• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New VỢ YÊU EM PHẢI LÀ CỦA TÔI! (1 Viewer)

  • Chương 4: 4: Tiếp Tục Rút Máu

Tô Tuyết Vy nhìn đứa trẻ mặt mày đẹp đẽ đang nằm trên giường bệnh, trong mắt xẹt qua một chút đau lòng, gương mặt quen thuộc này, cực kỳ giống người kia.

Chỉ là sắc mặt của đứa bé đã tái nhợt đến mức gần như muốn hòa thành một với cái gối nằm trắng noãn ở phía dưới, giống như một con búp bê thủy tinh dễ vỡ vậy, Tô Tuyết Vy cẩn thận vươn tay chạm vào.

“Mẹ ơi…”.

Truyện Teen Hay
Tô Thần Vũ mở đôi mắt trong sáng ra, đứa trẻ bị bệnh tật tra tấn nên gầy yếu không ít so với những đứa trẻ cùng lứa, nhưng lại là một đứa bé trai rất hiểu chuyện: “Có phải bác sĩ lại hù dọa mẹ rồi không, mẹ đừng nên tin bác sĩ, bây giờ Thần Vũ không đau đớn chút nào cả, thật đấy.


Chẳng qua Tô Thần Vũ chỉ mới có bốn tuổi, nhưng lại hiểu chuyện đến mức này, Tô Tuyết Vy cảm thấy đau lòng.

“Ừ ừ, mẹ tin Thần Vũ mà.


” Tô Tuyết Vy tấn tấn chăn mền, vừa cưỡng ép bản thân thu nước mắt lại.

“Mẹ đã nói sẽ tìm được ba mà, bao giờ ba mới xuất hiện, bao giờ mới có thể đến thăm Thần Vũ?” Tô Thần Vũ chớp mắt, cẩn thận quan sát Tô Tuyết Vy.

Tô Tuyết Vy nghẹn lời, cô dùng trăm phương ngàn kế muốn ép Thịnh Vân Hạo phải cưới cô, chẳng qua là muốn dùng cách này để làm cho Thần Vũ có thể quang minh chính đại gọi Thịnh Vân Hạo một tiếng ba mà thôi.

Nhưng bây giờ tất cả đều không thể.

Thấy Tô Tuyết Vy im lặng, Tô Thần Vũ cũng thu lại vẻ mặt thất vọng: “Nếu như mẹ không tìm được ba thì cũng không sao đâu, Thần Vũ có mẹ là đủ rồi.


Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Tô Thần Vũ, rốt cuộc Tô Tuyết Vy cũng không thể kiềm chế cảm xúc được nữa, vươn tay ôm lấy Tô Thần Vũ vào trong lòng.

“Thật xin lỗi, là do mẹ không tốt, thật xin lỗi.


Nếu như năm đó không phải do cô khăng khăng cố chấp thì cũng sẽ không bị Tô Minh Nguyệt tính kế, càng sẽ không bị bạn bè xa lánh.

Sau khi dỗ Tô Thần Vũ đi ngủ xong thì thấy vài người đàn ông mặc tây trang màu đen xông vào, Tô Tuyết Vy biết, đây là người của Thịnh Vân Hạo.

“Các người muốn làm cái gì?” Lo lắng Tô Thần Vũ sẽ bị đánh thức, Tô Tuyết Vy cố gắng hạ thấp giọng.

“Bây giờ tình hình của cô Nguyệt không ổn, anh Hạo sai chúng tôi lập tức đưa cô đến bệnh viện để truyền máu.


Giọng điệu như đang giải quyết công việc, vẻ mặt Tô Tuyết Vy cũng không có dao động, nghiêng đầu nhìn Thần Vũ đang ngủ say một cái thật sâu, trong mắt hiện lên một tia kiên định: Thần Vũ, dù bằng bất cứ giá nào, mẹ cũng nhất định sẽ cố gắng tìm cách cứu con.


Nằm trên giường bệnh lớn như vậy, Tô Tuyết Vy chỉ cảm thấy thân thể vô cùng lạnh lẽo, là loại lạnh lẽo phát ra từ trong lòng.

“Tiếp tục rút đi, mới rút có chút xíu máu như vậy không chết được đâu.

” Thịnh Vân Hạo đứng ở bên giường, nhìn thấy máu đỏ tươi được rút ra từng chút một từ trong người Tô Tuyết Vy, trong mắt xẹt qua một tia trào phúng.

“Anh Hạo, nếu như còn tiếp tục rút nữa thì cô này sẽ xảy ra nguy hiểm đó.

” Bác sĩ khó xử mà nhìn Thịnh Vân Hạo.

Thịnh Vân Hạo nhìn Tô Tuyết Vy đang cậy mạnh cắn răng lại, môi mỏng mím chặt, nếu như Tô Tuyết Vy chịu cầu xin, có lẽ anh sẽ cân nhắc bỏ qua cho cô.

Nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt âm thầm chịu đựng của cô, Thịnh Vân Hạo cười lạnh một cái: “Một lần đến mười bảy tỷ lận, dù sao cũng phải rút cho đủ vốn.


Nói xong, Thịnh Vân Hạo trực tiếp xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Rút máu xong, lúc Tô Tuyết Vy đứng lên, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, bác sĩ vội vàng đi qua đỡ lấy Tô Tuyết Vy, còn không có ý tốt xoa nắn cổ tay của Tô Tuyết Vy: “Cô Vy, cô vừa rút máu xong, hay là đợi chút nữa tôi dẫn cô đi ăn chút gì đó bồi bổ cơ thể nhé, cô xem bây giờ sắc mặt cô đã kém như vậy rồi.



Tô Tuyết Vy vô ý thức muốn tránh khỏi tay của bác sĩ, nhưng lại bị bác sĩ nắm thật chặt.

“Không cần đâu, ông buông tay ra trước đã.

” Tô Tuyết Vy còn chưa kịp nói xong, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, chỉ thấy vẻ mặt của Thịnh Vân Hạo không thay đổi đang đứng bên cạnh cửa, con ngươi u ám nhìn chằm chằm vào cánh tay đang dây dưa của Tô Tuyết Vy và bác sĩ, trong mắt phát ra ý muốn giết người.

Tô Tuyết Vy vô ý thức tránh khỏi bác sĩ, chỉ là động tác như vậy lọt vào trong mắt Thịnh Vân Hạo mà nói, chính là giấu đầu lòi đuôi.

Bác sĩ vốn còn muốn nói gì đó, nhưng cảm giác được rõ ràng bầu không khí không thích hợp, nên buộc lòng phải quay người rời khỏi phòng bệnh.

.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom