“Ba, A Nghị, anh ấy không phải...”
“Âm Âm, con không cần tức giận ngớ ngẩn, ba thừa nhận A Nghị lớn lên rất được các cô gái nhỏ yêu thích, nhưng mà, nó có đẹp trai hơn nữa cũng chỉ là người đi làm công cho người khác thôi, ba có thể lý giải tình yêu giữa các con, nhưng mà, hôn nhân được xây dựng trên cơ sở vật chất, con cùng người như vậy ở chung một chỗ, cuộc sống sau này sẽ rất khổ cực!”
Ba Dung cố nén tức giận, ý vị sâu xa bắt đầu khuyên bảo Dung Thi Âm.
“Ba...”
Dung Thi Âm hoa lê đái vũ nhìn ba mình, than thở, khóc lóc nói:
“Con tin tưởng năng lực của A Nghị, con yêu anh ấy, con thật sự rất yêu anh ấy, cho dù ngày sau đi theo anh ấy có chịu cực khổ con cũng cam tâm tình nguyện, ba, con không muốn rời xa A Nghị, càng không thể rời xa A Nghị!”
“Không muốn rời xa? Không thể rời xa? Con nhóc xấu xa, chẳng lẽ con định bán không cho nó sao? Ba cảnh cáo con, từ hôm nay trở đi, không được phép gặp lại nó, ba bây giờ đến cửa hàng, lập tức bảo nó dọn dẹp đồ đạc cút đi!”
Ba Dung hất tay Dung Thi Âm ra, cực kỳ tức giận xoay người đi.
“Ba... Không cần...”
Dung Thi Âm lập tức chắn trước mặt ba Dung, sống chết không để ông đi ra ngoài.
“Ba, Ba không thể làm như vậy, A Nghị ở Đài Loan một người thân cũng không có, ba đuổi anh ấy đi, anh ấy biết làm như thế nào?”
Ba Dung nghe xong cười nhạt một tiếng: “Con không phải nói nó có năng lực sao? Thế nào, nếu thật sự nó có khả năng này, cho dù không làm ở cửa hàng bánh ngọt của ba cũng có thể sống?”
“Ba, ba đừng quên cái cửa hàng bánh ngọt là nhờ vào tiền của A Nghị kiếm được mới giữ được, nếu không có anh ấy, cửa hàng bánh ngọt đã sớm không còn!” Dung Thi Âm kích động nói.
“Bốp...”
Một âm thanh vang lên, trên gò má của Dung Thi Âm hung hăng bị một cái tát, trong nháy mắt, cô cảm thấy trên mặt một trận đau rát.
“Ông xã, ông điên rồi, ngay cả con gái của mình cũng đánh!”
Mẹ Dung thấy vậy, cực kỳ kích động, bà một tay kéo Dung Thi Âm ra phía sau mình, giọng nói cũng trở lên sắc bén.
“Tôi chính là muốn đánh nó, muốn đánh tỉnh cái con nhóc chết tiệt này, xem nó còn dám khăng khăng một mực không!” Giọng nói của ba Dung dường như muốn rung sập căn phòng.
“Ba, cho dù hôm nay ba có đánh chết con... Con cũng muốn cùng A Nghị ở chung một chỗ!”
Dung Thi Âm bụm má, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhưng không hề nhượng bộ một chút nào.
“Con... Con... Xem ba hôm nay sẽ đánh chết con!” Ba Dung giận dữ, một tay che ngực, một tay cầm cây chổi quét nhà lên...
“Ông xã...” Mẹ Dung vội vã đứng che trước mặt con gái.
“Ông điên rồi sao, ông muốn đánh chết con gái, liền đánh chết tôi nữa đi!” Bà cũng bắt đầu khóc, lớn tiếng nói.
“Bà tránh ra cho tôi, cũng tại bà bình thường nuông chiều nó quá, mới để cho nó không phân biệt được tốt xấu! Hôm nay, tôi muốn đánh tỉnh nó!”
Ba Dung một tay đẩy mẹ Dung ra, sau một khắc, cây chổi giơ lên thật cao rồi rơi xuống...
Dung Thi Âm nhắm chặt mắt lại, cô không tính sẽ tránh né, cắn chặt môi, chuẩn bị chịu nỗi đau da thịt...
Ai ngờ...
Cảm giác đau đớn không đến ngay, bắp thịt chậm chạp không truyền đến cơn đau, hơn nữa... Trong phòng hình như cũng yên tĩnh lại...
Dung Thi Âm thở hổn hển, chậm rãi mở mắt ra, nhất thời chấn động!
Chỉ thấy cây chổi kia bị một bàn tay sau lưng cô cầm chặt, cản trở nó rơi xuống!
Cô cuống quýt quay đầu lại, lại đối mặt với tròng mắt đen đang tức giận của Lăng Thiếu Nghị.
Vào giờ phút này, con ngươi vốn hờ hững đấy lại làm cho người khác nổi da gà...
“A Nghị?”
Dung Thi Âm thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình, hô hấp càng trở lên dồn dập.
Trong lúc này, cô dường như đã nhìn thấy ma quỷ đến từ địa ngục...
“Bác Dung, Âm Âm chỉ là một cô gái nhỏ, bác sao lại đánh cô ấy, hình như không được thích hợp lắm!”
Sau một lúc lâu, Lăng Thiếu Nghị mới chậm rãi mở miệng, giọng nói trầm thấp, nghe vào như là hàn băng tháng 12, xâm nhập vào lòng người, kết thành tấm băng lạnh lẽo.
Ba Dung dùng sức rút cây chổi lại, lại phát hiện sức mình không bằng Lăng Thiếu Nghị, ông trực tiếp buông tay, cực kỳ tức giận nói:
“A Nghị, anh được đấy, anh còn biết trở lại sao, hôm nay, tôi liền muốn tính toán thật tốt với anh!”
Lăng Thiếu Nghị nghe xong, bên môi nâng lên một nụ cười không hề có nhiệt độ, một tay anh ném cây chổi xuống đất, một tay kéo Dung Thi Âm đến bên cạnh mình, không chút nào để ý tới ba Dung đang kêu gào, giờ tay lên, trìu mến xoa gương mặt của cô...
“Đau không?” Tròng mắt đen tràn ngập đau đớn, dịu dàng hỏi cô.
Dung Thi Âm lắc đầu một cái, nước mắt còn lưu lại trong hốc mắt lần nữa chảy xuống, từng giọt lớn lăn xuống mu bàn tay Lăng Thiếu Nghị, cơ hồ muốn làm bỏng da thịt anh.
“A Nghị, hôm nay tôi chính thức tuyên bố, anh bị đuổi rồi, kể từ hôm nay trở đi, không cho phép anh bước chân vào nhà chúng tôi nữa, lập tức cút cho tôi!”
Ba Dung thấy thế càng dị thường tức giận, ông vừa nói, vừa muốn tiến lên kéo Dung Thi Âm về.
Ai ngờ, động tác của Lăng Thiếu Nghị so với ông còn nhanh hơn, thân thể cao lớn vừa lắc một cái, liền che trước mặt Dung Thi Âm...
“Bác trai Dung, bác gái Dung, từ hôm nay trở đi cháu có thể rời khỏi Dung gia, nhưng mà... Xin cho phép cháu dẫn Âm Âm theo!”
Giọng nói của anh kiên định và nghiêm túc khiến cho cả 3 người trong phòng đều nhìn về phía anh, nhất là Dung Thi Âm, lông mi thật dài càng run rẩy, không hề chớp mắt nhìn Lăng Thiếu Nghị.
“A Nghị...” Giọng nói của cô giống như ngọn cỏ từ trong khe đất cố gắng mọc ra, sợ hãi mà dịu dàng...
Bình luận facebook