• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vợ yêu, anh muốn tái hôn (1 Viewer)

  • Chương 796 - Cuộc đời của Mục Dĩ Thâm (5)

Tôi mím môi: “Anh không quen ở khách sạn,



thì có thể đến nhà chúng tôi ở, tôi tìm một người



giúp việc tới chăm sóc anh”



Anh ta nhếch môi cười một tiếng: “Vậy thì được rồi”



Thấy tôi lái xe đi về phía trung tâm thành phố,



anh ta mở miệng nói: “Cô đang định đi đâu vậy?”



“Không phải muốn ăn mấy món ăn đặc sản



của thủ đô sao? Tôi đưa anh đi ăn? Bây giờ vừa



hay đúng là thời gian ăn cơm trưa, anh không đói



bụng hả?” Tôi liếc mắt nhìn anh ta thì trông thấy



anh ta cũng đang nhìn mình.



“Đừng đi ăn cái gì mà món ăn đặc sản, cô dẫn



tôi vê biệt thự, nấu cho tôi bát mì đi, tôi không có



chút kỳ vọng nào với đặc sản thủ đô cả” Anh ta



dựa lưng vào ghế, trên mặt hiện lên một chút lười



biếng, nhìn vào lại có vẻ hơi tùy ý.



Tôi không nhịn được cũng nhếch khóe miệng



lên, rôi không kìm nổi lòng mình, nhìn anh ta nói:




VietWriter cập nhật nhanh nhất.


“Anh muốn đến nhà tôi như vậy, sẽ không phải là



vì có mục đích gì đấy chứ?”



Anh ta nhìn tôi, cười to thành tiếng, rồi nói:



“Tôi có mục đích gì được? Những đồ vật trong



nhà các cô, có đưa cho tôi thì tôi cũng không



thèm đâu, tôi có thế có mục đích gì chứ? Cậu chủ



là tôi đây chỉ nghĩ đến muốn ăn mì cô làm thôi, lại



làm sao rôi? Không được? Làm sao? Hợp đồng



cần ký, cái gì cần làm đều đã làm rồi, cô lại định



qua cầu rút ván với tôi à?”



Tôi nhíu mày: “Cái này thì không phải, tôi chỉ



đang nghĩ, sao đột nhiên anh lại muốn ăn mì tôi



làm thôi, đúng rồi, bác gái thế nào rôi?” Nhớ tới



mẹ của anh ta, tôi thuận miệng hỏi thăm một chút.



Không nghĩ tới sắc mặt anh ta lại trở nên lạnh



lùng, anh ta nói: “Có đi hay không đây, không đi thì



để cho tôi xuống xe, tôi đến khách sạn ở!”



Người này đúng là có tật xấu mà, không hiểu



sao tự dưng lại nổi cơn tức giận.



Tôi không mở miệng đáp lời, lái xe một mạch



về thẳng biệt thự, anh ta vừa xuống xe đã gọi điện



thoại cho người ta, không bao lâu sau đã có



người mang hành lý của anh ta đến. Lúc nhìn tôi,



anh ta lại bày ra cái dáng vẻ đó là chuyện đương



nhiên, rồi nói: “Tôi chết đói tới nơi rồi, cô còn



không có ý định đi nấu mì à?”



Tôi bỗng nhiên chỉ biết câm nín.



Nhưng vẫn đi vào biệt thự, bắt đầu chuẩn bị



nấu cho anh ta một bát mì.



Anh ta xách rương hành lý vào, nhìn khắp một



lượt rôi nói: “Tôi ở chỗ nào?”



“Lầu một và lầu hai đều có phòng ngủ, anh tự



nhìn một chút xem, thích gian phòng nào thì cứ



chọn lấy một gian là được!” Bình thường đều là



nhân viên làm thêm giờ tới căn nhà này quét dọn.



Thông thường, nếu Phó Thắng Nam không ở đây,



tôi cũng không thể nào tới đây ở, nói chung là bởi



vì ít khi có người sống ở đây, cho nên căn nhà này



có phần hơi lạnh lẽo như vậy, thiếu vắng hơi



người. Mà có lẽ đúng thật là nên mời một dì giúp



việc về nhà thôi, cứ từ từ thì chừng một năm chắc







cũng khôi phục được lại như cũ, thuê dì ấy trông



nhà, thì chỗ này cũng náo nhiệt hơn một chút.



Hoắc Tôn đi xem một vòng từ trên xuống



dưới, không kìm lòng được phải nói mấy câu:



“Một căn nhà mấy chục tỷ đồng, mà các cô để nó



thành ra thế này, Tổng giám đốc Phó cũng thật sự



là quá bận rộn nhỉ”



Nói rồi, anh ta nhìn tôi hỏi thêm: “Phòng ngủ



của hai người ở lầu hai?”



Tôi gật đầu: “Ừ!”



Anh ta mang theo túi hành lý đi lên lâu, tôi



nhìn anh ta, nói vọng theo: “Tổng giám đốc Hoắc,



ban đêm tôi phải trở vê nhà họ Mạc, sẽ không



quay lại nữa, anh cần cái gì thì nói cho tôi biết, lát



nữa tôi sẽ ra ngoài mua một chuyến?”



Anh ta đi được một đoạn, quay đầu lại, mở to



hai mắt nhìn về phía tôi, mở miệng nói: “Cái gì mà



cô phải về nhà họ Mạc, rồi không quay trở lại



nữa? Cô đang định để cho một mình tôi ở lại



trong cái biệt thự âm u đáng sợ này, rồi cô thì đi



hưởng thụ tại một nhà ấm áp khác? Thẩm Xuân



Hinh, tôi hỏi cô, cô có còn lương tâm không đấy



hả? Cô nhẫn tâm bỏ lại tôi một người ở nơi này rồi



không ngó ngàng đến sao? Trái tim của cô làm



bằng gì thế hả?”



Tôi bị hàng loạt lời nói của anh ta, làm cho.



đau cả đầu, tôi nhìn vào anh ta, nói: “Tổng giám



đốc Hoắc, vốn dĩ tôi đã định về nhà họ Mạc ở, Phó



Thắng Nam không ở nhà, tôi không thể nào trở về



đây ngủ được, anh cứ ở chỗ này cũng không sao



cả, trong ga-ra có xe, anh muốn đi đâu thì cứ lấy



xe mà đi là được rồi, còn nếu đến tối anh thực sự



không muốn ra ngoài nữa, tôi sẽ chuẩn bị một ít



thức ăn, lát nữa tôi thuê thêm người giúp việc đến



nữa, nấu cơm cho anh, anh hoàn toàn không cần



lo lắng gì cả”



Anh ta cười ha ha mấy tiếng, nhìn tôi nói: “Cái



gì gọi là tôi không cần lo lắng? Tôi lo lắng lắm đây



này! Một mình tôi ở chỗ này, thì có khác gì ở



khách sạn đâu hả, không được, ban đêm cô phải



ở lại đây, nếu không tôi không ký hợp đồng nữa,



nói cái gì cũng không được”



Tôi thật sự bó tay với cái thói vô lại này của



anh ta rồi, sao đàn ông này lại ấu trĩ đến như vậy chứ?



“Tổng giám đốc Hoắc, đầu tiên, chuyện chúng



†a ở chung dưới một mái nhà không thích hợp cho.



lắm, lại nói, tôi là một người phụ nữ đã kết hôn,



anh cảm thấy chúng ta ở cùng một chỗ, sẽ thích hợp sao?”



“Làm sao mà không thích hợp? Tôi lại không



để cô ngủ cùng một cái giường với tôi. Tôi không



quan tâm, tóm lại là ban đêm cô không được đi



đâu cả, cô phải ở lại đây, cho dù cô có gọi điện



thoại cho Phó Thắng Nam cũng vậy thôi, còn nữa,



tôi không muốn ăn cái gì cả, chỉ muốn ăn mì cô



làm cho tôi ở đây thôi, buổi tối cũng như vậy, cô



đến đây nấu cho tôi ăn, nếu không tôi sẽ không ký



tên, cô cứ nhìn đó mà làm!” Người này kiêu ngạo



nói một tràng dài xong rồi đi thẳng vào phòng ngủ.



Tôi bị anh ta làm cho im lặng luôn, bỗng nhiên



lại không biết phải nói cái gì, ngược lại cũng







không hề cảm thấy anh ta ở chỗ này tôi sẽ không



thoải mái, biệt thự lớn như thế, thêm một người



nữa cũng không sao cả, huống chỉ trước đó tôi và



anh ta cũng từng ở chung dưới một mái nhà rồi,



chỉ là tôi lo lắng cho Mục Dĩ Thâm mà thôi.



Chuyện Phó Thắng Nam nói anh sẽ tìm tôi lấy



cái hộp kia, tôi nghĩ, dựa theo tình huống hiện giờ



mà nói, căn bản là Mục Dĩ Thâm sẽ không trực



tiếp tìm tôi để lấy, rất có thể anh ta sẽ nghĩ biện



pháp để lén lút lấy nó.



Hiện giờ thì biệt thự này chính là nơi tôi và



Phó Thắng Nam ở lại lâu nhất, nếu như anh ta



thật sự muốn tới đây tìm, nếu ban đêm chúng tôi



không ở đây, cũng sẽ không làm sao cả, tóm lại



bọn họ cũng không có cách nào tìm được. Nhưng



nếu là có người ở lại, tôi lo lắng Mục Dĩ Thâm này



sẽ bắt tôi để uy hiếp Phó Thắng Nam đưa chiếc



hộp cho anh ta.



Hoắc Tôn cất hết đồ vào phòng ngủ xong thì



lập tức xuống lầu, trông thấy tôi sắp nấu mì xong,



cũng nhanh chóng tự mình tìm bát đũa đặt ở bên



cạnh tôi, nhìn bát mì nói: “Cô còn làm thêm đồ ăn



gì nữa sao?”



Tôi lắc đầu: “Không, tôi chỉ nấu mì mà thôi!”



Anh ta bĩu môi: “Tôi đã nói rồi mà, loại phụ nữ



cao lớn thô kệch như cô, làm sao lại biết nấu mì,



thật sự là coi trọng cô quá mà”



Bản lĩnh làm người khác tức giận của người



này thật đúng là không tầm thường chút nào mà,



quay đầu trừng mắt liếc anh một cái, tôi tức giận



nói: “Nếu anh còn nói nhảm thêm câu nào nữa, tôi



sẽ ném anh ra ngoài luôn đấy, mấy chuyện hợp



đồng, để Phó Thắng Nam trở về nói chuyện với



anh, tôi cũng không phải cổ đông của Tập đoàn



Phó Thiên, anh thích thế nào thì tùy, chẳng liên



quan gì đến tôi hết.



Anh ta kinh ngạc, nhìn tôi nói: “Cái người phụ



nữ không biết điều này, tôi nói lời nói thật lòng cô



còn thẹn quá hóa giận, cô nhìn những người phụ



nữ khác đi, không phải trang điểm lộng lẫy thì



cũng chăm chút cho bản thân mình thật chỉnh tê,



rồi cô tự nhìn lại mình xem, không biết làm cái gì



cả, mặt thì hướng lên trời, nhìn cái dáng vẻ này



của cô, tôi thấy là đã bước vào thời kỳ mãn kinh



sớm rồi đấy”



“AI” Không thể nhịn được nữa, tôi đạp thẳng



cho anh ta một cái, anh ta đau đến mức gào lên:



“Thẩm Xuân Hinh, đầu óc cô bị co giật à, đạp tôi



làm cái gì? Đau chết mất!”



“Anh còn tiếp tục lắm mồm, tôi còn đạp anh



nữa, mì được rồi, muốn ăn thêm cái gì thì tự mình



thả vào, tự chú ý một chút, cho vừa thôi, nếu



không hương vị quá đậm ăn không ngon đâu.”



Người đàn ông này có đôi khi hệt như một đứa



trẻ, ngây thơ chết đi được.



Anh ta cầm cái hộp đựng gia vị, nhìn một lượt,



chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn nhìn tôi nói: “Cái



này, hay cô thả giúp tôi đi, tôi chưa từng làm bao



giờ, không hiểu rõ lắm”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom