Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Người kia không ngờ Chu Kiều lại như vậy nên lập tức thấy hơi khó chịu: “Hey! Cô em kiêu quá nhỉ!”
Vừa dứt lời, ai ngờ trên đầu bị người ta vỗ mạnh một cái.
Người kia đau tới mức vội vàng ôm đầu, tức giận mắng: “Đệt! Thằng nào đấy! Thằng khốn nào không có mắt đấy! Dám đánh vào đầu bố mày à, có phải muốn chết không?”
Vừa dứt lời, bên cạnh đã có một người trực tiếp tóm lấy anh ta: “Mẹ nó, mày nói ai không có mắt?! Bố mày cũng không bảo là không xin lỗi mày,mẹ nó chứ mày hổ báo cái gì! Thằng oắt con miệng còn hôi sữa này!”
Người đàn ông này nhìn qua trông lưng hùm vai gấu, có vẻ vô cùng khỏe mạnh.
Người kia thấy đối phương lộ vẻ hung dữ thì lập tức hoảng sợ, không để ý tới việc tán gái nữa mà liên tục xin lỗi: “Ông… ông anh à, em… không phải em cố ý đâu, là em… em chỉ nói mấy câu vớ vẩn thôi… không có ý gì
khác, anh đừng tính toán với em, ha ha, đừng tính toán.”
“Mày nói không cố ý thì là không cố ý à? Bố mày bị mày mắng nên bây giờ bố mày thấy khó chịu đấy!”
“Không phải đâu, đại ca à, em thật sự không cố ý, không thì anh mắng lại em nhé? Em nhất định sẽ không nói gì hết.”
“Mẹ nó chứ, miệng của tao không nói những lời vớ vẩn như mày!”
Người đàn ông nói xong, lập tức nổi nóng xách người kia lên như cách một con gà con, lôi ra ngoài dạy cho cách làm người.
Trò khôi hài ngắn ngủi nửa phút đồng hồ cứ kết thúc một cách không hiểu ra sao như vậy.
Chu Kiều bị lãng quên, cô độc đứng đó nhìn hai người kia biến mất trong đám đông. Sau khi xác định chuyện đã kết thúc thì cô mới một lần nữa nhìn về phía người đang ở trong sảnh.
Người kia vẫn ngồi đó, vẫn bứt rứt, bất an vô cùng như trước.
Chu Kiều lập tức vất vả chen qua đám đông, đi tới trước mặt người kia.
“Anh là Vưu Khải?” Cô lạnh lùng nhìn người trước mặt, hỏi.
Vưu Khải vừa thầy cô, sắc mặt vốn đang sợ hãi lập tức chuyển thành ngạc nhiên, gã khựng lại mấy giây rồi mới gật đầu: “Vâng.”
Chu Kiều gõ mặt bàn, giọng nói lạnh lùng không mang theo chút độ ấm nào: “Ra ngoài tâm sự chút đi.”
Trong mắt Vưu Khải lộ ra chút sợ hãi, lắp bắp trả lời: “Được, được thôi.”
Sau đó, hai người một trước, một sau đi ra khỏi quán bar.
Tiếng nhạc ầm ầm bị cửa chặn lại, cuối cùng lỗ tai cũng dễ chịu hơn một chút.
Chu Kiều dẫn Vưu Khải tới một cái hẻm tối không người ở bên cạnh.
Vừa đứng lại, cô đã lạnh lùng nói một câu: “Ai bảo anh đâm vào tôi?”
Trong lòng Vưu Khải run lên, không dám mở miệng.
Buổi tối hôm ấy, sau khi gã đâm người thất bại thì đã nghĩ hôm sau tìm cơ hội thử lại lần nữa, kết quả không ngờ chưa kịp làm lần thứ hai, chiều hôm sau đã bị người ta bắt ra khỏi cái “ổ chó” của mình.
Đám người kia đá văng cửa nhà gã cứ như ăn cướp, không nói hai lời đã áp giải gã vào trong xe, thậm chí chẳng cho gã thời gian để mặc quần áo.
Mùa đông rét mướt, gã cứ thể bị người ta kéo tới một nơi chim không thèm ị, gà không thèm đẻ trứng.
Từ trước tới nay gã chưa từng gặp phải cảnh này.
Lúc đầu gã còn tưởng là chủ sòng bạc tới đòi nợ nên gã còn vội vàng bảy tỏ mình đã nhận đơn hàng, có tiền rồi, chỉ cần làm xong thì sẽ trả nợ.
Kết quả không biết gã nói gì sai mà trực tiếp bị đánh cho một trận,
Mãi tới khi bị đánh xong mới biết, hóa ra đám người này tới vì đơn hàng mà gã nhận.
Người mà mình đâm hóa ra lại là người có bối cảnh, gã đã chọc phải người không nên dây vào.
Thể là gã sợ tè ra quần, liên tục xin tha, bày tỏ mình bị ép quá, thật sự không còn cách nào mới làm chuyện này, tuyệt đối không phải cố ý làm như vậy.
Cuối cùng, chẳng cần ai ép cung, gã đã thành thật nói hết những gì mình biết thì những người kia mới không đánh gã nữa.
Chỉ là coi như không đánh thì cũng không để gã được dễ chịu, bởi vì bọn họ sợ gã chạy trốn nên đã tháo khớp hai chân gã, sau đó nhốt gã ở đó.
Hai chân gã đau tới mức không thể cử động nổi, cứ nằm ở đó, suýt nữa bị đông lạnh chết.
Cũng không biết qua bao lâu, mắt thấy mình sắp chết thì những người kia mới đưa cho gã một bộ quần áo rồi đuổi gã về quán bar.
Theo bản năng gã muốn chạy trốn, thế nhưng rất tiếc những người kia lại cảnh cáo một câu: “Đừng có giở trò lung tung, lát nữa có người tới tìm mày, đi với cô ấy.”
Sau đó, mỗi người nấp ở một cửa ra, cùng theo dõi gã.
Vưu Khải hoàn toàn không biết bọn họ muốn làm gì.
Mãi tới khi nhìn thấy cô gái trước mặt thì cuối cùng gã đã biết!
Bọn họ muốn mình tự chui đầu vào rọ.
Bởi vì khuôn mặt này, chính là mục tiêu trong đơn hàng của gã!
“Nói.” Lúc này, giọng nói u ám của Chu Kiều vang lên trong con hẻm nhỏ trống trải.
Tim Vưu Khải nhảy lên, gã vội vàng nói lại những câu nói trước kia với Chu Kiều: “Là, là một người phụ nữ, là bà ta bảo tôi làm như vậy. Chuyện này không liên quan gì tới tôi, tôi vô tội, thật đó, tôi chỉ làm việc thôi,
người muốn hại cô không phải là tôi… thật sự không phải là tôi…”
Chu Kiều hơi nhíu mày: “Phụ nữ?”
Vưu Khải vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng, là một người phụ nữ, tôi… lúc đó tôi đang thua tiền trên sòng bài, người phụ nữ kia đã tìm đến, bảo tôi giúp một chuyện, đi đâm một người thì sẽ cho tôi một số tiền
lớn.”
Chuyện này khiến Chu Kiều không ngờ tới.
Phụ nữ?
Sao lại là nữ:
Hiện giờ người muốn xử lý cô, ngoại trừ Hoàng Tề Thiệu thì chắc không còn người thứ hai mới đúng.
Lẽ nào là bà cụ Sở:
Chu Kiều đứng dưới ánh đèn mờ mờ, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa phức tạp: “Mặt mũi người đó thế nào?”
Vưu Khải lắc đầu: “Không rõ, người kia đeo một cái kính râm rất to, còn bịt khẩu trang nữa, không thấy rõ mặt.”
“Tuổi tác thì sao?”
“Nghe giọng thì khoảng hơn ba mươi tuổi? Dù sao cũng rất trẻ, hơn nữa trang phục nhìn có vẻ là hàng cao cấp.”
Hơn ba mươi tuổi?
Người có tiền?
Chu Kiều nghĩ một hồi lâu, thế nhưng từ đầu tới cuối vẫn không nghĩ ra người như vậy.
Lẽ nào người đó là do Hoàng Tề Thiệu tìm tới?
“Vậy các người liên lạc thế nào?” Giọng điệu Chu Kiều vẫn bình thường.
Trong con hẻm tối tắm, Vưu Khải run rẩy nói: “Không… không liên lạc… Bà ta nói nếu tôi thành công thì bà ta sẽ biết, sau đó sẽ tìm người chuyển cho tôi nửa số tiền còn lại.”
Bên kia sẽ biết?
Nói cách khác, người kia có mối quan hệ rất thân thiết với mình.
Hoặc là, đối phương vô cùng quan tâm tới cô.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì đột nhiên trên phố truyền tới một loạt tiếng ồn ào.
Vưu Khải vừa nhìn thấy có bóng người chuyển động ở đầu hẻm, cho rằng những người kia lại định tới đánh mình nên sợ tới mức vội vàng xin tha: “Chị gái ơi, em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không dám nữa, em thật
sự không dám nữa đâu. Xin các chị tha cho em, em xin các chị… Em nhất định sẽ không liên lạc với người phụ nữ kia nữa, thật đó… Các chị bỏ qua cho em đi.”
“Chúng tôi?” Ánh mắt Chu Kiều hơi tối lại, rất nhanh cô đã nắm được từ mấu chốt
Từ đâu mà có chúng tôi?
Rõ ràng cô chỉ có một người mới đúng.
Cô chưa kịp nghĩ rõ ràng thì tiếng động ở đầu hẻm càng lúc càng lớn.
Rất nhanh, có người đi từ ngoài hẻm vào.
“Anh…”
Người kia còn chưa nói xong thì Vưu Khải đã ngồi thụp xuống, ôm đầu khóc lóc xin tha: “Tha cho tôi đi, xin các người, tôi sai rồi, đại ca à, tôi xin các người đó…”
Chu Kiều không khỏi nhìn ra ngoài.
Là một người đàn ông lạ, cô không nhận ra.
Cô xác định, mình không quen người này.
Chu Kiều lập tức cảnh giác, cơ thể căng chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm người đến.
Sau đó lập tức nghe thấy người kia nói: “Đi nhanh…”
Mà cùng lúc đó, những người ở đầu hẻm cũng xông vào.
Có người tinh mắt nhìn thấy Vưu Khải ở bên cạnh Chu Kiều thì hô một tiếng: “Gã ở kia!”
Sau đó, những người kia xông vào.
Mà phía sau hình như có một nhóm người khác đang ngắn lại.
Người của hai phe ở hiện trường cứ như vậy quấn vào nhau.
Vưu Khải đã trải qua tình huống thế này bao giờ đâu, gã sửng sốt, khóc lóc lẩm bẩm: “Đừng bắt tôi… đừng bắt tôi nữa… tôi đã thú nhận cả rồi, tôi đã thú nhận cả rồi…”
Người đàn ông đứng cạnh Chu Kiều quyết đoán nói với cô: “Mau dẫn gã đi! Đầu hẻm bên kia có xe, nhanh lên!”
Chu Kiều đứng đó, thấy cảnh này thì biết lúc này không phải thời điểm để hỏi chuyện, cô lập tức kéo Vưu Khải đã run chân tới đầu hẻm bên kia.
Người ở đầu hẻm bên này nhìn thấy, lập tức muốn đuổi theo. Đáng tiếc lại bị mấy người khác ngăn cản để tranh thủ thời gian cho Chu Kiều.
Trong bóng tối, Chu Kiều kéo theo Vưu Khải chạy nhanh về phía trước.
Chỉ tiếc, mới kéo gã đi được một đoạn thì mấy người ở đầu hẻm bên này đã phá vòng vây, lao thẳng về phía cô.
Sắc mặt Chu Kiều trầm xuống, cô ném Vưu Khải sang một bên, xoay người lại, linh hoạt đá một cú.
(Lời ngoài lề: Đoán thử xem, người của hai phe này là người của ai nào?)
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Vừa dứt lời, ai ngờ trên đầu bị người ta vỗ mạnh một cái.
Người kia đau tới mức vội vàng ôm đầu, tức giận mắng: “Đệt! Thằng nào đấy! Thằng khốn nào không có mắt đấy! Dám đánh vào đầu bố mày à, có phải muốn chết không?”
Vừa dứt lời, bên cạnh đã có một người trực tiếp tóm lấy anh ta: “Mẹ nó, mày nói ai không có mắt?! Bố mày cũng không bảo là không xin lỗi mày,mẹ nó chứ mày hổ báo cái gì! Thằng oắt con miệng còn hôi sữa này!”
Người đàn ông này nhìn qua trông lưng hùm vai gấu, có vẻ vô cùng khỏe mạnh.
Người kia thấy đối phương lộ vẻ hung dữ thì lập tức hoảng sợ, không để ý tới việc tán gái nữa mà liên tục xin lỗi: “Ông… ông anh à, em… không phải em cố ý đâu, là em… em chỉ nói mấy câu vớ vẩn thôi… không có ý gì
khác, anh đừng tính toán với em, ha ha, đừng tính toán.”
“Mày nói không cố ý thì là không cố ý à? Bố mày bị mày mắng nên bây giờ bố mày thấy khó chịu đấy!”
“Không phải đâu, đại ca à, em thật sự không cố ý, không thì anh mắng lại em nhé? Em nhất định sẽ không nói gì hết.”
“Mẹ nó chứ, miệng của tao không nói những lời vớ vẩn như mày!”
Người đàn ông nói xong, lập tức nổi nóng xách người kia lên như cách một con gà con, lôi ra ngoài dạy cho cách làm người.
Trò khôi hài ngắn ngủi nửa phút đồng hồ cứ kết thúc một cách không hiểu ra sao như vậy.
Chu Kiều bị lãng quên, cô độc đứng đó nhìn hai người kia biến mất trong đám đông. Sau khi xác định chuyện đã kết thúc thì cô mới một lần nữa nhìn về phía người đang ở trong sảnh.
Người kia vẫn ngồi đó, vẫn bứt rứt, bất an vô cùng như trước.
Chu Kiều lập tức vất vả chen qua đám đông, đi tới trước mặt người kia.
“Anh là Vưu Khải?” Cô lạnh lùng nhìn người trước mặt, hỏi.
Vưu Khải vừa thầy cô, sắc mặt vốn đang sợ hãi lập tức chuyển thành ngạc nhiên, gã khựng lại mấy giây rồi mới gật đầu: “Vâng.”
Chu Kiều gõ mặt bàn, giọng nói lạnh lùng không mang theo chút độ ấm nào: “Ra ngoài tâm sự chút đi.”
Trong mắt Vưu Khải lộ ra chút sợ hãi, lắp bắp trả lời: “Được, được thôi.”
Sau đó, hai người một trước, một sau đi ra khỏi quán bar.
Tiếng nhạc ầm ầm bị cửa chặn lại, cuối cùng lỗ tai cũng dễ chịu hơn một chút.
Chu Kiều dẫn Vưu Khải tới một cái hẻm tối không người ở bên cạnh.
Vừa đứng lại, cô đã lạnh lùng nói một câu: “Ai bảo anh đâm vào tôi?”
Trong lòng Vưu Khải run lên, không dám mở miệng.
Buổi tối hôm ấy, sau khi gã đâm người thất bại thì đã nghĩ hôm sau tìm cơ hội thử lại lần nữa, kết quả không ngờ chưa kịp làm lần thứ hai, chiều hôm sau đã bị người ta bắt ra khỏi cái “ổ chó” của mình.
Đám người kia đá văng cửa nhà gã cứ như ăn cướp, không nói hai lời đã áp giải gã vào trong xe, thậm chí chẳng cho gã thời gian để mặc quần áo.
Mùa đông rét mướt, gã cứ thể bị người ta kéo tới một nơi chim không thèm ị, gà không thèm đẻ trứng.
Từ trước tới nay gã chưa từng gặp phải cảnh này.
Lúc đầu gã còn tưởng là chủ sòng bạc tới đòi nợ nên gã còn vội vàng bảy tỏ mình đã nhận đơn hàng, có tiền rồi, chỉ cần làm xong thì sẽ trả nợ.
Kết quả không biết gã nói gì sai mà trực tiếp bị đánh cho một trận,
Mãi tới khi bị đánh xong mới biết, hóa ra đám người này tới vì đơn hàng mà gã nhận.
Người mà mình đâm hóa ra lại là người có bối cảnh, gã đã chọc phải người không nên dây vào.
Thể là gã sợ tè ra quần, liên tục xin tha, bày tỏ mình bị ép quá, thật sự không còn cách nào mới làm chuyện này, tuyệt đối không phải cố ý làm như vậy.
Cuối cùng, chẳng cần ai ép cung, gã đã thành thật nói hết những gì mình biết thì những người kia mới không đánh gã nữa.
Chỉ là coi như không đánh thì cũng không để gã được dễ chịu, bởi vì bọn họ sợ gã chạy trốn nên đã tháo khớp hai chân gã, sau đó nhốt gã ở đó.
Hai chân gã đau tới mức không thể cử động nổi, cứ nằm ở đó, suýt nữa bị đông lạnh chết.
Cũng không biết qua bao lâu, mắt thấy mình sắp chết thì những người kia mới đưa cho gã một bộ quần áo rồi đuổi gã về quán bar.
Theo bản năng gã muốn chạy trốn, thế nhưng rất tiếc những người kia lại cảnh cáo một câu: “Đừng có giở trò lung tung, lát nữa có người tới tìm mày, đi với cô ấy.”
Sau đó, mỗi người nấp ở một cửa ra, cùng theo dõi gã.
Vưu Khải hoàn toàn không biết bọn họ muốn làm gì.
Mãi tới khi nhìn thấy cô gái trước mặt thì cuối cùng gã đã biết!
Bọn họ muốn mình tự chui đầu vào rọ.
Bởi vì khuôn mặt này, chính là mục tiêu trong đơn hàng của gã!
“Nói.” Lúc này, giọng nói u ám của Chu Kiều vang lên trong con hẻm nhỏ trống trải.
Tim Vưu Khải nhảy lên, gã vội vàng nói lại những câu nói trước kia với Chu Kiều: “Là, là một người phụ nữ, là bà ta bảo tôi làm như vậy. Chuyện này không liên quan gì tới tôi, tôi vô tội, thật đó, tôi chỉ làm việc thôi,
người muốn hại cô không phải là tôi… thật sự không phải là tôi…”
Chu Kiều hơi nhíu mày: “Phụ nữ?”
Vưu Khải vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng, là một người phụ nữ, tôi… lúc đó tôi đang thua tiền trên sòng bài, người phụ nữ kia đã tìm đến, bảo tôi giúp một chuyện, đi đâm một người thì sẽ cho tôi một số tiền
lớn.”
Chuyện này khiến Chu Kiều không ngờ tới.
Phụ nữ?
Sao lại là nữ:
Hiện giờ người muốn xử lý cô, ngoại trừ Hoàng Tề Thiệu thì chắc không còn người thứ hai mới đúng.
Lẽ nào là bà cụ Sở:
Chu Kiều đứng dưới ánh đèn mờ mờ, vẻ mặt vừa lạnh lùng vừa phức tạp: “Mặt mũi người đó thế nào?”
Vưu Khải lắc đầu: “Không rõ, người kia đeo một cái kính râm rất to, còn bịt khẩu trang nữa, không thấy rõ mặt.”
“Tuổi tác thì sao?”
“Nghe giọng thì khoảng hơn ba mươi tuổi? Dù sao cũng rất trẻ, hơn nữa trang phục nhìn có vẻ là hàng cao cấp.”
Hơn ba mươi tuổi?
Người có tiền?
Chu Kiều nghĩ một hồi lâu, thế nhưng từ đầu tới cuối vẫn không nghĩ ra người như vậy.
Lẽ nào người đó là do Hoàng Tề Thiệu tìm tới?
“Vậy các người liên lạc thế nào?” Giọng điệu Chu Kiều vẫn bình thường.
Trong con hẻm tối tắm, Vưu Khải run rẩy nói: “Không… không liên lạc… Bà ta nói nếu tôi thành công thì bà ta sẽ biết, sau đó sẽ tìm người chuyển cho tôi nửa số tiền còn lại.”
Bên kia sẽ biết?
Nói cách khác, người kia có mối quan hệ rất thân thiết với mình.
Hoặc là, đối phương vô cùng quan tâm tới cô.
Trong lúc cô đang suy nghĩ thì đột nhiên trên phố truyền tới một loạt tiếng ồn ào.
Vưu Khải vừa nhìn thấy có bóng người chuyển động ở đầu hẻm, cho rằng những người kia lại định tới đánh mình nên sợ tới mức vội vàng xin tha: “Chị gái ơi, em sai rồi, em thật sự sai rồi, em không dám nữa, em thật
sự không dám nữa đâu. Xin các chị tha cho em, em xin các chị… Em nhất định sẽ không liên lạc với người phụ nữ kia nữa, thật đó… Các chị bỏ qua cho em đi.”
“Chúng tôi?” Ánh mắt Chu Kiều hơi tối lại, rất nhanh cô đã nắm được từ mấu chốt
Từ đâu mà có chúng tôi?
Rõ ràng cô chỉ có một người mới đúng.
Cô chưa kịp nghĩ rõ ràng thì tiếng động ở đầu hẻm càng lúc càng lớn.
Rất nhanh, có người đi từ ngoài hẻm vào.
“Anh…”
Người kia còn chưa nói xong thì Vưu Khải đã ngồi thụp xuống, ôm đầu khóc lóc xin tha: “Tha cho tôi đi, xin các người, tôi sai rồi, đại ca à, tôi xin các người đó…”
Chu Kiều không khỏi nhìn ra ngoài.
Là một người đàn ông lạ, cô không nhận ra.
Cô xác định, mình không quen người này.
Chu Kiều lập tức cảnh giác, cơ thể căng chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm người đến.
Sau đó lập tức nghe thấy người kia nói: “Đi nhanh…”
Mà cùng lúc đó, những người ở đầu hẻm cũng xông vào.
Có người tinh mắt nhìn thấy Vưu Khải ở bên cạnh Chu Kiều thì hô một tiếng: “Gã ở kia!”
Sau đó, những người kia xông vào.
Mà phía sau hình như có một nhóm người khác đang ngắn lại.
Người của hai phe ở hiện trường cứ như vậy quấn vào nhau.
Vưu Khải đã trải qua tình huống thế này bao giờ đâu, gã sửng sốt, khóc lóc lẩm bẩm: “Đừng bắt tôi… đừng bắt tôi nữa… tôi đã thú nhận cả rồi, tôi đã thú nhận cả rồi…”
Người đàn ông đứng cạnh Chu Kiều quyết đoán nói với cô: “Mau dẫn gã đi! Đầu hẻm bên kia có xe, nhanh lên!”
Chu Kiều đứng đó, thấy cảnh này thì biết lúc này không phải thời điểm để hỏi chuyện, cô lập tức kéo Vưu Khải đã run chân tới đầu hẻm bên kia.
Người ở đầu hẻm bên này nhìn thấy, lập tức muốn đuổi theo. Đáng tiếc lại bị mấy người khác ngăn cản để tranh thủ thời gian cho Chu Kiều.
Trong bóng tối, Chu Kiều kéo theo Vưu Khải chạy nhanh về phía trước.
Chỉ tiếc, mới kéo gã đi được một đoạn thì mấy người ở đầu hẻm bên này đã phá vòng vây, lao thẳng về phía cô.
Sắc mặt Chu Kiều trầm xuống, cô ném Vưu Khải sang một bên, xoay người lại, linh hoạt đá một cú.
(Lời ngoài lề: Đoán thử xem, người của hai phe này là người của ai nào?)
Bình luận facebook