Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Chậc, sao câu này nghe không giống như đang cảm ơn, trái lại càng giống đang lôi chuyện cũ ra tính sổ thế nhỉ.
Tần Phỉ vừa định nói cô cảm ơn mà không thành tâm thì lập tức thấy cô cho tay vào trong túi quần, còn có tiếng giấy plastic vang lên.
Anh bỗng hơi tò mò, sau đó thấy cô lấy cái gì đó từ trong túi quần ra.
Nhìn kỹ, anh mới thấy trong tay cô đang cầm rất nhiều kẹo: “Cho thầy.”
À, cho nên là cảm ơn thật sự à?
Không phải nói móc à?
Tần Chỉ nhìn những viên kẹo bọc trong giấy bóng kính rẻ tiền trong tay cô, rực rỡ sắc màu, hoàn toàn không tương xứng với tính tình nghiêm túc và lạnh lùng của cô.
Nhưng nhìn cô nghiêm túc cầm một đống kẹo chỉ có trẻ con mới ăn như vậy.
Cuối cùng…
“Phì…”
Một tiếng cười nhẹ nhàng cứ thế vang lên.
Cô nhóc này sao lại đáng yêu như thế.
Độ tương phản thật sự quá lớn.
Hơn nữa chỉ có trẻ con mới dùng kẹo để cảm ơn mới đúng?
Cô coi mình là trẻ con, hay coi anh là trẻ con?
Khóe miệng Tần Phỉ khó có thể khắc chế mà nhếch lên.
Dường như bắt đầu từ khi gặp được Chu Kiều, số lần anh cười càng ngày càng nhiều.
Lúc vừa tới Hải Thành, anh đâu cười lần nào, ngày nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, trốn trong vùng trời đất này, nhìn chằm chằm trần nhà hơi ố vàng, không biết nay là năm nào.
Chỉ khi đói khát tới cực điểm, dạ dày đau rát nhắc nhở một sự thật rằng anh còn sống.
Cả người chật vật, một mình cô độc bị trục xuất khỏi kinh đô, mang theo sự cười nhạo và sỉ nhục, không ngờ trong giờ khắc này, sự không cam lòng trước kia lại chậm rãi tan biến dưới nụ cười này.
Anh nghiêng nửa thân mình, nở nụ cười mỉm: “Chỉ cho tôi kẹo thôi à?”
Chu Kiều trả lời rất đúng trọng tâm: “Em cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Cô chưa ăn cơm chiều, trên đường đi bắt người, cô chỉ ăn mấy viên kẹo để lấp bụng, cũng được mà, dù sao thì có còn hơn không.
Thấy cô nghiêm trang đẩy mạnh tiếp thị loại kẹo chỉ năm hào ba viên mà quầy bán quà vặt thường khuyến mãi, Tần Phỉ càng cảm thấy thú vị.
Vốn chỉ là nụ cười nhẹ dần dần biến thành cười thoải mái.
Chu Kiều ngồi ở đối diện nhìn anh cười như người bệnh thần kinh vậy, cũng không biết đang cười cái gì, cuối cùng cô không còn kiên nhẫn, hơi nhíu mày hỏi: “Thấy có ăn hay không?”
Tần Phỉ cũng không thèm để ý cô mất kiên nhẫn, đưa tay cầm lấy một viên kẹo,ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh bóc từng chút vỏ ra, sau đó bỏ vào miệng.
Một mùi vị ngọt ngào của đường hóa học rẻ tiền tràn ngập trong miệng.
Tần Phỉ nói: “Đúng là không tệ.”
Thật ra một chút cũng không ngon, trong vị đường ngọt đến phát ngấy còn có chút đắng, nhưng anh lại thấy rất ngon, là thứ ngon nhất trong nửa năm qua.
Chu Kiều hoàn toàn không hiểu lúc này anh đang cười vì cái gì, dù sao thì mọi chuyện đều đã được giải quyết, cô dứt khoát đứng dậy tính chào tạm biệt.
Co người tựa vào đệm mềm, Tần Phỉ định thần lại, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Chu Kiều lạnh nhạt: “Em về nghỉ ngơi.”
“Em tính làm như thế nào?” Tần Phẳngậm kẹo trên đầu lưỡi, lúng túng hỏi.
Chu Kiều giơ tài liệu trong tay: “Đây là chuyện của nhà họ Sở, tất nhiên là để Sở Tây Lâm giải quyết.”
Vốn dĩ cô không muốn dính vào mấy chuyện linh tinh vớ vẩn của nhà họ Sở.
Thật sự là bởi vì Sở Tây Lâm không muốn ra tay, cô mới không thể không ra tay.
Nhưng hiện giờ đã có thứ này rồi, cho dù đến lúc đó cô ngăn cản, Sở Tây Lâm cũng mang đầy sát khí tự mình ra tay.
“Vậy em có cần tôi làm gì không?” Tần Phỉ hỏi.
Chu Kiều gật đầu: “Cần.”
Tần Phỉ vươn tay chào cực kỳ thân sĩ, nói: “Tùy em dặn dò.”
Rõ ràng ngồi nghiêng ở chỗ kia, chân còn bó bột, lại còn chào kiểu thân sĩ như vậy, vừa khôi hài lại buồn cười.
Chu Kiều hơi nhếch khóe miệng một cái, sau đó lập tức chuẩn bị rời khỏi.
“Chờ đã.” Tần Phỉ lấy ra một chiếc hộp cách nhiệt quen thuộc từ dưới bàn: “Có đi có lại, thấy còn tặng kèm em một miếng bánh ngọt nhỏ bên trong nữa đấy.”
Chu Kiều quả thực chưa ăn tối, vừa nhìn thấy cái hộp kia, đúng là đói bụng, nên cũng không từ chối.
Nhưng cô không lập tức mang nó đi luôn, mà là…
“Nếu có đi có lại. Vậy để em bôi thuốc cho thầy.”
Có thể đừng có đi có lại kiểu này được không?
Nhưng không đợi Tần Phỉ cự tuyệt, Chu Kiều đã xắn tay áo lên, khởi công.
Sau khi bôi thuốc kiểu ép buộc xong, lại ném Tần Phỉ đang hấp hối lên giường, cô lập tức cầm hộp giữ nhiệt, nói một tiếng cảm ơn, rồi mới rời khỏi ký túc xá giáo viên, trở về ký túc xá của mình.
Đi trong những cơn gió buốt giá lúc đêm khuya, cô mang đầy khí lạnh về ký túc xá.
Vừa về đến nơi, cô ngồi trước bàn, lập tức lấy thức ăn trong hộp giữ nhiệt ra. Các món ăn vẫn ngon như trước kia, sườn chua ngọt, cá om cà, còn có khoai tây xào sợi, cùng với một bát súp nấm bơ và một chiếc bánh
kem phô mai tặng kèm. Mùi hương bốc lên khiến bụng cô kêu rột rột.
Không nói năng gì nữa, cô lập tức ăn cơm.
Món chua ngọt ngon miệng, nước súp nấm thơm và mềm như tơ lụa, mỗi một miếng đều là hưởng thụ.
Ăn ngon hơn nhà hàng bên ngoài không biết bao nhiêu lần.
Chu Kiều híp mắt chậm rãi hưởng thụ, mãi đến khi nhét một ngụm cuối cùng vào miệng, cô mới xem như thỏa mãn. Ngay cả cảm giác khó chịu khi bị đói vào đêm khuya cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Cô tựa lưng vào ghế, vẫn còn đắm chìm trong dư vị của đồ ăn.
Đột nhiên, điện thoại di động trên bàn bên cạnh rung lên.
Chu Kiều mở mắt, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, không ngờ lại phát hiện ra đây là dãy số của Sở Tây Lâm.
Giờ này anh ta gọi điện thoại tới làm gì?
Chu Kiều cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau cuộc trò chuyện hôm đó, Sở Tây Lâm không còn gọi điện cho cô nữa. Phỏng chừng là sợ cô thật sự tự mình nhúng tay, cho nên vội vàng ổn định cục diện trước mắt.
Tại sao bây giờ lại gọi điện?
Chẳng lẽ là cầu xin cô từ bỏ?
Theo lý mà nói, anh ta sẽ không ngu xuẩn như vậy mới đúng.
Chu Kiều vừa nhận điện thoại, giọng nói vội vã của Sở Tây Lâm lập tức vang lên.
“Chu Kiều, có thể Hoàng Tề Thiệu đã phát hiện ra vấn đề: Vậy mà ông ta dám phải người đến bắt tài xế đã đầm cô, bây giờ tôi đang tìm người toàn thành phố, cô yên tâm, người nọ không trốn thoát được đâu, tôi chắc
chắn sẽ tự mình bắt lấy gã và giao cho cô.”
Nghe giọng nói dồn dập của anh ta, Chu Kiều nhất thời không kịp hiểu gì.
Cái gì mà tìm người toàn thành phố:
Ai đang bắt tài xế gây chuyện?
Sửng sốt hai giây, cuối cùng cô mới định thần lại, lập tức ngồi thẳng lên, trầm giọng hỏi: “Tối nay là anh bắt người?”
Sở Tây Lâm trả lời nói: “Đúng thế, buổi chiều hôm nay tôi vừa mới khôi phục lại toàn bộ camera theo dõi, cuối cùng cũng tìm được một chút dấu vết để lại, người nọ tên là Vưu Khải, làm vận chuyển đồ uống trên một
con phố, tôi còn…”
Anh ta vẫn liên tục lải nhải bên kia điện thoại, khiến Chu Kiều hoàn toàn hiểu ra.
Không ngờ đám người chơi rượt đuổi trên đường tối nay là người của Sở Tây Lâm?
Trời, cả hai bên đều coi đối phương là người của Hoàng Tề Thiệu, sự hiểu lầm này… đúng là không còn sức để mắng chửi nữa.
Chu Kiều cảm thấy đầu mình hơi đau, không nhịn được để trán, ngắt lời nói: “Gã ở trên tay tôi.”
Giọng nói bên kia điện thoại lập tức ngừng lại.
Chu Kiều tiếp tục nói: “Không phải Hoàng Tề Thiệu phái người đến bắt, tối nay là người của anh đụng phải tôi.”
Nghe xong, Sở Tây Lâm như nhẹ nhàng thở ra vậy: “Thì ra là người của cô à… Vậy thì tốt… Tôi yên tâm rồi.”
Nhưng Chu Kiều không lạc quan như anh ta, mà lạnh nhạt đâm rách sự thật: “Nhưng anh tìm người toàn thành phố, gây động tĩnh lớn như vậy, Hoàng Tề Thiệu chưa hẳn đã không biết.”
Quả nhiên, Sở Tây Lâm lại khẩn trương: “Vậy làm sao bây giờ?”
Chu Kiều suy nghĩ, sau đó nói: “Sở Tây Lâm, tôi mời anh xem một tuồng kịch, xem xong, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa. Thế nào?”
Cô nói vậy khiến Sở Tây Lâm bất ngờ.
Anh ta không ngờ Chu Kiều lại nói rằng sẽ từ bỏ.
Chỉ vì quá mức kinh ngạc, anh ta xem nhẹ điều kiện tiên quyết của Chu Kiều mà chỉ chú ý hỏi: “Thật sao?”
“Thật, thậm chí anh sợ động đến Hoàng Tề Thiệu mà ảnh hưởng đến danh dự của Lâm Mỹ Tinh, tính bỏ qua cho ông ta thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
Chu Kiều không chút do dự làm lộ sự ích kỷ che giấu trong lòng anh ta ra.
Bên kia điện thoại, quả nhiên Sở Tây Lâm im lặng.
Sau một lúc lâu, anh ta mới nhẹ nhàng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Thế là coi như anh ta đã cam chịu nguyên nhân anh ta vì Lâm Mỹ Tinh mà chậm chạp không dám ra tay.
Thấy vậy, Chu Kiều không có phản ứng gì.
Thật ra từ lúc vụ án Lâm Mỹ Tinh mất tích được kết án, tất cả phản ứng kịch liệt của anh ta đều đang chứng minh Lâm Mỹ Tinh rất quan trọng đối với anh ta.
Sự quan trọng ấy có lẽ còn nhiều hơn một chút so với ông cụ.
Cho nên sau khi biết được cả câu chuyện, anh ta như một con thú bị giam cầm, phẫn nộ, áp lực, nhưng cả ngày vẫn không biết làm sao, không biết nên lựa chọn như thế nào.
Anh ta tôn kính ông nội mình, nhưng cũng không nỡ bỏ người mẹ ruột thịt.
Chu Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua tài liệu trên bàn mà Tần Phỉ vừa mới đưa cho mình, thản nhiên nói: “Không cần đâu, chưa đến đoạn kết thúc thì tôi không gánh nổi tiếng cảm ơn này.”
Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại,
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Tần Phỉ vừa định nói cô cảm ơn mà không thành tâm thì lập tức thấy cô cho tay vào trong túi quần, còn có tiếng giấy plastic vang lên.
Anh bỗng hơi tò mò, sau đó thấy cô lấy cái gì đó từ trong túi quần ra.
Nhìn kỹ, anh mới thấy trong tay cô đang cầm rất nhiều kẹo: “Cho thầy.”
À, cho nên là cảm ơn thật sự à?
Không phải nói móc à?
Tần Chỉ nhìn những viên kẹo bọc trong giấy bóng kính rẻ tiền trong tay cô, rực rỡ sắc màu, hoàn toàn không tương xứng với tính tình nghiêm túc và lạnh lùng của cô.
Nhưng nhìn cô nghiêm túc cầm một đống kẹo chỉ có trẻ con mới ăn như vậy.
Cuối cùng…
“Phì…”
Một tiếng cười nhẹ nhàng cứ thế vang lên.
Cô nhóc này sao lại đáng yêu như thế.
Độ tương phản thật sự quá lớn.
Hơn nữa chỉ có trẻ con mới dùng kẹo để cảm ơn mới đúng?
Cô coi mình là trẻ con, hay coi anh là trẻ con?
Khóe miệng Tần Phỉ khó có thể khắc chế mà nhếch lên.
Dường như bắt đầu từ khi gặp được Chu Kiều, số lần anh cười càng ngày càng nhiều.
Lúc vừa tới Hải Thành, anh đâu cười lần nào, ngày nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, trốn trong vùng trời đất này, nhìn chằm chằm trần nhà hơi ố vàng, không biết nay là năm nào.
Chỉ khi đói khát tới cực điểm, dạ dày đau rát nhắc nhở một sự thật rằng anh còn sống.
Cả người chật vật, một mình cô độc bị trục xuất khỏi kinh đô, mang theo sự cười nhạo và sỉ nhục, không ngờ trong giờ khắc này, sự không cam lòng trước kia lại chậm rãi tan biến dưới nụ cười này.
Anh nghiêng nửa thân mình, nở nụ cười mỉm: “Chỉ cho tôi kẹo thôi à?”
Chu Kiều trả lời rất đúng trọng tâm: “Em cảm thấy cũng không tệ lắm.”
Cô chưa ăn cơm chiều, trên đường đi bắt người, cô chỉ ăn mấy viên kẹo để lấp bụng, cũng được mà, dù sao thì có còn hơn không.
Thấy cô nghiêm trang đẩy mạnh tiếp thị loại kẹo chỉ năm hào ba viên mà quầy bán quà vặt thường khuyến mãi, Tần Phỉ càng cảm thấy thú vị.
Vốn chỉ là nụ cười nhẹ dần dần biến thành cười thoải mái.
Chu Kiều ngồi ở đối diện nhìn anh cười như người bệnh thần kinh vậy, cũng không biết đang cười cái gì, cuối cùng cô không còn kiên nhẫn, hơi nhíu mày hỏi: “Thấy có ăn hay không?”
Tần Phỉ cũng không thèm để ý cô mất kiên nhẫn, đưa tay cầm lấy một viên kẹo,ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh bóc từng chút vỏ ra, sau đó bỏ vào miệng.
Một mùi vị ngọt ngào của đường hóa học rẻ tiền tràn ngập trong miệng.
Tần Phỉ nói: “Đúng là không tệ.”
Thật ra một chút cũng không ngon, trong vị đường ngọt đến phát ngấy còn có chút đắng, nhưng anh lại thấy rất ngon, là thứ ngon nhất trong nửa năm qua.
Chu Kiều hoàn toàn không hiểu lúc này anh đang cười vì cái gì, dù sao thì mọi chuyện đều đã được giải quyết, cô dứt khoát đứng dậy tính chào tạm biệt.
Co người tựa vào đệm mềm, Tần Phỉ định thần lại, hỏi: “Em đi đâu vậy?”
Chu Kiều lạnh nhạt: “Em về nghỉ ngơi.”
“Em tính làm như thế nào?” Tần Phẳngậm kẹo trên đầu lưỡi, lúng túng hỏi.
Chu Kiều giơ tài liệu trong tay: “Đây là chuyện của nhà họ Sở, tất nhiên là để Sở Tây Lâm giải quyết.”
Vốn dĩ cô không muốn dính vào mấy chuyện linh tinh vớ vẩn của nhà họ Sở.
Thật sự là bởi vì Sở Tây Lâm không muốn ra tay, cô mới không thể không ra tay.
Nhưng hiện giờ đã có thứ này rồi, cho dù đến lúc đó cô ngăn cản, Sở Tây Lâm cũng mang đầy sát khí tự mình ra tay.
“Vậy em có cần tôi làm gì không?” Tần Phỉ hỏi.
Chu Kiều gật đầu: “Cần.”
Tần Phỉ vươn tay chào cực kỳ thân sĩ, nói: “Tùy em dặn dò.”
Rõ ràng ngồi nghiêng ở chỗ kia, chân còn bó bột, lại còn chào kiểu thân sĩ như vậy, vừa khôi hài lại buồn cười.
Chu Kiều hơi nhếch khóe miệng một cái, sau đó lập tức chuẩn bị rời khỏi.
“Chờ đã.” Tần Phỉ lấy ra một chiếc hộp cách nhiệt quen thuộc từ dưới bàn: “Có đi có lại, thấy còn tặng kèm em một miếng bánh ngọt nhỏ bên trong nữa đấy.”
Chu Kiều quả thực chưa ăn tối, vừa nhìn thấy cái hộp kia, đúng là đói bụng, nên cũng không từ chối.
Nhưng cô không lập tức mang nó đi luôn, mà là…
“Nếu có đi có lại. Vậy để em bôi thuốc cho thầy.”
Có thể đừng có đi có lại kiểu này được không?
Nhưng không đợi Tần Phỉ cự tuyệt, Chu Kiều đã xắn tay áo lên, khởi công.
Sau khi bôi thuốc kiểu ép buộc xong, lại ném Tần Phỉ đang hấp hối lên giường, cô lập tức cầm hộp giữ nhiệt, nói một tiếng cảm ơn, rồi mới rời khỏi ký túc xá giáo viên, trở về ký túc xá của mình.
Đi trong những cơn gió buốt giá lúc đêm khuya, cô mang đầy khí lạnh về ký túc xá.
Vừa về đến nơi, cô ngồi trước bàn, lập tức lấy thức ăn trong hộp giữ nhiệt ra. Các món ăn vẫn ngon như trước kia, sườn chua ngọt, cá om cà, còn có khoai tây xào sợi, cùng với một bát súp nấm bơ và một chiếc bánh
kem phô mai tặng kèm. Mùi hương bốc lên khiến bụng cô kêu rột rột.
Không nói năng gì nữa, cô lập tức ăn cơm.
Món chua ngọt ngon miệng, nước súp nấm thơm và mềm như tơ lụa, mỗi một miếng đều là hưởng thụ.
Ăn ngon hơn nhà hàng bên ngoài không biết bao nhiêu lần.
Chu Kiều híp mắt chậm rãi hưởng thụ, mãi đến khi nhét một ngụm cuối cùng vào miệng, cô mới xem như thỏa mãn. Ngay cả cảm giác khó chịu khi bị đói vào đêm khuya cũng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Cô tựa lưng vào ghế, vẫn còn đắm chìm trong dư vị của đồ ăn.
Đột nhiên, điện thoại di động trên bàn bên cạnh rung lên.
Chu Kiều mở mắt, nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, không ngờ lại phát hiện ra đây là dãy số của Sở Tây Lâm.
Giờ này anh ta gọi điện thoại tới làm gì?
Chu Kiều cảm thấy hơi kỳ lạ.
Sau cuộc trò chuyện hôm đó, Sở Tây Lâm không còn gọi điện cho cô nữa. Phỏng chừng là sợ cô thật sự tự mình nhúng tay, cho nên vội vàng ổn định cục diện trước mắt.
Tại sao bây giờ lại gọi điện?
Chẳng lẽ là cầu xin cô từ bỏ?
Theo lý mà nói, anh ta sẽ không ngu xuẩn như vậy mới đúng.
Chu Kiều vừa nhận điện thoại, giọng nói vội vã của Sở Tây Lâm lập tức vang lên.
“Chu Kiều, có thể Hoàng Tề Thiệu đã phát hiện ra vấn đề: Vậy mà ông ta dám phải người đến bắt tài xế đã đầm cô, bây giờ tôi đang tìm người toàn thành phố, cô yên tâm, người nọ không trốn thoát được đâu, tôi chắc
chắn sẽ tự mình bắt lấy gã và giao cho cô.”
Nghe giọng nói dồn dập của anh ta, Chu Kiều nhất thời không kịp hiểu gì.
Cái gì mà tìm người toàn thành phố:
Ai đang bắt tài xế gây chuyện?
Sửng sốt hai giây, cuối cùng cô mới định thần lại, lập tức ngồi thẳng lên, trầm giọng hỏi: “Tối nay là anh bắt người?”
Sở Tây Lâm trả lời nói: “Đúng thế, buổi chiều hôm nay tôi vừa mới khôi phục lại toàn bộ camera theo dõi, cuối cùng cũng tìm được một chút dấu vết để lại, người nọ tên là Vưu Khải, làm vận chuyển đồ uống trên một
con phố, tôi còn…”
Anh ta vẫn liên tục lải nhải bên kia điện thoại, khiến Chu Kiều hoàn toàn hiểu ra.
Không ngờ đám người chơi rượt đuổi trên đường tối nay là người của Sở Tây Lâm?
Trời, cả hai bên đều coi đối phương là người của Hoàng Tề Thiệu, sự hiểu lầm này… đúng là không còn sức để mắng chửi nữa.
Chu Kiều cảm thấy đầu mình hơi đau, không nhịn được để trán, ngắt lời nói: “Gã ở trên tay tôi.”
Giọng nói bên kia điện thoại lập tức ngừng lại.
Chu Kiều tiếp tục nói: “Không phải Hoàng Tề Thiệu phái người đến bắt, tối nay là người của anh đụng phải tôi.”
Nghe xong, Sở Tây Lâm như nhẹ nhàng thở ra vậy: “Thì ra là người của cô à… Vậy thì tốt… Tôi yên tâm rồi.”
Nhưng Chu Kiều không lạc quan như anh ta, mà lạnh nhạt đâm rách sự thật: “Nhưng anh tìm người toàn thành phố, gây động tĩnh lớn như vậy, Hoàng Tề Thiệu chưa hẳn đã không biết.”
Quả nhiên, Sở Tây Lâm lại khẩn trương: “Vậy làm sao bây giờ?”
Chu Kiều suy nghĩ, sau đó nói: “Sở Tây Lâm, tôi mời anh xem một tuồng kịch, xem xong, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa. Thế nào?”
Cô nói vậy khiến Sở Tây Lâm bất ngờ.
Anh ta không ngờ Chu Kiều lại nói rằng sẽ từ bỏ.
Chỉ vì quá mức kinh ngạc, anh ta xem nhẹ điều kiện tiên quyết của Chu Kiều mà chỉ chú ý hỏi: “Thật sao?”
“Thật, thậm chí anh sợ động đến Hoàng Tề Thiệu mà ảnh hưởng đến danh dự của Lâm Mỹ Tinh, tính bỏ qua cho ông ta thì tôi cũng không có ý kiến gì.”
Chu Kiều không chút do dự làm lộ sự ích kỷ che giấu trong lòng anh ta ra.
Bên kia điện thoại, quả nhiên Sở Tây Lâm im lặng.
Sau một lúc lâu, anh ta mới nhẹ nhàng nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Thế là coi như anh ta đã cam chịu nguyên nhân anh ta vì Lâm Mỹ Tinh mà chậm chạp không dám ra tay.
Thấy vậy, Chu Kiều không có phản ứng gì.
Thật ra từ lúc vụ án Lâm Mỹ Tinh mất tích được kết án, tất cả phản ứng kịch liệt của anh ta đều đang chứng minh Lâm Mỹ Tinh rất quan trọng đối với anh ta.
Sự quan trọng ấy có lẽ còn nhiều hơn một chút so với ông cụ.
Cho nên sau khi biết được cả câu chuyện, anh ta như một con thú bị giam cầm, phẫn nộ, áp lực, nhưng cả ngày vẫn không biết làm sao, không biết nên lựa chọn như thế nào.
Anh ta tôn kính ông nội mình, nhưng cũng không nỡ bỏ người mẹ ruột thịt.
Chu Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua tài liệu trên bàn mà Tần Phỉ vừa mới đưa cho mình, thản nhiên nói: “Không cần đâu, chưa đến đoạn kết thúc thì tôi không gánh nổi tiếng cảm ơn này.”
Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại,
Bình luận facebook