Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Trao Đổi
Sáng sớm...
Hàm Nhi tỉnh dậy toàn thân đau ê ẩm, phía dưới đau rát, cố gắng lê thân thể mệt mỏi vào phòng tắm. Cô thả mình vào bồn tắm lau đi những mùi ám muội trên cơ thể cô, anh ta quả thật là một con sói nguy hiểm, cô không cách nào có thể chống trả được ngoài việc khuất phục không biết làm gì khác.
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc váy xòe, mái tóc nhúng nước mà ướt hết. Hàm Nhi gom mớ quần áo dưới sàn nhà bỏ vào thùng rác và dặm một ít phần che đi những dấu vết hoan lạc, lúc này cánh cửa mở ra, một người áo đen đến.
- "Tiểu thư, Lãnh thiếu sai tôi đến đón cô, mời cô đi cùng tôi một chuyến."
Hàm Nhi gật đầu đi theo người đó, cô hôm nay phải đi giày bệt vì ở giữa chân bị đau đến nỗi không thể khép lại được.
Họ đến nơi có một chiếc du thuyền, cô được người kia đưa lên du thuyền, đi vào khoang hạng nhất nơi anh đang ngồi.
Lãnh Phong Thần đang ngồi cùng với hai lão già bụng to, tầm năm mươi tuổi, nhưng khuôn mặt rất xảo trá. Phía sau anh là thuộc hạ đang đứng.
- "Lại đây." Anh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở ra.
Hàm Nhi từ từ bước về phía anh, cô ngồi xuống bên cạnh anh, từ khi cô xuất hiện mắt của hai lão già ngồi bên cạnh càng sáng lên.
- "Hai ông quyết định nhanh lên, Lãnh Phong Thần tôi xưa nay không thích chờ đợi."
Một trong hai lão nói:"Tôi biết cậu trước nay làm việc luôn nghiêm khắc, nhưng lần này bên cậu không cần làm gì nhiều mà vẫn có lời, cậu không đồng ý sao?"
Hai người nhìn nhau, cười:"như vậy đi, tôi sáu cậu bốn."
- "Chỉ có vậy mà đòi hợp tác cùng tôi, hai ông thật ra chỉ hơn tôi về tuổi tác, còn lại đều sau tôi."
Một người đàn ông cười gian tà:"Hay như vậy đi, tôi năm, cậu năm, vậy là đủ, chỉ cần người phụ nữ này cho chúng tôi thưởng thức một đêm."
Hàm Nhi nghe xong thì hoảng sợ nhìn anh cầu cứu, Lãnh Phong Thần cười lạnh:"Tùy các ông". Nói rồi anh lạnh lùng đứng lên.
Hàm Nhi tuyệt vọng ngồi bệt xuống, anh xem cô như công cụ kiếm tiền nữa sao?
Một lão già đi đến cạnh cô:"Nào bảo bối đứng dậy đi, để tối nay chúng ta vui vẻ bên nhau nhé." Nói rồi hắn vuốt ve gương mặt cô.
Hàm Nhi cau mày hất tay lão ra:"Tránh ra."
Lãnh Phong Thần đi đến cửa, anh dừng lại xoay người về sau, nhìn người phụ nữ yếu ớt bị hai lão già tiến gần, anh rút cây súng ngắn sau lưng ra ngắm về một lão.
"Đoàng" Người đàn ông đang vuốt ve gương mặt cô bất ngờ ngã xuống đất, mắt mở ra, viên đạn găm trúng tim. Người đàn ông còn hoảng sợ nhìn anh.
- "Cậu...cậu đã đồng ý rồi mà...tính làm phản sao?"
Anh giơ cây súng về phía lão:"Một lũ người ngu ngốc, Lãnh Phong Thần tôi trước giờ chưa làm việc gì ít lợi về mình, các người không những định lợi dụng tôi, ngay cả phụ nữ của tôi cũng muốn, xuống diêm vương mà thực hiện lô hàng đó của các người đi."
- "Đừng...xin cậu, tôi sai rồi...sai rồi, tha mạng cho tôi đi..."
Hàm Nhi lùi về sau, tránh xa người đàn ông đang nằm ở dưới đất, anh muốn giết người
"Đoàng" Người đàn ông đó la lên một tiếng rồi ngã xuống mặt đất, Hàm Nhi che miệng lại, hai người này mới vừa đây còn nói chuyện, còn ngồi ở đây mà chớp mắt họ đã bị giết.
Lãnh Phong Thần cất cây súng đi, anh nhìn cô:"Đi thôi."
Nhưng Hàm Nhi còn đang trong cơn hoảng loạn, phía dưới đau nhức cộng thêm việc này khiến cho hai chân cô mềm nhũn, không thể đứng dậy được.
Lãnh Phong Thần đi đến phía cô:"Diệu Hàm Nhi, cô đừng để tôi lặp lại lời nói lần thứ hai."
Hàm Nhi cố gắng trấn tĩnh đầu óc mình, cô bám vào chiếc ghế để đứng dậy, nhưng đôi chân này như không còn là của cô nữa.
Cô đi những bước nhỏ rất khó khăn, anh cau mày rồi bế ngang cô lên, Hàm Nhi ngạc nhiên la lên một tiếng rồi vội bám lấy cổ anh. Thuộc hạ của anh phía sau tuy bất ngờ nhưng vẫn phải giữ một bộ mặt lạnh lùng.
Anh đi thẳng về trước, Hàm Nhi nhìn vào mắt anh, đây là lần đầu cô nhìn anh với khoảng cách gần như thế, hành động này khiến cô cảm thấy có chút ấm áp, cô tựa đầu vào ngực anh để che đi cảm xúc hiện tại của mình.
Lãnh Phong Thần bế cô ra xe, đặt cô vào ghế lái rồi nhìn đám thuộc hạ phía sau:"Trưa nay tôi bay về lại rồi, không cần tiễn nữa, việc ở đây cứ vậy mà làm."
- "Vâng" Đám thuộc hạ đồng thanh nói.
Anh đã lãnh đạo họ được năm năm, đây là những thuộc hạ trung thành của anh, họ được anh huấn luyện kĩ càng, những kĩ năng và võ, ngay cả bắn súng cũng là một tay anh đào tạo, sau đó anh chia làm hai nhóm để cai trị, một thế lực ngầm ở Trung Quốc do anh và Triệt Minh Vũ đứng đầu, một thế lực ở Mỹ do thuộc hạ thân cận nhất của anh lãnh đạo.
Hàm Nhi nhìn họ, anh lên xe đi thẳng về khách sạn.
Hàm Nhi tỉnh dậy toàn thân đau ê ẩm, phía dưới đau rát, cố gắng lê thân thể mệt mỏi vào phòng tắm. Cô thả mình vào bồn tắm lau đi những mùi ám muội trên cơ thể cô, anh ta quả thật là một con sói nguy hiểm, cô không cách nào có thể chống trả được ngoài việc khuất phục không biết làm gì khác.
Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng với chiếc váy xòe, mái tóc nhúng nước mà ướt hết. Hàm Nhi gom mớ quần áo dưới sàn nhà bỏ vào thùng rác và dặm một ít phần che đi những dấu vết hoan lạc, lúc này cánh cửa mở ra, một người áo đen đến.
- "Tiểu thư, Lãnh thiếu sai tôi đến đón cô, mời cô đi cùng tôi một chuyến."
Hàm Nhi gật đầu đi theo người đó, cô hôm nay phải đi giày bệt vì ở giữa chân bị đau đến nỗi không thể khép lại được.
Họ đến nơi có một chiếc du thuyền, cô được người kia đưa lên du thuyền, đi vào khoang hạng nhất nơi anh đang ngồi.
Lãnh Phong Thần đang ngồi cùng với hai lão già bụng to, tầm năm mươi tuổi, nhưng khuôn mặt rất xảo trá. Phía sau anh là thuộc hạ đang đứng.
- "Lại đây." Anh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở ra.
Hàm Nhi từ từ bước về phía anh, cô ngồi xuống bên cạnh anh, từ khi cô xuất hiện mắt của hai lão già ngồi bên cạnh càng sáng lên.
- "Hai ông quyết định nhanh lên, Lãnh Phong Thần tôi xưa nay không thích chờ đợi."
Một trong hai lão nói:"Tôi biết cậu trước nay làm việc luôn nghiêm khắc, nhưng lần này bên cậu không cần làm gì nhiều mà vẫn có lời, cậu không đồng ý sao?"
Hai người nhìn nhau, cười:"như vậy đi, tôi sáu cậu bốn."
- "Chỉ có vậy mà đòi hợp tác cùng tôi, hai ông thật ra chỉ hơn tôi về tuổi tác, còn lại đều sau tôi."
Một người đàn ông cười gian tà:"Hay như vậy đi, tôi năm, cậu năm, vậy là đủ, chỉ cần người phụ nữ này cho chúng tôi thưởng thức một đêm."
Hàm Nhi nghe xong thì hoảng sợ nhìn anh cầu cứu, Lãnh Phong Thần cười lạnh:"Tùy các ông". Nói rồi anh lạnh lùng đứng lên.
Hàm Nhi tuyệt vọng ngồi bệt xuống, anh xem cô như công cụ kiếm tiền nữa sao?
Một lão già đi đến cạnh cô:"Nào bảo bối đứng dậy đi, để tối nay chúng ta vui vẻ bên nhau nhé." Nói rồi hắn vuốt ve gương mặt cô.
Hàm Nhi cau mày hất tay lão ra:"Tránh ra."
Lãnh Phong Thần đi đến cửa, anh dừng lại xoay người về sau, nhìn người phụ nữ yếu ớt bị hai lão già tiến gần, anh rút cây súng ngắn sau lưng ra ngắm về một lão.
"Đoàng" Người đàn ông đang vuốt ve gương mặt cô bất ngờ ngã xuống đất, mắt mở ra, viên đạn găm trúng tim. Người đàn ông còn hoảng sợ nhìn anh.
- "Cậu...cậu đã đồng ý rồi mà...tính làm phản sao?"
Anh giơ cây súng về phía lão:"Một lũ người ngu ngốc, Lãnh Phong Thần tôi trước giờ chưa làm việc gì ít lợi về mình, các người không những định lợi dụng tôi, ngay cả phụ nữ của tôi cũng muốn, xuống diêm vương mà thực hiện lô hàng đó của các người đi."
- "Đừng...xin cậu, tôi sai rồi...sai rồi, tha mạng cho tôi đi..."
Hàm Nhi lùi về sau, tránh xa người đàn ông đang nằm ở dưới đất, anh muốn giết người
"Đoàng" Người đàn ông đó la lên một tiếng rồi ngã xuống mặt đất, Hàm Nhi che miệng lại, hai người này mới vừa đây còn nói chuyện, còn ngồi ở đây mà chớp mắt họ đã bị giết.
Lãnh Phong Thần cất cây súng đi, anh nhìn cô:"Đi thôi."
Nhưng Hàm Nhi còn đang trong cơn hoảng loạn, phía dưới đau nhức cộng thêm việc này khiến cho hai chân cô mềm nhũn, không thể đứng dậy được.
Lãnh Phong Thần đi đến phía cô:"Diệu Hàm Nhi, cô đừng để tôi lặp lại lời nói lần thứ hai."
Hàm Nhi cố gắng trấn tĩnh đầu óc mình, cô bám vào chiếc ghế để đứng dậy, nhưng đôi chân này như không còn là của cô nữa.
Cô đi những bước nhỏ rất khó khăn, anh cau mày rồi bế ngang cô lên, Hàm Nhi ngạc nhiên la lên một tiếng rồi vội bám lấy cổ anh. Thuộc hạ của anh phía sau tuy bất ngờ nhưng vẫn phải giữ một bộ mặt lạnh lùng.
Anh đi thẳng về trước, Hàm Nhi nhìn vào mắt anh, đây là lần đầu cô nhìn anh với khoảng cách gần như thế, hành động này khiến cô cảm thấy có chút ấm áp, cô tựa đầu vào ngực anh để che đi cảm xúc hiện tại của mình.
Lãnh Phong Thần bế cô ra xe, đặt cô vào ghế lái rồi nhìn đám thuộc hạ phía sau:"Trưa nay tôi bay về lại rồi, không cần tiễn nữa, việc ở đây cứ vậy mà làm."
- "Vâng" Đám thuộc hạ đồng thanh nói.
Anh đã lãnh đạo họ được năm năm, đây là những thuộc hạ trung thành của anh, họ được anh huấn luyện kĩ càng, những kĩ năng và võ, ngay cả bắn súng cũng là một tay anh đào tạo, sau đó anh chia làm hai nhóm để cai trị, một thế lực ngầm ở Trung Quốc do anh và Triệt Minh Vũ đứng đầu, một thế lực ở Mỹ do thuộc hạ thân cận nhất của anh lãnh đạo.
Hàm Nhi nhìn họ, anh lên xe đi thẳng về khách sạn.
Bình luận facebook