Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Gặp lại (1)
Ở bên của Triệt Minh Vũ vẫn đang cho người tìm kiếm Lãnh Phong Thần họ cùng nhau đi xuống khe núi tìm.
Một lúc sau thì cuối cùng họ cũng tìm thấy một bóng thân hình to lớn đang hôn mê bất tỉnh trên người chằng chịt vết thương. Đó chính là Lãnh Phong Thần.
“Thưa! Thượng tá đã tìm thấy được Thiếu tướng” một trong những quân sĩ ở đấy gọi mọi người lại.
Triệt Minh Vũ cũng chạy đến rồi cho người báo về để bác sĩ chuẩn bị cứu thương. Khuôn mặt của Lãnh Phong Thần tái mét lại bộ quân phục trên người cũng vì thế mà trở lên nhăn nhún dính rất nhiều máu thấm đẫm cả một mảng quân phục
Triệt Minh Vũ vội vã chạy đến kêu người khiêng Lãnh Phong Thần về nơi căn cứ.
—————— ——————————-
Đến nơi căn cứ Hàm Nhi là bác sĩ nhận phẫu thuật chính cho Lãnh Phong Thần. Họ đẩy anh vào một căn phòng riêng có đầy đủ thiết bị y tế để cho bác sĩ thuận tiện khám bệnh và điều trị vết thương. Triệt Minh Vũ nhìn thấy Hàm Nhi có mặt ở đây thì cũng khá là ngạc nhiên, không ngờ bốn năm không gặp cô đã trở thành bác sĩ vóc dáng khuôn mặt vẫn như ngày nào mà bây giờ cô còn đẹp hơn cả trước kia. Mà giờ khắc này Hàm Nhi lại gặp Lãnh Phong Thần trong tình cảnh như này. Triệt Minh Vũ nhìn thấy Hàm Nhi cũng rất yên tâm thế này khi Lãnh Phong Thần tỉnh lại nhất định sẽ rất vui…
Vào phòng khám chỉ có Hàm Nhi và hai y tá hỗ trợ. Nhìn dáng vẻ của Lãnh Phong Thần lúc này trong lòng cô lại thấy xao động, Lãnh Phong Thần vẫn y như bốn năm trước, vẫn lạnh lùng, vẫn khó coi không một chút thay đổi. Năm tháng không để lại chút dấu vết trên khuôn mặt cương nghị của hắn, ngược lại càng tăng thêm vẻ nam tính hấp dẫn. Mặc dù giờ anh đang bị thương nhưng khuôn mặt của anh lại rất tiều tụy và xanh xao có vẻ như bốn năm qua anh sống không tốt mấy bây giờ nhìn anh còn gầy hơn trước kia.
Nhìn tình hình hiện tại của Lãnh Phong Thần rất nguy hiểm cánh tay bị trúng đạn cần phải mau chóng lấy ra. Đôi môi khô khốc đang phải thở bằng oxi vùng lưng bị rách ra chảy rất nhiều máu để lộ cả xương. Rơi từ độ cao như vậy mà anh ấy có thể sống xót được thật là kì tích.
“Kéo” Hàm Nhi chìa tay ra.
Một y tá đưa cho cô cây kéo. Hàm Nhi nhận lấy cắt quân phục chỗ vết thương của Lãnh Phong Thần.
“Dao”
Vì viên đạn khá sâu lại gần với vị trí nguy hiểm suýt chút nữa là đã động đến sương vai có thể dẫn đến liệt một bên cánh tay nên bước đầu tiên cần phải cẩn thận rạch da để nhìn thấy đầu viên đạn, luồn từng ống nong vào tiếp cận đến tổn thương, định vị trong mổ cẩn thận từng bước, bóc tách và cầm máu từng bước một. Sau khoảng ba mươi phút, Hàm Nhi mổ đã tiếp cận và lấy thành công đầu đạn ra.
Còn vùng lưng của Lãnh Phong Thần do rơi từ độ cao xuống do tác động của vật lí dẫn đến rách da một mảng lớn, máu thấm đẫm vào bộ quân phục. Cần phải mau chóng khâu lại không sẽ bị nhiễm trùng. Sau một giờ đồng hồ cuối cùng Hàm Nhi cũng phẫu thuật xong cho Lãnh Phong Thần.
Cô bước ra ngoài đều có bộ đội đặc chủng đang canh ở ngoài cửa thì vô tình chạm mặt Triệt Minh Vũ
Triệt Minh Vũ nắm nhẹ hai bả vai cô:"Hàm Nhi? Là em sao?"
Hàm Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cười lạnh:"Chào anh, lâu rồi không gặp."
“Cậu ấy thế nào rồi?”
“Không có gì nghiêm trọng chỉ là tay bị trúng đạn có thể sau này cũng có thể bị liệt một cánh tay nhưng anh yên tâm chúng tôi sẽ dùng những loại thuốc tốt nhất để tránh dẫn đến tình trạng xấu. Phần lưng bị rách da một mảng lớn trong một thời gian dài tránh tiếp xúc với nước, có thể để lại sẹo”
Gì chứ cô gái này thật là không có lương tâm mà bị thương như vậy mà bảo không có gì nghiêm trọng.
“Vất vả cho em rồi”
“Không có gì đây là trách nhiệm của một bác sĩ mà”
“Những năm qua em thay đổi thật nhiều không còn yếu đuối như trước kia nữa”
“Em bây giờ đã khác trước rồi không còn cái gì để lưu luyến nữa, cái gì quên được thì hãy quên em không muốn nhắc lại chuyện cũ”
“Thật ra Lãnh Phong Thần cậu ấy…”
Triệt Minh Vũ chưa kịp nói hết câu đã bị Hàm Nhi chặn lại: “Em không muốn nghe chuyện của anh ta”
Lúc này Cố Tuấn Trạch nhìn thấy Hàm Nhi thì chạy đến: “Liana…”
“Tuấn Trạch có chuyện gì vậy?” Từ đằng xa Hàm Nhi nghe thấy tiếng của Cố Tuấn Trạch đang gọi.
“Cũng không có gì đâu anh đến để đưa cho em chai nước chắc em cũng khát lắm Liana, thời tiết ở đây không giống với ở thành phố phải nhớ giữ gìn sức khỏe." Anh thực sự rất lo cho cô, bốn năm anh cũng gần như luôn ở bên cạnh chăm sóc, quan tâm từng bước để tiến gần lại cô. Mà lại cùng cô quay trở về nơi đã để lại cho cô nhiều tổn thương, đặc biệt những gì anh lo lắng cũng đã đến nhưng không ngờ cô và Lãnh Phong Thần lại gặp nhau sớm như vậy. Đã thế cô lại là bác sĩ phẫu thuật cho Lãnh Phong Thần.
“Cảm ơn” Hàm Nhi nhận lấy chai nước từ Cố Tuấn Trạch
“Đây là…” _Cố Tuấn Trạch nhìn sang người đàn ông bên cạnh
“Xin chào tôi là Triệt Minh Vũ thượng tá của quân đội” Triệt Minh Vũ
“Xin chào tôi là Cố Tuấn Trạch tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị” Cố Tuấn Trạch
Hai người bắt tay làm quen với nhau. Triệt Minh Vũ để ý, xem ra cái tên họ Cố này có ý đồ với Hàm Nhi.
“Em quen biết thượng tá Triệt sao?” Cố Tuấn Trạch hỏi
“À trước kia có từng quen biết một chút”
“Thôi em phải đi xem tình hình của các bệnh nhân khác đây” Hàm Nhi chào tạm biệt hai người rồi rời khỏi chỗ đó
Hai người đàn ông nhìn là biết đã không ưa gì nhau họ cũng nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau thì cuối cùng họ cũng tìm thấy một bóng thân hình to lớn đang hôn mê bất tỉnh trên người chằng chịt vết thương. Đó chính là Lãnh Phong Thần.
“Thưa! Thượng tá đã tìm thấy được Thiếu tướng” một trong những quân sĩ ở đấy gọi mọi người lại.
Triệt Minh Vũ cũng chạy đến rồi cho người báo về để bác sĩ chuẩn bị cứu thương. Khuôn mặt của Lãnh Phong Thần tái mét lại bộ quân phục trên người cũng vì thế mà trở lên nhăn nhún dính rất nhiều máu thấm đẫm cả một mảng quân phục
Triệt Minh Vũ vội vã chạy đến kêu người khiêng Lãnh Phong Thần về nơi căn cứ.
—————— ——————————-
Đến nơi căn cứ Hàm Nhi là bác sĩ nhận phẫu thuật chính cho Lãnh Phong Thần. Họ đẩy anh vào một căn phòng riêng có đầy đủ thiết bị y tế để cho bác sĩ thuận tiện khám bệnh và điều trị vết thương. Triệt Minh Vũ nhìn thấy Hàm Nhi có mặt ở đây thì cũng khá là ngạc nhiên, không ngờ bốn năm không gặp cô đã trở thành bác sĩ vóc dáng khuôn mặt vẫn như ngày nào mà bây giờ cô còn đẹp hơn cả trước kia. Mà giờ khắc này Hàm Nhi lại gặp Lãnh Phong Thần trong tình cảnh như này. Triệt Minh Vũ nhìn thấy Hàm Nhi cũng rất yên tâm thế này khi Lãnh Phong Thần tỉnh lại nhất định sẽ rất vui…
Vào phòng khám chỉ có Hàm Nhi và hai y tá hỗ trợ. Nhìn dáng vẻ của Lãnh Phong Thần lúc này trong lòng cô lại thấy xao động, Lãnh Phong Thần vẫn y như bốn năm trước, vẫn lạnh lùng, vẫn khó coi không một chút thay đổi. Năm tháng không để lại chút dấu vết trên khuôn mặt cương nghị của hắn, ngược lại càng tăng thêm vẻ nam tính hấp dẫn. Mặc dù giờ anh đang bị thương nhưng khuôn mặt của anh lại rất tiều tụy và xanh xao có vẻ như bốn năm qua anh sống không tốt mấy bây giờ nhìn anh còn gầy hơn trước kia.
Nhìn tình hình hiện tại của Lãnh Phong Thần rất nguy hiểm cánh tay bị trúng đạn cần phải mau chóng lấy ra. Đôi môi khô khốc đang phải thở bằng oxi vùng lưng bị rách ra chảy rất nhiều máu để lộ cả xương. Rơi từ độ cao như vậy mà anh ấy có thể sống xót được thật là kì tích.
“Kéo” Hàm Nhi chìa tay ra.
Một y tá đưa cho cô cây kéo. Hàm Nhi nhận lấy cắt quân phục chỗ vết thương của Lãnh Phong Thần.
“Dao”
Vì viên đạn khá sâu lại gần với vị trí nguy hiểm suýt chút nữa là đã động đến sương vai có thể dẫn đến liệt một bên cánh tay nên bước đầu tiên cần phải cẩn thận rạch da để nhìn thấy đầu viên đạn, luồn từng ống nong vào tiếp cận đến tổn thương, định vị trong mổ cẩn thận từng bước, bóc tách và cầm máu từng bước một. Sau khoảng ba mươi phút, Hàm Nhi mổ đã tiếp cận và lấy thành công đầu đạn ra.
Còn vùng lưng của Lãnh Phong Thần do rơi từ độ cao xuống do tác động của vật lí dẫn đến rách da một mảng lớn, máu thấm đẫm vào bộ quân phục. Cần phải mau chóng khâu lại không sẽ bị nhiễm trùng. Sau một giờ đồng hồ cuối cùng Hàm Nhi cũng phẫu thuật xong cho Lãnh Phong Thần.
Cô bước ra ngoài đều có bộ đội đặc chủng đang canh ở ngoài cửa thì vô tình chạm mặt Triệt Minh Vũ
Triệt Minh Vũ nắm nhẹ hai bả vai cô:"Hàm Nhi? Là em sao?"
Hàm Nhi ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cười lạnh:"Chào anh, lâu rồi không gặp."
“Cậu ấy thế nào rồi?”
“Không có gì nghiêm trọng chỉ là tay bị trúng đạn có thể sau này cũng có thể bị liệt một cánh tay nhưng anh yên tâm chúng tôi sẽ dùng những loại thuốc tốt nhất để tránh dẫn đến tình trạng xấu. Phần lưng bị rách da một mảng lớn trong một thời gian dài tránh tiếp xúc với nước, có thể để lại sẹo”
Gì chứ cô gái này thật là không có lương tâm mà bị thương như vậy mà bảo không có gì nghiêm trọng.
“Vất vả cho em rồi”
“Không có gì đây là trách nhiệm của một bác sĩ mà”
“Những năm qua em thay đổi thật nhiều không còn yếu đuối như trước kia nữa”
“Em bây giờ đã khác trước rồi không còn cái gì để lưu luyến nữa, cái gì quên được thì hãy quên em không muốn nhắc lại chuyện cũ”
“Thật ra Lãnh Phong Thần cậu ấy…”
Triệt Minh Vũ chưa kịp nói hết câu đã bị Hàm Nhi chặn lại: “Em không muốn nghe chuyện của anh ta”
Lúc này Cố Tuấn Trạch nhìn thấy Hàm Nhi thì chạy đến: “Liana…”
“Tuấn Trạch có chuyện gì vậy?” Từ đằng xa Hàm Nhi nghe thấy tiếng của Cố Tuấn Trạch đang gọi.
“Cũng không có gì đâu anh đến để đưa cho em chai nước chắc em cũng khát lắm Liana, thời tiết ở đây không giống với ở thành phố phải nhớ giữ gìn sức khỏe." Anh thực sự rất lo cho cô, bốn năm anh cũng gần như luôn ở bên cạnh chăm sóc, quan tâm từng bước để tiến gần lại cô. Mà lại cùng cô quay trở về nơi đã để lại cho cô nhiều tổn thương, đặc biệt những gì anh lo lắng cũng đã đến nhưng không ngờ cô và Lãnh Phong Thần lại gặp nhau sớm như vậy. Đã thế cô lại là bác sĩ phẫu thuật cho Lãnh Phong Thần.
“Cảm ơn” Hàm Nhi nhận lấy chai nước từ Cố Tuấn Trạch
“Đây là…” _Cố Tuấn Trạch nhìn sang người đàn ông bên cạnh
“Xin chào tôi là Triệt Minh Vũ thượng tá của quân đội” Triệt Minh Vũ
“Xin chào tôi là Cố Tuấn Trạch tổng giám đốc của tập đoàn Cố thị” Cố Tuấn Trạch
Hai người bắt tay làm quen với nhau. Triệt Minh Vũ để ý, xem ra cái tên họ Cố này có ý đồ với Hàm Nhi.
“Em quen biết thượng tá Triệt sao?” Cố Tuấn Trạch hỏi
“À trước kia có từng quen biết một chút”
“Thôi em phải đi xem tình hình của các bệnh nhân khác đây” Hàm Nhi chào tạm biệt hai người rồi rời khỏi chỗ đó
Hai người đàn ông nhìn là biết đã không ưa gì nhau họ cũng nhanh chóng rời đi.
Bình luận facebook