Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Chuyện gì thế này?" Một người phụ nữ cũng hơn bốn mươi tuổi bước vào, ném bao thư ném dưới chân Bạch Tuyết dưới chân, "Lá thư này là gì đây? Cô nói thay đổi là được sao? Đã được tổng giám đốc Nhiếp phê duyệt chưa? Cô muốn thay đổi thì liền thay đổi sao?"
Bạch Tuyết nhẫn nhịn, bước tới nhặt lá thư lên, ngước nhìn quản lý Hoàng, cũng chính là người mà lần trước Đái Kiều Nghiên nhắc đến.
Cô thật sự không hiểu tại sao quản lý Hoàng lại đến Tuyên Hòa làm nhiệm vụ đưa thư này, nhiệm vụ bới lông tìm vết.
Nội dung trong thư này đúng là ý tưởng của cô nhưng hiện giờ bản thiết kế này cũng chưa được tổng giám đốc phê duyệt.
"Quản lý Hoàng, còn chưa tới một tháng nữa là ngày thành lập tập đoàn, , theo lý thì chúng ta cũng nên tuyên truyền bằng treo tranh chữ và..." Bạch Tuyết cố nhịn. Cô tiếp tục thuyết phục quản lý Hoàng.
"Cô đừng nói với ta những lời này, nếu tổng giám đốc chưa phê duyệt thì trong lúc làm có xảy ra sai sót thì ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm đây. Tôi sẽ không cho phép có chuyện xảy ra." Quản lý Hoàng tức giận lớn tiếng và đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Các nhân viên khác đều lén nhìn Bạch Tuyết đang lúng túng. Thấy cô nhìn lại, bọn họ thả tay xuống và tìm cách ra khỏi phòng.
Bạch Tuyết hít sâu mấy cái, cầm thư ném lên bàn làm việc, tức giận cắn môi.
Nếu như cô cứ vậy mà rút lui, khôg Nhiếp Phong khinh thường cô mà cô còn bị Đái Kiều Nghiên cười nhạo.
Tuy rằng cô đồng ý kết hôn với Nhiếp Phong là do chuyện bất đắc dĩ nhưng cô cũng không muốn ai coi khinh mình.
Cầm lá thư trên tay, cô chuẩn bị đến chỗ của quản lý Hoàng để thảo luận.
Nhưng mới vừa bước ra khỏi phòng làm việc, cô liền nghe lời bàn tán xôn xao của các nhân viên Tuyên Hòa.
"Thật sao? Cô Bạch là do tổng giám đốc điều tới đây sao?" Một cô gái trẻ tuổi nghi ngờ nói.
"Đồ ngốc, cô mới vào làm nên có nhiều chuyện không biết.” Một nhân viên có thâm niên lâu năm nói, "Trước đây quản lý Đái có thân thiết với quản lý Hoàng hơn một năm. Bình thường những việc này là do cấp dưới cô ta phụ trách. Nhưng không biết vì sao, lần này cô ta quan tâm điều gì nên gọi điện thoại nhờ quản lý Hoàng. Cô ta nói rằng cô Bạch rất có tài, lại là người tổng giám đốc rất coi trọng, lại còn muốn quản lý Hoàng quan tâm, chăm sóc cô ta nhiều hơn. Vậy thì sao quản lý Hoàng lại có thể buông tha cho cô Bạch được đây?”
Bạch Tuyết trốn sau cửa, nghe được nhóm nhân viên Tuyên Hòa đang thảo luận về chuyện của mình, cảm thấy thực sự hoảng sợ.
Thì ra mình vào Tuyên Hòa làm việc không thuận buồm xuôi gió cũng vì Đái Kiều Nghiên giở trò ranh ma.
Nếu quản lý Hoàng muốn Nhiếp Phong phê duyệt, vậy cô sẽ đưa bản thiết kế cho Nhiếp Phong duyệt.
Cô hối hả rời khỏi Tuyên Hòa trở lại văn phòng tập đoàn PLO.
Thư ký Tổng giám đốc nói Nhiếp Phong đang họp nên Bạch Tuyết muốn đi tìm Đái Kiều Nghiên tính sổ.
Trong phòng làm việc, Đái Kiều Nghiên pha cà phê, nhàn nhã thư thái cùng các đồng nghiệp trò chuyện.
Cùng lúc đó, Bạch Tuyết bước vào, trở lại chỗ ngồi của mình, mạnh mẽ đập chiếc bao thư lên bàn làm việc của mình.
Tiếng vang lớn khiến mọi người đều im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bạch Tuyết.
Ánh mắt Đái Kiều Nghiên sắc bén, lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, cất giọng lớn lối "Tức giận ai mà lại khiến mọi người không còn vui vẻ được nữa? Văn phòng không phải của một mình cô."
Bạch Tuyết cười trêu chọc, "Quản lý Đái, nghe nói cô cố ý gọi điện thoại cho quản lý Hoàng bên Tuyên Hòa nhờ cô ta cố gắng chăm sóc cho tôi, còn nói tôi và cô là bạn thân từ thời đại học, còn nói tổng giám đốc Nhiếp rất coi trọng tôi?"
Đái Kiều Nghiên lúng túng bởi vì tất cả mọi người đều biết, tứ trước đến nay cô và quản lý Hoàng vốn bất hòa.
"Vậy thì sao? Tôi nhờ quản lý Hoàng chiếu cố cô. Cô cũng nên cảm ơn tôi mới đúng? Tôi lo cô là người mới nên không thể giải quyết ổn thoả mọi chuyện." Đái Kiều Nghiên ngụy biện nói.
"Hừ, cảm ơn ý tốt của quản lý Đái. Cô sợ quản lý Hoàng để ý đến tôi nhiều quá hay là sợ tôi làm việc quá thuận lợi? Sao phải giả bộ quan tâm nhau như thế chứ?” Bạch Tuyết không muốn đôi co với Đái Kiều Nghiên. Nếu lúc này cô không làm rõ thì sẽ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Ào! Cà phê trong tay Đái Kiều Nghiên chợt đổ lên người Bạch Tuyết.
"Chú ý lời nói một chút." Đái Kiều Nghiên lớn tiếng nói, "Hãy nhìn xem cô là gì? Chỉ là một phụ nữ đê tiện."
Bạch Tuyết nhẫn nhịn, bước tới nhặt lá thư lên, ngước nhìn quản lý Hoàng, cũng chính là người mà lần trước Đái Kiều Nghiên nhắc đến.
Cô thật sự không hiểu tại sao quản lý Hoàng lại đến Tuyên Hòa làm nhiệm vụ đưa thư này, nhiệm vụ bới lông tìm vết.
Nội dung trong thư này đúng là ý tưởng của cô nhưng hiện giờ bản thiết kế này cũng chưa được tổng giám đốc phê duyệt.
"Quản lý Hoàng, còn chưa tới một tháng nữa là ngày thành lập tập đoàn, , theo lý thì chúng ta cũng nên tuyên truyền bằng treo tranh chữ và..." Bạch Tuyết cố nhịn. Cô tiếp tục thuyết phục quản lý Hoàng.
"Cô đừng nói với ta những lời này, nếu tổng giám đốc chưa phê duyệt thì trong lúc làm có xảy ra sai sót thì ai sẽ là người đứng ra chịu trách nhiệm đây. Tôi sẽ không cho phép có chuyện xảy ra." Quản lý Hoàng tức giận lớn tiếng và đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Các nhân viên khác đều lén nhìn Bạch Tuyết đang lúng túng. Thấy cô nhìn lại, bọn họ thả tay xuống và tìm cách ra khỏi phòng.
Bạch Tuyết hít sâu mấy cái, cầm thư ném lên bàn làm việc, tức giận cắn môi.
Nếu như cô cứ vậy mà rút lui, khôg Nhiếp Phong khinh thường cô mà cô còn bị Đái Kiều Nghiên cười nhạo.
Tuy rằng cô đồng ý kết hôn với Nhiếp Phong là do chuyện bất đắc dĩ nhưng cô cũng không muốn ai coi khinh mình.
Cầm lá thư trên tay, cô chuẩn bị đến chỗ của quản lý Hoàng để thảo luận.
Nhưng mới vừa bước ra khỏi phòng làm việc, cô liền nghe lời bàn tán xôn xao của các nhân viên Tuyên Hòa.
"Thật sao? Cô Bạch là do tổng giám đốc điều tới đây sao?" Một cô gái trẻ tuổi nghi ngờ nói.
"Đồ ngốc, cô mới vào làm nên có nhiều chuyện không biết.” Một nhân viên có thâm niên lâu năm nói, "Trước đây quản lý Đái có thân thiết với quản lý Hoàng hơn một năm. Bình thường những việc này là do cấp dưới cô ta phụ trách. Nhưng không biết vì sao, lần này cô ta quan tâm điều gì nên gọi điện thoại nhờ quản lý Hoàng. Cô ta nói rằng cô Bạch rất có tài, lại là người tổng giám đốc rất coi trọng, lại còn muốn quản lý Hoàng quan tâm, chăm sóc cô ta nhiều hơn. Vậy thì sao quản lý Hoàng lại có thể buông tha cho cô Bạch được đây?”
Bạch Tuyết trốn sau cửa, nghe được nhóm nhân viên Tuyên Hòa đang thảo luận về chuyện của mình, cảm thấy thực sự hoảng sợ.
Thì ra mình vào Tuyên Hòa làm việc không thuận buồm xuôi gió cũng vì Đái Kiều Nghiên giở trò ranh ma.
Nếu quản lý Hoàng muốn Nhiếp Phong phê duyệt, vậy cô sẽ đưa bản thiết kế cho Nhiếp Phong duyệt.
Cô hối hả rời khỏi Tuyên Hòa trở lại văn phòng tập đoàn PLO.
Thư ký Tổng giám đốc nói Nhiếp Phong đang họp nên Bạch Tuyết muốn đi tìm Đái Kiều Nghiên tính sổ.
Trong phòng làm việc, Đái Kiều Nghiên pha cà phê, nhàn nhã thư thái cùng các đồng nghiệp trò chuyện.
Cùng lúc đó, Bạch Tuyết bước vào, trở lại chỗ ngồi của mình, mạnh mẽ đập chiếc bao thư lên bàn làm việc của mình.
Tiếng vang lớn khiến mọi người đều im bặt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Bạch Tuyết.
Ánh mắt Đái Kiều Nghiên sắc bén, lạnh lùng nhìn Bạch Tuyết, cất giọng lớn lối "Tức giận ai mà lại khiến mọi người không còn vui vẻ được nữa? Văn phòng không phải của một mình cô."
Bạch Tuyết cười trêu chọc, "Quản lý Đái, nghe nói cô cố ý gọi điện thoại cho quản lý Hoàng bên Tuyên Hòa nhờ cô ta cố gắng chăm sóc cho tôi, còn nói tôi và cô là bạn thân từ thời đại học, còn nói tổng giám đốc Nhiếp rất coi trọng tôi?"
Đái Kiều Nghiên lúng túng bởi vì tất cả mọi người đều biết, tứ trước đến nay cô và quản lý Hoàng vốn bất hòa.
"Vậy thì sao? Tôi nhờ quản lý Hoàng chiếu cố cô. Cô cũng nên cảm ơn tôi mới đúng? Tôi lo cô là người mới nên không thể giải quyết ổn thoả mọi chuyện." Đái Kiều Nghiên ngụy biện nói.
"Hừ, cảm ơn ý tốt của quản lý Đái. Cô sợ quản lý Hoàng để ý đến tôi nhiều quá hay là sợ tôi làm việc quá thuận lợi? Sao phải giả bộ quan tâm nhau như thế chứ?” Bạch Tuyết không muốn đôi co với Đái Kiều Nghiên. Nếu lúc này cô không làm rõ thì sẽ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Ào! Cà phê trong tay Đái Kiều Nghiên chợt đổ lên người Bạch Tuyết.
"Chú ý lời nói một chút." Đái Kiều Nghiên lớn tiếng nói, "Hãy nhìn xem cô là gì? Chỉ là một phụ nữ đê tiện."