Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
"Ha ha ha!" Bạch Tuyết thoải mái cười to, tay lại không ngừng vỗ mạnh vào ghế xe.
Trong lúc này, hai cha con nhà họ Nhiếp lại đang nghiêm mặt nghi ngờ nhìn Bạch Tuyết.
"Ba, ba đã suy nghĩ kỹ chưa vậy? Dì này trông giống người có bệnh tâm thần, nếu ba kết hôn với dì, chẳng may dì phát bệnh thì chúng ta biết làm thế nào?" Nhiếp Học Văn chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Hơn nữa mẹ con còn nói, người phụ nữ này thương thầm ba đã lâu. Nếu ba và dì kết hôn, không quá ba ngày, dì cũng sẽ......"
"Đồ tiểu tử thúi! Tại sao không biết cảm ơn tôi mà lại còn…" Từ ghế sau chồm lên, cũng không đợi Nhiếp Phong nói gì, cô nhìn đứa nhóc không biết lễ phép này, trừng mắt to khiến hai cha con giật mình: “Nếu không phải nhờ tôi dẫn cậu thoát khỏi tay mẹ cậu thì bây giờ cậu có thể thảnh thơi ngồi nói xấu tôi sao?"
Nhiếp Phong hé miệng cười, nhìn cảnh một lớn một nhỏ đang đấu khẩu thì cảm thấy thật vui vẻ. Anh tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Nhiếp Học Văn quay về phía Bạch Tuyết làm mặt quỷ với cô.
Như lời Nhiếp Phong yêu cầu, Bạch Tuyết nhanh chóng tắt điện thoại di động, sợ Đái Kiều Nghiên gọi điện thoại quấy rầy.
Thật là quá vui sướng, hơn nữa lại còn rất kích thích.
Dù thế nào đi nữa, cô chắc chắn Đái Kiều Nghiên tức giận đến phát điên luôn rồi.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng Đái Kiều Nghiên buông bỏ vẻ ngoài kiều diễm mà trở nên tức giận muốn nổi điên thì Bạch Tuyết âm thầm cười to trong lòng.
Đang ngồi thầm cười trên xe thì lúc này Bạch Tuyết mới nhìn ra bên ngoài xe và phát hiện xe không trở về nhà anh. Cô thét lên: "Chúng ta đang đi đâu?"
Không phải anh muốn đưa Nhiếp Học Văn về trao cho mẹ anh sao?
"Đến nhà em." Nhiếp Phong liếc mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu nói.
"Cái gì?" Bạch Tuyết sợ hết hồn, thậm chí cô còn nhảy dựng lên nhưng cô cũng nhanh chóng ôm đầu ngồi xuống, nói "Á, anh muốn đến...... nhà?"
"Đúng, anh đang đi đến nhà của em, anh muốn bàn chuyện hôn sự của chúng ta với ba mẹ em." Nhiếp Phong bình tĩnh nói.
**
Vẻ mặt nhà họ Bạch không được tự nhiên nhưng họ vẫn cố gắng tỏ ra bình thản ngồi đối diện cha con Nhiếp Phong.
Ba Bạch kinh ngạc, mẹ Bạch âm trầm, còn Bạch Tuyết lại...... hận vì không thể tìm được một cái lỗ nào đó để chui vào.
"Đã trễ như vậy mới đến bàn chuyện với hai bác, cháu thật thất lễ." Nhiếp Phong cung kính cúi đầu nói: "Nhưng vì cháu không muốn tiếp tục lén lút lui tới với Bạch Tuyết mà không có sự đồng ý của hai bác. Điều đó cũng thật không tôn trọng hai bác. Vì vậy......"
"Ba con muốn kết hôn với dì." Nhiếp Học Văn nghiêm túc nói, "Ba con rất giàu có lại đồng ý kết hôn với dì đây. Với lại dì cũng dã nhiều tuổi, nếu bỏ qua người đàn ông tốt như vậy cũng là uổng phí. Có lẽ tương lai cũng chưa chắc gặp người đàn ông thứ hai giống ba con như vậy."
"Học Văn!" Nhiếp Phong trợn mắt nhìn con trai mình.
"Ha ha, đứa nhỏ này thật đáng yêu!" Ba Bạch bị Học Văn chọc đến nỗi cười sảng khoái, ánh mắt lóe lên ánh sáng hiền lành.
Mặc dù mẹ Bạch không buồn cười chút nào nhưng cũng nhanh chóng xụ mặt xuống, nói: "Lúc trước không phải nói tôi đã nói, con gái tôi sẽ không kết hôn với người đã từng có vợ rồi sao? Huống chi......"
Vốn muốn nói, huống chi người đàn ông này cũng đã có con trai nhưng khi nhìn đến Nhiếp Học Văn lại đáng yêu hiểu chuyện như vậy, mẹ Bạch cũng không muốn nói tiếp.
Bạch Tuyết cắn ngón tay ngồi bên cạnh, không dám chen miệng.
Nếu cô đắc tội với Nhiếp Phong, anh ta sẽ rút nguồn tài trợ cho gia đình Tư Hoài Dương. Nếu đắc tội với mẹ, cô chỉ có nước bị mắng té tát.
"Thật ra thì......" Nhiếp Phong do dự một chút, giống như đang phải suy nghĩ điều gì, cũng không biết có nên nói hay không.
"Có việc gì cậu cứ nói, chớ nói dông dài." Mẹ Bạch không vui nói. Thật ra tự trong đáy lòng, bà đã muốn chấp nhận người đàn ông này làm con rể mình rồi.
"Thật ra lúc trước còn trẻ tuổi, cháu và Bạch Tuyết khó tránh khỏi động lòng nên không thể khống chế được...... Chúng cháu đã từng có mấy lần...... Cho nên, cháu muốn kết hôn sớm một chút." Nhiếp Phong sâu sắc nói.
Khốn kiếp! Thật chó chết mà, Nhiếp Phong, anh ta nói gì thế? Bạch Tuyết há to miệng chỉ vào Nhiếp Phong nói không ra lời.
Nhiếp Học Văn cũng nháy đôi mắt ngây thơ gật đầu nói:, Đúng vậy ạ, bà ngoại, ông ngoại, ông bà mau chóng cho ba và mẹ kết hôn thôi, nếu không em cháu sẽ sớm ra đời mất."
Vợ chồng nhà họ Bạch nghe xong muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hết chương 78.
Trong lúc này, hai cha con nhà họ Nhiếp lại đang nghiêm mặt nghi ngờ nhìn Bạch Tuyết.
"Ba, ba đã suy nghĩ kỹ chưa vậy? Dì này trông giống người có bệnh tâm thần, nếu ba kết hôn với dì, chẳng may dì phát bệnh thì chúng ta biết làm thế nào?" Nhiếp Học Văn chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Hơn nữa mẹ con còn nói, người phụ nữ này thương thầm ba đã lâu. Nếu ba và dì kết hôn, không quá ba ngày, dì cũng sẽ......"
"Đồ tiểu tử thúi! Tại sao không biết cảm ơn tôi mà lại còn…" Từ ghế sau chồm lên, cũng không đợi Nhiếp Phong nói gì, cô nhìn đứa nhóc không biết lễ phép này, trừng mắt to khiến hai cha con giật mình: “Nếu không phải nhờ tôi dẫn cậu thoát khỏi tay mẹ cậu thì bây giờ cậu có thể thảnh thơi ngồi nói xấu tôi sao?"
Nhiếp Phong hé miệng cười, nhìn cảnh một lớn một nhỏ đang đấu khẩu thì cảm thấy thật vui vẻ. Anh tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Nhiếp Học Văn quay về phía Bạch Tuyết làm mặt quỷ với cô.
Như lời Nhiếp Phong yêu cầu, Bạch Tuyết nhanh chóng tắt điện thoại di động, sợ Đái Kiều Nghiên gọi điện thoại quấy rầy.
Thật là quá vui sướng, hơn nữa lại còn rất kích thích.
Dù thế nào đi nữa, cô chắc chắn Đái Kiều Nghiên tức giận đến phát điên luôn rồi.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng Đái Kiều Nghiên buông bỏ vẻ ngoài kiều diễm mà trở nên tức giận muốn nổi điên thì Bạch Tuyết âm thầm cười to trong lòng.
Đang ngồi thầm cười trên xe thì lúc này Bạch Tuyết mới nhìn ra bên ngoài xe và phát hiện xe không trở về nhà anh. Cô thét lên: "Chúng ta đang đi đâu?"
Không phải anh muốn đưa Nhiếp Học Văn về trao cho mẹ anh sao?
"Đến nhà em." Nhiếp Phong liếc mắt nhìn cô qua kính chiếu hậu nói.
"Cái gì?" Bạch Tuyết sợ hết hồn, thậm chí cô còn nhảy dựng lên nhưng cô cũng nhanh chóng ôm đầu ngồi xuống, nói "Á, anh muốn đến...... nhà?"
"Đúng, anh đang đi đến nhà của em, anh muốn bàn chuyện hôn sự của chúng ta với ba mẹ em." Nhiếp Phong bình tĩnh nói.
**
Vẻ mặt nhà họ Bạch không được tự nhiên nhưng họ vẫn cố gắng tỏ ra bình thản ngồi đối diện cha con Nhiếp Phong.
Ba Bạch kinh ngạc, mẹ Bạch âm trầm, còn Bạch Tuyết lại...... hận vì không thể tìm được một cái lỗ nào đó để chui vào.
"Đã trễ như vậy mới đến bàn chuyện với hai bác, cháu thật thất lễ." Nhiếp Phong cung kính cúi đầu nói: "Nhưng vì cháu không muốn tiếp tục lén lút lui tới với Bạch Tuyết mà không có sự đồng ý của hai bác. Điều đó cũng thật không tôn trọng hai bác. Vì vậy......"
"Ba con muốn kết hôn với dì." Nhiếp Học Văn nghiêm túc nói, "Ba con rất giàu có lại đồng ý kết hôn với dì đây. Với lại dì cũng dã nhiều tuổi, nếu bỏ qua người đàn ông tốt như vậy cũng là uổng phí. Có lẽ tương lai cũng chưa chắc gặp người đàn ông thứ hai giống ba con như vậy."
"Học Văn!" Nhiếp Phong trợn mắt nhìn con trai mình.
"Ha ha, đứa nhỏ này thật đáng yêu!" Ba Bạch bị Học Văn chọc đến nỗi cười sảng khoái, ánh mắt lóe lên ánh sáng hiền lành.
Mặc dù mẹ Bạch không buồn cười chút nào nhưng cũng nhanh chóng xụ mặt xuống, nói: "Lúc trước không phải nói tôi đã nói, con gái tôi sẽ không kết hôn với người đã từng có vợ rồi sao? Huống chi......"
Vốn muốn nói, huống chi người đàn ông này cũng đã có con trai nhưng khi nhìn đến Nhiếp Học Văn lại đáng yêu hiểu chuyện như vậy, mẹ Bạch cũng không muốn nói tiếp.
Bạch Tuyết cắn ngón tay ngồi bên cạnh, không dám chen miệng.
Nếu cô đắc tội với Nhiếp Phong, anh ta sẽ rút nguồn tài trợ cho gia đình Tư Hoài Dương. Nếu đắc tội với mẹ, cô chỉ có nước bị mắng té tát.
"Thật ra thì......" Nhiếp Phong do dự một chút, giống như đang phải suy nghĩ điều gì, cũng không biết có nên nói hay không.
"Có việc gì cậu cứ nói, chớ nói dông dài." Mẹ Bạch không vui nói. Thật ra tự trong đáy lòng, bà đã muốn chấp nhận người đàn ông này làm con rể mình rồi.
"Thật ra lúc trước còn trẻ tuổi, cháu và Bạch Tuyết khó tránh khỏi động lòng nên không thể khống chế được...... Chúng cháu đã từng có mấy lần...... Cho nên, cháu muốn kết hôn sớm một chút." Nhiếp Phong sâu sắc nói.
Khốn kiếp! Thật chó chết mà, Nhiếp Phong, anh ta nói gì thế? Bạch Tuyết há to miệng chỉ vào Nhiếp Phong nói không ra lời.
Nhiếp Học Văn cũng nháy đôi mắt ngây thơ gật đầu nói:, Đúng vậy ạ, bà ngoại, ông ngoại, ông bà mau chóng cho ba và mẹ kết hôn thôi, nếu không em cháu sẽ sớm ra đời mất."
Vợ chồng nhà họ Bạch nghe xong muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hết chương 78.