Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
2160.
Tô Lạc Lạc đang tính quay đầu lại, cảm giác có một ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm cô, cô không thèm quan tâm, ngược lại quay qua hỏi con trai, “Vậy tụi con có thích mami và chú Dạ đến đón tụi con không?”
“Thích ạ!” Hai âm thanh non nớt cùng phát ra một đáp án.
“Vậy được! Sau này mami và chú Dạ có thời gian thì sẽ lại đến đón các con.”
“Mami, mami và chú Dạ sẽ yêu nhau chứ? Hai người sẽ ở cùng nhau không?” Tô Tiểu Sâm giống người lớn vậy hỏi thăm.
Tô Lạc Lạc đỏ cả mặt, con trai kéo câu chuyện đến đâu rồi thế này? Chuyện xa xôi không hề liên quan gì.
Còn người đàn ông đang ăn cơm một cách nhã nhặn ở đối diện thì khuôn mặt anh tuấn khựng lại một cái, lạnh lùng nhếch một bên lông mày, quăng ánh nhìn sang cô.
Tô Lạc Lạc thấy con gái nhìn cô thì thôi đi, ngay cả anh ta cũng có hứng thú, được thôi! Tô Lạc Lạc cô cũng không phải người không ai thèm, cô lập tức lộ ra một nụ cười vừa vui vẻ vừa tự tin nói, “Có khả năng đấy nhé!”
“Ồ! Nói vậy thì chú Dạ rất có khả năng sẽ trở thành ba mới của chúng ta rồi!” Tô Tiểu Hinh vỗ tay, cười lộ hàm răng trắng.
Một bên, Tô Tiểu Sâm đưa ra bàn tay thịt mũm mĩm vỗ vai mami, “Mami cố lên, mami xinh đẹp như thế, chú Dạ nhất định sẽ thích mami mà.”
Tô Lạc Lạc nheo mắt cười, ngẩng đầu, cô có chút thách thức nhìn sang gương mặt cương nghị của ai đó.
Chỉ thấy đôi mắt của ai đó như vực sâu vậy tối sầm lại, còn sắc mặt thì vẫn khó coi như mọi ngày.
Tô Tiểu Sâm lập tức nhìn sang ba, “Ba à, mami và chú Dạ yêu nhau, ba sẽ không ghen chứ!”
Dưới mắt Long Dạ Tước lóe qua một tia không hài lòng, nhưng miệng lại trả lời theo kiểu không hề quan tâm, “Không có.”
Tô Tiểu Sâm còn quá nhỏ, hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc của ba, cậu có chút thất vọng, xem ra ba thực sự không thích mami rồi? Nếu không, ba làm sao lại không ghen tuông cho được?
Tô Lạc Lạc gắp một cái đùi gà vào chén con trai, ra lệnh, “Tiểu Sâm, mau ăn hết đùi gà đi.”
Bịt miệng nhóc lại, tránh để nhóc nói nhiều vậy.
Ăn cơm xong, Tô Lạc Lạc tắm cho con gái, Tô Tiểu Sâm chạy sang phòng Long Dạ Tước tắm, đúng chín giờ, cho hai đứa nhóc lên giường ngủ, còn đúng một tháng nữa là nghỉ hè rồi.
Nghĩ đến kỳ nghỉ hè kéo dài hai tháng, nhất định mỗi bậc phụ huynh đều cảm thấy đau não đây!
“Mami, ngủ ngon ạ.” Tô Tiểu Hinh đã buồn ngủ đến mở không nổi mắt.
“Ngủ ngon con cưng.” Tô Lạc Lạc hôn một cái lên trán cô bé, tiện thể cũng hôn lên trán con trai, “Ngoan nhé, ngủ đi!”
Giờ sinh hoạt của hai đứa nhóc rất giống nhau, không lâu sau, hai đứa trẻ đã ngủ sâu rồi.
Tô Lạc Lạc đắp chăn cẩn thận cho bọn trẻ, sau đó đi về phòng của cô.
Hôm nay cô cũng mệt quá rồi, cô tắm rửa xong là nằm lên giường ngủ ngay. Sau đó, trong phòng ngủ chính, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp thoải mái, một thân hình đang mặc áo ngủ tơ tằm màu đen ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ, ngón tay thon dài của anh ta cầm một ly rượu vang, mái tóc đen còn hơi ướt che phủ vầng trán anh, ngũ quan tinh tế không cần bàn cãi, màu rượu vang phản chiếu dưới ánh đèn, lại phản chiếu vào đôi mắt của anh ta, khiến đôi ngươi của anh lấp lánh long lanh.
Đây là một cảnh tượng vô cùng quyến rũ, như thể vương tước hút máu tôn quý ở phương Tây vậy, cấm kỵ nhục dục nhưng lại có sắc màu nhục dục đầy mâu thuẫn.
Long Dạ Tước nheo mắt, thưởng thức vị ngọt say người của rượu vang, như thể đang chờ cái gì đó.
Nhưng mà, sắc mặt anh dần dần chuyển lạnh, vì sự yên lặng bốn bề, khiến anh có cảm giác bực bội.
Anh có một dự cảm, cô gái này thà trả anh một triệu năm trăm ngàn tệ, cũng tuyệt đối không vào phòng anh.
Đây như thể là chuyện cười trong cuộc đời anh, khiến anh cảm thấy bức bối muốn bóp chết cô ta, để chuyện nực cười này vĩnh viễn bị chôn vùi.
Lần đầu tiên anh đưa ra ám thị kiểu như vậy cho một cô gái, thế mà cô ta lại ngó lơ nó.
Đây tuyệt đối là một nỗi nhục nhã trong cuộc đời ưu việt của anh.
Suy nghĩ này khiến đôi ngươi của anh ta càng thêm tăm tối, lại lạnh lẽo đi vài phần, anh một ngụm uống hết rượu vang, cởi bỏ bộ đồ ngủ tơ tằm trên người, lộ ra thân hình rắn chắc vạm vỡ, chuẩn bị đi ngủ.
Còn Tô Lạc Lạc.
Đã không hề nhớ đến câu ám thị của anh từ lâu rồi.
Sáng sớm.
Một ngày tốt đẹp bắt đầu.
Hai đứa nhóc thức dậy xinh đẹp như tiểu thiên thần, cho là có phiền não gì đi chăng nữa, khi nhìn thấy hai nhóc này, đều tan theo mây khói cả.
“Ba ơi.” Tô Tiểu Hinh chạy đến trước mặt Long Dạ Tước, dang rộng cánh tay nhảy cẫng lên.
Long Dạ Tước cưng chiều bế xốc bé con lên, Tô Tiểu Hinh chu miệng hôn lên má anh, còn Tô Tiểu Sâm thì lại nhìn ngưỡng mộ em gái lúc nào cũng được ba bế.
Lúc này, Tô Lạc Lạc đẩy cửa, rõ ràng đêm hôm qua cô ngủ rất ngon, tinh thần sảng khoái, khí sắc hồng hào, đôi mắt trong veo như đôi mắt của trẻ con.
“Tiểu Sâm Tiểu Hinh, chào buổi sáng nè!”
“Chào buổi sáng mami.” Tô Tiểu Sâm cười quan sát mami ngày hôm nay, “Mami, mami xinh đẹp quá!”
Tô Lạc Lạc cũng không phải đặc biệt lựa chọn quần áo gì, chỉ là nhớ ra lần trước đi dạo với Hạ Thấm mua được cái áo mới, còn chưa mặc qua, cô mới lấy ra mặc.
Đầm liền thân màu hồng phấn ren quyến rũ, khi đó Hạ Thấm nói đẹp ngất ngây con gà tây, thế là cô mua, đến nay mới nhớ lấy ra mặc.
Khí chất cả người cô đều nâng lên một bậc, rất đẹp, rất trẻ trung.
Đừng nói bọn trẻ nhìn cô chằm chằm không rời, ngay cả đến người nào đó, ánh mắt cũng thu lại mấy phần, trong mắt lộ ra sự kinh ngạc bất ngờ mà ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra.
Tô Lạc Lạc gãi đầu một cái dưới ánh nhìn của bọn trẻ, “Chúng ta mau đi ăn sáng đi!”
“Hôm nay mami mặc đẹp như vậy là chuẩn bị đi hẹn hò với chú Dạ hả?” Tô Tiểu Sâm vừa xuống lầu vừa hiếu kỳ hỏi.
Tô Lạc Lạc cười hì hì, “Có khả năng đấy nhé!”
Phía sau, ánh mắt của người đàn ông đang bế Tô Tiểu Hinh trở nên lạnh lẽo, cô ta đúng là suốt ngày chỉ nghĩ đến việc quyến rũ đàn ông.
Khi ăn sáng, Tô Lạc Lạc tiếp tục không thèm quan tâm người đàn ông ngồi đối diện, mỗi lần ánh mắt chạm phải anh ta, cô đều lướt qua, vì cô ghét anh ta.
Vì một bộ drap chăn bốn món mà cô phải bồi thường một triệu năm trăm ngàn tệ, hứ, thù này đã hình thành rồi.
Sau này, trong biệt thự này, bất kỳ đồ vật gì của anh ta cô cũng không thèm đụng, anh ta là gian thương, ăn thịt người không thèm nhả xương.
“Một lát mami không đưa tụi con đi học, mami phải đi làm rồi, được không nè?” Tô Lạc Lạc nhìn hai cục cưng nói có chút tội lỗi.
“Uhm! Mami đi làm đi! Ba đưa tụi con đi là được rồi.” Tô Tiểu Sâm nói với gương mặt quan tâm hiểu chuyện.
Tô Lạc Lạc xem qua giờ trên điện thoại, khoảng tám giờ rồi, Tô Lạc Lạc đứng dậy nói, “Được rồi, vậy tụi con ngoan ngoãn đi học nhé, mami đi trước đây.”
Khi Tô Lạc Lạc bước ra cửa, rõ ràng cảm nhận được phía sau lưng có một tia nhìn lạnh băng đang hướng về phía cô.
Cô vội vã bước nhanh hơn rời khỏi.
Tô Lạc Lạc xem như đi dạo vậy chậm rãi bước đến trước cửa biệt thự Dạ Trạch Hạo, nhấn chuông cửa, cánh cửa nhỏ bên cạnh ding một cái mở ra.
Tô Lạc Lạc đóng cửa bước vào. Cả căn biệt thự im phăng phắc, cô nghĩ, chẳng lẽ Dạ Trạch Hạo chưa tỉnh à? Uổng công cô còn chạy qua đây chuẩn bị bữa sáng cho anh ta.