• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Vợ yêu, anh muốn tái hôn (5 Viewers)

  • Chương 78 - Bạn trai Hoàng Nhược Vi

Người muốn kết hôn, trên mặt



đều mang theo dáng vẻ hạnh



phúc, tươi cười. Tôi không nhịn



được thầm nghĩ, phải là một người



đàn ông như thế nào mới có thể



làm cho một người bình thường



luôn nghiêm túc, thận trọng có thể



vui mừng đến thế kia.



Cửa sổ ở ghế lái không đóng,



tôi không nhịn được tò mò nhìn



qua đó. Nhìn qua một cái lập tức



thấy người đàn ông ngồi đó, người cong



này chừng hai mươi bảy, hai mươi



tám tuổi, mặt mày sạch sẽ. Tóm lại



là một người đàn ông ưa nhìn, có



dáng vẻ của người đọc sách.



Tiếng còi xe vang lên cắt



ngang dòng suy nghĩ của tôi. Theo



tiếng còi xe nhìn lại, tôi thấy Phó



Thắng Nam đang lái xe về phía mình.



Tôi lên xe, theo bản năng nhìn



về phía cổng công ty thêm một lần



nữa, chiếc xe Cadillac màu đen đã



không còn ở đó nữa rồi.



“Nhìn cái gì thế?” Phó Thắng



Nam vươn mình tới gần tôi, thay tôi



đến từ sớm. Trong phòng ngoài hai



người bọn họ còn có hai vị khách



mời lạ mặt khác.



Nhìn thấy tôi và Phó Thắng



Nam đến, mọi người đều có chút




VietWriter cập nhật nhanh nhất.


tỉnh tế giới thiệu lẫn nhau. Ngoại



trừ vợ chồng viện trường Lâm, hai



người còn lại, một người là phụ nữ



trung niên đảm nhiệm chức vụ



chuyên gia khoa phụ sản, một



người là cháu gái viện trường Lâm,



nhìn qua khá nhỏ tuổi. Cô bé mới



lớn tuổi còn nhỏ, nhìn vừa ngây



ngô, vừa đáng yêu.



“Cô Phó, tôi đã gọi cho cô một



đến từ sớm. Trong phòng ngoài hai



người bọn họ còn có hai vị khách



mời lạ mặt khác.



Nhìn thấy tôi và Phó Thắng



Nam đến, mọi người đều có chút



tỉnh tế giới thiệu lẫn nhau. Ngoại



trừ vợ chồng viện trưởng Lâm, hai



người còn lại, một người là phụ nữ



trung niên đảm nhiệm chức vụ



chuyên gia khoa phụ sản, một



người là cháu gái viện trưởng Lâm,



nhìn qua khá nhỏ tuổi. Cô bé mới



lớn tuổi còn nhỏ, nhìn vừa ngây



ngô, vừa đáng yêu.



“Cô Phó, tôi đã gọi cho cô một



phần gà rang muối của nhà hàng



này, mùi vị rất ngon. Lát nữa cô



nếm thử xem sao nhé! Lầu ở đây



cũng được lắm đấy.” Bà Lâm và tôi



vốn có chút quen biết, thế nên lúc



này trò chuyện, tán gẫu với tôi rất



nhiệt tình.



Bà ấy lặng lẽ nói thầm bên tai



tôi: “Cô không biết đâu, cô dọa



chết tôi rồi. Tôi còn tưởng rằng cô



thật sự đánh mất đứa nhỏ. Mấy



ngày trước tôi còn cố ý lên miếu



Bảo Hoa cầu phúc một chuyến đấy.”



Tôi cảm thấy hơi có lỗi với bà



ấy về chuyện đó nên xấu hồ nói:



“Lúc đó đúng là tôi có chút khó



nói, không phải tôi cố ý gạt bà.



Thành thật xin lỗi.”



Bà Lâm lắc đầu nở nụ cười nói



với tôi: “Xin lỗi cái gì chứ, huống hồ



mọi chuyện bây giờ đều tốt cả rồi.



Không nên nhắc lại những chuyện



kia nữa.”



Viện trường Lâm nói với Phó



Thắng Nam mấy câu, sau đó ông



ấy nhìn về phía tôi: “Cô Phó, bác sĩ



Lý là chuyên gia khoa phụ sản của



bệnh viện chúng tôi. Trước đó, tổng



giám đốc Phó đã cố ý nhờ tôi tìm



cho cô một vị chuyên gia, bà ấy sẽ



ở bên quan tâm, chăm sóc cho cô



mọi lúc mọi nơi, kể từ khi mang thai



đến khi bước vào phòng sinh.”



Bác sĩ Lý bên kia nhanh chóng



nhìn về phía tôi cười cười: “Cô Phó,



sau này nếu có bất kỳ vấn đề gì cô



có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ



giải đáp mọi thắc mắc của cô.”



Tôi cũng mỉm cười với bà ấy, lễ



nghỉ trên bàn ăn không thể thiếu,



tôi bưng cốc rót nước trái cây vào



đó thay rượu, giơ lên nhìn về phía



viện trưởng Lâm: “Sau này còn nhờ



viện trường Lâm giúp đỡ nhiều.



Bây giờ, ð đây Thầm Xuân Hinh tôi



mạn phép cảm ơn ông trước.”







Mấy phần kín đáo, cũng làm



bầu không khí bớt gượng gạo hơn.



Khi không khí trong phòng bớt



gượng gạo, cô bé bên cạnh viện



trường Lâm cũng nói bóng nói gió



với ông ấy vài lần. Đúng lúc rượu



được người ta mang lên, viện



trưởng Lâm nhìn về phía Phó



Thắng Nam và tôi, có chút ngượng



ngùng nói:



“Hôm nay vốn tôi chỉ muốn



mời hai vị đến ăn một bữa cơm



bình thường. Thế nhưng ngặt nỗi



còn có chút chuyện khó nói, mong



tổng giám đốc Phó và cô Phó gật



đầu châm trước cho.”



Nói đến đây, có lẽ ông ấy



cũng không biết phải nói tiếp thế



nào, tôi cười tiếp lời: “Viện trưởng



Lâm khách khí quá rồi. Chúng ta



hợp tác nhiều năm, sao có thể



dùng chữ “mong” này được? Ông



có chuyện gì vướng bận thì cứ nói



ra. Có thể giúp được, phận làm con



làm cháu như chúng tôi nhất định



sẽ giúp.”



Nghe tôi nói thế, Viện trường



Lâm bật cười có mấy phần biết ơn



nhìn tôi. Thế nhưng, lúc này có lẽ



ông ấy ngại thật nên vẫn chưa nói



tiếp được.



Bà Lâm ngồi bên cạnh nhanh



chóng mỡ miệng tiếp lời thay



chồng mình, bà nói:



“Chuyện là như vậy, cô cháu



gái Trường Anh này nhà chúng tôi,



trước giờ vẫn muốn đến tập đoàn



nhà họ Phó để làm việc. Năm nay



con bé vừa mới tốt nghiệp đại học,



đứa nhỏ này nhìn gầy gò vậy thôi



chứ thông tuệ lắm. Chúng tôi hiểu



rõ, những năm qua, tập đoàn nhà



họ Phó đặt ra yêu cầu cực kỳ



nghiêm ngặt đối với việc tuyển



chọn người tài.



Đứa nhỏ này đã đến năn nỉ với



vợ chồng chúng tôi mấy ngày nay



rồi. Nó muốn vợ chồng chúng tôi



nói giúp vài câu với tổng giám đốc



Phó và cô Phó trong buổi gặp mặt



ngày hôm nay. Xem xem liệu hai



người có thể châm chước, cố gắng



sắp xếp cho con bé một chức vụ



nho nhỏ trong tập đoàn nhà họ



Phó hay không.”



Tôi sững sờ, không nhịn được



nhìn về phía Phó Thắng Nam. Việc



tuyển chọn người cho tập đoàn



nhà họ Phó trước giờ rất nghiêm



ngặt. Người được chọn vào công ty



đảm nhận công việc đều là những



người do phòng nhân sự cẩn thận



sàng lọc qua rất nhiều lần mới



quyết định giữ lại.



Thứ nhất, tập đoàn nhà họ



Phó lại là tập đoàn đã niêm yết trên



sàn giao dịch, mức lương và các



đãi ngộ khác cao hơn những công



ty khác rất nhiều.



Thứ hai, tập đoàn nhà họ Phó



là nơi rèn luyện, đào tạo nhân lực



vô cùng tốt. Những người có thể ở



lại tập đoàn nhà họ Phó, sau này



cho dù có nghỉ việc ở đó đổi sang



một công việc khác cũng sẽ có



những lựa chọn không tồi. Xét cho



cùng thì tập đoàn nhà họ Phó có



cấp độ bồi dưỡng, đào tạo nhân



lực hơn rất nhiều so với những



công ty khác.



Lúc trước khi tôi mới gia nhập



vào tập đoàn nhà họ Phó, cũng



phải trải qua cửa ải gian khổ này



của phòng nhân sự. Sau đó mới



từng bước từng bước di lên. Đương



nhiên trong lúc ấy không thể thiếu



sự trợ giúp của ông nội được.



Tôi nhìn về phía cô gái nhỏ



một chút, sau đó lại nhìn về phía bà



Lâm rồi nói:



“Có thể được các vị coi trọng,



đó là vinh hạnh của tập đoàn nhà



họ Phó. Như hai vị cũng đã biết,



năm đó vợ tôi cũng phải tự mình cố



gắng mới có thể tiến vào tập đoàn



nhà họ Phó. Cứ vào tháng sáu



hàng năm tập đoàn sẽ tổ chức một



lần tuyển nhân sự, đến lúc ấy hai vị



có thể để cho cô Lâm đến đó thử



xem sao.”



Cái người tên Phó Thắng Nam



này, cách xử lý mấy chuyện đối



nhân xử thế thực sự không được







này, thấy cô bé sùng bái nhìn Phó



Thắng Nam, trong đôi con ngươi



tràn ngập tình cảm ngưỡng mộ của



phái yếu dành cho phái mạnh.



Phó Thắng Nam nghe bà Lâm



nói xong, cũng không lên tiếng trả



lời ngay. Anh thong thả múc cho tôi



một chén canh, giọng nói trầm



thấp bảo: “Uống nhiều canh này



một chút, canh này có tác dụng an



thần giúp ngủ ngon hơn.”



Tôi gật đầu, trong lòng thầm



nghĩ xem anh định xử lý việc này



của viện trưởng Lâm như thế nào.



Chỉ thấy anh nhìn viện trường Lâm



lòng người, làm tôi thật không biết



nên nói cái gì cho phải.



Lði này của anh, có khác nào



đang bảo cô gái bé nhỏ kia phải tự



thân vận động, dựa vào thực lực để



gia nhập công ty.



Thấy trên mặt viện trưởng



Lâm có chút lúng túng, lại thấy sắc



mặt cô gái bé nhỏ kia không tốt



lắm, tôi đành phải mỡ miệng nói:



“Cô Lâm tốt nghiệp đại học có



tiếng, năng lực và chuyên môn hẳn



là rất tốt. Đến lúc đó tập đoàn nhà



họ Phó chúng tôi sẽ chờ cô. Tôi tin



rằng sau này chúng ta có thể làm



việc dưới cùng một mái nhà.”



Tôi vừa nói ra mấy lời này, sắc



mặt cô gái nhỏ cũng khá hơn một



chút. Cô bé sợ hãi nhìn Phó Thắng



Nam dò hỏi: “Có thật không?”



Một đứa nhỏ vừa mới bước



vào xã hội, nỗi niềm chờ mong



tương lai tốt đẹp là điều khó tránh



khỏi. Cái tên Phó Thắng Nam này



tuy độc miệng, nhưng may thay lại



là người kiệm lời ít nói.



Nếu có thể không nói lời nào,



anh chắc chắn sẽ chọn không lên



tiếng. Thế nên lúc này sự im lặng



của anh ta được cô gái nhỏ tự



động phiên dịch thành ngầm đồng ý.



Sau khi cơm nước no nê, bữa



tiệc cũng đi đến hồi kết thúc.



Ra khỏi phòng ăn, viện trưởng



Lâm và bà Lâm còn vô cùng khách



khí chào hỏi, hứa hẹn một phen.



Tôi chỉ cảm thấy hơi uể oải, hơn



nữa buổi tối nhiệt độ khá thấp, nên



cũng gật đầu qua loa, không nói gì thêm.



Bả vai đột nhiên ấm lên, tôi



vừa ngẩng đầu lập tức thấy Phó



Thắng Nam đang khoác thêm



quần áo cho mình. Tôi ngần người



một chốc, vẫn mở miệng nói: “Cảm ơn!”



Đúng lúc này có một chiếc



Cadillac màu đen đỗ lại ở trước



cửa nhà hàng. Sau đó một người



đàn ông nhìn qua có vẻ dịu dàng,



sáng sủa mỡ cửa xe bước xuống.



Anh ta vừa nhìn thấy viện trường



Lâm và bà Lâm nhanh chóng bước



lại gọi: “Cha mẹ! Lần sau hai người



có thể gọi cho con trước nửa tiếng



được không.”



Bà Lâm thân mật kéo lấy tay



anh ta, nhìn Phó Thắng Nam và tôi



giới thiệu: “Tổng giám đốc Phó, cô



Phó, đây là con trai tôi, Lâm Đình.



Lẽ ra tối nay nó cũng sẽ đến đây



gặp mặt mọi người, nhưng giữa



chừng lại có việc nên không tới



được. Thế này cũng vừa kịp lúc,



mọi người làm quen với nhau một



chút.”



Hai bên nói với nhau qua lại



vài câu. Không hiểu sao đột nhiên



tôi có cảm giác cái người tên Lâm



Đình này khá quen mắt. Thế nhưng



trong thời gian ngắn cũng không



nhớ ra được đã gặp anh ta ở đâu,



khi nào.



Nghe bà Lâm giới thiệu anh ta



làm việc tại AC, tôi lại càng không



nhịn được mà ghi nhớ cho thật kỹ.



Dù sao cũng ăn uống bàn bạc



xong rồi, không còn chuyện gì



quan trọng nữa, thế nên hai bên



nói qua loa mấy lời tạm biệt xong



rồi ai về nhà nấy.



Sau khi ngồi lên xe rồi, tôi khẽ



nhíu mày nhìn ra phía ngoài cửa xe.



Bàn tay đột nhiên bị một



luồng ấm áp nắm lấy. Tôi vừa quay



đầu lại đã thấy một tay Phó Thắng



Nam đang lái xe, một tay còn lại



nắm lấy tay tôi. Thấy vậy tôi không



nhịn được nói: “Như vậy không ăn”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom