Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Edit: Sóc Là Ta
Truyện được chia sẻ miễn phí tại …..
Cô không giúp gì được cho nhà họ Tư nhưng cô vẫn nhớ những lời nói của Hoa Nhị Nhị.
Bạch Tuyết cảm thấy chuyện chia tay của Hoa Nhị Nhị và Tư Hoài Dương cũng có một phần lỗi của mình trong đó.
Trước kia cô cũng không quan tâm nhiều. Bây giờ, khi cô nghe Hoa Nhị Nhị đả kích mình như vậy, cô mới phát hiện ra mình ỷ lại vào Tư Hoài Dương quá nhiều. Thậm chí cô cũng không quan tâm đến tâm tình của cậu ta.
Vừa lo lắng cho bản thiết kế Tuyên Hòa, vừa suy nghĩ cho tỉnh táo lại, Bạch Tuyết cũng quên lời Nhiếp Phong uy hiếp mình trước đó.
Ngày chủ nhật, Bạch Tuyết đến công ty làm việc, cô hi vọng mình có thể mượn công việc để không cần suy nghĩ đến chuyện của Tư Hoài Dương nữa.
Cầm máy chụp hình theo, Bạch Tuyết nghiêm túc bước vào trong, thỉnh thoảng cũng chụp được vài tấm.
Đi tới lầu năm, đến khu vui chơi thì Bạch Tuyết phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Nhiếp Phong mặc đồ bình thường, không còn dáng vẻ nghiêm trang trong bộ tây trang như lúc ở công ty nữa. Bây giờ anh có dáng vẻ đàn ông lịch lãm mang khí chất quý tộc Anh như ở thư viện ngày đó.
Anh đứng bên cạnh nhìn đứa trẻ đang nhảy trên chiếc đệm phía trước. Có mấy người phụ nữ không nhìn đứa bé đang nhảy trong kia mà ánh mắt đang nhìn người đàn ông đẹp trai đang đứng bên ngoài đây.
Nhiếp Phong cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, thản nhiên nhìn về phía Bạch Tuyết đang đứng. Lúc này cô có cảm giác mình chính là con thỏ mà anh ta đang chờ đợi, một con thỏ ngu ngốc, một con thỏ đáng thương.
Nhắm mắt tiến về phía trước, Bạch Tuyết gật đầu chào Nhiếp Phong một cái, “Tổng giám đốc Nhiếp, ngài đang đi thị sát công việc à?” Hay là ngài cố ý đến đây?
Nghe được lời chào hỏi của Bạch Tuyết với Nhiếp Phong như vậy, sự thích thú trong ánh mắt của mấy người phụ nữ kia chợt dâng lên mấy phần.
Nhiếp Phong nhếch khóe miệng, cười đến mê người, “Không phải, anh dẫn con trai đi chơi.”
Con trai sao? Bạch Tuyết liếc nhìn qua lưới phòng hộ, bên trong có năm đứa bé, hai nam ba nữ đang nhảy. Đúa nào là con trai anh ta?
Đột nhiên, một đứa bé lớn nhất nhảy nhào tới lưới phòng hộ, khiến Bạch Tuyết sợ hãi lui lại suýt chút nữa ngã xuống, may nhờ có Nhiếp Phong kịp thời vịn hông cô.
“Hồ ly tinh này thật dũng cảm, lại dám chào hỏi ba tôi trước.” Đứa bé nhỏ giương nanh múa vuốt như con cọp dữ tợn đang há miệng nhỏ giọng quát.
Mặt Bạch Tuyết tái xanh, nhất thời hiểu câu nói đạo lý: cha nào con nấy. Con trai của Nhiếp Phong cũng thế. Thật khiến người khác cảm thấy chán ghét.
**
“Ba, con muốn uống nước dưa hấu.” Đẩy ly nước trước mặt ra, đứa, bé trai bảy tuổi Nhiếp Học Văn ranh mãnh nói, “Nghe nói nước trái cây dưa hấu làm lợi niệu (ý là lợi đường tiểu ấy), trời nóng nực thế này, uống thứ đó là tốt nhất.”
“Để tôi đi mua.” Bạch Tuyết đứng lên, muốn đi mua ba ly nước dưa hấu.
“Không cần, để anh đi.” Nhiếp Phong cũng đứng lên, “Em ngồi đây chơi với Học Văn nhé.”
Nhiếp Phong vừa đi khỏi, Bạch Tuyết cảm thấy lúng túng khác thường.
Chuyện gì đang xảy ra? Mẹ kế và con riêng lần đầu gặp mặt sao?
Không! Cô còn chưa đồng ý gả cho Nhiếp Phong mà.
“Cô chính là người phụ nữ được ba tôi thích sao?” Nhiếp Học Văn vừa ăn trái cây bánh ngọt, vừa hỏi. Bạch Tuyết cảm thấy cậu ta có đôi mắt giống hệt Nhiếp Phong.
“Việc đó...... nhưng tôi không thích ba cậu.” Bạch Tuyết liếm đôi môi nhỏ giọng nói, sau đó cô cẩn thận liếc mắt nhìn về phía Nhiếp Phong.
Nhiếp Học Văn không ngờ Bạch Tuyết sẽ trả lời như vậy, nên sững sờ, “Cô không thích ba tôi sao? Ba tôi thua kém người khác sao? Loại phụ nữ gầy đét, khô quắc như đậu cô ve, khuôn mặt mập như heo, chỉ là một loại phụ nữ xấu xí mà lại dám chê ba tôi sao?” Đứa bé có chút không tin nói.
Khốn kiếp! Thằng nhóc chết tiệt này! Ngay lúc này Bạch Tuyết thật sự muốn lấy ly trái cây khi nãy bị cậu đẩy ra hất vào mặt cậu.
“Cậu...... Nhỏ như cậu thì biết gì chứ?” Bạch Tuyết cắn răng nghiến lợi nói.
“Đồ ngốc! Tôi đã bảy tuổi rồi, cái gì mà không biết chứ. Ở nước ngoài, những đứa trẻ khoảng mười ba tuổi cũng có thể xem phim cấp ba rồi. Hiện nay trên truyền hình, trên internet lưu hành rất nhiều. Cô nên về nhà học hỏi nhiều hơn đi.”
Bạch Tuyết tức giận đến nỗi cô có cảm giác mình giống như hỏa tiễn muốn bay lên trời. Cô nhìn chằm chằm cậu bé Nhiếp Học Văn đang nhàn nhã ăn bánh ngọt, “Vậy có ai nói cho cậu biết, một tên khốn kiếp như vậy thì cần phải có người dạy dỗ không?”
Truyện được chia sẻ miễn phí tại …..
Cô không giúp gì được cho nhà họ Tư nhưng cô vẫn nhớ những lời nói của Hoa Nhị Nhị.
Bạch Tuyết cảm thấy chuyện chia tay của Hoa Nhị Nhị và Tư Hoài Dương cũng có một phần lỗi của mình trong đó.
Trước kia cô cũng không quan tâm nhiều. Bây giờ, khi cô nghe Hoa Nhị Nhị đả kích mình như vậy, cô mới phát hiện ra mình ỷ lại vào Tư Hoài Dương quá nhiều. Thậm chí cô cũng không quan tâm đến tâm tình của cậu ta.
Vừa lo lắng cho bản thiết kế Tuyên Hòa, vừa suy nghĩ cho tỉnh táo lại, Bạch Tuyết cũng quên lời Nhiếp Phong uy hiếp mình trước đó.
Ngày chủ nhật, Bạch Tuyết đến công ty làm việc, cô hi vọng mình có thể mượn công việc để không cần suy nghĩ đến chuyện của Tư Hoài Dương nữa.
Cầm máy chụp hình theo, Bạch Tuyết nghiêm túc bước vào trong, thỉnh thoảng cũng chụp được vài tấm.
Đi tới lầu năm, đến khu vui chơi thì Bạch Tuyết phát hiện một bóng dáng quen thuộc.
Nhiếp Phong mặc đồ bình thường, không còn dáng vẻ nghiêm trang trong bộ tây trang như lúc ở công ty nữa. Bây giờ anh có dáng vẻ đàn ông lịch lãm mang khí chất quý tộc Anh như ở thư viện ngày đó.
Anh đứng bên cạnh nhìn đứa trẻ đang nhảy trên chiếc đệm phía trước. Có mấy người phụ nữ không nhìn đứa bé đang nhảy trong kia mà ánh mắt đang nhìn người đàn ông đẹp trai đang đứng bên ngoài đây.
Nhiếp Phong cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình, thản nhiên nhìn về phía Bạch Tuyết đang đứng. Lúc này cô có cảm giác mình chính là con thỏ mà anh ta đang chờ đợi, một con thỏ ngu ngốc, một con thỏ đáng thương.
Nhắm mắt tiến về phía trước, Bạch Tuyết gật đầu chào Nhiếp Phong một cái, “Tổng giám đốc Nhiếp, ngài đang đi thị sát công việc à?” Hay là ngài cố ý đến đây?
Nghe được lời chào hỏi của Bạch Tuyết với Nhiếp Phong như vậy, sự thích thú trong ánh mắt của mấy người phụ nữ kia chợt dâng lên mấy phần.
Nhiếp Phong nhếch khóe miệng, cười đến mê người, “Không phải, anh dẫn con trai đi chơi.”
Con trai sao? Bạch Tuyết liếc nhìn qua lưới phòng hộ, bên trong có năm đứa bé, hai nam ba nữ đang nhảy. Đúa nào là con trai anh ta?
Đột nhiên, một đứa bé lớn nhất nhảy nhào tới lưới phòng hộ, khiến Bạch Tuyết sợ hãi lui lại suýt chút nữa ngã xuống, may nhờ có Nhiếp Phong kịp thời vịn hông cô.
“Hồ ly tinh này thật dũng cảm, lại dám chào hỏi ba tôi trước.” Đứa bé nhỏ giương nanh múa vuốt như con cọp dữ tợn đang há miệng nhỏ giọng quát.
Mặt Bạch Tuyết tái xanh, nhất thời hiểu câu nói đạo lý: cha nào con nấy. Con trai của Nhiếp Phong cũng thế. Thật khiến người khác cảm thấy chán ghét.
**
“Ba, con muốn uống nước dưa hấu.” Đẩy ly nước trước mặt ra, đứa, bé trai bảy tuổi Nhiếp Học Văn ranh mãnh nói, “Nghe nói nước trái cây dưa hấu làm lợi niệu (ý là lợi đường tiểu ấy), trời nóng nực thế này, uống thứ đó là tốt nhất.”
“Để tôi đi mua.” Bạch Tuyết đứng lên, muốn đi mua ba ly nước dưa hấu.
“Không cần, để anh đi.” Nhiếp Phong cũng đứng lên, “Em ngồi đây chơi với Học Văn nhé.”
Nhiếp Phong vừa đi khỏi, Bạch Tuyết cảm thấy lúng túng khác thường.
Chuyện gì đang xảy ra? Mẹ kế và con riêng lần đầu gặp mặt sao?
Không! Cô còn chưa đồng ý gả cho Nhiếp Phong mà.
“Cô chính là người phụ nữ được ba tôi thích sao?” Nhiếp Học Văn vừa ăn trái cây bánh ngọt, vừa hỏi. Bạch Tuyết cảm thấy cậu ta có đôi mắt giống hệt Nhiếp Phong.
“Việc đó...... nhưng tôi không thích ba cậu.” Bạch Tuyết liếm đôi môi nhỏ giọng nói, sau đó cô cẩn thận liếc mắt nhìn về phía Nhiếp Phong.
Nhiếp Học Văn không ngờ Bạch Tuyết sẽ trả lời như vậy, nên sững sờ, “Cô không thích ba tôi sao? Ba tôi thua kém người khác sao? Loại phụ nữ gầy đét, khô quắc như đậu cô ve, khuôn mặt mập như heo, chỉ là một loại phụ nữ xấu xí mà lại dám chê ba tôi sao?” Đứa bé có chút không tin nói.
Khốn kiếp! Thằng nhóc chết tiệt này! Ngay lúc này Bạch Tuyết thật sự muốn lấy ly trái cây khi nãy bị cậu đẩy ra hất vào mặt cậu.
“Cậu...... Nhỏ như cậu thì biết gì chứ?” Bạch Tuyết cắn răng nghiến lợi nói.
“Đồ ngốc! Tôi đã bảy tuổi rồi, cái gì mà không biết chứ. Ở nước ngoài, những đứa trẻ khoảng mười ba tuổi cũng có thể xem phim cấp ba rồi. Hiện nay trên truyền hình, trên internet lưu hành rất nhiều. Cô nên về nhà học hỏi nhiều hơn đi.”
Bạch Tuyết tức giận đến nỗi cô có cảm giác mình giống như hỏa tiễn muốn bay lên trời. Cô nhìn chằm chằm cậu bé Nhiếp Học Văn đang nhàn nhã ăn bánh ngọt, “Vậy có ai nói cho cậu biết, một tên khốn kiếp như vậy thì cần phải có người dạy dỗ không?”