Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
#06.02.2022
Có một sự trùng hợp không hề nhẹ ở đây, bà nội Hạ vẫn luôn ở dưới quê hiếm khi lên thành phố, hôm nay lại đột nhiên muốn đến thăm con trai, kết quả buổi sáng vừa tới nơi đã nhận được điện thoại từ cục cảnh sát nói rằng cha Hạ đang bị thương phải nằm viện.
Bởi vì là chuyện trong gia đình nên không thể nói rõ qua một hai câu nói, bà nội Hạ nghe xong chỉ cảm thấy mẹ Hạ là một đứa con dâu tồi tệ đen đủi, làm hại con trai bà nhập viện, còn làm ầm ĩ báo cảnh sát làm cho ai cũng biết chuyện nhà bà không hoà hợp, làm mất hết mặt mũi Hạ gia bọn họ!
"Con mụ Thục Nhã xui xẻo kia đâu? Kêu nó ra đây, tôi phải nói chuyện rõ ràng với nó mới được!"
Thục Nhã là tên của mẹ Hạ, bà nội Hạ cũng mặc kệ ở đây là bệnh viện, đứng ngoài hành lang lớn tiếng chửi rủa.
Dư Thính nghe thấy lập tức tức giận, đứng ra nói chuyện: "Con trai bà đánh đập vợ con, chuyện này bà có biết không?!"
"Ở đâu trồi lên con nhóc không được dạy dỗ đây hả, dám lên giọng với tao!?" Bà lão không hề đặt cô vào trong mắt, giọng nói dữ tợn như muốn xé xác cô ra.
Dư Thính đang muốn xông lên thì bị Yến Từ kéo lại.
Bọn họ vòng qua những người khác đi vào phòng bệnh, trong phòng bệnh có tất cả năm giường bệnh, Hạ Thất Tịch và mẹ Hạ nằm ở giường sát bên tường, ba người đều đã được trị thương với các mức độ khác nhau, trong đó có cha Hạ và Hạ Thất Tịch vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
Bà lão không nhìn được bộ dạng đầy vết thương của con trai, lập tức nhào tới chỗ mẹ Hạ mắng chửi: "Con trai tao thành ra như bây giờ là tại mày! Là mày! Là mày hại con trai tao!"
Bà lão khóc lóc rất dữ dội, cảnh sát phụ trách chuyện này cũng nhìn không nổi nữa, nói: "Con trai bà bị ngộ độc do uống quá nhiều rượu, do ông ta tự làm tự chịu thôi."
Bà lão nghe xong càng tức giận hơn, lại tiếp tục chửi rủa mẹ Hạ: "Tôi biết ngay con trai cưới cô là tai hoạ mà, nó uống nhiều như vậy mà cô không thèm lo lắng, cô muốn nó chết quách đi cô mới vừa lòng đúng không?! Lúc trước tôi không nên cho cô bước vào cái nhà này mà!"
Mẹ Hạ mới vừa từ trạng thái hôn mê tỉnh lại, yếu ớt không có sức lực phản kháng, chỉ đành nhắm mắt mặc cho bà nội Hạ chửi mắng.
Dư Thính càng nghe càng tức, giãy giụa khỏi cái ôm của Yến Từ, hét một tiếng lấy khí thế: "Bà già kia, không ai dạy bà nói chuyện phải có đạo lý à? Con trai bà hơn 30 tuổi đầy rồi chứ không phải con nít 3 tuổi, bà tưởng là con trai bà là thằng nhỏ nặng 2kg, muốn vợ lo cho từ A đến Z, quản trời quản đất, quản đi ị quản xì hơi hả? Con trai bà đánh đập vợ con bị thương nặng như vậy sao bà không nói gì đi?!"
"Mày là ai? Dám lên giọng với tao!"
"Bà là ai chứ? Sao tôi lại không dám lên giọng với bà?!"
"Mày..."
"Mày cái gì mà mày, bà cho là bà sống lâu hơn người khác mấy chục năm thì có thể muốn nói gì thì nói hả! Đồ bà già không biết lí lẽ, tôi còn muốn đội quần thay bà đấy!"
Khí thế hùng hổ của Dư Thính thành công áp đảo bà nội Hạ, trong phòng bệnh nhất thời lâm vào tĩnh lặng.
Dư Thính cũng không muốn buông tha: "Tôi tôn trọng bà vì bà là người lớn tuổi, là trưởng bối, lời nói khó nghe cũng chưa từng nói qua, sợ làm mặt già của bà xấu hổ không có chỗ giấu. Nhưng tôi nói cho bà biết, cảnh sát vẫn còn ở đây, con trai bà có hành vi ngược đãi vợ con như nào bọn họ đều biết hết, bây giờ là xã hội có pháp luật, không đến phiên bà ở đây khóc lóc chửi rủa người khác!"
Cái câu "xã hội có pháp luật" làm Quý Thời Ngộ đứng ở sau vô thức nhíu mày.
Nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới Dư Thính có thể thốt ra loại lời nói này, việc trái pháp luật cô làm qua không ít, hôm nay sao lại đột nhiên... Tuân thủ pháp luật??
Dư Thính của hiện tại làm Quý Thời Ngộ cảm thấy xa lạ, tính cách khác biệt với kiếp trước của cô làm cậu ta cảm thấy mờ mịt.
Chẳng lẽ cậu trọng sinh tới một thế giới song song?
Hay đơn thuần chỉ là hiệu ứng cánh bướm??
Quý Thời Ngộ mặt không đổi sắc đánh giá Dư Thính.
Trước giờ cô vẫn luôn toát ra vẻ kiêu căng, nhưng lại nhiều thêm vài phần trọng nghĩa, ánh mắt không sợ trời không sợ đất, trong quá khứ Dư Thính đều dùng ánh mắt này nhìn cậu mỗi khi tức giận...
Thật là không thể hiểu được.
Rõ ràng đã thoát khỏi cái địa ngục tăm tối đó, nhưng cậu lại vô thức nhớ tới đoá hoa hồng rực rỡ được trồng trong đó.
'Đàn ông là đồ hèn, với họ thứ không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất.'
Trong đầu vô tình nhớ lại một câu nói vô tình đọc được trên mạng, Quý Thời Ngộ lập tức hoảng hốt, cho đến khi đối diện với ánh mắt của Yến Từ thì mới bình tĩnh lại.
Trong ánh mắt kia, cảnh cáo có, lạnh nhạt có, chiếm hữu lại càng có.
Quý Thời Ngộ rùng mình một cái, kiếp trước lúc hấp hối sắp chết, Yến Từ cũng dùng ánh mắt này nhìn cậu.
Yến Từ đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nghiêng người che Dư Thính khỏi tầm mắt của Quý Thời Ngộ.
Giây tiếp theo, cậu nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Dư Thính, xoa nhẹ.
Động tác này làm Quý Thời Ngộ hô hấp khó khăn, sự tức giận dần lan tràn khắp cơ thể, hận không thể đấm thật mạnh vào mặt Yến Từ.
Lời nói của Dư Thính thành công làm bà nội Hạ lúng túng.
Dù sao bà cũng chỉ là nông dân làm ruộng quanh năm, tuy có nhiều chữ không biết, phẩm chất đạo đức không cao, nhưng cũng rất sợ những người chuyên trấn áp nhân dân, đặc biệt là cảnh sát.
Rốt cuộc bà lão cũng chú ý tới đỉnh đầu quấn băng vải của mẹ Hạ, mẹ Hạ không chỉ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, còn có chỗ bị nứt xương do bảo vệ con gái.
Bà lão nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng điệu mềm mỏng hơn không ít: "Thục Nhã, đây là chồng con đánh sao?"
Mẹ Hạ không nói gì, xem như là cam chịu.
Bà nội Hạ tiến lên nắm chặt tay bà, "Dù gì hai đứa cũng là vợ chồng mấy chục năm rồi, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà là chuyện bình thường mà. Với lại chồng con cũng uống say quá, cho nên không cố ý đâu, con vì con gái mà đừng so đo với chồng con."
May mà Hạ Thất Tịch còn chưa tỉnh, nếu không nghe xong những lời này thì thế nào cũng ngất xỉu lần nữa.
Cảnh sát cất đi giấy bút, "Mọi người cứ bàn bạc lại cẩn thận đi, chúng tôi xin phép ra ngoài trước."
Người vừa đi, cửa vừa đóng, bà nội Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bà tiếp tục thuyết phục: "Lúc còn trẻ, mỗi ngày mẹ đều bị cha của chồng con đánh mỗi ngày mà giờ vẫn còn sống sờ sờ đây này, chỉ cần cắn răng chịu đựng thôi, mẹ nói hai đứa kết hôn nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ con nỡ nhìn nó bị bắt đi tù?"
Dư Thính vừa nghe lời này liền thấy không vui, lên tiếng xen ngang: "Cô ơi, con nói này, đánh đập vợ con có lần đầu thì sẽ còn vô số lần sau, trừ khi hai người ly hôn, nếu không thì cô vẫn sẽ bị đánh như cũ." Dứt lời, Dư Thính lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Quý Thời Ngộ.
"Đây là chuyện nhà tao, không tới phiên một con nhóc như mày xen vào."
Bạ nội Hạ muốn xô ngã Dư Thính thì lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Yến Từ làm lui bước.
"Dì ơi, dì chỉ cần đồng ý ly hôn thôi, con sẽ giúp dì tìm luật sư, chi phí sinh hoạt sau này dì cũng không cần lo."
Lời này làm mẹ Hạ hơi động lòng, hiển nhiên là đã bị thuyết phục.
Lúc còn trẻ thành tích học tập của bà rất tốt, vốn là có thể thi đậu một trường đại học tốt nhưng lại bị cha mẹ ép gả cho cha Hạ, lúc kết hôn bà còn chưa tròn 20 tuổi. Bây giờ đã gần 20 năm hôn nhân, mẹ Hạ mỗi ngày chỉ có thể cắm đầu ở dưới bếp, bị nhà chồng ghét bỏ, chồng thì đánh đập dã man, chỉ có Hạ Thất Thất là tia hy vọng của đời bà.
-- Con gái là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời bà.
Nhớ rõ lúc mới sinh Hạ Thất Tịch, chồng bà đánh một cái làm bà té xuống giường bệnh, từ đó thì không thể sinh hoạt vợ chồng được nữa, bạo lực gia đình cũng này càng nặng thêm. Mỗi khi mẹ Hạ muốn từ thì lại nghe bà con dưới quê khuyên bảo, nói là 'Chồng nào mà không đánh vợ, nhịn được thì nhịn đi, còn phải lo cho con cái nữa'.
Đúng vậy, bà còn có con gái.
"Dì à, dì thấy thế nào?"
Dư Thính hỏi mẹ Hạ thêm lần nữa.
Mẹ Hạ rơm rớm nước mắt định gật đầu thì con trai trưởng Hạ gia đột nhiên gọi cảnh sát vào, "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi muốn nói chuyện riêng với em dâu, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà chúng tôi, không tiện để người ngoài nghe thấy, các anh có thể dẫn mấy đứa nhỏ này ra ngoài được không?"
Cảnh sát đồng ý, kéo bọn Dư Thính ra ngoài.
Cô không chịu, liên tục giãy giụa, "Bây giờ không còn là chuyện nhà nữa, các chú đừng kéo tôi, tôi muốn nói chuyện với dì Hạ!"
Cô không thắng nổi sức lực của đồng chí cảnh sát, nhưng vẫn không từ bỏ kêu lên: "Dì Hạ, dì nhất định phải ly hôn! Sống chung với loại người như ông ta thì không có ngày hạnh phúc đâu! Đừng nghe bọn họ! Nếu bọn họ dám làm gì thì con chắc chắn sẽ giúp dì!"
Rầm!
Tiếng đóng cửa vô tình vang lên, ngăn cách Dư Thính với phòng bệnh.
Cô không cam lòng, nắm chặt bàn tay đấm một cái thật mạnh lên cửa.
Dư Thính không hiểu, rõ ràng là cố ý đả thương người khác, tại sao phải xử lý theo việc nhà? Thì ra phụ nữ một khi kết hôn là mất hết tự do? Chịu đánh chịu mắng, không cách nào làm chủ bản thân?
-- Vô lý!!
Chuyện xảy ra trong phòng bệnh người ngoài đều chứng kiến tất cả, một bà dì đứng hóng chuyện thấy Dư Thính đang vô cùng tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu, nói, "Cô bé, dì khuyên cháu đừng nên xen vào chuyện nhà người ta."
"Đó không phải việc nhà, ông ta đánh người là đã không đúng rồi."
Xung quanh có vài người cười lên, chắc là cười cô ngây thơ.
"Người xưa có câu, thiện ý làm ác, hai vợ chồng người ta là người một nhà, hành động của con lúc nãy là xen vào chuyện nhà người khác. Bây giờ hai vợ chồng náo loạn anh sống tôi chết. Lòng tốt của con không sai, nhưng con có nghĩ tới, nếu người ta làm hoà với nhau thì sao? Đến lúc đó dù con là người trong hay người ngoài, người sai đều sẽ là con."
Bà dì dạy dỗ cô một phen, sau đó rung đùi đắc ý rời đi.
Dư Thính dù nghĩ thế nào cũng thấy tức giận, nhưng cũng không phản bác lại lời của bà dì ban nãy.
Cô không thích cha Hạ, chán ghét hành vi bạo lực của ông ta, muốn dì Hạ ly hôn với ông ta, nhưng nếu dà Hạ không muốn, cô cũng không thể cầm dao kề cổ ép bà ly hôn, giống như lời của bà dì kia nói, dù sao đây cũng là chuyện của hai vợ chồng người ta, người ngoài như cô không nên xen vào.
Hiện tại ngoại trừ chán ghét cha Hạ, Dư Thính đối với mẹ Hạ còn hận sắt không thành thép.
Nếu như người gặp chuyện là cô, cô nhất định sẽ đem nhà chồng hành hạ cho đến chết!
Sau một hồi nôn nóng chờ đợi, mẹ Hạ rốt cuộc đã chọn giải quyết trong hòa bình.
Cảnh sát nghe thấy cũng không có ý kiến, dẫn bọn họ về cục ghi chép vài thứ rồi cho về, trong suốt quá trình cũng không tính toán việc Yến Từ đánh người.
Dư Thính không nhanh không chậm lê lết ra khỏi đồn cảnh sát.
Gương mặt cô xụ xuống, "Về sau nếu chồng tớ dám đánh tớ, tớ sẽ lột da hắn, chặt hắn thành từng khúc ném cho chó ăn."
Bước chân Yến Từ chậm lại, ánh mắt lập lòe hai cái, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Sẽ không."
Dư Thính quay mặt qua nhìn cậu: "Cậu sẽ không cái gì?"
Yến Từ tránh đi ánh mắt của cô, không trả lời, hô hấp cũng chậm rãi hơn khi nãy rất nhiều.
Dư Thính không chờ được đáp án, nhưng lại chờ được Quý Thời Ngộ từ phía sau bước tới đây.
Biểu cảm gương mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, vẫy tay chặn một chiếc taxi kéo Yến Từ lên xe.
Điều hoà bên trong xe thoải mái xua tan cái nóng bên ngoài, cơ thể Dư Thính thả lỏng dựa vào lưng ghế.
Cô liếc nhìn Yến Từ, lúc này mới nhớ tới móng tay bị thương của cậu. Đúng lúc đi ngang qua tiệm thuốc, Dư Thịnh vội vàng kêu tài xế dừng xe, dẫn Yến Từ đi vào tiệm thuốc.
Cậu không thích cho người ngoài chạm vào mình, Dư Thính liền nhờ chị gái nhỏ chỉ cách xử lý vết thương, sau đó ngồi xuống băng ghế dài giúp cậu bôi thuốc.
Tay Yến Từ rất đẹp.
Mười ngón tay thon dài, mỗi một khớp xương đều rất tinh xảo, lòng bàn tay rất lớn, dùng một tay là đã có thể bao bọc lấy hai tay của cô.
Nhưng mà bàn tay xinh đẹp như này lại bị thương, khớp xương hơi đỏ, có chút sưng, tuy là chỗ khoé móng tay không hề chảy máu nhưng nhìn qua cũng thấy rất đau.
Dư Thính thuộc tuýp người sợ đau, khi lớn lên cũng còn sợ, mỗi lần bị đau thì lập tức chạy đến chỗ dì Tô khóc lóc kể lể, cho dù không bị thương như Yến Từ nhưng cô vẫn cảm nhận được là cậu đang rất đau.
Đột nhiên cô thấy đau lòng, khuôn mặt nhỏ mếu máo, "Yến Từ, cậu đang rất đau đúng không?" Ngay cả giọng nói mềm mại cũng đầy vẻ thương tiếc.
Yến Từ rũ mắt, đuôi mắt có chút ánh sáng ấm áp, giọng nói không cảm xúc khẽ lướt qua tai cô, "Một chút."
"Một chút là đau nhiều hay ít?"
Yến Từ trầm mặc, dùng hai ngón tay tạo một khoảng cách rất rất nhỏ, "Cỡ này."
"Tớ thổi thổi cho cậu nha, thổi xong sẽ hết đau ngay thôi."
Dư Thính cẩn thận nâng tay câu lên, nhẹ nhàng thổi thổi miệng vết thương.
Hành động vốn đã trẻ con, cô lại làm cho nó càng đáng yêu hơn.
Tiếng gió thổi nhè nhẹ bên tai, lần đầu tiên trong đời Yến Từ cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của tia nắng.
"Thính Thính, cậu sẽ sợ tôi sao?"
Yến Từ đột nhiên hỏi, nhiều chút sợ hãi được che giấu dưới đôi mắt u tối của cậu.
________
:┏(^0^)┛
#06.02.2022
Có một sự trùng hợp không hề nhẹ ở đây, bà nội Hạ vẫn luôn ở dưới quê hiếm khi lên thành phố, hôm nay lại đột nhiên muốn đến thăm con trai, kết quả buổi sáng vừa tới nơi đã nhận được điện thoại từ cục cảnh sát nói rằng cha Hạ đang bị thương phải nằm viện.
Bởi vì là chuyện trong gia đình nên không thể nói rõ qua một hai câu nói, bà nội Hạ nghe xong chỉ cảm thấy mẹ Hạ là một đứa con dâu tồi tệ đen đủi, làm hại con trai bà nhập viện, còn làm ầm ĩ báo cảnh sát làm cho ai cũng biết chuyện nhà bà không hoà hợp, làm mất hết mặt mũi Hạ gia bọn họ!
"Con mụ Thục Nhã xui xẻo kia đâu? Kêu nó ra đây, tôi phải nói chuyện rõ ràng với nó mới được!"
Thục Nhã là tên của mẹ Hạ, bà nội Hạ cũng mặc kệ ở đây là bệnh viện, đứng ngoài hành lang lớn tiếng chửi rủa.
Dư Thính nghe thấy lập tức tức giận, đứng ra nói chuyện: "Con trai bà đánh đập vợ con, chuyện này bà có biết không?!"
"Ở đâu trồi lên con nhóc không được dạy dỗ đây hả, dám lên giọng với tao!?" Bà lão không hề đặt cô vào trong mắt, giọng nói dữ tợn như muốn xé xác cô ra.
Dư Thính đang muốn xông lên thì bị Yến Từ kéo lại.
Bọn họ vòng qua những người khác đi vào phòng bệnh, trong phòng bệnh có tất cả năm giường bệnh, Hạ Thất Tịch và mẹ Hạ nằm ở giường sát bên tường, ba người đều đã được trị thương với các mức độ khác nhau, trong đó có cha Hạ và Hạ Thất Tịch vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.
Bà lão không nhìn được bộ dạng đầy vết thương của con trai, lập tức nhào tới chỗ mẹ Hạ mắng chửi: "Con trai tao thành ra như bây giờ là tại mày! Là mày! Là mày hại con trai tao!"
Bà lão khóc lóc rất dữ dội, cảnh sát phụ trách chuyện này cũng nhìn không nổi nữa, nói: "Con trai bà bị ngộ độc do uống quá nhiều rượu, do ông ta tự làm tự chịu thôi."
Bà lão nghe xong càng tức giận hơn, lại tiếp tục chửi rủa mẹ Hạ: "Tôi biết ngay con trai cưới cô là tai hoạ mà, nó uống nhiều như vậy mà cô không thèm lo lắng, cô muốn nó chết quách đi cô mới vừa lòng đúng không?! Lúc trước tôi không nên cho cô bước vào cái nhà này mà!"
Mẹ Hạ mới vừa từ trạng thái hôn mê tỉnh lại, yếu ớt không có sức lực phản kháng, chỉ đành nhắm mắt mặc cho bà nội Hạ chửi mắng.
Dư Thính càng nghe càng tức, giãy giụa khỏi cái ôm của Yến Từ, hét một tiếng lấy khí thế: "Bà già kia, không ai dạy bà nói chuyện phải có đạo lý à? Con trai bà hơn 30 tuổi đầy rồi chứ không phải con nít 3 tuổi, bà tưởng là con trai bà là thằng nhỏ nặng 2kg, muốn vợ lo cho từ A đến Z, quản trời quản đất, quản đi ị quản xì hơi hả? Con trai bà đánh đập vợ con bị thương nặng như vậy sao bà không nói gì đi?!"
"Mày là ai? Dám lên giọng với tao!"
"Bà là ai chứ? Sao tôi lại không dám lên giọng với bà?!"
"Mày..."
"Mày cái gì mà mày, bà cho là bà sống lâu hơn người khác mấy chục năm thì có thể muốn nói gì thì nói hả! Đồ bà già không biết lí lẽ, tôi còn muốn đội quần thay bà đấy!"
Khí thế hùng hổ của Dư Thính thành công áp đảo bà nội Hạ, trong phòng bệnh nhất thời lâm vào tĩnh lặng.
Dư Thính cũng không muốn buông tha: "Tôi tôn trọng bà vì bà là người lớn tuổi, là trưởng bối, lời nói khó nghe cũng chưa từng nói qua, sợ làm mặt già của bà xấu hổ không có chỗ giấu. Nhưng tôi nói cho bà biết, cảnh sát vẫn còn ở đây, con trai bà có hành vi ngược đãi vợ con như nào bọn họ đều biết hết, bây giờ là xã hội có pháp luật, không đến phiên bà ở đây khóc lóc chửi rủa người khác!"
Cái câu "xã hội có pháp luật" làm Quý Thời Ngộ đứng ở sau vô thức nhíu mày.
Nằm mơ cậu cũng không nghĩ tới Dư Thính có thể thốt ra loại lời nói này, việc trái pháp luật cô làm qua không ít, hôm nay sao lại đột nhiên... Tuân thủ pháp luật??
Dư Thính của hiện tại làm Quý Thời Ngộ cảm thấy xa lạ, tính cách khác biệt với kiếp trước của cô làm cậu ta cảm thấy mờ mịt.
Chẳng lẽ cậu trọng sinh tới một thế giới song song?
Hay đơn thuần chỉ là hiệu ứng cánh bướm??
Quý Thời Ngộ mặt không đổi sắc đánh giá Dư Thính.
Trước giờ cô vẫn luôn toát ra vẻ kiêu căng, nhưng lại nhiều thêm vài phần trọng nghĩa, ánh mắt không sợ trời không sợ đất, trong quá khứ Dư Thính đều dùng ánh mắt này nhìn cậu mỗi khi tức giận...
Thật là không thể hiểu được.
Rõ ràng đã thoát khỏi cái địa ngục tăm tối đó, nhưng cậu lại vô thức nhớ tới đoá hoa hồng rực rỡ được trồng trong đó.
'Đàn ông là đồ hèn, với họ thứ không chiếm được vĩnh viễn là tốt nhất.'
Trong đầu vô tình nhớ lại một câu nói vô tình đọc được trên mạng, Quý Thời Ngộ lập tức hoảng hốt, cho đến khi đối diện với ánh mắt của Yến Từ thì mới bình tĩnh lại.
Trong ánh mắt kia, cảnh cáo có, lạnh nhạt có, chiếm hữu lại càng có.
Quý Thời Ngộ rùng mình một cái, kiếp trước lúc hấp hối sắp chết, Yến Từ cũng dùng ánh mắt này nhìn cậu.
Yến Từ đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nghiêng người che Dư Thính khỏi tầm mắt của Quý Thời Ngộ.
Giây tiếp theo, cậu nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Dư Thính, xoa nhẹ.
Động tác này làm Quý Thời Ngộ hô hấp khó khăn, sự tức giận dần lan tràn khắp cơ thể, hận không thể đấm thật mạnh vào mặt Yến Từ.
Lời nói của Dư Thính thành công làm bà nội Hạ lúng túng.
Dù sao bà cũng chỉ là nông dân làm ruộng quanh năm, tuy có nhiều chữ không biết, phẩm chất đạo đức không cao, nhưng cũng rất sợ những người chuyên trấn áp nhân dân, đặc biệt là cảnh sát.
Rốt cuộc bà lão cũng chú ý tới đỉnh đầu quấn băng vải của mẹ Hạ, mẹ Hạ không chỉ bị đánh cho mặt mũi bầm dập, còn có chỗ bị nứt xương do bảo vệ con gái.
Bà lão nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng điệu mềm mỏng hơn không ít: "Thục Nhã, đây là chồng con đánh sao?"
Mẹ Hạ không nói gì, xem như là cam chịu.
Bà nội Hạ tiến lên nắm chặt tay bà, "Dù gì hai đứa cũng là vợ chồng mấy chục năm rồi, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà là chuyện bình thường mà. Với lại chồng con cũng uống say quá, cho nên không cố ý đâu, con vì con gái mà đừng so đo với chồng con."
May mà Hạ Thất Tịch còn chưa tỉnh, nếu không nghe xong những lời này thì thế nào cũng ngất xỉu lần nữa.
Cảnh sát cất đi giấy bút, "Mọi người cứ bàn bạc lại cẩn thận đi, chúng tôi xin phép ra ngoài trước."
Người vừa đi, cửa vừa đóng, bà nội Hạ lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Bà tiếp tục thuyết phục: "Lúc còn trẻ, mỗi ngày mẹ đều bị cha của chồng con đánh mỗi ngày mà giờ vẫn còn sống sờ sờ đây này, chỉ cần cắn răng chịu đựng thôi, mẹ nói hai đứa kết hôn nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ con nỡ nhìn nó bị bắt đi tù?"
Dư Thính vừa nghe lời này liền thấy không vui, lên tiếng xen ngang: "Cô ơi, con nói này, đánh đập vợ con có lần đầu thì sẽ còn vô số lần sau, trừ khi hai người ly hôn, nếu không thì cô vẫn sẽ bị đánh như cũ." Dứt lời, Dư Thính lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Quý Thời Ngộ.
"Đây là chuyện nhà tao, không tới phiên một con nhóc như mày xen vào."
Bạ nội Hạ muốn xô ngã Dư Thính thì lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Yến Từ làm lui bước.
"Dì ơi, dì chỉ cần đồng ý ly hôn thôi, con sẽ giúp dì tìm luật sư, chi phí sinh hoạt sau này dì cũng không cần lo."
Lời này làm mẹ Hạ hơi động lòng, hiển nhiên là đã bị thuyết phục.
Lúc còn trẻ thành tích học tập của bà rất tốt, vốn là có thể thi đậu một trường đại học tốt nhưng lại bị cha mẹ ép gả cho cha Hạ, lúc kết hôn bà còn chưa tròn 20 tuổi. Bây giờ đã gần 20 năm hôn nhân, mẹ Hạ mỗi ngày chỉ có thể cắm đầu ở dưới bếp, bị nhà chồng ghét bỏ, chồng thì đánh đập dã man, chỉ có Hạ Thất Thất là tia hy vọng của đời bà.
-- Con gái là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời bà.
Nhớ rõ lúc mới sinh Hạ Thất Tịch, chồng bà đánh một cái làm bà té xuống giường bệnh, từ đó thì không thể sinh hoạt vợ chồng được nữa, bạo lực gia đình cũng này càng nặng thêm. Mỗi khi mẹ Hạ muốn từ thì lại nghe bà con dưới quê khuyên bảo, nói là 'Chồng nào mà không đánh vợ, nhịn được thì nhịn đi, còn phải lo cho con cái nữa'.
Đúng vậy, bà còn có con gái.
"Dì à, dì thấy thế nào?"
Dư Thính hỏi mẹ Hạ thêm lần nữa.
Mẹ Hạ rơm rớm nước mắt định gật đầu thì con trai trưởng Hạ gia đột nhiên gọi cảnh sát vào, "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi muốn nói chuyện riêng với em dâu, dù sao đây cũng là chuyện riêng của nhà chúng tôi, không tiện để người ngoài nghe thấy, các anh có thể dẫn mấy đứa nhỏ này ra ngoài được không?"
Cảnh sát đồng ý, kéo bọn Dư Thính ra ngoài.
Cô không chịu, liên tục giãy giụa, "Bây giờ không còn là chuyện nhà nữa, các chú đừng kéo tôi, tôi muốn nói chuyện với dì Hạ!"
Cô không thắng nổi sức lực của đồng chí cảnh sát, nhưng vẫn không từ bỏ kêu lên: "Dì Hạ, dì nhất định phải ly hôn! Sống chung với loại người như ông ta thì không có ngày hạnh phúc đâu! Đừng nghe bọn họ! Nếu bọn họ dám làm gì thì con chắc chắn sẽ giúp dì!"
Rầm!
Tiếng đóng cửa vô tình vang lên, ngăn cách Dư Thính với phòng bệnh.
Cô không cam lòng, nắm chặt bàn tay đấm một cái thật mạnh lên cửa.
Dư Thính không hiểu, rõ ràng là cố ý đả thương người khác, tại sao phải xử lý theo việc nhà? Thì ra phụ nữ một khi kết hôn là mất hết tự do? Chịu đánh chịu mắng, không cách nào làm chủ bản thân?
-- Vô lý!!
Chuyện xảy ra trong phòng bệnh người ngoài đều chứng kiến tất cả, một bà dì đứng hóng chuyện thấy Dư Thính đang vô cùng tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu, nói, "Cô bé, dì khuyên cháu đừng nên xen vào chuyện nhà người ta."
"Đó không phải việc nhà, ông ta đánh người là đã không đúng rồi."
Xung quanh có vài người cười lên, chắc là cười cô ngây thơ.
"Người xưa có câu, thiện ý làm ác, hai vợ chồng người ta là người một nhà, hành động của con lúc nãy là xen vào chuyện nhà người khác. Bây giờ hai vợ chồng náo loạn anh sống tôi chết. Lòng tốt của con không sai, nhưng con có nghĩ tới, nếu người ta làm hoà với nhau thì sao? Đến lúc đó dù con là người trong hay người ngoài, người sai đều sẽ là con."
Bà dì dạy dỗ cô một phen, sau đó rung đùi đắc ý rời đi.
Dư Thính dù nghĩ thế nào cũng thấy tức giận, nhưng cũng không phản bác lại lời của bà dì ban nãy.
Cô không thích cha Hạ, chán ghét hành vi bạo lực của ông ta, muốn dì Hạ ly hôn với ông ta, nhưng nếu dà Hạ không muốn, cô cũng không thể cầm dao kề cổ ép bà ly hôn, giống như lời của bà dì kia nói, dù sao đây cũng là chuyện của hai vợ chồng người ta, người ngoài như cô không nên xen vào.
Hiện tại ngoại trừ chán ghét cha Hạ, Dư Thính đối với mẹ Hạ còn hận sắt không thành thép.
Nếu như người gặp chuyện là cô, cô nhất định sẽ đem nhà chồng hành hạ cho đến chết!
Sau một hồi nôn nóng chờ đợi, mẹ Hạ rốt cuộc đã chọn giải quyết trong hòa bình.
Cảnh sát nghe thấy cũng không có ý kiến, dẫn bọn họ về cục ghi chép vài thứ rồi cho về, trong suốt quá trình cũng không tính toán việc Yến Từ đánh người.
Dư Thính không nhanh không chậm lê lết ra khỏi đồn cảnh sát.
Gương mặt cô xụ xuống, "Về sau nếu chồng tớ dám đánh tớ, tớ sẽ lột da hắn, chặt hắn thành từng khúc ném cho chó ăn."
Bước chân Yến Từ chậm lại, ánh mắt lập lòe hai cái, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Sẽ không."
Dư Thính quay mặt qua nhìn cậu: "Cậu sẽ không cái gì?"
Yến Từ tránh đi ánh mắt của cô, không trả lời, hô hấp cũng chậm rãi hơn khi nãy rất nhiều.
Dư Thính không chờ được đáp án, nhưng lại chờ được Quý Thời Ngộ từ phía sau bước tới đây.
Biểu cảm gương mặt lập tức trở nên lạnh lẽo, vẫy tay chặn một chiếc taxi kéo Yến Từ lên xe.
Điều hoà bên trong xe thoải mái xua tan cái nóng bên ngoài, cơ thể Dư Thính thả lỏng dựa vào lưng ghế.
Cô liếc nhìn Yến Từ, lúc này mới nhớ tới móng tay bị thương của cậu. Đúng lúc đi ngang qua tiệm thuốc, Dư Thịnh vội vàng kêu tài xế dừng xe, dẫn Yến Từ đi vào tiệm thuốc.
Cậu không thích cho người ngoài chạm vào mình, Dư Thính liền nhờ chị gái nhỏ chỉ cách xử lý vết thương, sau đó ngồi xuống băng ghế dài giúp cậu bôi thuốc.
Tay Yến Từ rất đẹp.
Mười ngón tay thon dài, mỗi một khớp xương đều rất tinh xảo, lòng bàn tay rất lớn, dùng một tay là đã có thể bao bọc lấy hai tay của cô.
Nhưng mà bàn tay xinh đẹp như này lại bị thương, khớp xương hơi đỏ, có chút sưng, tuy là chỗ khoé móng tay không hề chảy máu nhưng nhìn qua cũng thấy rất đau.
Dư Thính thuộc tuýp người sợ đau, khi lớn lên cũng còn sợ, mỗi lần bị đau thì lập tức chạy đến chỗ dì Tô khóc lóc kể lể, cho dù không bị thương như Yến Từ nhưng cô vẫn cảm nhận được là cậu đang rất đau.
Đột nhiên cô thấy đau lòng, khuôn mặt nhỏ mếu máo, "Yến Từ, cậu đang rất đau đúng không?" Ngay cả giọng nói mềm mại cũng đầy vẻ thương tiếc.
Yến Từ rũ mắt, đuôi mắt có chút ánh sáng ấm áp, giọng nói không cảm xúc khẽ lướt qua tai cô, "Một chút."
"Một chút là đau nhiều hay ít?"
Yến Từ trầm mặc, dùng hai ngón tay tạo một khoảng cách rất rất nhỏ, "Cỡ này."
"Tớ thổi thổi cho cậu nha, thổi xong sẽ hết đau ngay thôi."
Dư Thính cẩn thận nâng tay câu lên, nhẹ nhàng thổi thổi miệng vết thương.
Hành động vốn đã trẻ con, cô lại làm cho nó càng đáng yêu hơn.
Tiếng gió thổi nhè nhẹ bên tai, lần đầu tiên trong đời Yến Từ cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của tia nắng.
"Thính Thính, cậu sẽ sợ tôi sao?"
Yến Từ đột nhiên hỏi, nhiều chút sợ hãi được che giấu dưới đôi mắt u tối của cậu.
________
:┏(^0^)┛
Bình luận facebook