như vậy thật sự hợp lý sao?

Quân Lâm Thiên Hạ triệu hồi Bạch Hổ, sau đó gửi yêu cầu “Cưỡi chung” tới: “Đi Vân Lâm Địa Vực chơi?”

Vân Lâm Địa Vực, chính là một trong mười thánh địa hẹn hò trong Thịnh Thế.

Nhược Vi Quân Cố yếu ớt ấn “Từ chối” : “Quân Lâm bang chủ, anh… không có việc gì quan trọng hơn để làm sao?” Đặc biệt nhấn mạnh vào hai chữ ‘quan trọng’.

Quân Lâm Thiên Hạ: “Không có.”

Diêu Viễn: “…”

Quân Lâm Thiên Hạ lại gửi yêu cầu “Cưỡi chung” : “Đi thôi.”

Nhược Vi Quân Cố lại yếu ớt ấn “Từ chối” : “Có thể không đi không?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Vậy em muốn làm gì?”

Đại ca, vấn đề là tôi chẳng muốn làm gì cùng anh cả, quá áp lực rồi.

Quân Lâm Thiên Hạ: “Vậy có muốn cùng anh kéo đồ đệ không?”

Diêu Viễn kinh ngạc, “Anh có đồ đệ à?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Ừ, để anh gọi qua.”

Diêu Viễn vừa có phản ứng, định bảo không cần thì một giây sau bên người đã xuất hiện thêm một kiếm sĩ cấp 20, nhân vật nữ, trên đầu lại nhấp nháy tên Jack làm cho người ta không thể không hoài nghi là nhân yêu.

Jack vừa tới liền rất nhiệt tình: “Xin chào sư nương!”

Diêu Viễn không nhịn được, khóe miệng giật giật, đang muốn nói ta không phải sư nương của ngươi, bạn Jack tiểu kiếm sĩ đã đi vòng vòng quanh cô, lại nói : “Sư nương sư nương, người muốn mang đồ đệ theo luyện cấp sao? Anh… Không đúng, sư phụ bình thường rất lười, mang đồ đệ đi luyện cấp rất không vui!”

Jack: “Sư nương, người mất bao lâu mới mãn cấp?”

Nhược Vi Quân Cố: “Non nửa năm.” Đi du học về bắt đầu chơi .

Jack: “À, vậy đồ đệ chắc chỉ cần 3 tháng là được nhỉ? Đấy là nếu cả sư phụ sư nương đều kéo đồ đệ”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Tổ đội đi”

Jack: “Vâng vâng!”

Đội ngũ rất nhanh tạo thành, Diêu Viễn, trong khi đồ đệ nhỏ vẫn đang sôi nổi ríu rít như chim, ấn ‘Gia nhập’.

Jack: “Sư nương, nghe Ôn ca ca nói sư nương là đại mỹ nữ!”

Diêu Viễn: “…”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Jack”

Jack: “Vâng, ngậm miệng.”

Diêu Viễn trong lòng tự nhủ, người này dâm uy, khụ, cũng thật là mạnh mẽ.

Sau đó trong lúc cùng Quân Lâm Thiên Hạ mang tiểu kiếm sĩ đi thăng cấp, Diêu Viễn dần bớt gượng gạo, chủ yếu là vì đứa bé kia quá thân thiện , nó nói mới 14 tuổi, hẳn là thật, nói chuyện vô cùng ngây thơ hoạt bát, khiến cho người ta rất dễ chịu. Nói chung thời gian cứ như vậy trôi qua rất nhanh, quay đi quay lại kiếm sĩ nhỏ đã lên đến cấp 24, Diêu Viễn thật vui mừng.

Jack: “Sư nương, về sau người có thể kéo đồ đệ thường xuyên hơn không? Sư nương kéo cảm thấy nhanh hơn sư phụ nhiều.”

Ặc, chẳng có gì đáng ngạc nhiên, sư phụ ngươi từ đầu chí cuối rõ là chỉ đi rót xì dầu.

Nhược Vi Quân Cố: “Nếu ta rảnh thì được thôi.”

Jack: “Cảm ơn sư nương! Sư nương thật tốt!”

Nhược Vi Quân Cố: “Nên làm mà.” Diêu Viễn nói xong mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, có điều tia nghi ngờ kia rất nhanh đã bị sự hưng phấn của tiểu kiếm sĩ đánh tan.

Cùng lúc, người đàn ông đang mặc đồ ngủ ngồi trước máy tính nhìn cục diện này khẽ cười cười, sau đó đánh một hàng chữ: “Hôm nay cám ơn em.”

Nhược Vi Quân Cố: “Không có việc gì.”

Diêu Viễn vừa đánh xong không có việc gì, bên này lập tức có việc.

Á Tế Á: “Quân tỷ tỷ, trên diễn đàn vừa có người đăng ảnh tỷ! ! Có phải ảnh thật không vậy? Tuy ảnh rất mờ, nhưng tỷ mau lên xem xem!”

Diêu Viễn vừa nhấn chuột vào địa chỉ Á Tế Á gửi đến liền nhìn thấy tiêu đề: Ảnh ngọc của phu nhân Quân Lâm Thiên Hạ.

Diêu Viễn nhìn tới nhìn lui hai lần, phản ứng đầu tiên là ‘đơn giản như vậy?’. Bởi tiêu đề trên diễn đàn thường rất có năng lực khiến người ta kinh hãi, ngắn gọn lưu loát nhường này vẫn là lần đầu cô đọc được.

Diêu Viễn trông có vẻ dửng dưng thong dong, thực ra trong lòng loạn cào cào, chờ tải xong ảnh, cô trừng to mắt nhìn thật lâu; hình chụp nghiêng một người đang tựa lên bàn mà ngủ, rất mơ hồ, chỉ nhìn ra được mái tóc dài, mặt rất trắng, chẳng khác gì cương thi*** ; quần áo thể thao màu đỏ. Ảnh này quả thực là ngắm hoa trong sương mù, nhưng mà, Diêu Viễn nhíu mày, người trong ảnh đúng là cô, có điều là từ hồi đại học, bởi vì bộ đồ kia cô chỉ mặc trong một thời gian rất ngắn lúc năm ba thôi.

Diêu Viễn cảm thấy vô cùng khó hiểu, ID người tạo chủ đề tên là Hướng Tiền Khán Tề (Lấy Tiền Làm Chuẩn), người này làm thế nào chụp được ảnh cô ? Lại còn biết trong trò chơi cô là Nhược Vi Quân Cố! Diêu Viễn nghĩ nửa ngày cũng không ra, một chút manh mối cũng không có, cô thậm chí còn chẳng biết mình bị chụp trộm lúc nào nữa.

Diêu Viễn tiếp tục xem bình luận phía dưới: “Đây chính là phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ? Nhược Vi Quân Cố đó hả? Trông cũng được đấy chứ, hơi mờ chút nhưng cảm giác đúng là mỹ nữ mà.”

“Mờ như như thế thì ai chả đẹp!”

“Nói một cách nhẹ nhàng thì nếu như đem ảnh tôi làm mờ như vậy thì tôi cũng biến thành mỹ nữ được rồi aaaaa.”

Kéo xuống đọc một lúc, không có gì hơn ngoài việc kinh ngạc khi thấy được phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ, hoặc là soi mói nói tuy rằng người trong ảnh chụp cảm giác rất đẹp, nhưng photoshop rồi, không chân thật, vân vân, đại khái chính là hâm mộ có, đố kỵ có, thù ghét cũng có.

Cô mới là ‘bên bị hại’ có được không? Mờ thì sao? Vẫn là vô duyên vô cớ ảnh chụp bị phát tán lung tung, đâu ra còn bị đội cho cái danh hiệu phu nhân gì đó, dù có vẻ từ trước đã bị đội cho rồi, nhưng tóm lại là Diêu Viễn cũng rất buồn bực.

Cảm thấy không thoải mái định tắt trang web trước mặt, Diêu Viễn lơ đãng nhìn thấy một ID rất quen mắt – Tẩu Na Thị Na: “Làm mờ? Làm mờ cái lông ấy! Bang chủ phu nhân nhà chúng ta đẹp hơn thế nhiều OK? ! Ảnh này 3 phần tư sắc của tỷ ấy còn chưa thể hiện được đâu!”

Diêu Viễn xấu hổ đỏ cả mặt, người này cũng nổ quá thể rồi.

Diêu Viễn theo dõi bài đăng này được khoảng 3 phút thì kênh nói chuyện riêng cũng nảy ra không ít tin nhắn, khi mở ra nhìn thấy của Quân Lâm Thiên Hạ cô liền có chút sửng sốt.

Quân Lâm Thiên Hạ: “Vì chuyện của anh mà gần đây có không ít người bắt đầu bàn tán về quan hệ giữa chúng ta, xin lỗi em.”

Đại thần, anh quên mất anh là đầu sỏ gây sự sao?

Có điều Diêu Viễn là loại người chỉ cần người ta tỏ ra thân thiện một tẹo, cô lập tức còn thân thiện hơn.

Nhược Vi Quân Cố: “Anh cũng không cần quá để bụng làm gì.” Về sau chú ý đừng nói lung tung nữa là được. Câu tiếp theo này Diêu Viễn còn chưa kịp đánh ra, đã thấy Quân Lâm Thiên Hạ nói: “Thanh danh của em anh sẽ chịu trách nhiệm.”

Nhược Vi Quân Cố: “Hả?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Về sau em không cần để ý đến 999 đồng vàng kia nữa.”

Nhược Vi Quân Cố: “Hả?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Cũng không cần lo lắng về tiền mua trang bị.”

Nhược Vi Quân Cố: “Hả? ?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Càng không cần lo lắng có người tìm em gây phiền toái.”

Nhược Vi Quân Cố: “…”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Thế nào?”

Hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, Nhược Vi Quân Cố trả lời: “Cái gì thế nào?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Chúng ta kết hôn đi?”

Diêu Viễn trợn mắt há mồm nhìn màn hình, Nhược Vi Quân Cố: “Quân Lâm bang chủ… Sao lại cứ có cảm giác như anh đang uy hiếp tôi vậy?”

Bên kia ngừng một hồi lâu, Quân Lâm Thiên Hạ: “Không, anh đang dùng quy tắc ngầm với em một cách hợp pháp.”

Diêu Viễn: “…”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Em cứ suy nghĩ đi”

Đây không phải uy hiếp thì là cái gì???

Sau đó Nhược Vi Quân Cố đăng xuất, ngây ngốc ngồi nhìn màn hình máy tính đen ngòm.

——————-

*Bá vương ngạnh thượng cung: Ép uổng người khác làm gì đó ( Nghĩa đen là kiểu cưỡng hiếp ấy ạ =)))) )

**Chiếm tiện nghi: Xài xể, xơ múi, vụ lợi

***Cương thi: Zombie, xác sống

4.2

Hôm đó tòa nhà Diêu Viễn ở bị cúp điện một tiếng, nhưng lúc có điện lại Diêu Viễn cũng không vào trò chơi nữa, tắm rửa xong liền lên giường ngủ một mạch đến sáng, đương nhiên chất lượng giấc ngủ cũng chẳng ra sao, còn gặp ác mộng, nhưng khi tỉnh dậy cô lại không tài nào nhớ nổi mình đã mơ thấy gì.

Sáng sớm hôm sau, Diêu Viễn mang tinh thần không tốt mà tới trường học, bận rộn cả ngày trở về, làm bữa tối đơn giản, ăn xong ở nhà một mình rảnh rỗi quá lại đành phải mở máy tính lên.

Vừa đăng nhập liền có rất nhiều tin nhắn hiện lên tới tấp, Diêu Viễn xem đại khái một chút, cảm thấy chói mắt nhất chính là tin nhắn của bang chủ nào đó.

Quân Lâm Thiên Hạ: “139××××××××, số điện thoại của anh, khi nào online thì gọi.”

Diêu Viễn giật cả mình, sao loáng một cái đã phát triển vào tận hiện thực rồi ? ! Trong hệ tư tưởng của Diêu Viễn, trò chơi, QQ, hòm thư những thứ này đều thuộc về thế giới giả tưởng, có khoảng cách rất rõ ràng, liên hệ một chút còn được, nhưng việc trao đổi số điện thoại khiến cô có cảm giác trong nháy mắt mọi thứ đã vượt ra khỏi thế giới ảo rồi, biên độ quá lớn, có chút khó chấp nhận.

Cho nên, cô ngây ngẩn ngồi nhìn dãy số kia, đương nhiên Diêu Viễn nhà chúng ta không bao giờ đi gọi vào số đó, tư lự đi rối rắm lại. Phần là do cảm thấy ngại ngùng, hôm rồi đang nói chuyện dở cô đã logout, mặc dù là do nguyên nhân khách quan, nhưng cả ngày sau đó thì là cố ý tránh né, nói thế nào thì người ta cũng là có thiện chí thôi, tuy rằng có vẻ thiện chí hơi quá đà, phần nữa là do đang yên đang lành cho số điện thoại làm quái gì? Diêu Viễn không hiểu sao nghĩ ngay đến câu tự nhiên tử tế không ăn trộm chính là ăn cướp, toàn thân lập tức rét lạnh.

Diêu Viễn bên này còn đang khó xử, kênh nói chuyện riêng lại nảy ra tin nhắn, may mà không phải của vị bang chủ nào đó khiến cô nhìn là thấy hãi.

A Di: “Quân tỷ tỷ login rồi! Có thể lại đây giúp em đánh boss dã ngoại không?”

Boss dã ngoại thưa thớt nhưng so với boss trong phó bản thì trân quý hơn nhiều, chỉ có thể dựa vào may mắn gặp được chứ không thể đi săn, chỉ cần nhân phẩm không quá kém thì đánh rớt ra cơ bản đều là cực phẩm.

Cho nên Diêu Viễn lập tức trả lời: “Tới ngay! Tọa độ bao nhiêu?”

Nhược Vi Quân Cố đến được chỗ A Di, hai người họp kín sau một tảng đá lớn, sau đó Diêu Viễn nhìn ra chung quanh… Phía sau ngọn cây, tảng đá,… toàn người là người đang cùng lúc chăm chú nhìn boss dã ngoại đang đi đi lại lại trong rừng.

Boss dã ngoại rất khó đánh nguyên nhân chủ yếu chính là vì ai cũng có phần, không giống boss trong phó bản, quyền sở hữu rất rõ ràng chỉ thuộc về một tổ đội nào đó, chỉ cần gặp được thì ai cũng có thể đánh boss này, trực tiếp dẫn đến hệ quả người chơi vì đoạt boss mà thượng cẳng tay hạ cẳng chân với nhau, cho nên đi đánh boss dã ngoại ngoại trừ việc phải ứng phó với boss, đồng thời còn phải ứng phó với người chơi khác, rất là lao tâm lao lực.

Mà hiện tại, trong [ Thịnh Thế ] boss dã ngoại về cơ bản là đang bị mấy đại bang phái lũng đoạn , bọn họ có người chuyên môn cài khắp nơi tìm kiếm boss, một khi phát hiện sẽ triệu tập ngay đồng đội đến, các bang phái nhỏ, đặc biệt là cá nhân, ở phương diện này sức cạnh tranh rất thấp.

Diêu Viễn nhìn mấy người đối diện cũng đang nhìn lại họ, bọn họ còn chưa động thủ, phỏng chừng là đang đợi người tới.

Nhược Vi Quân Cố: “A Di, trong bang em còn gọi ai nữa?”

A Di: “Bang chủ không online, em gọi tỷ, Hoa Khai, Á Tế Á cùng Tiểu Rae.”

Diêu Viễn toát mồ hôi, Tiểu Á còn chưa mãn cấp, càng đừng nói tới Tiểu Rae vẫn là người mới, nói vậy chỉ có thể dựa vào cô, A Di cùng Hoa Khai hợp lực đánh xem thế nào rồi.

Nhược Vi Quân Cố: “Chúng ta tốc chiến tốc thắng, bên kia nếu là đại bang phái, bọn họ gọi người tới thì không đánh nữa .”

A Di: “Ừm, em cũng nghĩ như vậy, boss này là em phát hiện đầu tiên liền lập tức gọi tỷ, bọn họ trước khi tỷ đến mới xuất hiện, em liếc qua phía trước đều là lính trinh sát, cấp bậc không cao, tạm thời không phải đe dọa gì lớn, chỉ sợ bọn họ gọi thành phần tinh anh lại đây, cho nên chờ Hoa Khai đến chúng ta phải lập tức động thủ, nếu không thì không còn cơ hội nào nữa đâu!”

Tranh boss với bang phái lớn, Bách Hoa Đường nho nhỏ của họ so ra đúng là phần thắng rất thấp.

A Di: “Lại nói Hoa Khai sao vẫn chưa đến vậy? ?” Gặp được boss dã ngoại đồng chí A Di khó tránh khỏi có chút cảm xúc dâng trào, không thể bình tĩnh.

Kết quả không đợi được Hoa Khai cùng Á Tế Á, ngược lại lại chờ được người của bang khác, xung phong là Ông Đây Đẹp Trai Nhất Quả Đất, nam kiếm khách, mặc một thân hồng y, đằng đằng sát khí, bên cạnh là nữ mục sư tên gọi Vẫn Là Mỹ Nhân. Diêu Viễn nhìn hai ID này trong lòng tự nhủ sao lại quen mắt thế nhỉ ? Theo sau còn có hai người chơi thoạt nhìn rất bưu hãn.

A Di: “Quân tỷ, bọn họ là bang Thiên Sát, tuy rằng chỉ là bang phái hạng ba, nhưng gần đây không biết từ đâu lại chiêu được một đám cao thủ, chính là hai người phía sau kia, nghe nói nhóm cao thủ này đều rất lợi hại, cho nên người của bang Thiên Sát bây giờ rất hống hách , ô ô chúng ta phải chắp tay nhường cho boss cho chúng sao?”

Diêu Viễn vừa bớt chút thời gian xem thông tin Tì Hưu- boss dã ngoại, “Nếu như em thật sự muốn đánh, tỷ sẽ đi quẩn chân mấy người kia, Hoa Khai nói họ đến ngay thôi, chờ họ đến em cùng hai người đó đi đánh boss, tỷ làm ngoại viện, cùng lắm thì chết có gì đâu; thử một chút xem, em thấy thế nào?”

A Di: “Quân tỷ, vì sao mỗi lần nghe tỷ nói chuyện em đều cảm thấy tỷ thật vỹ đại vậy? !”

Diêu Viễn cười cười, nhóm Hoa Khai 3 người đến ngay sau đó, nhanh chóng tổ đội cùng A Di, nghe chiến lược đơn giản như vậy cũng không có ý kiến gì, Hoa Khai chỉ cảm thán “Tiểu Quân chính là rất có khí phách” rồi dẫn theo các cô nương cùng A Di hướng về phía boss phóng đi, Nhược Vi Quân Cố thì đi ra chắn trước mặt địch, lính trinh sát không đáng ngại, chủ yếu là mấy người đang muốn động thủ này thôi.

Đội người do Ông Đây Đẹp Trai Nhất Quả Đất dẫn đầu này vốn còn đang dò xét tình hình, phát hiện có người động thủ trước thì lập tức muốn đuổi theo, lại bị Nhược Vi Quân Cố ngăn cản.

“Ngại quá, muốn đi qua, phải thắng ta trước.”

Mọi người chững lại hai giây,

Ông Đây Đẹp Trai Nhất Quả Đất : “Giết cô ta cho ta!”

Diêu Viễn đã chuẩn bị tinh thần hy sinh rồi, kết quả hai cao thủ kia thế nhưng lại lập tức tỏ ra rất thân thiện với cô

Bắc Cực Tinh: “Là phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ sao?”

Nam Đẩu Quyền Vương: “Nhược Vi Quân Cố? Đúng rồi, Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu!”

Ông Đây Đẹp Trai Nhất Quả Đất: “Mấy người làm cái gì đó? Bảo giết cô ta đi có nghe thấy không?”

Bắc Cực Tinh: “Ta bảo này Thiên Sát bang chủ, người này là phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ đấy, giết gì mà giết? Chúng ta chưa dám đâu.”

Ông Đây Đẹp Trai Nhất Quả Đất : “Lính đánh thuê mấy người không phải cứ thu tiền là làm việc sao? !”

Nam Đẩu Quyền Vương: “Cũng phải xem đối tượng nữa.”

Diêu Viễn: “…” Thế là… không đánh à?

A Di: “Quân tỷ, bên tỷ sao rồi? ! Chống đỡ nổi không?”

Nhược Vi Quân Cố: “À… mọi người cứ tập trung đánh đi, tỷ bên này tạm thời không thành vấn đề.”

A Di: “Quân tỷ quả nhiên lợi hại!”

Diêu Viễn trong lòng tự nhủ lợi hại không phải là tỷ, tỷ chỉ đang hưởng sái dư uy của người nào đó mà thôi.

Diêu Viễn không khỏi nghĩ đến chi bằng tạm thời cùng hai tên cao thủ này giả vờ nhận mặt làm quen? Mặc kệ bọn họ có phải thật sự kiêng dè Quân Lâm Thiên Hạ hay không, dù sao cũng có thể cho nàng mặt mũi, kéo dài chút thời gian cũng tốt , tuy rằng cách này có hơi khủng bố.

Nhược Vi Quân Cố: “Khụ, chào mọi người, tôi là phu nhân của Quân Lâm Thiên Hạ.”

Sau đó, một hình bóng quen thuộc từ phía bên trái mà nãy giờ không có ai, Diêu Viễn cũng không để ý chậm rãi tiến tới.

Mặt Diêu Viễn đần ra.

Người tới còn không phải chính là bang chủ nào đó khiến Diêu cô nương nhìn là thấy hãi đó sao??

Vạt áo hoa lệ thõng xuống, Quân Lâm Thiên Hạ tùy ý đứng vào bên cạnh Nhược Vi Quân Cố.

Một giây trước cô vừa nói cái gí? Anh ta nhìn thấy không? Diêu Viễn nghẹn cứng không dám mở miệng.

Bắc Cực Tinh: “A, Quân Lâm bang chủ, đã lâu không gặp rồi!”

Nam Đẩu Quyền Vương: “Lão Quân, gần đây bận rộn gì vậy? Tìm ngươi PK đều không thấy trả lời?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Lần nào cũng thua vui lắm sao?”

Nam Đẩu Quyền Vương: “F*^&*%^&^%#@$!”

Bắc Cực Tinh: “Lão Nam bình tĩnh! Ít nhất lần này hắn không nói giết ngươi không mất tí sức nào gì gì đó .”

Nam Đẩu Quyền Vương: “Có gì khác sao? Có gì khác sao???? !”

Ông Đây Đẹp Trai Nhất Quả Đất bên cạnh cuối cùng cũng phục hồi tinh thần , sau đó quyết đoán dẫn theo mỹ nữ bên cạnh rời đi khiến Diêu Viễn đối với Quân Lâm Thiên Hạ có cảm giác… thán phục không thôi. Đại thần anh bình thường làm việc phải ác liệt thế nào mới có thể khiến cho người ta biết điều như vậy? Được rồi, từ lời nói của hai vị cao thủ kia cũng có thể hiểu được một chút. Nhưng mà mỹ nữ kia trước khi đi cứ không ngừng quay đầu ngắm đại thần là nghĩa làm sao?

Chẳng lẽ… Diêu Viễn theo bản năng nghiêng đầu nhìn Quân Lâm Thiên Hạ bên cạnh.

Quân Lâm Thiên Hạ không động đậy gì, nhưng tin nhắn gửi tới thì rất thiêng, rất biến thái hiện ra, “Đơn phương, không liên quan đến anh.”

Diêu Viễn: “…”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Anh xử lý hai tên này. Em đi đánh boss với mọi người trong bang đi, xung quanh cứ để bọn Thương Khung giải quyết.”

Diêu Viễn hoàn toàn không biết nên nói gì , do dự một lát, nói một tiếng “Cám ơn” rồi xoay người chạy đi hỗ trợ đồng đội, có điều trong lòng rất phức tạp, không rõ là cảm giác gì.

4.3

Sau đó, trong khi Diêu viễn cùng hội liên hiệp các bạn nhỏ đánh boss thì lờ mờ nhận ra chung quanh đứng một vòng người, bọn họ vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, không làm cho người ta cảm thấy đường đột, nhưng bầu đoàn tham quan, hoặc nói đúng hơn là đoàn bảo tiêu này cuối cùng vẫn là khiến Diêu Viễn muốn khóc, sao cảm giác cứ như không phải đang đánh dã ngoại boss mà là gia dưỡng boss* vậy? Mà người nuôi nhốt chính là vị bang chủ nào đó, nghĩ đến mỗ bang chủ, Diêu Viễn lại đổ mồ hôi lạnh, đó là loại cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, như cá nằm trên thớt vậy.

Bọn A Di cũng dần dần phát hiện tình huống kỳ cục này, đứng giữa một vòng người xa lạ, lại không thấy bọn họ ra tay đoạt boss, ngược lại còn giúp đỡ bọn họ ngăn trở mấy người muốn tới tranh giành, ra tay quyết tuyệt, không mang một chút do dự, giết xong lại về vị trí “Thủ vệ” bọn họ…

A Di: “Tôi có phải là xuyên không lên người nhân vật trâu bò nào rồi không???”

Doreamon: “A Di ca bình tĩnh!”

A Di: “Đau trứng quá! Mấy tên này không phải muốn bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn** đấy chứ?”

Á Tế Á: “Chẳng lẽ muốn chờ chúng ta diệt boss trước, sau đó bọn họ diệt chúng ta, làm ngư ông đắc lợi?”

Nhược Vi Quân Cố: “… Không đến mức đó chứ, trên đời còn nhiều người tốt mà .”

Kênh đội ngũ im lặng tuyệt đối.

Hoa Khai: “Tiểu Quân giờ này còn nói đùa khuấy động không khí được, bình tĩnh ghê.”

Người đang bối rối có thể nói gì đây? Nói là vị bang chủ nào đó sở thích quá ác liệt? Vậy lực xung kích phỏng chừng càng nghiêm trọng hơn rồi.

Nhược Vi Quân Cố: “Tóm lại đánh xong boss đã rồi tính tiếp!”

Nhược Vi Quân Cố, Á Tế Á cùng A Di đều là lão tướng, dã ngoại boss độ khó trung bình này cũng không tính là khó giết, ba người hợp lực lại có hai người khác hỗ trợ, máu của boss chỉ còn chưa đến một phần năm.

A Di cũng có chút kích động , hồ hởi diễn thyết trên kênh đội ngũ: “Các tỷ muội, thắng lợi ở ngay trước mắt, con boss dã ngoại đầu tiên của Bách Hoa Đường sắp rơi vào túi rồi, cả nhà không ngừng cố gắng, xông lên!!!”

Nhược Vi Quân Cố: “Khoan đã!”

Khoảnh khắc A Di xông tới, boss bạo phát , Diêu Viễn đứng sau lập tức nói trên kênh đội ngũ: “Lui lại hết đi, tôi dụ nó, mọi người công kích từ xa!”

Diêu Viễn vừa nói xong đã thấy có người tới trước một bước kéo Cừu Hận Trị của boss, bay lên nhảy xuống, ra sức mười phần.

Tẩu Na Thị Na: “Tẩu tử ta T(dụ quái), mấy người chém đi!”

Diêu Viễn: “…”

Đám người xung quanh đứng tương đối xa, Á Tế Á bọn họ lại bận đánh quái, không rảnh nhìn kỹ những ID kia, lúc này người nhảy lên đây trên đỉnh đầu ID cùng tên bang phái rất rõ ràng, còn có câu nói kia, loáng một cái khiến đội ngũ của Diêu Viễn loạn cào cào, đương nhiên là vì những nguyên nhân khác nhau.

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Tẩu Na ngươi dám cướp màn thể hiện của ta, đã thống nhất rồi có vấn đề một cái là ta lên sàn cơ mà !!”

Tẩu Na Thị Na: “Ủa? Ta đáp ứng đâu? Tẩu tử cho ta chút mặt mũi, lên chém tận tình đi, lão Đại đang đứng kia nhìn kìa.”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Đại tẩu, mau chút chém chết boss đi , ta muốn chém thằng ranh kia!!”

Doreamon: “Xảy ra chuyện gì xảy ra chuyện gì? Là người của Thiên Hạ Bang? !”

Á Tế Á: “Hihi, Quân tỷ tỷ bang chủ phu nhân này quá ngầu!!”

Diêu Viễn hít sâu.

Nhược Vi Quân Cố: “Gặp gỡ chính là có duyên, mà hai vị nhân huynh đã trượng nghĩa như vậy, vậy tại hạ cùng bằng hữu sẽ không khách khí nữa.” Sau đó hướng đội ngũ nói: “Chúng ta tiếp tục đánh boss.”

“…”

Đám nguyên lão cấp cao của Thiên Hạ Bang đứng nhìn từ xa, nghe người phe mình tường thuật trực tiếp đến đây thì không khỏi cười ầm lên .

Ôn Như Ngọc: “Ha ha ha ta càng ngày càng thích tẩu tử !”

Lạc Thủy: “Ôn ca, chẳng lẽ trước đây ngươi chỉ hơi chút thích Đại tẩu thôi sao?”

Ôn Như Ngọc: “Biến, đừng khiến ta mang tiếng bất nghĩa, không thấy bang chủ đại nhân ngàn năm khó gặp cũng đang online YY*** à.”

Quân Lâm Thiên Hạ: “A.” Âm cười trầm thấp không mặn không nhạt khiến Ôn Như Ngọc run bắn lên, lập tức nói: “Bang chủ gần đây tâm tình thực không tồi.”

“Ngươi nói đến lắm.” Giọng Quân Lâm Thiên Hạ dường như trời sinh có chút khàn, nói chuyện tiết tấu thong thả ung dung thành ra nghe có vẻ thờ ơ, hờ hững.

Tẩu Na Thị Na: “Báo cáo lão Đại, tẩu tử đánh xong boss rồi, nói đồ rơi ra bọn họ lấy một nửa, chúng ta lấy một nửa, sao giờ?”

Ngạo Thị Thương Khung: “Nghĩa khí!”

Lạc Thủy: “Vấn đề là bang chủ đời nào lại muốn những thứ này?”

Mọi người đều rất ăn ý mà yên lặng, cuối cùng năm giây sau chờ được câu trả lời, Quân Lâm Thiên Hạ: “Ta qua đó”

————–

Lạc Thủy: “Ta cũng theo đảng sùng bái tẩu tử rồi!”

Ngạo Thị Thương Khung: “Ta để bang chúng bên kia rút lui trước đã.”

Tẩu Na Thị Na: “Nói thật bang chủ đại nhân lần này làm quái gì kêu nhiều người vậy? Nhiệm vụ này cũng không khó mà.”

Ôn Như Ngọc: “Phúc hắc mà.”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Là sao?”

Ôn Như Ngọc: “Ngươi hiểu được thì đã ngồi ở chỗ của ta rồi.”

Ôn Như Ngọc: “Đi nghe điện thoại đây!”

Lạc Thủy: “A Ôn dùng từ bất kính như vậy bang chủ thế nhưng lại có vẻ chẳng hề quan tâm nhỉ?”

Ngạo Thị Thương Khung: “À…”

Ngay sau đó, Ôn Như Ngọc: “Nước mắt lưng tròng a! Điện thoại của Giang công tử, từ đầu đến cuối chỉ có hai chữ ‘Im mồm’ !”

Ngạo Thị Thương Khung: “Ha ha ha ha quả nhiên là phong cách của hắn. Trực tiếp! Dễ hiểu! Sắc bén!”

———

*Gia dưỡng boss: boss nhà nuôi =))

**Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn: đồng nghĩa với ngư ông đắc lợi.

***YY: Hệ thống voice chat trong khi chơi trò chơi hiện đang thịnh hành bên TQ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom