Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Oan gia ngõ hẹp
Nguyệt Như Ái sau một thời gian nghỉ dưỡng sức khỏe đã đi làm trở lại.
Từ tối hôm trước, cô đã phải thức khuya để chuẩn bị bản hợp đồng để hôm nay đến tập đoàn Vũ Hoàng làm việc. Sáng hôm nay, cô cũng dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo bởi hợp đồng này vô cùng quan trọng, vậy nên cô không thể để sai sót một điều gì cả.
Đúng 7 giờ 30 phút, Nguyệt Như Ái có mặt ở tập đoàn,đem theo bên cạnh là Tầm Vân, thư kí thân cận của cô. Khi Nguyệt Như Ái đến, từ cửa chính của tập đoàn đã có 2 tiếp tân đang chờ sẵn.
- Xin chào, hai vị là?
- Xin chào, tôi là Nguyệt Như Ái, đến từ công ti Thiên Nguyệt, còn đây là thư kí của tôi.
- Vậy mời hai vị đi theo chúng tôi, Tổng Giám Đốc của chúng tôi bảo chúng tôi xuống đây chờ đón hai vị.
Nói xong, hai lễ tân đưa Nguyệt Như Ái và thư kí bên cạnh đi tham quan nơi đây. Quả là một trong những tập đoàn hàng đầu phát triển nhất nước S, bên trong đều là những trang thiết bị hiện đại nhất, cách sắp xếp nơi làm việc cũng vô cùng khoa học, các đồ nội thất trong phòng làm việc trở nên gọn gàng, ngăn nắp, bố trí hợp lý, phù hợp với tính chất công việc của từng phòng ban, bộ phận. Nhân viên ở tập đoàn ai ai cũng chú tâm vào công việc của mình, không hề thấy người nào trò chuyện hay làm việc riêng cả. Đi tới đâu, Nguyệt Như Ái đều quan sát thật kĩ để học hỏi thêm các kinh nghiệm để có thể trở về rồi áp dụng cho công ti của mình phát triển hơn. Cô thư kí Vân bên cạnh cũng chăm chú lắng nghe, còn lấy giấy bút ra ghi lại.
Sau khi quan sát một vòng công ty, lễ tân đưa Nguyệt Như Ái cùng thư kí tới phòng làm việc của Tổng Giám Đốc, nói cô ngồi đây chờ một chút rồi Giám Đốc sẽ tới. Khoảng 5 phút sau, một người đàn ông bước vào, anh khoác trên mình bộ vest Zegna với thiết kế thời thượng, được may đo một cách hoàn hảo, cùng với tóc tạo kiểu Undercut. Trên người thoang thoảng một mùi nước hoa nam tính làm thư kí Tầm Vân bên cạnh ngắm mãi không thôi,cô mẩm nghĩ chắc rằng đây là Tổng Giám Đốc này rồi. Anh nhìn thấy cô thư kí kia cứ nhìn mình mãi, liền nở một nụ cười rồi tự giới thiệu mình trước:
- Xin chào, tôi là Cố Anh Kiệt, là trợ lí của Tổng Giám Đốc ở đây, hôm nay sẽ cùng Nguyệt Tổng bàn bạc chuyện làm ăn giữa hai công ti chúng ta. Thứ lỗi cho chúng tôi, do Tổng Giám Đốc của chúng tôi có cuộc họp đột xuất nên có lẽ sẽ tới sau.
- Không sao, còn tôi là Tổng Giám Đốc của công ti Thiên Nguyệt, Nguyệt Như Ái, còn đây là trợ lí thân cận của tôi, Tầm Vân.
- Xin chào, tôi là Tầm Vân, thư kí của Nguyệt Tổng.
Sau khi hai bên giới thiệu xong, Cố Anh Kiệt đưa ra hai bản tài liệu cho Nguyệt Như Ái và Tầm Vân xem.
- Đây là dự án của bên tập đoàn chúng tôi, mời hai người xem rồi chúng ta bàn bạc thêm.
- Còn đây là dự án và hợp đồng của bên công ti tôi chuẩn bị, mời anh xem qua. – Nói xong, Nguyệt Như Ái liền đưa cho Cố Anh Kiệt một tập tài liệu.
Căn phòng lúc này trở nên im lặng, hai bên đều chăm chú xem bản tài liệu của đối phương chuẩn bị. Nguyện Như Ái sau khi xem tài liệu của Cố Gia Kiệt đưa cảm thấy rất kì lạ, mục người đại diện đều để trống, không có tên, còn đại diện bên cô lại đã in sẵn họ tên của cô.
- Xin hỏi, tại sao phần người đại diện của công ti Thiên Vũ lại để trống, còn bên đại diện bên tôi đã in sẵn tên tôi vậy?
- À, Tổng Giám Đốc chúng tôi nói rằng lát nữa tới, muốn đích thân viết và ký tên nên phần này, chúng tôi in để trống.
Nguyệt Như Ái nghe vậy cũng gật gật đầu rồi tiếp tục xem kĩ lại bản tài liệu ấy.
Sau một hồi, Cố Gia Kiệt trầm ngâm một lúc rồi nói: ‘‘Nguyệt Tổng đối với đề nghị của chúng tôi có ý kiến gì không?’’
Nguyệt Như Ái lúc này vẫn đang xem bản tài liệu đáp lại: ‘‘Điều 5, mục 6 thì tôi nghĩ nên trực tiếp quản lý và điều hành mọi hoạt động của nhân viên trong trung tâm thì tốt hơn, hoặc thêm một người quản lý cũng được, nhưng phải đảm bảo các tiêu chí mà bên hợp đồng của chúng tôi đã ghi ra.’’
Cố Gia Kiệt ngẩng mặt lên nhìn người trước mắt mình, bây giờ, anh đã hiểu lý do tại sao Tổng Giám Đốc của mình lại trực tiếp ra tay trừng phạt tên Duy Vĩ hôm qua vì cô gái này rồi, vừa xinh đẹp thanh thoát, khí chất lại ngời ngời, còn là người có ngang tài trí, có thể cùng Lâm Dương Vũ chia đều giang sơn.
- Được, tôi sẽ lưu ý điều này, Nguyệt Tổng còn thắc mắc nào không? Nếu không thì chúng ta có thể kí hợp đồng rồi chứ?
- Không có, bản hợp đồng này rất ổn, tôi sẽ kí hợp đồng.
Nói xong, Nguyệt Như Ái liền cầm bút lên kí vào bản hợp đồng. Lâm Dương Vũ đứng ở ngoài cửa, thấy mọi chuyện đã ổn thỏa mới bước vào.
- Nguyệt Tổng, hợp tác vui vẻ.
Nguyệt Như Ái nghe thấy giọng nói này liền kinh sợ, cô quay người lại ngay lập tức.
Lại là tên đàn ông mặt dày vô sỉ đó, Lâm Dương Vũ.
- Trợ lí Cố cùng thư kí đây, hai người có thể ra ngoài không? Tôi muốn cùng Nguyệt Tổng nói chuyện riêng một chút.
- Được, xin phép Lâm Tổng và Nguyệt Tổng.
Nói xong, Cố Gia Kiệt bước ra ngoài, còn kéo tay của Tầm Vân đi theo, lúc này trong phòng chỉ còn lại Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ.
- Chẳng lẽ… Anh là Tổng Giám Đốc?- Nguyệt Như Ái cằn cọc hỏi Lâm Dương Vũ.
- Đúng.
Chỉ với một từ trả lời kia của Lâm Dương Vũ, đã làm cô muốn tức chết rồi. Đây chẳng phải là tự mình lấy đá đè chân mình sao, mới nghe danh tiếng của công ti này, còn chưa tìm hiểu Tồng Giám Đốc là ai đã vội đàm phán và kí tên, ai ngờ Tổng Giám Đốc lại là tên vô sỉ này, biết trước thì dù có chết cô cũng không hợp tác, mà giờ hủy hợp đồng thì phải chịu bồi thường bao nhiêu tiền bạc.
- Sao hửm?
- Anh…Tên vô lại, anh lừa tôi!
- Tôi lừa em cái gì? Là em tự nguyện kí bản hợp đồng này mà? À, để tôi kí nốt thì chúng ta mới coi như là đã hợp tác chứ nhỉ?
Nói xong, Lâm Dương Vũ liền lấy bút ra viết nốt các mục còn lại cần tên người đứng đầu rồi kí tên. Xong xuôi, anh nhìn vẻ mặt của Nguyệt Như Ái, chẳng biết là mặt đỏ lên vì tức hay là vì thấy anh nữa, nhưng vẫn là đáng yêu trong mắt anh đi. Lâm Dương Vũ mỉm cười, đưa tay ra trước mặt cô tỏ ý muốn bắt tay với cô.
- Nguyệt Tổng, hợp tác vui vẻ.
- Vui vẻ cái con khỉ.
Nguyệt Như Ái mặc kệ Lâm Dương Vũ rồi bước ra ngoài. Thư kí Vân ngồi ngoài chờ, thấy Giám Đốc của mình đã ra liền chạy theo, hai người nhanh chóng về công ti. Trên xe, Tầm Vân không hiểu, tại sao việc làm ăn hợp tác thành công mà Nguyệt Tổng của cô lại bực bội đến thế, nhưng tò mò vậy thì cô cũng không dám hỏi linh tinh.
[…]
Đến tối, khi trở về căn hộ của mình thì Nguyệt Như Ái thấy căn hộ sát vách cô đang chuyển đồ tới, ra là có người mới chuyển tới đây, nhưng cô không để ý lắm, nhanh chóng vào nhà. Sau khi thay đồ, cô ra nấu bữa tối cho mình, đang lúc chuẩn bị dọn bàn ăn cơm thì cửa chính truyền tới tiếng gõ liên hồi. Nguyệt Như Ái lấy làm lạ vì trước nay hầu như chẳng mấy ai tới tìm cô, nhất là vào khung giờ này, hay là hàng xóm kế bên mới chuyển tới tìm?
- Đợi chút, tôi ra ngay đây.
Nguyệt Như Ái bước ra mở cửa, người trước mặt cô làm cô đứng hình mất vài giây. Ông trời đây là muốn trêu đùa cô sao? Sao tên đàn ông vô sỉ này lại biết nhà cô vậy?
- Xin chào, lại gặp Nguyệt Tổng rồi, tôi mới chuyển tới…
Chưa để Lâm Dương Vũ nói xong, cô đã đóng sầm cửa lại. Lâm Dương Vũ, Lâm Dương Vũ, tại sao cái tên này cứ ám cô hoài vậy? Bây giờ lại còn chuyển tới đây, đồng nghĩa ngày nào cũng phải chạm mặt với tên đàn ông này sao? Nguyệt Như Ái càng suy nghĩ càng thấy bực tức.
Bên ngoài cửa vẫn truyền tới tiếng gõ cửa, bây giờ thêm vào nữa là tiếng gọi của Lâm Dương Vũ.
- Nguyệt Như Ái à, mở cửa cho tôi đi.
- Nguyệt Như Ái, tôi mới chuyển tới, còn lạ lẫm, em giúp tôi một chút đi.
- Nguyệt Như Ái…
- Nguyệt Như Ái, em mà không mở cửa cho tôi, thì video ấy…
Quả nhiên, anh vừa nói tới đoạn video kia, Nguyệt Như Ái liền phải ra mở cửa cho anh.
- Anh muốn gì? Hả? Muốn gì?
- Hmm… Nhà em nấu gì thơm thế? Cho tôi ăn tối chung với được không?
- Đường đường là Tổng Giám Đốc, mà anh lại đi ăn chực thế??
- Cho tôi ăn chung đi mà, được không? Không thì, đoạn video…
- Rồi rồi, vào nhà đi vào nhà đi.
Nguyệt Như Ái cắn răng chịu đựng mà mời Lâm Dương Vũ vào nhà. Cô không hiểu tại sao trên đời lại có một người đàn ông nhiều tiền đẹp trai mà lại mặt dày vô sỉ như thế, dù cô trong mắt người ngoài là nữ thần ít nói kiệm lời, không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài thì dù gặp anh cô vẫn không kìm được mà thể hiện rõ thái độ ra rồi chửi mắng.
Vào nhà, Nguyệt Như Ái lại phải nấu thêm một xuất nữa cho Lâm Dương Vũ, còn cố tình bỏ thật nhiều ớt vào rồi bưng ra cho anh. Nhưng không như tưởng tượng của cô, Lâm Dương Vũ vẫn vừa ăn vừa khen cô nấu ngon. Ăn xong, anh nhìn thấy cô nhìn mình mãi, liền hiểu vì sao rồi nói:
- Tuyệt thật, em nấu đúng khẩu vị của tôi. Tôi rất thích ăn cay đấy.
- Tôi nấu bữa nay cho anh ăn thôi.
- Ăn xong em có rảnh không, sang dọn dẹp giúp tôi một chút?
Nghe đến đây, Nguyệt Như Ái không thể chịu nổi nữa, nhưng vẫn cố kìm nén cái miệng xinh của mình không chửi thề mà trả lời:
- Này Lâm Dương Vũ, anh có thể nào có liêm sỉ chút không? Tôi đã nhân từ cho anh ăn rồi, bây giờ anh còn muốn tôi dọn nhà cho anh, anh coi tôi là osin hay gì? Tôi làm gì anh mà anh lại đối xử với tôi như thế? HẢ?
- Em không giúp thì thôi, đoạn video kia..
- Được được được, giờ tôi sang giúp anh, được chưa?
Đoạn video kia chính là yếu điểm của Nguyệt Như Ái bị Lâm Dương Vũ nắm
Nguyệt Như Ái đành phải sang căn hộ của anh ta, dọn dẹp từng ngóc ngách. Còn Lâm Dương Vũ thì ngồi nhìn cô làm, nhìn dáng vẻ kia của cô làm anh bất ngờ, ngoài kiếm tiền giỏi ra việc nhà cô cùng làm tốt đấy chứ, coi như là hoàn hảo về mọi mặt.
Khoảng một tiếng sau, Nguyệt Như Ái đầm đìa mồ hôi, vứt cây chổi xuống trước mặt Lâm Dương Vũ nói: ‘‘Xong rồi, đừng có mà làm phiền tôi nữa.’’ Nói xong, cô lập tức về căn hộ của mình.
Lâm Dương Vũ cũng không giữ Nguyệt Như Ái lại nữa, nhìn cô bị anh bắt nạt như thế chắc cũng mệt rồi, Mà anh cũng không hiểu sao bản thân mình lại thích bắt nạt cô đến thế.
Chắc là, do dáng vẻ lúc tức giận của cô giống một con mèo nhỏ xù lông, càng khiến cho anh muốn bắt nạt cô hơn.
Hoặc có thể là một lí do khác, mà lí do này, anh cũng không biết là gì nữa!
Từ tối hôm trước, cô đã phải thức khuya để chuẩn bị bản hợp đồng để hôm nay đến tập đoàn Vũ Hoàng làm việc. Sáng hôm nay, cô cũng dậy từ rất sớm, chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo bởi hợp đồng này vô cùng quan trọng, vậy nên cô không thể để sai sót một điều gì cả.
Đúng 7 giờ 30 phút, Nguyệt Như Ái có mặt ở tập đoàn,đem theo bên cạnh là Tầm Vân, thư kí thân cận của cô. Khi Nguyệt Như Ái đến, từ cửa chính của tập đoàn đã có 2 tiếp tân đang chờ sẵn.
- Xin chào, hai vị là?
- Xin chào, tôi là Nguyệt Như Ái, đến từ công ti Thiên Nguyệt, còn đây là thư kí của tôi.
- Vậy mời hai vị đi theo chúng tôi, Tổng Giám Đốc của chúng tôi bảo chúng tôi xuống đây chờ đón hai vị.
Nói xong, hai lễ tân đưa Nguyệt Như Ái và thư kí bên cạnh đi tham quan nơi đây. Quả là một trong những tập đoàn hàng đầu phát triển nhất nước S, bên trong đều là những trang thiết bị hiện đại nhất, cách sắp xếp nơi làm việc cũng vô cùng khoa học, các đồ nội thất trong phòng làm việc trở nên gọn gàng, ngăn nắp, bố trí hợp lý, phù hợp với tính chất công việc của từng phòng ban, bộ phận. Nhân viên ở tập đoàn ai ai cũng chú tâm vào công việc của mình, không hề thấy người nào trò chuyện hay làm việc riêng cả. Đi tới đâu, Nguyệt Như Ái đều quan sát thật kĩ để học hỏi thêm các kinh nghiệm để có thể trở về rồi áp dụng cho công ti của mình phát triển hơn. Cô thư kí Vân bên cạnh cũng chăm chú lắng nghe, còn lấy giấy bút ra ghi lại.
Sau khi quan sát một vòng công ty, lễ tân đưa Nguyệt Như Ái cùng thư kí tới phòng làm việc của Tổng Giám Đốc, nói cô ngồi đây chờ một chút rồi Giám Đốc sẽ tới. Khoảng 5 phút sau, một người đàn ông bước vào, anh khoác trên mình bộ vest Zegna với thiết kế thời thượng, được may đo một cách hoàn hảo, cùng với tóc tạo kiểu Undercut. Trên người thoang thoảng một mùi nước hoa nam tính làm thư kí Tầm Vân bên cạnh ngắm mãi không thôi,cô mẩm nghĩ chắc rằng đây là Tổng Giám Đốc này rồi. Anh nhìn thấy cô thư kí kia cứ nhìn mình mãi, liền nở một nụ cười rồi tự giới thiệu mình trước:
- Xin chào, tôi là Cố Anh Kiệt, là trợ lí của Tổng Giám Đốc ở đây, hôm nay sẽ cùng Nguyệt Tổng bàn bạc chuyện làm ăn giữa hai công ti chúng ta. Thứ lỗi cho chúng tôi, do Tổng Giám Đốc của chúng tôi có cuộc họp đột xuất nên có lẽ sẽ tới sau.
- Không sao, còn tôi là Tổng Giám Đốc của công ti Thiên Nguyệt, Nguyệt Như Ái, còn đây là trợ lí thân cận của tôi, Tầm Vân.
- Xin chào, tôi là Tầm Vân, thư kí của Nguyệt Tổng.
Sau khi hai bên giới thiệu xong, Cố Anh Kiệt đưa ra hai bản tài liệu cho Nguyệt Như Ái và Tầm Vân xem.
- Đây là dự án của bên tập đoàn chúng tôi, mời hai người xem rồi chúng ta bàn bạc thêm.
- Còn đây là dự án và hợp đồng của bên công ti tôi chuẩn bị, mời anh xem qua. – Nói xong, Nguyệt Như Ái liền đưa cho Cố Anh Kiệt một tập tài liệu.
Căn phòng lúc này trở nên im lặng, hai bên đều chăm chú xem bản tài liệu của đối phương chuẩn bị. Nguyện Như Ái sau khi xem tài liệu của Cố Gia Kiệt đưa cảm thấy rất kì lạ, mục người đại diện đều để trống, không có tên, còn đại diện bên cô lại đã in sẵn họ tên của cô.
- Xin hỏi, tại sao phần người đại diện của công ti Thiên Vũ lại để trống, còn bên đại diện bên tôi đã in sẵn tên tôi vậy?
- À, Tổng Giám Đốc chúng tôi nói rằng lát nữa tới, muốn đích thân viết và ký tên nên phần này, chúng tôi in để trống.
Nguyệt Như Ái nghe vậy cũng gật gật đầu rồi tiếp tục xem kĩ lại bản tài liệu ấy.
Sau một hồi, Cố Gia Kiệt trầm ngâm một lúc rồi nói: ‘‘Nguyệt Tổng đối với đề nghị của chúng tôi có ý kiến gì không?’’
Nguyệt Như Ái lúc này vẫn đang xem bản tài liệu đáp lại: ‘‘Điều 5, mục 6 thì tôi nghĩ nên trực tiếp quản lý và điều hành mọi hoạt động của nhân viên trong trung tâm thì tốt hơn, hoặc thêm một người quản lý cũng được, nhưng phải đảm bảo các tiêu chí mà bên hợp đồng của chúng tôi đã ghi ra.’’
Cố Gia Kiệt ngẩng mặt lên nhìn người trước mắt mình, bây giờ, anh đã hiểu lý do tại sao Tổng Giám Đốc của mình lại trực tiếp ra tay trừng phạt tên Duy Vĩ hôm qua vì cô gái này rồi, vừa xinh đẹp thanh thoát, khí chất lại ngời ngời, còn là người có ngang tài trí, có thể cùng Lâm Dương Vũ chia đều giang sơn.
- Được, tôi sẽ lưu ý điều này, Nguyệt Tổng còn thắc mắc nào không? Nếu không thì chúng ta có thể kí hợp đồng rồi chứ?
- Không có, bản hợp đồng này rất ổn, tôi sẽ kí hợp đồng.
Nói xong, Nguyệt Như Ái liền cầm bút lên kí vào bản hợp đồng. Lâm Dương Vũ đứng ở ngoài cửa, thấy mọi chuyện đã ổn thỏa mới bước vào.
- Nguyệt Tổng, hợp tác vui vẻ.
Nguyệt Như Ái nghe thấy giọng nói này liền kinh sợ, cô quay người lại ngay lập tức.
Lại là tên đàn ông mặt dày vô sỉ đó, Lâm Dương Vũ.
- Trợ lí Cố cùng thư kí đây, hai người có thể ra ngoài không? Tôi muốn cùng Nguyệt Tổng nói chuyện riêng một chút.
- Được, xin phép Lâm Tổng và Nguyệt Tổng.
Nói xong, Cố Gia Kiệt bước ra ngoài, còn kéo tay của Tầm Vân đi theo, lúc này trong phòng chỉ còn lại Nguyệt Như Ái và Lâm Dương Vũ.
- Chẳng lẽ… Anh là Tổng Giám Đốc?- Nguyệt Như Ái cằn cọc hỏi Lâm Dương Vũ.
- Đúng.
Chỉ với một từ trả lời kia của Lâm Dương Vũ, đã làm cô muốn tức chết rồi. Đây chẳng phải là tự mình lấy đá đè chân mình sao, mới nghe danh tiếng của công ti này, còn chưa tìm hiểu Tồng Giám Đốc là ai đã vội đàm phán và kí tên, ai ngờ Tổng Giám Đốc lại là tên vô sỉ này, biết trước thì dù có chết cô cũng không hợp tác, mà giờ hủy hợp đồng thì phải chịu bồi thường bao nhiêu tiền bạc.
- Sao hửm?
- Anh…Tên vô lại, anh lừa tôi!
- Tôi lừa em cái gì? Là em tự nguyện kí bản hợp đồng này mà? À, để tôi kí nốt thì chúng ta mới coi như là đã hợp tác chứ nhỉ?
Nói xong, Lâm Dương Vũ liền lấy bút ra viết nốt các mục còn lại cần tên người đứng đầu rồi kí tên. Xong xuôi, anh nhìn vẻ mặt của Nguyệt Như Ái, chẳng biết là mặt đỏ lên vì tức hay là vì thấy anh nữa, nhưng vẫn là đáng yêu trong mắt anh đi. Lâm Dương Vũ mỉm cười, đưa tay ra trước mặt cô tỏ ý muốn bắt tay với cô.
- Nguyệt Tổng, hợp tác vui vẻ.
- Vui vẻ cái con khỉ.
Nguyệt Như Ái mặc kệ Lâm Dương Vũ rồi bước ra ngoài. Thư kí Vân ngồi ngoài chờ, thấy Giám Đốc của mình đã ra liền chạy theo, hai người nhanh chóng về công ti. Trên xe, Tầm Vân không hiểu, tại sao việc làm ăn hợp tác thành công mà Nguyệt Tổng của cô lại bực bội đến thế, nhưng tò mò vậy thì cô cũng không dám hỏi linh tinh.
[…]
Đến tối, khi trở về căn hộ của mình thì Nguyệt Như Ái thấy căn hộ sát vách cô đang chuyển đồ tới, ra là có người mới chuyển tới đây, nhưng cô không để ý lắm, nhanh chóng vào nhà. Sau khi thay đồ, cô ra nấu bữa tối cho mình, đang lúc chuẩn bị dọn bàn ăn cơm thì cửa chính truyền tới tiếng gõ liên hồi. Nguyệt Như Ái lấy làm lạ vì trước nay hầu như chẳng mấy ai tới tìm cô, nhất là vào khung giờ này, hay là hàng xóm kế bên mới chuyển tới tìm?
- Đợi chút, tôi ra ngay đây.
Nguyệt Như Ái bước ra mở cửa, người trước mặt cô làm cô đứng hình mất vài giây. Ông trời đây là muốn trêu đùa cô sao? Sao tên đàn ông vô sỉ này lại biết nhà cô vậy?
- Xin chào, lại gặp Nguyệt Tổng rồi, tôi mới chuyển tới…
Chưa để Lâm Dương Vũ nói xong, cô đã đóng sầm cửa lại. Lâm Dương Vũ, Lâm Dương Vũ, tại sao cái tên này cứ ám cô hoài vậy? Bây giờ lại còn chuyển tới đây, đồng nghĩa ngày nào cũng phải chạm mặt với tên đàn ông này sao? Nguyệt Như Ái càng suy nghĩ càng thấy bực tức.
Bên ngoài cửa vẫn truyền tới tiếng gõ cửa, bây giờ thêm vào nữa là tiếng gọi của Lâm Dương Vũ.
- Nguyệt Như Ái à, mở cửa cho tôi đi.
- Nguyệt Như Ái, tôi mới chuyển tới, còn lạ lẫm, em giúp tôi một chút đi.
- Nguyệt Như Ái…
- Nguyệt Như Ái, em mà không mở cửa cho tôi, thì video ấy…
Quả nhiên, anh vừa nói tới đoạn video kia, Nguyệt Như Ái liền phải ra mở cửa cho anh.
- Anh muốn gì? Hả? Muốn gì?
- Hmm… Nhà em nấu gì thơm thế? Cho tôi ăn tối chung với được không?
- Đường đường là Tổng Giám Đốc, mà anh lại đi ăn chực thế??
- Cho tôi ăn chung đi mà, được không? Không thì, đoạn video…
- Rồi rồi, vào nhà đi vào nhà đi.
Nguyệt Như Ái cắn răng chịu đựng mà mời Lâm Dương Vũ vào nhà. Cô không hiểu tại sao trên đời lại có một người đàn ông nhiều tiền đẹp trai mà lại mặt dày vô sỉ như thế, dù cô trong mắt người ngoài là nữ thần ít nói kiệm lời, không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài thì dù gặp anh cô vẫn không kìm được mà thể hiện rõ thái độ ra rồi chửi mắng.
Vào nhà, Nguyệt Như Ái lại phải nấu thêm một xuất nữa cho Lâm Dương Vũ, còn cố tình bỏ thật nhiều ớt vào rồi bưng ra cho anh. Nhưng không như tưởng tượng của cô, Lâm Dương Vũ vẫn vừa ăn vừa khen cô nấu ngon. Ăn xong, anh nhìn thấy cô nhìn mình mãi, liền hiểu vì sao rồi nói:
- Tuyệt thật, em nấu đúng khẩu vị của tôi. Tôi rất thích ăn cay đấy.
- Tôi nấu bữa nay cho anh ăn thôi.
- Ăn xong em có rảnh không, sang dọn dẹp giúp tôi một chút?
Nghe đến đây, Nguyệt Như Ái không thể chịu nổi nữa, nhưng vẫn cố kìm nén cái miệng xinh của mình không chửi thề mà trả lời:
- Này Lâm Dương Vũ, anh có thể nào có liêm sỉ chút không? Tôi đã nhân từ cho anh ăn rồi, bây giờ anh còn muốn tôi dọn nhà cho anh, anh coi tôi là osin hay gì? Tôi làm gì anh mà anh lại đối xử với tôi như thế? HẢ?
- Em không giúp thì thôi, đoạn video kia..
- Được được được, giờ tôi sang giúp anh, được chưa?
Đoạn video kia chính là yếu điểm của Nguyệt Như Ái bị Lâm Dương Vũ nắm
Nguyệt Như Ái đành phải sang căn hộ của anh ta, dọn dẹp từng ngóc ngách. Còn Lâm Dương Vũ thì ngồi nhìn cô làm, nhìn dáng vẻ kia của cô làm anh bất ngờ, ngoài kiếm tiền giỏi ra việc nhà cô cùng làm tốt đấy chứ, coi như là hoàn hảo về mọi mặt.
Khoảng một tiếng sau, Nguyệt Như Ái đầm đìa mồ hôi, vứt cây chổi xuống trước mặt Lâm Dương Vũ nói: ‘‘Xong rồi, đừng có mà làm phiền tôi nữa.’’ Nói xong, cô lập tức về căn hộ của mình.
Lâm Dương Vũ cũng không giữ Nguyệt Như Ái lại nữa, nhìn cô bị anh bắt nạt như thế chắc cũng mệt rồi, Mà anh cũng không hiểu sao bản thân mình lại thích bắt nạt cô đến thế.
Chắc là, do dáng vẻ lúc tức giận của cô giống một con mèo nhỏ xù lông, càng khiến cho anh muốn bắt nạt cô hơn.
Hoặc có thể là một lí do khác, mà lí do này, anh cũng không biết là gì nữa!
Bình luận facebook