• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (4 Viewers)

  • Chương 95

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
127735-1.png
Cô tìm túi ni lông bọc thật kỹ phần thạch cao trên chân của anh, sau khi xác định sẽ không bị ngấm nước thì mới đỡ anh vào trong phòng tắm.


Ký túc xá giáo viên vốn không rộng lắm, phòng tắm lại càng nhỏ hẹp, hai người cùng hành động thật sự rất khó.


Đặc biệt dưới tình huống Tần Phỉ là người bị thương.


Bởi vì sợ gậy chống sẽ bị trơn trượt nên toàn bộ hành trình Chu Kiều chỉ có thể đỡ Tần Phỉ, chật vật đi vào trong phòng.


Tiếc rằng, cơ thể to cao của anh khiến người ta nhìn kiểu gì cũng thấy như cô bị Tần Phỉ ôm vào lòng.


“Tôi cảm thấy em như một con gà con bị tôi cắp nách mang theo vậy.” Tần Phỉ cố ý trêu ghẹo một câu.


Chu Kiều vốn dĩ không muốn phản ứng lại anh, thế nhưng cô không thể chịu nổi mồm mép của vị này, đã thế anh còn lẩm bẩm: “Thật đó, bình thường không thấy em lùn, sao hôm nay… Ui da!”


Còn chưa dứt lời, đột nhiên một tiếng kêu đau đớn vang lên.


Thì ra đầu anh bị cửa kẹp vào, đau tới mức không ngừng xuýt xoa.


Mà người khởi xướng đã sớm lùi về phía sau anh, không hề có thành ý nói: “Xin lỗi, nhất thời trượt tay, thầy hãy tự đi thì hơn.” Sau đó cô xoay người rời khỏi phòng tắm.


Cái đầu chó của Tần Phỉ đáng thương vẫn đang bị kẹp ở cửa kính, trong y như một con cún chui ra khỏi lỗ, chỉ để lộ một cái đầu.


Nghe câu đó của cô thì anh nhất thời tức giận bật cười, cái gì mà trượt tay chứ! Rõ ràng là thù dai nhớ lâu mới đúng!


Không phải chỉ nói một câu cô là gà con thôi à, ra tay tàn nhẫn thật.


Tuy nhiên, cuối cùng anh vẫn không nói những lời này ra, sợ nói lung tung, chắc cô nhóc sẽ xông vào bóp cổ anh mất.


Xét thấy mình chỉ là một kẻ mang thương tích đầy mình, không chịu nổi giày vò, thế nên Tần Phỉ đành ngoan ngoãn giải cứu bản thân rồi đi tắm.


Mà Chu Kiều ở bên ngoài lại nhân lúc anh tắm, dứt khoát đi tới ban công gọi một cú điện thoại.


“Có phải anh vẫn chưa giải quyết được người kia đúng không.” Điện thoại vừa thông, cô lập tức lạnh lùng nói với người ở đầu dây bên kia.


Người bên kia hơi khựng lại: “Ừ…”


Sau khi Chu Kiều mắng thầm một câu ngu xuẩn trong lòng, giọng điệu cô càng lúc càng lạnh lẽo: “Sở Tây Lâm, tối hôm qua tôi bị tai nạn xe.”


Lúc này, giọng điệu của Sở Tây Lâm lập tức thay đổi: “Đã xảy ra chuyện gì?”


“Chắc là Hoàng Tề Thiệu sợ tôi thật sự biết chuyện nên muốn nhổ cỏ tận gốc.”


Chu Kiều gần như chẳng cần đoán cũng có thể xác nhận là ai.


Cô vốn cho rằng ít nhất Hoàng Tề Thiệu xử lý xong Chu Nghiêm Tuấn thì mới tìm cơ hội ra tay với mình. Mà hẳn là khi đó Sở Tây Lâm đã tiêu diệt được ông ta mới đúng, thế nên cô mới không để ý lắm.


Vậy mà không ngờ, tên ngu ngốc này còn kéo dài tới tận bây giờ mà vẫn chưa có hành động gì.


Thế nên Hoàng Tề Thiệu không kịp đợi, cuối cùng đã ra tay với cô trước.


Sở Tây Lâm ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, cuối cùng cắn răng, trầm giọng nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cho cô một câu trả lời.”


Thế nhưng Chu Kiều lại nói: “Không, ý của tôi là, chuyện này không cần anh nữa.”


Sở Tây Lâm cảm thấy không ổn: “Là sao? Chẳng phải cô không muốn nhúng tay vào à?”


“Nhưng hiện giờ ông ta lại muốn giết tôi.”


Giọng điệu u ám và tối tăm của Chu Kiều thật sự khiến người ta câm nín.


“Sở Tây Lâm, tôi cho anh cơ hội tự xử lý, là anh không xử lý được, vậy tiếp theo đừng có trách tôi.”


Nói xong, Chu Kiều lập tức cúp máy.


Cô quay vào phòng, tiếng nước trong phòng tắm vẫn vang lên.


Suy nghĩ của Chu Kiều rất hỗn loạn, cô nghĩ ngợi hồi lâu cũng không nghĩ ra điều gì. Mà tối qua cô thức canh cả đêm, lại bị Tần Phỉ giày vò một trận nên thật sự hơi mệt. Trong khoảnh khắc nghỉ ngơi này, thế mà cô đã


tựa trên ghế sô pha, chậm rãi ngủ thiếp đi.


Vừa ngủ đã ngủ thẳng tới chiều tối.


Chờ tới khi cô mở mắt ra, ánh chiều tà mùa đông le lói ngoài cửa sổ đã nhanh chóng biến mất, trời bắt đầu tôi dần.


Trong phòng vô cùng u ám.


Phút chốc, Chu Kiều còn tưởng mình đang ở trong ký túc xá của mình.


Thế nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, ném chăn lông trên người đi, lập tức đứng dậy muốn gõ cửa phòng tắm.


Cô thật sự sợ Tần Phỉ xảy ra chuyện gì đó ở bên trong.


Chỉ là mới đi được một bước cô đã nghe thấy ngoài ban công có tiếng người truyền tới: “Em tỉnh rồi à?”


Chu Kiều chợt giật mình.


Rất nhanh cô đã nhìn về phía phát ra giọng nói, phát hiện Tần Phỉ đang ngồi trên ghế xếp, một tay cầm sách, bên cạnh còn đặt một chiếc đèn bàn nhỏ màu cam ấm áp.


Dưới hoàng hôn gió lạnh, trông vô cùng ấm áp.


“Có đói không?” Tần Phỉ gập quyển sách trong tay lại, cầm cái gậy chống lên, đi lò cò một chân từ ngoài ban công vào rồi tiện tay bật đèn trong phòng lên.


Chu Kiều đứng dưới ánh đèn sáng ngời thì mới hoàn toàn tỉnh táo, cô xoa cái cổ cứng nhắc và ngủ của mình: “Thầy nên đánh thức em dậy.”


Tần Chỉ nhướng mày: “Sao lại đánh thức em? Cả tối em không ngủ thì nên nghỉ ngơi thật tốt mới đúng.”


“Vết thương sau lưng thầy phải bôi thuốc kịp thời, nếu không sẽ dễ bị nhiễm trùng.”


“Một người đàn ông như tôi sao có thể yếu ớt như vậy được.” Tần Phỉ chỉ lên bàn: “Có đói không? Mới đưa tới không bao lâu, chắc vẫn còn nóng.”


Chu Kiều cúi đầu nhìn thì lập tức bị hộp cơm được đóng gói quen thuộc trên bàn hấp dẫn.


Cô bị giày vò cả sáng, lại ngủ cả một buổi chiều, bỏ qua hai bữa nên bụng đã đói meo từ lâu.


Cô lập tức không tiếp tục tốn nước bọt dây dưa với anh về chuyện bôi thuốc nữa mà vô cùng thành thạo lấy hộp cơm giữ nhiệt trong túi ra.


Món ăn vẫn phong phú như trước, mùi vị cũng rất ngon.


Tần Phỉ thấy cô ăn ngon lành thì hiếm khi cũng ngồi xuống, bắt đầu ăn.


Hai người cắm đầu ăn một bữa, tới khi sắp ăn xong, Tần Phẩmới nói với cô: “Ngày mai bắt đầu tới chỗ tôi ăn cơm đi.”


Chu Kiều lắc đầu: “Chắc là không được.”


“Tại sao?”


Chu Kiều không giấu giếm: “Giải quyết chuyện kia đã.”


Tần Phỉ nhíu mày: “Đã biết là ai rồi à?”


Chu Kiều ừm một tiếng.


“Tôi phát hiện trí thông minh của cô gái như em khiến người ta thấy rất đáng sợ đó.” Tần Phỉ nửa thật nửa giả cảm thán một câu.


Chu Kiều không hề để ý, cô ăn xong miếng cuối cùng bèn nói với người ngồi đối diện: “Tới đây.”


Tần Phỉ hơi sửng sốt: “Làm gì?”


“Bồi thuốc.”


“Không cần, tôi…”


Tần Phỉ còn chưa kịp từ chối, Chu Kiều đã cầm thuốc ở trên bàn rồi tiến lên, không nói không rằng lôi kéo áo của anh ra, động tác kia nhanh tới mức khiến người ta không kịp phản ứng.


Trong căn phòng sáng sủa, phần lưng của anh cứ thể hiện ra trước mặt Chu Kiều.


Cơ bắp săn chắc, bóng bẩy của người đàn ông hơi căng lên, hiện ra những đường nét cực kỳ mạnh mẽ.


Nhưng đồng thời, cô cũng nhìn thấy rõ những vết thương kia.


Toàn bộ phần lưng sưng tấy và bầm tím, có rất nhiều vết trầy xước nông hoặc sâu khác nhau, trông rất khủng khiếp.


Như vậy đủ để thấy cú va chạm kia nặng cỡ nào.


“Động tác này của em đúng là lưu loát thật đó.” Lúc Tần Phỉ phản ứng lại thì thấy mình đã bị thô bạo kéo đứt ba cái cúc áo, anh không khỏi cười trêu chọc: “Có khoảnh khắc tôi đã cho rằng em định làm gì tôi cơ đấy.”


Vừa dứt lời, trên lưng truyền tới một cơn đau nhói và tê tái, khiến anh căng sống lưng, hoàn toàn ngậm miệng.


Toàn bộ quá trình, động tác của Chu Kiều không hề nương tay chút nào.


Tần Phỉ không khỏi nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cô, cố i trực tiếp đổ nước thuốc lên vết thương của mình.


Khuôn mặt cô lạnh tanh, cứ như người bị thương không phải là mình.


Rốt cuộc cô phải bị thương bao nhiêu lần thì mới mất cảm giác đau đớn như vậy chứ?


Tần Phỉ nhìn bóng người trong cửa sổ đang khom lưng bôi thuốc cho mình.


Chẳng bao lâu sau anh đã thấy cô đứng thẳng lên: “Tốt nhất tối nay thầy nên nằm sấp mà ngủ, tránh cho thuốc bị dính lên giường.” Sau đó cô đưa hai hộp thuốc chưa mở ra ở trên bàn cho anh: “Còn hai loại này là để


hạ sốt, thấy đụng vào nước nên rất dễ bị nhiễm trùng, nhất định phải uống.”


Bốn chữ cuối cùng không phải đang thương lượng, mà là mệnh lệnh.


Khóe miệng Tần Phỉ cong lên: “Được, tôi sẽ uống.”


Chu Kiều thấy anh có thái độ tốt bèn dặn dò vài câu rồi quay về.


Tần Phỉ ngã lưng, dựa vào ghế, hờ hững ngắm nghía hộp thuốc trong tay, đột nhiên màn hình của chiếc điện thoại di động trên bàn lóe sáng.


Anh giơ tay cầm lên, mở màn hình, trên đó có một tin nhắn mới.


Bên trên viết, đã bắt được người.


Từ lúc Chu Kiều ngủ trưa, anh đã phải người đi thăm dò.


Chỉ tiếc là…


Tần Phỉ nghĩ ngợi một lát, cuối cùng gọi một cú điện thoại qua.


“Sửa toàn bộ camera giám sát đi, sau đó tìm tất cả những xe đã đỗ ở nơi xảy ra chuyện tối qua, tìm cách đưa về.”


Câu này của anh khiến người ở đầu bên kia điện thoại không hiểu gì: “Thế nhưng người kia đã thú nhận rồi thì sao còn phải làm như vậy?”


Tần Phỉ nhướng mày, đúng là hơi bất ngờ: “Nhanh như vậy à?”


“Đúng thế, người kia chỉ là gã lưu manh bình thường, căn bản không chịu nổi đe dọa đã thú nhận tất cả. Nói là có một người phụ nữ bí ẩn tới tìm bọn họ, cho bọn họ một khoản tiền, bảo bọn họ đâm vào một cô bé.”


Đôi mắt đen nhánh của Tần Phỉ hơi nheo lại: “Người phụ nữ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom