Dung Thi Âm giống như búp bê bị vỡ vụn, ánh mắt hoảng sợ nhìn anh, đôi môi như cánh ve run rẩy.
Tròng mắt đen của anh tràn đầy tức giận, vẻ kinh hãi và xa lạ trong mắt cô làm cho một chút nhẫn nại còn sót lại trong mắt anh tuyên bố biến mất, ngón tay thon dài ác ý vuốt ve nụ hồng trước ngực cô, hài lòng nhìn thân thể cô khẽ run.
Vào giờ phút này, Dung Thi Âm tựa như một loại mỹ thực không gì có thể so sánh được, anh chợt cúi đầu, chiếm đoạt cái miệng nhỏ nhắn của cô, đồng thời cũng nuốt vào tất cả ngôn ngữ và hoảng sợ của cô.
Nhanh chóng dũng mãnh, cuồng dã, khí phách mười phần, hơi thở nam tính của anh tùy ý chiếm đoạt cả người Dung Thi Âm đến không còn chút nào, một đường sống lui về phía sau cũng không có!
Dung Thi Âm hốt hoảng vươn bàn tay nhỏ bé ra, muốn đẩy anh, nhưng đều bất đắc dĩ vì sức lực của cô quá yếu.
Cô giãy dụa hết sức, đối với anh mà nói, hoàn toàn có thể xem nhẹ chút sức lực này...
Dần dần, môi kề môi không thể khiến anh thỏa mãn nữa, anh muốn nghe âm thanh cô hoàn toàn thuần phục.
Anh muốn cô hiểu rằng, cô kháng cự không lại anh!
Anh phải có cô, mà cô cũng phải thuộc về anh... Đây, chính là điều duy nhất bọn họ có thể!
Từ trong mãnh liệt của anh, Dung Thi Âm không khó có thể cảm nhận được quyết tâm của anh, cô càng sợ hơn, thân thể liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi người đàn ông đáng sợ này!
Nhưng như vậy, ngược lại lại khơi dậy toàn bộ dục vọng muốn điên cuồng chinh phục và ngọn lửa rừng rực trong cơ thể Lăng Thiếu Nghị.
Chỉ thấy ánh mắt anh trầm xuống, duỗi tay ra, ôm chặt lấy cô, để cô có thể cảm nhận hạ thân anh đang kích động.
“Không cần... Không cần...”
Dung Thi Âm sợ hãi, cô biết dưới tình huống như thế, anh sẽ thương tổn tới mình.
“A Nghị, anh đừng như vậy, đây chính là hành vi cường bạo...”
Cô mở to mắt, không dám nhìn bắp thịt săn chắc trên ngực anh, hoảng sợ kêu to, hy vọng có thể thức tỉnh lý trí của anh!
Lăng Thiếu Nghị nghe xong, thong thả ung dung kéo cà vạt, buộc chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, ngẩng khuôn mặt anh tuấn lên, nói một câu tàn khốc:
“Không bao lâu nữa, em sẽ cho rằng đây là một loại hưởng thụ!”
Nói xong, bàn tay anh vuốt dọc theo cặp đùi trắng nõn của cô, dần dần hướng tới u cốc thần bí...
“Không...”
Dung Thi Âm cảm thấy toàn thân run lên, cô yếu ớt kêu.
Vậy mà, ngón tay thô dài của anh đã không chút nào thương tiếc, thần tốc tiến công xuyên qua cơ thể của cô:
T r
U y e n❊c u a t u i N e t “Thân thể em nói cho anh biết, em còn yêu anh...”
Theo động tác của anh, Lăng Thiếu Nghị cũng đồng thời cúi người, vùi đầu vào vùng tuyết trắng đẫy đà của cô.
Mặc dù cô không được tính là rất đẫy đà, nhưng lại nõn nà phúng phính mềm mại, không lớn không nhỏ vừa vặn với bàn tay anh.
Bầu ngực trơn mềm không trắng giống nhau, trên cao còn có đỉnh hồng, màu hồng phấn chấn nở rộ như hai đóa hồng mai trên đỉnh núi tuyết, cực đẹp, cực động lòng người, làm cho anh không nhịn được muốn ác ý trêu đùa.
Trên một bầu ngực sữa trắng như bạch ngọc của cô, anh dùng sức thỏa thích mút, in lại trên đó những ấn ký nóng bỏng. Rồi sau đó, lại đến một bầu ngực khác...
Cho đến khi nơi đẫy đà của cô đã dựng lên, hiện đầy những vết hôn của anh, giống như những đóa hồng mai nở rộ trên mặt tuyết, kiêu ngạo nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Lăng Thiếu Nghị hài lòng cười, để lộ núm đồng tiền, một ngụm cắn lên đỉnh hồng mai của cô, càn rỡ cắn mút...
Một trận đau đớn cùng với tê dại trong nháy mắt truyền đi khắp thân thể cô.
“Không...”
Lý trí còn lại của Dung Thi Âm nói cho cô biết, cô nên liều mạng giãy dụa.
Nhưng mà, không biết tại sao, cô không có cách nào khống chế thân thể của mình, chỉ có thể yếu ớt nỉ non: “Đau...”
Bộ dáng Dung Thi Âm điềm dạm đáng yêu làm Lăng Thiếu Nghị cưng chiều và thương tiếc, anh ngẩng đầu lên, con mắt luôn lạnh như nước mùa thu lại tràn đầy nhu hòa và lo lắng, giọng nói trầm thấp chứa đầy thương tiếc thì thầm:
“Âm Âm...” Ngón tay tà ác ở trong cơ thể cô chầm chậm hoạt động, cảm nhận đầy đủ vẻ khít khao của cô.
Hành động của anh càng làm Dung Thi Âm sợ hãi thở gấp, nhất là cảm nhận được nơi đó hơi trướng đau.
“Đừng... A Nghị, cầu xin anh...”
Thân thể Dung Thi Âm run lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ khẩn cầu.
“Âm Âm, cô gái ngoan, không nên cử động, lát nữa, em sẽ phải xin anh muốn em đấy!” Ngón tay dài của Lăng Thiếu Nghị hơi gấp, tinh tế tìm nơi mẫn cảm của cô.
Con người sau thẳm không chớp mắt chăm chú nhìn vào mỗi biểu tình biến hóa của cô...
Rốt cuộc...
“Không...”
Cô không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, đôi mắt đẹp trừng lớn, cô thét chói tai: “Không cần... Nơi này không cần...”
Nhưng mà, Lăng Thiếu Nghị không có ý dừng lại, ngón tay anh lại bắt đầu một trận tàn sát bừa bãi mới, ác ý nhằm vào điểm mẫn cảm của cô, tinh tế tra tấn cô...
Không...
Dung Thi Âm liều mạng vặn vẹo thân thể, nhưng không có cách nào kháng cự khoái cảm trí mạng này.
Đơn thuần như cô, làm sao có thể chống lại Lăng Thiếu Nghị trêu chọc, hơn nữa lần trước cô trúng mị dược, hoàn toàn không biết sẽ có cảm giác rung động lòng người như vậy.
Dung Thi Âm cảm thấy thần trí càng lúc càng xa, toàn thân càng lúc càng nóng bỏng, hình như muốn hòa tan ngọn lửa mà anh cố ý khơi lên, khuôn mặt cô ửng hồng, ánh mắt dần mờ mịt, vùng tuyết trắng cũng trùm lên một màu hồng đẹp đẽ...
Loại cảm giác hoàn toàn xa lạ lại vui thích đến kỳ quái này, gần như muốn làm cô phát điên...
Khi anh lần nữa ác ý tăng nhanh động tác ngón tay, rốt cuộc, cô cũng bị buộc đến điểm giới hạn...
“Ưmh... Không...”
Tiếng rên rỉ đứt quãng, không ngừng theo cánh môi mềm mại của cô thoát ra...
Bình luận facebook