“A Nghị...”
Dung Thi Âm nhẹ nhàng kéo bàn tay to của anh, dứt khoát ngồi dậy.
“Em có chuyện muốn hỏi anh?”
Lăng Thiếu Nghị không khó nhìn ra suy nghĩ của cô, anh cũng dứt khoát ngồi lên giường, vuốt ve bàn tay nhỏ của cô.
Dung Thi Âm gật đầu một cái, ánh mắt mờ mịt vữa nãy đã không còn, thay vào đó là con ngươi trong suốt có hiện lên một tia nghi ngờ.
“A Nghị, sao hôm nay anh lại đồng ý với ba em bỏ ra mười triệu? Anh biết rõ là ba em chỉ làm khó anh thôi!”
Lăng Thiếu Nghị nghe xong, giơ bàn tay lên, ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc như thác nước của cô, hưởng thụ xúc giác tuyệt vời do những sợi tóc mang lại nơi đầu ngón tay, một lúc sau, mới chậm rãi nói:
“Cô bé ngốc, nếu anh không làm như vậy, ba em sẽ càng không tin phục anh!”
“Nhưng mà, anh thật muốn đưa cho ba em mười triệu sao?”
Dung Thi Âm luôn cảm thấy là lạ, cô càng lúc càng cảm thấy mình giống hàng hóa, bị người ta ra giá, chờ bán ra.
Lăng Thiếu Nghị thấy ánh mắt cô thoáng qua vẻ cô đơn, nhưng bị lông mi thật dài che giấu, nụ cười trầm thấp từ trong cổ họng anh bật ra:
“Âm Âm, anh biết em đang suy nghĩ gì, em phải biết, anh và ba em giống nhau, đều yêu thương em, chỉ là, phương thức ông bảo vệ em xuất hiện một vài vấn đề, mà anh chỉ muốn phối hợp với ông thôi, dù sao ông cũng là trưởng bối, là người ba đã sinh ra và nuôi lớn em, anh không thể phản bác quyền lợi của ông, thậm chí, anh cũng không muốn phản bác!”
“Nhưng mà, mười triệu không phải là số tiền nhỏ, em không muốn anh lại đi Macao đánh bạc...”
“Hừmm...”
Lăng Thiếu Nghị thoái mái đưa ngón tay sờ sờ môi, cười cười, nhẹ giọng nói ra:
“Âm Âm, em phải tin tưởng anh, được không?”
Giọng nói thản nhiên cắt đứt nghi ngờ của Dung Thi Âm.
Cô cắn môi, cắn đến khi có thể nhìn thấy hàm răng mờ mờ in trên bờ môi đỏ mọng mới thôi, cô thở dài một hơi, có chút sợ hãi nói:
“A Nghị, anh... Anh hận ba em không?”
Lăng Thiếu Nghị buồn cười lắc đầu, ngay sau đó, hỏi cô một câu giống như vậy...
“Vậy em có hận ba em không?”
Dung Thi Âm hạ mắt, lông mi nồng đậm che giấu nội tâm trằn trọc lo lắng của cô.
“Không hận! Ông ấy là ba em, từ trước đến nay ông ấy chưa từng như vậy!”
“Cho nên nha...”
Lăng Thiếu Nghị tiếp lời: “Em nghĩ lại xem, hôm nay em cứ như vậy mà chạy theo anh, ba mẹ em chắc hẳn sẽ rất đau lòng, mặc dù anh cũng có chút ích kỷ, nhưng mà ông dù sao cũng là ba em, bất kể như thế nào, anh cũng không muốn vì anh mà hai người trở lên bất hòa!”
“Em... Em lúc đó chỉ là... Rất lo lắng cho anh, bởi vì ở Đài Loan anh không có thân thích mà!”
Dung Thi Âm ngẩng đầu lên, vừa nhìn lên, hai mắt đã đẫm lệ.
Trong lòng Lăng Thiếu Nghị nhói một cái, lo lắng của cô làm anh cảm thấy rất đau lòng, kìm lòng không được cúi đầu xuống, bờ môi ấm áp đặt trên đôi môi đỏ mọng của cô, chuyển sang nồng nàn, bàn tay đè cô thật chặt ở dưới thân, dường như muốn đem cô khảm vào trong cơ thể mình.
“Âm Âm... Âm Âm của anh... Em đã dạy anh như thế nào là yêu một người nhiều hơn một chút...”
Lời nói của anh rơi vào bờ môi của cô, tiến tới vành tai nhạy cảm của cô, nụ hôn nông sâu như dòng nước chảy xiết nháy mắt bao phủ quanh cô...
“A Nghị...”
Dung Thi Âm cũng theo tình cảm đang tràn lan của anh mà trở lên trầm bổng phập phồng, hai cánh tay của cô theo bản năng ôm lấy cổ anh, mềm mại thừa nhận tình yêu anh mang tới.
Lăng Thiếu Nghị ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt cô đỏ bừng, nhẹ giọng hỏi:
“Âm Âm, anh muốn em nghiêm túc trả lời anh mấy vấn đề!”
Dung Thi Âm thở hồng hộc, khi cô chống lại tròng mắt đen mang theo vẻ cực kỳ nghiêm túc thì không khỏi giật mình, lập tức gật đầu.
Lăng thiếu Nghị thấy thế, bên môi chậm rãi xuật hiện ý cười, bàn tay to của anh khẽ vuốt tóc cô.
“Nói cho anh biết, em yêu anh bao nhiêu?”
Dung Thi Âm ngơ ngác nhìn Lăng Thiếu Nghị, câu hỏi của anh làm cho cô có chút bất ngờ, nhưng chỉ trong chốc lát, cô nở nụ cười xinh đẹp để lộ núm đồng tiền, gương mặt dịu dàng như hoa sen trên mặt nước.
Đọc tru
Yện ở //truyencuatui.Net/ “Em không biết hình dung như thế nào, nhưng mà... Em biết rõ, em nguyện ý vì anh làm bất cứ chuyện gì!”
Lời của cô ngây ngốc, nhưng lại làm Lăng Thiếu Nghị lâm vào khiếp sợ, tim anh càng trở lên hòa tan.
“Nói như vậy, em nguyện ý đi theo anh cả đời, phải không?” Giọng nói trầm thấp nhưng vẫn nghe ra được tình cảm đang kích động.
Dung Thi Âm cắn môi, lời nói của anh làm hai má cô đỏ bừng.
Một lát sau, cô ngượng ngùng gật đầu, dịu dàng nói: “Em nguyện ý...”
“Âm Âm...” Lăng Thiếu Nghị kéo cô vào trong ngực, cô giống như trân bảo lại làm anh đau lòng không dứt.
“Vậy em có muốn gả cho anh không? Bất kể anh có thân phận và bối cảnh như thế nào?” Thời điểm anh hỏi ra câu này, lại có cảm giác phi thường khẩn trương.
Điều này cũng khó trách, mặc dù anh có rất nhiều phụ nữ, nhưng mà cầu hôn, đây là lần đầu tiên nha!
Dung Thi Âm đột nhiên nhìn về phía Lăng Thiếu Nghị, con ngươi xinh đẹp chứa vẻ khiếp sợ, môi hồng xinh đẹp, cũng vì lời cầu hôn bất ngờ này mà khẽ mở ra, giống như búp bê pha lê vậy, không hề chớp mắt nhìn người đàn ông trước mặt này.
Thấy phản ứng của cô như vậy, Lăng Thiếu Nghị không khỏi cười khổ, mình cầu hôn có bao nhiêu thất bại đây, thế nhưng lại dọa cô đến choáng váng!
“Cô bé ngốc, anh vừa cầu hôn em đấy, thế nào trên mặt một chút vui sướng cũng không có chứ?”
Anh không nhịn được nhắc nhở cô một câu, mặc dù dáng vẻ này của cô rất mê người, lại làm tâm trạng anh có chút lo lắng không yên.
Bình luận facebook