2165.
Xe không về công ty, mà là chọn một nhà hàng không tồi trong trung tâm thành phố, đặt một phòng lớn, Dạ Trạch Hạo mời mọi người một bữa thịnh soạn.
Xem ra Dạ Trạch Hạo thật sự không phải người thiếu tiền.
Tô Lạc Lạc phát hiện, bản thân ngoại trừ biết được thân phận nghệ nhân của anh ta, đối với những người thân khác của anh thì không hề biết gì, đương nhiên, đây cũng không phải là điều cô nên biết.
"Lạc Lạc, cô hôm nay thật đẹp." trợ lý Lan Lan nhỏ tiếng khen cô.
Tô Lạc Lạc gượng cười một tiếng, "Chẳng qua là công lao của bộ đồ, tôi bình thường rất bình dị."
"Đừng khiêm tốn, tin tôi, cô ngày mai nhất định sẽ cùng Dạ Trạch Hạo thiếu gia lên trang bìa thôi."
"Tại sao vậy?" Tô Lạc Lạc kinh ngạc, cô không hề muốn lên trang bìa!
Lan Lan chỉ cười một cách thần bí, nhưng lại không trả lời, hôm nay bốn bề đều là đội chó săn, ngoài những người phóng viên, Dạ Trạch Hạo nhất cử nhất động đều sẽ có người chụp lại, hơn nữa, Dạ Trạch Hạo đối với cô vừa nắm vừa ôm, làm sao mà không chụp lại chứ?
Tô Lạc Lạc vừa mới tiếp xúc với giới này, tất nhiên không biết, những tin tức về Dạ Trạch Hạo đều có giá trị, không nói xa, giờ anh ăn một bữa cơm, cười với một ai đó, cũng có thể có thứ cho bọn họ viết ra những chuyện gây tò mò cho người xem.
Tô Lạc Lạc khá thích món ăn ở đây, cô ăn liền hai tô, Lan Lan ở kế bên kinh ngạc nói, "Lạc Lạc, cô ăn đến hai tô? Trời ạ! Cô không sợ mập à!"
Tô Lạc Lạc lúc này đang cầm lấy một con tôm đang lột vỏ, cô một bên ăn một bên lắc đầu, "Không có đâu! Tôi xưa giờ ăn không mập."
"Tôi thật hâm mộ cô, tôi ăn là mập, mỗi lần Dạ Trạch Hạo mời chúng tôi ăn đồ ngon, tôi cũng không dám ăn nhiều."
Tô Lạc Lạc không ngăn được cười khúc khích, cái miệng nhỏ lại ăn nữa rồi.
Dạ Trạch Hạo ngồi phía đối diện, đang tao nhã thưởng thức một ly rượu vang, mọi cử chỉ hành đông nụ cười của cô gái ở phía xéo đối diện đều lọt vào tầm mắt anh, anh thật sự chưa thấy qua cô gái có thể ăn được nhiều lại còn thích cười như vậy, vì cuộc sống trong giới giải trí, duy trì hình dáng cơ thể là điều cơ bản đầu tiên.
Mà khó có thể thấy Tô Lạc Lạc vừa ăn vừa có thể cười vui vẻ, rất tự nhiên, lại mê hoặc người đến vậy.
Tô Lạc Lạc và Tiểu Lan thì thầm nói chuyện, mọi người đều lo nhét đầy bao tử, khoảng hai giờ, bọn họ tan tiệc.
Tô Lạc Lạc đang xuống lầu, điện thoại cô vang lên, cô lấy lên xem, thì ra là Long Dạ Tước, cô chau mày, anh ta gọi điện cho cô làm gì?
Có chỉ giáo gì? Nghĩ tới anh vừa rồi ở phòng vệ sinh uy hiếp cô, cô cảm thấy căm phẫn, cô đi đến kế bên lạnh lùng bắt máy, "Có việc à?"
"Chiều năm giờ cùng đi rước bọn trẻ." Âm thanh truyền lại từ đầu bên kia không được phép cự tuyệt.
Tô Lạc Lạc tâm trạng tức hồng lộc, nghe đến bọn trẻ, dịu lại rồi, "Tôi xem trước coi có thể xin phép không."
"Tô Lạc Lạc, qui tắc của tôi có một điều, tất cả lấy bọn trẻ làm trọng, cô nếu như không làm được, về rồi, coi tôi trừng phạt cô như thế nào."
"Này...tại sao đều là anh có lý vậy." Tô Lạc Lạc tức giận rồi.
Long Dạ Tước cười nhạt một tiếng, "Bốn giờ rưỡi nói cho tôi biết vị trí, đúng năm giờ, tôi sẽ đến đón cô, nếu cô dám không lộ diện, tối cô sẽ biết hậu quả."
Nói xong, đầu dây bên kia cúp điện thoại.
Tô Lạc Lạc tức đến đau gan đau thận, ngồi vào trong xe Dạ Trạch Hạo, Tô Lạc Lạc liền hỏi, "Buổi chiều còn việc gì bận không?"
Dạ Trạch Hạo lúc dễ dãi thì giống người đàn ông, lúc không dễ nói chuyện, anh có thể đông lạnh chết người, lúc này, là lúc anh không dễ nói chuyện.
Một đôi mắt như yêu quái tinh tú của anh nhìn cô hỏi, "Có gì sao?"
"Tôi chiều nay chuẩn bị đi đón con, xin phê cái phép." Tô Lạc Lạc cười ngọt nói.
"Cô không có xe thì sao mà đón?"Dạ Trạch Hạo biết là vừa rồi cô đi nghe điện thoại, còn về điện thoại của ai, anh trong lòng đại khái đoán ra rồi.
Long Dạ Tước lại mệnh lệnh cô cùng đi đón con rồi? Xem ra độ thân mật của hai người gia tăng rồi
"Ờ...cái này anh không phải lo, tôi có thể nào đi trước?" Tô Lạc Lạc chống cằm nhìn anh cầu khẩn.
Dạ Trạch Hạo nhếch môi cười, "Tôi có thể đi đón các con cô."
"Á? Không cần đâu, không cần đâu." Tô Lạc Lạc nhanh huơ huơ tay, Long Dạ Tước đối với chuyện này rất là khó chịu.
"Vậy được! Tôi không đi đón, nhưng tôi năm giờ đúng chở cô qua đó luôn nhé? Vừa hay tôi cũng về nhà." Dạ Trạch Hạo trong mắt thoáng qua một ánh mắt toan tính.
"Thật à?" Tô Lạc Lạc hỏi
"Đương nhiên, sẽ không để lỡ thời gian đón bọn trẻ đâu." Dạ Trạch Hạo cầm điện thoại, đeo tai nghe, xem giải thích trò chơi của anh rồi.
Tô Lạc Lạc cầm điện thoại lên, gửi đi một tin nhắn cho Long Dạ Tước, "Khoảng năm giờ tôi sẽ đến trường đúng giờ, không cần anh lại đón."
Cái tin nhắn, dường như cùng một lúc gửi đi đến điện thoại Long Dạ Tước, lúc đó, anh cũng đang từ chỗ lễ khánh thành hướng về công ty, Dạ Trạch Hạo từ chối ăn cơm, anh thì không từ chối, vì vậy, anh đã ăn xong rồi mới về.
Anh cầm điện thoại lên, nhìn thấy cô ta gửi tin nhắn qua, lông mày thắt lại vài phần.
Không cần đoán cũng biết ai sẽ chở cô ta qua đó.
Sắc mặt của anh sa sầm xuống nhiều cấp độ, anh hôm nay đã biết được bản lãnh dụ dỗ đàn ông của cô, mặc thành như vậy, là đàn ông đều sẽ bị dụ.
Về công ty, Dạ Trạch Hạo nằm ở sofa màu lam ngọc chơi game, giống như một người đàn ông lớn chưa trưởng thành vậy, chơi rất là nhiệt tình, còn ngẫu nhiên chửi người.
Chị Mai lúc không còn thông cáo gì, cũng dung túng anh chơi như vậy, còn nhân viên thìmuốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng làm ảnh hưởng anh chơi game, anh căn bản không quản.
Công việc cả ngày của bọn họ, là lên mạng sục sạo, không bỏ qua bất kì thứ gì liên quan đến Dạ Trạch Hạo, như tin tức đăng lên chỉ cần đối với Dạ Trạch Hạo bất lợi, lập tức xóa sạch ngay.
Tô Lạc Lạc không dễ gì đợi đến bốn giờ rưỡi, mọi người đều không dám tiến vào phòng làm việc của Dạ Trạch Hạo làm phiền, cô gõ cửa đẩy vào trong.
"Bốn giờ rưỡi rồi, chúng ta nên đi thôi, lỡ như kẹt xe là sẽ không kịp qua đó."
"Được, đợi tôi vài phút, vài phút." Nói xong, Dạ Trạch Hạo trong game kích sát mấy phút, có chút giận dỗi chửi rủa một câu, "Khẳng định là một thằng oắt con, một chút kĩ thuật cũng không có."
Tô Lạc Lạc phụt cười ra tiếng, "Tôi xem anh cũng chưa lớn đâu!"
Dạ Trạch Hạo lập tức cười đểu giả, vươn tay đến dây nịt, "Cô muốn xem xem tôi có lớn hay chưa không?"
Tô Lạc Lạc lập tức hiểu ra, trừng mắt nhìn anh một cái, "Ghê tởm, biến thái, tôi chỉ ở đây là tâm thái còn con nít thôi."
Dạ Trạch Hạo cười hô hố lên.
Tiếng cười truyền ra ngoài phòng làm việc, làm cho một nhóm nhân viên đều sửng sốt cả, vừa rồi Tô Lạc Lạc đi gõ cửa, bọn họ có dự cảm xấu, sợ Tô Lạc Lạc chọc giận Dạ Trạch Hạo, không ngờ anh lại cười lên. Hơn nữa, khó mà nghe thấy được tiếng cười mất hình tượng như vậy, rốt cuộc Tô Lạc Lạc có bản lĩnh gì có thể trêu anh thành như vậy?
Bình luận facebook