• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác (3 Viewers)

  • Chương 320

Tâm, trong nháy mắt trở lên đau đớn...



Cô biết A Nghị là một người đàn ông có chuyện xưa, hơn nữa đã trải qua chuyện mà cô không thể tưởng tượng ra được, chỉ là, cô không cách nào có thể tưởng tượng được khi A Nghị yêu người phụ nữ khác sẽ có tình cảm như thế nào!



Nếu anh ấy thật sự thích chị dâu mình thì sao còn trêu chọc cô? Hoặc là do A Nghị biết mình không chiếm được vợ của đại thiếu nên mới lui về tìm người khác?



Giá lạnh trong miệng anh... Có phải là chỉ chuyện này?



Trong đầu luôn luẩn quẩn từng câu chữ A Nghị đã nói, nếu tinh tế có thể hiểu hàm nghĩa trong lời nói của anh.



Anh nói anh không phải người tốt... Cô lại chỉ nhìn thấy mặt lương thiện của anh.



Anh nói anh là người có tội ác tày trời... Nhưng mà, cô lại cảm thấy trên người anh tỏa ra tinh thần trọng nghĩa và dũng cảm.



Anh nói anh có một đứa con... Điều này cô không có cách nào đi nghiệm chứng.



Thật ra, cô không muốn quá mức để ý chuyện trước kia của A Nghị, dù sao thì người sống một đời, chỉ có thể nhìn về phía trước mới vui vẻ được, nhưng mà, Dung Thi Âm rất sợ cô chỉ là thế thân của cô gái kia mà thôi.



Khẽ thở dài một hơi, cô cảm thấy mình bắt đầu hoang mang...



Khẽ tựa đầu sang một bên, dòng nước nhẹ nhàng xoa bóp, Dung Thi Âm chậm rãi nhắm mắt lại, tự nhiên sinh ra mệt mỏi, đau nhức toàn thân chậm rãi tốt lên, nhưng mà, loại mệt mỏi này dường như vẫn còn quyến luyến với chuyện của A Nghị.



Hơi nước mịt mờ, nhiệt độ trong bồn tắm làm mùi hoa thơm tho dễ chịu thấm đấm vào xương cốt gân mạch, toàn thân thả lỏng, suy nghĩ bắt đầu tan rã, mơ màng như đang ở trong mộng, thực ảo lần lượt thay đổi, không phân rõ người ở trong mộng hay mộng trong lòng người.



Thời gian hình như trôi qua rất nhanh, lúc cô đang mê man, không biết lúc nào xuất hiện một đôi bàn tay, lành lạnh đặt ở đầu vai cô chậm rãi vuốt ve...



Nhiệt độ ấm áp của nước ngâm không đến vai khiến Dung Thi Âm thoải mái “Ưhm” một tiếng, mí mắt càng thêm nặng, thế nào cũng không mở ra được.



“Ưhm, không cần...” Giọng nói Dung Thi Âm mềm nhũn, vô lực giãy dụa.



“Âm Âm, làm sao lại nằm ngủ trong nước, sẽ cảm lạnh!” Giọng nói trầm thấp, nghe có vẻ thương tiếc, cưng chiều.



Là anh?



Là A Nghị đi vào sao?



Dung Thi Âm theo bản năng mỉm cười, muốn mở mắt hỏi rõ nghi vấn trong lòng, nhưng toàn thân lười biếng làm cô muốn ngủ nữa, hơn nữa cô còn đang ngủ mơ nha...



Nhìn dáng vẻ cô như vậy, Lăng Thiếu Nghị không khỏi đau lòng, anh tự trách mình quá tham ăn, để cho cô mệt nhọc, nhưng mà không có cách mào, vừa chạm vào cô, giống như chạm vào cây anh túc vậy, làm anh khó có thể kiềm chế...



Cô mặc cho cánh tay có lực ở trong nước thắt chặt mình, dễ dàng ôm cô từ trong nước đi lên, dán trên lồng ngực kiên cố, lấy khăn mềm mại nhẹ nhàng lau qua, sau đó ôm cô đến trên giường nằm xuống.



Từ đầu tới đuôi, Dung Thi Âm vẫn nhắm chặt hai mắt, không chịu tỉnh lại.



“Âm Âm...” Một tiếng gọi khẽ.



“Dạ?”





Dung Thi Âm lại muốn ngủ say, như là hương hoa kia có tác dụng của thuốc an thần vậy, làm thân thể cô không còn đau nhức nữa, cả người giống như bông, không muốn nhúc nhích.



“Âm Âm, ngoan, lật người lại!” Lúc này một đôi bàn tay, nửa dụ dỗ, nửa đẩy cô lật người lại, nằm sấp trên giường.



Thân thể rắn chắc cao lớn phủ lên thân thể cô, bàn tay dùng lực, bắt đầu ấn xuống từ cổ tới lưng cô...



Dọc theo bả vai, cột sống, tứ chi, qua lại ấn xuống, tất cả căng thẳng ở gân cốt, dưới kĩ xảo xoa bóp của anh triệt để buông lỏng...



Thật muốn vĩnh viễn không tỉnh lại... Dung Thi Âm mơ màng nghĩ, cứ như vậy có thể hưởng thụ sự dịu dàng, săn sóc của A Nghị.



Một khắc trước khi chìm vào giấc ngủ, môi lưỡi nóng bỏng thay thế bàn tay xoa bóp, trong nháy mắt cảm giác khoan khoái chạy thẳng theo sống lưng đang lộ ra, đột nhiên cô tỉnh lại...



“A Nghị, a...”



Ngón tay túm chặt tấm đệm phía dưới, cô vừa mới mở mắt, lại không nhịn được thở khẽ nhắm lại...



Một thân thể nóng bỏng dán sau lưng cô, nặng nề ép tới làm cô có chút không thở được.



“Nghỉ ngơi đủ rồi, có phải hay không giờ đến lượt em thỏa mãn anh?” Giọng nói trầm thấp mang thêm tia chiếm đoạt trời sinh.



Anh có thể nhượng bộ cũng chỉ có thế thôi!



Thân thể mềm mại của Dung Thi Âm ở trước mặt mình giống như đóa lan trắng nở rộ, anh còn thấy từng vết hôn do kích tình tối qua, tình cảm của anh cuối cùng đã chiến thắng lí trí.



Anh biết nên cho cô thời gian nghỉ ngơi, lại như cũ muốn tham lam nghe tiếng cô rên rỉ thở gấp dưới thân mình.



Nghe được âm thanh phía sau, Dung Thi Âm trầm mặc, ngoan ngoãn xoay người lại, đầu chôn sâu vào lồng ngực ấm nóng của anh.



Dưới đòi hỏi thô lỗ mãnh liệt, cô cam tâm tình nguyện trầm luân trong dục vọng điên cuồng của anh.



Một cuộc hoan ái qua đi, anh ôm thân thể yếu ớt của cô, cùng nhau nằm trên chiếc giường lớn thoải mái mềm mại.



Cô vô lực nằm trong ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh.



“Thật xin lỗi, gặp em, anh trở lên không biết tiết chế...”



Lăng thiếu Nghị hôn tấm lưng trắng như tuyết của cô, thì thầm nói.



Bàn tay vuốt ve cái mông trắng nõn của cô, giảo hoạt trượt đến vùng đất giữa hai chân cô.



“A Nghị, không cần!”



Dung Thi Âm mệt mỏi vô lực đẩy bàn tay đang tác quái của anh ra, giọng nói giống con chim họa mi bị kinh sợ.



Cô thật sự rất mệt mói nha...



Từ tối hôm qua cho đến trận kích tình vừa rồi đều quá mức mãnh liệt, gần như đã muốn lấy mạng của cô, lòng cô vẫn còn sợ hãi đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom