Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-27
Chương 27: Cháu trai giành phụ nữ của cậu
Khi Mộ Vi Lan chạy ra khỏi khu vực phòng bệnh của trẻ em, cô thở hổn hển.
Hình ảnh Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây hôn nhau thoáng qua trước mắt cô.
Cô lắc đầu, vẫn chưa thể bình tĩnh, Diệp Tử Bác đã gọi cô: “Vi Lan, bên này, anh còn tưởng em ngất trong nhà vệ sinh rồi, đang định đi tìm em.”
Diệp Tử Bác bước tới, kéo cô ra khỏi bệnh viện và hỏi: “Đúng rồi, em với cậu anh diễn kịch đến khi nào?"
Mộ Vi Lan sững sờ: “Cái này...em cũng không rõ."
Diệp Tử Bác gật đầu, vừa nãy mẹ anh gọi điện thoại cho anh, kêu anh đưa bạn gái về nhà ra mắt, trưa nay cùng ăn cơm. Anh đưa Vi Lan về chắc là không sao chứ?
Dù sao, Mộ Vi Lan và cậu anh cũng chỉ là giả, chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm. Anh đã quyết định, tối nay sẽ gọi điện cho cậu, nói chuyện với cậu anh, anh thích Vi Lan, kêu cậu anh trả lại căn biệt của nhà họ Mộ cho Vi Lan, chấm dứt giao dịch bất hợp lý này.
Sau khi lên xe, tâm trí Mộ Vi Lan hỗn loạn, trong đầu bất giác xuất hiện hình ảnh Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây hôn nhau trong hành lang bệnh viện.
Hai người họ yêu nhau, cô và Phó Hàn Tranh chỉ là diễn kịch, Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây muốn làm gì, thì có liên quan gì đến cô đâu?
Cô buồn bực trong lòng.
Khi cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô sững sờ, đây không phải là đường về nhà họ Mộ.
“Tử Bác, anh đưa em đi đâu thế?”
“Tới nhà anh, trưa nay mẹ anh muốn mời em ăn cơm.”
Mộ Vi Lan suýt nữa nôn ra máu: “Mẹ anh muốn gặp em? Tại sao thế?"
Diệp Tử Bác ngây thơ nhìn cô: “Mẹ anh xem ảnh của em, thấy em rất tốt nên luôn muốn gặp em."
Chiếc Porsche đã đi vào trong sân của nhà họ Diệp, Mộ Vi Lan sợ xảy ra chuyện, vừa xuống xe đã quay người muốn rời đi: “Tử Bác, hay là em không vào nhà anh ăn cơm nữa nhé?"
Diệp Tử Bác nắm lấy tay cô và đi vào trong nhà: “Em đã đến rồi còn sợ cái gì, mẹ anh rất dễ hòa đồng, em đừng sợ."
Mộ Vi Lan bị Diệp Tử Bác "ép buộc" kéo vào trong nhà họ Diệp: “Mẹ, con về rồi."
Phó Hồng Diệp, mẹ của Diệp Tử Bác mặc bộ sườn xám duyên dáng bước xuống cầu thang, khi nhìn thấy cô gái đứng cạnh Diệp Tử Bác, bà lập tức nở nụ cười trên khuôn mặt: “Diệp Bác, đây là...bạn gái của con sao?"
"Bác, cháu là...”
Diệp Tử Bác đã cướp lời trước, mỉm cười giới thiệu: “Mẹ, cô ấy là người mà trước đây con đã từng nhắc đến, cô gái con gặp ở Paris, tên là Mộ Vi Lan."
Phó Hồng Diệp chợt hiểu ra, nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn Diệp Tử Bác, rồi đến gần Mộ Vi Lan: "Cháu là Vi Lan à, sau khi Tử Bác về nước, thường xuyên nhắc đến cháu, nói cháu rất biết chăm sóc mọi người, ở Paris may là có cháu chăm sóc nó."
Khuôn mặt Mộ Vi Lan nóng bỏng, cô hơi ngượng ngùng: “Bác, không có gì cả. Ở Paris cháu còn phải cảm ơn Tử Bác đã chăm sóc cháu. Cháu không giúp được anh ấy gì cả."
Phó Hồng Diệp thấy tình cảm của "cặp đôi nhỏ” khá tốt, nói với Diệp Tử Bác: “Hôm nay ngày vui, con gọi điện cho em con về ăn cơm đi."
Khi Diệp Tử Bác gọi điện cho Diệp Quả, Phó Hồng Diệp kéo Mộ Vi Lan và ôn hòa nói: “Vi Lan, trưa nay cháu ở lại ăn cơm đi."
Dù sao cũng đã đến rồi, Mộ Vi Lan cũng không đành từ chối, chỉ có thể gật đầu: “Vâng ạ."
Tâm trạng Phó Hồng Diệp dường như rất tốt, dặn dò Diệp Tử Bác: “Con chơi với Vi Lan trước đi, mẹ đi kêu dì Tiết nấu cơm."
Mộ Vi Lan được Diệp Tử Bác đưa lên tầng, Phó Hồng Diệp nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình, không ngờ lại có người trong lòng rồi. Bà vui mừng đứng dậy đi đến bên cạnh chiếc điện thoại bàn, gọi điện cho Diệp Hoằng Thiên. Sau khi cúp máy, bà lại nghĩ rằng hiếm khi mọi người đông đủ như vậy, hay là gọi cả Phó Hàn Tranh đây. Người em trai này của bà trước nay nhìn người rất chuẩn, gọi Hàn Tranh đến để kiểm tra giúp Tử Bác cũng tốt.
Bệnh viện Nhân Dân.
Phó Hàn Tranh ôm Tiểu Đường Đậu đã truyền nước xong đến phòng bệnh của Mộ Vi Lan, phát hiện cô đã xuất viện rồi.
Tiểu Đường Đậu ôm lấy cổ Phó Hàn Tranh và hỏi: “Bố ơi, Mộ Mộ đi đâu rồi?"
Phó Hàn Tranh đang định gọi điện cho Mộ Vi Lan, Phó Diệp Hồng lại gọi điện đến.
Anh nghe máy
"Alo, chị hai."
"Hàn Tranh à, trưa nay Tử Bác đưa bạn gái về, chị đã gọi anh rể em và Quả Quả về nhà rồi. Em mà rảnh thì đưa Tiểu Đường Đậu đến nhà cùng ăn cơm nhé. Vừa hay giúp Tử Bác xem thử bạn gái của nó như thế nào. Mắt nhìn người của em trước nay đều rất chuẩn. Chị chỉ sợ Tử Bác suy nghĩ đơn giản, bị mấy đứa con gái lừa dối.”
Bạn gái của Tử Bác?
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào chiếc giường trống rỗng, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi môi khẽ nhếch lên: "Ok, chị hai.”
Anh muốn đi xem xem bạn gái của Diệp Tử Bác rốt cuộc là như thế nào.
"Được, vậy chị đợi em đưa Tiểu Đường Đậu đến ăn cơm đó nhé."
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Đường Đậu chu môi hỏi: “Bố ơi, chúng ta sẽ đến nhà bác ăn cơm sao? Vậy chúng ta không đi tìm Mộ Mộ nữa sao?"
Phó Hàn Tranh ôm Tiểu Đường Đậu ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt ánh lên một nụ cười: “Lát nữa con có thể gặp Mộ Mộ rồi.”
Trên bàn ăn của nhà họ Diệp.
"Mẹ, Quả Quả nói nó không khỏe, không về được.”
Phó Hồng Diệp mắng mỏ: “Con bé này! Tưởng rằng chuyển ra ngoài là ta không trị được nó nữa đúng không?"
Mộ Vi Lan cau mày, tối qua Quả Quả ở quán bar không xảy ra chuyện gì chứ?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, ngoài sân của nhà họ Diệp vang lên một tiếng xe ô tô, Phó Hồng Diệp tính thời gian rồi nói: “Chắc là bố con về rồi đó, ta ra ngoài xem sao."
Khi Phó Hồng Diệp đứng dậy đi ra đến cửa nhà đã thấy Phó Hàn Tranh ôm Tiểu Đường Đậu bước vào. Tiểu Đường Đậu nhìn thấy Phó Hồng Diệp hét lên: "Bác ơi!"
Mộ Vi Lan ngồi trong phòng nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô sững sờ.
Cho đến khi Phó Hồng Diệp đưa Phó Hàn Tranh và Tiểu Đường Đậu vào trong nhà, ánh mắt của Mộ Vi Lan và ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh ngay lập tức nhìn nhau.
Ánh mắt đó khiến sống lưng Mộ Vi Lan lạnh buốt.
Tiểu Đường Đậu nhìn thấy Mộ Vi Lan, nhảy xuống từ vòng tay của Phó Hàn Tranh, chạy đến sà vào lòng Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ! Sao mẹ lại ở đây!"
Mộ Vi Lan ngây người, không biết phải trả lời thế nào.
Phó Hồng Diệp sững người: “Hàn Tranh, em quen cô Mộ à?"
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ, không những quen biết mà còn có cả con rồi.
Tiểu Đường Đậu nắm lấy tay của Mộ Vi Lan và nói với Phó Hồng Diệp: "Bác ơi, Mộ Mộ là vợ mới của bố, là mẹ mới của cháu!”
Phó Hồng Diệp như bị sét đánh: “Cái, cái gì cơ?”
Diệp Tử Bác vội vàng đỡ cánh tay của Phó Hồng Diệp, vội vã nói: “"Mẹ, mẹ, mẹ nghe con giải thích, mọi chuyện không phải như mẹ nghĩ..."
“Thằng nhóc chết tiệt này! Đưa mợ của con đến để lừa ta?! Đợi lát nữa bố con về, không đánh con mới là lạ! Thật là hồ đồ!”
Mộ Vi Lan đứng đó lúng túng, Phó Hàn Tranh sải bước đôi chân dài về phía cô, trên người anh mang một vẻ thanh cao và kiêu hãnh, dáng vẻ ngang tàn cao quý đó khiến Mộ Vi Lan vô thức lùi một bước về phía sau, nhưng lại bị nắm chặt bởi bàn tay to lớn của anh. Anh cúi xuống, ghé sát vào tai cô và thì thầm chỉ đủ để hai người nghe thấy:
“Không ngờ tham vọng của cô lại lớn như vậy, vừa đi theo tôi, vừa quyến rũ cả cháu trai của tôi?"
Khi Mộ Vi Lan chạy ra khỏi khu vực phòng bệnh của trẻ em, cô thở hổn hển.
Hình ảnh Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây hôn nhau thoáng qua trước mắt cô.
Cô lắc đầu, vẫn chưa thể bình tĩnh, Diệp Tử Bác đã gọi cô: “Vi Lan, bên này, anh còn tưởng em ngất trong nhà vệ sinh rồi, đang định đi tìm em.”
Diệp Tử Bác bước tới, kéo cô ra khỏi bệnh viện và hỏi: “Đúng rồi, em với cậu anh diễn kịch đến khi nào?"
Mộ Vi Lan sững sờ: “Cái này...em cũng không rõ."
Diệp Tử Bác gật đầu, vừa nãy mẹ anh gọi điện thoại cho anh, kêu anh đưa bạn gái về nhà ra mắt, trưa nay cùng ăn cơm. Anh đưa Vi Lan về chắc là không sao chứ?
Dù sao, Mộ Vi Lan và cậu anh cũng chỉ là giả, chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm. Anh đã quyết định, tối nay sẽ gọi điện cho cậu, nói chuyện với cậu anh, anh thích Vi Lan, kêu cậu anh trả lại căn biệt của nhà họ Mộ cho Vi Lan, chấm dứt giao dịch bất hợp lý này.
Sau khi lên xe, tâm trí Mộ Vi Lan hỗn loạn, trong đầu bất giác xuất hiện hình ảnh Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây hôn nhau trong hành lang bệnh viện.
Hai người họ yêu nhau, cô và Phó Hàn Tranh chỉ là diễn kịch, Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây muốn làm gì, thì có liên quan gì đến cô đâu?
Cô buồn bực trong lòng.
Khi cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cô sững sờ, đây không phải là đường về nhà họ Mộ.
“Tử Bác, anh đưa em đi đâu thế?”
“Tới nhà anh, trưa nay mẹ anh muốn mời em ăn cơm.”
Mộ Vi Lan suýt nữa nôn ra máu: “Mẹ anh muốn gặp em? Tại sao thế?"
Diệp Tử Bác ngây thơ nhìn cô: “Mẹ anh xem ảnh của em, thấy em rất tốt nên luôn muốn gặp em."
Chiếc Porsche đã đi vào trong sân của nhà họ Diệp, Mộ Vi Lan sợ xảy ra chuyện, vừa xuống xe đã quay người muốn rời đi: “Tử Bác, hay là em không vào nhà anh ăn cơm nữa nhé?"
Diệp Tử Bác nắm lấy tay cô và đi vào trong nhà: “Em đã đến rồi còn sợ cái gì, mẹ anh rất dễ hòa đồng, em đừng sợ."
Mộ Vi Lan bị Diệp Tử Bác "ép buộc" kéo vào trong nhà họ Diệp: “Mẹ, con về rồi."
Phó Hồng Diệp, mẹ của Diệp Tử Bác mặc bộ sườn xám duyên dáng bước xuống cầu thang, khi nhìn thấy cô gái đứng cạnh Diệp Tử Bác, bà lập tức nở nụ cười trên khuôn mặt: “Diệp Bác, đây là...bạn gái của con sao?"
"Bác, cháu là...”
Diệp Tử Bác đã cướp lời trước, mỉm cười giới thiệu: “Mẹ, cô ấy là người mà trước đây con đã từng nhắc đến, cô gái con gặp ở Paris, tên là Mộ Vi Lan."
Phó Hồng Diệp chợt hiểu ra, nở nụ cười đầy ẩn ý nhìn Diệp Tử Bác, rồi đến gần Mộ Vi Lan: "Cháu là Vi Lan à, sau khi Tử Bác về nước, thường xuyên nhắc đến cháu, nói cháu rất biết chăm sóc mọi người, ở Paris may là có cháu chăm sóc nó."
Khuôn mặt Mộ Vi Lan nóng bỏng, cô hơi ngượng ngùng: “Bác, không có gì cả. Ở Paris cháu còn phải cảm ơn Tử Bác đã chăm sóc cháu. Cháu không giúp được anh ấy gì cả."
Phó Hồng Diệp thấy tình cảm của "cặp đôi nhỏ” khá tốt, nói với Diệp Tử Bác: “Hôm nay ngày vui, con gọi điện cho em con về ăn cơm đi."
Khi Diệp Tử Bác gọi điện cho Diệp Quả, Phó Hồng Diệp kéo Mộ Vi Lan và ôn hòa nói: “Vi Lan, trưa nay cháu ở lại ăn cơm đi."
Dù sao cũng đã đến rồi, Mộ Vi Lan cũng không đành từ chối, chỉ có thể gật đầu: “Vâng ạ."
Tâm trạng Phó Hồng Diệp dường như rất tốt, dặn dò Diệp Tử Bác: “Con chơi với Vi Lan trước đi, mẹ đi kêu dì Tiết nấu cơm."
Mộ Vi Lan được Diệp Tử Bác đưa lên tầng, Phó Hồng Diệp nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình, không ngờ lại có người trong lòng rồi. Bà vui mừng đứng dậy đi đến bên cạnh chiếc điện thoại bàn, gọi điện cho Diệp Hoằng Thiên. Sau khi cúp máy, bà lại nghĩ rằng hiếm khi mọi người đông đủ như vậy, hay là gọi cả Phó Hàn Tranh đây. Người em trai này của bà trước nay nhìn người rất chuẩn, gọi Hàn Tranh đến để kiểm tra giúp Tử Bác cũng tốt.
Bệnh viện Nhân Dân.
Phó Hàn Tranh ôm Tiểu Đường Đậu đã truyền nước xong đến phòng bệnh của Mộ Vi Lan, phát hiện cô đã xuất viện rồi.
Tiểu Đường Đậu ôm lấy cổ Phó Hàn Tranh và hỏi: “Bố ơi, Mộ Mộ đi đâu rồi?"
Phó Hàn Tranh đang định gọi điện cho Mộ Vi Lan, Phó Diệp Hồng lại gọi điện đến.
Anh nghe máy
"Alo, chị hai."
"Hàn Tranh à, trưa nay Tử Bác đưa bạn gái về, chị đã gọi anh rể em và Quả Quả về nhà rồi. Em mà rảnh thì đưa Tiểu Đường Đậu đến nhà cùng ăn cơm nhé. Vừa hay giúp Tử Bác xem thử bạn gái của nó như thế nào. Mắt nhìn người của em trước nay đều rất chuẩn. Chị chỉ sợ Tử Bác suy nghĩ đơn giản, bị mấy đứa con gái lừa dối.”
Bạn gái của Tử Bác?
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào chiếc giường trống rỗng, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi môi khẽ nhếch lên: "Ok, chị hai.”
Anh muốn đi xem xem bạn gái của Diệp Tử Bác rốt cuộc là như thế nào.
"Được, vậy chị đợi em đưa Tiểu Đường Đậu đến ăn cơm đó nhé."
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Đường Đậu chu môi hỏi: “Bố ơi, chúng ta sẽ đến nhà bác ăn cơm sao? Vậy chúng ta không đi tìm Mộ Mộ nữa sao?"
Phó Hàn Tranh ôm Tiểu Đường Đậu ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt ánh lên một nụ cười: “Lát nữa con có thể gặp Mộ Mộ rồi.”
Trên bàn ăn của nhà họ Diệp.
"Mẹ, Quả Quả nói nó không khỏe, không về được.”
Phó Hồng Diệp mắng mỏ: “Con bé này! Tưởng rằng chuyển ra ngoài là ta không trị được nó nữa đúng không?"
Mộ Vi Lan cau mày, tối qua Quả Quả ở quán bar không xảy ra chuyện gì chứ?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, ngoài sân của nhà họ Diệp vang lên một tiếng xe ô tô, Phó Hồng Diệp tính thời gian rồi nói: “Chắc là bố con về rồi đó, ta ra ngoài xem sao."
Khi Phó Hồng Diệp đứng dậy đi ra đến cửa nhà đã thấy Phó Hàn Tranh ôm Tiểu Đường Đậu bước vào. Tiểu Đường Đậu nhìn thấy Phó Hồng Diệp hét lên: "Bác ơi!"
Mộ Vi Lan ngồi trong phòng nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô sững sờ.
Cho đến khi Phó Hồng Diệp đưa Phó Hàn Tranh và Tiểu Đường Đậu vào trong nhà, ánh mắt của Mộ Vi Lan và ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm của anh ngay lập tức nhìn nhau.
Ánh mắt đó khiến sống lưng Mộ Vi Lan lạnh buốt.
Tiểu Đường Đậu nhìn thấy Mộ Vi Lan, nhảy xuống từ vòng tay của Phó Hàn Tranh, chạy đến sà vào lòng Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ! Sao mẹ lại ở đây!"
Mộ Vi Lan ngây người, không biết phải trả lời thế nào.
Phó Hồng Diệp sững người: “Hàn Tranh, em quen cô Mộ à?"
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nhỏ, không những quen biết mà còn có cả con rồi.
Tiểu Đường Đậu nắm lấy tay của Mộ Vi Lan và nói với Phó Hồng Diệp: "Bác ơi, Mộ Mộ là vợ mới của bố, là mẹ mới của cháu!”
Phó Hồng Diệp như bị sét đánh: “Cái, cái gì cơ?”
Diệp Tử Bác vội vàng đỡ cánh tay của Phó Hồng Diệp, vội vã nói: “"Mẹ, mẹ, mẹ nghe con giải thích, mọi chuyện không phải như mẹ nghĩ..."
“Thằng nhóc chết tiệt này! Đưa mợ của con đến để lừa ta?! Đợi lát nữa bố con về, không đánh con mới là lạ! Thật là hồ đồ!”
Mộ Vi Lan đứng đó lúng túng, Phó Hàn Tranh sải bước đôi chân dài về phía cô, trên người anh mang một vẻ thanh cao và kiêu hãnh, dáng vẻ ngang tàn cao quý đó khiến Mộ Vi Lan vô thức lùi một bước về phía sau, nhưng lại bị nắm chặt bởi bàn tay to lớn của anh. Anh cúi xuống, ghé sát vào tai cô và thì thầm chỉ đủ để hai người nghe thấy:
“Không ngờ tham vọng của cô lại lớn như vậy, vừa đi theo tôi, vừa quyến rũ cả cháu trai của tôi?"
Bình luận facebook