• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Vợ yêu ngang bướng ngày ngày bỏ trốn (4 Viewers)

  • Chương 1-10

Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Bốp.

Diệc Tâm bị cú tát cật lực của Phó Tư Viễn giáng vào má phải làm cho mất đà loạng choạng ngã xuống nền gạch lạnh giá.

“Cô còn không chịu tránh đường thì đừng trách tôi ra tay độc ác! Suốt ngày lải nhải điếc hết cả tai. Tôi không có thời gian rảnh chơi đùa với cô đâu”, dứt lời hắn ta liền đưa mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay tỏ vẻ sốt ruột.

Diệc Tâm đau đớn ôm bụng đã khá to lê đến gần chân của Phó Tư Viễn, trên gương mặt tuy nhợt nhạt nhưng không giấu được những đường nét diễm lệ đã ướt đẫm nước mắt, khóe miệng cũng đã bắt đầu sưng đỏ lên. Cô chưa bao giờ thấy mình hèn hạ như lúc này, một tiểu thư từng có tất cả trong tay bây giờ chỉ có một thân một mình, còn phải hạ thấp bản thân đi cầu xin tên cầm thú này cứu lấy đứa trẻ trong bụng, cô không muốn nó chết ở nơi hoang vu không một bóng người. Sao cô lại để mình lâm vào tình trạng khốn khổ như thế này chứ! Một cơn đau bụng quặn thắt lan đến khiến Diệc Tâm oằn người như con tôm luộc, bặm chặt môi cố phát ra tiếng.

“Xin anh, con của chúng ta sắp chào đời rồi, làm ơn đừng bỏ tôi một mình! Tôi cần đến bệnh viện.”

Phó Tư Viễn khẽ cười nhếch miệng một cách độc ác, thẳng chân đá vào người của Diệc Tâm, hốc mắt vằn lên những tia máu, một tay anh ta choàng qua eo của Vương Hạ Chi biểu cảm chứa đầy thân mật. Ánh mắt của cả hai nhìn Diệc Tâm đầy khinh bỉ tựa như nhìn một con vật dơ bẩn, hôi hám.

“Cô đừng có tự huyễn hoặc rằng đứa con trong bụng của cô là con tôi nữa, thực nực cười. Con đàn bà của Phó Tư Kỳ tôi không có hứng thú chạm vào, đã đi lang chạ ở bên ngoài rồi còn về bắt tôi đây đổ vỏ ư? Hạ Chi, em đừng nghe cô ta nói lời xằng bậy, anh một lòng một dạ đối với em, em là cả thế giới của anh mà.”

“Anh nói tôi là con đàn bà của Phó Tư Kỳ sao, anh mau quên thật đấy! Chính anh là người cố tình tiếp cận tôi trước!”, Diệc Tâm dùng hết sức lực nhả ra từng chữ, uất hận tràn ngập như muốn nổ tung lồng ngực. Vương Hạ Chi từng là bạn rất thân của cô, bây giờ lại cùng chồng của cô diễn cảnh ân ân ái ái không biết ngượng.

Vương Hạ Chi trên người mặc một chiếc áo lụa tơ tằm màu đỏ mận dài chấm gót, chân đi giày nhung đính toàn pha lê tinh xảo, cổ choàng khăn lông thú trắng muốt như bông, trang sức kim cương sáng rực dát toàn thân nở một nụ cười ma mị khẽ hôn lên má Phó Tư Viễn, cất giọng nũng nịu.

“Dĩ nhiên em tin lời anh rồi, sao có thể nghe lời một con đàn bà lăng loàn như cô ta chứ. Đúng là không biết xấu hổ, ngủ với một tên bảo vệ quèn đến có thai mà còn mặt dày bám lấy Phó gia! Anh không đuổi cô ta đi đi, thật chướng mắt!”

“Sao, đứa trẻ trong bụng Diệc Tâm không phải con cháu của Phó gia, là con của một tên bảo vệ ư?”

Có tiếng giày cao gót vang lên từ phía sau vọng đến, cùng với tiếng nói the thé sắc nhọn như dao – Dương Tú Hiên, mẹ của Phó Tư Viễn từ phòng ăn đi đến đột ngột lên tiếng.

“Mẹ, đúng vậy, con có bằng chứng chứng minh đứa trẻ này là nghiệt chủng của cô ta với người khác!”

“Anh đừng có ăn nói hàm hồ, sao tôi có thể ngủ với người khác được?”, Diệc Tâm kinh hoảng trước lời vu khống trắng trợn của người chồng đầu ấp tay gối.

Phó Tư Viễn tiện tay vứt một xấp ảnh vào mặt Diệc Tâm khiến chúng bay lả tả như những cánh bướm rách sau cơn mưa.

Dương Tú Hiên mặt xám đi, trong đáy mắt lóe lên một cơn lửa giận ngùn ngụt, bà ta rảo bước đến gần Diệc Tâm bồi thêm một cái tát nữa lên gương mặt đã ửng đỏ của cô, lớn giọng đay nghiến.

“Con ranh này, mày giỏi lắm, thế mà trước đây còn ra vẻ tiểu thư đoan trang thục nữ gả vào Phó gia. Bây giờ thì lòi mặt chuột ra rồi, thứ con dâu đổ đốn này Phó gia không dám nhận! Mau cút xéo đi!”

Diệc Tâm dùng chút hơi tàn lực kiệt của mình căm phẫn hét lên.

“Phó Tư Viễn, Dương Tú Hiên, chính mẹ con các người đã bày mưu tính kế ám hại tôi, nếu như năm đó không có Diệc gia giúp đỡ thì sao Phó gia có được cơ ngơi như ngày hôm nay – lũ khốn vô ơn các người sẽ chết không toàn thây! Ngay cả ngôi nhà này cũng chính là biệt thự của Phó gia mà các người rắp tâm chiếm lấy.”

Phó Tư Viễn mặt đen như nồi cháy, lao đến túm tóc của Diệc Tâm vừa giật ngược về phía sau vừa hằn học rít qua kẽ răng.

“Phải, nhà này chính là nhà của Diệc gia, bây giờ tôi trả cho cô! Cứ từ từ ở đây mà tận hưởng đi!”

Phó Tư Viễn bị Diệc Tâm nói trúng tim đen nên trong lòng ngứa ngáy khó chịu, hắn căm ghét nhất là ai nhắc đến việc hắn dựa vào nhà vợ mà có được thành tựu ngày hôm nay. Còn nhớ năm đó Diệc Tâm tiểu thư Diệc gia thanh nhã, cao quý là bạn học cũng là thanh mai trúc mã với Phó Tư Kỳ, cả hai tình cảm sâu đậm suốt 5 năm trời. Diệc Tâm cũng một lòng muốn làm cô dâu nhỏ của Phó Tư Kỳ, chỉ không ngờ rằng định mệnh nghiệt ngã khiến cho anh không may mất sớm trong một tai nạn giao thông thảm khốc khi chỉ mới bước qua tuổi 24 được vài ngày. Mà người sau này cưới Diệc Tâm lại chính là anh trai của Phó Tư Kỳ tên là Phó Tư Viễn – con trai trưởng của Phó gia.

Phó Tư Viễn phủi phủi tay đứng dậy nhanh chóng dìu Vương Hạ Chi rồi cùng với mẹ mình đóng sầm cửa lại, tàn nhẫn khóa trái bên ngoài rồi lên xe phóng đi.











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




“Diệc Tâm, em xem bên ngoài đã bắt đầu có tuyết rơi đầu mùa rồi! Anh đưa em đi dạo nhé!”, Phó Tư Viễn phong thái ưu nhã đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tay còn gõ gõ lên kính miệng huýt sáo vui vẻ.

“Thật ạ, em cũng muốn ra ngoài nhiều hơn một chút để hít thở không khí trong lành nhưng thấy anh bận rộn quá nên không dám làm phiền anh!”, Diệc Tâm chống tay xuống giường nặng nề ngồi dậy, chỉ còn một tháng nữa thôi là cô sẽ được đón đứa con đầu lòng chào đời. Cô hi vọng đứa bé này sẽ xinh đẹp, hoạt bát như Phó Tư Viễn.

“Hôm nay anh không bận, vì em nên tạm gác tất cả công việc lại rồi!”

Phó Tư Viễn mỉm cười, với tay lấy một chiếc áo len trên tường ân cần khoác lên cho Diệc Tâm rồi dìu cô xuống xe.

“Con đường này quen lắm, nhưng chúng ta không phải ra công viên đi dạo sao?”, Diệc Tâm kinh ngạc khi thấy Phó Tư Viễn rẽ vào một con đường mòn phủ đầy cây mâm xôi dại hai bên.

“Anh muốn cho em một bất ngờ! Chúng ta về biệt thự mùa đông của Diệc gia nhé, chắc em nhớ nó lắm!”

“Vâng, đúng là em rất nhớ nó, năm nào mùa đông đến cả nhà em cũng đều trở về đây nghỉ ngơi!”

Diệc Tâm còn nhớ tâm trạng sung sướng của mình sau bao ngày nhốt mình trong phòng, Phó Tư Viễn lại đề nghị chở cô trở về biệt thự của Diệc gia để nghỉ dưỡng. Chỉ có điều chuyến nghỉ dưỡng này rốt cục lại biến thành một cơn ác mộng kinh khủng.

Có nằm mơ cô cũng không ngờ Phó Tư Viễn mà cô từng hết sức tin tưởng lại xuống tay tàn ác như vậy, đứa bé này có tội tình gì đâu chứ? Cô bị bọn người đó nhẫn tâm bỏ rơi ở nơi này, còn khóa trái cửa, chính là muốn trực tiếp giết chết cô, để cô không thể nào thoát ra ngoài mà kêu cứu được.

Diệc Tâm với tay nhặt một tấm ảnh mà Phó Tư Viễn đã vứt lại, khung cảnh quen thuộc đập vào mắt – là phòng ngủ của Phó Tư Viễn ở Phó gia. Nhưng người đang nằm bên cạnh cô lại không phải là Phó Tư Viễn, tuy chỉ nhìn thấy góc nghiêng của anh ta nhưng có thể nhận thấy những đường nét nam tính cuốn hút như tượng tạc của người đàn ông xa lạ. Anh ta thực sự là cha của đứa bé này sao, liệu anh ta có biết đến sự tồn tại của nó hay không hay anh ta chính là đồng bọn của tên xảo trá Phó Tư Viễn?

“Cái bẫy, đây chính là cái bẫy mà hắn ta đã chuẩn bị cho mình nhảy vào! Phó Tư Viễn, dù tôi có làm ma cũng dứt khoát không bao giờ tha cho anh!”, Diệc Tâm phẫn nộ vò nát tấm ảnh trong tay, cơn hận tựa như ngọn lửa hừng hực thiêu cháy tâm can.

Bây giờ trời đã vào mùa đông, không khí cực kỳ lạnh lẽo, mà trên người Diệc Tâm chỉ khoác một chiếc áo len mỏng manh, người cô bất giác run lên từng cơn, hai hàm răng va vào nhau đánh bò cạp. Cô cảm nhận được cơn đau ngày càng dữ dội hơn dồn dập ập đến, mồ hôi túa ra như tắm ướt đẫm hai bên thái dương. Một dòng nước ấm bắt đầu chảy ra giữa hai chân, Diệc Tâm ôm bụng nghiến răng cố gắng lết ra đến gần cửa hơn, từng hơi thở mỏng manh bị bóp nghẹn trong cuống họng, cô khó khăn cất tiếng kêu cứu. Hai tay đấm thùm thụp vào cửa không ngừng bất chấp đau đớn.

“Cứu…cứu tôi với! Có ai không…Cứu”

Cánh cửa gỗ nặng nề vẫn đóng im ỉm, Diệc Tâm nhớ đến căn phòng nhỏ xíu có cửa sổ hướng ra vườn mà cô vẫn thường nằm đọc sách…chắc bọn họ vẫn chưa kịp đóng, còn có cơ hội thoát được. Nghĩ thế, Diệc Tâm cố nhích thân người từng chút một đến vách tường rồi chống tay đứng dậy, váy áo cô đều dính dịch ối nhầy nhụa, đứa trẻ trong bụng cũng cử động yếu dần. Diệc Tâm đau khổ lê từng bước, nhấc người leo qua bậu cửa sổ nhỏ hẹp chưa đóng kín. Có tiếng xe chạy vọng từ đường lớn vào, cô thầm rơi nước mắt, “Một chút, một nữa thôi, con cố lên. Mẹ sẽ cứu con mà”. Ánh sáng chói lòa chiếu thẳng vào mặt khiến Diệc Tâm loạng choạng đứng không vững, cô kêu lên mấy tiếng yếu ớt rồi ngay lập tức ngã khuỵu xuống nền tuyết ẩm ướt.

Diệc Tâm mơ mơ hồ hồ nghe tiếng dụng cụ bằng kim loại va vào nhau loảng xoảng, mùi máu tanh ngây ngây xộc lên mũi khiến cô choáng váng nhưng mắt nặng như chì không thể nào nhấc lên nổi, hơi lạnh tỏa ra bủa vây thân thể tựa như đang nằm giữa hầm băng. Những tiếng nói lao xao đập vào màn nhĩ cô chát chúa.

“Bác sĩ Tôn, không xong rồi, sản phụ ra quá nhiều máu!”

“Tiếp tục truyền máu đi, tôi phải cầm máu trước đã. Đứa bé này…thiếu tháng lại bị cạn nước ối! Không cứu được nữa rồi! Đưa kéo cho tôi!”

Diệc Tâm thều thào, cố gắng nhấc tay lên nhưng vô lực, “Xin hãy cứu con tôi…cứu với!”

“Người mẹ còn cứu được không bác sĩ?”

“Cô gái này có người thân nào không, mau kêu thân nhân ký tên vào giấy cam kết đi, tình hình nguy kịch rồi!”

“Không…không có. Một người lái xe bán tải vô tình bắt gặp giữa đường đã mang cô ta vào đây!”

“Ôi trời! Không xong rồi…tim ngừng đập rồi!”

“Mau, kích tim…nhanh lên, không kịp nữa rồi!”

Âm thanh của máy lạnh chạy rì rì trong phòng, chẳng có bất kỳ tiếng khóc của trẻ sơ sinh nào vang lên cả, sự im lặng như tờ đầy nhức nhối. Đứa bé đã trở nên tím tái, không còn chút hơi thở nào được quấn chặt trong khăn vải đặt xuống bên cạnh người mẹ lúc này cũng đã thập tử nhất sinh, hai mắt khép hờ không còn chút sức sống nào, trên má cô còn dấu vết lăn dài của dòng nước mắt nóng rực.











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Cốc, cốc…cốc, cốc.

Tiếng gõ cửa dồn dập liên hồi vang lên khiến cho Diệc Tâm bất giác choàng tỉnh giấc, mồ hôi lạnh rịn ra ướt đầm đìa cả người, theo quán tính cô hốt hoảng đưa tay sờ xuống bụng…đứa trẻ vẫn còn, nó như cảm nhận được cô đang chạm vào nên đạp nhẹ một cái phản ứng lại khiến Diệc Tâm mừng rỡ đến rơi nước mắt.

Cô thở hắt ra nhẹ nhõm, chẳng nhẽ đó là mơ hay sao, sao lại chân thật đến quặn thắt cả ruột gan.

Ánh nắng gay gắt từ cửa sổ chiếu thẳng vào phòng, bầu trời trong xanh vòi vọi, cây ngô đồng trước cửa phòng cô lá đã chuyển sang một màu vàng rực – không có tuyết, không phải mùa đông sao?

Diệc Tâm ngạc nhiên tột độ, cô vội bước xuống giường đi đến bàn giở lịch ra xem – ngày 8 tháng 9, hóa ra cô không hề mơ mà đang quay ngược trở lại cách đây 3 tháng. Sao có chuyện kỳ quái như thế, cô nhớ mình cùng với tiểu bảo bối đều chết trên bàn mổ, cô còn chạm tay vào thi thể bé nhỏ lạnh cóng của con trước khi từ giã cõi đời, cảm giác đau đớn tột cùng dường như vẫn còn lưu lại trên cơ thể này khiến cô không ngừng run rẩy.

Hai tay Diệc Tâm siết chặt vào nhau, ông trời đúng là không bạc đãi với người mẹ khốn khổ này nên mới cho cô cơ hội sống lại, có điều lần này cô nhất định sẽ không ngu ngốc để cho Phó gia dễ dàng hãm hại mình nữa.

“Diệc Tâm, em làm gì đấy? Mau mở cửa cho anh, anh mang tổ yến vào cho em này!”

“Đến rồi sao…nhanh thật!”

Diệc Tâm hít một hơi, chống tay xuống giường đứng dậy, lật đật trả lời.

“Em đến đây, chờ một chút!”

Đối mặt với gương mặt tươi cười giả tạo của Phó Tư Viễn khiến cô có chút không quen, cô chỉ hận không thể lao đến xé nát gương mặt dối trá này ra mà thôi. Đôi mắt này, đôi tay này của quỷ dữ cô căm hận đến tột cùng.

“Em ngủ quên à, sao lâu thế mới ra mở cửa?”, giọng của Phó Tư Viễn có vẻ mất kiên nhẫn.

“Xin lỗi anh, em có chút mệt nên ngủ mê quá không nghe thấy anh gọi”

“Tổ yến của em đây, mau ăn nhanh kẻo nguội!”

Diệc Tâm đón chén tổ yến từ tay của Phó Tư Viễn, khẽ mỉm cười. Cô còn nhớ hôm nay anh ta có việc đi đến nửa đêm mới về, lúc trước cô luôn luôn tin tưởng chồng, chưa bao giờ hỏi hắn đi đâu đi với ai, có lẽ vì vậy mà chuyện hắn dan díu với Vương Hạ Chi sau lưng cô mới không thể nào ngờ đến.

“Anh có vẻ vội nhỉ, hôm nay có việc ở công ty à?”, Diệc Tâm khéo léo dò hỏi dò.

“Ừ, tối nay có một buổi tiệc rượu tiếp đón cổ đông công ty nên anh về muộn một chút, em với con cứ ngủ trước đi nhé đừng chờ anh!”, Phó Tư Viễn đưa tay tính xoa đầu Diệc Tâm như mọi khi thì bị cô nghiêng người tránh đi.

“Sao thế? Em đang dỗi đấy à?”, hắn ta ngạc nhiên rụt tay lại.

“Không có, chỉ là em thấy anh cứ xoa đầu em như em là trẻ con ngây ngốc vậy!”

“Em đúng là trẻ con ngây ngốc mà, chẳng phải trước đây em vẫn rất thích anh xoa đầu em sao?”

“Nhưng bây giờ thì không, anh đi sớm đi!”, Diệc Tâm lắc đầu tỏ vẻ không muốn nói chuyện nữa mà muốn vào phòng nghỉ ngơi.

Phó Tư Viễn thấy thái độ của Diệc Tâm khác lạ nhưng cũng không hỏi han gì thêm, chỉ liếc nhìn một cái.

“Ừ, anh đi đây, bé cưng!”

Hai tiếng “bé cưng” của hắn làm cho Diệc Tâm bất thình lình nổi gai ốc, trước đây cô chính vì thái độ ân cần, yêu chiều vô điều kiện của Phó Tư Viễn mà ngây thơ ngã vào lòng hắn. Sau khi trải qua một trận thập tử nhất sinh rồi cô mới thấy bản thân mình đã u mê đến như thế nào. Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã là một sai lầm không thể nào cứu vãn được. Phó Tư Viễn từ khi kết hôn cũng đã chặt đứt hết những mối quan hệ xung quanh cô khiến cho lúc lâm nguy cô không còn lấy một người thân nào bên cạnh. Bây giờ…vẫn chưa đến lúc hắn ra tay, có phải cô vẫn còn cơ hội sửa chữa sai lầm của mình hay không?

Cô chợt nghĩ đến một người, ngoài Vương Hạ Chi là bạn thân cô còn một người bạn nữa, người nhất mực phản đối cuộc hôn nhân mù quáng này của cô và Phó Tư Viễn – Phương Điềm. Nhưng sau khi cô quyết liệt với ý định của mình thì tình cảm thân thiết của cả hai cũng nhanh chóng tan vỡ, Diệc Tâm áy náy muốn gọi cho Phương Điềm ngay lập tức nhưng không biết phải mở lời như thế nào. Cả ba người cô, Phó Tư Kỳ và Phương Điềm là bạn học chung lớp thời đại học, tình cảm cực kỳ thân thiết. Phương Điềm tuy bằng tuổi bọn cô nhưng tính cách rất điềm đạm, chính chắn, cũng hết lòng lo lắng cho bạn nhưng đáng tiếc Diệc Tâm trước đây chưa từng trân trọng tình bạn này mà lại kết bạn với Vương Hạ Chi – một con rắn độc đầy tâm cơ.

Cô thật sự hối hận rồi, nghĩ đến Phương Điềm cô không kiềm được mà cầm điện thoại lên bấm vào số máy đã từ rất lâu không xuất hiện trước mắt.

“Diệc Tâm, là cậu sao?”, giọng nói vui mừng không giấu diếm bên kia đầu dây khiến cho Diệc Tâm bất giác rơm rớm nước mắt. Cô lo ngại Phương Điềm nhất định sẽ rất giận cô, sẽ không thèm nghe điện thoại…nhưng không ngờ cô ấy lại mong đợi cô gọi đến như vậy.

“A lô, phải Diệc Tâm không?”

Thấy bên kia im lặng một lúc lâu nên Phương Điềm có vẻ lo lắng không ngừng hỏi dồn. Lúc này Diệc Tâm mới bình tĩnh lại, ấp úng trả lời.

“Mình đây, cậu có khỏe không? Mình…mình xin lỗi vì đã không nghe lời cậu, mình hối hận rồi!”











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Phương Điềm dường như không thể nào tin vào tai mình khi người bạn luôn bướng bỉnh lên tiếng xin lỗi, sau đó cô hoảng hốt tột độ khi nghe Diệc Tâm khóc nức nở.

“Diệc Tâm, cậu làm sao thế? Phó Tư Viễn rốt cục đã làm gì cậu? Tên khốn đó, mình nhất định sẽ cho hắn một trận!”

Diệc Tâm nhận ra được sự ấm áp từ thái độ quan tâm của người bạn thân thiết, cô vừa lau nước mắt vừa nói với Phương Điềm.

“Phó Tư Viễn chưa làm gì mình nhưng…mình muốn gặp cậu có được không? Có chuyện mình muốn nói với cậu!”

“Được, cậu ở nhà đi, mình đến đón cậu!”, Phương Điềm thấy Diệc Tâm đột nhiên muốn gặp mình thì trong lòng bất an. Tuy cô rất giận bạn vì không nghe lời khuyên của mình nhưng thấy Diệc Tâm chủ động gọi thì cũng không còn để bụng muốn trách móc nữa, cô đoán chắc thời gian Diệc Tâm sống bên cạnh tên khốn kia cũng chịu nhiều khổ sở rồi!

Dương Tú Hiên đang ngồi bắt chéo chân ở sô pha xem báo nghe tiếng bước chân nặng nề từ trên cầu thang thì khó chịu đưa mắt nhìn, bà ta vốn dĩ là người ưa xét nét, để ý từng chuyện vặt vãnh. Từ lúc Phó Tư Kỳ chết đi vì tai nạn giao thông bà ta đã nghĩ rằng Diệc Tâm chính là kẻ gieo rắc tai ương nên càng căm ghét cô hơn, nếu như không phải vì gia sản của Diệc gia thì đời nào bà chấp nhận cho con trai cưng Phó Tư Viễn cưới cô về làm vợ.

“Bầu bì vượt mặt rồi mà không yên phận ở nhà đi, còn vác bụng đi đâu đấy hả? Thấy chồng vừa ra khỏi nhà đã muốn trốn đi chơi bời bên ngoài”

Nếu như là Diệc Tâm của trước đây chắc hẳn cô đã rất hoảng sợ mà không dám cãi lời mẹ chồng nhưng cô đã biết bộ mặt thật của mẹ con Dương Tú Hiên nên chỉ khẽ cười trừ, bình tĩnh đáp lại.

“Hôm nay con có hẹn với bạn, bây giờ Phương Điềm cũng đến tận cửa đón nên con đi một chút thôi rồi về ngay!”

Dương Tú Hiên bĩu môi dài thườn thượt.

“Tôi chả rảnh rang mà lo cho cô, tôi chỉ lo cho cháu nội của tôi thôi, nhỡ có bề gì thì cô gánh nổi sao?”, hóa ra bà ta vẫn chưa biết đứa trẻ này không phải là con của Phó Tư Viễn nên vẫn còn coi trọng nó một chút. Gã ác quỷ đó quả thật tâm tư khó dò, chỉ vì dẫm đạp cô dưới chân không cho cô có cơ hội trỗi dậy mà phải làm đến mức này. Vậy thì cô nhất định phải dùng thủ đoạn của hắn đối phó với hắn.

“Mẹ yên tâm, con không phải là thú dữ mà không biết yêu thương con mình. Đứa trẻ này con nhất định sẽ bảo vệ cẩn thận!”, vừa nói Diệc Tâm vừa vỗ nhẹ vào bụng một cách âu yếm, lần này cô nhất định bảo vệ bé con thật tốt. Dù cho ba của nó là ai đi chăng nữa nhưng trẻ con không có tội, những mưu tính lừa lọc của người lớn chẳng hề liên quan đến trẻ con.

“Hừ, đúng là thứ không có cha mẹ dạy, ăn nói trả treo với cả người lớn!”, Dương Tú Hiên cố ý nói lớn cho Diệc Tâm nghe nhưng cô vẫn phớt lờ nhanh chóng đi ra cửa.

Diệc Tâm đi thong thả qua khuôn viên rộng lớn với nhiều cây xanh rợp bóng, trời đã ngả về chiều mát mẻ dễ chịu, hương hoa mộc tê lan trong gió thoang thoảng, cảm giác được sống này thật tốt biết bao nhiêu! Cô vừa ra khỏi cổng liền nhìn thấy chiếc xe màu vỏ đỗ quen thuộc của Phương Điềm, sự lo âu trong lòng cô cũng vơi đi quá nửa, Diệc Tâm rảo bước đến gõ nhẹ vào kính xe. Phương Điềm đang nhắn tin trên điện thoại nghe tiếng động liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ gầy gò ốm yếu của bạn thấy bất chợt thấy trong lòng có chút xót xa. Cô vội vàng mở cửa hông.

“Cậu lên xe đi, muốn đi đâu nào?”

Ngay khi Diệc Tâm chật vật ôm bụng leo vào xe thì Phương Điềm cũng nhìn ra sự khác lạ, cô tròn mắt kinh ngạc.

“Cậu…đang mang thai ư?”

Diệc Tâm biết Phương Điềm muốn hỏi gì, cô khẽ gật đầu.

“Đúng, nhưng đứa trẻ không phải con của Phó Tư Viễn!”

“Cái gì, sao…sao có thể? Cậu rất yêu hắn kia mà!”, Phương Điềm đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

“Mình đi đến quán trà ở gần trường đại học đi, rồi mình sẽ kể với cậu tất cả!”

“Ừ, đi thôi!”

Diệc Tâm ngồi đối diện với Phương Điềm, ánh mắt không giấu diếm nỗi vui mừng. Cô biết ít nhất bây giờ cô không phải đối mặt với mọi chuyện một mình nữa.

“Phương Điềm, trước đây là mình quá dại dột không cân nhắc mọi thứ kỹ càng. Cậu nói bây giờ mình phải làm thế nào để thoát khỏi cuộc hôn nhân này?”

Phương Điềm lo lắng nắm lấy tay bạn, ánh mắt cô không dấu được sự thương cảm.

“Trong suốt thời gian qua cậu đã gặp chuyện gì vậy?”

“Phó Tư Viễn đã ngoại tình với Vương Hạ Chi…hơn nữa hắn ta còn âm thầm chuốc thuốc cho mình ngủ với người khác, thế nên đứa trẻ này không phải con của hắn. Mình nghĩ chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi hắn sẽ ra mặt vạch trần sự thật này để tống cổ mình ra khỏi nhà”, Diệc Tâm thận trọng nói hết những gì sẽ xảy ra trong tương lai cho Phương Điềm nghe nhưng không nhắc đến chuyện cô đã sống lại một cách hoang đường, ngay cả bản thân cô còn không thể nào tin nổi thì sao có thể bắt người khác tin kia chứ!

Phương Điềm mím môi nắm chặt tay thành nắm đấm.

“Hắn quả thật là một tên khốn nạn, cậu có biết lý do tại sao mình trước giờ vẫn luôn không có thiện cảm với Phó Tư Viễn hay không?”

“Mình chỉ biết là cậu ghét Phó Tư Viễn vì anh ta lợi dụng tình cảm của mình đối với Phó Tư Kỳ mà tiếp cận mình. Còn lại…mình không rõ!”

“Không chỉ là chuyện đó đâu, cậu còn nhớ vụ hỏa hoạn ở Diệc gia lúc cậu vừa kết hôn được 2 tháng hay không?”











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Diệc Tâm sững người ra trước câu hỏi của Phương Điềm. Cô không phải là không nhớ mà không bao giờ muốn nhớ đến ký ức đau lòng đó. Cô đã tận mắt nhìn thấy ba mẹ mình bị chết cháy một cách thảm khốc trong biệt thự của Diệc gia.

“Diệc Tâm, con mau chạy đi! Nhanh!”, ba cô – Diệc Ninh dứt khoát đẩy cô ra khỏi cửa hông trước khi một thanh xà lớn bị thiêu rụi rớt thẳng từ trên nóc nhà xuống đánh “ầm” một cái chắn ngang cửa.

“Không ba ơi, chúng ta cứu mẹ, cả nhà chúng ta cùng chạy khỏi nơi này!”, Diệc Tâm hốt hoảng gào khóc tính lao vào trong nhưng một cánh tay vạm vỡ đã giữ chặt lấy cô.

Ánh mắt của chủ nhân nhà họ Diệc lóe lên một tia nhìn đau đớn, ông lắc đầu.

“Không kịp đâu, mẹ con bị thương nặng lắm, không thể nào chạy kịp. Ba phải ở lại đây với mẹ con!”

Biển lửa ngùn ngụt bốc lên, khói mù mịt bủa vây tứ phía, hai mắt Diệc Tâm cay xè, nước mắt giàn giụa chảy ra. Cô ngoái đầu nhìn lại người đang dùng đôi mắt tang thương nhìn cô – Phó Tư Viễn đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, cô níu lấy áo của anh ta van vỉ cầu xin.

“Tư Viễn, mau lên, phải cứu ba mẹ của em! Cứu họ với!”

Phó Tư Viễn lạnh lùng lắc đầu, cô càng muốn vùng ra anh ta lại càng ôm chặt cô hơn, giọng nói như thét vào tai.

“Em đừng càn rỡ nữa, lửa lớn như vậy làm sao có thể cứu người hả? Chờ xe cứu hỏa đến thôi!”

“Không, em phải cứu ba mẹ em! Buông em ra”, Diệc Tâm điên loạn cắn một cái vào tay của Phó Tư Viễn khiến anh ta đau đớn rú lên một tiếng.

Bốp.

Lần đầu tiên từ lúc quen nhau cho đến lúc cưới cô mới bị chồng mình tát một cú như trời giáng vào mặt như vậy, Diệc Tâm đờ người ra nhìn Phó Tư Viễn chằm chằm.

“Anh xin lỗi, nhưng em phải tỉnh táo lại cho anh! Em đừng làm loạn nữa, ba mẹ em không muốn em liều mạng như vậy đâu, em phải sống, Diệc gia chỉ còn trông cậy vào em mà thôi!”

Diệc Tâm đưa mắt nhìn biển lửa hung tàn từ từ nuốt chửng cả căng phòng cùng ba mẹ thân yêu của mình mà khóc nấc lên, cô ôm mặt tựa cả người vào Phó Tư Viễn rồi ngã khuỵu không còn biết gì nữa. Đến khi cô thức dậy thì đã là nửa đêm, căn phòng tịch mịch không một bóng người, cô huơ tay sang bên cạnh – không thấy Phó Tư Viễn đâu cả liền hoảng sợ kêu lên.

“Phó Tư Viễn, anh đâu rồi!”

Có tiếng mở cửa lách cách rồi một bóng người lách vào phòng.

“Anh đây! Em dậy rồi à!”, bàn tay to bè đó theo thói quen xoa đầu cô.

“Sao em lại về đây? Bố mẹ em đâu, em muốn gặp họ?”

“Em đang nói mớ à, họ đã mất cả rồi, thi thể được an táng ở nghĩa trang thành phố. Hôm nào em khỏe lại anh sẽ đưa em đi viếng mộ!”

Diệc Tâm đẩy Phó Tư Viễn ra…cô hoàn toàn không thể nào chấp nhận được sự thật ba mẹ mình đã vĩnh viễn không còn nữa.

“Anh nói dối…ba mẹ em sao có thể mất được, sao có thể! Anh gạt em, gạt em đúng không?”

Diệc Tâm đưa tay túm lấy áo của Phó Tư Viễn giật mạnh khiến anh ta tức giận xô cô ngã xuống đất.

“Em lên cơn gì đấy hả? Ba mẹ em chết cả rồi, tất cả chỉ còn là một nhúm tro tàn mà thôi! Diệc Tâm, nhìn anh đi, bây giờ anh chính là người thân duy nhất của em, chồng em, em phải tin anh!”

Diệc Tâm đưa đôi mắt đờ đẫn đục ngầu vì khóc quá nhiều nhìn Phó Tư Viễn…cô có nhìn nhầm không, hình như anh ta vừa mới mỉm cười trong khoảng không tranh tối tranh sáng.

Phương Điềm nhìn thấy vẻ thất thần của Diệc Tâm thì chồm đến khẽ lay vai cô.

“Cậu sao thế, mình biết cậu rất đau lòng khi nhắc đến chuyện này nên trước giờ mình đều giấu diếm cậu! Nhưng hôm nay cậu đã tìm đến nhờ mình giúp thì mình nghĩ chuyện này cậu nên biết, Phó Tư Viễn là một kẻ độc ác, khốn nạn đến mức nào!”

Diệc Tâm đưa tay quệt nước mắt, khẽ gật đầu.

“Ừ, mình đã bình tĩnh lại rồi, cậu nói đi!”

“Chuyện hỏa hoạn ở Diệc gia sau khi có kết quả điều tra thì phát hiện ở khu vực nhà bếp có tàn thuốc lá – trên đó có AND của Phó Tư Viễn. Chứng tỏ hắn ta đã xuất hiện ở đó, hơn nữa trên một mảnh nhựa còn sót lại của bình cồn dùng để khử trùng, tẩy rửa cũng có dấu vân tay của hắn. Tuy điều này đã bị luật sư của hắn cãi bay cãi biến trước tòa rằng có AND của những người khác nữa chứ không phải chỉ mình hắn vì nhiều người cùng xuất hiện lúc đó! Nhưng ba mình nói Phó gia đã dùng tiền bịt miệng cảnh sát điều tra nên vụ hỏa hoạn ở nhà cậu mới chìm vào im lặng như thế! Ba mình trong Cục cảnh sát biết chuyện lên tiếng thì ngay sau đó liền bị thuyên chuyển công tác. Nếu như gia đình cậu chỉ còn một mình cậu thôi thì tất cả tài sản của Diệc gia sẽ thuộc quyền thừa kế của cậu, nếu như cậu nói hắn đã chuẩn bị bằng chứng đuổi cậu ra khỏi nhà thì có khả năng sẽ chiếm đoạt tất cả tài sản của Diệc gia”

Diệc Tâm căm phẫn nghiến răng, day dứt tự trách cứ bản thân.

“Trời ơi, mình không thể ngờ năm đó Phó Tư Viễn lại là kẻ đứng sau hại chết ba mẹ mình. Đứa con ngu ngốc là mình đây lại chính là kẻ tự tay rước sói vào nhà, nếu như mình nghe lời cậu từ sớm thì có phải ba mẹ mình không phải chết thê thảm thế không!”

“Ban đầu mình chỉ cảm thấy hắn ta có vẻ gian manh chứ không ngờ lại lòng lang dạ sói đến mức dám xuống tay giết người như vậy, nếu biết thế thì sống chết gì mình cũng không để cậu kết hôn với hắn!”











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Phương Điềm ôm lấy Diệc Tâm an ủi.

“Thôi, mọi chuyện cũng đã qua rồi, bây giờ mình phải tìm cách đối phó với Phó Tư Viễn trước khi hắn ta làm hại đến cậu và đứa bé! Cậu có dự định gì không?”

Diệc Tâm gật đầu. Phương Điềm nói đúng, điều cần làm bây giờ là có đủ bằng chứng buộc tội hắn trước khi hắn ra tay với cô.

“Trước mắt mình muốn ly hôn với Phó Tư Viễn, nhưng cần phải lấy được bằng chứng ngoại tình của hắn với Vương Hạ Chi. Cậu có biết thám tử nào có thể thực hiện yêu cầu này không, hắn ta cũng khá cẩn thận đấy, luôn hẹn tình nhân ở những nơi sang trọng phải có thẻ VIP mới vào được!”

Phương Điềm chống tay lên cằm suy nghĩ một lát rồi reo lên.

“Có một người làm được, cậu còn nhớ Phương Mạt Bắc không?”

“Em trai cậu đúng không, nhưng chuyện này có hơi riêng tư, mình ngại để em ấy nhúng tay vào!”

Phương Điềm bật cười.

“Cậu đừng lo, Mạt Bắc tuy không theo nghiệp Cảnh sát của ba mình nhưng cũng có hứng thú với luật pháp nên đã đi học Luật, sau đó mở một văn phòng thám tử riêng. Nghe nói cũng làm ăn được lắm, nhiều người tìm đến nên khá nổi tiếng trong thành phố Trữ Châu này!”

“Thế à, vậy thì may quá, nếu là người cũng Mạt Bắc thì mình cũng yên tâm rồi! Mình cần ép Phó Tư Viễn ly hôn trước khi hắn tung những hình ảnh dàn dựng đó. Nếu như mình bị vu khống trước thì khả năng mất hết tài sản phải ra đi tay trắng là điều hiển nhiên”, Diệc Tâm thở phào nhẹ nhõm.

“Ừ, vậy để mình nhờ Mạt Bắc, sau khi ly hôn rồi chắc chắn cậu không thể nào ở lại Phó gia nữa. Cậu tính sau này thế nào?”

“Mình sẽ rồi khỏi thành phố này để sinh con, sau khi đứa bé lớn một chút mới trở lại để thanh toán một lần với Phó Tư Viễn, mình không muốn anh ta phương hại đến đứa bé!”

Bất thình lình có tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới, một nhóm người mặc đồng phục đen bước vào trong quán, người đi đầu tiên dáng vẻ oai phong, khí chất cao ngạo dường như là thủ lĩnh. Người phục vụ thấy khách có gia thế không nhỏ liền khúm núm chạy đến bên cạnh nghe căn dặn, mặt anh ta thoáng biến sắc, sau đó toàn bộ nhân viên đều tập trung lại trước mặt nhóm người áo đen kia.

“Chuyện quái gì thế nhỉ?”, Phương Điềm thấy không khí có vẻ kỳ quái liền không nén nổi hiếu kỳ quay ra sau nhìn.

Như để giải đáp cho thắc mắc của Phương Điềm, một cô gái mặc đồng phục của quán đến gần bàn của bọn họ nhỏ giọng áy náy.

“Xin lỗi quý khách, hiện tại quán chúng tôi có chút vấn đề nên xin quý khách ra về hôm khác lại đến ạ! Đây là thẻ ưu đãi để đền bù tổn thất vì đã xảy ra chuyện không vui này ạ!”

Phương Điềm đưa mắt liếc nhìn nhóm người áo đen một cách tò mò rồi hỏi nhỏ cô nhân viên.

“Quán của cô mượn tiền bọn xã hội đen mà không trả nên bọn họ đến siết nợ à, nếu đã đóng cửa rồi vậy thẻ này sao còn sử dụng được nữa?”, Phương Điềm xoay xoay chiếc thẻ trên tay một cách hời hợt thẳng thừng hỏi.

Cô nhân viên nghe đến đây thì mặt ửng hồng lúng túng xua tay, vội vàng giải thích.

“Không phải xã hội đen đâu…chị hiểu lầm rồi! Người đó là ông chủ của chúng tôi, hôm nay ông chủ có hẹn xem mặt với một tiểu thư nên mới cần không gian riêng tư ạ!”

Diệc Tâm phì cười vì sự hiếu kỳ tróe nghoe của cuộc đối thoại này.

“Thì ra là Thiếu gia cao lãnh soái khí hẹn hò mỹ nhân, chúng ta không nên cản trở nữa. Diệc Tâm, chúng ta đi thôi!”

Nói rồi Phương Điềm nhanh nhẹn đi đến bên cạnh đỡ Diệc Tâm đứng dậy, cả hay cầm túi đi ra ngoài.

Bịch.

Chiếc túi đeo bên vai của Diệc Tâm do va phải người mặc áo đen cao lãnh kia mà rơi phịch xuống đất.

“Đi đứng kiểu gì thế hả?”, một người có vẻ như cận vệ của anh ta nắm vai Diệc Tâm quát lên thì bị Phương Điềm tức giận hất tay ra.

“Do ông chủ của các người không để ý va phải chúng tôi thì có, không xin lỗi mà còn tính kiếm chuyện à?”

Người cận vệ tính nói lại thì bị người đàn ông áo đen đưa tay ngăn cản. Anh ta lúc này mới đưa mắt nhìn Diệc Tâm và Phương Điềm, ánh mắt đột ngột sáng lên một tia kinh ngạc – là vợ của Phó Tư Viễn, cô ấy còn đang mang thai.

“Xin lỗi, là tôi không nhìn thấy cô!”

“Không sao, không sao, tôi hậu đậu quá! Mình đi thôi Phương Điềm, đừng cãi nhau nữa!”

Âu Thần Hi nhíu mày, trong lòng anh tựa như có một đợt sóng lớn cồn cào, anh vẫn nhớ như in gương mặt thanh tú cùng những đường nét tuyệt diễm của cô gái đêm đó bên cạnh anh. Hơi thở nồng nàn cùng những cảm giác thân mật không thể nào quên được ùa vào tâm trí. Anh không biết rốt cục Phó Tư Viễn muốn giở trò gì mà lại lén lút bày ra cái bẫy tình đó, còn cả gan kéo anh vào tròng, nhưng có vẻ như cô gái này chẳng hay biết gì cả, cũng không hề nhớ mặt anh. Biểu cảm dửng dưng của cô đã nói lên tất cả.











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




“Hi Thần, tối nay cậu đến phòng tôi một chút, có việc cần sai bảo cậu!”, Phó Tư Viễn ngồi trên trường kỷ đưa đôi mắt khinh khỉnh nhìn Âu Thần Hi lúc này đang mặc một bộ đồng phục bảo vệ với cái tên giả - Hi Thần.

“Vâng cậu chủ, khoảng mấy giờ ạ?”

“Trễ trễ một chút đi, khoảng hơn 11 giờ tối! Phòng riêng của tôi trên tầng 2, cứ vào không cần gọi tôi trước đâu”

“Vâng.”

Âu Thần Hi vẫn chưa hiểu ý định của tên Phó Tư Viễn này là gì nhưng anh cần tiếp cận hắn ta nhiều hơn nên gặp riêng như thế cũng tốt, có thể thăm dò động tĩnh của hắn. Nếu như không phải vì cái chết đầy ủy khuất của Âu Kiến Hi – người em trai duy nhất thì có lẽ anh cũng không dễ gì từ bỏ thân phận Đại Thiếu gia cao quý của Tập Đoàn Âu Dương để đi làm một tên bảo vệ quèn như thế này trong suốt mấy tháng trời qua. Phó Tư Viễn lẫn mẹ anh ta còn không vừa mắt anh nên cũng nhiều lần kiếm chuyện để hoạnh họe đủ thứ…

Âu Thần Hi theo hẹn đúng 11 giờ tối liền đi đến phòng của Phó Tư Viễn, anh khẽ gõ cửa nhưng bên trong không có người nào đáp lại. Cửa phòng vốn chỉ khép hờ, dưới lực tác động của Thần Hi liền bật tung ra. Phía bên trong chỉ có một chiếc đèn ngủ neon màu mật ong chiếu sáng, ánh sáng lờ mờ không rõ nhưng có một mùi hương kì lạ phảng phất khắp không gian rộng lớn.

“Phó Thiếu gia, cậu có đó không?”, không một tiếng trả lời, câu hỏi của Âu Thần Hi cứ thế chìm vào hư không.

Trong lòng Âu Thần Hi dấy lên một tia lo ngại, có vẻ như đây làm một cái bẫy của Phó Tư Viễn nhưng làm sao mà hắn biết được thân phận thực sự của anh chứ. Quyền lực thâu tóm của Âu Dương thị không hề nhỏ, anh đã ra lệnh phong tỏa tất cả tin tức của mình, ngay cả một chút sơ hở cũng không có. Huống chi Phó gia tuy có gia sản nhưng chẳng bằng 1 phần một triệu của Âu Dương thị, mà theo tin tức anh nắm được thì phần lớn gia sản hiện nay đều có một phần không nhỏ của Diệc gia cộng vào sau hôn lễ của đôi bên. Có tiếng thở nhè nhẹ làm cho Âu Thần Hi giật mình, anh dè chừng nhìn về chiếc giường lớn ở cạnh cửa sổ, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào khi gió lay động tấm rèm bằng tơ mỏng để lộ một dáng phụ nữ yểu điệu nằm gối đầu lên tay đang ngủ say sưa.

Dung nhan tuyệt mỹ của nữ nhân khiến tim của Âu Thần Hi chậm lại một nhịp, sóng mũi cao thanh tú trên gương mặt trái xoan trắng muốt, đôi môi đỏ mọng như một quả anh đào vừa chín tới. Anh nghe cả người nóng ran lên, mùi hương kia càng lúc càng nồng đến cực độ, Âu Thần Hi cau mày che mũi lại – là Kỳ Tử Hương, thứ mê dược chết tiệt.

“Phó Tư Viễn, tên khốn này lại dám bỏ thuốc mình ư?”

Âu Thần Hi loạng choạng đứng không vững, cả người bứt rứt khó chịu tính ra khỏi phòng thì chân dính dấp vào nhau khiến anh ngã xuống giường. Chiếc chăn mỏng trên người mỹ nhân vô tình rơi xuống, thân hình tuyệt mỹ như tượng tạc hoàn toàn khỏa thân, làn da trắng mịn màng như ngọc tỏa sáng dưới ánh trăng khiến cho Âu Thần Hi tựa như ngủ mê, cộng thêm hương mê kích tình khiến anh không kiềm được mà kéo thân thể mềm mại đó về phía mình. Mùi hoa bách hợp ngọt ngào từ mái tóc dày đen óng như một dải lụa xõa xuống vai khiến anh muốn trầm luân không lối thoát. Bẫy thì sao chứ…anh không thể nào không chế hạ thân được nữa, cứ thế điên cuồng ngấu nghiến hôn lên đôi môi ngọt như mật của mỹ nhân kia. Mà cô trong cơn mê cũng bất giác đáp lại anh, ghì chặt lấy anh quấn quít không buông. Tiếng kêu khẽ kiều mị phát ra khiến cho Âu Thần Hi càng thêm kích thích, dục vọng chiếm hữu trong anh càng dâng cao hơn. Anh cứ thế mà tiến vào nơi tư mật của nữ nhân khiến cô không ngừng run rẩy, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, dịu dàng nũng nịu như một con mèo nhỏ. Sau cơn mê loạn cả hai ôm chặt lấy nhau chìm vào giấc ngủ.

Đến khi hơi mê tình dược dần tan đi thì Âu Thần Hi mới đột ngột bừng tỉnh, anh luống cuống ngồi dậy nhìn hiện trường xộc xệch xung quanh đau khổ ôm đầu. Mỹ nhân nằm bên cạnh dường như không hề hay biết gì vẫn ngủ say sưa, hơi thở đều đều phát ra. Âu Thần Hi nhìn thấy trời còn chưa sáng hẳn thì hấp tấp mặc quần áo tính rời đi thì bị một vệt máu đỏ hiển hiện rõ mồn một trên giường thu hút! Cô gái này vẫn còn là xử nữ ư? Không nhẽ cô ấy cũng là người bị hại như anh, thân phận của cô là ai? Nhưng một người đàn ông như anh không cho phép mình chạy trốn, anh muốn lay cô dậy giải thích một chút!

“Cô ơi, dậy đi!”, nhưng cô gái kia vẫn không có vẻ gì sẽ tỉnh dậy. Âu Thần Hi nhìn vội sang bàn trang điểm bên cạnh thì nhìn thấy vỏ thuốc ngủ lăn lóc. Cô gái này ngay từ đầu đã bị cho uống thêm thuốc ngủ sao?

Có tiếng bước chân từ ngoài hành lang vọng đến khiến cho Âu Thần Hi bị dọa một trận, anh không kịp suy nghĩ nhiều nữa liền nhanh chóng mặc quần áo vào rồi lẻn ra khỏi phòng, đây là cái bẫy của Phó Tư Viễn nên không thể nào để cho hắn ta nắm được thóp. Anh còn cần ở lại Phó gia một thời gian dài nữa, tư liệu ở thư phòng của Phó Tư Viễn anh đã nắm gần hết, còn cả ADN của hắn. Nhưng muốn cho một kẻ gian trá như Phó Tư Viễn chịu cúi đầu thật không dễ dàng!











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Sự áy náy vẫn đuổi theo Âu Thần Hi sau chuyện đêm đó suốt một thời gian dài cho đến khi anh vô tình gặp lại cô gái đó ở hoa viên Phó gia. Vừa nhìn thấy hình bóng quen thuộc đó anh liền nhớ đến cái đêm mê muội không lối thoát kia, mặt bất giác mà đỏ bừng bừng. Nếu có thể anh muốn dùng thân phận thật sự Đại Thiếu gia của Âu Dương thị để bù đắp cho cô…nhưng ánh mắt anh va phải gương mặt mà anh căm ghét nhất – Phó Tư Viễn, người đang đi bên cạnh cô gái đó. Anh ta vừa nắm tay vừa nở một nụ cười rạng rỡ âu yếm gọi.

“Diệc Tâm, đi lối này, bây giờ em chính thức đến sống ở Phó gia rồi, hằng ngày anh đều có thể nhìn thấy em! Thật hạnh phúc, vợ yêu!”

Hai chữ “vợ yêu” như một tảng đá nặng đập thẳng vào chân Âu Thần Hi, cô gái mà anh thầm thích rốt cục lại là vợ của Phó Tư Viễn ư? Nếu cô ấy là vợ hắn tại sao hắn lại sắp xếp đưa anh vào phòng của vợ mình, còn chuốc mê dược? Âu Thần Hi cảm thấy nhất thời mơ hồ, không thể nào hiểu nổi cái đầu của tên cáo già Phó Tư Viễn đang nghĩ gì! Anh âm thầm lùi về phía sau, nhìn theo bóng của Diệc Tâm từ từ đi khuất vào trong Phó gia.

Sau đó không lâu, khi tất cả tư liệu về những gian dối của Phó Tư Viễn đều đã thu thập đầy đủ Âu Thần Hi lặng lẽ rời khỏi Phó gia. Anh đang chờ thời cơ thích hợp nhất để báo cáo chuyện sai phạm này lên Hiệp hội thương mại của thành phố Trữ Châu xử lý, tuy bằng chứng hãm hại Âu Kiến Hi không còn nữa nhưng Âu Thần Hi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ bỏ cuộc.

Chỉ có điều anh không ngờ lại gặp lại Diệc Tâm ở đây, nhìn thấy cô cùng đứa trẻ trong bụng khiến anh có chút nhói lòng…nếu anh ra tay với Phó Tư Viễn chẳng phải Diệc Tâm sẽ mất chồng, con cô sẽ mất cha hay sao, anh thật sự không nỡ để cô lâm vào cảnh tan cửa nát nhà như thế! Âu Thần Hi lại một lần nữa đưa mắt lưu luyến nhìn theo bóng lưng của người trong lòng dần dần rời xa mà không thể nào làm gì được.

“Thiếu gia, Cố Tiểu thư đến rồi ạ!”

Nhìn thấy cậu chủ cứ ngây người ra sau khi va chạm với hai người phụ nữ kia nên hộ vệ của Âu thị liền lên tiếng nhắc nhở.

“Ừ, tôi biết rồi!”

Hôm nay chính là ngày xem mắt của Âu Thần Hi với vị tiểu thư con nhà trâm anh thế phiệt bậc nhất của Trữ Châu này – Cố Tịnh Nghi. Mối hôn sự này do chính Âu Lương Thần – cha của Âu Thần Hi đứng ra sắp đặt, không chỉ vì anh là con trai trưởng của Âu gia mà còn là đứa con trai duy nhất của chính thất, càng sớm sinh người thừa kế cho Âu gia ngày nào càng tốt chừng nấy. Mặc dù Âu Thần Hi cực kỳ bài xích hôn nhân sắp đặt nhưng trước dự đe dọa đòi sống đòi chết của mẹ mình – Hoa Quỳnh Liên cũng đành xuống nước nghe theo. Hoa Quỳnh Liên năm 18 tuổi đã gả vào Âu gia làm Phu Nhân, sau đó sinh cho Âu Lương Thần 2 đứa con trai xinh xắn đáng yêu như thiên thần nên liền thăng cấp địa vị, một bước lên vị trí Nhất Đại phu nhân, dù cho Âu Lương Thần có lập nhị phòng thì vẫn không được chấp nhận, vị thế cũng thấp kém hơn hẳn. Âu Thần Hi còn có 1 em gái cùng cha khác mẹ là con của Nhị Phu nhân – Tô Nguyệt Lam tên là Âu Ngọc Dao. Chính vì muốn củng cố địa vị của mình mà Hoa Quỳnh Liên luôn nghe theo ý của chồng, thúc giục Âu Thần Hi nhanh chóng thành gia lập thất.

Cố Tịnh Nghi vừa ngồi xuống ghế vừa đưa mắt nhìn xung quanh tỏ vẻ khó chịu, không ngờ Âu Thiếu gia gia thế hiển hách lại hẹn gặp cô ở một quán trà tầm thường như thế này, chẳng phải Âu thị có rất nhiều nhà hàng khách sạn đạt chuẩn 5 sao hay sao chứ? Nghĩ thế nên Tịnh Nghi chun mũi ra chiều khó chịu.

“Cố tiểu thư, thực đơn đây, cô uống món gì?”

Cố Tịnh Nghi đưa mắt liếc nhìn một cách coi thường rồi đưa tay được sơn sửa rất trau chuốt chọn đại một món. Nhìn thấy thái độ của Tịnh Nghi, Âu Thần Hi mỉm cười ý nhị.

“Cố Tiểu thư khó chọn à, hay uống thử món đặc biệt của quán này đi! Một trà hoa hồng Anh quốc pha mật ong trắng và chanh vàng thêm một chút muối hồng Hymalaya cho Cố Tiểu thư!”

Nhân viên phục vụ của quán đều tròn mắt kinh ngạc, cậu chủ đây là muốn làm gì thế, ở quán làm gì có món nào kỳ quái như thế. Không lẽ là sở thích của vị tiểu thư kia? Nhưng bọn họ cũng chẳng thắc mắc nhiều, ngay lập tức đi làm.

Không chờ cho Cố Tịnh Nghi kịp lên tiếng Âu Thần Hi đã nhanh chóng gọi món, mặt của cô ta cứ thế mà đen đi mấy phần. Nhưng nhìn gương mặt điển trai cùng vẻ ngoài soái khí của anh nên Cố Tịnh Nghi cố nén cơn giận xuống, cô nhoẻn miệng cười ra vẻ đài các.

“Cảm ơn anh đã có lòng chọn giúp em, món anh chọn chắc hẳn rất đặc biệt!”

Âu Thần Hi khẽ gật đầu cười.

“Dĩ nhiên rồi, hi vọng cô uống rồi sẽ nhớ mãi đến tôi!”

Cố Tịnh Nghi nghe xong liền đỏ mặt, nghe đồn Đại Thiếu gia này rất lạnh lùng không ngờ lại nói được mấy lời hoa mỹ ngọt ngào như vậy.

Món nước “đặc biệt” rốt cuộc cũng được mang ra.

Phụt.

Vừa uống vào một ngụm Cố Tịnh Nghi liền cau mày phun ra, thứ nước vừa đắng vừa chua vừa mặn thật sự không thể nào nuốt nổi. Âu Thần Hi, anh ta muốn trêu đùa cô, lời anh ta nói hoàn toàn không phải là thật.

“Anh…anh là đang muốn chọc tức tôi!”

Cố Tịnh Nghi vừa giận vừa thẹn cứ ấp úng mãi mới nói ra được, tức tối xách túi đứng dậy tính bỏ về thì bị Âu Thần Hi kéo lại. Trên miệng anh vẽ thành một nụ cười gian xảo.

“Tiểu thư, cô còn chưa trả tiền nước mà!”











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




“Cái gì? Anh đang bắt tôi trả tiền nước à?”, Cố Tịnh Như trợn tròn mắt, nhìn Âu Thần Hi như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.

Có nằm mơ cô cũng không tưởng tượng được Thiếu gia giàu có tiền ngàn bạc vạn như anh ta lại bắt một cô gái ngay lần đầu hẹn gặp trả tiền nước, chẳng nhẽ Âu gia keo kiệt đến thế ư? Huống hồ cái thứ mà cô vừa uống là cái quái quỷ gì đó chứ chẳng phải là nước cho người uống nữa kia.

Âu Thần Hi vẫn ung dung không có vẻ gì ngại ngùng.

“Đúng đúng, đáng lẽ ra bữa nay gặp mặt cô phải mời tôi mới đúng đấy. Nhưng tôi nghĩ dù sao cũng nên sòng phẳng thì hơn, vậy tôi với cô mỗi người một nửa nhé! Phục vụ, tính tiền”, Âu Thần Hi dõng dạc gọi to.

Cố Tịnh Nghi mặt đã đen hơn than tổ ong, lật đật rút mấy tờ tiền mệnh giá lớn từ trong ví ra đập mạnh xuống bàn dằn mặt.

“Tôi trả tất cả, không cần chia đôi! Tạm biệt”.

Nói rồi cô gấp gáp bỏ đi, không một lần ngoái đầu nhìn lại.

Âu Thần Hi khẽ nhếch miệng cười, cầm tờ 500 lên đưa cho người phục vụ.

“Phần còn thừa coi như phí phục vụ của mọi người! Đã vất vả rồi”

“Dạ vâng, cảm ơn ông chủ ạ!”

Âu Thần Hi đưa mắt nhìn người hộ vệ, vẫy tay ra hiệu cho anh ta đến gần.

“Chuẩn bị xe đi, tôi đến văn phòng một chuyến”

Trần Minh – hộ vệ thân cận nhiều năm của Âu Đại Thiếu gia nhìn sắc mặt vui vẻ của chủ nhân bất giác không kiềm được mà buộc miệng hỏi.

“Thiếu gia, chuyện hẹn hò hôm nay với Cố Tiểu thư…tôi e rằng sẽ sớm đến tai Lão gia và Phu nhân mất!”

“Cậu lo sợ cái gì chứ, tôi chính là cố ý thể hiện như thế để cho cô ta ghét tôi ngay từ đầu. Chỉ có như thế tôi mới dễ dàng thoát khỏi cuộc hôn nhân lợi ích này. Hơn nữa thái độ của Cố Tiểu thư này có vẻ không tốt chút nào, quá kênh kiệu, vừa nhìn tôi đã không có cảm tình rồi!”

“Thiếu gia đúng là suy tính chu toàn…”

“Chuyện lần trước tôi nói cậu tìm hiểu đến đâu rồi, chuyện lúc Âu Kiến Hi còn đi học ở trường cấp 3 đấy! Có liên lạc được với những thầy cô cũ hay không?”

Trần Minh lắc đầu.

“Thầy cô giáo cũ của Nhị Thiếu gia hầu hết đều đã lớn tuổi về hưu cả rồi, nhưng tôi có liên hệ với một bạn học của Nhị Thiếu gia, anh ta có biết sơ qua về mối quan hệ giữa cậu chủ với Phó Tư Viễn trước đây!”

Ánh mắt Âu Thần Hi lóe lên tia căm phẫn.

“Hẹn anh ta càng sớm càng tốt đi, tôi rất nôn nóng phơi bày chuyện này ra ánh sáng! Dứt điểm mối oán thù này càng sớm càng tốt”

“Dạ vâng!”

Phương Điềm không chở Diệc Tâm về nhà ngay mà đưa cô về nhà mình trước, dù sao Phó gia không phải là nơi an toàn để nói những chuyện cơ mật.

“Cậu nói Phó Tư Viễn đã chuốc thuốc mê cậu trong đêm phát sinh quan hệ đó, vậy cậu có nhớ được người mà hắn ta đưa đến không?”

Hiện tại Diệc Tâm vẫn chưa nắm trong tay số hình ảnh đó, những tấm hình mà tên Phó Tư Viễn ném vào cô trước lúc cô sống lại chỉ còn nhớ mang máng một góc nghiêng rất đẹp đẽ, hoàn hảo…có đôi chút từa tựa người cô vừa chạm phải ban nãy ở quán trà, nhưng Diệc Tâm ngay lập tức loại ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Sao có thể chứ, Vương Hạ Chi đã nói với cô đó là một tên bảo vệ quèn thôi, không thể nào là soái ca cao lãnh toát lên khí chất quý phái kia được. Hơn nữa lúc nãy anh ta cũng không có vẻ gì là nhận ra cô, thật là đau đầu!

“Mình nghe bọn họ nói với nhau người đó là một tên bảo vệ thấp kém mà thôi nhưng mình chưa từng nhìn thấy anh ta trong Phó gia, chỉ nhớ mang máng anh ta có chiếc mũi rất thẳng, đường nét đều tuấn mỹ!”

“Bí ẩn vậy nhỉ, làm mình cũng tò mò theo! Mình không biết nói ra lời này có tàn nhẫn với cậu hay không nhưng thật sự cậu không mang thai con của Phó Tư Viễn cũng là tốt cho đứa bé. Nếu cha của nó là một tên giết người không gớm tay như thế thì lớn lên nó sẽ như thế nào!”

Diệc Tâm gật gật đầu. Hình ảnh tàn nhẫn trước kia lại ập đến tràn ngập đại não, máu tươi tanh tưởi dính dấp, những cái tát đau buốt giáng xuống như trút…thật kinh khủng nếu đứa bé có một người cha tàn tệ như vậy!

Phương Điềm nhìn thấy vẻ ưu tư của Diệc Tâm thì lo cô nghĩ ngợi lung tung liền vỗ vai cô an ủi.

“Cậu đừng quá phiền não ảnh hưởng đến đứa trẻ! Sau khi có bằng chứng ngoại tình của Phó Tư Viễn rồi mình sẽ nhờ Mạt Bắc giúp cậu điều tra tung tích của cha đứa bé. Nếu như cậu có thể ép hắn ta giao ra đống ảnh mà hắn dùng để uy hiếp cậu thì dựa vào đó có thể dễ dàng tìm kiếm hơn!”

“Cũng đúng, trông đợi vào trí nhớ cá vàng của mình thật không khả quan mà!”

Phương Điềm đi vào nhà bếp lấy ra một cốc nước cam đưa cho Diệc Tâm rồi ngồi xuống ghế đối diện.

“Mình đưa cậu đến đây là để cậu gặp Mạt Bắc luôn, chúng ta nên bắt tay vào việc càng sớm càng tốt”

“Ừ, mình nghĩ tối nay là thích hợp nhất. Phó Tư Viễn nói với mình hắn ta đi họp cổ đông nhưng thật ra là đi tổ chức sinh nhật cho cô người yêu bé nhỏ của hắn – Vương Hạ Chi! Có thể hắn ta sẽ dùng tên của người yêu để đặt phòng nhằm tránh để lộ thông tin hẹn hò của cả hai. Có thể bắt đầu điều tra từ đây”

“Hợp lý! Những động tĩnh khác ở Phó gia cậu cũng nên chú ý một chút. Mình không tin hắn không có sơ hở.”











Vợ Yêu Ngang Bướng Ngày Ngày Bỏ Trốn




Phương Điềm nghe tiếng bước chân bên ngoài hành lang thì nôn nóng chạy ra xem, cô phấn khởi reo lên.

“Diệc Tâm, cậu xem, Mạt Bắc về rồi này!”

Diệc Tâm trước đây rất thân thiết với Phương Điềm nên cũng thường xuyên về nhà bạn chơi, cả nhà Phương Điềm đều yêu quý cô, đặc biệt là cậu út Mạt Bắc. Cậu nhóc luôn quấn lấy Diệc Tâm, luôn miệng gọi “chị hai, chị hai”, hơn nữa còn khen cô xinh đẹp, hiền dịu hơn hẳn Phương Điềm nên cô cũng sớm coi như có thêm 1 đứa em trai nhỏ mọi chuyện đều rất mực cưng chiều Mạt Bắc. Nhà của Diệc Tâm chỉ có một người con gái duy nhất là cô, là con một nên Diệc Tâm rất cô đơn. Lần nào đến nhà Phương Điềm nhìn cả nhà đông vui cô cũng thấy rất ấm áp, vui vẻ.

Phương Mạt Bắc vừa từ chỗ làm về nhà, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Phương Điềm đứng chờ sẵn, cậu vô cùng kinh ngạc.

“Chị, sao hôm nay lại có lòng tốt ra đón em vậy?”

Phương Điềm nhón chân lên cốc vào trán em trai, nhăn mặt.

“Bớt xỏ xiên chị đi, có việc cần nhờ vả em đấy, Thiếu gia!”

“Không giúp. Lần nào giúp chị cũng chẳng có tiền công, em không làm nữa!”

“Em nói đó nhé, đừng có mà trở mặt với chị!”, Phương Điềm nói rồi kéo tay Mạt Bắc vào trong khiến cậu loạng choạng xém ngã.

Phương Mạt Bắc vừa nhìn thấy Diệc Tâm thì tròn mắt kinh ngạc, không nói nên lời.

“Chị…chị Diệc Tâm sao! Em không hoa mắt chứ?”

Diệc Tâm mỉm cười nhìn cậu em trai nhỏ đã lâu mới gặp lại.

“Không hoa mắt, là chị thật đây!”

Phương Mạt Bắc quay đầu sang nhìn Phương Điềm khẽ nhíu mày hỏi nhỏ, cậu đã nhìn thấy Diệc Tâm đang mang thai.

“Chuyện chị nói nhờ em giúp là chuyện của chị Diệc Tâm à?”

“Ừ, thằng nhóc bộp chộp này, chưa gì em đã từ chối! Bây giờ thì có chịu giúp hay không?”

Phương Mạt Bắc gãi đầu gãi tai cười trừ.

“Chuyện của chị Diệc Tâm dĩ nhiên em sẽ hết lòng giúp đỡ chứ!”

“Cái thằng nhóc thiên vị này, mau cất đồ đạc đi rồi ngồi xuống đây cho chị!”

Diêc Tâm nhìn hai chị em Phương Điềm đấu khẩu mà thấy trong lòng vui vẻ nhẹ nhõm, cô phát hiện từ khi mình kết hôn với Phó Tư Viễn chưa bao giờ trong lòng cô thấy thoải mái như thế này. Ở bên cạnh những người mình có thể tin tưởng đúng là yên tâm hơn rất nhiều.

Phương Mạt Bắc quay trở lại phòng khách, cậu nhóc nhỏ bám đuôi ngày nào nay đã trổ mã thành một thanh niên cao lớn, anh tuấn khác lạ, duy chỉ có tính cách sôi nổi là vẫn như cũ, không hề thay đổi.

“Chị gặp phải rắc rối gì sao Diệc Tâm? Nhìn chị có vẻ hốc hác đi đấy!”

Diệc Tâm gật gật đầu xác nhận.

“Chị nghe Phương Điềm nói em có mở một văn phòng thám tử, có thể giúp chị thu thập bằng chứng ngoại tình của Phó Tư Viễn hay không?”

“Anh ta ngoại tình với ai, chị có biết thông tin về nơi anh ta hay lui tới không?”

“Với Vương Hạ Chi. Em xem thử thông tin của nơi này xem, chị vô tình tìm được trong văn phòng làm việc của anh ta!”

Trung Tâm Du Thuyền Victoria

Phương Mạt Bắc cau mày.

“Chị nghĩ Phó Tư Viễn có liên quan đến nơi này à?”

“Ừ, hôm nay là sinh nhật của Vương Hạ Chi, anh ta báo sẽ về muộn. Chị nghĩ có thể bọn họ hẹn hò ở đây vì Trung Tâm du thuyền này thuộc quản lý của Vương gia!”

“Vô tình Trung Tâm Du Thuyền này là do bạn của em làm quản lý, em sẽ nhờ cậu ta tìm hiểu xem sao. Cậu ấy là cảnh sát ngầm đang điều tra một vụ án buôn bán chất cấm ở Trung Tâm này, em không ngờ Phó Tư Viễn lại dính dáng vào cái ổ hỗn tạp này!”

“Có khi nào anh ta đang làm việc cho Vương Hồng Bảo – ba của Vương Hạ Chi hay không? Mấy công ty địa ốc mà Phó gia góp vốn đầu tư vào bây giờ đang bị đóng bang hàng loạt, tài chính của Phó gia không khả quan!”

“Số tiền anh ta có được từ hồi môn chị mang vào Phó gia cũng không đủ cho anh ta trang trải à? Em nghe chị Phương Điềm nói hắn ta cũng mặc sức chi tiêu không ít!”

“Với lòng tham không đáy của nhà họ Phó thì chẳng thấm vào đâu cả. Giờ chỉ còn biệt thự mùa đông của Diệc gia là hắn ta còn chưa động vào thôi!”

Phương Điềm đập tay vào nhau, mắt cô sáng lên tựa như phát hiện ra điều gì.

“Cậu nghĩ sao nếu như dọn về đấy sống, dù sao cũng là tài sản của cậu mà!”

Mặt của Diệc Tâm tái đi, cô nhớ đến cảnh tượng thập tử nhất sinh kinh hoàng đó, cả người không thể thoát khỏi rùng mình liên tục. Không, có chết cô cũng không bao giờ quay trở lại nơi ám ảnh đó, đến chết cô cũng không thể nào quên được.

“Không, mình không trở về đó đâu, mình sẽ bán nó đi lấy một ít tiền để trang trải và lo cho đứa bé sau ki mình và anh ta li hôn”

“Vậy cậu tính đi đâu?”, Phương Điềm nhìn vẻ mặt xanh mướt của Diệc Tâm thì lo lắng hỏi.

“Ở quê ngoại mình vẫn còn một người dì ruột, mình muốn về đấy sống cho đến khi đứa trẻ cứng cáp một chút!”

“Về Lãng Xá ư, sao mình chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến người thân này, có đáng tin cậy không?”

“Thật ra dì ấy là chị em sinh đôi với mẹ mình, rất thân thiết! Nhưng sau khi ba mẹ mình mất mình vẫn không dám báo cho dì ấy, dì ấy hiểu lầm mẹ mình giàu sang muốn cắt đứt tình chị em nên vẫn đang giận...”

“Vậy không ổn đâu, để mình đi với cậu về đó! Chuyện hiểu lầm nếu được giải quyết rồi mình mới yên tâm.”

“Ừ, cảm ơn cậu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom