Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-45
Chương 45: Cậu ra ngoài đi
"Chí Dương...cậu ra ngoài đi"
Vũ Mặc Hàn chăm chú tìm cách vô hiệu hóa quả bom, ra lệnh cho Chí Dương đang đứng sau lưng mình.
Chí Dương ngẩn người, từ nhỏ đã cùng hắn vào sinh ra tử cả mấy chục lần, đều là hắn bảo vệ anh, được hắn che chở. Hiện tại Triết Chí Dương đã quyết định sẽ báo đáp ân nghĩa ấy, anh ta không chịu đi, cứ đứng như chôn chân tại chỗ nhìn sinh mạng của cả 3 người từ từ cướp mất.
Vũ Mặc Hàn biết Chí Dương đang nghĩ gì, hắn lại tiếp tụ lên tiếng, mắt vẫn không nhìn anh một cái.
"Nếu cậu còn coi tôi là Vũ tổng mà cậu kính trọng thì hãy nghe lời".
ngôn tình tổng tài
"Nhưng tôi không thể trơ mắt bỏ hai người ở lại. Thân là vệ sĩ tôi muốn ở lại cùng hai người"
Giọng nói của Chí Dương kiên định, quyết tâm đến nỗi hắn cũng không biết nói thế nào. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Hinh Nhi có thể nhìn thấu được lòng trung thành của Chí Dương đối với Vũ Mặc Hàn. Rất hiếm người có thể một lòng trung thành với chủ nhân. Để có đươc một người như Chí Dương chắc chắc Vũ Mặc Hàn đã làm điều gì mới có thể khiến anh liều sống liều chết vì hằn như thế.
"Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ thoát được. Đi đi, nếu cậu còn ở lại đây cản trở tôi tháo bom, không chừng cậu là người hại tôi và thiếu phu nhân chết đấy"
"Nhưng... Vậy tôi ra người chờ ngài và thiếu phu nhân"
Triết Chí Dương cắn răng miễn cưỡng tuân mệnh, anh sải bước chân ra ngoài, trong lòng lo lắng không ngừng.
Đi cũng đã đi hết rồi!
Trong kho xưởng chỉ còn lại hai người, tận mắt nhìn hắn chăm chú nghiên cứu trái bom, trong lòng Hinh Nhi có một cảm giác khó tả. Đã từng bảo đừng tới vì sao lại tới, dù gì cô cũng là một món đồ chơi, chơi chán rồi sẽ có lúc ị hắn bỏ. Nhưng sao bây giờ trái tim lại có chút ấm áp với người đàn ông này, chính cô cũng không thể hiểu.
Vũ Mặc Hàn nhìn những cọng dây liên kết với nhau để tạo thành quả bom, rất nhiều dây nhỏ túm lại thành chùm. Dù có cắt hết quả bom cung không thể dừng. Những dây nhỏ này chỉ có tác dụng khiến cho thời gian quả bom chạy nhanh hoặc chậm. Không thể vô hiệu hóa thiết bị.
Vũ Mặc Hàn nới lỏng dây cột bom trên người cô, bất lực nắm chặt tay cô như sợ cô sẽ biến mất.
"Mặc Hàn, chạy đi. Đừng ở lại với tôi"
Hinh Nhi cười khổ nhìn trái bom, thời gian của quả bom hiển thị trên màn hình chỉ còn 7 phút, biết bản thân không thể thoát khỏi kiếp nạn, bảo hắn rời đi cũng chỉ muốn tốt cho hắn. Thế này cũng là điều tốt, nếu Hinh Nhi mất rồi hắn sẽ kiếm được một người mới thích hợp với hắn hơn, sẽ không có ai chống đối hắn nữa. Nghĩ tới đây, lòng cô lại nhói đau, tại sao vậy chứ?!
Bỗng nhiên vết thương của cô lại đỏ lên, không chịu được cơn đau từ da thịt, cô bỗng la lên.
"Ah..."
Tiếng la như tiếng mèo kêu làm đồng tử Vũ Mặc Hàn giãn ra, biết là cô đau, nhưng chẳng thể làm gì được, dù có muốn thì hắn cũng không biết làm thế nào để thay cô gánh nỗi đau ấy.
"Tôi không để em chết, bằng mọi cách tôi sẽ cứu được em. Hinh Nhi, em tin tôi không?"
Câu nói của hắn là cô ngưng động. Không gian như ngừng trôi trả lại yên tĩnh cho hai người. Tin sao? Trước giờ cô đều tin hắn, dù hắn không nói thì cô vẫn tin. Nhưng còn Vũ Mặc Hàn thì sao? hắn từng tin cô chưa? Hinh Nhi tự hỏi lòng mình, câu hỏi mãi vẫn không có đáp án.
Tô Hinh Nhi nhìn vào đôi mắt đen tuyền kia, ánh mắt ấy chứa đựng hy vọng của hắn. Cô nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo kia, khẽ cười.
"Tin, em luôn tin anh làm được"
Nghe được câu trả lời của cô, mắt hắn hiện lên ý cười, hài lòng.
"Vậy được. Bây giờ anh đến từ 1 đến 3, khi tiếng đếm thứ 3 vang lên, em phải vứt quả bom đi thật xa, sau đó nắm chặt tay tôi mà chạy theo. Tôi không thể cầm bom thay em vì thời gian sẽ trôi nhanh hơn, em có làm được không?"
Vũ Mặc Hàn biết rõ vết thương của cô hiện tại rất đau, nhất cử nhất động của cô đều làm miệng vết thương hở ra, máu cũng từ đó mà chảy, chỉ cần nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô mà hắn đã đau trong lòng.
Hinh Nhi gật đầu, nhìn vào thời gian trên quả bom, còn 5 phút, thời gian đang dần trôi qua tiếng kêu của đồng hồ điện tử cài trên bom.
Không muốn tốn thời gian, Vũ Mặc Hàn hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu đếm ngược.
"1..."
"2..."
"3..."
Tiếng đếm thứ 3 vang lên, Hinh Nhi dùng sức vứt quả bom trên người ngược ra phía sau. Cũng may lúc nãy hắn đã nới lỏng dây cột nên cô làm rất thuận tiện. Hinh Nhi nắm chặt lấy tay hắn, bàn tay hắn không còn lạnh như lúc nãy, hơi ấm từ bàn tay lớn ấy truyền vào tay cô. Mặc Hàn cứ chạy theo hướng ra cửa, dần dần kéo tay lên đề cô chạy lên trước mặt hắn, để hắn chạy sau lưng.
BÙM!!!
Tiếng bom nổ rất lớn. Vũ Mặc Hàn và Tô Hinh Nhi bị hất lên trong không trung rồi lại mất đà nằm ngất dưới đất. Trong bán kính 50m mọi thứ đều chìm vào biển lửa. Động vật, cây cối đều bị thiêu rụi, nhà kho xưởng cũng bị nổ không còn xót lại gì. Ngoài 50m ấy, bên ngoài cũng bị ảnh hưởng không ít.
Chí Dương và Minh Huy nghe tiếng nổ lớn, lo lắng chạy về hướng nhà kho xưởng, vừa đến nơi đã thấy Vũ Mặc Hàn và Tô Hinh Nhi đang nằm gục dưới đất. Cả hai nhanh chóng di chuyển họ lên xe đến bệnh viện.
"Chí Dương...cậu ra ngoài đi"
Vũ Mặc Hàn chăm chú tìm cách vô hiệu hóa quả bom, ra lệnh cho Chí Dương đang đứng sau lưng mình.
Chí Dương ngẩn người, từ nhỏ đã cùng hắn vào sinh ra tử cả mấy chục lần, đều là hắn bảo vệ anh, được hắn che chở. Hiện tại Triết Chí Dương đã quyết định sẽ báo đáp ân nghĩa ấy, anh ta không chịu đi, cứ đứng như chôn chân tại chỗ nhìn sinh mạng của cả 3 người từ từ cướp mất.
Vũ Mặc Hàn biết Chí Dương đang nghĩ gì, hắn lại tiếp tụ lên tiếng, mắt vẫn không nhìn anh một cái.
"Nếu cậu còn coi tôi là Vũ tổng mà cậu kính trọng thì hãy nghe lời".
ngôn tình tổng tài
"Nhưng tôi không thể trơ mắt bỏ hai người ở lại. Thân là vệ sĩ tôi muốn ở lại cùng hai người"
Giọng nói của Chí Dương kiên định, quyết tâm đến nỗi hắn cũng không biết nói thế nào. Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Hinh Nhi có thể nhìn thấu được lòng trung thành của Chí Dương đối với Vũ Mặc Hàn. Rất hiếm người có thể một lòng trung thành với chủ nhân. Để có đươc một người như Chí Dương chắc chắc Vũ Mặc Hàn đã làm điều gì mới có thể khiến anh liều sống liều chết vì hằn như thế.
"Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ thoát được. Đi đi, nếu cậu còn ở lại đây cản trở tôi tháo bom, không chừng cậu là người hại tôi và thiếu phu nhân chết đấy"
"Nhưng... Vậy tôi ra người chờ ngài và thiếu phu nhân"
Triết Chí Dương cắn răng miễn cưỡng tuân mệnh, anh sải bước chân ra ngoài, trong lòng lo lắng không ngừng.
Đi cũng đã đi hết rồi!
Trong kho xưởng chỉ còn lại hai người, tận mắt nhìn hắn chăm chú nghiên cứu trái bom, trong lòng Hinh Nhi có một cảm giác khó tả. Đã từng bảo đừng tới vì sao lại tới, dù gì cô cũng là một món đồ chơi, chơi chán rồi sẽ có lúc ị hắn bỏ. Nhưng sao bây giờ trái tim lại có chút ấm áp với người đàn ông này, chính cô cũng không thể hiểu.
Vũ Mặc Hàn nhìn những cọng dây liên kết với nhau để tạo thành quả bom, rất nhiều dây nhỏ túm lại thành chùm. Dù có cắt hết quả bom cung không thể dừng. Những dây nhỏ này chỉ có tác dụng khiến cho thời gian quả bom chạy nhanh hoặc chậm. Không thể vô hiệu hóa thiết bị.
Vũ Mặc Hàn nới lỏng dây cột bom trên người cô, bất lực nắm chặt tay cô như sợ cô sẽ biến mất.
"Mặc Hàn, chạy đi. Đừng ở lại với tôi"
Hinh Nhi cười khổ nhìn trái bom, thời gian của quả bom hiển thị trên màn hình chỉ còn 7 phút, biết bản thân không thể thoát khỏi kiếp nạn, bảo hắn rời đi cũng chỉ muốn tốt cho hắn. Thế này cũng là điều tốt, nếu Hinh Nhi mất rồi hắn sẽ kiếm được một người mới thích hợp với hắn hơn, sẽ không có ai chống đối hắn nữa. Nghĩ tới đây, lòng cô lại nhói đau, tại sao vậy chứ?!
Bỗng nhiên vết thương của cô lại đỏ lên, không chịu được cơn đau từ da thịt, cô bỗng la lên.
"Ah..."
Tiếng la như tiếng mèo kêu làm đồng tử Vũ Mặc Hàn giãn ra, biết là cô đau, nhưng chẳng thể làm gì được, dù có muốn thì hắn cũng không biết làm thế nào để thay cô gánh nỗi đau ấy.
"Tôi không để em chết, bằng mọi cách tôi sẽ cứu được em. Hinh Nhi, em tin tôi không?"
Câu nói của hắn là cô ngưng động. Không gian như ngừng trôi trả lại yên tĩnh cho hai người. Tin sao? Trước giờ cô đều tin hắn, dù hắn không nói thì cô vẫn tin. Nhưng còn Vũ Mặc Hàn thì sao? hắn từng tin cô chưa? Hinh Nhi tự hỏi lòng mình, câu hỏi mãi vẫn không có đáp án.
Tô Hinh Nhi nhìn vào đôi mắt đen tuyền kia, ánh mắt ấy chứa đựng hy vọng của hắn. Cô nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo kia, khẽ cười.
"Tin, em luôn tin anh làm được"
Nghe được câu trả lời của cô, mắt hắn hiện lên ý cười, hài lòng.
"Vậy được. Bây giờ anh đến từ 1 đến 3, khi tiếng đếm thứ 3 vang lên, em phải vứt quả bom đi thật xa, sau đó nắm chặt tay tôi mà chạy theo. Tôi không thể cầm bom thay em vì thời gian sẽ trôi nhanh hơn, em có làm được không?"
Vũ Mặc Hàn biết rõ vết thương của cô hiện tại rất đau, nhất cử nhất động của cô đều làm miệng vết thương hở ra, máu cũng từ đó mà chảy, chỉ cần nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô mà hắn đã đau trong lòng.
Hinh Nhi gật đầu, nhìn vào thời gian trên quả bom, còn 5 phút, thời gian đang dần trôi qua tiếng kêu của đồng hồ điện tử cài trên bom.
Không muốn tốn thời gian, Vũ Mặc Hàn hít một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu đếm ngược.
"1..."
"2..."
"3..."
Tiếng đếm thứ 3 vang lên, Hinh Nhi dùng sức vứt quả bom trên người ngược ra phía sau. Cũng may lúc nãy hắn đã nới lỏng dây cột nên cô làm rất thuận tiện. Hinh Nhi nắm chặt lấy tay hắn, bàn tay hắn không còn lạnh như lúc nãy, hơi ấm từ bàn tay lớn ấy truyền vào tay cô. Mặc Hàn cứ chạy theo hướng ra cửa, dần dần kéo tay lên đề cô chạy lên trước mặt hắn, để hắn chạy sau lưng.
BÙM!!!
Tiếng bom nổ rất lớn. Vũ Mặc Hàn và Tô Hinh Nhi bị hất lên trong không trung rồi lại mất đà nằm ngất dưới đất. Trong bán kính 50m mọi thứ đều chìm vào biển lửa. Động vật, cây cối đều bị thiêu rụi, nhà kho xưởng cũng bị nổ không còn xót lại gì. Ngoài 50m ấy, bên ngoài cũng bị ảnh hưởng không ít.
Chí Dương và Minh Huy nghe tiếng nổ lớn, lo lắng chạy về hướng nhà kho xưởng, vừa đến nơi đã thấy Vũ Mặc Hàn và Tô Hinh Nhi đang nằm gục dưới đất. Cả hai nhanh chóng di chuyển họ lên xe đến bệnh viện.
Bình luận facebook