Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Không ai cảm thấy vui vẻ khi cô tham dự buổi hôn lễ này mà ngược lại họ cố tình châm chọc, chà đạp thậm chí sỉ nhục cô không tiếc lời.
Những đồng nghiệp cũ, có người nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu không mấy thân thiện, có người lại có dáng vẻ như muốn ngồi xem kịch vui khiến Bạch Tuyết cũng cảm thấy bối rối, đứng ngồi không yên.
Nhiếp Phong vốn không biết cô đến Bắc Kinh, mà nếu anh biết thì anh cũng sẽ không tham dự hôn lễ, cũng sẽ không ra tay “anh hùng cứu mỹ nhân”. Đơn giản vì anh cũng không muốn bị người khác coi thường mình như thế.
Bạch Tuyết dần dần bỏ ngoài tai những lời châm chọc của các đồng nghiệp, cô thật sự không muốn nghe những lời chanh chua bẩn thỉu kia.
Hôn lễ còn chưa bắt đầu mà chú rể lại chạy ra ngoài sảnh lớn, thậm chí đi thẳng đến bàn Bạch Tuyết đang ngồi.
"Đến rồi kìa! Chắc Lâm Đào muốn xác nhận xem Bạch Tuyết có thực sự tới tham dự lễ cưới của anh ta không." Một đồng nghiệp cũng khá thân thiết với Lâm Đào cười hì hì nói.
Bạch Tuyết thật sự muốn đứng lên để rời khỏi đây nhưng cô cũng không muốn lại bị chế giễu nên cố gắng nhẫn nhịn ngồi im ở đó.
Lúc Lâm Đào nhìn thấy Bạch Tuyết, anh ta vui mừng đi nhanh đến trước mặt cô, mở miệng nói "Bạch Tuyết, em thật sự đến rồi. Cám ơn em rất nhiều." Thậm chí anh ta kích động khom lưng xuống khẽ bắt tay Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết rút tay về không muốn bắt tay với Lâm Đào, hơn nữa cô cũng đứng dậy khiến Lâm Đào có chút lúng túng.
"Anh đã điện thoại cho em hơn mười cuộc, chủ yếu muốn mời em đến dự hôn lễ, bây giờ em cũng tới rồi." Bạch Tuyết lạnh nhạt nói, "Tất cả mọi người ngồi ở bàn này có thể làm chứng điều đó. Mà em cũng có lời muốn nói với anh, Bạch Tuyết này đã tha thứ cho Lâm Đào vì tội phản bội em. Cuối cùng, em chúc anh cùng vợ đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử."
Những đồng nghiệp cũ ngồi cùng bàn khẽ nhếch khóe miệng, mở to mắt muốn chứng kiến xem cặp tình nhân cũ này sẽ như thế nào. Cho đến khi họ nghe được lời chúc phúc của Bạch Tuyết thì mới xôn xao.
"Bạch Tuyết...... Em......" Lâm Đào lúng túng không biết nói gì, mười mấy cặp mắt nhìn anh và những thực khách đang ngồi gần đó cũng tò mò nhìn sang. Anh bối rối mở lời, "Có gì thì sau hôn lễ chúng ta sẽ nói tiếp, được chứ?"
"Thật xin lỗi, em còn có hẹn, sợ rằng không được......" Cô cũng không còn lòng dạ nào mà tiếp tục ở đây chứng kiến hôn lễ của Lâm Đào và Bạch Phú Mỹ nữa.
"Cậu có hẹn sao? Bạch Tuyết, không phải cậu cũng muốn chúc phúc cho anh ấy sao? Cậu ngồi đây còn chưa đến một tiếng đồng hồ mà hôn lễ vẫn chưa bắt đầu cơ mà?" Hà Thục Xảo vừa kéo tay Bạch Tuyết vừa nháy mắt với Lâm Đào, "Yên tâm đi, chúng tớ sẽ giúp cậu giữ Bạch Tuyết ở lại."
Cậu ta định làm gì? Bạch Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Hà Thục Xảo, đang muốn tránh thoát lại bị cô ta mạnh mẽ ấn cô ngồi trở lại ghế.
"Hà Thục Xảo, cậu......" Bạch Tuyết cực kỳ tức giận, vừa định mở miệng mắng kẻ thích xen vào chuyện người khác kia lại bị đối phương nhìn cô với ánh mắt khinh thường.
"Bạch Tuyết, cậu hãy chấp nhận mình là kẻ bại trận đi được không?" Sau khi Lâm Đào rời khỏi đó, Hà Thục Xảo cũng thu lại nụ cười và thay vào đó, cô tỏ vẻ khinh thường, nói "Cậu luôn luôn như thế, lúc nào cũng không chịu thua người khác. Nếu hôm nay cậu không tham dự buổi lễ này thì chúng tớ cũng cảm thấy tự nhiên hơn. Điều tớ không chấp nhận chính là không ngờ cậu lại tự cao tự đại như vậy. Cậu hãy nhìn lại mình xem, ba mẹ cậu làm lụng vất vả cả đời cũng chỉ là trắng tay vậy mà cậu lại ở đây kiêu ngạo làm như mình rất phóng khoáng, giàu có lắm vậy. Cậu đã quyết định đến đây cũng có nghĩa là cậu không từ bỏ anh ấy được. Cậu đến đây cốt yếu chỉ muốn thể hiện mình đã từ bỏ anh ấy và đang sống rất tốt đó thôi. Mà thực ra cậu cũng rõ nhất ai là người sống rất tốt rồi, đúng vậy không? "
Bạch Tuyết cắn môi, tức giận đến nỗi trong mắt dường như có khí nóng bốc lên đỉnh đầu.
Đây không phải là lời Nhiếp Phong đã cảnh cáo cô rồi sao? Anh đã thẳng thắn phân tích đến thế rồi mà cô vẫn bỏ ngoài tai.
Tầm mắt của Hà Thục Xảo nhìn vào chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch mà Bạch Tuyết đeo trên ngón tay trái, đùa cợt nói: "Đừng tưởng rằng chỉ cần kiếm một chiếc nhẫn trên vỉa hè thì có quyền tuyên bố mình có đàn ông khác theo đuổi. Thực ra có rất nhiều đàn ông chỉ có cái mã ngoài mà thôi. "
Ánh mắt Bạch Tuyết nhìn xuống chiếc nhẫn đính hôn của Nhiếp Phong mua cho mình. Chiếc nhẫn sang trọng quý giá như thế mà lại bị cô ta nói là mua bên lề đường.
"Mà nếu có đúng như thế thật, chi bằng cậu nên mua một chiếc nhẫn có giá trị một chút và nói rằng chính là do bạn trai mới mua cho, ha ha ha!" Cô ta cười vang khiến Bạch Tuyết thấy rùng rợn giống như tiếng cười Bạch cốt tinh(*) trong bộ phim nào đó.
(*)Bạch cốt tinh là một nhân vật phản diện trong bộ phim Tây Du Ký nổi tiếng nhất Trung Quốc….
Cuối cùng Bạch Tuyết không còn nhẫn nhịn được nữa. Cô muốn lấy ly nước trên bàn và hắt vào mặt cô ta để cô ta tỉnh ra.
Nhưng tay cô còn chưa kịp làm gì liền bị một bàn tay ấm áp đè xuống. Một giọng nam trầm thấp vang lên, "Không ngờ chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch được Kash¬mir sản xuất giới hạn lại được cô gái giàu có này sở hữu đấy."
Những đồng nghiệp cũ, có người nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu không mấy thân thiện, có người lại có dáng vẻ như muốn ngồi xem kịch vui khiến Bạch Tuyết cũng cảm thấy bối rối, đứng ngồi không yên.
Nhiếp Phong vốn không biết cô đến Bắc Kinh, mà nếu anh biết thì anh cũng sẽ không tham dự hôn lễ, cũng sẽ không ra tay “anh hùng cứu mỹ nhân”. Đơn giản vì anh cũng không muốn bị người khác coi thường mình như thế.
Bạch Tuyết dần dần bỏ ngoài tai những lời châm chọc của các đồng nghiệp, cô thật sự không muốn nghe những lời chanh chua bẩn thỉu kia.
Hôn lễ còn chưa bắt đầu mà chú rể lại chạy ra ngoài sảnh lớn, thậm chí đi thẳng đến bàn Bạch Tuyết đang ngồi.
"Đến rồi kìa! Chắc Lâm Đào muốn xác nhận xem Bạch Tuyết có thực sự tới tham dự lễ cưới của anh ta không." Một đồng nghiệp cũng khá thân thiết với Lâm Đào cười hì hì nói.
Bạch Tuyết thật sự muốn đứng lên để rời khỏi đây nhưng cô cũng không muốn lại bị chế giễu nên cố gắng nhẫn nhịn ngồi im ở đó.
Lúc Lâm Đào nhìn thấy Bạch Tuyết, anh ta vui mừng đi nhanh đến trước mặt cô, mở miệng nói "Bạch Tuyết, em thật sự đến rồi. Cám ơn em rất nhiều." Thậm chí anh ta kích động khom lưng xuống khẽ bắt tay Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết rút tay về không muốn bắt tay với Lâm Đào, hơn nữa cô cũng đứng dậy khiến Lâm Đào có chút lúng túng.
"Anh đã điện thoại cho em hơn mười cuộc, chủ yếu muốn mời em đến dự hôn lễ, bây giờ em cũng tới rồi." Bạch Tuyết lạnh nhạt nói, "Tất cả mọi người ngồi ở bàn này có thể làm chứng điều đó. Mà em cũng có lời muốn nói với anh, Bạch Tuyết này đã tha thứ cho Lâm Đào vì tội phản bội em. Cuối cùng, em chúc anh cùng vợ đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử."
Những đồng nghiệp cũ ngồi cùng bàn khẽ nhếch khóe miệng, mở to mắt muốn chứng kiến xem cặp tình nhân cũ này sẽ như thế nào. Cho đến khi họ nghe được lời chúc phúc của Bạch Tuyết thì mới xôn xao.
"Bạch Tuyết...... Em......" Lâm Đào lúng túng không biết nói gì, mười mấy cặp mắt nhìn anh và những thực khách đang ngồi gần đó cũng tò mò nhìn sang. Anh bối rối mở lời, "Có gì thì sau hôn lễ chúng ta sẽ nói tiếp, được chứ?"
"Thật xin lỗi, em còn có hẹn, sợ rằng không được......" Cô cũng không còn lòng dạ nào mà tiếp tục ở đây chứng kiến hôn lễ của Lâm Đào và Bạch Phú Mỹ nữa.
"Cậu có hẹn sao? Bạch Tuyết, không phải cậu cũng muốn chúc phúc cho anh ấy sao? Cậu ngồi đây còn chưa đến một tiếng đồng hồ mà hôn lễ vẫn chưa bắt đầu cơ mà?" Hà Thục Xảo vừa kéo tay Bạch Tuyết vừa nháy mắt với Lâm Đào, "Yên tâm đi, chúng tớ sẽ giúp cậu giữ Bạch Tuyết ở lại."
Cậu ta định làm gì? Bạch Tuyết tức giận trừng mắt nhìn Hà Thục Xảo, đang muốn tránh thoát lại bị cô ta mạnh mẽ ấn cô ngồi trở lại ghế.
"Hà Thục Xảo, cậu......" Bạch Tuyết cực kỳ tức giận, vừa định mở miệng mắng kẻ thích xen vào chuyện người khác kia lại bị đối phương nhìn cô với ánh mắt khinh thường.
"Bạch Tuyết, cậu hãy chấp nhận mình là kẻ bại trận đi được không?" Sau khi Lâm Đào rời khỏi đó, Hà Thục Xảo cũng thu lại nụ cười và thay vào đó, cô tỏ vẻ khinh thường, nói "Cậu luôn luôn như thế, lúc nào cũng không chịu thua người khác. Nếu hôm nay cậu không tham dự buổi lễ này thì chúng tớ cũng cảm thấy tự nhiên hơn. Điều tớ không chấp nhận chính là không ngờ cậu lại tự cao tự đại như vậy. Cậu hãy nhìn lại mình xem, ba mẹ cậu làm lụng vất vả cả đời cũng chỉ là trắng tay vậy mà cậu lại ở đây kiêu ngạo làm như mình rất phóng khoáng, giàu có lắm vậy. Cậu đã quyết định đến đây cũng có nghĩa là cậu không từ bỏ anh ấy được. Cậu đến đây cốt yếu chỉ muốn thể hiện mình đã từ bỏ anh ấy và đang sống rất tốt đó thôi. Mà thực ra cậu cũng rõ nhất ai là người sống rất tốt rồi, đúng vậy không? "
Bạch Tuyết cắn môi, tức giận đến nỗi trong mắt dường như có khí nóng bốc lên đỉnh đầu.
Đây không phải là lời Nhiếp Phong đã cảnh cáo cô rồi sao? Anh đã thẳng thắn phân tích đến thế rồi mà cô vẫn bỏ ngoài tai.
Tầm mắt của Hà Thục Xảo nhìn vào chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch mà Bạch Tuyết đeo trên ngón tay trái, đùa cợt nói: "Đừng tưởng rằng chỉ cần kiếm một chiếc nhẫn trên vỉa hè thì có quyền tuyên bố mình có đàn ông khác theo đuổi. Thực ra có rất nhiều đàn ông chỉ có cái mã ngoài mà thôi. "
Ánh mắt Bạch Tuyết nhìn xuống chiếc nhẫn đính hôn của Nhiếp Phong mua cho mình. Chiếc nhẫn sang trọng quý giá như thế mà lại bị cô ta nói là mua bên lề đường.
"Mà nếu có đúng như thế thật, chi bằng cậu nên mua một chiếc nhẫn có giá trị một chút và nói rằng chính là do bạn trai mới mua cho, ha ha ha!" Cô ta cười vang khiến Bạch Tuyết thấy rùng rợn giống như tiếng cười Bạch cốt tinh(*) trong bộ phim nào đó.
(*)Bạch cốt tinh là một nhân vật phản diện trong bộ phim Tây Du Ký nổi tiếng nhất Trung Quốc….
Cuối cùng Bạch Tuyết không còn nhẫn nhịn được nữa. Cô muốn lấy ly nước trên bàn và hắt vào mặt cô ta để cô ta tỉnh ra.
Nhưng tay cô còn chưa kịp làm gì liền bị một bàn tay ấm áp đè xuống. Một giọng nam trầm thấp vang lên, "Không ngờ chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch được Kash¬mir sản xuất giới hạn lại được cô gái giàu có này sở hữu đấy."