Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 314
Lời nói của Lăng Thiếu Nghị vừa thốt ra khiến cho ba mẹ Dung đều kinh ngạc, qua một lúc lâu, ba Dung mới phản ứng lại, ông nở nụ cười lạnh, chỉ vào Lăng Thiếu Nghị nói:
“Chỉ bằng anh mà muốn đem con gái của tôi đi? Thật là chuyện lạ, anh chính là một người nghèo, lấy gì nuôi sống Âm Âm nhà tôi?”
“Ba, A Nghị, anh ấy...”
Dung Thi Âm rất muốn nói cho ba mẹ cô biết A Nghị không phải là người nghèo như trong mắt của ba mẹ, ngược lại nhà anh ấy vô cùng giàu có, nhưng suy nghĩ một chút, lời đã lên đến miệng rồi lại nuốt xuống, nếu như nói vậy, chẳng phải mình cũng coi trọng tiền tài giống ba sao?
Trong lòng cô, A Nghị là người đàn ông cô yêu nhất, dù anh có nghèo đến hai bàn tay trắng, cô cũng sẽ cùng anh ở một chỗ.
Lăng Thiếu Nghị đặt bàn tay Dung Thi Âm vào trong tay mình, giọng nói không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn ba Dung nói:
“Bác Dung, đối với Âm Âm, cháu thật sự động tâm, bác yên tâm, cháu tuyệt đối sẽ không bạc đãi Âm Âm” ”
“Buồn cười, thật là buồn cười! Một kẻ nghèo hèn lại dám khoe khoang, khoác lác!”
Vẻ mặt ba Dung miệt thị nhìn Lăng Thiếu Nghị.
“Vậy thì tốt, tôi hỏi anh, nếu như con gái của tôi đi cùng anh, anh lấy cái gì nuôi nó?”
“Điểm này xin bác Dung yên tâm, cháu hoàn toàn có năng lực nuôi sống Âm Âm!”
Vẻ mặt Lăng thiếu Nghị mười phần kiên nhẫn, gương mặt anh tuấn bình tĩnh như nước, nhưng tay lại nắm thật chặt bàn tay nhỏ bé của Dung Thi Âm, tựa như muốn dắt tay cô cả đời vậy.
Lúc này, mẹ Dung đi lên phía trước, tầm mắt rơi vào trên người Dung Thi Âm...
“Âm Âm, con thật sự quyết định sao?”
Trong lòng bà ẩn ẩn đau đớn, chỉ là loại đau đớn này một chút cũng không giống ba Dung.
Dung Thi Âm nhìn Lăng Thiếu Nghị, trong đôi mắt đẫm lệ có nhiều đốm nhỏ, như ánh sao trên trời lóe sáng, cô dùng sức gật đầu một cái, không có một chút do dự.
Mẹ Dung thấy thế, ánh mắt chuyển sang nhìn Lăng Thiếu Nghị:
“A Nghị, bác gái luôn thưởng thức cách làm người và năng lực làm việc của cháu, bác tin tưởng Âm Âm đi cùng cháu sẽ rất vui vẻ, hy vọng về sau cháu có thể yêu thương nó nhiều hơn, đừng để nó chịu khổ mới tốt...” Nói xong, trong mắt mẹ Dung cũng thấm đẫm nước mắt.
“Bác gái, xin bác yên tâm, cháu sẽ khiến cho Âm Âm trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất!”
Lăng Thiếu Nghị vỗ nhẹ bả vai Dung Thi Âm, trên mặt lộ vẻ xúc động, giọng nói trầm thấp chứa đựng quyết tâm không thể thay thế được.
“Được, tốt...” Giọng nói của mẹ Dung trở lên nghẹn ngào, càng làm lòng Dung Thi Âm khổ sở.
“Tốt cái gì mà tốt?”
Ba Dung nãy giờ vẫn đứng ở một bên đã không chịu nổi nữa, ông hướng về phía Dung Thi Âm quát lên:
“Âm Âm, con lại đây cho ba!”
“Ông già, ông đang làm cái gì vậy? Làm vậy sẽ làm con gái khó xử!” Mẹ Dung cũng nén lệ, lớn tiếng nói.
“Con gái? Nếu như nó còn biết nó là con gái của tôi đã không làm tôi giận như vậy rồi, Âm Âm, con lại đây cho ba!”
Ba Dung lập tức vỗ mạnh tay lên bàn, còn làm bình hoa bày biện trên bàn lung lay.
“Bang...” Bình hoa rơi xuống, đập trên sàn nhà vỡ thành từng mảnh.
“Ba...”
Dung Thi Âm chưa bao giờ nhìn thấy ba nổi giận như vậy, thân thể cô khẽ run.
“Ba, con... Con không thể rời xa A Nghị! Con yêu anh ấy, con thật sự rất yêu anh ấy!”
“Không thể rời xa? Tại sao không thể rời xa? Con là bán cho nó làm nha hoàn, mà nó thì thiếu tiền không trả, cái con nhóc chết tiệt này, nếu biết con sẽ như vậy, trước kia sẽ không nuôi lớn con!” Ba Dung lạnh lùng quát.
“Ba... Con... Con...”
Dung Thi Âm luôn nhát gan, thường thường khi gặp chuyện cũng sẽ không dựa vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, vì vậy, khi gặp chuyện mình quan tâm cũng sẽ không biết giải thích, không biết nói rõ như thế nào.
Lúc này, hai đầu lông mày Lăng Thiếu Nghị khẽ nhíu, hơi thở mãnh liệt làm người ta không rét mà run, anh đi lên phía trước, nói từng câu từng chữ:
“Bởi vì... Âm Âm đã là người của cháu rồi!”
Ý tứ trong lời nói của anh đã rất rõ ràng, quả nhiên, mẹ Dung nghe vậy, nét mặt kinh ngạc, mà ba Dung thì sững sờ, nhưng trong nháy mắt, từ sững sờ chuyển thành cơn giận khổng lồ.
“Mày... Mày...”
Ngón tay ông chỉ vào Lăng Thiếu Nghị và Dung Thi Âm bắt đầu run rẩy, ngay sau đó, ông ôm ngực, “bịch” một tiếng ngã xuống đất.
“Ông xã...”
“Ba...”
Sắc mặt mẹ Dung và Dung Thi Âm đại biến, lập tức chạy lên đỡ ba Dung, mà Lăng Thiếu Nghị cũng cả kinh, lập tức tiến lên...
“Âm Âm, nhanh đi gọi xe cứu thương, anh đến đỡ bác Dung!” Anh tỉnh táo quả quyết ra lệnh.
Dung Thi Âm và mẹ Dung sớm đã sợ đến choáng váng, thời gian khóc lóc cũng không có.
“Buông... Buông tôi ra...”
Ba Dung thở hổn hển, ông dùng hết hơi sức đẩy Lăng Thiếu Nghị ra.
“Không cần anh giả vờ làm người tốt, A Nghị, uổng công tôi tin tưởng anh, anh lại chà đạp con gái tôi...”
“Ba, ba đừng nói gì, chúng ta đi bệnh viện!”
Giọng nói Dung Thi Âm nghẹn ngào, nước mắt lần nữa ngưng tụ trong hốc mắt, giống như những viên thủy tinh nặng trĩu.
Vẻ mặt mẹ Dung lo lắng nói: “Ông xã, việc đến nước này, chỉ cần hai đứa nó thật lòng yêu nhau, ông cũng không cần phải quan tâm nữa, có được không? Thân thể quan trọng hơn...”
Ba Dung hình như không có gì đáng ngại, chỉ là vừa nãy quá giận dữ mà thôi, hiện tại nghe mẹ Dung nói vậy, lập tức lấy lại tinh thần.