21197.
Bốn giờ rưỡi, Tô Lạc Lạc cũng cẩn thận chú ý thời gian, đến đúng bốn giờ rưỡi, điện thoại cô đặt kế bên bắt đầu nổi nhạc, trong tim cô lo lắng đánh thịch chệch một nhịp.
Đây là điện thoại mà Long Dạ Tước sẽ cố định gọi cho cô, giống như chuông báo thức trong lòng cô, lúc này lại trở nên ấm áp ngọt ngào trong cô.
Hạ Thấm kế bên thấy cô nhìn điện thoại, ánh mắt lộ ra nét cười ngọt ngào, cô thúc giục nói, "Cười khờ ra làm gì, còn không mau bắt máy, coi bộ dạng của cậu kìa."
Tô Lạc Lạc nhanh chóng suỵt một tiếng với cô ấy, sau đó bắt máy, "A lô!"
"Em vẫn ở chỗ trưa nay đó phải không?"
"Đúng, em ở tiệm cà phê kế bên."
"Anh sẽ nhanh chóng qua đó, mười lăm phút sau đến đó đợi."
"Được!" Tô Lạc Lạc đáp một tiếng, bên đầu kia cúp điện thoại trước.
Hạ Thấm đã chồm qua bên cô rồi, "Ái chà! Tiến triển thần tốc há! Xem ra ngài Long Dạ Tước của chúng ta thoát không khỏi lòng bàn tay của Tô Lạc Lạc tiểu thư chúng ta rồi."
Lúc này, mặt của Tô Lạc Lạc lại bị chọc cho đỏ lên, lời của Hạ Thấm làm cô có một loại cảm giác như cô và Long Dạ Tước thật sự dính chặt với nhau vậy.
"Không được nói bậy, tớ với anh ta còn chưa đến mức độ đó."Tô Lạc Lạc cười trừng mắt với cô.
Hạ Thấm thấy da mặt cô mỏng quá, chỉ có thể cười nói, "Được, không nói nữa, tớ chúc phúc hai người đó."
Tô Lạc Lạc nhìn thời gian, Hạ Thấm bất giác đứng dậy nói, "Đi, chúng ta tính tiền thôi!"
Tô Lạc Lạc gật đầu, hai người từ trong tiệm cà phê bên này hướng đến cửa công ty của Hạ Thấm mà đi đến, Hạ Thấm đẩy đẩy cô, "Cậu ở đây từ từ mà đợi há! Tớ lên trên trước đây, tớ vốn là trốn việc ra đây đó."
"Vậy cậu nhanh chóng đi đi! Cố lên!"Tô Lạc Lạc nói với cô.
Hạ Thấm nháy mắt với cô, nhanh chóng chạy vào thang máy của công ty.
Chưa đến vài phút sau, chiếc xe thể thao rất bắt mắt sang trọng màu đen của Long Dạ Tước chạy đến, Tô Lạc Lạc ngồi vào ghế phụ, quay đầu, cảm giác Long Dạ Tước đang nhìn cô, cô vội giữa chừng thu ánh nhìn về.
Long Dạ Tước thấy biểu cảm xấu hổ của cô đúng là hiếm thấy, bất giác mà nhìn thêm mấy giây, Tô Lạc Lạc nghiến môi nói, "Đừng nhìn nữa, chạy đi!"
"Được, về nhà xem."Long Dạ Tước thong dong khởi động xe, giống như đó là quyền của mình anh vậy.
Tô Lạc Lạc nhanh chóng quay đầu nhìn sang kế bên, cái người đàn ông này nói cái gì vậy! Cô lại không phải sản phẩm. Xe chạy hướng đến trường học, lúc đến nơi, vừa đến kịp lúc trẻ được rước ra rồi, Long Dạ Tước và Tô Lạc Lạc xuống xe quẹt thẻ đi vào, hai đứa trẻ tự mình chơi ở cầu tuột, giáo viên đi qua, nói cho bọn họ một tin vui, ngày mai là là ngày cuối trước khi bọn chúng được nghỉ, sẽ có một buổi lễ, hai đứa nhóc đều có tiết mục, kêu bọn họ tham dự đúng giờ.
Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước tất nhiên sẽ đến, tiết mục của con trẻ, đó là sự kiện lớn.
Đón bọn trẻ ra rồi, Long Dạ Tước nói với bọn chúng, "Hôm nay ba sẽ mời mọi người đi ăn bữa thịnh soạn."
"Con muốn ăn bữa thịnh soạn." Cái miệng nhỏ của Tô Tiểu Hinh vui đến cong lên rồi.
Tô Lạc Lạc cũng mới biết tối nay anh muốn dẫn bọn họ ra ngoài ăn, cô nói với anh, "Đang bình thương như vậy tại sao lại phải ra ngoài ăn?
"Thay em chúc mừng một chút, bữa ăn tối hôm qua không tính." Long Dạ Tước nghiêng đầu nhìn cô, hôm nay mới là chính thức chúc mừng, chúc mừng cô thoát khỏi đám người nhà họ Tô.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy bọn trẻ vui mừng, cô cũng không có ý kiến gì, "Được thôi!"
"Ba thay mami chúc mừng cái gì vậy? Ba và mami bắt đầu yêu đương rồi hả?" Tô Tiểu Hinh hiếu kì hỏi.
"Đúng, chúc mừng mami con bắt đầu đồng ý bị ta theo đuổi."Lông mày sâu của Long Dạ Tước chứa hàm ý cười, nhìn con gái từ kính chiếu hậu.
"Yeah! Quá tốt rồi." Tô Tiểu Sâm cũng vui một cách lạ thường.
Chỉ có Tô Lạc Lạc cảm thấy cái da mặt của người đàn ông này càng ngày càng dày rồi, cô đồng ý khi nào chứ?
Đến nhà hàng sẽ ăn bữa lớn, Long Dạ Tước lấy một gian phòng riêng, cả gia đình cũng đặc cách hưởng thụ bữa ăn lớn trong yên tĩnh, Tô Tiểu Hinh thích món ngọt, mà Tô Tiểu Sâm lại không kén chọn, vì vậy về ngoại hình thìTô Tiểu Hinh vẫn là mập hơn Tô Tiểu Sâm một chút.
"Mami, mami ăn một miếng đi." Tô Tiểu Hinh dùng muỗng múc một thìa bơ sữa cho Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc cong mi cười, sờ vào cái đầu nhỏ của cô bé, cô lấy đũa gấp một miếng thịt tôm cho vào miệng cô bé.
Long Dạ Tước nhìn thấy mẹ con hai người đối diện thật ấm áp, nụ cười trong mắt cũng giấu không được.
Ăn xong cơm tối, ở công viên gần đó tản bộ một chút, đã là tối chín giờ rồi, hai người nhanh chóng cho hai đứa trẻ cả người mồ hôi đi tắm, sắp được nghỉ hè rồi, hai đứa trẻ đối với việc đi bãi biển ở nước ngoài chơi, rất là mong chờ!
Long Dạ Tước cũng đã sắp xếp hết rồi, đợi bọn chúng nghỉ hè, ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, bọn họ sẽ bắt đầu khởi hành đi nước ngoài du lịch.
Tô Lạc Lạc cũng rất trông chờ cùng bọn trẻ đi du lịch nước ngoài.
Ngày mai là ngày cuối rồi, buổi lễ lúc bảy giờ chiều bắt đầu, cho đến tối tám giờ, sắp đến thời gian nghỉ hè nên bọn trẻ vui mừng nhất.
Tối hôm nay cần một khoảng thời gian để dỗ hai đứa trẻ ngủ, sau khi đợi bọn chúng ngủ hết, cũng đã hơn mười giờ, Tô Lạc Lạc cũng mệt rồi, Long Dạ Tước sau khi tắm xong cho Tô Tiểu Sâm, thì xuống lầu đi làm việc.
Do các nước khác múi giờ họp, vì vậy, buổi tối Long Dạ Tước cũng thường hay tiếp nhận họp video.
Tô Lạc Lạc muốn vào phòng của mình, nhưng ngẫm nghĩ cái người đàn ông này còn đang làm việc, mấy ngày nay anh chăm sóc cô không ít, cô nghĩ, cô nên pha ly trà mang vào cho anh rồi mới đi ngủ vậy!
Tô Lạc Lạc nghĩ như vậy, bèn nhẹ bước xuống lầu.
Cô cầm lấy cái ly anh thường uống, đổ vào một chút lá trà, dùng nước sôi lọc qua một lần, rồi đổ mới vào, hương thơm của trà bay ra, Tô Lạc Lạc hít thở một hơi, cũng cảm thấy tinh thần thư thái.
Cô đi đến cửa thư phòng, nhẹ nhàng mà gõ cửa.
"Vào đi." Giọng nói trầm thấp của Long Dạ Tước truyền tới.
Tô Lạc Lạc nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy anh ngồi trên ghế dựa làm việc, không có mở video họp, mà là đang xem hồ sơ.
"Em pha ly trà cho anh, nếu mà anh khát, thì uống chút đi!" Tô Lạc Lạc để ly trà lên bàn của anh. Ánh mắt sâu phức tạp của Long Dạ Tước rơi lên mặt cô, trong đó toả ra một sự vui mừng.
Người con gái này bắt đầu biết quan tâm anh, đó là chuyện tốt.
"Không có việc gì, em đi ngủ trước đây."
"Đợi chút." Long Dạ Tước đương nhiên không muốn như vậy mà bỏ qua cho cô.
"Còn việc gì sao?"
"Qua đây." Long Dạ Tước đưa tay về phía cô.
Tô Lạc Lạc đờ ra một lát, không biết anh muốn cô qua đó làm gì, nhưng mà, cô có chút dự cảm không lành, vẫn là không muốn qua đó.
"Nhanh lên." Long Dạ Tước bá đạo ra lệnh.
Tô Lạc Lạc chỉ có thể đi đến bên cạnh anh, mà một giây sau, người đàn ông đã kéo cô vào trong lòng anh, để cô ngồi lên đùi anh, và ôm vào lòng, "Anh..." Tô Lạc Lạc hai má đỏ lên, biết ngay là người đàn ông này không thể chín chắn mà, anh đây là ăn hiếp cô đến nghiện rồi phải không?
Bình luận facebook