Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66
Khi Khúc Như Hoa giới thiệu Bạch Tuyết với Đái Kiều Nhu, bà lại nói những câu đầy ẩn ý khiến Đái Kiều Nhu nhếch khóe miệng càng cao.
"Xin chào tiểu thư Bạch, tôi là Đái Kiều Nhu, là chị dâu của Nhiếp Phong." Đái Kiều Nhu chủ động đứng lên giới thiệu mình với Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết cũng đứng lên gật đầu chào hỏi, "Chào tiểu thư Đái, tôi là Bạch Tuyết...... Tôi cũng là bạn học thời đại học của em gái chị Đái Kiều Nghiên."
Chiếc bàn quá lớn, hai người cũng không thể chào hỏi bằng việc bắt tay mà chỉ gật đầu để xã giao mà thôi.
Sau khi cả hai ngồi xuống, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu dọn thức ăn lên.
Ở lần trước gặp Khúc Như Hoa tại bệnh viện, cho đến bây giờ Bạch Tuyết cũng không tin Khúc Như Hoa sẽ thật lòng thích cô như vậy, thậm chí trong lòng bà có phần ghét cô ra mặt.
Nhưng vở kịch này chỉ có bà, Nhiếp Phong và Bạch Tuyết biết rõ. Vậy bà làm thế là để diễn cho ai xem đây?
Biểu hiện của Đái Kiều Nhu rất gần gũi, trên bàn cơm thỉnh thoảng cô lại gắp thức ăn cho Khúc Như Hoa và con trai anh Nhiếp Học Văn.
Từ trước đến giờ Bạch Tuyết cũng không quen làm hại ai bao giờ. Lúc còn ở Bắc Kinh, nếu không phải cô vì cảm thấy quen việc ở công ty cũ lại từng làm nhiều năm nên cố gắng ở lại thì cô cũng không bị các đồng nghiệp rắp tâm hãm hại mình như vậy.
Có lẽ bữa cơm này nuốt không trôi rồi, Bạch Tuyết thật sự muốn nhanh chóng dùng cơm xong và về nhà.
"Ba, con muốn đi rửa tay." Nhiếp Học Văn đứng lên và nói với Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong dễ chịu đứng lên, nói: "Đi thôi, ba cùng đi với con."
Nhiếp Học Văn vui vẻ từ trên ghế nhảy xuống, kéo tay Nhiếp Phong về phía trước cùng bước ra khỏi phòng ăn.
Đái Kiều Nhu cũng đứng lên mỉm cười với Khúc Như Hoa và Bạch Tuyết, nói: "Con cũng đi toilet."
Bạch Tuyết cười lạnh, thầm nghĩ: “Dù gì Đái Kiều Nhu cũng phải nói vài lời với Nhiếp Phong chứ.”
Khi trong phòng chỉ còn lại Khúc Như Hoa và Bạch Tuyết thì cô cũng thở phào nhẹ nhõm, bả vai cũng từ từ thả lỏng.
Ngược lại, nụ cười trên môi Khúc Như Hoa dần biến mất, bà cầm khăn ăn bắt đầu trải xuống đùi mình.
Không khí trong phòng đột nhiên tăng cao, tĩnh lặng khác thường khiến Bạch Tuyết không biết mình nên nói gì với Khúc Như Hoa nữa.
Sau khi để khăn ăn xuống, Khúc Như Hoa nhìn Bạch Tuyết với ánh mắt sắc bén khiến lòng Bạch Tuyết bối rối.
"Biểu hiện của cô lúc nãy cũng không tệ lắm." Khúc Như Hoa giống như Hoàng thái hậu cao cao tại thượng hạ mình ban cho Bạch Tuyết một lời khen ngợi.
Nhưng lời khen ngợi này có chút chói tai, khiến Bạch Tuyết lười nói cảm ơn với bà.
"Rõ ràng Nhiếp Phong có thể lựa chọn người phụ nữ có điều kiện tốt hơn cô để kết hôn, nhưng nó vẫn chọn cô." Thừa dịp không có ai ở đây, Khúc Như Hoa lạnh lẽo lên giọng "Giống như gia đình của chúng tôi, không phải dựa vào kết thân mới được cơ ngơi như thế này. Hơn nữa, Phong làm việc rất cẩn thận, định ra kế hoạch phát triển cho cả tập đoàn và nó đã làm rất tốt. Hiện giờ, dù tôi không muốn loại người phụ nữ như cô bước vào gia đình nhà họ Nhiếp này nhưng chỉ cần đó là sự lựa chọn của Phong thì tôi cũng sẽ không có ý kiến gì."
Trong lòng Bạch Tuyết cảm thấy chán ghét, cô thật sự không nhịn nổi nên đành liếc mắt nghiêng đầu, quay mặt sang hướng khác không muốn nói chuyện với bà.
Thấy Bạch Tuyết không có phản ứng gì, chỉ im lặng cúi đầu lắng nghe, Khúc Như Hoa cũng cảm thấy hài lòng.
"Chỉ cần cô chăm sóc Nhiếp Phong và Học Văn thật tốt, không làm gia đình nhà họ Nhiếp mất thể diện, thì dù cô làm việc gì, miễn là đừng quá lộ liễu thì tôi và Nhiếp Phong cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ để cô tiếp tục ở đây sống một cuộc sống an nhàn." Khúc Như Hoa nói, "Nếu cô sinh cho gia đình nhà họ Nhiếp này một cháu trai nữa thì tôi sẽ suy nghĩ về việc chia cổ phần tập đoàn PLO cho cô…."
"Thưa bà," Bạch Tuyết quay đầu lại, tuy vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng cô không cười. Cô nhìn Khúc Như Hoa nói: "Chuyện của tôi và Nhiếp Phong nên để chúng tôi giải quyết, không cần bà nhúng tay vào. Tôi cũng không quan tâm bà nghĩ về tôi thế nào, vì người tôi muốn kết hôn chính là Nhiếp Phong, không phải bà cũng không phải cháu trai Nhiếp Học Văn của bà. Bất quá tôi có thể chấp nhận người thân của anh ta nhưng không có nghĩa tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của họ ở tất cả mọi chuyện."
Sắc mặt Khúc Như Hoa trầm xuống, "Cô có ý gì?"
Bạch Tuyết ngồi thẳng lưng, hít sâu một hơi, vẻ mặt thản nhiên, không kiêu ngạo không tự ti, nói: "Ý của tôi là bà có thể xem như tôi là người tàng hình, không cần trách mắng, dọa nạt, ra uy quyền trước mặt tôi như vậy. Thậm chí sau khi kết hôn với Nhiếp Phong, tên tôi vẫn không đổi, không phải là Nhiếp Bạch Tuyết. Mặc dù tôi không biết hai mẹ con các người bàn bạc nhau về việc gì nhưng sở dĩ hôm nay tôi phối hợp cùng bà và anh ấy diễn vở kịch này cũng chỉ vì tôi chính là vợ sắp cưới của anh ta, chứ không phải tôi đến để bà xem tôi như con rối như thế này. Chỉ có vậy thôi." Nói xong, cô đứng lên, "Tôi cũng đi toilet đây."
"Xin chào tiểu thư Bạch, tôi là Đái Kiều Nhu, là chị dâu của Nhiếp Phong." Đái Kiều Nhu chủ động đứng lên giới thiệu mình với Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết cũng đứng lên gật đầu chào hỏi, "Chào tiểu thư Đái, tôi là Bạch Tuyết...... Tôi cũng là bạn học thời đại học của em gái chị Đái Kiều Nghiên."
Chiếc bàn quá lớn, hai người cũng không thể chào hỏi bằng việc bắt tay mà chỉ gật đầu để xã giao mà thôi.
Sau khi cả hai ngồi xuống, nhân viên phục vụ cũng bắt đầu dọn thức ăn lên.
Ở lần trước gặp Khúc Như Hoa tại bệnh viện, cho đến bây giờ Bạch Tuyết cũng không tin Khúc Như Hoa sẽ thật lòng thích cô như vậy, thậm chí trong lòng bà có phần ghét cô ra mặt.
Nhưng vở kịch này chỉ có bà, Nhiếp Phong và Bạch Tuyết biết rõ. Vậy bà làm thế là để diễn cho ai xem đây?
Biểu hiện của Đái Kiều Nhu rất gần gũi, trên bàn cơm thỉnh thoảng cô lại gắp thức ăn cho Khúc Như Hoa và con trai anh Nhiếp Học Văn.
Từ trước đến giờ Bạch Tuyết cũng không quen làm hại ai bao giờ. Lúc còn ở Bắc Kinh, nếu không phải cô vì cảm thấy quen việc ở công ty cũ lại từng làm nhiều năm nên cố gắng ở lại thì cô cũng không bị các đồng nghiệp rắp tâm hãm hại mình như vậy.
Có lẽ bữa cơm này nuốt không trôi rồi, Bạch Tuyết thật sự muốn nhanh chóng dùng cơm xong và về nhà.
"Ba, con muốn đi rửa tay." Nhiếp Học Văn đứng lên và nói với Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong dễ chịu đứng lên, nói: "Đi thôi, ba cùng đi với con."
Nhiếp Học Văn vui vẻ từ trên ghế nhảy xuống, kéo tay Nhiếp Phong về phía trước cùng bước ra khỏi phòng ăn.
Đái Kiều Nhu cũng đứng lên mỉm cười với Khúc Như Hoa và Bạch Tuyết, nói: "Con cũng đi toilet."
Bạch Tuyết cười lạnh, thầm nghĩ: “Dù gì Đái Kiều Nhu cũng phải nói vài lời với Nhiếp Phong chứ.”
Khi trong phòng chỉ còn lại Khúc Như Hoa và Bạch Tuyết thì cô cũng thở phào nhẹ nhõm, bả vai cũng từ từ thả lỏng.
Ngược lại, nụ cười trên môi Khúc Như Hoa dần biến mất, bà cầm khăn ăn bắt đầu trải xuống đùi mình.
Không khí trong phòng đột nhiên tăng cao, tĩnh lặng khác thường khiến Bạch Tuyết không biết mình nên nói gì với Khúc Như Hoa nữa.
Sau khi để khăn ăn xuống, Khúc Như Hoa nhìn Bạch Tuyết với ánh mắt sắc bén khiến lòng Bạch Tuyết bối rối.
"Biểu hiện của cô lúc nãy cũng không tệ lắm." Khúc Như Hoa giống như Hoàng thái hậu cao cao tại thượng hạ mình ban cho Bạch Tuyết một lời khen ngợi.
Nhưng lời khen ngợi này có chút chói tai, khiến Bạch Tuyết lười nói cảm ơn với bà.
"Rõ ràng Nhiếp Phong có thể lựa chọn người phụ nữ có điều kiện tốt hơn cô để kết hôn, nhưng nó vẫn chọn cô." Thừa dịp không có ai ở đây, Khúc Như Hoa lạnh lẽo lên giọng "Giống như gia đình của chúng tôi, không phải dựa vào kết thân mới được cơ ngơi như thế này. Hơn nữa, Phong làm việc rất cẩn thận, định ra kế hoạch phát triển cho cả tập đoàn và nó đã làm rất tốt. Hiện giờ, dù tôi không muốn loại người phụ nữ như cô bước vào gia đình nhà họ Nhiếp này nhưng chỉ cần đó là sự lựa chọn của Phong thì tôi cũng sẽ không có ý kiến gì."
Trong lòng Bạch Tuyết cảm thấy chán ghét, cô thật sự không nhịn nổi nên đành liếc mắt nghiêng đầu, quay mặt sang hướng khác không muốn nói chuyện với bà.
Thấy Bạch Tuyết không có phản ứng gì, chỉ im lặng cúi đầu lắng nghe, Khúc Như Hoa cũng cảm thấy hài lòng.
"Chỉ cần cô chăm sóc Nhiếp Phong và Học Văn thật tốt, không làm gia đình nhà họ Nhiếp mất thể diện, thì dù cô làm việc gì, miễn là đừng quá lộ liễu thì tôi và Nhiếp Phong cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ để cô tiếp tục ở đây sống một cuộc sống an nhàn." Khúc Như Hoa nói, "Nếu cô sinh cho gia đình nhà họ Nhiếp này một cháu trai nữa thì tôi sẽ suy nghĩ về việc chia cổ phần tập đoàn PLO cho cô…."
"Thưa bà," Bạch Tuyết quay đầu lại, tuy vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng cô không cười. Cô nhìn Khúc Như Hoa nói: "Chuyện của tôi và Nhiếp Phong nên để chúng tôi giải quyết, không cần bà nhúng tay vào. Tôi cũng không quan tâm bà nghĩ về tôi thế nào, vì người tôi muốn kết hôn chính là Nhiếp Phong, không phải bà cũng không phải cháu trai Nhiếp Học Văn của bà. Bất quá tôi có thể chấp nhận người thân của anh ta nhưng không có nghĩa tôi sẽ tuân theo mệnh lệnh của họ ở tất cả mọi chuyện."
Sắc mặt Khúc Như Hoa trầm xuống, "Cô có ý gì?"
Bạch Tuyết ngồi thẳng lưng, hít sâu một hơi, vẻ mặt thản nhiên, không kiêu ngạo không tự ti, nói: "Ý của tôi là bà có thể xem như tôi là người tàng hình, không cần trách mắng, dọa nạt, ra uy quyền trước mặt tôi như vậy. Thậm chí sau khi kết hôn với Nhiếp Phong, tên tôi vẫn không đổi, không phải là Nhiếp Bạch Tuyết. Mặc dù tôi không biết hai mẹ con các người bàn bạc nhau về việc gì nhưng sở dĩ hôm nay tôi phối hợp cùng bà và anh ấy diễn vở kịch này cũng chỉ vì tôi chính là vợ sắp cưới của anh ta, chứ không phải tôi đến để bà xem tôi như con rối như thế này. Chỉ có vậy thôi." Nói xong, cô đứng lên, "Tôi cũng đi toilet đây."