Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Độ lưu loát này nhìn thế nào cũng cảm thấy như đang khinh bỉ chỉ số thông minh của người ra đề vậy.
Sau khi học sinh trường trung học Số 1 ngồi ở đó nhìn thấy toàn bộ quá trình viết đáp án hoàn mỹ như tiêu chuẩn của cô thì khuôn mặt căng cứng, hoàn toàn suy sụp.
Quá trình giải đề đầy đủ như vậy, bọn họ chỉ từng nhìn thấy ở chỗ thầy Cao thôi.
Rốt cuộc cô gái này có lại lịch gì? Tại sao ngay cả câu hỏi cuối cùng này cũng có thể dễ dàng giải ra như vậy? Còn nữa, nếu cô lợi hại như thế thì tại sao không tham gia trận đấu? Chẳng lẽ ghét bỏ cấp bậc của bọn họ quá thấp sao? Nhìn học sinh trường trung học Số 1 mặt xám như tro tàn trên sân khấu, cùng với vẻ bình tĩnh tự nhiên của Chu Kiều, tuy còn chưa công bố đáp án chính xác nhưng những người ở đây đều hiểu rõ, trường cấp ba Danh Hải lại thắng ván này.
Cũng có nghĩa là bọn họ đã bắt kịp điểm số rồi! Nhất thời, bầu không khí bên trong hội trường ngầm nổi sóng, không ai lên tiếng.
Học sinh trường trung học Số 1 dù có bị đánh chết cũng không ngờ lại có một ngày sẽ bất phân thắng bại với trường cấp ba Danh Hải, lại còn đào ra một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Mà các lớp khác của trường cấp ba Danh Hải cũng không ngờ người lật ngược thế cờ ngay trong giây phút như chỉ mành treo chuông này vậy mà lại chính là học sinh lớp 7.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi! Quá bẽ mặt! Nếu nói vừa rồi bọn họ còn có thể tìm lý do cho rằng Chu Kiều chỉ đánh bậy đánh bạ mới giải được câu hỏi thì đề thi này đã hoàn toàn chứng minh năng lực của cô.
Chu Kiều thật sự biết giải đề thi đấu.
Hơn nữa, năng lực tuyệt đối cao hơn mấy học sinh dự thi ở đây không biết bao nhiêu lần.
Bởi vậy, những lời nói bôi nhọ và khinh miệt lúc trước, giờ lại có vẻ cực kỳ buồn cười.
Nói cái gì mà người ta trốn học, không học hành đàng hoàng, thậm chí còn bịa đặt cô ở bên ngoài câu kết làm bậy.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Người ta đã dùng thực lực chứng minh rằng cho dù mình trốn học, năng lực cũng hoàn toàn ở phía trên các cậu! Có thể tưởng tượng cái cảm giác này thế nào.
Đương nhiên, người càng khó chịu hơn chính là Trần Hạo Lỗi ngồi ở dưới khán phòng.
Sắc mặt của cậu ta khó coi đến mức gần như vặn vẹo.
Cây bút trong tay vì bị cậu ta biết quá mạnh nên “rắc” một cái, bị bẻ gẫy ngay lập tức.
Cậu ta cảm thấy đây là một âm mưu! Đây là âm mưu của Chu Kiều! Nhất định là con nhỏ này ghen tị mình được tham gia thi đấu, mà nó ở lớp 7 không có tư cách này, cho nên mới lập ra cái bẫy kia, hủy bỏ tư cách dự thi của mình, sau đó dễ dàng để chiếm chỗ! Là như thế! Nhất định là thế! Thứ hèn hạ này! Không ngờ lại gài bẫy mình như vậy! Nhìn học sinh trường trung học Số 1 nản lòng nhận mệnh gật đầu, cùng với tiếng hô to hò hét của lớp 7, cơn tức giận ngập trời càn quét trong lòng Trần Hạo Lỗi.
Tất cả rõ ràng vốn nên thuộc về cậu ta! Cậu ta mới là người nên đứng ở nơi đó, được mọi người đổ dồn tầm mắt nhìn vào! Nhưng hiện giờ, tất cả đều thuộc về con nhỏ quái dị Chu Kiều kia! Chỉ tại nó!
Tại nó hại mình mất tất cả những điều này! Trần Hạo Lỗi cảm thấy mình bị gài bẫy, cậu ta dùng ánh mắt cực kỳ oán độc nhìn chằm chằm người đang bình thản trên bục, trong lòng thầm mắng, sau này sẽ đáp trả gấp đôi cho con nhỏ hèn hạ này! Mà cùng lúc đó, thầy Cao của trường trung học Số 1 dưới khán phòng cũng nhìn chằm chằm vào Chu Kiều.
Câu hỏi này là ông ta tự mình ra.
Lúc ấy, các học sinh của trường trung học Số 1 sau khi đọc xong đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không có đáp án, vẫn là ông ta cung cấp hướng giải, đám học sinh kia đã phí cả ba trang giấy nháp tính toán theo công thức mới dần giải ra được đáp án.
Nhưng không ngờ bạn nữ này ngay cả bản nháp cũng không cần, cứ thế lưu loát viết quá trình giải đề đâu vào đấy lên bảng.
Là một mầm non có tiềm lực vô hạn! Làm một giáo viên luôn luôn muốn đào được mầm thi đấu tốt, tất nhiên ông ta kiên quyết không thể bỏ qua học sinh như vậy được.
Sau khi cuộc thi đấu giao lưu chấm dứt, ông ta lập tức tự mình chạy tới trước mặt Chu Kiều.
“Em là học sinh tham gia cuộc thi Toán học lần này à?” Chu Kiều ngẩng đầu, trả lời: “Không phải ạ.” Nói xong, cô định lập tức rời đi, nhưng lại bị thầy Cao này ngăn cản: “Em là học sinh lớp nào của trường cấp ba Danh Hải?” Vì thân phận học sinh bây giờ của mình nên Chu Kiều chỉ có thể trả lời: “Lớp 7 ạ.” .
“Lớp 7? Thầy nhớ lớp 7 từ trước đến nay vốn không có tư cách tham gia cuộc thi đấu ở trường cấp ba Danh Hải.” Thầy Cao không hỏi tại sao với năng lực của cô mà lại chạy tới lớp 7, ở trong mắt ông ta, mầm tốt như vậy mà ở lớp 1 trường cấp ba Danh Hải cũng đáng tiếc, cho nên không hề do dự nói: “Em có hứng thú đến trường trung học Số 1 không?”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Đến trường trung học Số 1? Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?! Từ trước đến nay chỉ có trường cấp ba Danh Hải cạy tường của trường trung học Số 1, chưa từng có lần nào trường trung học Số 1 lại chủ động cạy tường của trường cấp ba Danh Hải cả! Đây là lần đầu tiên! Hơn nữa lại còn là cạy một học sinh của lớp 7! Thật sự không thể tưởng tượng nổi! Không đợi những người đó định thần lại, chỉ thấy hiệu trưởng vốn đang mỉm cười vì đánh ngang tay với trường trung học Số 1 lập tức khẩn trương chẳng khác gì gà mái bảo vệ con cả: “Ông mơ đẹp quá đấy! Cao Á Dân, ông cậy góc tường ngay trước mặt tôi mà không thấy xấu hổ à!”
Cao Á Dân hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông cạy góc tường của trường chúng tôi còn ít à? Huống chi, đứa trẻ này có thiên phú, nếu học ở lớp 7 của các ông, tài năng Toán học của em ấy sẽ chỉ bị mai một thôi, nhưng nếu ở trường trung học Số 1 thì tôi có thể bồi dưỡng em ấy, thậm chí có thể khiến em ấy lấy được giải quán quân toàn quốc.” Bị bốn chữ cuối cùng đập vào khiến đầu óc mọi người ở đây trống rỗng.
Quán quân toàn quốc? Vậy mà bạn nữ này lại có thể được Cao Á Dân khẳng định như vậy sao?
Phải biết rằng Cao Á Dân có địa vị hết sức quan trọng trong mảng thi đấu này.
Người có thể được ông ta nhìn trúng, trên cơ bản đều được cử đi học các trường đại học hàng đầu trong nước, cuối cùng đều có thành tích cao trong lĩnh vực của mình.
Đường Thanh Như căn bản không thể so nổi với ông ta.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người nhìn về phía Chu Kiều đều hơi thay đổi.
Hiệu trưởng đứng ở phía trước Chu Kiều, trừng mắt nhìn đối phương: “Trường cấp ba Danh Hải chúng tôi cũng có thể bồi dưỡng em ấy, khiến em ấy giành được quán quân toàn quốc.” Cao Á Dân khinh thường nói: “Chỉ bằng cô Đường kia à? Cô ta không tự tay chặt đứt thiên phú của đứa trẻ này đã là tốt lắm rồi.” Tuy rằng người khác không chú ý tới chuyện nhỏ vừa rồi, nhưng không có nghĩa là ông ta không chú ý tới.
Hiệu trưởng đỏ mặt, không chịu yếu thế đáp trả: “Trường chúng tôi còn nhiều giáo viên lắm.” “Nhưng bọn họ chưa từng bồi dưỡng được một quán quân toàn quốc, mà tôi…
bồi dưỡng ra ba người rồi.” Cao Á Dân nhắc nhở.
Đây là ưu thế tuyệt đối của ông ta.
Giáo viên trường cấp ba Danh Hải dù ưu tú đến đâu đi chăng nữa thì bọn họ vẫn chưa bồi dưỡng ra quán quân nào cả.
Đừng nói là quán quân, dù khả năng thắng trường trung học Số 1 cũng không có.
Chỉ có lần này, sau khi Chu Kiều xuất hiện, trường cấp ba Danh Hải bọn họ mới miễn cưỡng đánh ngang tay với trường trung học Số 1.
Nhưng vấn đề là Chu Kiều còn chưa được bọn họ bồi dưỡng buổi nào, mà là bản thân cô vốn đã có năng lực rồi.
Nghe thấy vậy, hiệu trưởng không khỏi nghẹn lời: “…” Ở trước sự thật, cho dù ông ta có cãi như thế nào cũng chỉ phí công mà thôi.
Ngay lúc hiệu trưởng kinh ngạc không thể phản kích, chỉ biết im lặng thì Thẩm Ngang phía sau bỗng hì hì nói vui một câu: “Thầy Tần à, thể không bằng thầy bồi dưỡng một học sinh, chơi thôi ấy mà, giết thời gian cũng được.” Ánh mắt mọi người ngay lập tức đổ dồn về phía Tần Phỉ.
Cho nên giáo viên đẹp trai này cũng là giáo viên thi đấu à? Còn bồi dưỡng một học sinh để chơi? Giọng điệu phách lối thật đấy! Dưới tầm mắt của mọi người, Tần Phỉ ngồi ở đó vẫn lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi.
Ánh sáng trong hội trường lúc sáng lúc tối khiến ngũ quan của anh thoạt nhìn rất có đường nét lại còn thâm thúy, sau khi cảm giác được một tầm mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đang nhìn, anh thờ ơ ngẩng đầu lên, im lặng đối diện với cô.
Cao Á Dân đứng bên cạnh lại nhíu mày nói: “Càn quấy! Thi đấu là chuyện cực kỳ nghiêm túc, sao có thể dùng để chơi chứ!” Thật ra ý của Thẩm Ngang rõ ràng chỉ dùng để ngầm trào phúng Cao Á Dân, nhưng trọng điểm của Cao Á Dân căn bản không ở đây, trái lại ông ta còn cảm thấy thái độ của người này có vấn đề.
Sau khi răn dạy xong, ông ta lập tức quay đầu nói rất nghiêm túc với Chu Kiều: “Em có thể suy tính đến chuyện tới chỗ thầy, thầy sẽ…” Chu Kiều dài tầm mắt khỏi Tần Phỉ: “Em không có hứng thú ạ.” .
Cao Á Dân nghiêm túc: “Em có thiên phú rất cao, không thể phát huy tốt thì thật đáng tiếc.” Chu Kiều lại tỏ ra bình thường: “Không đáng tiếc đâu ạ, em còn có thiên phú khác nữa.” Lúc này, Cố Hân Lam đã đứng chờ ở cửa từ lâu, không nhịn được gọi cô một tiếng: “Chu Kiều! Cậu đã xong chưa? Cậu mà không đến quán để rửa bát đĩa đúng giờ thì sẽ bị ông chủ mắng mất! Cậu đừng quên cậu đã làm vỡ mấy cái bát đĩa, giờ vẫn còn đang nợ đấy!” Mọi người: “…” Cho nên cô gái à, cái mà cô gọi là “thiên phú khác” chính là đánh vỡ bát đĩa à? “Thật có lỗi, em thực sự không tiếp chuyện được.” Giọng nói nhẹ nhàng của Chu Kiều truyền từ dưới khẩu trang ra, ngay sau đó, cô lập tức đi ngang qua các giáo viên và hiệu trưởng để rời khỏi hoàn toàn không hề lưu luyến, để lại một đống người chỉ biết trừng mắt nhìn nhau.
Chỉ có Tần Phỉ ngồi ở đó không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Cô bé này đúng là càng ngày càng thú vị.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Sau khi học sinh trường trung học Số 1 ngồi ở đó nhìn thấy toàn bộ quá trình viết đáp án hoàn mỹ như tiêu chuẩn của cô thì khuôn mặt căng cứng, hoàn toàn suy sụp.
Quá trình giải đề đầy đủ như vậy, bọn họ chỉ từng nhìn thấy ở chỗ thầy Cao thôi.
Rốt cuộc cô gái này có lại lịch gì? Tại sao ngay cả câu hỏi cuối cùng này cũng có thể dễ dàng giải ra như vậy? Còn nữa, nếu cô lợi hại như thế thì tại sao không tham gia trận đấu? Chẳng lẽ ghét bỏ cấp bậc của bọn họ quá thấp sao? Nhìn học sinh trường trung học Số 1 mặt xám như tro tàn trên sân khấu, cùng với vẻ bình tĩnh tự nhiên của Chu Kiều, tuy còn chưa công bố đáp án chính xác nhưng những người ở đây đều hiểu rõ, trường cấp ba Danh Hải lại thắng ván này.
Cũng có nghĩa là bọn họ đã bắt kịp điểm số rồi! Nhất thời, bầu không khí bên trong hội trường ngầm nổi sóng, không ai lên tiếng.
Học sinh trường trung học Số 1 dù có bị đánh chết cũng không ngờ lại có một ngày sẽ bất phân thắng bại với trường cấp ba Danh Hải, lại còn đào ra một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ.
Mà các lớp khác của trường cấp ba Danh Hải cũng không ngờ người lật ngược thế cờ ngay trong giây phút như chỉ mành treo chuông này vậy mà lại chính là học sinh lớp 7.
Quả thực không thể tưởng tượng nổi! Quá bẽ mặt! Nếu nói vừa rồi bọn họ còn có thể tìm lý do cho rằng Chu Kiều chỉ đánh bậy đánh bạ mới giải được câu hỏi thì đề thi này đã hoàn toàn chứng minh năng lực của cô.
Chu Kiều thật sự biết giải đề thi đấu.
Hơn nữa, năng lực tuyệt đối cao hơn mấy học sinh dự thi ở đây không biết bao nhiêu lần.
Bởi vậy, những lời nói bôi nhọ và khinh miệt lúc trước, giờ lại có vẻ cực kỳ buồn cười.
Nói cái gì mà người ta trốn học, không học hành đàng hoàng, thậm chí còn bịa đặt cô ở bên ngoài câu kết làm bậy.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Người ta đã dùng thực lực chứng minh rằng cho dù mình trốn học, năng lực cũng hoàn toàn ở phía trên các cậu! Có thể tưởng tượng cái cảm giác này thế nào.
Đương nhiên, người càng khó chịu hơn chính là Trần Hạo Lỗi ngồi ở dưới khán phòng.
Sắc mặt của cậu ta khó coi đến mức gần như vặn vẹo.
Cây bút trong tay vì bị cậu ta biết quá mạnh nên “rắc” một cái, bị bẻ gẫy ngay lập tức.
Cậu ta cảm thấy đây là một âm mưu! Đây là âm mưu của Chu Kiều! Nhất định là con nhỏ này ghen tị mình được tham gia thi đấu, mà nó ở lớp 7 không có tư cách này, cho nên mới lập ra cái bẫy kia, hủy bỏ tư cách dự thi của mình, sau đó dễ dàng để chiếm chỗ! Là như thế! Nhất định là thế! Thứ hèn hạ này! Không ngờ lại gài bẫy mình như vậy! Nhìn học sinh trường trung học Số 1 nản lòng nhận mệnh gật đầu, cùng với tiếng hô to hò hét của lớp 7, cơn tức giận ngập trời càn quét trong lòng Trần Hạo Lỗi.
Tất cả rõ ràng vốn nên thuộc về cậu ta! Cậu ta mới là người nên đứng ở nơi đó, được mọi người đổ dồn tầm mắt nhìn vào! Nhưng hiện giờ, tất cả đều thuộc về con nhỏ quái dị Chu Kiều kia! Chỉ tại nó!
Tại nó hại mình mất tất cả những điều này! Trần Hạo Lỗi cảm thấy mình bị gài bẫy, cậu ta dùng ánh mắt cực kỳ oán độc nhìn chằm chằm người đang bình thản trên bục, trong lòng thầm mắng, sau này sẽ đáp trả gấp đôi cho con nhỏ hèn hạ này! Mà cùng lúc đó, thầy Cao của trường trung học Số 1 dưới khán phòng cũng nhìn chằm chằm vào Chu Kiều.
Câu hỏi này là ông ta tự mình ra.
Lúc ấy, các học sinh của trường trung học Số 1 sau khi đọc xong đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không có đáp án, vẫn là ông ta cung cấp hướng giải, đám học sinh kia đã phí cả ba trang giấy nháp tính toán theo công thức mới dần giải ra được đáp án.
Nhưng không ngờ bạn nữ này ngay cả bản nháp cũng không cần, cứ thế lưu loát viết quá trình giải đề đâu vào đấy lên bảng.
Là một mầm non có tiềm lực vô hạn! Làm một giáo viên luôn luôn muốn đào được mầm thi đấu tốt, tất nhiên ông ta kiên quyết không thể bỏ qua học sinh như vậy được.
Sau khi cuộc thi đấu giao lưu chấm dứt, ông ta lập tức tự mình chạy tới trước mặt Chu Kiều.
“Em là học sinh tham gia cuộc thi Toán học lần này à?” Chu Kiều ngẩng đầu, trả lời: “Không phải ạ.” Nói xong, cô định lập tức rời đi, nhưng lại bị thầy Cao này ngăn cản: “Em là học sinh lớp nào của trường cấp ba Danh Hải?” Vì thân phận học sinh bây giờ của mình nên Chu Kiều chỉ có thể trả lời: “Lớp 7 ạ.” .
“Lớp 7? Thầy nhớ lớp 7 từ trước đến nay vốn không có tư cách tham gia cuộc thi đấu ở trường cấp ba Danh Hải.” Thầy Cao không hỏi tại sao với năng lực của cô mà lại chạy tới lớp 7, ở trong mắt ông ta, mầm tốt như vậy mà ở lớp 1 trường cấp ba Danh Hải cũng đáng tiếc, cho nên không hề do dự nói: “Em có hứng thú đến trường trung học Số 1 không?”
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều sửng sốt.
Đến trường trung học Số 1? Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ?! Từ trước đến nay chỉ có trường cấp ba Danh Hải cạy tường của trường trung học Số 1, chưa từng có lần nào trường trung học Số 1 lại chủ động cạy tường của trường cấp ba Danh Hải cả! Đây là lần đầu tiên! Hơn nữa lại còn là cạy một học sinh của lớp 7! Thật sự không thể tưởng tượng nổi! Không đợi những người đó định thần lại, chỉ thấy hiệu trưởng vốn đang mỉm cười vì đánh ngang tay với trường trung học Số 1 lập tức khẩn trương chẳng khác gì gà mái bảo vệ con cả: “Ông mơ đẹp quá đấy! Cao Á Dân, ông cậy góc tường ngay trước mặt tôi mà không thấy xấu hổ à!”
Cao Á Dân hừ lạnh một tiếng, nói: “Ông cạy góc tường của trường chúng tôi còn ít à? Huống chi, đứa trẻ này có thiên phú, nếu học ở lớp 7 của các ông, tài năng Toán học của em ấy sẽ chỉ bị mai một thôi, nhưng nếu ở trường trung học Số 1 thì tôi có thể bồi dưỡng em ấy, thậm chí có thể khiến em ấy lấy được giải quán quân toàn quốc.” Bị bốn chữ cuối cùng đập vào khiến đầu óc mọi người ở đây trống rỗng.
Quán quân toàn quốc? Vậy mà bạn nữ này lại có thể được Cao Á Dân khẳng định như vậy sao?
Phải biết rằng Cao Á Dân có địa vị hết sức quan trọng trong mảng thi đấu này.
Người có thể được ông ta nhìn trúng, trên cơ bản đều được cử đi học các trường đại học hàng đầu trong nước, cuối cùng đều có thành tích cao trong lĩnh vực của mình.
Đường Thanh Như căn bản không thể so nổi với ông ta.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người nhìn về phía Chu Kiều đều hơi thay đổi.
Hiệu trưởng đứng ở phía trước Chu Kiều, trừng mắt nhìn đối phương: “Trường cấp ba Danh Hải chúng tôi cũng có thể bồi dưỡng em ấy, khiến em ấy giành được quán quân toàn quốc.” Cao Á Dân khinh thường nói: “Chỉ bằng cô Đường kia à? Cô ta không tự tay chặt đứt thiên phú của đứa trẻ này đã là tốt lắm rồi.” Tuy rằng người khác không chú ý tới chuyện nhỏ vừa rồi, nhưng không có nghĩa là ông ta không chú ý tới.
Hiệu trưởng đỏ mặt, không chịu yếu thế đáp trả: “Trường chúng tôi còn nhiều giáo viên lắm.” “Nhưng bọn họ chưa từng bồi dưỡng được một quán quân toàn quốc, mà tôi…
bồi dưỡng ra ba người rồi.” Cao Á Dân nhắc nhở.
Đây là ưu thế tuyệt đối của ông ta.
Giáo viên trường cấp ba Danh Hải dù ưu tú đến đâu đi chăng nữa thì bọn họ vẫn chưa bồi dưỡng ra quán quân nào cả.
Đừng nói là quán quân, dù khả năng thắng trường trung học Số 1 cũng không có.
Chỉ có lần này, sau khi Chu Kiều xuất hiện, trường cấp ba Danh Hải bọn họ mới miễn cưỡng đánh ngang tay với trường trung học Số 1.
Nhưng vấn đề là Chu Kiều còn chưa được bọn họ bồi dưỡng buổi nào, mà là bản thân cô vốn đã có năng lực rồi.
Nghe thấy vậy, hiệu trưởng không khỏi nghẹn lời: “…” Ở trước sự thật, cho dù ông ta có cãi như thế nào cũng chỉ phí công mà thôi.
Ngay lúc hiệu trưởng kinh ngạc không thể phản kích, chỉ biết im lặng thì Thẩm Ngang phía sau bỗng hì hì nói vui một câu: “Thầy Tần à, thể không bằng thầy bồi dưỡng một học sinh, chơi thôi ấy mà, giết thời gian cũng được.” Ánh mắt mọi người ngay lập tức đổ dồn về phía Tần Phỉ.
Cho nên giáo viên đẹp trai này cũng là giáo viên thi đấu à? Còn bồi dưỡng một học sinh để chơi? Giọng điệu phách lối thật đấy! Dưới tầm mắt của mọi người, Tần Phỉ ngồi ở đó vẫn lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi.
Ánh sáng trong hội trường lúc sáng lúc tối khiến ngũ quan của anh thoạt nhìn rất có đường nét lại còn thâm thúy, sau khi cảm giác được một tầm mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đang nhìn, anh thờ ơ ngẩng đầu lên, im lặng đối diện với cô.
Cao Á Dân đứng bên cạnh lại nhíu mày nói: “Càn quấy! Thi đấu là chuyện cực kỳ nghiêm túc, sao có thể dùng để chơi chứ!” Thật ra ý của Thẩm Ngang rõ ràng chỉ dùng để ngầm trào phúng Cao Á Dân, nhưng trọng điểm của Cao Á Dân căn bản không ở đây, trái lại ông ta còn cảm thấy thái độ của người này có vấn đề.
Sau khi răn dạy xong, ông ta lập tức quay đầu nói rất nghiêm túc với Chu Kiều: “Em có thể suy tính đến chuyện tới chỗ thầy, thầy sẽ…” Chu Kiều dài tầm mắt khỏi Tần Phỉ: “Em không có hứng thú ạ.” .
Cao Á Dân nghiêm túc: “Em có thiên phú rất cao, không thể phát huy tốt thì thật đáng tiếc.” Chu Kiều lại tỏ ra bình thường: “Không đáng tiếc đâu ạ, em còn có thiên phú khác nữa.” Lúc này, Cố Hân Lam đã đứng chờ ở cửa từ lâu, không nhịn được gọi cô một tiếng: “Chu Kiều! Cậu đã xong chưa? Cậu mà không đến quán để rửa bát đĩa đúng giờ thì sẽ bị ông chủ mắng mất! Cậu đừng quên cậu đã làm vỡ mấy cái bát đĩa, giờ vẫn còn đang nợ đấy!” Mọi người: “…” Cho nên cô gái à, cái mà cô gọi là “thiên phú khác” chính là đánh vỡ bát đĩa à? “Thật có lỗi, em thực sự không tiếp chuyện được.” Giọng nói nhẹ nhàng của Chu Kiều truyền từ dưới khẩu trang ra, ngay sau đó, cô lập tức đi ngang qua các giáo viên và hiệu trưởng để rời khỏi hoàn toàn không hề lưu luyến, để lại một đống người chỉ biết trừng mắt nhìn nhau.
Chỉ có Tần Phỉ ngồi ở đó không nhịn được cười khẽ một tiếng.
Cô bé này đúng là càng ngày càng thú vị.