• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (1 Viewer)

  • Chương 82

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
127222.png
Dưới tình huống như vậy, bọn họ phải gây khó dễ thể nào đây?


Khi mọi người nghĩ hết nước hết cái cũng không ra, có người lại nói một câu: “Không bằng khiến chỗ cổ phần ấy loạn lên một chút?”


Giám đốc Triệu không hiểu lắm: “Ý ông là sao?”


Người kia nghĩ một lúc rồi nói: “Dù sao Lâm Mỹ Tinh cũng đã chết, ông cụ nằm đó không biết sống chết thế nào, dựa vào một mình Sở Tây Lâm thì sao hiểu rõ những thứ đó chứ? Nó vốn dĩ không hiểu những việc


trong công ty mà.”


Có một đề nghị như vậy, mọi người đột nhiên như hiểu ra, lúc này bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận.


“Đúng thế, hơn nữa hiện giờ công ty cũng đang rất loạn, tuy mảnh đất kia không cần bồi thường phí vi phạm hợp đồng, thế nhưng đúng là tài chính cũng thiếu không ít. Tuy đối tác đã ký hợp đồng, nhưng vốn đợt


đầu vẫn chưa kịp chuyển tới, những chuyện này đều phải khiến nó nhanh chóng xử lý.”


“Còn có những đối tác vừa và nhỏ kia cũng phải để nó mau mau mời từng người về mới được, bằng không tới hậu kỳ, hạng mục của công ty không thể triển khai được.”


Những người kia nêu ra hết ý xấu này tới ý xấu khác. Nhìn qua đều là những chuyện vất vả mà chả được tác dụng gì.


Rõ ràng bọn họ đang định khiến Sở Tây Lâm mệt chết, khiến anh ta không còn lòng dạ nào tính tới chuyện cổ phần.


Chí ít tạm thời muốn anh ta bỏ suy nghĩ này đi, khiến bọn họ có đủ thời gian củng cố gốc rễ của mình.


Giám đốc Triệu nghe những gì bọn họ nói, tuy ông ta thấy đó cũng không phải ý hay ho gì, thế nhưng nhất thời không có ý tưởng gì tốt hơn.


Trước tiên cứ kéo dài tới đâu hay tới đó.


Dù sao thời cơ cũng phù hợp, hai người lớn trong nhà hiểu rõ ràng mọi chuyện nhất đều không có mặt, công ty cũng đang rối loạn, vừa hay có thể đục nước béo cò.


“Được, vậy cứ làm như thế!”


Giám đốc Triệu đã quyết định dứt khoát như vậy thì những thành viên còn lại lập tức âm thầm ra sức.


Chẳng qua bọn họ cũng không ngốc, dù sao chuyện vẫn chưa hoàn toàn được tiết lộ nên đương nhiên sẽ khuyến khích người nhà họ Sở tự đi gây rối.


Hiện giờ người có chức vụ trong công ty của nhà họ Sở cũng chỉ có một mình Sở Thế Khang, hơn nữa ông ta còn là chú hai của Sở Tây Lâm.


Bị cháu trai mình đè đầu cưỡi cổ thì sao ông ta có thể bằng lòng chứ?


Đây chính là một cơ hội tuyệt hảo đó.


Thế là, Sở Thế Khang cứ như vậy trở thành con chim đầu đàn.


Đáng thương thay cho Sở Tây Lâm, lúc thì bị Sở Thế Khang kéo đi bàn bạc về chuyện đối tác liên tục chạy mất, sau đó lại bị tâm sự về việc mảnh đất kia sau này phải xử lý thế nào, khiến người ta thấy phiền vô cùng.


Đặc biệt vào lúc này, anh ta vẫn chưa hiểu gì về cổ phần, mà ngày hẹn với Chu Kiều đã sắp tới gần.


Nhìn những tài liệu về cổ phần kia, Sở Tây Lâm chỉ cảm thấy đau đầu.


Cổ phần của anh ta là do ông nội và cha cho, lúc trưởng thành cha anh ta đã cho một phần, sau đó cha mất, anh ta được thừa kế một phần, thế nhưng những phần này đều ở chỗ ông nội, anh ta không được nắm giữ.


Thế nên chỉ có cổ phần trên giấy tờ, mà bởi vì từ nhỏ tới giờ anh ta chưa từng có hứng thú với việc của công ty, hơn nữa lúc đó còn nhỏ, lại là trẻ vị thành niên nên đã giao cho Lâm Mỹ Tinh quản lý.


Thế nhưng Lâm Mỹ Tinh đã chết rồi, anh ta căn bản không có chút đầu mối nào.


Điều duy nhất anh ta biết chính là, muốn dời cổ phần thì vẫn phải để hội đồng quản trị ký tên thông qua.


Thế nên Sở Tây Lâm cố ý nhắc tới vấn đề này trong một buổi họp sáng.


Đám người kia vừa nghe thấy lời anh ta nói thì nhất thời tiếng chuông cảnh báo trong lòng mọi người đều rung lên mãnh liệt.


Quả nhiên Sở Tây Lâm vẫn muốn xử lý cổ phần, định hợp nhất lại để nắm thực quyền!


Lập tức, đám người kia liên tục phản đối.


“Hiện giờ mẹ cháu cũng chỉ là mất tích, tuy bên phía cảnh sát đã kết án nhưng trong lòng các chú, nhất định là mẹ cháu vẫn còn sống. Chú cảm thấy cháu không cần gấp như vậy.”


“Đúng đó, Tây Lâm, cháu làm thể không khỏi khiến mẹ cháu lạnh lòng.”


“Tây Lâm, hiện giờ điều quan trọng nhất với cháu không phải là cổ phần gì đó. Cháu đừng quên, bây giờ công ty còn có nhiều phiền phức chưa giải quyết đó.”


Lúc này Sở Thế Khang cũng nhân cơ hội chọc vào một câu: “Đúng thế! Hiện nay có nhiều chuyện như vậy, cháu không chịu làm chính sự, lại cứ nhìn chằm chằm vào cổ phần không, cháu làm vậy ông nội cháu có biết


không? Có phải qua một thời gian nữa cháu định lấy luôn cả chút cổ phần trong tay ông nội cháu không?”


Sở Tây Lâm không ngờ tiếng kháng nghị của bọn họ lại mạnh mẽ như vậy, đặc biệt là những lời của Sở Thế Khang, hoàn toàn có thể gọi là đang vu oan giá họa.


Nhất thời sắc mặt của anh ta sẩm xuống: “Chú hai nghĩ nhiều rồi, cháu chỉ muốn xử lý số cổ phần đó một phen. Mẹ cháu đã mất tích nhiều tháng nay, hiện giờ sức khỏe của ông nội cũng không được tốt. Cháu là tổng


giám đốc thì phải cố gắng tổ chức lại công ty mới được.”


Thế nên cháu định xử lý cổ phần ư?


Sở Thế Khang ngầm lườm anh ta một cái, chỉ cảm thấy lời này anh ta nói vô cùng đường hoàng.


“Đừng có dùng chiều nay, coi như cháu muốn tổ chức lại thì cũng phải khiến công ty bình yên cái đã, cháu nói xem, hiện giờ cháu đã làm được chuyện gì? Mảnh đất kia sau này thế nào cháu còn chưa giải quyết,


những đối tác vừa và nhỏ cũng chạy hết rồi, cháu không lôi kéo về, không làm gì thì cháu còn định tổ chức lại cái gì?”


“Cháu…”


Sở Tây Lâm đang định giải thích, thế nhưng anh ta lại một lần nữa bị chặn họng: “Đừng nói lý do với chú, Tây Lâm, chú là chú hai của cháu, chứ không thể không nhắc nhở cháu. Hiện giờ cháu là tổng giám đốc thì


phải cố gắng gánh vác những trách nhiệm trên vai mới được, đừng có thiển cận.”


Sở Tây Lâm bị ông ta nửa dạy dỗ, nửa nhắc nhở như vậy thì trong lòng vô cùng không vui. Thế nhưng đối phương lại là bề trên, anh ta không tiện nổi giận nên chỉ có thể trầm mặc, mà trong lòng không khỏi nhớ tới


việc lần trước Chu Kiều chỉ dùng vài câu nói đã dẹp được loạn,


Cùng là một nhóm người, tại sao lúc trước Chu Kiều lại làm dễ dàng như vậy?


Anh ta mang theo sự khó hiểu trong lòng, nửa đầu buổi họp sáng đã kết thúc trong lần răn dạy này.


Cũng may trong lúc đó Hoàng Tề Thiệu cũng giúp đỡ một chút, nếu không chắc thời gian để nghỉ giữa giờ cũng không có.


Sở Tây Lâm gần như bị dạy dỗ tới mức mặt xám xịt, cơn tức đầy bụng.


Khoảng thời gian này anh ta vừa phải làm tốt việc xử lý hậu kỳ, còn phải họp với đối tác mới, thậm chí bên phía bệnh viện còn muốn anh ta tự mình tới xem, có thể nói là mệt nhọc không thể tả.


Nhưng đám người kia lại như bị mù vậy, ai nấy đều không ngừng chỉ trích anh ta.


Giống như anh ta lấy một chút cổ phần thì sẽ là loại bất trung, bất hiếu vậy.


Vì thế, anh ta tức giận tới đỉnh điểm, vừa vào văn phòng đã không nhịn được đá văng bình hoa trang trí ở cửa.


Bình hoa làm bằng đồng lăn lông lốc tới tận ghế sofa ở phía xa, mãi tới khi dừng bên cạnh một đôi chân.


Sở Tây Lâm trực giác cảm thấy không đúng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Chu Kiều đang ngồi đó, theo bản năng anh ta hỏi một câu: “Sao cô lại tới đây?”


Chu Kiều cũng không thèm để ý tới bình hoa kia, cô thản nhiên nói: “Dựa theo lời hẹn, tôi tới lấy cổ phần mà tôi muốn.”


Nhắc tới chuyện này, trong lòng Sở Tây Lâm có hơi lúng túng, chột dạ: “Tôi… tôi hình như chưa làm xong.”


Đâu chỉ chưa làm xong, mà đã loạn thành một đống rồi.


Anh ta căn bản không có cách nào đối phó với nhiều cái miệng như vậy.


Chu Kiều nhìn vẻ mặt của anh ta, cô hiểu rõ, hỏi một câu: “Gặp vấn đề gì khó giải quyết à?”


Sở Tây Lâm cũng biết dáng vẻ thất bại này của mình không lừa được cô, dứt khoát không thèm nói dối: “Phần lớn cổ phần của tôi đều ở trong tay mẹ tôi. Bây giờ hội đồng quản trị không đồng ý để tôi động tay vào cổ


phần của mẹ tôi.”


Chu Kiều ôn hòa: “Lý do?”


Sở Tây Lâm hít sâu một hơi, có hơi vô lực: “Nói mẹ tôi chỉ là mất tích chứ không phải đã chết, nếu tự ý dùng thì là bất hiếu.”


Bất hiếu?


E rằng không phải là nguyên nhân này nhỉ?


“Anh nói với bọn họ số cổ phần này cuối cùng sẽ bị chuyển ra ngoài à?” Chu Kiều đột nhiên hỏi một câu.


Sở Tây Lâm lắc đầu: “Không.” Sao anh ta nói được chứ, chuyện chuyển cổ phần của công ty cho một người ngoài mà bị người trong hội đồng quản trị biết, chỉ e tới lúc đó sẽ náo loạn tung trời. Thế nên anh ta chỉ nói


đơn giản là muốn xử lý lại số cổ phần đứng tên mẹ anh ta.


Đối với việc này, Chu Kiều cũng hiểu: “Thể thì đúng rồi.”


Nếu Sở Tây Lâm không nói muốn chuyển cổ phần ra ngoài thì đám người kia sẽ hiểu là Sở Tây Lâm đang tăng cường giá trị bản thân để nắm chặt thực quyền.


Bất cứ hội nghị cấp cao nào cũng phải bỏ phiếu, Sở Tây Lâm không có cổ phần thì chỉ là một cái xác không. Chỉ có cổ phần thì anh ta mới có một vị trí trong hội đồng quản trị.


Mà liên quan tới việc này, lúc đầu Sở Tây Lâm không hiểu rõ, thế nhưng sau khi nghe Chu Kiều nói câu đúng rồi kia thì anh ta dần tỉnh táo lại.


“Bọn họ đang đề phòng tôi?”


Chu Kiều liếc nhìn anh ta một cái: “Không đề phòng anh, chẳng lẽ còn muốn nâng đỡ anh sao?”


Nhất thời Sở Tây Lâm bị câu này của cô chặn họng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom