Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-260
CHƯƠNG 260: CẬU BA DƯƠNG, CÓ NGƯỜI GIÀNH VỢ VỚI ANH RỒI (1)
CHƯƠNG 260: CẬU BA DƯƠNG, CÓ NGƯỜI GIÀNH VỢ VỚI ANH RỒI (1)
Chỉ là những lời tiếp theo của Dương Tầm Chiêu đã khiến Hàn Nhã Thanh lập tức ngừng cười.
"Trai bao?" Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh đang cười như “nhánh hoa rung rinh trước gió” khóe miệng hơi cong lên: "Vậy em cứ bao đi, bao mãi cũng được."
"..." Hàn Nhã Thanh liền ngừng cười, đôi mắt trợn to nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh.
Anh vừa nói cái gì? Bảo cô bao nuôi anh, đã vậy còn bao suốt đời?
Cho dù có điên cô cũng không thể nuôi “trai bao” như anh đâu.
Cô nghĩ chắc chắn anh đang nói đùa, chắc chắn là vậy.
Hơn nữa, thời gian thỏa thuận giữa cô và anh nhiều nhất chỉ có một năm, tuyệt đối không thể nói là mãi mãi được...
"Sao thế? Có vấn đề gì à?" Dương Tầm Chiêu nhìn thấy phản ứng của cô vừa buồn cười vừa tức giận. Lời nói của anh đáng sợ vậy sao? Cô có cần sợ thành bộ dáng như vậy không?
Lúc anh nói những lời này thì cơ thể của anh còn cố ý cọ cọ vào người cô, rõ ràng mang theo mấy phần tà ác mà.
"Em không có tiền, em rất nghèo." Hàn Nhã Thanh liên tục giải thích, trò đùa này hình như hơi lố thì phải?
Cô bao nuôi anh? Phỏng chừng là thật tình nuôi không nổi.
Tuy thật ra cô cũng không thiếu tiền, cũng không nghèo nhưng mấy đồng bạc cắc kia của cô chắc chắn không thể so với anh được.
"Không sao, nuôi anh không tốn tiền." Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi nhếch lên. Môi anh chậm rãi rơi xuống người cô, ý tứ trong hơi thở mập mờ kia không thể rõ ràng hơn được nữa: "Dùng nơi này là được rồi."
Nghĩa bóng là nuôi anh không cần tiền, chỉ cần nuôi bằng cô là được...
"..." Hàn Nhã Thanh đột nhiên có cảm giác choáng váng, cậu Dương bây giờ đúng là càng lúc càng không thể giao lưu theo kiểu thông thường được nữa rồi.
Đúng là đủ “độc”!
"Anh nên đi làm rồi." Thấy anh tiếp tục hôn, Hàn Nhã Thanh dùng hai tay ngăn lại, nếu để anh hôn tiếp, e rằng ...
"Buổi tối, chờ anh về..." Lần này, Dương Tầm Chiêu đúng là ngừng lại, chỉ là lúc anh nói ra những lời này lại khiến cơ thể Hàn Nhã Thanh cứng ngắc, người này đúng là ăn vạ cô mà!
Anh đúng là muốn cô trả nợ hàng đêm sao?
Những ngày tháng thế này cô còn sống dễ chịu được không?
Dương Tầm Chiêu lại hôn lên môi cô lần nữa sau đó mới đứng lên, nói thật anh đúng là không muốn rời đi nhưng công ty có việc đang chờ anh giải quyết.
Dương thị.
Thư ký Lưu đến phòng kinh doanh sau đó đi thẳng tới phòng làm việc của tổ trưởng Tôn.
Sau khi tổ trưởng Tôn bị Dương Tầm Chiêu cúp máy ngang, vốn dĩ tâm trạng đã thấp thỏm không yên, tuy cô ta không tin người đàn ông vụng trộm kia của Hàn Nhã Thanh là tổng giám đốc của Dương thị, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Lúc này khi nhìn thấy thư ký Lưu, tim cô ta nảy lên một cái, đột nhiên có dự cảm không lành.
Lẽ nào, người đàn ông vụng trộm của Hàn Nhã Than không phải là người đàn ông vụng trộm mà là tổng giám đốc thật? Chẳng lẽ người nghe điện thoại lúc nãy là tổng giám đốc?
Mà cô ta lại dám nói chuyện kiểu đó với tổng giám đốc?
Chết chắc rồi, lần này thật sự chết chắc rồi.
"Thư ký Lưu, anh có chuyện gì không?" Mặc dù trong lòng tổ trưởng Tôn đã biết lần này thư ký Lưu đến đây là không có chuyện gì tốt nhưng vẫn cười đon đả bước lên đón.
"Tổ trưởng Tôn không cần sốt ruột, tôi đã thông báo cho tất cả các phòng ban có liên quan đến đây rồi, cô cứ chờ một lát nhé?" Thư ký Lưu nhìn cô ta một lát, trong lòng cũng có hơi thông cảm với cô ta bởi vì lần này tổng giám đốc đúng là xuống tay quá mạnh.
Chỉ là cô ta đắc tội với ai không đắc, cố tình xúc phạm ngay vợ của tổng giám đốc.
Đây không phải là cô ta muốn chết sao? Có thể trách ai đây?
Lần này tổng giám đốc cũng đủ độc, đối với một nhân viên của Dương thị mà nói, đuổi việc đã là một hình phạt nghiêm khắc rồi, nhưng lần này nếu chỉ đuổi việc tổ trưởng Tôi thôi thì rõ ràng tổng giám đốc không hài lòng, cho nên tiếp theolát nữa tổ trưởng Tôn sẽ phải chịu thiệt rồi.
"Các phòng có liên quan? Các phòng có liên quan gì chứ?" Tổ trưởng Tôn ngạc nhiên, các phòng có liên quan là những phòng gì? Chuyện này có vẻ nghiêm trọng hơn cô nghĩ rồi.
"Đợi lát nữa cô sẽ biết thôi." Thư ký Lưu cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cô ta.
Tổ trưởng Tôn không dám hỏi nhiều nữa, giờ phút này cô ta đang không ngừng lo lắng.
"Cô là Tôn Ngọc Phương phải không? Dương thị tố cáo cô đòi tiền và quà cáp từ các khách hàng hợp tác, tự ý trừ tiền chiết khấu, số tiền liên quan là rất lớn. Phòng cảnh sát của chúng tôi đã xác minh bằng chứng xác thực, cô đã bị bắt."
Dù thế nào đi nữa tổ trưởng Tôn cũng không ngờ được những người mà cô ta đang đợi là là người của Viện kiểm soát và đồn cảnh sát.
Tổ trưởng Tôn còn vẫn chưa hoàn hồn. Số tiền và hàng mà cô ta tham không nhiều, đều là một ít “quà cáp” do khách hàng tặng. Trong công ty cũng không phải chỉ có một mình cô ta làm như vậy, bình thường công ty cũng đâu quản nhưng chuyện này, sao bây giờ cô ta lại bị bắt như vậy chứ?
Nhưng ngay sau đó một bản danh sách cực kỳ chi tiết đã được đặt trước mặt Tổn trưởng Tôn.
Tổ trưởng Tôn nhìn những số liệu trong đó, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Cô ta tham lam một hai lần không nhiều nhưng hai mươi năm nay có vô số lần, cộng dồn lại quả thật là một con số không nhỏ.
Tổ trưởng Tôn mềm nhũn ngồi trên đất, sau đó nhân viên của các cơ quan có liên quan khác dẫn cô ta đi. .
Mà Lưu Cầm vào công ty chưa bao lâu, cũng không có cơ hội tham lam cho nên bị công ty cho nghỉ luôn, thêm vào đó là sự can thiệp của Dương thị, sau này muốn tìm được công việc tốt sợ là rất khó.
Hơn nữa, về sau video nhạy cảm của Lưu Cầm và tổng giám đốc Lý bị tung lên mạng, danh tiếng của Lưu Cầm hoàn toàn bị hủy hoại.
Về phần tổng giám đốc Lý, chỉ trong một đêm mà anh ta đã trắng tay, công ty phá sản không nói, còn bị đòi nợ khắp nơi, cộng thêm cậu ba Dương đặc biệt “quan tâm”, ngày tháng sau này của tổng giám đốc Lý đúng là không bằng chuột chạy ngang đường, sống không bằng chết.
Đương nhiên, những thứ này đều là do cậu ba Dương làm, chỉ có điều Hàn Nhã Thanh không hề biết chuyện.
Sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi Hàn Nhã Thanh vốn muốn đi thăm hai cục cưng, nhưng cô gọi điện cho Hứa Dinh Dinh, Hứa Dinh Dinh lại nói hai cục cưng đi nhà trẻ rồi, phải bốn giờ chiều mới tan học.
Nhưng lúc chiều Dương Tầm Chiêu đã gọi điện thoại cho cô không cho phép cô đi lung tung, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về.
Vì thế cô không đi đâu được cả.
Buổi tối, Dương Tầm Chiêu về nhà rất sớm, cơm tối là do chị Lưu nấu, anh ăn cơm chung với cô.
Hàn Nhược Thanh trở về phòng, người nào đó rất tự nhiên đi theo sau, rõ ràng thời đại chia phòng ngủ sớm đã kết thúc trong ý thức của cậu ba Dương rồi, mặc cho Hàn Nhã Thanh có phản đối thế nào cũng đều vô dụng.
Rốt cuộc cậu ba Dương cũng chính thức bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình rồi.
Đêm khuya, trong một hội trường dưới lòng đất nào đó.
"Cậu Liên, Lý Hùng núp ở bên trong, cậu ba Dương tung tin muốn trừng trị anh ta, những ngày sau này anh ta chắc chắn sẽ thê thảm rồi, cho dù trốn ở đây cũng trốn không được bao lâu, anh ta nhất định sẽ sớm bị tìm ra. Tôi cũng là mới biết được tin tức anh ta trốn ở đây mà thôi. Cậu Liên, xin mời." Một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, vẻ mặt nịnh nọt, cất bước đi tới, liều mạng lấy lòng.
"Ừm." Cậu Liên khẽ ừ một tiếng, vẻ mặt hơi tối tăm, hai mắt anh ta chậm rãi nhìn về phía hội trường, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng, khiến người cảm thấy sợ hãi.
"Cậu Liên, anh tìm anh ta làm gì? Anh ta đã đắc tội với cậu ba Dương rồi, lúc này ai cũng muốn tránh xa anh ta ra..." Người đàn ông trung niên vẫn rất tò mò, cho nên nhịn không được mở miệng hỏi.
Hai mắt cậu Liên rét lạnh như băng đột nhiên lướt nhìn ông ta, khiến ông ta lập tức im lặng.
CHƯƠNG 260: CẬU BA DƯƠNG, CÓ NGƯỜI GIÀNH VỢ VỚI ANH RỒI (1)
Chỉ là những lời tiếp theo của Dương Tầm Chiêu đã khiến Hàn Nhã Thanh lập tức ngừng cười.
"Trai bao?" Dương Tầm Chiêu nhìn Hàn Nhã Thanh đang cười như “nhánh hoa rung rinh trước gió” khóe miệng hơi cong lên: "Vậy em cứ bao đi, bao mãi cũng được."
"..." Hàn Nhã Thanh liền ngừng cười, đôi mắt trợn to nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh.
Anh vừa nói cái gì? Bảo cô bao nuôi anh, đã vậy còn bao suốt đời?
Cho dù có điên cô cũng không thể nuôi “trai bao” như anh đâu.
Cô nghĩ chắc chắn anh đang nói đùa, chắc chắn là vậy.
Hơn nữa, thời gian thỏa thuận giữa cô và anh nhiều nhất chỉ có một năm, tuyệt đối không thể nói là mãi mãi được...
"Sao thế? Có vấn đề gì à?" Dương Tầm Chiêu nhìn thấy phản ứng của cô vừa buồn cười vừa tức giận. Lời nói của anh đáng sợ vậy sao? Cô có cần sợ thành bộ dáng như vậy không?
Lúc anh nói những lời này thì cơ thể của anh còn cố ý cọ cọ vào người cô, rõ ràng mang theo mấy phần tà ác mà.
"Em không có tiền, em rất nghèo." Hàn Nhã Thanh liên tục giải thích, trò đùa này hình như hơi lố thì phải?
Cô bao nuôi anh? Phỏng chừng là thật tình nuôi không nổi.
Tuy thật ra cô cũng không thiếu tiền, cũng không nghèo nhưng mấy đồng bạc cắc kia của cô chắc chắn không thể so với anh được.
"Không sao, nuôi anh không tốn tiền." Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi nhếch lên. Môi anh chậm rãi rơi xuống người cô, ý tứ trong hơi thở mập mờ kia không thể rõ ràng hơn được nữa: "Dùng nơi này là được rồi."
Nghĩa bóng là nuôi anh không cần tiền, chỉ cần nuôi bằng cô là được...
"..." Hàn Nhã Thanh đột nhiên có cảm giác choáng váng, cậu Dương bây giờ đúng là càng lúc càng không thể giao lưu theo kiểu thông thường được nữa rồi.
Đúng là đủ “độc”!
"Anh nên đi làm rồi." Thấy anh tiếp tục hôn, Hàn Nhã Thanh dùng hai tay ngăn lại, nếu để anh hôn tiếp, e rằng ...
"Buổi tối, chờ anh về..." Lần này, Dương Tầm Chiêu đúng là ngừng lại, chỉ là lúc anh nói ra những lời này lại khiến cơ thể Hàn Nhã Thanh cứng ngắc, người này đúng là ăn vạ cô mà!
Anh đúng là muốn cô trả nợ hàng đêm sao?
Những ngày tháng thế này cô còn sống dễ chịu được không?
Dương Tầm Chiêu lại hôn lên môi cô lần nữa sau đó mới đứng lên, nói thật anh đúng là không muốn rời đi nhưng công ty có việc đang chờ anh giải quyết.
Dương thị.
Thư ký Lưu đến phòng kinh doanh sau đó đi thẳng tới phòng làm việc của tổ trưởng Tôn.
Sau khi tổ trưởng Tôn bị Dương Tầm Chiêu cúp máy ngang, vốn dĩ tâm trạng đã thấp thỏm không yên, tuy cô ta không tin người đàn ông vụng trộm kia của Hàn Nhã Thanh là tổng giám đốc của Dương thị, nhưng vẫn không khỏi lo lắng.
Lúc này khi nhìn thấy thư ký Lưu, tim cô ta nảy lên một cái, đột nhiên có dự cảm không lành.
Lẽ nào, người đàn ông vụng trộm của Hàn Nhã Than không phải là người đàn ông vụng trộm mà là tổng giám đốc thật? Chẳng lẽ người nghe điện thoại lúc nãy là tổng giám đốc?
Mà cô ta lại dám nói chuyện kiểu đó với tổng giám đốc?
Chết chắc rồi, lần này thật sự chết chắc rồi.
"Thư ký Lưu, anh có chuyện gì không?" Mặc dù trong lòng tổ trưởng Tôn đã biết lần này thư ký Lưu đến đây là không có chuyện gì tốt nhưng vẫn cười đon đả bước lên đón.
"Tổ trưởng Tôn không cần sốt ruột, tôi đã thông báo cho tất cả các phòng ban có liên quan đến đây rồi, cô cứ chờ một lát nhé?" Thư ký Lưu nhìn cô ta một lát, trong lòng cũng có hơi thông cảm với cô ta bởi vì lần này tổng giám đốc đúng là xuống tay quá mạnh.
Chỉ là cô ta đắc tội với ai không đắc, cố tình xúc phạm ngay vợ của tổng giám đốc.
Đây không phải là cô ta muốn chết sao? Có thể trách ai đây?
Lần này tổng giám đốc cũng đủ độc, đối với một nhân viên của Dương thị mà nói, đuổi việc đã là một hình phạt nghiêm khắc rồi, nhưng lần này nếu chỉ đuổi việc tổ trưởng Tôi thôi thì rõ ràng tổng giám đốc không hài lòng, cho nên tiếp theolát nữa tổ trưởng Tôn sẽ phải chịu thiệt rồi.
"Các phòng có liên quan? Các phòng có liên quan gì chứ?" Tổ trưởng Tôn ngạc nhiên, các phòng có liên quan là những phòng gì? Chuyện này có vẻ nghiêm trọng hơn cô nghĩ rồi.
"Đợi lát nữa cô sẽ biết thôi." Thư ký Lưu cũng không trả lời thẳng câu hỏi của cô ta.
Tổ trưởng Tôn không dám hỏi nhiều nữa, giờ phút này cô ta đang không ngừng lo lắng.
"Cô là Tôn Ngọc Phương phải không? Dương thị tố cáo cô đòi tiền và quà cáp từ các khách hàng hợp tác, tự ý trừ tiền chiết khấu, số tiền liên quan là rất lớn. Phòng cảnh sát của chúng tôi đã xác minh bằng chứng xác thực, cô đã bị bắt."
Dù thế nào đi nữa tổ trưởng Tôn cũng không ngờ được những người mà cô ta đang đợi là là người của Viện kiểm soát và đồn cảnh sát.
Tổ trưởng Tôn còn vẫn chưa hoàn hồn. Số tiền và hàng mà cô ta tham không nhiều, đều là một ít “quà cáp” do khách hàng tặng. Trong công ty cũng không phải chỉ có một mình cô ta làm như vậy, bình thường công ty cũng đâu quản nhưng chuyện này, sao bây giờ cô ta lại bị bắt như vậy chứ?
Nhưng ngay sau đó một bản danh sách cực kỳ chi tiết đã được đặt trước mặt Tổn trưởng Tôn.
Tổ trưởng Tôn nhìn những số liệu trong đó, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt. Cô ta tham lam một hai lần không nhiều nhưng hai mươi năm nay có vô số lần, cộng dồn lại quả thật là một con số không nhỏ.
Tổ trưởng Tôn mềm nhũn ngồi trên đất, sau đó nhân viên của các cơ quan có liên quan khác dẫn cô ta đi. .
Mà Lưu Cầm vào công ty chưa bao lâu, cũng không có cơ hội tham lam cho nên bị công ty cho nghỉ luôn, thêm vào đó là sự can thiệp của Dương thị, sau này muốn tìm được công việc tốt sợ là rất khó.
Hơn nữa, về sau video nhạy cảm của Lưu Cầm và tổng giám đốc Lý bị tung lên mạng, danh tiếng của Lưu Cầm hoàn toàn bị hủy hoại.
Về phần tổng giám đốc Lý, chỉ trong một đêm mà anh ta đã trắng tay, công ty phá sản không nói, còn bị đòi nợ khắp nơi, cộng thêm cậu ba Dương đặc biệt “quan tâm”, ngày tháng sau này của tổng giám đốc Lý đúng là không bằng chuột chạy ngang đường, sống không bằng chết.
Đương nhiên, những thứ này đều là do cậu ba Dương làm, chỉ có điều Hàn Nhã Thanh không hề biết chuyện.
Sau khi Dương Tầm Chiêu rời đi Hàn Nhã Thanh vốn muốn đi thăm hai cục cưng, nhưng cô gọi điện cho Hứa Dinh Dinh, Hứa Dinh Dinh lại nói hai cục cưng đi nhà trẻ rồi, phải bốn giờ chiều mới tan học.
Nhưng lúc chiều Dương Tầm Chiêu đã gọi điện thoại cho cô không cho phép cô đi lung tung, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về.
Vì thế cô không đi đâu được cả.
Buổi tối, Dương Tầm Chiêu về nhà rất sớm, cơm tối là do chị Lưu nấu, anh ăn cơm chung với cô.
Hàn Nhược Thanh trở về phòng, người nào đó rất tự nhiên đi theo sau, rõ ràng thời đại chia phòng ngủ sớm đã kết thúc trong ý thức của cậu ba Dương rồi, mặc cho Hàn Nhã Thanh có phản đối thế nào cũng đều vô dụng.
Rốt cuộc cậu ba Dương cũng chính thức bắt đầu cuộc sống hạnh phúc của mình rồi.
Đêm khuya, trong một hội trường dưới lòng đất nào đó.
"Cậu Liên, Lý Hùng núp ở bên trong, cậu ba Dương tung tin muốn trừng trị anh ta, những ngày sau này anh ta chắc chắn sẽ thê thảm rồi, cho dù trốn ở đây cũng trốn không được bao lâu, anh ta nhất định sẽ sớm bị tìm ra. Tôi cũng là mới biết được tin tức anh ta trốn ở đây mà thôi. Cậu Liên, xin mời." Một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, vẻ mặt nịnh nọt, cất bước đi tới, liều mạng lấy lòng.
"Ừm." Cậu Liên khẽ ừ một tiếng, vẻ mặt hơi tối tăm, hai mắt anh ta chậm rãi nhìn về phía hội trường, ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng, khiến người cảm thấy sợ hãi.
"Cậu Liên, anh tìm anh ta làm gì? Anh ta đã đắc tội với cậu ba Dương rồi, lúc này ai cũng muốn tránh xa anh ta ra..." Người đàn ông trung niên vẫn rất tò mò, cho nên nhịn không được mở miệng hỏi.
Hai mắt cậu Liên rét lạnh như băng đột nhiên lướt nhìn ông ta, khiến ông ta lập tức im lặng.
Bình luận facebook