Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73
Bên cạnh cửa sổ, người đàn ông xúc động sờ nhẹ vào màn hình chiếc điện thoại di động. Đột nhiên một tin nhắn xuất hiện trước màn hình.
"Sao rồi? Cô ấy đã cho con địa chỉ nhà hàng rồi sao?" Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Khúc Như Hoa đột ngột đứng lên, nhìn Nhiếp Phong với vẻ kích động. Bà thuận tay đoạt chiếc điện thoại trong tay con trai mình, liếc mắt nhìn vào màn hình, sau đó hét lên đến chói tai: "Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì?”
Bạch Tuyết gởi tin nhắn nói rằng Đái Kiều Nhu hẹn gặp cô ở phòng VIP thuộc một khách sạn cao cấp.
Điều đó cũng có nghĩa nếu không có sự đồng ý của người thuê phòng thì bất cứ ai cũng không được vào. Dù Nhiếp Phong có đến được thì cũng không thể gặp được cô.
"Ôi cháu trai của bà, người phụ nữ ác độc kia muốn bắt Học Văn của bà đây mà." Khúc Như Hoa ngã ngồi trên ghế sa lon kêu gào thảm thiết: "Mẹ đã nói con đừng vội kết hôn, với lại cũng dặn con rằng đừng nói cho ai biết, thế mà con lại không nghe lời mẹ. Sao con lại nói cho Đái Kiều Nhu biết chứ? Lòng dạ chị em nhà nó đúng là một bụng rắn rết, ác độc như nhau."
Nhìn mẹ khóc thầm, luôn miệng trách cứ mình, khuôn mặt Nhiếp Phong ngày càng lạnh lẽo.
Anh cứ nghĩ rằng chuyện xảy ra đã qua nhiều năm, mà giờ anh đã đạt được quá nhiều thứ nên trong lòng anh cũng không còn lo lắng điều gì.
Nhưng anh lại không ngờ rằng người phụ nữ kia lại không "thỏa mãn". Bởi vì cô ấy luôn nghĩ cái chết của Nhiếp Vân chính là lỗi của gia đình nhà họ Nhiếp, là nhà họ Nhiếp đang nợ cô.
"Hay là chúng ta đi báo cảnh sát." Khúc Như Hoa đứng lên, cắn răng nghiến lợi nói, "Đây rõ ràng là bắt cóc."
"Mẹ, mẹ muốn cổ phiếu tập đoàn PLO rớt giá hay muốn tự mình làm khổ mình?" Nhiếp Phong xoay người, bóng lưng anh cô quạnh, lạnh lẽo như cánh chim âm u phiêu bạt. Anh nói tiếp:“ Mẹ cứ yên tâm, Bạch Tuyết sẽ dẫn Học Văn trở về thôi." Anh cầm điện thoại di động lên, nhếch miệng lạnh lùng cười một tiếng.
Dường như Khúc Như Hoa không tin tưởng, bà nhìn con trai nói: "Bạch Tuyết sao? Đứa con gái vô dụng đó sao? Cô ấy xứng đáng là đối thủ của Đái Kiều Nhu sao? Hôm nay mới vừa gặp mặt, nói dăm ba câu thì Đái Kiều Nhu đã biết tin con và cô ta sắp kết hôn rồi. Vậy mà giờ con lại trông cậy cô ta sẽ đưa được Nhiếp Học Văn trở về à?”
Nhiếp Phong cũng không để ý tới lời chất vấn của mẹ mình nữa, anh tiếp tục gửi một tin nhắn cho Bạch Tuyết, sau đó đưa mắt nhìn bầu trời xa xăm ngoài cửa sổ.
**
Muốn cô dẫn Nhiếp Học Văn trở về gia đình nhà họ Nhiếp từ tay Đái Kiều Nhu sao?
Bạch Tuyết đứng trong thang máy, nhận được tin nhắn của Nhiếp Phong, im lặng bĩu môi ra vẻ chế giễu.
Anh ta xem cô là đặc công à? Đây cũng không phải là trò chơi cứu con tin, tại sao cô có thể dẫn Nhiếp Học Văn ra khỏi đây chứ?
Đây là tầng lầu dành cho khách VIP, được sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, cuối cùng cô cũng đứng trước cửa phòng của Đái Kiều Nhu, Bạch Tuyết bắt đầu nhấn chuông cửa.
Cửa vừa được mở ra, Đái Kiều Nhu trong trang phục áo trắng quần trắng, đi lại rất thoải mái đang đứng bên trong, cười nói: "Hoan nghênh cô tới thăm, tiểu thư Bạch."
Hù, từ bên trong cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, Nhiếp Học Văn nhìn ra ngoài cửa thêm vài lần, thất vọng chu miệng nói: "Thực sự chỉ có mình dì đến sao? Ba con không đến thăm sao?"
Bạch Tuyết xấu hổ cười, ngước mắt nhìn Đái Kiều Nhu.
Đái Kiều Nhu tránh người sang một bên để Bạch Tuyết đi vào phòng.
Bước vào gian phòng VIP này, trong nháy mắt Bạch Tuyết trợn to hai mắt vì ngạc nhiên.
Ở đây mới thật sự là phòng VIP. Quả thật nơi đây giống như một gian biệt thự có một không hai.
Mắt cô thật sự sáng ngời, phòng khách tuyệt đẹp, đầy đủ tiện nghi, sát cửa sổ nhìn ra còn có sân tắm nắng, thậm chí là có hồ bơi.
Quá xa hoa. Phòng này ở một đêm cũng tốn rất nhiều tiền.
Lúc bước vào trong phòng, cô có cảm giác giống như đang ở nhà. Phòng khách khá to, lại đầy đủ trang thiết bị tiện nghi, hơn nửa chừng những đồ vật có thương hiệu nổi tiếng lại khá đắt tiền.
"Tiểu thư Bạch, tôi sai đầu bếp của khách sạn chuẩn bị một chút đồ ăn, chúng ta ra sân tắm nắng, sau đó có thể dùng cơm." Đái Kiều Nhu duỗi cánh tay thẳng dài của mình, chỉ chiếc bàn vuông được dựng bên cạnh hồ bơi, trên bàn đã bày rượu và thức ăn rồi.
"A......À, được." Cặp mắt Bạch Tuyết tròn xoe, ngơ ngác vì cảnh vật tuyệt đẹp trước mắt mình. Cô tựa như cô gái quê mùa vửa bước lên thành phố, nhìn thứ gì cũng cảm thấy mới lạ. Lúc này cô nhất thời cảm thấy mù mờ, chưa định rõ được tình huống.
Đi theo sau lưng Đái Kiều Nhu, một lát sau Bạch Tuyết cảm giác được như có ai đó kéo vạt áo mình.
Cô cúi đầu xem thì thấy Nhiếp Học Văn đang nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngước lên nhìn mình.
Đúng rồi, cô vốn quên rằng cô mới được Nhiếp Phong giao nhiệm vụ quan trọng.
"Sao vậy?" Bạch Tuyết cố nặn ra nụ cười tươi tắn hỏi nhóc con đang đứng cạnh mình kia.
"Sao rồi? Cô ấy đã cho con địa chỉ nhà hàng rồi sao?" Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, Khúc Như Hoa đột ngột đứng lên, nhìn Nhiếp Phong với vẻ kích động. Bà thuận tay đoạt chiếc điện thoại trong tay con trai mình, liếc mắt nhìn vào màn hình, sau đó hét lên đến chói tai: "Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì?”
Bạch Tuyết gởi tin nhắn nói rằng Đái Kiều Nhu hẹn gặp cô ở phòng VIP thuộc một khách sạn cao cấp.
Điều đó cũng có nghĩa nếu không có sự đồng ý của người thuê phòng thì bất cứ ai cũng không được vào. Dù Nhiếp Phong có đến được thì cũng không thể gặp được cô.
"Ôi cháu trai của bà, người phụ nữ ác độc kia muốn bắt Học Văn của bà đây mà." Khúc Như Hoa ngã ngồi trên ghế sa lon kêu gào thảm thiết: "Mẹ đã nói con đừng vội kết hôn, với lại cũng dặn con rằng đừng nói cho ai biết, thế mà con lại không nghe lời mẹ. Sao con lại nói cho Đái Kiều Nhu biết chứ? Lòng dạ chị em nhà nó đúng là một bụng rắn rết, ác độc như nhau."
Nhìn mẹ khóc thầm, luôn miệng trách cứ mình, khuôn mặt Nhiếp Phong ngày càng lạnh lẽo.
Anh cứ nghĩ rằng chuyện xảy ra đã qua nhiều năm, mà giờ anh đã đạt được quá nhiều thứ nên trong lòng anh cũng không còn lo lắng điều gì.
Nhưng anh lại không ngờ rằng người phụ nữ kia lại không "thỏa mãn". Bởi vì cô ấy luôn nghĩ cái chết của Nhiếp Vân chính là lỗi của gia đình nhà họ Nhiếp, là nhà họ Nhiếp đang nợ cô.
"Hay là chúng ta đi báo cảnh sát." Khúc Như Hoa đứng lên, cắn răng nghiến lợi nói, "Đây rõ ràng là bắt cóc."
"Mẹ, mẹ muốn cổ phiếu tập đoàn PLO rớt giá hay muốn tự mình làm khổ mình?" Nhiếp Phong xoay người, bóng lưng anh cô quạnh, lạnh lẽo như cánh chim âm u phiêu bạt. Anh nói tiếp:“ Mẹ cứ yên tâm, Bạch Tuyết sẽ dẫn Học Văn trở về thôi." Anh cầm điện thoại di động lên, nhếch miệng lạnh lùng cười một tiếng.
Dường như Khúc Như Hoa không tin tưởng, bà nhìn con trai nói: "Bạch Tuyết sao? Đứa con gái vô dụng đó sao? Cô ấy xứng đáng là đối thủ của Đái Kiều Nhu sao? Hôm nay mới vừa gặp mặt, nói dăm ba câu thì Đái Kiều Nhu đã biết tin con và cô ta sắp kết hôn rồi. Vậy mà giờ con lại trông cậy cô ta sẽ đưa được Nhiếp Học Văn trở về à?”
Nhiếp Phong cũng không để ý tới lời chất vấn của mẹ mình nữa, anh tiếp tục gửi một tin nhắn cho Bạch Tuyết, sau đó đưa mắt nhìn bầu trời xa xăm ngoài cửa sổ.
**
Muốn cô dẫn Nhiếp Học Văn trở về gia đình nhà họ Nhiếp từ tay Đái Kiều Nhu sao?
Bạch Tuyết đứng trong thang máy, nhận được tin nhắn của Nhiếp Phong, im lặng bĩu môi ra vẻ chế giễu.
Anh ta xem cô là đặc công à? Đây cũng không phải là trò chơi cứu con tin, tại sao cô có thể dẫn Nhiếp Học Văn ra khỏi đây chứ?
Đây là tầng lầu dành cho khách VIP, được sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, cuối cùng cô cũng đứng trước cửa phòng của Đái Kiều Nhu, Bạch Tuyết bắt đầu nhấn chuông cửa.
Cửa vừa được mở ra, Đái Kiều Nhu trong trang phục áo trắng quần trắng, đi lại rất thoải mái đang đứng bên trong, cười nói: "Hoan nghênh cô tới thăm, tiểu thư Bạch."
Hù, từ bên trong cửa lộ ra một cái đầu nhỏ, Nhiếp Học Văn nhìn ra ngoài cửa thêm vài lần, thất vọng chu miệng nói: "Thực sự chỉ có mình dì đến sao? Ba con không đến thăm sao?"
Bạch Tuyết xấu hổ cười, ngước mắt nhìn Đái Kiều Nhu.
Đái Kiều Nhu tránh người sang một bên để Bạch Tuyết đi vào phòng.
Bước vào gian phòng VIP này, trong nháy mắt Bạch Tuyết trợn to hai mắt vì ngạc nhiên.
Ở đây mới thật sự là phòng VIP. Quả thật nơi đây giống như một gian biệt thự có một không hai.
Mắt cô thật sự sáng ngời, phòng khách tuyệt đẹp, đầy đủ tiện nghi, sát cửa sổ nhìn ra còn có sân tắm nắng, thậm chí là có hồ bơi.
Quá xa hoa. Phòng này ở một đêm cũng tốn rất nhiều tiền.
Lúc bước vào trong phòng, cô có cảm giác giống như đang ở nhà. Phòng khách khá to, lại đầy đủ trang thiết bị tiện nghi, hơn nửa chừng những đồ vật có thương hiệu nổi tiếng lại khá đắt tiền.
"Tiểu thư Bạch, tôi sai đầu bếp của khách sạn chuẩn bị một chút đồ ăn, chúng ta ra sân tắm nắng, sau đó có thể dùng cơm." Đái Kiều Nhu duỗi cánh tay thẳng dài của mình, chỉ chiếc bàn vuông được dựng bên cạnh hồ bơi, trên bàn đã bày rượu và thức ăn rồi.
"A......À, được." Cặp mắt Bạch Tuyết tròn xoe, ngơ ngác vì cảnh vật tuyệt đẹp trước mắt mình. Cô tựa như cô gái quê mùa vửa bước lên thành phố, nhìn thứ gì cũng cảm thấy mới lạ. Lúc này cô nhất thời cảm thấy mù mờ, chưa định rõ được tình huống.
Đi theo sau lưng Đái Kiều Nhu, một lát sau Bạch Tuyết cảm giác được như có ai đó kéo vạt áo mình.
Cô cúi đầu xem thì thấy Nhiếp Học Văn đang nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngước lên nhìn mình.
Đúng rồi, cô vốn quên rằng cô mới được Nhiếp Phong giao nhiệm vụ quan trọng.
"Sao vậy?" Bạch Tuyết cố nặn ra nụ cười tươi tắn hỏi nhóc con đang đứng cạnh mình kia.