• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Vợ Yêu Là Đại Lão (1 Viewer)

  • Chương 94

*Chương có nội dung hình ảnh
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Xem ảnh 1
127734.png
Sau khi kiểm tra cẩn thận, bác sĩ bày tỏ anh đã không còn vấn đề gì lớn.


Mà Chu Kiều lại sợ anh bị tổn thương tới não nên cảm thấy tốt nhất nên ở lại viện một ngày thì hơn.


Đáng tiếc lại bị Tần Phỉ kiên quyết bác bỏ. Lý do là: “Tiền viện phí nội trú quá đắt, tiền lấy vợ của tôi đều đưa cho em hết rồi, làm gì có tiền nằm viện.”


Chu Kiều: “…”


Cô quyết định, lần sau gặp mặt, nhất định phải ném thẻ lên mặt anh mới được!


Thế là cô không để ý tới sự sống chết của anh nữa mà lập tức đi làm thủ tục xuất viện.


Cũng may anh chỉ ở một buổi tối nên cũng không lấy đồ dùng gì, cứ làm thủ tục xong rồi đi luôn là được.


Bởi vì đang là Tết nên khá khó gọi taxi, hai người đứng đầu gió đợi hơn nửa tiếng đồng hồ mới gọi được một chiếc xe trống.


Chờ tới khi về đến trường, ông anh này lập tức nói đầu mình choáng váng, không đi một mình được: “Không được, không được, choáng quá, còn buồn nôn nữa. Tôi không thể cử động nổi…”


Nhìn anh uể oải dựa vào cửa xe không chịu đi lấy một bước, hết cách, Chu Kiều chỉ có thể đưa Phật thì đưa thẳng tới Tây Thiên, dứt khoát đỡ anh vào trong ký túc xá.


Chờ tới khi cô một lần nữa muốn rời đi thì lại nghe thấy Tần Phỉ rên rẩm: “Em cứ thế mà đi à? Mặc kệ tôi hả? Tôi khó chịu lắm… đầu choáng váng, còn khát nữa…”


Nhìn anh uể oải ngã xuống cái ghế bên cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, trắng bệch, cuối cùng Chu Kiều không thể không hít một hơi thật sâu.


Thôi, nếu không phải vì cô thì anh cũng sẽ không bị thế này.


Nể anh đã cứu mình một mạng.


Nhịn.


Chu Kiều siết nắm đấm, đi vòng trở lại, một lần nữa đỡ anh dậy, đưa vào giường, sau đó rót một chén nước ấm cho anh uống.


Làm xong mọi việc, xác định đã không thể làm thêm được gì nữa thì cô mới xoay người đi ra cửa.


Kết quả, chân còn chưa bước đi thì người phía sau đã bắt đầu lẩm bà lẩm bẩm: “Em lại định đi à? Tôi chỉ có một mình, cô đơn không ai nói chuyện cùng, trên người còn bị thương, không cử động được, tôi…”


Chu Kiều cả một tối không ngủ, dưới những lời lải nhải liên tục kia, cuối cùng cô cũng không giữ nổi thiết lập nhân vật lạnh lùng nữa, cô tiện tay nhặt cái gối ôm trên ghế sô pha, ném mạnh về phía mặt Tần Phỉ.


Tần Phỉ đang nửa ngồi dựa trên giường, không đề phòng nên lập tức bị đập một cái ngã ngửa ra.


Vết thương sau lưng vừa chạm phải ván giường đã khiến anh đau tới mức hít vào một hơi khí lạnh.


Chu Kiều thấy vậy thì cơn giận nhất thời hơi dịu xuống.


Thế nhưng lập tức nhìn thấy anh vặn vẹo ở trên giường nhìn mình, ánh mắt không hiểu sao có vẻ hơi đáng thương: “Đau..”


Gân xanh trên trán Chu Kiều giật giật, cô tức giận mắng một câu: “Đau chết thì đáng đời thầy!”


Thế nhưng cô vẫn thành thật đi tới, dè dặt đỡ anh từ trên giường ngồi dậy.


“Rõ ràng là người cứng miệng.” Tần Phỉ nhìn động tác của cô thì lười biếng cười một tiếng.


Răng Chu Kiều bắt đầu thấy ngứa, giọng điệu hơi kiềm chế: “Có tin bây giờ em lập tức thả tay ra không.”


Tần Phỉ lập tức ngậm miệng.


Anh vừa rồi không đề phòng ngã một cái như thế thật sự rất đau.


Chu Kiều một lần nữa chỉnh trang lại cẩn thận rồi mới đi ra cửa.


Tần Phỉ vừa thấy đã lập tức nói: “Em còn muốn đi đâu? Tôi đã bị em đánh thành ra thế này rồi, em không thể không chịu trách nhiệm, em…”


“Em đi mua cơm cho thầy.” Chu Kiều không nhịn nổi bèn ngắt lời.


Lần này, người đang rên hừ hừ kia lập tức ngồi bật dậy, lật tay tóm lấy cô: “Không được.”


Biểu hiện không còn dáng vẻ ấm ức, yếu ớt như vừa rồi.


Chu Kiều liếc nhìn anh, sau đó rút tay ra: “Lý do.”


Lòng bàn tay Tần Phỉ không còn cảm xúc nhẵn nhụi kia nữa, thấy hơi trống trải, thế nhưng rất nhanh anh đã chuyển sự chú ý tới vụ tai nạn xe lần này: “Rõ ràng đám người kia đã theo dõi em rất lâu, tối hôm qua


không thành công, không biết chừng còn có thêm lần nữa.”


Đây là lần đầu tiên hai người họ nhắc tới chuyện tai nạn xe cộ.


Rõ ràng tuy Chu Kiều không nói cụ thể, thế nhưng anh cũng có thể nhận ra đám người kia đang nhắm vào cô.


Chu Kiều trầm mặc: “Xin lỗi.”


Tần Phỉ sửng sốt một chút: “Hả?”


Chu Kiều tiếp tục nói: “Là em đã liên lụy tới thầy.”


Tần Phỉ từng thấy rất nhiều lần cô nói chuyện với dáng vẻ đàng hoàng, trịnh trọng, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô nghiêm túc nói xin lỗi.


Hình như từ trước tới giờ cô chưa từng xin lỗi thì phải?


Phần lớn lần nào cô cũng tỏ ra ghét bỏ anh, hoặc tỏ ra nghiến răng nghiến lợi muốn đánh anh, hiếm khi lại xin lỗi anh nghiêm túc như vậy.


Chơi vui thật đó.


Tần Phỉ chậc một cái, sau đó lại nói bằng giọng điệu lười biếng: “Thế nên tôi nói tôi là anh hùng cứu mỹ nhân mà, em còn nói tôi bị ảo giác nữa.”


Chu Kiều: “…”


Thôi, sóng não của cô và người này chưa từng cùng một tần số, cô không nên mong chờ gì ở anh.


Tâm trạng đang nặng nề của Chu Kiều lập tức biến mất không còn một mống.


Cô tìm một chỗ trống rồi ngồi xuống, không có ý rời khỏi cổng trường nữa.


Thế nhưng cô vẫn nhớ kỹ vấn đề khẩu phần lương thực của hai người họ: “Vậy thì ăn gì?”


“Yên tâm, sẽ không để em bị đói, nhóc tham ăn.”


Tần Phỉ lập tức rút điện thoại di động ra gọi điện.


Chu Kiều rảnh rỗi tới buồn chán, nhân lúc anh gọi điện thoại thì đánh giá căn phòng sạch sẽ của Tần Phỉ,


Rất sạch sẽ.


Cũng rất ngăn nắp.


Tất cả mọi thứ đều đặt đúng vị trí nên đặt.


Không có chỗ nào đặc biệt, cũng không có chỗ nào không đặc biệt.


Tần Phỉ gọi điện thoại xong thì thấy cô đang ngoan ngoãn ngồi đó thì mới yên lòng, không giả vờ giả vịt ngồi tựa bên giường nữa.


Anh đứng lên, chống gậy đi vào phòng tắm.


Chu Kiều vốn đang ngồi đó đánh giá căn phòng, vừa thấy anh đứng dậy thì lập tức ngăn cản: “Thầy muốn làm gì?”


“Tôi muốn tắm một cái.”


Anh là người bị bệnh thích sạch sẽ.


Ở bệnh viện một buổi tối đa là cực hạn, nếu không phải sợ cô gái này ngây ngốc tùy tiện chạy loạn ra ngoài thì anh cũng không đến nỗi túm cô ở bên cạnh như thế này, thậm chí còn chẳng tắm rửa gì đã ngồi dựa trên


giường nữa.


Thế nhưng Chu Kiều lúc này lại ngăn cản: “Vết thương của thầy không thể dính nước.”


“Không sao, một vết thương nhỏ thôi mà.” Tần Phỉ không hề để ý, tiếp tục chống gậy đi về phía phòng tắm.


Chu Kiều lại lạnh tanh nhắc nhở: “Bác sĩ từng dặn rồi.”


Tần Phỉ không khỏi nhíu mày lại.


Từ trước tới nay anh không phải một người coi trọng lời của bác sĩ.


Huống hồ trước giờ anh vẫn luôn kháng cự với nơi như bệnh viện, anh không thích nơi đó.


Lần trước tới bệnh viện một chuyến, anh đã phải hút hết cả một bao thuốc lá mới miễn cưỡng kiềm chế được.


Mà lúc này anh không thể hút hết cả một bao trước mặt một cô nhóc nhỉ?


Thế là, một người từ trước tới giờ vẫn luôn thản nhiên lại mím chặt môi thành một đường thẳng.


Chu Kiều nhìn anh không nói lời nào, cô biết trước giờ anh vẫn rất tùy tiện, nếu anh kiên trì như vậy thì nhất định phải có lý do để kiên trì.


Thật ra cô cũng không phải loại người ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm thích để ý tới người khác, chẳng qua vết thương kia của Tần Phỉ


Thật sự không thích hợp chạm phải nước.


Lời dặn của bác sĩ trước khi xuất viện vẫn còn văng vẳng bên tai cô đó.


Nhất thời, giữa hai người bắt đầu giằng co.


Cuối cùng, Chu Kiều hết cách, chỉ có thể nhượng bộ: “Em có thể lau người cho thấy.”


Tần Phỉ đứng ở đối diện, tinh thần vốn đang căng thẳng chợt ngẩn ra, sau đó anh nhướng mày, cười lên: “Cô bé này có ý đổ ghê nhỉ, muốn nhìn tôi cởi đổ à?”


Chu Kiều: “…???


Tôi có ý đồ với tổ tiên nhà anh ý!


Chu Kiều cảm thấy thầy giáo này vô cùng có năng khiếu trên phương diện gợi đòn.


Không phải ai cũng có thể dễ dàng khiến cô nổi giận như vậy.


Đặc biệt khi cải trang thành cô nhóc đáng thương kia, cô vẫn luôn giữ bình tĩnh, cố gắng ít nói, tốt nhất là không nói câu nào, không giao tiếp với người khác.


Thế nên cả một học kỳ, phần lớn mọi người đều cho rằng cô là một người có tính cách lạnh lùng, không thích giao tiếp.


Chỉ có Tần Phỉ, hết lần này tới lần khác đều khởi tính cách của cô ra khiến rất nhiều lần cô suýt phá vỡ ngụy trang, hận không thể đè anh xuống đất, nghiền đi nghiền lại.


“Vậy thì không lau nữa, cứ như vậy đi.” Chu Kiều lạnh tanh đáp.


Tần Phỉ cúi đầu nhìn bộ quần áo dính máu và bụi bặm của mình, lông mày nhíu lại: “Không được, quá bẩn.”


“Vậy cuối cùng có lau hay không.” Chu Kiều mất kiên nhẫn.


Tần Phỉ lúc này cứ như không nghe thấy, giọng điệu anh muôn phần ấm ức: “Tôi muốn tắm.”


Chu Kiều khựng lại, không biết làm sao, nhìn dáng vẻ nhíu mày, kiên trì muốn tắm của anh, cô trầm mặc một lúc, cuối cùng không ngờ, từ xưa tới nay chưa bao giờ thỏa hiệp, cô lại thỏa hiệp: “Thầy thật là phiền


phức.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom