Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chẳng lẽ còn có thể khiến người ta thu hồi mảnh đất này chắc?
Các người muốn tổn thất rơi xuống mức thấp nhất, muốn chơi xấu, muốn không phải trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù này!
Hâm Vũ tự cho là mình đã sớm nhìn thấu bọn họ rồi!
Thế nhưng bởi vì nhìn thấu, lại không có bất cứ cách nào thế nên ông ta mới càng căm giận.
Ông ta thật sự không hiểu nổi, tại sao mình có thể đầu hòa với ông cụ Sở mà lại phải liên tục chịu thiệt trước con bé nhà quê mới học cấp ba này chứ?!
Lẽ nào vì người này có độc?
Hay là bát tự hai người xung đột với nhau?!
Hâm Vũ quyết định nghiến răng, liều mạng với cô!
Không phải tiến thôi sao!
Cây to cho ông ta chống lưng lẽ nào thiếu tiền chắc?
Ông ta không tin mình không làm gì được một con nhóc!
Đến lúc đó, nhỡ đâu con bé này lừa mình thì nó còn phải nôn ra tiền bồi thường vi phạm hợp đồng gấp ba lần đó!
Nghĩ tới đây, ông ta lập tức định mở miệng, thế nhưng tiếc rằng lúc này trợ lý Lưu đột nhiên đi từ ngoài cửa vào, cố ý đi tới bên cạnh Chu Kiều, mịt mờ nói một câu: “Người đã đến rồi, bảo là muốn nói về chuyện mảnh
đất kia.”
Anh ta không nói là ai đến, nhưng hiện giờ ai muốn nói về chuyện mảnh đất là việc rất rõ ràng.
Vẻ mặt của vị luật sư kia của đối phương trở nên nghiêm túc.
Rõ ràng không ngờ vào thời khắc mấu chốt này lại có người đến.
Sao lại khéo như vậy chứ?
Là nước cờ mà Chu Kiều sắp đặt để cố ý ép anh ta ra quyết định. Hay thật sự có người đến?
Nhất thời anh ta không dám chắc.
Dù sao người mà anh ta đang đối mặt chính là một học sinh cấp ba.
Dù Hâm Vũ chịu thiệt trong tay Chu Kiều, thế nhưng từ đầu tới cuối anh ta vẫn không tin cô gái tuổi vị thành niên này sẽ có bản lĩnh gì.
Thế nên anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Kiều, muốn nhìn ra chút manh mối từ vẻ mặt của cô.
Nhưng đáng tiếc, anh ta không nhìn thấy điều gì cả. Vẻ mặt của cô gái này rất bình tĩnh. Không hề hoảng sợ hay chột dạ. Nhìn qua có vẻ vô cùng thành thật.
Chẳng lẽ…
Thật sự có người đến?
Phòng họp nhất thời rơi vào sự giằng co trong im lặng.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người anh ta. Rõ ràng là đang chờ quyết định của anh ta.
Vị luật sư kia bị những ánh mắt đó làm cho không tự chủ được dần siết chặt nắm đấm.
Đó là một loại áp ực vô hình.
Anh ta không dám tự ý sửa miệng, chỉ sợ vừa mở miệng thì đã là sai.
Thế nhưng không mở miệng cũng không được, người đã tới rồi, nếu đợi thêm nữa thì thật sự sẽ bị Sở thị lôi xuống nước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Dưới sự im lặng này, lại nghe thấy Chu Kiều thản nhiên nói với trợ lý Lưu: “Dẫn tới phòng tiếp khách đi.”
Chỉ một câu nói như vậy đã đè gãy cọng cỏ cuối cùng trong lòng vị luật sư kia, anh ta lập tức nói: “Chờ một chút!”
Trợ lý Lưu vốn đang định ra ngoài chợt khựng lại.
Sau đó, anh ta nghe thấy người kia cắn răng, nói như đã nhận mệnh: “Hủy bỏ hợp tác đi.”
Cái, cái gì?
Hâm Vũ thật sự không thể tin nổi.
“Anh điên rồi sao?”
Vị luật sư kia lộ ra vẻ mặt giải quyết việc chung, trả lời: “Nếu cô Chu đã suy nghĩ cho chúng ta thì chúng ta không thể không nhận chút tình cảm này.”
Tình cảm cái búa!
Chuyện này căn bản là đào bẫy to cho người ta nhảy!
Câu chửi tục của Hâm Vũ sắp tuôn ra, kết quả lại bị vị luật sư kia đảo mắt nhìn một cái, nhất thời ông ta không cam lòng, ngậm miệng lại.
Cuối cùng vẫn hủy bỏ hợp tác.
Vị luật sư kia đương nhiên hiểu rất rõ, Chu Kiều khiển bọn họ ngậm miệng chịu thiệt.
Thế nhưng Hải Thành là một trong những mục tiêu của bọn họ, có khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng kia thêm vào thì nhà họ Sở nhất định sẽ bị tổn thương nguyên khí, độ khả thi chiếm ghế của bọn họ sẽ rất
lón.
Mà hiện giờ không lấy được tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, nhà họ Sở cũng không bị tổn thương nguyên khí nặng nề, nếu cứ trực tiếp đâm đầu vào như vậy sẽ bất lợi với tình huống của bọn họ, nên để lại vài phần
để linh động mới được.
Tránh cho ông chủ còn muốn hợp tác mà lại bị bọn họ phá hỏng.
Thế là, vở kịch bồi thường vi phạm hợp đồng như ván đã đóng thuyền lại trở thành tình huống còn chẳng sủi lên được chút bọt nước, cứ thế kết thúc.
Hơn nữa, người một tay khống chế lại không phải người của Sở thị!
Khi Hâm Vũ bất đắc dĩ ký tên của mình dưới sự đề nghị mãnh liệt của đoàn luật sư, quả thật ông ta đã tức tới mức sắp bốc khói.
Ông ta ác liệt trợn mắt nhìn người trước mặt, nghiến răng gằn từng chữ: “Tôi đúng là coi thường có rồi! Cô tận chức tận trách như vậy, hy vọng lần sau gặp lại, tôi sẽ gọi cô là Tổng Giám đốc Chu!”
Ý gây xích mích trong câu này trắng trợn tới mức không cần che giấu chút nào.
Nhất thời, vẻ mặt các thành viên hội đồng quản trị ở đây đều có sự thay đổi tế nhị.
Nếu là người thông minh, lúc này nhất định sẽ tìm cách để phủi sạch, tránh rước phiền phức cho bản thân. Thế nhưng Chu Kiều chỉ thản nhiên nói một câu: “Mượn lời chúc của ông.”
Mọi người: “?!”
Trả lời thản nhiên quá nhỉ!
Tổng Giám đốc Sở người ta vẫn còn đứng sờ sờ ở đây đó, cố định trắng trợn đoạt quyền soán vị à!
Mà Hâm Vũ càng khiếp sợ tới mức sững ra tận ba giây, cuối cùng lại nhìn cô một cái rồi cười mỉa: “Xem ra, đúng là tôi đã coi thường cổ Chu rồi.”
Chu Kiều trả lời vô cùng thản nhiên: “Hiện giờ nhận rõ cũng chưa muộn.”
Hâm Vũ cười gần, không cam lòng rời đi cùng đoàn luật sư.
Chờ họ đi rồi, lại đuổi các thành viên hội đồng quản trị kia ra ngoài, Sở Tây Lâm không thể chờ đợi được nữa, cũng đi ra ngoài.
“Anh làm gì đấy?” Chu Kiều hỏi.
“Không phải nói người đến rồi sao?
Chu Kiều xoa mi tâm: “… Không có ai, lừa bọn họ thôi.”
Sao người này lại ngây thơ như vậy chứ.
Sở Tây Lâm sửng sốt, sau đó nhíu mày, nói: “Cách này của cô quá mạo hiểm, nhỡ đâu bọn họ thật sự chờ tới lúc đóng băng thì chúng ta phải làm sao?”
Nếu Hâm Vũ chó tính lên, thật sự ném tiền vào, tới lúc đó phát hiện không có mộ, hạng mục bị gỡ bỏ đóng băng thì chẳng phải bọn họ sẽ phải đền tiền à?!
Chu Kiều nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngu: “Tôi làm tất cả những điều này vốn là vì đóng băng hạng mục, kéo dài thời gian cho Sở thị điều động vốn.”
Sở Tây Lâm sửng sốt.
Giờ anh ta mới hiểu, hóa ra người cô lừa không phải là Giang thị, mà là những người ở phía trên, dẫn bọn họ chú ý tới để trưng thu.
“Vậy… mảnh đất kia phải làm thế nào?”
Chu Kiều dọn dẹp đồ đạc xong, thản nhiên nhìn anh ta: “Chuyện này không nằm trong phạm vi tôi suy xét.”
Sở Tây Lâm sững ra, ngẫm lại thấy cũng phải
Có thể giải quyết được khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng kia thì anh ta đã phải cảm tạ đại ơn đại đức của cô rồi. Lại còn bảo cô giải quyết mảnh đất hoang kia thì rõ ràng đã làm khó người ta quá.
“Vậy tiếp theo cô muốn làm gì?” Anh ta hỏi.
“Bàn với anh về thù lao liên quan tới việc lần này.”
Sở Tây Lâm hơi sững sờ, thế nhưng sau đó thấy cũng không sai, không thể để Chu Kiều làm việc không công được: “Bao nhiêu?”
Anh ta nghĩ rất đơn giản, chỉ cho rằng Chu Kiều đòi tiền.
Dù sao cô muốn cắt đứt với nhà họ Sở, hiện giờ chính là lúc thiếu thốn tiền bạc nhất.
Sở Tây Lâm đang định lấy tấm thẻ mà cô trả lại ra thì nghe thấy Chu Kiều nói: “Cổ phần của Sở thị.”
Nhất thời, tay anh ta khựng lại.
“Cô muốn cổ phần của Sở thị?” Anh ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Chu Kiều gật đầu: “Ừm.”
Sở Tây Lâm không khỏi nhớ tới những gì Hâm Vũ mới nói với cô.
Lúc đó anh ta chỉ cho là Chu Kiều đang đùa.
Không ngờ…
Thế mà cô coi là thật sao?!
Sắc mặt Sở Tây Lâm hơi trầm xuống: “Cô muốn cổ phần làm gì?”
“Đây là thù lao tôi.” Nhưng Chu Kiều cũng biết suy nghĩ của anh ta: “Đương nhiên anh có thể không cho tôi. Thế nhưng lần sau lại có chuyện thì đừng tới cầu xin tôi nữa.”
Sở Tây Lâm nhíu mày: “Sẽ không có lần sau nữa.”
“Đương nhiên sẽ không có lần sau.” Chu Kiều nhìn Sở Tây Lâm ở trước mặt mình, cười khẽ: “Hâm Vũ chịu thiệt hại lần thì Giang thì sẽ không dùng ông ta nữa, thế nên lần sau người mà anh phải đối mặt, chính là toàn
bộ Giang thị.”
Tên Giang Mộ Uẩn kia đâu phải người hiền lành.
Ngã xuống cùng một cái hố tới hai lần, hắn không lấy được cả gốc lẫn lãi về thì tên Chu Kiều của cô sẽ viết ngược lại!
Quả nhiên, vừa nhắc tới Giang thị thì sắc mặt của Sở Tây Lâm đã thay đổi.
Hâm Vũ không đáng sợ. Thế nhưng Giang thị, anh ta không thể không cân nhắc.
Dù địa vị của nhà họ Sở ở Hải Thành không phải loại bình thường. Thế nhưng địa vị của Giang thị ở toàn bộ vùng phía nam này cũng không bình thường.
Vẻ mặt Sở Tây Lâm nghiêm túc hơn, lông mày nhíu thành chữ “Xuyên” (II), sau một lúc mới nói: “Nhưng dù là thế thì Sở thị cũng tuyệt đối không thể giao vào tay người ngoài.”
Vẻ mặt Chu Kiều rất bình thản: “Đáng tiếc, anh lại không có năng lực bảo vệ nó.”
Con ngươi Sở Tây Lâm đột ngột co rút lại.
Ngay lúc này, cửa phòng họp lập tức bị đẩy ra, Hoàng Tề Thiệu rất vui vẻ nói: “Tây Lâm à, có đối tác mới đến hợp tác.”
Sở Tây Lâm sửng sốt: “Mới?”
Đối tác hiện giờ vừa mới hủy bỏ hợp tác, tin tức còn chưa tung ra, ai lại đồng ý tới hợp tác vào lúc này?
“Đúng thế, hình như tới từ thành phố bên cạnh, lần đầu tiên hợp tác với chúng ta. Cháu có muốn đi gặp một lần không?” Hoàng Tề Thiệu vui vẻ thúc giục.
“Được, hiện giờ cháu đi ngay.” Sở Tây Lâm đứng dậy, đang định ra ngoài, thế nhưng lại nhớ tới Chu Kiều ở phía sau lưng mình bèn nói: “Cô về trước đi.”
Sau đó anh ta không quay đầu lại, cứ thế rời đi.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Các người muốn tổn thất rơi xuống mức thấp nhất, muốn chơi xấu, muốn không phải trả tiền bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù này!
Hâm Vũ tự cho là mình đã sớm nhìn thấu bọn họ rồi!
Thế nhưng bởi vì nhìn thấu, lại không có bất cứ cách nào thế nên ông ta mới càng căm giận.
Ông ta thật sự không hiểu nổi, tại sao mình có thể đầu hòa với ông cụ Sở mà lại phải liên tục chịu thiệt trước con bé nhà quê mới học cấp ba này chứ?!
Lẽ nào vì người này có độc?
Hay là bát tự hai người xung đột với nhau?!
Hâm Vũ quyết định nghiến răng, liều mạng với cô!
Không phải tiến thôi sao!
Cây to cho ông ta chống lưng lẽ nào thiếu tiền chắc?
Ông ta không tin mình không làm gì được một con nhóc!
Đến lúc đó, nhỡ đâu con bé này lừa mình thì nó còn phải nôn ra tiền bồi thường vi phạm hợp đồng gấp ba lần đó!
Nghĩ tới đây, ông ta lập tức định mở miệng, thế nhưng tiếc rằng lúc này trợ lý Lưu đột nhiên đi từ ngoài cửa vào, cố ý đi tới bên cạnh Chu Kiều, mịt mờ nói một câu: “Người đã đến rồi, bảo là muốn nói về chuyện mảnh
đất kia.”
Anh ta không nói là ai đến, nhưng hiện giờ ai muốn nói về chuyện mảnh đất là việc rất rõ ràng.
Vẻ mặt của vị luật sư kia của đối phương trở nên nghiêm túc.
Rõ ràng không ngờ vào thời khắc mấu chốt này lại có người đến.
Sao lại khéo như vậy chứ?
Là nước cờ mà Chu Kiều sắp đặt để cố ý ép anh ta ra quyết định. Hay thật sự có người đến?
Nhất thời anh ta không dám chắc.
Dù sao người mà anh ta đang đối mặt chính là một học sinh cấp ba.
Dù Hâm Vũ chịu thiệt trong tay Chu Kiều, thế nhưng từ đầu tới cuối anh ta vẫn không tin cô gái tuổi vị thành niên này sẽ có bản lĩnh gì.
Thế nên anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào Chu Kiều, muốn nhìn ra chút manh mối từ vẻ mặt của cô.
Nhưng đáng tiếc, anh ta không nhìn thấy điều gì cả. Vẻ mặt của cô gái này rất bình tĩnh. Không hề hoảng sợ hay chột dạ. Nhìn qua có vẻ vô cùng thành thật.
Chẳng lẽ…
Thật sự có người đến?
Phòng họp nhất thời rơi vào sự giằng co trong im lặng.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người anh ta. Rõ ràng là đang chờ quyết định của anh ta.
Vị luật sư kia bị những ánh mắt đó làm cho không tự chủ được dần siết chặt nắm đấm.
Đó là một loại áp ực vô hình.
Anh ta không dám tự ý sửa miệng, chỉ sợ vừa mở miệng thì đã là sai.
Thế nhưng không mở miệng cũng không được, người đã tới rồi, nếu đợi thêm nữa thì thật sự sẽ bị Sở thị lôi xuống nước.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Dưới sự im lặng này, lại nghe thấy Chu Kiều thản nhiên nói với trợ lý Lưu: “Dẫn tới phòng tiếp khách đi.”
Chỉ một câu nói như vậy đã đè gãy cọng cỏ cuối cùng trong lòng vị luật sư kia, anh ta lập tức nói: “Chờ một chút!”
Trợ lý Lưu vốn đang định ra ngoài chợt khựng lại.
Sau đó, anh ta nghe thấy người kia cắn răng, nói như đã nhận mệnh: “Hủy bỏ hợp tác đi.”
Cái, cái gì?
Hâm Vũ thật sự không thể tin nổi.
“Anh điên rồi sao?”
Vị luật sư kia lộ ra vẻ mặt giải quyết việc chung, trả lời: “Nếu cô Chu đã suy nghĩ cho chúng ta thì chúng ta không thể không nhận chút tình cảm này.”
Tình cảm cái búa!
Chuyện này căn bản là đào bẫy to cho người ta nhảy!
Câu chửi tục của Hâm Vũ sắp tuôn ra, kết quả lại bị vị luật sư kia đảo mắt nhìn một cái, nhất thời ông ta không cam lòng, ngậm miệng lại.
Cuối cùng vẫn hủy bỏ hợp tác.
Vị luật sư kia đương nhiên hiểu rất rõ, Chu Kiều khiển bọn họ ngậm miệng chịu thiệt.
Thế nhưng Hải Thành là một trong những mục tiêu của bọn họ, có khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng kia thêm vào thì nhà họ Sở nhất định sẽ bị tổn thương nguyên khí, độ khả thi chiếm ghế của bọn họ sẽ rất
lón.
Mà hiện giờ không lấy được tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, nhà họ Sở cũng không bị tổn thương nguyên khí nặng nề, nếu cứ trực tiếp đâm đầu vào như vậy sẽ bất lợi với tình huống của bọn họ, nên để lại vài phần
để linh động mới được.
Tránh cho ông chủ còn muốn hợp tác mà lại bị bọn họ phá hỏng.
Thế là, vở kịch bồi thường vi phạm hợp đồng như ván đã đóng thuyền lại trở thành tình huống còn chẳng sủi lên được chút bọt nước, cứ thế kết thúc.
Hơn nữa, người một tay khống chế lại không phải người của Sở thị!
Khi Hâm Vũ bất đắc dĩ ký tên của mình dưới sự đề nghị mãnh liệt của đoàn luật sư, quả thật ông ta đã tức tới mức sắp bốc khói.
Ông ta ác liệt trợn mắt nhìn người trước mặt, nghiến răng gằn từng chữ: “Tôi đúng là coi thường có rồi! Cô tận chức tận trách như vậy, hy vọng lần sau gặp lại, tôi sẽ gọi cô là Tổng Giám đốc Chu!”
Ý gây xích mích trong câu này trắng trợn tới mức không cần che giấu chút nào.
Nhất thời, vẻ mặt các thành viên hội đồng quản trị ở đây đều có sự thay đổi tế nhị.
Nếu là người thông minh, lúc này nhất định sẽ tìm cách để phủi sạch, tránh rước phiền phức cho bản thân. Thế nhưng Chu Kiều chỉ thản nhiên nói một câu: “Mượn lời chúc của ông.”
Mọi người: “?!”
Trả lời thản nhiên quá nhỉ!
Tổng Giám đốc Sở người ta vẫn còn đứng sờ sờ ở đây đó, cố định trắng trợn đoạt quyền soán vị à!
Mà Hâm Vũ càng khiếp sợ tới mức sững ra tận ba giây, cuối cùng lại nhìn cô một cái rồi cười mỉa: “Xem ra, đúng là tôi đã coi thường cổ Chu rồi.”
Chu Kiều trả lời vô cùng thản nhiên: “Hiện giờ nhận rõ cũng chưa muộn.”
Hâm Vũ cười gần, không cam lòng rời đi cùng đoàn luật sư.
Chờ họ đi rồi, lại đuổi các thành viên hội đồng quản trị kia ra ngoài, Sở Tây Lâm không thể chờ đợi được nữa, cũng đi ra ngoài.
“Anh làm gì đấy?” Chu Kiều hỏi.
“Không phải nói người đến rồi sao?
Chu Kiều xoa mi tâm: “… Không có ai, lừa bọn họ thôi.”
Sao người này lại ngây thơ như vậy chứ.
Sở Tây Lâm sửng sốt, sau đó nhíu mày, nói: “Cách này của cô quá mạo hiểm, nhỡ đâu bọn họ thật sự chờ tới lúc đóng băng thì chúng ta phải làm sao?”
Nếu Hâm Vũ chó tính lên, thật sự ném tiền vào, tới lúc đó phát hiện không có mộ, hạng mục bị gỡ bỏ đóng băng thì chẳng phải bọn họ sẽ phải đền tiền à?!
Chu Kiều nhìn anh ta như nhìn một kẻ ngu: “Tôi làm tất cả những điều này vốn là vì đóng băng hạng mục, kéo dài thời gian cho Sở thị điều động vốn.”
Sở Tây Lâm sửng sốt.
Giờ anh ta mới hiểu, hóa ra người cô lừa không phải là Giang thị, mà là những người ở phía trên, dẫn bọn họ chú ý tới để trưng thu.
“Vậy… mảnh đất kia phải làm thế nào?”
Chu Kiều dọn dẹp đồ đạc xong, thản nhiên nhìn anh ta: “Chuyện này không nằm trong phạm vi tôi suy xét.”
Sở Tây Lâm sững ra, ngẫm lại thấy cũng phải
Có thể giải quyết được khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng kia thì anh ta đã phải cảm tạ đại ơn đại đức của cô rồi. Lại còn bảo cô giải quyết mảnh đất hoang kia thì rõ ràng đã làm khó người ta quá.
“Vậy tiếp theo cô muốn làm gì?” Anh ta hỏi.
“Bàn với anh về thù lao liên quan tới việc lần này.”
Sở Tây Lâm hơi sững sờ, thế nhưng sau đó thấy cũng không sai, không thể để Chu Kiều làm việc không công được: “Bao nhiêu?”
Anh ta nghĩ rất đơn giản, chỉ cho rằng Chu Kiều đòi tiền.
Dù sao cô muốn cắt đứt với nhà họ Sở, hiện giờ chính là lúc thiếu thốn tiền bạc nhất.
Sở Tây Lâm đang định lấy tấm thẻ mà cô trả lại ra thì nghe thấy Chu Kiều nói: “Cổ phần của Sở thị.”
Nhất thời, tay anh ta khựng lại.
“Cô muốn cổ phần của Sở thị?” Anh ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Chu Kiều gật đầu: “Ừm.”
Sở Tây Lâm không khỏi nhớ tới những gì Hâm Vũ mới nói với cô.
Lúc đó anh ta chỉ cho là Chu Kiều đang đùa.
Không ngờ…
Thế mà cô coi là thật sao?!
Sắc mặt Sở Tây Lâm hơi trầm xuống: “Cô muốn cổ phần làm gì?”
“Đây là thù lao tôi.” Nhưng Chu Kiều cũng biết suy nghĩ của anh ta: “Đương nhiên anh có thể không cho tôi. Thế nhưng lần sau lại có chuyện thì đừng tới cầu xin tôi nữa.”
Sở Tây Lâm nhíu mày: “Sẽ không có lần sau nữa.”
“Đương nhiên sẽ không có lần sau.” Chu Kiều nhìn Sở Tây Lâm ở trước mặt mình, cười khẽ: “Hâm Vũ chịu thiệt hại lần thì Giang thì sẽ không dùng ông ta nữa, thế nên lần sau người mà anh phải đối mặt, chính là toàn
bộ Giang thị.”
Tên Giang Mộ Uẩn kia đâu phải người hiền lành.
Ngã xuống cùng một cái hố tới hai lần, hắn không lấy được cả gốc lẫn lãi về thì tên Chu Kiều của cô sẽ viết ngược lại!
Quả nhiên, vừa nhắc tới Giang thị thì sắc mặt của Sở Tây Lâm đã thay đổi.
Hâm Vũ không đáng sợ. Thế nhưng Giang thị, anh ta không thể không cân nhắc.
Dù địa vị của nhà họ Sở ở Hải Thành không phải loại bình thường. Thế nhưng địa vị của Giang thị ở toàn bộ vùng phía nam này cũng không bình thường.
Vẻ mặt Sở Tây Lâm nghiêm túc hơn, lông mày nhíu thành chữ “Xuyên” (II), sau một lúc mới nói: “Nhưng dù là thế thì Sở thị cũng tuyệt đối không thể giao vào tay người ngoài.”
Vẻ mặt Chu Kiều rất bình thản: “Đáng tiếc, anh lại không có năng lực bảo vệ nó.”
Con ngươi Sở Tây Lâm đột ngột co rút lại.
Ngay lúc này, cửa phòng họp lập tức bị đẩy ra, Hoàng Tề Thiệu rất vui vẻ nói: “Tây Lâm à, có đối tác mới đến hợp tác.”
Sở Tây Lâm sửng sốt: “Mới?”
Đối tác hiện giờ vừa mới hủy bỏ hợp tác, tin tức còn chưa tung ra, ai lại đồng ý tới hợp tác vào lúc này?
“Đúng thế, hình như tới từ thành phố bên cạnh, lần đầu tiên hợp tác với chúng ta. Cháu có muốn đi gặp một lần không?” Hoàng Tề Thiệu vui vẻ thúc giục.
“Được, hiện giờ cháu đi ngay.” Sở Tây Lâm đứng dậy, đang định ra ngoài, thế nhưng lại nhớ tới Chu Kiều ở phía sau lưng mình bèn nói: “Cô về trước đi.”
Sau đó anh ta không quay đầu lại, cứ thế rời đi.