21209.
Vốn dĩ Tô Lạc Lạc còn đang nghĩ xem một bộ phim hay, nhưng mà, khổ nổi khí thế của người đàn ông bên cạnh quá lớn, luôn ảnh hưởng đến cô, mà trong rạp chiếu phim, tim cô cũng bị làm đến rối loạn.
Người đàn ông này không phải giật bắp rang của cô thì là giật trà sữa, rất đáng ghét.
Bước ra rạp chiếu phim, đã hơn mười một giờ đêm, ban đêm của đầu tháng tám, trên bầu trời đầy ngôi sao, mà thời điểm đó, đời sống đêm trong thành phố này mới bắt đầu nhộn nhịp lên, ánh đèn nhấp nháy trên tuyến đường, hầu như ngập tràn sự mãnh liệt và hơi sắc mờ ám.
Tô Lạc Lạc thấy đã tối như vậy rồi, cô nói với người đàn ông bên cạnh, “Chúng ta về thôi!”
“Anh có chút đói, cùng anh đi ăn.” Long Dạ Tước cúi đầu mở miệng nói.
Tô Lạc Lạc ngạc nhiên một lát, cô thì không có ý kiến gì, “Được đó! Chúng ta đi đâu ăn?”
Đời sống thường ngày của Long Dạ Tước, chính là luôn luôn ra vào những nhà hàng cao cấp, cho nên, giờ này nhà hàng cao cấp nào có bán thức ăn đêm, anh ta là rõ nhất.
Giờ đây trong nhà hàng khách ăn không nhiều lắm, chỉ có mấy bàn thôi, nhưng mà, những nhân viên ở đây không có thể hiện là chán nản, vẫn phục vụ rất nhiệt tình chu đáo.
Tô Lạc Lạc gọi một món chè, một ly trà hoa, nhưng người đàn ông đối diện lại gọi một phần bít tết và rượu vang đỏ, Tô Lạc Lạc biết ban đêm anh ta không có ăn nhiều, cuối cùng Long Dạ Tước còn gọi một phần yến cho Tô Lạc Lạc đang ngồi bên cạnh.
Từ cửa sổ nhìn sang bên ngoài, vẫn còn mở đèn sáng chưng, vẫn còn ngập tràn ánh đèn rực rỡ, một cảnh sắc xa hoa rực rỡ.
Trong nhà hàng đang vang lên âm nhạc êm dịu, cực kỳ có tình cảm, rượu vang đỏ được mang lên bàn trước, Long Dạ Tước rót cho cô nửa ly, anh ta nho nhã nâng ly rượu lên nhẹ nhàng chạm ly với cô, “Cùng anh uống một ly.”
Tô Lạc Lạc có chút khó xử, chỉ có thể nâng ly lên uống, không biết có phải vì hoàn cảnh như thế này khiến cho con người thấy lười biếng, hay là hoàn cảnh này khiến người cảm thấy quá tuyệt vời.
Tô Lạc Lạc cảm thấy mùi vị của rượu đỏ cũng cực kỳ ngọt ngào, món ăn của Long Dạ Tước được bưng lên, Tô Lạc Lạc ăn phần của bản thân, chỉ nhìn thấy bộ dạng dùng dao nĩa của người đàn ông đối diện, cực kỳ giống một quý ông trong quý tộc, thành thục khiến người say mê.
Anh ta cắt một miếng nhỏ bít tết non đưa đến bên cạnh miệng của cô ta, Tô Lạc Lạc ngơ ngác mấy giây, cô lắc đầu không muốn ăn, nhưng mà, đôi mắt híp lại của người đàn ông, giống như có chút không được vui.
Tô Lạc Lạc chỉ còn cách há miệng ăn vào, đang thưởng thức, cũng nướng rất ngon đó, không dai cũng không sống lắm.
Nhìn thấy cô ngoan ngoãn ăn vào, Long Dạ Tước mới cắt một miếng nhỏ đưa vào miệng ăn, Tô Lạc Lạc ăn yến của cô, có khi lại ngắm cách ăn của người đàn ông ngồi đối diện, cảm thấy cũng khá sướng mắt thiệt.
“Khi nào mới đón những đứa nhỏ quay về?” Tô Lạc Lạc có chút nhớ con rồi.
“Cho con chơi thêm mấy ngày nữa.” Long Dạ Tước không muốn như vậy, anh ta hy vọng con cái có thể chơi nhiều với ông bà nội, đứa con và người nhà xây dựng một tình cảm tốt, sau này việc anh lấy cô sẽ không có nhiều phiền phức.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể gật đầu, sau khi im lặng ăn hết những thức ăn của mình, đã hơn mười hai giờ đêm.
Tô Lạc Lạc theo Long Dạ Tước bước xuống lầu, bước đến bên cạnh xe của anh ta, bên cạnh có một công viên nhỏ, nơi đây rất yên tĩnh, Long Dạ Tước nói với cô
, “Cùng anh đi dạo.”
Tô Lạc Lạc ngây người ra, không biết vì sao, cô cảm thấy đêm nay có chút điên cuồng, người đàn ông này có chút điên cuồng, vậy thì cô điên cùng anh ta thôi!
Đêm nay Tô Lạc Lạc mặc một chiếc đầm dạ hội, dưới ánh đèn đường, giống như một yêu tinh tinh ranh trong khu rừng vậy, trên người tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, ánh mắt của Long Dạ Tước có khi lọt trên người của cô, sự nóng bỏng trong ánh mắt không thể giấu đi được.
Bước chân nhẹ nhàng của Tô Lạc Lạc trong ánh mắt của người đàn ông này, có chút không được tự nhiên, chỉ có những điều tốt đẹp của cô ta, cứ như thế này xuất hiện trước mặt của anh ta, trái tim cô ta không tập trung cứ như vậy bước đi, nhưng không biết dưới chân lại có một bậc thềm, cô không cẩn thận, cả con người liền ngã về phía trước.
“Á…” Cô ta hô lên tiếng ngạc nhiên, khi nói thì chậm, khi làm thì nhanh, cô ta cảm thấy có một cánh tay khỏe mạnh đang từ phía sau ôm đến, ôm lại con người đang ngã về phía trước của cô ta, cô ta nghiêng người một cái, thì rơi vào vòng ngực mạnh khỏe, gương mặt của cô ta đụng đến có chút đỏ lên.
“Em không sao chứ!” Giọng nói trầm ấm của người đàn ông từ trên đầu truyền đến.
Tô Lạc Lạc sợ hãi mất hết nữa phần hồn vía, lúc nãy nếu như anh ta không kéo lại cô ta, cô ta nhất định té đến khó coi, cô ta lắc đầu, sau đó hung dữ nhìn vào bậc thềm bện cạnh, ai lại ở đây làm một bậc thềm chứ!
Tô Lạc Lạc đạp lên bậc thềm, nhưng bàn tay đã bị người đàn ông đó nắm chặt lại, trong lòng Tô Lạc Lạc thấy ấm áp, cảm thấy cảm giác sợ hãi lúc nãy trong giấy lát đã biến mất.
Hai người đi đến một con đường vắng vẻ yên tĩnh, nơi đây có những cây cao to, che lại con đường lớn bên cạnh, biểu hiện có chút u ám đáng sợ, nếu như một mình Tô Lạc Lạc ban đêm đi trên con đường như thế này, cô ta nhất định sẽ sợ hãi đến chết.
Nhưng mà, hôm nay có người đàn ông này ở đây, cô ta lại cảm thấy rất an toàn, cô ta nghĩ, có anh ta ở đây, chắc chắn sẽ không gặp được chuyện nguy hiểm gì. Nhưng mà, suy nghĩ này của cô ta vừa mới buông xuống, đột nhiên trước mặt bước qua hai người đàn ông, nhìn vào họ cũng không giống như tãn bộ, bước chân có chút gấp, nhưng mà Tô Lạc Lạc nghe thấy phía sau cũng có tiếng bước chân, cô ta nghiêng đầu qua, phía sau người có hai người đàn ông chặn lại, trời ơi! Chẳng lẽ gặp được du côn sao?
Cô ta ngay lập tức nắm chặt lại cánh tay của Long Dạ Tước, khẩn trương nhìn sang anh ta, chỉ nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú của Long Dạ Tước có chút sa sầm, anh ta nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông đứng phía trước, trái tim của Tô Lạc Lạc nhảy lên, nhỏ tiếng hỏi, “Phải làm sao đây?”
Long Dạ Tước đột nhiên đẩy Tô Lạc Lạc sang một bên, an ủi cô ta, “Đừng lo, có anh ở đây?”
Nhưng bốn người đàn ông đó rõ ràng biết được họ đã ý thức được có nguy hiểm, ngay lập tức họ rút cây dao sáng bóng ra, bên trong có một người cầm đầu lạnh lùng uy hiếp nói với Long Dạ Tước, “Biết điều thì, mang ví tiền, điện thoại, thẻ ngân hàng của hai người toàn bộ giao ra, không thôi, hớ hớ! Sẽ cho hai người biết tay.”
Long Dạ Tước lạnh lùng cười một tiếng, “Các người là cùng nhau lên, hay là đấu một mình đây?”
Tô Lạc Lạc nhìn thấy trong tay của họ đều cầm một con dao phát sáng, trái tim đột nhiên dồn đến tận khóe mắt, cô ta hét lên với những người đó, “Chúng tôi không có tiền, các người đi đi, không thôi, tôi sẽ la lên đó!”
“Cô dám la lên, chúng tôi lập tức đâm chết hai người.” Người cầm đầu hung hăng uy hiếp.
Long Dạ Tước an ủi vổ vào tay của Tô Lạc Lạc, “Em đứng qua một bên.”
“Long Dạ Tước, đừng mà, họ có dao đó.” Giờ đây trái tim của Tô Lạc Lạc, vô cùng lo lắng cho anh ta, cô ta thà cùng anh ta chạy trốn, cũng không muốn đánh nhau với những người này.
“Tin anh đi.” Long Dạ Tước cảm giác được sự lo lắng của cô ta, trong nội tâm của anh ta cũng khá mãn nguyện đó. “Đại ca, đừng phí thời gian nữa, em thấy người đàn ông này rất giàu có, cướp đi mới nói.” Một du côn trong đó, vừa nhìn thấy trên người của Long Dạ Tước tràn đầy những khí thế của người đàn ông thành đạt, nói không chừng là một phú hào, tuyệt đối không thể tha được.
Bình luận facebook