Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-268
CHƯƠNG 268: HẬU QUẢ KHI CẬU BA DƯƠNG TỨC GIẬN (1)
CHƯƠNG 268: HẬU QUẢ KHI CẬU BA DƯƠNG TỨC GIẬN (1)
"Tôi chơi cờ với ông nội, anh sốt ruột như thế làm gì?" Hàn Nhã Thanh đảo mắt nhìn anh, trên mặt mang theo ý cười, nhẹ như cơn gió thoảng qua nhưng lại khiến đáy lòng Liên Cung sinh ra sợ hãi.
Trong tình huống này Liên Cung chắc chắn sẽ không chịu thua, anh ta cũng mỉm cười sau đó đột nhiên tiến lại gần Hàn Nhã Thanh, khẽ nói: "Tôi rất sốt ruột, sốt ruột cho em."
Bản lĩnh tán tỉnh của Liên Cung có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao.
Lý Nhị đang giúp đỡ trong nhà bếp thấy cảnh tượng này liền lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp lại hình ảnh này.
Trong hình, Hàn Nhã Thanh ngồi trên ghế sô pha còn cậu Liên thì khom người xuống, gương mặt của anh ta kề sát mặt Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh hơi nghiêng mặt nhìn Liên Cung. Mặt của hai người cách nhau rất gần. Bởi vì vấn đề góc độ cho nên thoạt nhìn có vẻ hơi giống Liên Cung đang hôn lên mặt cô.
Trong hình lại chỉ chụp nửa sườn mặt của Hàn Nhã Thanh cho nên không nhìn thấy tàn nhang trên mặt cô. Từ góc độ này thoạt nhìn cô đẹp đến nỗi khiến người ta không dời nổi tầm mắt.
Trong hình, Hàn Nhã Thanh đang cười, nụ cười cực kỳ xinh đẹp, Liên Cung cũng đang cười, cười phơi phới như gió xuân.
Hàn Nhã Thanh không ngờ Liên Cung lại đột nhiên sáp tới, lúc Liên Cung tiến tới cô liền nhanh chóng né ra.
Trên thực tế cô tránh ra rất nhanh, khi Liên Cung ở gần cô nhất, cũng là cách cô một khoảng.
Nhưng tấm hình kia từ thời gian đến góc độ đều chụp “rất khéo!”
Lý Nhị càng nhìn bức ảnh càng cảm thấy hài lòng, sau đó cô ta nhịn không được chia sẻ lên nhật ký, tựa đề là “Đây mới là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi!”
Việc này cũng thực sự là trùng hợp. Lý Nhị trùng hợp lại là bạn học cùng lớp với em gái của Tịch Xuyên hơn nữa còn là bạn rất thân.
Sau khi em gái của Tịch Xuyên nhìn thấy bức ảnh trên liền chuyển tiếp, hơn nữa cũng không thay đổi tựa đề.
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không biết những thứ này, cô đang nhìn ông cụ Liên, chờ đợi thái độ của ông.
"Được, vậy chúng ta liền chơi hai ván." Có thể nói ông cụ Liên rất mê đánh cờ, lúc này ông lại muốn thăm dò Hàn Nhã Thanh cho nên tự nhiên sẽ không từ chối.
"Vậy chúng ta vào phòng sách đi." Hàn Nhã Thanh cười khẽ, mọi chuyện đúng như dự đoán của cô.
Đương nhiên ông cụ Liên không từ chối.
Chỉ có điều những người khác muốn đi theo vào phòng sách để hóng chuyện đều bị Hàn Nhã Thanh ngăn ở bên ngoài, trong đó có ông cụ Hàn và Liên Cung.
Kế hoạch của cô chính là không thể để cho Liên Cung ở bên cạnh quấy rối.
"Ông cụ Liên, không bằng chúng ta thêm phần đánh cược vào nhé?" Trong thư phòng, Hàn Nhã Thanh cũng không vội chơi cờ mà ra điều kiện trước.
"Cháu muốn đặt cược gì?" Ông cụ Liên cười khẽ, ông đã biết trước cô gái này có mục đích khác.
Là ai nói cô gái này ngốc? Rõ ràng cô bé này lanh như sóc ấy, thông minh cơ trí khiến người ta không thích không được.
"Nếu cháu thắng thì ngài đừng nhắc lại chuyện cầu hôn nữa, chuyện của bọn trẻ chúng cháu hãy để chúng cháu tự mình giải quyết." Hàn Nhã Thanh nói rất thẳng thắn nhưng vẫn để lại đường lùi cho ông cụ Liên.
Chỉ cần có thể khiến cho ông cụ Liên hủy bỏ chuyện cầu hôn thì ngược lại phía bên Liên Cung cũng dễ đối phó.
"Vậy nếu ông thắng thì sao?" Ông cụ Liên nhìn cô, cười đầy ẩn ý.
"Nếu là ông thắng cháu sẽ chấp nhận lời cầu hôn, cho dù ngày mai bảo cháu kết hôn luôn cũng được." Hàn Nhã Thanh hiểu rất rõ tâm tư của ông cụ Liên, vì thế về mặt này cô rất khắt khe, không chừa đường lùi.
Cô biết đây là kết quả mà ông cụ Liên muốn nhất, cô cũng biết ông cụ Liên rất tự tin với tài đánh cờ của ông ấy.
Vì thế chắc chắn ông cụ Liên sẽ đồng ý lần cá cược này.
Nếu muốn để ông cụ Liên đồng ý, cô phải dốc hết vốn liếng mới được.
"Nhóc con, cháu đúng là rất kiêu ngạo." Ông cụ Liên sững sờ, ánh mắt trở nên phức tạp hơn. Cô nhóc này cũng ngông cuồng như ông thời trẻ.
Người trẻ tuổi có tính tình như thế không nhiều, ông phát hiện cô gái này càng lúc càng hợp tính ông.
"Nhóc con, cháu biết ông thích chơi cờ, vậy cháu cũng biết ông chưa từng thua chứ?" Ông cụ Liên cảm thấy ông không thể bắt nạt con cháu được, cho nên vẫn nên nhắc nhở cô một tiếng.
"Dạ biết." Hàn Nhã Thanh mỉm cười, biểu hiện tự nhiên, hoàn toàn nhìn không ra khác thường nào.
Ông cụ Liên lại ngây ra lần nữa. Nhóc con này đúng là quá ngông cuồng mà. Ngược lại ông cũng muốn xem rốt cuộc cô có bao nhiêu bản lĩnh: "Được, cứ làm theo lời cháu đi."
"Vậy liền bắt đầu đi." Hàn Nhã Thanh vẫn nở một nụ cười thản nhiên
Ông cụ Liên thấy cô như vậy thì không dám xem thường, hơn nữa chuyện này có liên quan đến hôn sự của cháu trai ông cho nên ông tuyệt đối không thể thua.
Lúc Tịch Xuyên nhìn thấy nhật ký do em gái đăng lên thì chuyện đã diễn ra được một lúc rồi, anh ta vốn dĩ cũng không chú ý nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ trong tấm hình thì sững người.
Tuy chỉ là nửa khuôn mặt, tuy giờ phút này Hàn Nhã Thanh đẹp một cách lạ thường nhưng Quý Xuyên vẫn nhận ra, anh ta nhìn thấy giống Hàn Nhã Thanh.
Tịch Xuyên suy nghĩ một hồi, sau đó chuyển tiếp tấm hình mà em gái đăng lên nhật ký cho Dương Tầm Chiêu, cũng vẫn giữ nguyên tựa đề.
"Anh ba, người này là chị ba sao? Em thấy hơi giống." Tịch Xuyên cũng không chắc chắn lắm, anh ta chỉ là muốn thông qua Dương Tầm Chiêu xác định lại mà thôi.
"Chỉ là người đàn ông đang cười đắc ý như gió xuân bên cạnh chị dâu có phải là Liên Cung không nhỉ? Liên Cung chắc không thể nào ở chung với chị dâu đâu, đúng không? Chắc là em nhận nhầm người rồi." Tịch Xuyên cảm thấy không có khả năng như vậy cho nên lập tức nhắn một tin cho Dương Tầm Chiêu.
Thế nhưng khoảnh khắc khi Dương Tầm Chiêu nhìn thấy bức ảnh đó, trong mắt anh như phủ lên một tầng sương giá, vẻ mặt âm u đến đáng sợ.
Lúc nhìn thấy tựa đề nữa thì ánh mắt của Dương Tầm Chiêu dường như lại lóe lên ý cười, là giận quá hóa cười, trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi?
Anh mới là chồng thật sự của cô, chuyện trai tài gái sắc này đến lượt Liên Cung sao?
"Đi đến nhà họ Hàn." Lúc này Dương Tầm Chiêu đã đến thành phố A, vừa xuống máy bay, lên xe xong, giọng nói của anh lạnh đến nỗi khiến người ta run rẩy.
Thư ký Lưu hít sâu một hơi, ai ôi, ai ôi, dáng vẻ này của tổng giám đốc quá dọa người rồi, với bộ dạng này mà tổng giám đốc đi đến nhà họ Hàn, không biết có xảy ra án mạng không đây?
Trên xe, Dương Tầm Chiêu nhìn tấm hình trên điện thoại di động, hai mắt từ từ híp lại, anh biết anh đã hiểu lầm việc rửa táo nhưng còn bức ảnh này thì sao?
Trong bức ảnh, rõ ràng cô ấy đang cười, cô ấy đang mỉm cười nhìn Liên Cung hơn nữa chết tiệt ở chỗ nụ cười kia quá đẹp.
Cô chưa từng cười đẹp như vậy trước mặt anh, Liên Cung là đến cầu hôn, cô lại cười như vậy với Liên Cung, cô có ý gì đây?
Liên Cung đi cầu hôn cô cho nên cô rất vui sao?
Gương mặt cô sắp dán sát mặt Liên Cung rồi kìa, Liên Cung sắp hôn cô rồi kìa. Cô là người phụ nữ đã có gia đình vậy mà cũng không biết tránh những chuyện thị phi sao?
Người phụ nữ đáng chết, sáng nay anh vừa mới đi công tác, cô liền…
Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu càng nheo càng nguy hiểm.
Thư ký Lưu đang lái xe lại cảm nhận rất rõ bầu không khí ngột ngạt trong xe, nhất thời anh ta sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Máy bay chắc chắn không thể đậu được trong thành phố, nên bọn họ sẽ mất một khoảng thời gian để đến thành phố và nhà họ Hàn.
Giờ lúc này Dương Tầm Chiêu muốn bay tới thật nhanh, ánh mắt của anh lần nữa nhìn xuống tấm hình, phải thừa nhận từ góc độ này trên tấm hình, cô thật sự rất đẹp.
Anh đột nhiên nhớ tới lời nói của người tài xế năm năm trước, thật ra cô ấy rất đẹp.
CHƯƠNG 268: HẬU QUẢ KHI CẬU BA DƯƠNG TỨC GIẬN (1)
"Tôi chơi cờ với ông nội, anh sốt ruột như thế làm gì?" Hàn Nhã Thanh đảo mắt nhìn anh, trên mặt mang theo ý cười, nhẹ như cơn gió thoảng qua nhưng lại khiến đáy lòng Liên Cung sinh ra sợ hãi.
Trong tình huống này Liên Cung chắc chắn sẽ không chịu thua, anh ta cũng mỉm cười sau đó đột nhiên tiến lại gần Hàn Nhã Thanh, khẽ nói: "Tôi rất sốt ruột, sốt ruột cho em."
Bản lĩnh tán tỉnh của Liên Cung có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao.
Lý Nhị đang giúp đỡ trong nhà bếp thấy cảnh tượng này liền lấy điện thoại ra, nhanh chóng chụp lại hình ảnh này.
Trong hình, Hàn Nhã Thanh ngồi trên ghế sô pha còn cậu Liên thì khom người xuống, gương mặt của anh ta kề sát mặt Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh hơi nghiêng mặt nhìn Liên Cung. Mặt của hai người cách nhau rất gần. Bởi vì vấn đề góc độ cho nên thoạt nhìn có vẻ hơi giống Liên Cung đang hôn lên mặt cô.
Trong hình lại chỉ chụp nửa sườn mặt của Hàn Nhã Thanh cho nên không nhìn thấy tàn nhang trên mặt cô. Từ góc độ này thoạt nhìn cô đẹp đến nỗi khiến người ta không dời nổi tầm mắt.
Trong hình, Hàn Nhã Thanh đang cười, nụ cười cực kỳ xinh đẹp, Liên Cung cũng đang cười, cười phơi phới như gió xuân.
Hàn Nhã Thanh không ngờ Liên Cung lại đột nhiên sáp tới, lúc Liên Cung tiến tới cô liền nhanh chóng né ra.
Trên thực tế cô tránh ra rất nhanh, khi Liên Cung ở gần cô nhất, cũng là cách cô một khoảng.
Nhưng tấm hình kia từ thời gian đến góc độ đều chụp “rất khéo!”
Lý Nhị càng nhìn bức ảnh càng cảm thấy hài lòng, sau đó cô ta nhịn không được chia sẻ lên nhật ký, tựa đề là “Đây mới là trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi!”
Việc này cũng thực sự là trùng hợp. Lý Nhị trùng hợp lại là bạn học cùng lớp với em gái của Tịch Xuyên hơn nữa còn là bạn rất thân.
Sau khi em gái của Tịch Xuyên nhìn thấy bức ảnh trên liền chuyển tiếp, hơn nữa cũng không thay đổi tựa đề.
Đương nhiên, Hàn Nhã Thanh hoàn toàn không biết những thứ này, cô đang nhìn ông cụ Liên, chờ đợi thái độ của ông.
"Được, vậy chúng ta liền chơi hai ván." Có thể nói ông cụ Liên rất mê đánh cờ, lúc này ông lại muốn thăm dò Hàn Nhã Thanh cho nên tự nhiên sẽ không từ chối.
"Vậy chúng ta vào phòng sách đi." Hàn Nhã Thanh cười khẽ, mọi chuyện đúng như dự đoán của cô.
Đương nhiên ông cụ Liên không từ chối.
Chỉ có điều những người khác muốn đi theo vào phòng sách để hóng chuyện đều bị Hàn Nhã Thanh ngăn ở bên ngoài, trong đó có ông cụ Hàn và Liên Cung.
Kế hoạch của cô chính là không thể để cho Liên Cung ở bên cạnh quấy rối.
"Ông cụ Liên, không bằng chúng ta thêm phần đánh cược vào nhé?" Trong thư phòng, Hàn Nhã Thanh cũng không vội chơi cờ mà ra điều kiện trước.
"Cháu muốn đặt cược gì?" Ông cụ Liên cười khẽ, ông đã biết trước cô gái này có mục đích khác.
Là ai nói cô gái này ngốc? Rõ ràng cô bé này lanh như sóc ấy, thông minh cơ trí khiến người ta không thích không được.
"Nếu cháu thắng thì ngài đừng nhắc lại chuyện cầu hôn nữa, chuyện của bọn trẻ chúng cháu hãy để chúng cháu tự mình giải quyết." Hàn Nhã Thanh nói rất thẳng thắn nhưng vẫn để lại đường lùi cho ông cụ Liên.
Chỉ cần có thể khiến cho ông cụ Liên hủy bỏ chuyện cầu hôn thì ngược lại phía bên Liên Cung cũng dễ đối phó.
"Vậy nếu ông thắng thì sao?" Ông cụ Liên nhìn cô, cười đầy ẩn ý.
"Nếu là ông thắng cháu sẽ chấp nhận lời cầu hôn, cho dù ngày mai bảo cháu kết hôn luôn cũng được." Hàn Nhã Thanh hiểu rất rõ tâm tư của ông cụ Liên, vì thế về mặt này cô rất khắt khe, không chừa đường lùi.
Cô biết đây là kết quả mà ông cụ Liên muốn nhất, cô cũng biết ông cụ Liên rất tự tin với tài đánh cờ của ông ấy.
Vì thế chắc chắn ông cụ Liên sẽ đồng ý lần cá cược này.
Nếu muốn để ông cụ Liên đồng ý, cô phải dốc hết vốn liếng mới được.
"Nhóc con, cháu đúng là rất kiêu ngạo." Ông cụ Liên sững sờ, ánh mắt trở nên phức tạp hơn. Cô nhóc này cũng ngông cuồng như ông thời trẻ.
Người trẻ tuổi có tính tình như thế không nhiều, ông phát hiện cô gái này càng lúc càng hợp tính ông.
"Nhóc con, cháu biết ông thích chơi cờ, vậy cháu cũng biết ông chưa từng thua chứ?" Ông cụ Liên cảm thấy ông không thể bắt nạt con cháu được, cho nên vẫn nên nhắc nhở cô một tiếng.
"Dạ biết." Hàn Nhã Thanh mỉm cười, biểu hiện tự nhiên, hoàn toàn nhìn không ra khác thường nào.
Ông cụ Liên lại ngây ra lần nữa. Nhóc con này đúng là quá ngông cuồng mà. Ngược lại ông cũng muốn xem rốt cuộc cô có bao nhiêu bản lĩnh: "Được, cứ làm theo lời cháu đi."
"Vậy liền bắt đầu đi." Hàn Nhã Thanh vẫn nở một nụ cười thản nhiên
Ông cụ Liên thấy cô như vậy thì không dám xem thường, hơn nữa chuyện này có liên quan đến hôn sự của cháu trai ông cho nên ông tuyệt đối không thể thua.
Lúc Tịch Xuyên nhìn thấy nhật ký do em gái đăng lên thì chuyện đã diễn ra được một lúc rồi, anh ta vốn dĩ cũng không chú ý nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ trong tấm hình thì sững người.
Tuy chỉ là nửa khuôn mặt, tuy giờ phút này Hàn Nhã Thanh đẹp một cách lạ thường nhưng Quý Xuyên vẫn nhận ra, anh ta nhìn thấy giống Hàn Nhã Thanh.
Tịch Xuyên suy nghĩ một hồi, sau đó chuyển tiếp tấm hình mà em gái đăng lên nhật ký cho Dương Tầm Chiêu, cũng vẫn giữ nguyên tựa đề.
"Anh ba, người này là chị ba sao? Em thấy hơi giống." Tịch Xuyên cũng không chắc chắn lắm, anh ta chỉ là muốn thông qua Dương Tầm Chiêu xác định lại mà thôi.
"Chỉ là người đàn ông đang cười đắc ý như gió xuân bên cạnh chị dâu có phải là Liên Cung không nhỉ? Liên Cung chắc không thể nào ở chung với chị dâu đâu, đúng không? Chắc là em nhận nhầm người rồi." Tịch Xuyên cảm thấy không có khả năng như vậy cho nên lập tức nhắn một tin cho Dương Tầm Chiêu.
Thế nhưng khoảnh khắc khi Dương Tầm Chiêu nhìn thấy bức ảnh đó, trong mắt anh như phủ lên một tầng sương giá, vẻ mặt âm u đến đáng sợ.
Lúc nhìn thấy tựa đề nữa thì ánh mắt của Dương Tầm Chiêu dường như lại lóe lên ý cười, là giận quá hóa cười, trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi?
Anh mới là chồng thật sự của cô, chuyện trai tài gái sắc này đến lượt Liên Cung sao?
"Đi đến nhà họ Hàn." Lúc này Dương Tầm Chiêu đã đến thành phố A, vừa xuống máy bay, lên xe xong, giọng nói của anh lạnh đến nỗi khiến người ta run rẩy.
Thư ký Lưu hít sâu một hơi, ai ôi, ai ôi, dáng vẻ này của tổng giám đốc quá dọa người rồi, với bộ dạng này mà tổng giám đốc đi đến nhà họ Hàn, không biết có xảy ra án mạng không đây?
Trên xe, Dương Tầm Chiêu nhìn tấm hình trên điện thoại di động, hai mắt từ từ híp lại, anh biết anh đã hiểu lầm việc rửa táo nhưng còn bức ảnh này thì sao?
Trong bức ảnh, rõ ràng cô ấy đang cười, cô ấy đang mỉm cười nhìn Liên Cung hơn nữa chết tiệt ở chỗ nụ cười kia quá đẹp.
Cô chưa từng cười đẹp như vậy trước mặt anh, Liên Cung là đến cầu hôn, cô lại cười như vậy với Liên Cung, cô có ý gì đây?
Liên Cung đi cầu hôn cô cho nên cô rất vui sao?
Gương mặt cô sắp dán sát mặt Liên Cung rồi kìa, Liên Cung sắp hôn cô rồi kìa. Cô là người phụ nữ đã có gia đình vậy mà cũng không biết tránh những chuyện thị phi sao?
Người phụ nữ đáng chết, sáng nay anh vừa mới đi công tác, cô liền…
Ánh mắt của Dương Tầm Chiêu càng nheo càng nguy hiểm.
Thư ký Lưu đang lái xe lại cảm nhận rất rõ bầu không khí ngột ngạt trong xe, nhất thời anh ta sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Máy bay chắc chắn không thể đậu được trong thành phố, nên bọn họ sẽ mất một khoảng thời gian để đến thành phố và nhà họ Hàn.
Giờ lúc này Dương Tầm Chiêu muốn bay tới thật nhanh, ánh mắt của anh lần nữa nhìn xuống tấm hình, phải thừa nhận từ góc độ này trên tấm hình, cô thật sự rất đẹp.
Anh đột nhiên nhớ tới lời nói của người tài xế năm năm trước, thật ra cô ấy rất đẹp.
Bình luận facebook