2162.
Cho dù Tô Lạc Lạc rõ ràng không trang điểm đậm gì, nhưng mà có trên người cô bộ lễ phục màu đen, đủ để cô nổi bật rồi, tựa như nữ minh tinh đi trên thảm đỏ vậy, lúc cô đi ra, những nhân viên vừa rồi lại phải nhìn nhận lại sự tồn tại của cô rồi.
Trời ạ! Chẳng trách có thể để Dạ Trạch Hạo để mắt đến, quả nhiên có sức mê hoặc không tưởng, làm việc ở đây đều là nam nữ thanh niên, con gái hâm mộ cô có thân hình mảnh mai nhưng độ cong rõ ràng, làn da mịn màng trắng nõn như phấn, còn mái tóc dài đen tuyền kia nữa, còn bọn đàn ông thìhoàn toàn bị cô khơi gợi bản năng nguyên thủy nhất.
Tô lạc Lạc đang có chút không tự nhiên đứng ở đại sảnh, lúc đó, từ cửa phòng làm việc chính kế bên, Dạ Trạch Hạo cũng thay bộ đồ tây màu xanh dương đậm trang trọng, anh có thể tỏa sáng ngay cả trong trang phục có màu sắc u tối không nổi bật lắm, mê lực cao vút.
Ánh mắt Dạ Trạch Hạo rơi lên người Tô Lạc Lạc, con mắt chứa đầy ngạo khí của anh, bỗng chốc từ từ mở to thêm vài phần, anh chưa từng nghĩ rằng một bộ đồ có thể làm cho người con gái này hóa thành con mèo hoang gợi cảm.
Hơn nữa, không ngờ cô có thân hình chuẩn đẹp đến thế.
“Đi thôi!” Dạ Trạch Hạo lên tiếng, lần này chuẩn bị ba người trợ lý theo anh ra ngoài, bảo vệ sáu người, chị Mai và Tô Lạc Lạc, một hàng hơn mười người khoa trương ra cửa.
Tô Lạc Lạc cuối cùng cũng hiểu, ngôi sao xuất hiện, trận hình đem theo mười mấy người là thế nào rồi.
Dưới lầu, ba chiếc siêu xe xếp hàng, trong đó có một chiếc xe bảo mẫu được sửa sang nâng cấp thành xe thương vụ cực hào hoa sang trọng.
Kéo cửa ra, chị Mai ngồi bên ghế lái phụ, còn Tô Lạc Lạc xếp ngồi chung hàng ghế với Dạ Trạch Hạo, hai ly cà phê đã được để trên chỗ để đồ ở hai bên ghế.
Dạ Trạch Hạo chỉ ly cà phê bên cạnh cô, “ Đó là của cô.”
“Uống cà phê không có ích lợi gì.” Tô Lạc Lạc không thích lắm.
“Tôi thường không ngủ đủ giấc, vì vậy, cà phê là bạn tốt của tôi.” Nói xong, Dạ Trạch Hạo cầm lên hớp một ngụm.
“Rõ ràng anh có thể ngủ ngon mà, tại anh muốn chơi game thôi!” Tô Lạc Lạc không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phía trước, chị Mai không tự chủ được cười lên, xem ra, Tô Lạc Lạc cũng không phải là loại người dễ bị thuần phục, đã vậy còn quản Dạ Trạch Hạo, phải biết rằng, bình thường đến cô cũng không thể xen chân vào sinh hoạt của anh ta.
“Cô có muốn chơi không? Lần sau tôi chỉ cô?” Dạ Trạch Hạo đột nhiên bật dậy một cái, nhìn vào khuôn mặt hồng hào nõn nà như nước hỏi.
Tô Lạc Lạc nghĩ lát, lắc đầu, “ Tôi không thích.”
Dạ Trạch Hạo có chút thất vọng, ngậm ống hút có chút oán giận nhìn cô, “Cô tại sao lại không thích? Người trẻ tuổi đều thích chơi môt hai trò chơi đó.”
“Đợi anh có hai đứa con đi, lúc đó anh mới hiểu, đừng nói chơi game! Anh chẳng có thời gian uống miếng nước nữa đó.” Tô Lạc Lạc nghĩ về cuộc chiến hai năm trước, lúc đó hai đứa trẻ vừa mới hiểu chuyện, chạy nhảy đụng trướ chạm sau, sờ đụng đủ thứ, mỗi ngày cô đều la hét đến khản cả cổ.
Dạ Trạch Hạo phì cười một tiếng, “Đợi tôi có con, chắc cũng là chuyện của mười mấy năm sau rồi.”
Tô Lạc Lạc quay đầu nhìn, “Anh cũng hai mươi sáu rồi.”
“Tôi không chuẩn bị có con.” Dạ Trạch Hạo chề môi, anh đã tính cả đời không có con rồi.
“Anh còn nói anh thích trẻ con.” Tô Lạc Lạc nói sốc anh một câu.
Dạ Trạch Hạo bất ngờ cong lưng qua, nói với Tô Lạc Lạc, “Nè, hay là tôi làm cha nuôi của các con cô, thế nào? Cô yên tâm, tôi sẽ rất thương, và cưng chiều bọn chúng mà.”
Tô Lạc Lạc nghĩ tới lời cảnh cáo tối qua của Long Dạ Tước, cô có chút khó khăn nói, “Cái này tôi không thể quyết định.”
“Tại sao? Cha của con cô có ý kiến với tôi?”Dạ Trạch Hạo nhìn thấu tâm sự của cô.
Tô Lạc Lạc từ từ mở to mắt ra, “Anh sao biết vậy?”
Dạ Trạch Hạo có chút đắc ý hứ lên một tiếng, “Tôi biết .”
Xem ra Long Dạ Tước rất đề phòng anh, như vậy nói lên anh ta rất quan tâm đến con, còn người phụ nữ này thì sao? Ánh mắt Dạ Trạch Hạo rơi lên khuôn mặt hoàn mỹ của cô, anh có một dự cảm, Long Dạ Tước cũng quan tâm đến cô ta.
Không sao, hôm nay sẽ có thể do thám ra được.
Nếu như xác định được Long Dạ Tước quan tâm đến cô ta, vậy thì trò chơi này mới thật sự chính thức bắt đầu.
Anh sẽ dùng hết sức để cướp được người phụ nữ của Long Dạ Tước về.
Tô Lạc Lạc hoàn toàn không hề biết người đàn ông kế bên đang nghĩ gì, mà giờ đây cô đang lo việc lát nữa theo anh lên khán đài, cô suy nghĩ, lại quay đầu sang Dạ Trạch Hạo nói, “Tôi lát nữa có thể không lên khán đài không?”
“Không được, cô nhất thiết phải theo tôi đi.”
“Anh có nhiều nhân viên vậy, tại sao chọn tôi đi?”
“Hình tượng cô tốt.”
“Tôi thấy công ty anh cũng không ít gái xinh.” Tô Lạc Lạc phản bác.
Long Dạ Tước quay đầu cười, “Hết cách rồi, tôi thích cô.”
Tô Lạc Lạc rùng mình cái, mặt có chút ửng hồng, cô quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy một tòa nhà hùng vĩ đang treo băng rôn, cô nghĩ, nhất định là đến đó cắt băng khánh thành rồi.
Lúc xe dừng lại được sắp xếp ở vị trí khách quí, xe bảo mẫu của Dạ Trạch Hạo chiếm dụng một vị trí, cùng lúc đó, một chiếc xe màu đen khác cũng chạy vào, dừng ở cách bọn họ vài vị trí đỗ xe.
Lúc đó, chị Mai kéo cửa ra, Dạ Trạch Hạo bước xuống xe trước, theo sau đó, Tô Lạc Lạc xuống xe.
Xe bảo mẫu che mất tầm nhìn của bọn họ, không biết rằng, trong xe màu đen vừa rồi, một thân hình anh tuấn cao lớn mê người từ ghế sau bước xuống, lại là Longg Dạ Tước.
Anh ta cũng tới rồi.
Chỉ thấy anh ta mặc bộ đồ tây màu đen, vừa vặn mê người, căn bản không phải từ phòng làm việc đến, mà giống như người mẫu nam đẳng cấp trên khán đài, giơ tay quay đầu, cử chỉ phong thái đều bắt mắt.
Nhưng mà lúc đó Long Dạ Tước nhìn thấy từ xe thương vụ phía trước bước ra một nam một nữ, nam là ai thì anh không hứng thú, nhưng mà người phụ nữ đó, anh vừa nhìn là nhận ra ngay.
Tô Lạc Lạc cảm thấy ngoài sau có người đi tới, cô quay lại nhìn, bỗng chốc, cô cả người bị sốc.
Trời.
Sao lại là anh ta?
Dạ Trạch Hạo lúc quay đầu, cũng thấy từ phía xa Long Dạ Tước bước tới, mà anh vẫn rất thản nhiên ung dung, anh vươn tay nắm lấy tay của Tô Lạc Lạc, “Nhanh theo tôi.”
Tô Lạc Lạc chưa kịp phản ứng, Dạ Trạch Hạo đã cùng cô mười ngón tay nắm chặt, kéo cô đi rồi.
Ngoài sau, Long Dạ Tước mắt lạnh ngắm chừng, giống chim ưng trên trời, đang nhìn con mồi của mình vậy.
Tuy anh bước đi thong dong, khuôn mặt không có biểu hiện gì, nhưng mà, trong mắt anh, lại chất đầy âm u phẫn nộ.
Cái người phụ nữ này quả nhiên dụ dỗ tìm kiếm đàn ông rồi.
Từ từ, biểu cảm cùa anh không còn giữ được vẻ vô cảm nữa rồi, mà là đem theo sự lạnh lẽo khát máu.
Người phụ nữ này, cả gan.
Tô Lạc Lạc cảm thấy phía sau mình có một ánh mắt nhìn chăm chăm mình không tự nhiên lắm, có cảm giác cái gì đó móc vào sau lưng, thật khó chịu.
Ai đang nhìn cô? Cô đương nhiên trong lòng biết rõ.
Chỉ là, người đàn ông này là ý gì? Không phải nói rồi không xen vào chuyện đời tư của nhau sao? Anh nếu như hôm nay đem một người phụ nữ dự tiệc, cô cũng sẽ không có ý kiến gì mà! Tô Lạc Lạc đang suy nghĩ, mới phát hiện, tay vẫn còn bị Dạ Trạch Hạo bá đạo mà dẫn đi, người đàn ông này lại có ý gì?
Bình luận facebook