Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 115
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
đổ hết tất cả những lời vừa rồi trở lại.
Cố Hân Lam là người ngay thẳng, từ trước tới giờ chưa từng chơi chữ, cô ấy nổi nóng nói: “Cậu nói cô ấy chính là nói tôi! Thế nào! Không phục à! Không phục thì nhịn đi!”
Tổng Cảnh Phàm lạnh lùng cười lên: “Cậu đáng cổ ý tìm cớ à?”
“Láo toét! Chỉ cần là người không mù đều biết cậu cố ý gây chuyện!” Cố Hân Lam làm đầu gấu trường, từ trước tới nay chưa từng thích phí lời: “Được lắm, nếu muốn đánh nhau thì ông đây chiều, mẹ nó đừng nói có với
chẳng không nữa, lãng phí thời gian!”
Sau khi cô ấy nói xong, người ở bàn bên kia lũ lượt đặt chén rượu xuống, đứng lên.
Đại khái là động tĩnh bên này hơi lớn nên những người đang chơi ầm ĩ phía xa cũng không khỏi tập trung sự chú ý tới bên này.
Tổng Cảnh Phàm quyết đoán nói: “Sao, định đánh hội đồng à?”
Cố Hân Lam cười khinh bỉ, nói: “Không cần, đánh một kẻ trói gà không chặt như cậu, một mình tôi là được.”
Tống Cảnh Phàm không ngờ cô ấy lại nói như vậy, lập tức giận dữ như bị giẫm phải đuôi: “Cậu nói ai trói gà không chặt hả!”
Cố Hân Lam không hề khách sáo: “Đương nhiên là nói cậu rồi! Trên người chẳng được mấy lạng thịt, không phải loại trói gà không chặt thì là cái gì?”
Tống Cảnh Phàm bị cô ấy trắng trợn mỉa mai như vậy thì tức giận tới mức chửi bậy: “Mẹ nó, Cố Hân Lam, cậu đừng ỷ vào việc ông đây không đánh con gái nên đắc ý! Nếu ép quá, ông đây vẫn đánh chết cậu đó, có tin
không!”
Cố Hân Lam lườm cậu ta trắng mắt: “Cậu thôi đi, cái cớ này cậu đã dùng cả tám trăm năm rồi, thật ra cậu chính là người ngay cả con gái cũng không đánh nổi chứ gì?”
Câu khiêu khích trắng trợn này khiến Tổng Cảnh Phàm không kiềm chế nổi, cậu ta quyết đoán xông lên.
Cậu ta vừa chủ động, tình hình đã trở nên không ổn.
Là con trai mà lại xông lên đánh con gái à?
Dù đối phương có là một cô gái để đầu đinh thì cũng không được.
Đám con gái thân quen bên kia vừa thấy đã nổi giận đùng đùng.
Cố Hân Lam còn chưa kịp đỡ đòn thì họ đã không nói hai lời xông lên giúp đỡ.
Cấu, véo, đạp, cắn, họ dùng bất cứ thủ đoạn xấu xa nào.
Đáng thương thay Tống Cảnh Phàm, còn chưa kịp đánh nhau đã bị một đám con gái đề nghiên xuống đất.
Hai người bạn bên cạnh cậu ta vừa nhìn thấy không đúng lắm nên vội vàng tới cứu người.
Đương nhiên, chỉ giới hạn trong việc cứu người thôi.
Đánh thì họ không dám đánh.
Hôm nay, phàm là họ dám động tới một đầu ngón tay của các cô gái trong phòng bao này thì sẽ bị đám con trai ở đây đánh chết.
Thế nên họ chỉ có thể cố gắng chịu đựng cơn bão, lội người ra ngoài.
Nhưng dù là vậy, hiện trường đã vô cùng hỗn loạn.
Khó khăn lắm mới lôi được người từ trung tâm cơn bão ra ngoài thì thấy người ngợm cậu ta chật vật, trên mặt cũng bị cào ba dầu móng tay, quần áo đã bị xé rách hoàn toàn.
Cả người nhếch nhác chẳng khác gì một tên ăn mày.
Tống Cảnh Phàm từ nhỏ tới giờ chưa từng bị con gái đánh, cậu ta ôm khuôn mặt sưng vù của mình, tức ói máu, máu nóng xông lên đầu, chỉ thẳng vào Cố Hân Lam, nóng nảy mắng: “Cố Hân Lam, cậu chính là thứ có
mẹ sinh mà không có mẹ nuôi!”
Câu nói này chỉ trong nháy mắt đã khiến cả phòng bao như bị ẩn nút tạm dừng.
Bầu không khí lập tức rơi vào sự yên tĩnh quái dị.
Mặt Cố Hân Lam lập tức lạnh xuống.
Mọi người hầu như đều là người trong vòng, chuyện của mỗi nhà đều biết ít nhiều. Thế nhưng chẳng ai dám trực tiếp chọc thẳng vào vết sẹo người ta như vậy cả.
Đám bạn bè của Tổng Cảnh Phàm cũng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng bịt miệng cậu ta, liên tục nói xin lỗi: “Chị Lam, chị Lam, cậu ta độc mồm độc miệng, chị tuyệt đối đừng để tâm. Bây giờ em đưa cậu ta đi, cho cậu ta ra
ngoài hóng gió, tỉnh táo một chút. Tuyệt đối không quay lại nữa, nhất định sẽ không khiến chị tức giận, chị yên tâm!”
Nói xong lập tức định kéo Tổng Cảnh Phàm ra ngoài.
Đáng tiếc, Tống Cảnh Phàm đã tức giận tới mức mất lý trí, vẫn đang không ngừng giãy giụa, muốn mắng chửi người.
Cố Hân Lam đứng đó, sắc mặt lạnh tanh đi từ trong đám đông ra.
Mấy người kia thấy vẻ mặt của cô thì biết sắp hỏng việc rồi, vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Hâm Lam à, đừng kích động, có nhiều người thế này cơ mà, nếu cậu muốn đánh người thì tìm vài đứa tới âm thầm đánh cho
một trận là được.”
“Đúng đấy, trăm nghìn lần đừng ra tay,lần trước cậu gây sự, cha cậu suýt nữa đã đánh chết cậu rồi. Lần này nếu lại gây sự, nhất định sẽ để cậu ra nước ngoài. Như thế chẳng phải sẽ đúng ý mẹ kế của cậu à?”
“Hân Lam, cậu đừng ngốc, lẽ nào cậu thật sự giao hết nhà họ Cổ cho cái thứ hèn hạ kia à?”
Đối diện với những lời khuyên nhủ của bạn bè, Cố Hân Lam tái mặt, tay siết chặt tới mức từng khớp xương trắng bệch ra, thế nhưng cuối cùng cô ấy chỉ nghiến răng, nhả ra một chữ: “Cút…”
Đám bạn bè đứng cạnh Cố Hân Lam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cảnh cáo bạn của cậu Tống Cảnh Phàm kia: “Cút nhanh lên! Không cút thì chúng tôi không ngăn được đâu đó.”
“Được được được, chúng tôi đi, chúng tôi đi ngay!”
Họ vội vàng kéo Tổng Cảnh Phàm ra ngoài.
Chỉ là Tống Cảnh Phàm vẫn không cam lòng vì bị đánh, cậu ta giãy giụa, trong mồm vẫn tiếp tục kêu gào không rõ: “Cố Hân Lam… cậu là cái… thứ gì… Cậu… cái đồ..”
Càng bị kéo ra ngoài thì những tiếng kia càng mơ hồ không rõ.
Thế nhưng, dù mơ hồ không rõ, Cố Hân Lam vẫn hiểu hết những lời cậu ta không nói ra khỏi miệng.
Cô ấy lập tức không nhịn được, xoay người muốn lao ra khỏi phòng, trùng hợp nhìn thấy Chu Kiều từ nhà vệ sinh về.
Lúc này Chu Kiều đang định đi vào phòng bao, thế nhưng đã vô tình nhìn thấy cảnh Tổng Cảnh Phàm bị kéo ra ngoài.
Tuy cô cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua chuyện này không liên quan gì tới cô nên cũng không thèm để ý, một lần nữa đi vào trong phòng bao.
Kết quả vừa đi vào đã phát hiện, trong phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, không hề ồn ào náo nhiệt như trước.
Ai nấy đều đứng đó, vẻ mặt hơi phức tạp.
Gây sự rồi à?
Chu Kiều còn chưa kịp hiểu, kết quả bạn thân của Cố Hân Lam tinh mắt nhận ra cô, lập tức nói: “Ơ! Không phải vật cưng của lớp chúng ta quay lại rồi đó ư.”
Một người ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Vật cưng à, cậu đã quay lại rồi! Chị Lam của chúng ta đang tìm cậu đó!”
“Tìm tớ?” Chu Kiều bình thản nhìn về phía Cố Hân Lam.
Dáng vẻ kia không giống đang tìm cô, mà giống như muốn đánh người hơn.
“Đúng đó, đúng đó, tìm cậu uống rượu mà! Cậu không thể cứ tìm cớ đi nhà vệ sinh để trốn uống rượu đâu đấy.”
“Đúng đúng đúng, hôm nay không say không về mới được.”
Mấy người kia hâm nóng bầu không khí, chẳng mấy chốc, trong phòng bao lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.
Chỉ có Cố Hân Lam một mình ngồi đó, trông nặng nề tới mức không còn sức để hào hứng như trước.
Sự khác thường như vậy khiển Chu Kiều thấy hình như mình đã bỏ qua việc gì đó.
Chắc là cãi nhau với người kia bị thua nhỉ?
Đám chị em ở bên cạnh thấy Chu Kiều cứ nhìn mãi về phía Cố Hân Lam thì nhỏ giọng nói với cô: “Tâm trạng của chị Lam không vui lắm, cậu không cần để ý tới chị ấy.”
“Ô.”
“Cậu cứ yên tâm chơi đi, người kia đã bị chị Lam đuổi đi rồi. Thật ra chuyện này không liên quan gì tới cậu, là hai nhà bọn họ có mâu thuẫn với nhau, thấy cậu là quả hồng mềm nên cố ý nhằm vào cậu thôi.”
“Ừm.”
Thật ra người không có quan hệ gì với cô thì từ trước tới nay cô cũng không thèm để ý.
Người chị em kia thấy dáng vẻ im lặng của Chu Kiều, cùng dáng vẻ bất bình thay Chu Kiều của Cố Hân Lam ban nãy thì cố ý cầm ly rượu lên, định trêu cô: “Nào, uống một ly nhé.”
Cô ấy cho là loại học sinh giỏi như Chu Kiều nhất định sẽ từ chối nhưng không ngờ Chu Kiều lại rất sảng khoái đáp: “Ừm, được.”
Cô cầm ly rượu lên, uống một ngụm.
Động tác này khiến mấy người trên bàn rượu lập tức sáng mắt,
“Ối chà! Vật cưng của lớp đúng là uống được, nào! Tớ cũng uống với cậu một ly.” Một cô gái khác lập tức rót rượu cho Chu Kiều.
Nhưng còn chưa đưa tới đã bị một cánh tay ngắn lại, chỉ thấy Cố Hân Lam nhíu mày, nói: “Này, các cậu đừng rót rượu cho cậu ấy.”
Mọi người thấy cô ấy lên tiếng thì nhao nhao cả lên: “Tớ nói này, cậu có bao bọc cho con thì cũng đừng bao bọc quá đáng thể chứ? Đi chơi mà, sao lại không uống rượu được?”
“Đúng thế, nào có ai như cậu. Với lại tôi thấy vật cưng người ta uống được như vậy, cậu cứ bao bọc cậu ấy như thế không tốt lắm thì phải?”
“Cẩn thận vật cưng của lớp không vui, không trở thành học sinh giỏi, mà biến thành côn đồ của trường đó.”
Đối mặt với những lời đùa giỡn của mọi người, Cố Hân Lam khẽ hừ một tiếng: “Cậu ấy là người sắp tham gia thi đấu đó, các cậu đừng có làm chậm trễ chuyện người ta được cử đi học trong tương lai.”
Mọi người giật mình: “Còn được cử đi học nữa? Lợi hại thế à?”
Ai nấy trên bàn đều đồng loạt chuyển tầm mắt lên người Chu Kiều.
Mấy người kia bắt đầu hào hứng hỏi: “Cậu làm đề toán không thấy khô khan à?”
Chu Kiều gật đầu: “Khô khan chứ.”
Mở đề thi cấp ba thật sự vừa khô khan lại vừa rườm rà.
Đau hết cả đầu.
Mọi người: “???”
Câu trả lời này hình như không đúng lắm thì phải.
Những người kia lại hỏi: “Thế sao cậu còn muốn học?”
Chu Kiều thẳng thắn trả lời: “Vì học bổng.”
Nếu không phải vì học bổng thì ai muốn tính toán mấy cái đề thi kia chứ, lại còn ngày ngày bị người thần kinh nào đó áp chế nữa.
Mọi người: “???”
Học sinh giỏi thời nay đều thực dụng như vậy sao?
Bình thường không phải mấy học sinh giỏi kia rất cao ngạo, lạnh lùng, không dính khói bụi trần gian à?
Bạn này lại còn chê đề Toán khô khan, lại còn thực dụng, thực sự là học sinh giỏi ư?
Sao cứ thấy không giống với những học sinh giỏi khác nhỉ.
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Cố Hân Lam là người ngay thẳng, từ trước tới giờ chưa từng chơi chữ, cô ấy nổi nóng nói: “Cậu nói cô ấy chính là nói tôi! Thế nào! Không phục à! Không phục thì nhịn đi!”
Tổng Cảnh Phàm lạnh lùng cười lên: “Cậu đáng cổ ý tìm cớ à?”
“Láo toét! Chỉ cần là người không mù đều biết cậu cố ý gây chuyện!” Cố Hân Lam làm đầu gấu trường, từ trước tới nay chưa từng thích phí lời: “Được lắm, nếu muốn đánh nhau thì ông đây chiều, mẹ nó đừng nói có với
chẳng không nữa, lãng phí thời gian!”
Sau khi cô ấy nói xong, người ở bàn bên kia lũ lượt đặt chén rượu xuống, đứng lên.
Đại khái là động tĩnh bên này hơi lớn nên những người đang chơi ầm ĩ phía xa cũng không khỏi tập trung sự chú ý tới bên này.
Tổng Cảnh Phàm quyết đoán nói: “Sao, định đánh hội đồng à?”
Cố Hân Lam cười khinh bỉ, nói: “Không cần, đánh một kẻ trói gà không chặt như cậu, một mình tôi là được.”
Tống Cảnh Phàm không ngờ cô ấy lại nói như vậy, lập tức giận dữ như bị giẫm phải đuôi: “Cậu nói ai trói gà không chặt hả!”
Cố Hân Lam không hề khách sáo: “Đương nhiên là nói cậu rồi! Trên người chẳng được mấy lạng thịt, không phải loại trói gà không chặt thì là cái gì?”
Tống Cảnh Phàm bị cô ấy trắng trợn mỉa mai như vậy thì tức giận tới mức chửi bậy: “Mẹ nó, Cố Hân Lam, cậu đừng ỷ vào việc ông đây không đánh con gái nên đắc ý! Nếu ép quá, ông đây vẫn đánh chết cậu đó, có tin
không!”
Cố Hân Lam lườm cậu ta trắng mắt: “Cậu thôi đi, cái cớ này cậu đã dùng cả tám trăm năm rồi, thật ra cậu chính là người ngay cả con gái cũng không đánh nổi chứ gì?”
Câu khiêu khích trắng trợn này khiến Tổng Cảnh Phàm không kiềm chế nổi, cậu ta quyết đoán xông lên.
Cậu ta vừa chủ động, tình hình đã trở nên không ổn.
Là con trai mà lại xông lên đánh con gái à?
Dù đối phương có là một cô gái để đầu đinh thì cũng không được.
Đám con gái thân quen bên kia vừa thấy đã nổi giận đùng đùng.
Cố Hân Lam còn chưa kịp đỡ đòn thì họ đã không nói hai lời xông lên giúp đỡ.
Cấu, véo, đạp, cắn, họ dùng bất cứ thủ đoạn xấu xa nào.
Đáng thương thay Tống Cảnh Phàm, còn chưa kịp đánh nhau đã bị một đám con gái đề nghiên xuống đất.
Hai người bạn bên cạnh cậu ta vừa nhìn thấy không đúng lắm nên vội vàng tới cứu người.
Đương nhiên, chỉ giới hạn trong việc cứu người thôi.
Đánh thì họ không dám đánh.
Hôm nay, phàm là họ dám động tới một đầu ngón tay của các cô gái trong phòng bao này thì sẽ bị đám con trai ở đây đánh chết.
Thế nên họ chỉ có thể cố gắng chịu đựng cơn bão, lội người ra ngoài.
Nhưng dù là vậy, hiện trường đã vô cùng hỗn loạn.
Khó khăn lắm mới lôi được người từ trung tâm cơn bão ra ngoài thì thấy người ngợm cậu ta chật vật, trên mặt cũng bị cào ba dầu móng tay, quần áo đã bị xé rách hoàn toàn.
Cả người nhếch nhác chẳng khác gì một tên ăn mày.
Tống Cảnh Phàm từ nhỏ tới giờ chưa từng bị con gái đánh, cậu ta ôm khuôn mặt sưng vù của mình, tức ói máu, máu nóng xông lên đầu, chỉ thẳng vào Cố Hân Lam, nóng nảy mắng: “Cố Hân Lam, cậu chính là thứ có
mẹ sinh mà không có mẹ nuôi!”
Câu nói này chỉ trong nháy mắt đã khiến cả phòng bao như bị ẩn nút tạm dừng.
Bầu không khí lập tức rơi vào sự yên tĩnh quái dị.
Mặt Cố Hân Lam lập tức lạnh xuống.
Mọi người hầu như đều là người trong vòng, chuyện của mỗi nhà đều biết ít nhiều. Thế nhưng chẳng ai dám trực tiếp chọc thẳng vào vết sẹo người ta như vậy cả.
Đám bạn bè của Tổng Cảnh Phàm cũng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng bịt miệng cậu ta, liên tục nói xin lỗi: “Chị Lam, chị Lam, cậu ta độc mồm độc miệng, chị tuyệt đối đừng để tâm. Bây giờ em đưa cậu ta đi, cho cậu ta ra
ngoài hóng gió, tỉnh táo một chút. Tuyệt đối không quay lại nữa, nhất định sẽ không khiến chị tức giận, chị yên tâm!”
Nói xong lập tức định kéo Tổng Cảnh Phàm ra ngoài.
Đáng tiếc, Tống Cảnh Phàm đã tức giận tới mức mất lý trí, vẫn đang không ngừng giãy giụa, muốn mắng chửi người.
Cố Hân Lam đứng đó, sắc mặt lạnh tanh đi từ trong đám đông ra.
Mấy người kia thấy vẻ mặt của cô thì biết sắp hỏng việc rồi, vội vàng tiến lên khuyên nhủ: “Hâm Lam à, đừng kích động, có nhiều người thế này cơ mà, nếu cậu muốn đánh người thì tìm vài đứa tới âm thầm đánh cho
một trận là được.”
“Đúng đấy, trăm nghìn lần đừng ra tay,lần trước cậu gây sự, cha cậu suýt nữa đã đánh chết cậu rồi. Lần này nếu lại gây sự, nhất định sẽ để cậu ra nước ngoài. Như thế chẳng phải sẽ đúng ý mẹ kế của cậu à?”
“Hân Lam, cậu đừng ngốc, lẽ nào cậu thật sự giao hết nhà họ Cổ cho cái thứ hèn hạ kia à?”
Đối diện với những lời khuyên nhủ của bạn bè, Cố Hân Lam tái mặt, tay siết chặt tới mức từng khớp xương trắng bệch ra, thế nhưng cuối cùng cô ấy chỉ nghiến răng, nhả ra một chữ: “Cút…”
Đám bạn bè đứng cạnh Cố Hân Lam lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời cảnh cáo bạn của cậu Tống Cảnh Phàm kia: “Cút nhanh lên! Không cút thì chúng tôi không ngăn được đâu đó.”
“Được được được, chúng tôi đi, chúng tôi đi ngay!”
Họ vội vàng kéo Tổng Cảnh Phàm ra ngoài.
Chỉ là Tống Cảnh Phàm vẫn không cam lòng vì bị đánh, cậu ta giãy giụa, trong mồm vẫn tiếp tục kêu gào không rõ: “Cố Hân Lam… cậu là cái… thứ gì… Cậu… cái đồ..”
Càng bị kéo ra ngoài thì những tiếng kia càng mơ hồ không rõ.
Thế nhưng, dù mơ hồ không rõ, Cố Hân Lam vẫn hiểu hết những lời cậu ta không nói ra khỏi miệng.
Cô ấy lập tức không nhịn được, xoay người muốn lao ra khỏi phòng, trùng hợp nhìn thấy Chu Kiều từ nhà vệ sinh về.
Lúc này Chu Kiều đang định đi vào phòng bao, thế nhưng đã vô tình nhìn thấy cảnh Tổng Cảnh Phàm bị kéo ra ngoài.
Tuy cô cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua chuyện này không liên quan gì tới cô nên cũng không thèm để ý, một lần nữa đi vào trong phòng bao.
Kết quả vừa đi vào đã phát hiện, trong phòng yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, không hề ồn ào náo nhiệt như trước.
Ai nấy đều đứng đó, vẻ mặt hơi phức tạp.
Gây sự rồi à?
Chu Kiều còn chưa kịp hiểu, kết quả bạn thân của Cố Hân Lam tinh mắt nhận ra cô, lập tức nói: “Ơ! Không phải vật cưng của lớp chúng ta quay lại rồi đó ư.”
Một người ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Vật cưng à, cậu đã quay lại rồi! Chị Lam của chúng ta đang tìm cậu đó!”
“Tìm tớ?” Chu Kiều bình thản nhìn về phía Cố Hân Lam.
Dáng vẻ kia không giống đang tìm cô, mà giống như muốn đánh người hơn.
“Đúng đó, đúng đó, tìm cậu uống rượu mà! Cậu không thể cứ tìm cớ đi nhà vệ sinh để trốn uống rượu đâu đấy.”
“Đúng đúng đúng, hôm nay không say không về mới được.”
Mấy người kia hâm nóng bầu không khí, chẳng mấy chốc, trong phòng bao lại một lần nữa trở nên náo nhiệt.
Chỉ có Cố Hân Lam một mình ngồi đó, trông nặng nề tới mức không còn sức để hào hứng như trước.
Sự khác thường như vậy khiển Chu Kiều thấy hình như mình đã bỏ qua việc gì đó.
Chắc là cãi nhau với người kia bị thua nhỉ?
Đám chị em ở bên cạnh thấy Chu Kiều cứ nhìn mãi về phía Cố Hân Lam thì nhỏ giọng nói với cô: “Tâm trạng của chị Lam không vui lắm, cậu không cần để ý tới chị ấy.”
“Ô.”
“Cậu cứ yên tâm chơi đi, người kia đã bị chị Lam đuổi đi rồi. Thật ra chuyện này không liên quan gì tới cậu, là hai nhà bọn họ có mâu thuẫn với nhau, thấy cậu là quả hồng mềm nên cố ý nhằm vào cậu thôi.”
“Ừm.”
Thật ra người không có quan hệ gì với cô thì từ trước tới nay cô cũng không thèm để ý.
Người chị em kia thấy dáng vẻ im lặng của Chu Kiều, cùng dáng vẻ bất bình thay Chu Kiều của Cố Hân Lam ban nãy thì cố ý cầm ly rượu lên, định trêu cô: “Nào, uống một ly nhé.”
Cô ấy cho là loại học sinh giỏi như Chu Kiều nhất định sẽ từ chối nhưng không ngờ Chu Kiều lại rất sảng khoái đáp: “Ừm, được.”
Cô cầm ly rượu lên, uống một ngụm.
Động tác này khiến mấy người trên bàn rượu lập tức sáng mắt,
“Ối chà! Vật cưng của lớp đúng là uống được, nào! Tớ cũng uống với cậu một ly.” Một cô gái khác lập tức rót rượu cho Chu Kiều.
Nhưng còn chưa đưa tới đã bị một cánh tay ngắn lại, chỉ thấy Cố Hân Lam nhíu mày, nói: “Này, các cậu đừng rót rượu cho cậu ấy.”
Mọi người thấy cô ấy lên tiếng thì nhao nhao cả lên: “Tớ nói này, cậu có bao bọc cho con thì cũng đừng bao bọc quá đáng thể chứ? Đi chơi mà, sao lại không uống rượu được?”
“Đúng thế, nào có ai như cậu. Với lại tôi thấy vật cưng người ta uống được như vậy, cậu cứ bao bọc cậu ấy như thế không tốt lắm thì phải?”
“Cẩn thận vật cưng của lớp không vui, không trở thành học sinh giỏi, mà biến thành côn đồ của trường đó.”
Đối mặt với những lời đùa giỡn của mọi người, Cố Hân Lam khẽ hừ một tiếng: “Cậu ấy là người sắp tham gia thi đấu đó, các cậu đừng có làm chậm trễ chuyện người ta được cử đi học trong tương lai.”
Mọi người giật mình: “Còn được cử đi học nữa? Lợi hại thế à?”
Ai nấy trên bàn đều đồng loạt chuyển tầm mắt lên người Chu Kiều.
Mấy người kia bắt đầu hào hứng hỏi: “Cậu làm đề toán không thấy khô khan à?”
Chu Kiều gật đầu: “Khô khan chứ.”
Mở đề thi cấp ba thật sự vừa khô khan lại vừa rườm rà.
Đau hết cả đầu.
Mọi người: “???”
Câu trả lời này hình như không đúng lắm thì phải.
Những người kia lại hỏi: “Thế sao cậu còn muốn học?”
Chu Kiều thẳng thắn trả lời: “Vì học bổng.”
Nếu không phải vì học bổng thì ai muốn tính toán mấy cái đề thi kia chứ, lại còn ngày ngày bị người thần kinh nào đó áp chế nữa.
Mọi người: “???”
Học sinh giỏi thời nay đều thực dụng như vậy sao?
Bình thường không phải mấy học sinh giỏi kia rất cao ngạo, lạnh lùng, không dính khói bụi trần gian à?
Bạn này lại còn chê đề Toán khô khan, lại còn thực dụng, thực sự là học sinh giỏi ư?
Sao cứ thấy không giống với những học sinh giỏi khác nhỉ.
Bình luận facebook