• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full VỚI GIA TÀI BẠC TRIỆU, TÔI CẦM KỊCH BẢN ĐOẢN MỆNH (3 Viewers)

  • Chương 62

Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị


#11.04.2022


Có rất nhiều người ở bên ngoài nhà kho, cũng có vài chiếc xe đang đậu ở đây.


Tiếng còi xe cảnh sát vang lên chói tai ở vùng ngoại ô hoang vắng này, cô được bác sĩ nâng lên cáng cứu thương, ánh mắt mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng cao gầy đứng ở một góc tối âm u.


Dư Thính cực lực muốn mở to mắt nhìn xem người đó là ai, nhưng cuối cùng mí mắt vẫn không chống đỡ nổi, nặng trĩu khép lại.


"Thính Thính, chị ở đây."


"Thính Thính, chị đang nói chuyện với em, em có nghe chị nói không?"


"Thính Thính..."


Bánh xe lăn của cán cứu thương ma sát nhanh chóng trên mặt đất, giọng nói đứt quãng của Dư Dung trôi nổi bên tai, cô hơi nheo mắt lại, nhìn thấy ánh sáng trắng trên đỉnh đầu loé lên, tiếp theo là những gương mặt xa lạ, có thể là bác sĩ.


Dư Thính không trả lời được, chỉ có thể cố gắng cử động đầu ngón tay.


Động tác nhỏ này được cô thực hiện rất chậm rãi nên không ai để ý đến.


Dư Dung giống như đang khóc, từ xưa đến giờ Dư Thính chưa từng thấy chị mình khóc bao giờ, cô rất muốn nói chị ơi đừng khóc, muốn nói về sau em sẽ hiểu chuyện nghe lời chị, kêu chị đừng đau khổ nữa. Nhưng mà cổ họng giống như bị yểm bùa, không thể thốt ra lời nào, cơ thể cũng giống như không phải của cô, không cách nào cử động theo ý mình.


Lạch cạch.


Cửa phòng cấp cứu đóng lại, ngăn cách với thế giới bên ngoài.


Dư Dung trơ mắt nhìn Dư Thính được đẩy vào trong, cơ thể như bị trút hết sức lực, hai chân mềm nhũn suýt ngã nhào ra mặt đất, cũng may có Giang Hoài đứng bên cạnh đỡ lấy cô.


"Ngồi xuống đi." Giang Hoài đỡ cô ngồi xuống dãy ghế ở hành lang, cánh tay ôm chặt lấy bả vai cô.


Đèn trần ở hành lang chiếu vào mặt cô, hai mắt trống rỗng.


Trước khi chết, mẹ đã dặn dò cô rất nhiều lần, nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân và hai đứa em. Cô khắc ghi lời dặn dò của mẹ vào sâu trong lòng, không quan tâm có người nói Dư Thính sẽ cản trở con đường sự nghiệp của cô, Dư Dung vẫn không hề có ý định bỏ bê Dư Thính.


Bởi vì cô chỉ còn có họ.


Cô vì người nhà, từng bước trở nên mạnh mẽ hơn, trở thành người không có gì là không làm được, cuối cùng đem xí nghiệp đang ở bờ vực phá sản sống lại, nhưng mà kết quả thì sao, em trai thì không ưa cô, em gái thì sống chết không rõ.


Dư Dung nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới Yến Từ vẫn luôn thấp thỏm đứng ở cửa phòng cấp cứu.


Cậu yên lặng đi theo họ đến đây, không có cảm giác tồn tại làm Dư Dung suýt nữa quên mất cậu.


Ánh mắt thiếu niên chất chứa sự lo lắng vô bờ, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt đến mức phiếm hồng.


Dư Dung tránh vòng tay của Giang Hoài, đi qua vỗ vai cậu: "Yến Từ, hôm nay rất cảm ơn cậu, nhưng mà đã khuya lắm rồi, cậu có muốn về nhà nghỉ ngơi hay không?"


Cậu chạy theo cảnh sát cả một ngày trời, đến một giọt nước cũng chưa uống, chỉ cần là người bình thường sẽ không chịu nổi loại mệt nhọc này. Dư Dung muốn cảm ơn hành động dũng cảm của cậu, cô cũng sợ Yến Từ sẽ bị suy sụp vì chuyện xảy ra với Dư Thính ngày hôm nay.


Yến Từ lắc đầu, lại lần nữa nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu.


Ánh mắt khi thích một người không tài nào che giấu được, cho dù Dư Dung chưa bao giờ yêu đương nhưng cũng dễ dàng thấy được tình cảm Yến Từ dành cho Dư Thính.


Khi nhìn những người khác, ánh mắt cậu bình tĩnh, lạnh nhạt; chỉ khi nhìn về Dư Thính, trong mắt cậu như có hàng ngàn vì sao sáng lấp lánh khó mà che giấu.


"Hôm nay Thính Thính... Là đi hẹn hò với cậu sao?"


Yến Từ nghe lời này liền run lên, chậm rãi rũ mắt.


Đúng vậy, nếu Dư Thính không đến, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.


"Cậu không cần tự trách." Dư Dung nhẹ giọng an ủi, "Đám người kia ủ mưu đã lâu, cho dù hôm nay không động thủ thì ngày mai cũng sẽ tìm cơ hội mà thôi. Trái lại, tôi còn muốn cảm ơn cậu, nếu không phải có cậu thì chúng ta sẽ không tìm được Dư Thính nhanh như vậy."


Cảnh sát đã nghe theo lời Yến Từ đi điều tra hành tung của chiếc Minibus kia, lúc đó mới theo manh mối tìm được chạy đến nhà máy hóa chất kia cứu viện kịp thời. Dư Dung không dám tưởng tượng, nếu chậm một chút nữa thì Dư Thính sẽ ra sao.


Yến Từ vẫn không nói lời nào.


Dư Dung hít sâu một hơi: "Tình hình sức khỏe của Dư Thính cậu cũng thấy rồi, bởi vì do sinh non nên thể chất yếu hơn người bình thường ít nhiều. Nếu cậu chỉ muốn yêu đương với Dư Thính, Dư Thính cũng như thế thì tôi đương nhiên không phản đối, dù sao yêu đương cũng là một kỷ niệm đẹp. Nhưng mà nếu cậu muốn có một thứ gọi là cả đời với Dư Thính, tôi khuyên cậu nên suy xét cẩn thận."


Rốt cuộc Yến Từ cũng mở miệng: "Suy xét chuyện gì?" Giọng nói cậu khàn khàn, ngữ điệu hơi chậm chạp.


"Thành gia lập nghiệp, và không sinh con đẻ cái."


Sức khỏe của Dư Thính không thích hợp để sinh con, Dư Dung vốn không muốn nhúng tay vào chuyện yêu đương của em gái mình; nhưng nếu Yến Từ đã muốn đi đến chuyện cả đời với em ấy, cô nghĩ mình nên nói trước chuyện này, kịp thời ngăn chặn những tổn thương mà tương lai Dư Thính có thể sẽ gặp phải.


"Ồ." Yến Từ dựa lưng vào vách từng, "Tôi không có mơ tưởng xa như vậy."


Dư Dung nhìn cậu.


"Tôi chỉ có một ước nguyện, là em ấy sẽ sống lâu trăm tuổi mà thôi." Cậu dùng giọng điệu bình thường nhất để nói ra điều ước từ tận đáy lòng của mình.


Một năm trước, Yến Từ cảm thấy việc trò chuyện với cô đã là hy vọng xa vời lắm rồi, nào dám mơ ước đến cái gì mà bên nhau trăm năm đến khi bạc đầu.


Cậu thích em ấy.


Thích em cười, thích em nhảy nhót, càng thích bộ dạng hờn dỗi đáng yêu của em.


Yến Từ không để bụng chuyện gì, chỉ hy vọng Dư Thính có thể sống tốt, giống như trước kia suốt ngày lảm nhảm bên tai cậu.


Đinh.


Cửa phòng cấp cứu mở ra, tất cả mọi người đều đứng dậy đi qua đó.


"Tình huống của bệnh nhân vẫn chưa ổn định, cần cách ly ở phòng ICU quan sát một thời gian."


Dư Dung vội vàng hỏi, "Vậy hiện tại em ấy thế nào rồi?"


Bác sĩ nói: "Chúng tôi đề nghị nên tiến hành phẫu thuật càng sớm càng tốt, bây giờ chỉ chờ đợi các phương diện sức khoẻ của bệnh nhân ổn định sẽ ngay lập tức tiến hành phẫu thuật."


Dư Dung có hơi do dự: "Nếu phẫu thuật thì có nguy hiểm nào không?"


"Nguy hiểm chắc chắn có, nhưng nếu không phẫu thuật thì bệnh nhân chắc chắn sẽ nguy hiểm hơn."


Dư Dung rũ mắt, như đang có điều suy nghĩ.


Người nhà tạm thời không thể vào thăm, Dư Dung chỉ có thể đứng trước khung cửa kính nhỏ nhìn em gái.


Trên người cô cắm rất nhiều ống dẫn truyền, trên mặt đeo mặt nạ hô hấp, tần suất điện tâm đồ có chút loạn, Dư Dung chỉ đứng bên ngoài cũng cảm nhận được Dư Thính đang rất khó chịu.


Khổ sở trong lòng không cách nào nói ra, Dư Dung đặt tay lên cửa kính, cách một tấm kính miêu tả bộ dáng của Dư Thính.


"Tiểu Kẹo đâu?!"


Bên tai bất chợt vang lên giọng nói gấp gáp của ai kia.


Không chờ Dư Dung ngước mắt nhìn, người nọ đã túm lấy vai cô, gặng hỏi: "Thính Thính đâu?"


Chờ đến khi anh biết được chuyện xảy ra thì đã qua một đêm rồi, một đường chạy như bay về đây, đầu óc và quần áo hỗn độn, hai bên thái dương mồ hôi nhễ nhại, đấy mắt còn có rất máu rất đậm, túm lấy vai Dư Dung muốn hỏi tình hình của Dư Thính.


"Còn chưa tỉnh." Dư Dung bình tĩnh thốt ra ba chữ.


Dư Chi Chu lúc này mới chú ý thấy em gái đang nằm bên trong.


Sau khi lâm vào trầm mặc thật lâu, cảm xúc nhẫn nhịn bấy lâu nay của anh bùng nổ, "Dư Dung, chị có ý gì hả!? Thính Thính xảy ra chuyện tại sao không báo cho tôi! Chị thích cảm giác khống chế mọi chuyện trong tay vậy sao?!"


Dư Dung không nói lời nào, gắt gao nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.


"Tiểu Chu, hôm qua mưa lớn, tiểu Dung sợ con chạy về gấp sẽ xảy ra chuyện nên mới tạm thời không báo tin cho con, con đừng hiểu lầm con bé." Chú Lý thấy tình hình căng thẳng, đỏ mắt đi qua giảng hoà.


"Cái gì mà đừng hiểu lầm, chị ta..."


"Chi Chu, bác sĩ nói Thính Thính cần phải phẫu thuật gấp." Không chờ anh nói hết, Dư Dung đã nghẹn ngào lên tiếng cắt lời Dư Chi Chu.


Sợ hãi liên tục vây lấy cô từ hôm qua bây giờ đã bùng nổ, nước mắt rơi liên tục, ướt đẫm cả gương mặt tái nhợt. Dư Chi Chu cứ như bị chặn họng, ngơ ngác nhìn cô, cánh tay đang túm lấy vai cô buông lỏng ra, tức giận khi nãy bùng nổ bị nước mắt của Dư Dung dập tắt mất rồi.


Xung quanh hành lang chỉ còn tiếng khóc của Dư Dung.


Lúc còn ở thời thanh xuân ngây ngô, Dư Dung tự tay mình tên xuống giấy xác nhận tử vong của cha mẹ, tự tay đắp vải trắng cho họ, tận mắt chứng kiến hài cốt của họ thiêu thành tro bụi. Không ai sợ cảnh người thân qua đời hơn cô, vậy nên cô đã rất cẩn thận, hận không thể đem mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời cho em gái thân yêu của mình, nhưng kết quả thì sao, em gái cô vẫn đối mặt với cái chết trong tức khắc.


"Em nói đúng, chị không phải là người chị tốt, Thính Thính muốn chị dẫn đi công viên giải trí thôi mà lần nào chị cũng đều thất hứa với con bé."


"Cảm xúc của em và Thính Thính, trước giờ chị đều không thèm để ý đến."


Từ nhỏ Dư Dung đã rất mạnh mẽ, cho dù làm sai thì cô cũng tự nhận lỗi với chính mình, đây là lần tiên trong cuộc đời, cô cúi đầu trước Dư Chi Chu. Điều này làm cho Dư Chi Chu muốn tìm cô hỏi tội lại luống cuống tay chân, cuối cùng cứng nhắc giơ tay lên, ôm chị gái vào lòng.


Nước mắt làm ướt một mảng lớn trên vai anh, lúc này Dư Chi Chu mới phát hiện ra làn da Dư Dung rất lạnh lẽo, cách một lớp quần áo vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương kia.


Đột nhiên anh cảm thấy mình có chút quá đáng rồi.


Thời điểm anh cái gì cũng không hiểu, Dư Dung đã gánh vác cả Dư gia, cô quan tâm Dư Thính hơn bất kỳ ai, vậy nên lúc này sẽ không ai khổ sở hơn cô.


"Chị, chị đừng khóc." Dư Chi Chu có chút mất tự nhiên, "Chờ Thính Thính khoẻ lại thì chúng ta cùng dẫn con bé đến công viên giải trí chơi."


Dư Dung gật đầu, lau khô nước mắt, rời khỏi cái ôm của Dư Chi Chu.


Hai chị em đối mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời quay mặt đi. Hiểu lầm giữa hai người không phải ngày một ngày, chuyện đến hôm nay vẫn như cách một tầng vải, ai cũng không chịu chủ động bước lên một bước, điều này làm cho cả hai không được tự nhiên.


Lần trầm mặc này tương đối dài.


Dư Chi Chu không nhịn được mở miệng: "Bọn bắt cóc là ai? Ai là chủ mưu chuyện này?"


Dư Dung nói: "Kẻ thù của Giang Hoài, nhưng không biết tại sao lại biết được hành tung của Dư Thính. Kỳ lạ hơn là, người bị tay súng bắn tỉa bắn chết là con trai của Tôn Chí Khoan. Cảnh sát vẫn còn đang thẩm vấn đám người đó, chắc sẽ nhanh có kết quả thôi."


Vừa dứt lời, cảnh sát đã gọi điện cho Dư Dung.


Dư Chi Chu gấp không chờ áp tai vào nghe lén.


"Xin chào, cảnh sát Từ."


"CHúng tôi đã hỏi cung ra được, các cô có quen biết người tên Quý Thời Ngộ không?"


Cái tên này làm cho Dư Dung điếng người: "Anh nói... Ai?"


Cảnh sát Từ nói: "Quý Thời Ngộ, đám người kia nói là người này đã liên lạc với A Đông, đem hành tung từng người Dư gia các cô tiết lộ cho họ."


Dư Dung khiếp sợ không nói nên lời.


Cô nhìn ra được sự bất mãn của Quý Thời Ngộ với Dư gia, nhưng khi đó cô chỉ tưởng là đứa trẻ đang ở tuổi dậy thì có chút cáu kỉnh, hoặc là tính cách tuỳ hứng của Dư Thính là cậu ta chán ghét. Nhưng không ngờ được đứa trẻ mà cô tự tay nuôi lớn lại xúi giục kẻ thù của họ bắt cóc em gái cô!


Đây còn là bất mãn nữa, mà là thật sự muốn giết chết Dư Thính.


Đầu óc Dư Dung trống rỗng, phải gắt gao vịn chặt Giang Hoài mới không té ngã.


Điện thoại còn chưa cúp thì đã thấy Dư Chi Chu xoay người muốn rời đi.


Dư Dung vội vàng hỏi: "Dư Chi Chu, em muốn đi đâu?"


Dư Chi Chu từ kẽ răng rít ra mấy chữ: "Tìm Quý Thời Ngộ."


Nếu cậu ta muốn em gái anh chết, thì cũng đừng nghĩ đến việc sống sót!


Tác giả có lời muốn nói: Thính Thính sẽ không sinh con, tôi không muốn con bé sinh con đâu huhu.


________
: (っ˘̩╭╮˘̩)っ
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom