• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (3 Viewers)

  • Chương 78

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
127218-1.png
Vừa thầy cô, bọn họ cũng không vội dẫn đi mà vẫy tay gọi cô tới.


“Đến, ngồi đi.”


Chu Kiều nhìn cái ghế ở phía đối diện, nhíu mày: “Không định dẫn tôi về à?”


Một người ngồi đó không kiên nhẫn xua tay: “Dẫn gì mà dẫn, chỉ là giày vò nhau vớ vẩn thôi, ăn uống no đủ rồi hãy về, tránh cho lúc đó lại bị đói.”


Chu Kiều nghĩ một lát cũng thấy có lý, cô ngồi xuống, gọi một suất cơm.


Động tác của bà chủ rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã đưa một đĩa cơm thập cẩm nóng hôi hổi lên.


Cô lấy một đôi đũa trong ống đựng rồi cúi đầu bắt đầu ăn.


Dáng vẻ yên tĩnh không nói gì kia trông giống hệt một cô gái không hiểu sự đời.


Hai người đàn ông ngồi đối diện nhìn vậy thì không khỏi thở dài.


Cũng không biết rốt cuộc vì sao cô bé này lại phạm vào điều cấm kỵ của nhà họ Sở mà phải bị giày vò thế này, còn không có chút sức lực nào để đánh trả nữa.


Một người không nhịn được, nói: “Cô nói xem, cô chỉ là một cô bé sao lại giằng co với nhà họ Sở, cô có ngốc không vậy?”


Động tác trên tay Chu Kiều khựng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Anh đang thẩm vấn à?”.


Người kia chỉ bộ thường phục trên người mình: “Không mặc bộ quần áo kia thì lấy đâu ra thẩm vấn, chỉ là nói chuyện phiếm thôi.”


Chu Kiều không nói gì, tiếp tục ăn.


Người kia thấy cô không để ý tới mình bèn hỏi thêm một lần nữa: “Tiếp theo cố định làm thế nào? Cũng sắp đến Tết rồi, không thể để lúc đó hai anh em chúng tôi cũng phải ở trong Cục cùng ăn Tết với cô chứ?”


Chu Kiều vẫn không nói gì.


Vẻ mặt bình tĩnh kia mang tới cảm giác hoàng đế còn chưa vội mà thái giám đã lo sốt vó.


Mà thái giám lại chính là hai người bọn họ.


“Tôi cảm thấy cô vẫn nên gọi vị luật sư kia đến đi.” Người kia nói tới đây, không nhịn được hầm hừ: “Thật đó, lần này cô gọi điện thoại cho ông ta đi, cầu xin cô đó.”


Mấy lần trước bọn họ cũng đã lén nhắc nhở, thế nhưng vị đại tiểu thư này giống như nghe không hiểu vậy.


Hết cách, nhân lúc cô còn chưa đi thì mau nói rõ ra vậy, thậm chí anh ta còn khen một tràng.


“Ông ta vô cùng nổi tiếng ở chỗ chúng tôi, muốn giải quyết loại vụ án như cô vô cùng đơn giản.”


Quả nhiên, Chu Kiều ngồi ở phía đối diện đang không hề hé răng chợt ngẩng đầu lên: “Ông ấy rất ghê gớm?”


Người kia vừa nghe thì thấy có hy vọng rồi, lập tức gật đầu không ngừng: “Đương nhiên rồi, luật sư Đương đương nhiên ghê gớm chứ sao nữa. Cô không thấy lần trước ông ta ngồi đó mà chúng tôi phải ăn quả đắng


mấy lần ư.”


Một người khác cũng gia nhập đội ngũ khuyên bảo: “Đúng là rất ghê gớm, loại vụ án của cô rõ ràng là không có chứng cứ, chỉ là tìm cớ bắt nạt thôi. Ông ta có thể trực tiếp xử lý sạch sẽ cho cô, chúng tôi cũng sẽ không


còn cách nào tới tìm cô để gây phiền phức nữa.”


Nghe lời nói của hai người kia, Chu Kiều chỉ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, cô nghiêm túc nói: “Có phải hai người đã lạc đề không?”


Không phải tới bắt cô à?


Sao bây giờ ai nấy đều nghĩ cách, nghĩ kế giúp cô vậy?


Người kia nhìn dáng vẻ nghiêm túc và cảnh giác của cô, nhất thời nổi giận: “Còn không phải vì thật sự thấy cô phiền quá sao?”


Thấy cô phiền?


Người báo án lại chẳng phải là cô.


Người bị bắt là cô còn chưa thấy ngại, hai người họ ngại cái gì chứ?


Chắc họ đã nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt cô nên vị ngồi cạnh thở dài thườn thượt, giải thích: “Dạo này hai chúng tôi ngày nào cũng phải nhìn chằm chằm vào cô, không làm được chút chuyện đàng hoàng nào cả.


Mấy vụ án cũng không được tham dự, sắp nhàn tới mức mọc cỏ rồi.”


Chu Kiều hiểu rõ, bọn họ đây là anh hùng nhưng không có đất dụng võ.


Dù sao ai lại đồng ý không có chuyện gì suốt ngày vây quanh một cô bé chứ.


Đặc biệt bọn họ lại là hai người đàn ông.


Chu Kiều ăn một miếng cơm, thong thả nói: “Sắp rồi.”


Hai người kia nghe không hiểu: “Sắp cái gì?”


Nhưng Chu Kiều không nói gì, chỉ cúi đầu nhanh chóng ăn nốt số cơm còn lại.


Hành động này khiến người khác sốt hết cả ruột, ai lại nói nửa chừng như thế chứ?


Bọn họ đang định hỏi tiếp, không ngờ lúc này lại có người ngồi xuống bên cạnh Chu Kiều, lười nhác nói một câu: “Ô kìa, cảnh sát và nhân dân là cùng một nhà à?”


Câu nói này nghe như một câu đùa giỡn, thế nhưng ẩn giấu sau nó là một sự nghiêm túc lạnh lùng.


Hai người đàn ông kia ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là người đàn ông ở trong phòng học với Chu Kiều.


Đột nhiên, ánh mắt họ lóe lên, lập tức rên rẩm: “Nào nào nào, tôi nhớ anh, anh mau tới đây khuyên bảo cô bé này đi, xin hãy buông tha chúng tôi đi!”


Tần Phỉ: “…???”


Hiếm khi thấy anh sửng sốt.


Vừa rồi thật ra anh chỉ đi ngang qua, thấy Chu Kiều bị hai người kia vây lại, nghĩ tới việc lần trước cô bị bắt thì lập tức tới ngồi bên cạnh.


Ai ngờ mình còn chưa nói gì thế mà bọn họ đã cầu xin.


Chuyện này đúng là… khiến người ta phải bất ngờ.


Thế nhưng sau đó anh lại nghĩ, cô nhóc này luôn khiến người ta bất ngờ vì rất nhiều điểm.


Hai người ngồi đối diện thấy Tần Phỉ không phản ứng thì thì lại nói: “Anh làm bạn trai thì mau khuyên cô bạn gái của anh đi. Rõ ràng có luật sư mà lại không cần, cứ nhất định phải dây dưa với chúng tôi cả đêm, hai


anh em chúng tôi không chịu nổi đâu, mau lên đi!”


Chu Kiều nhíu mày, đang định giải thích: “Người này không phải…”


Thế nhưng cô còn chưa nói hết câu thì đã thấy Tần Phỉ hơi nheo mắt lại, lên tiếng trước: “Dây dưa với các anh cả đêm?”


Nói xong, anh quay đầu lại nhìn về phía Chu Kiều.


Hai người kia nhìn vẻ mặt này của anh, bèn hỏi: “Anh không biết sao?”


Tần Chỉ nhìn người trước mặt một cách chăm chú rồi chậm rãi nở nụ cười: “Tôi thật sự không hề biết chút nào hết.”


Ghê gớm lắm.


Cả đêm dây dưa mà không cần luật sư.


Đúng là đủ kiên cường.


Khoảng thời gian này anh cho cô nghỉ để phản kích nên mới không quấy rầy cô, vậy mà cô nhóc phản kích như thế à?


Người bên cạnh thấy anh không nói gì thì hơi sốt ruột, nói: “Anh mau khuyên bảo đi chứ, chúng tôi sắp bị cô ấy dây dưa tới hói đầu rồi.”


Tần Phỉ không nói gì, chỉ lười nhác dựa vào ghế rồi nhìn cô.


Thế nhưng Chu Kiều lại không chịu được cái vẻ mặt cười mà như không cười kia của anh, cô dứt khoát cúi đầu, nhanh chóng ăn vài miếng rồi đứng lên, nói: “Tôi ăn xong rồi, có thể đi được rồi.”


Thế nhưng hai người kia liên tục lắc đầu: “Đừng, đừng, đừng. Tôi tự nguyện cho vợ chồng son hai người nửa tiếng.” Dứt lời, bọn họ nháy mắt với Tần Phỉ: “Cái anh bạn trai này còn không nhanh lên.”


“Người này không phải…”


Chu Kiều lại một lần nữa định giải thích, thế nhưng tiếc là đối phương không thèm nghe, cứ thế đi ra ngoài. Chạy còn nhanh hơn cả thỏ.


Đây rốt cuộc là ai bắt ai chứ?


“Nói xem nào, bạn gái.” Lúc này, Tần Phỉ ngồi ở bên cạnh mới sâu xa nói.


Chu Kiều nhíu mày, giọng điệu trầm xuống mấy phần, mang theo ý cảnh cáo: “Em là trẻ vị thành niên.”


Tuy Tần Phỉ không cho là cô có dáng vẻ của học sinh cấp ba, thế nhưng thấy cô không vui thì anh cũng không tiếp tục nữa: “Được rồi, vậy thì bạn học Chu này, xin hỏi tình hình hiện giờ của bạn là thế nào?”


“Bà cụ Sở tìm em để gây phiền phức mà thôi.” Chu Kiều nói xong bèn chuẩn bị đi ra ngoài.


Tần Phẳngồi tại chỗ nhíu mày: “Mà thôi? Đã dây dưa khiến người ta sắp hói cả đầu rồi còn nói là mà thôi?”


“Rất nhanh sẽ được giải quyết thôi.”


Chu Kiều nói câu này xong cũng rảo bước đi ra cửa.


Tần Phỉ nhìn chằm chằm vào bóng người kia.


Dáng người cô dong dỏng cao, mái tóc dài được buộc kiểu đuôi ngựa, nhìn trông rất ngoan ngoãn và thành thật.


Nhưng cũng chỉ là nhìn trông như vậy mà thôi.


Chậc.


Đúng là vừa lạnh lùng vừa cứng rắn như một tảng đá.


Tần Phỉ thấy cô thế mà định đi thật, cuối cùng không còn cách nào khác chỉ có thể đứng dậy đi theo.


Bọn họ đi xe ô tô.


Tần Phỉ chỉ có thể vẫy một chiếc taxi để đi theo.


Đợi khi tới nơi, anh cứ thể trơ mắt nhìn Chu Kiều bị hai người kia dẫn vào trong.


Cô nhóc kia trông vô cùng bình tĩnh, thoải mái.


Vừa nhìn đã biết đó chính là dáng vẻ đã quen.


Quen.


Quen với nơi này.


Ha, có bản lĩnh lắm.


Tần Phỉ đứng đó với nét mặt nặng nề, cũng không


anh đang nghĩ gì.


Hai người kia vốn đã đi vào, vừa thấy anh đứng ở cổng chính, một người trong số đó bèn quay trở lại.


“Anh yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn cho cô ấy ở trong đó rồi. Ngày mai có thể đi ra, buổi tối cũng đã chuẩn bị đầy đủ, điều hòa, nước ấm, thảm, còn lấy tạm mấy cái ghế ra kế làm giường, đủ để chống chọi tới mai.”


Tần Phỉ nghe xong thì cười.


Điều hòa, thảm, giường tạm thời?


“Cô ấy phải chịu như vậy mấy lần rồi?” Anh hỏi.


Người kia thành thật nói: “Khoảng thời gian này cứ hai ba hôm lại tới báo án, đếm không xuể.”


Còn đêm không xuể nữa?


Đúng là có thể chịu đựng.


“Anh làm bạn trai thì cũng phải lưu ý một chút chứ, nhà họ Sở không dễ chọc đâu, đừng có cứng rắn chống đối.” Người kia thấy anh không lên tiếng thì tốt bụng khuyên một câu, sau đó lại nói: “Được rồi, điều nên nói


tôi cũng đã nói cả rồi. Nếu anh không quay về thì tới cửa hàng tiện lợi 24/24 chờ đi.”


Sau đó, anh ta không chờ anh nói thêm điều gì đã đi vào trong.


Chỉ còn lại một mình Tần Phỉ đứng ở ngoài cổng, nhìn chằm chằm bóng lưng của người kia, một lúc sau anh chỉ có thể rút điện thoại di động ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom