Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Edit: Sóc Là Ta – diễn đàn
Truyện chỉ được chia sẻ duy nhất tại. ……
Giống như Nhiếp Phong đoán trước rằng cô nhất định sẽ đồng ý, anh dẫn cô đến một tiệm kim hoàn nổi tiếng ở quảng trường Hằng Long. Anh dùng thẻ hội viên VIP để chứng minh rằng mình có đặt nhẫn trước và bây giờ anh cùng Bạch Tuyết đến lấy nhẫn.
Một chiếc hộp vải nhung màu lam được bày trên mặt kính, nhân viên bán hàng thận trọng mở chiếc hộp. Dưới ánh đèn sáng lấp lánh, Bạch Tuyết nhìn thấy bên trong chiếc hộp sang trọng kia là chiếc nhẫn kim cương sáng loáng đang toả sáng trước mặt mình.
Ông trời ơi! Chiếc nhẫn này phải đến mấy cara đây?
“Lại đây.” Nhiếp Phong vẫy tay, ý gọi Bạch Tuyết ngồi bên cạnh mình.
Bạch Tuyết lo lắng ngồi xuống, cặp mắt không rời chiếc nhẫn kim cương lớn kia. Nếu như chỉ có đính hôn mà dùng chiếc nhẫn kim cương lớn như thế này, thì có phải lúc kết hôn, cô sẽ có một lễ cưới hoành tráng giống như những minh tinh trong phim điện ảnh và truyền hình hay không?
Nhiếp Phong cầm chiếc nhẫn lên, nắm tay Bạch Tuyết và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho cô.
“Đính...... Không phải đính hôn nên đeo vào ngón giữa sao?” Bạch Tuyết trợn mắt, nhìn Nhiếp Phong đeo chiếc nhẫn vào ngón vô danh trên tay mình.
“Đây là nhẫn kết hôn.” Cặp mắt Nhiếp Phong không rời chiếc nhẫn, trêu chọc cô, “Tay em hơi lớn.”
Bạch Tuyết sửng sốt, nhìn lại chiếc nhẫn cảm thấy tâm tình Nhiếp Phong dường như đang suy sụp.
Tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống, Bạch Tuyết để ý có cái gì bên trong, quả nhiên có khắc chữ.
“Beloved Rose”, Rose sao? Không phải cho cô.
Từ từ để chiếc nhẫn xuống, Bạch Tuyết nhìn Nhiếp Phong, “Chiếc nhẫn này là cho một người tên Rose?” Cô có cảm giác bị sỉ nhục.
Bạch Tuyết nhanh chóng cất chiếc nhẫn vào hộp, lòng cô dâng lên chua xót và tức giận. Cô cũng không quan tâm chiếc nhẫn có được cất vào hộp cẩn thận chưa? Cô nhảy xuống ghế, xoay người bỏ đi.
Thật quá đáng. Mặc dù cô biết mình là người theo đuổi Nhiếp Phong, thậm chí còn muốn giật người yêu của người khác nhưng cô vẫn không muốn làm vật thế thân cho người khác.
Nhiếp Phong đuổi theo, anh nắm được tay Bạch Tuyết, “Thế nào?”
“Thế nào?” Bạch Tuyết xoay người giễu cợt, “Nhiếp Phong, đúng, chính là em muốn cầu cạnh anh, đồng ý đính hôn với anh. Nhưng anh cũng không thể quá đáng đến nỗi đưa nhẫn cưới của người phụ nữ khác cho em chứ. Nếu anh không có tiền mua chiếc nhẫn mới thì em cũng không cần đeo nhẫn cưới mà.”
Sắc mặt Nhiếp Phong trầm xuống, lạnh lùng buông cánh tay Bạch Tuyết, nói “Em có thể chọn chiếc nhẫn mình thích, hay là chiếc nhẫn kia......”
“Không cần!” Bạch Tuyết cũng lạnh lùng lên tiếng cắt ngang lời anh nói, hất cằm lên nói, “Thôi, giữa chúng ta vốn cũng không có tình yêu, chỉ là đôi bên cùng có lợi mà thôi. Em cũng không tin vào tình yêu, gả cho ai cũng vậy. Vậy thà lấy một người giàu có, quyền thế để bớt cực khổ hơn là phải lấy một tên nghèo khổ.”
Cầm chiếc nhẫn lên, cô dự định sẽ bán nó đi. Cô muốn thấy số phận chiếc nhẫn “Rose” kia được trưng bày ở hiệu cầm đồ hay là sẽ ủ dột nằm trong chiếc hộp mãi mãi.
“Đó không phải nhẫn đính hôn, cho nên bây giờ em phải chọn một chiếc nhẫn đính hôn.” Giọng Nhiếp Phong có chút ngang tàng nói.
“Một chiếc thôi sao?” Giọng Bạch Tuyết cao lên, cô ngước mắt nhìn Nhiếp Phong, “Không phải một cặp nhẫn sao, Tổng giám đốc Nhiếp?”
Rốt cuộc mèo hoang nhỏ bị chọc giận rồi, sợ rằng nếu không được quào người khác thì cô sẽ không chịu để yên đấy.
Nhiếp Phong cúi đầu nhìn xuống mặt đất một hồi lâu mới nói: “Được rồi, mua một cặp.”
Thật miễn cưỡng. Bạch Tuyết giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng cô sẽ không bao giờ để Nhiếp Phong muốn gì thì làm đâu. Anh muốn mua một cặp, thì cô sẽ mua một cặp thật đắt tiền.
Quay trở về tiệm kim hoàn kia một lần nữa, nhân viên bán hàng cũng lập tức mỉm cười bước đến chuẩn bị phục vụ hai người.
Sau khi chọn xong một cặp nhẫn Lam Bảo Thạch, Bạch Tuyết cầm một chiếc nhẫn dành cho nam, sau đó vẫy tay gọi Nhiếp Phong, “Đưa tay.”
Nhiếp Phong cảm thấy buồn cười, mình thế mà bị Bạch Tuyết gọi với giọng điệu như gọi một tên hầu. Tuy nghĩ thế nhưng anh vẫn đưa tay mình ra.
Chiếc nhẫn này là do anh chọn nên đeo, vào ngón giữa rất vừa vặn.
“Anh biết chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch này tượng trưng cho cái gì không?” Bạch Tuyết cầm chiếc nhẫn dành cho nữ ở ngón giữa hỏi Nhiếp Phong, “Nó thể hiện tình yêu trung thành, vững chắc và thành thực.”
Truyện chỉ được chia sẻ duy nhất tại. ……
Giống như Nhiếp Phong đoán trước rằng cô nhất định sẽ đồng ý, anh dẫn cô đến một tiệm kim hoàn nổi tiếng ở quảng trường Hằng Long. Anh dùng thẻ hội viên VIP để chứng minh rằng mình có đặt nhẫn trước và bây giờ anh cùng Bạch Tuyết đến lấy nhẫn.
Một chiếc hộp vải nhung màu lam được bày trên mặt kính, nhân viên bán hàng thận trọng mở chiếc hộp. Dưới ánh đèn sáng lấp lánh, Bạch Tuyết nhìn thấy bên trong chiếc hộp sang trọng kia là chiếc nhẫn kim cương sáng loáng đang toả sáng trước mặt mình.
Ông trời ơi! Chiếc nhẫn này phải đến mấy cara đây?
“Lại đây.” Nhiếp Phong vẫy tay, ý gọi Bạch Tuyết ngồi bên cạnh mình.
Bạch Tuyết lo lắng ngồi xuống, cặp mắt không rời chiếc nhẫn kim cương lớn kia. Nếu như chỉ có đính hôn mà dùng chiếc nhẫn kim cương lớn như thế này, thì có phải lúc kết hôn, cô sẽ có một lễ cưới hoành tráng giống như những minh tinh trong phim điện ảnh và truyền hình hay không?
Nhiếp Phong cầm chiếc nhẫn lên, nắm tay Bạch Tuyết và đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út cho cô.
“Đính...... Không phải đính hôn nên đeo vào ngón giữa sao?” Bạch Tuyết trợn mắt, nhìn Nhiếp Phong đeo chiếc nhẫn vào ngón vô danh trên tay mình.
“Đây là nhẫn kết hôn.” Cặp mắt Nhiếp Phong không rời chiếc nhẫn, trêu chọc cô, “Tay em hơi lớn.”
Bạch Tuyết sửng sốt, nhìn lại chiếc nhẫn cảm thấy tâm tình Nhiếp Phong dường như đang suy sụp.
Tháo chiếc nhẫn trên tay mình xuống, Bạch Tuyết để ý có cái gì bên trong, quả nhiên có khắc chữ.
“Beloved Rose”, Rose sao? Không phải cho cô.
Từ từ để chiếc nhẫn xuống, Bạch Tuyết nhìn Nhiếp Phong, “Chiếc nhẫn này là cho một người tên Rose?” Cô có cảm giác bị sỉ nhục.
Bạch Tuyết nhanh chóng cất chiếc nhẫn vào hộp, lòng cô dâng lên chua xót và tức giận. Cô cũng không quan tâm chiếc nhẫn có được cất vào hộp cẩn thận chưa? Cô nhảy xuống ghế, xoay người bỏ đi.
Thật quá đáng. Mặc dù cô biết mình là người theo đuổi Nhiếp Phong, thậm chí còn muốn giật người yêu của người khác nhưng cô vẫn không muốn làm vật thế thân cho người khác.
Nhiếp Phong đuổi theo, anh nắm được tay Bạch Tuyết, “Thế nào?”
“Thế nào?” Bạch Tuyết xoay người giễu cợt, “Nhiếp Phong, đúng, chính là em muốn cầu cạnh anh, đồng ý đính hôn với anh. Nhưng anh cũng không thể quá đáng đến nỗi đưa nhẫn cưới của người phụ nữ khác cho em chứ. Nếu anh không có tiền mua chiếc nhẫn mới thì em cũng không cần đeo nhẫn cưới mà.”
Sắc mặt Nhiếp Phong trầm xuống, lạnh lùng buông cánh tay Bạch Tuyết, nói “Em có thể chọn chiếc nhẫn mình thích, hay là chiếc nhẫn kia......”
“Không cần!” Bạch Tuyết cũng lạnh lùng lên tiếng cắt ngang lời anh nói, hất cằm lên nói, “Thôi, giữa chúng ta vốn cũng không có tình yêu, chỉ là đôi bên cùng có lợi mà thôi. Em cũng không tin vào tình yêu, gả cho ai cũng vậy. Vậy thà lấy một người giàu có, quyền thế để bớt cực khổ hơn là phải lấy một tên nghèo khổ.”
Cầm chiếc nhẫn lên, cô dự định sẽ bán nó đi. Cô muốn thấy số phận chiếc nhẫn “Rose” kia được trưng bày ở hiệu cầm đồ hay là sẽ ủ dột nằm trong chiếc hộp mãi mãi.
“Đó không phải nhẫn đính hôn, cho nên bây giờ em phải chọn một chiếc nhẫn đính hôn.” Giọng Nhiếp Phong có chút ngang tàng nói.
“Một chiếc thôi sao?” Giọng Bạch Tuyết cao lên, cô ngước mắt nhìn Nhiếp Phong, “Không phải một cặp nhẫn sao, Tổng giám đốc Nhiếp?”
Rốt cuộc mèo hoang nhỏ bị chọc giận rồi, sợ rằng nếu không được quào người khác thì cô sẽ không chịu để yên đấy.
Nhiếp Phong cúi đầu nhìn xuống mặt đất một hồi lâu mới nói: “Được rồi, mua một cặp.”
Thật miễn cưỡng. Bạch Tuyết giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng cô sẽ không bao giờ để Nhiếp Phong muốn gì thì làm đâu. Anh muốn mua một cặp, thì cô sẽ mua một cặp thật đắt tiền.
Quay trở về tiệm kim hoàn kia một lần nữa, nhân viên bán hàng cũng lập tức mỉm cười bước đến chuẩn bị phục vụ hai người.
Sau khi chọn xong một cặp nhẫn Lam Bảo Thạch, Bạch Tuyết cầm một chiếc nhẫn dành cho nam, sau đó vẫy tay gọi Nhiếp Phong, “Đưa tay.”
Nhiếp Phong cảm thấy buồn cười, mình thế mà bị Bạch Tuyết gọi với giọng điệu như gọi một tên hầu. Tuy nghĩ thế nhưng anh vẫn đưa tay mình ra.
Chiếc nhẫn này là do anh chọn nên đeo, vào ngón giữa rất vừa vặn.
“Anh biết chiếc nhẫn Lam Bảo Thạch này tượng trưng cho cái gì không?” Bạch Tuyết cầm chiếc nhẫn dành cho nữ ở ngón giữa hỏi Nhiếp Phong, “Nó thể hiện tình yêu trung thành, vững chắc và thành thực.”