-
Chương 365-366
Chương 365: Chị, chị đã xem buổi họp báo của tập đoàn Hoắc thị chưa?
Rốt cuộc ngày hôm đó Ôn Hủ Hủ không đi gặp Hoắc Tư Tước, cô bảo Trì Úc đặt cho mình một vé máy bay bay về nước M, và chiều ngày hôm đó cô lên máy bay rời đi.
Hai ngày sau, tập đoàn Hoắc thị tổ chức buổi họp báo.
Trong buổi họp báo, người đàn ông cao quý phi phàm đó lại xuất hiện, hắn điềm tĩnh đứng dưới ánh đèn sân khấu, vẫn là vị vua của thành phố này.
Đi cùng là vị hôn thê như con chim nhỏ nép vào người đứng bên cạnh hắn.
Tin tức của tập đoàn Hoắc thị rất ồn ào, mặc dù cuối cùng đã bị ông cụ ép buộc đè xuống nhưng để thuyết phục mọi người vẫn phải có một lời giải thích.
Vì thế hôm nay, tất cả mọi người đều nhìn thấy tổng giám đốc Hoắc thị đã lâu không xuất hiện trên tivi, tuyên bố tổ chức lại hội đồng quản trị cấp cao của Hoắc thị.
Tổ chức lại?
Nghe thấy vậy, các phóng viên lập tức xôn xao.
Tổ chức lại không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa còn là một công ty lớn như vậy.
Nhưng ngay sau đó vị tổng giám đốc này đã cho họ một lý do hợp lý, đó chính là vụ bê bối về hắn gây xôn xao trên mạng những ngày trước đều là do vài thành viên của ban giám đốc vạch kế hoạch.
Bây giờ đã bị cảnh sát bắt giữ!
Nghe thấy vậy, cư dân mạng lại xôn xao.
Ngay sau đó, thiên kim nhà họ Lạc vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị được tung tin đã bị sát hại khi đó cũng mỉm cười duyên dáng nói với mọi người rằng, chuyện ngày đó bị quay được chẳng qua là một vài trò vui giữa hai vợ chồng họ mà thôi.
Các phóng viên: “…”
Đến lúc này, sự kiện tin tức rất được quan tâm này cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.
Hai ngày sau trong một tầng hầm nào đó, cuối cùng dưới sự tra tấn thành viên hội đồng quản trị họ Dương kia đã thú nhận mình thực sự cấu kết với người khác.
“Ban đầu tôi hợp tác với Hoắc Chính Hoa, ông ta đã đồng ý với tôi sẽ cho tôi nhiều cổ phần hơn sau khi con trai ông ta là Hoắc Kiêu lên nắm quyền.”
“Hoắc Chính Hoa?”
Lãnh Tự đang thẩm vấn ông ta không hài lòng lắm với câu trả lời này.
Bởi vì, đây hoàn toàn không phải là điều mà anh ta cần.
Hoắc Chính Hoa đã chết, đêm đó Hoắc Kiêu cũng bị tổng giám đốc đánh cho sống dở chết dở bây giờ còn nhốt ở nhà họ Hoắc, hắn ta không thể tìm sát thủ đến vịnh Thiển Thủy nhanh như vậy được.
Lãnh Tự cảm thấy chuyện này rất không bình thường.
Thế là, sau khi thẩm vấn thành viên hội đồng quản trị họ Dương này xong liền đến công ty tìm Hoắc Tư Tước.
“Tổng giám đốc, theo như suy đoán của tôi có lẽ Hoắc Kiêu không phải là hung thủ đêm hôm đó, viên đạn này chắc là của người khác.”
Anh ta lại lấy viên đạn kia ra đặt lên bàn làm việc trước mặt.
Hoắc Tư Tước vẫn ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên trong.
Tình trạng của hắn bây giờ hơi kém, trên khuôn mặt đẹp trai góc cạnh cũng mang theo một chút nhợt nhạt ốm yếu.
Nghe thấy lời này, qua khoảng bốn năm giây mới thấy hắn chậm rãi mở mở mắt ra: “Vốn không phải là hắn ta, thứ bỏ đi như Hoắc Kiêu cũng không thể bày ra được một kế hoạch tỉ mỉ như vậy.”
“Cho nên ý của ngài là?”
“Điều tra tất cả ghi chép trong mấy năm nay của tên bỏ đi kia một chút, kể cả từng tiếp xúc với ai? Đã làm những chuyện gì? Đều điều tra rõ cho tôi!”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Sắc mặt Lãnh Tự thay đổi, lập tức đồng ý.
Theo ý của BOSS thì Hoắc Kiêu đã trở thành quân cờ của người khác sao?
Điều này thật đáng sợ!
Rốt cuộc là ai? Lại dám chơi đùa cặp cha con này trong lòng bàn tay, và hắn ta dám làm như vậy, rốt cuộc có mục đích gì phía sau? Lẽ nào hắn ta không biết người mà mình đối đầu là ai sao?”
Lãnh Tự đè xuống nghi ngờ trong lòng, đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đi vào cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là váy ngắn kiểu mới nhất của một thương hiệu lớn, phối với một đôi giày cao gót đính đá.
Tinh tế một cách trước giờ chưa từng có.
Lãnh Tự lập tức tránh sang một bên: “Lạc tiểu thư, cô đến rồi.”
“Ừm, tổng giám đốc của các anh ở bên trong sao?”
Trong tay Lạc Du còn xách một hộp giữ nhiệt, ngước mắt nhìn vào phòng làm việc tổng giám đốc ở đối diện, sau đó hỏi.
Lãnh Tự vội gật đầu: “Vâng, Lạc tiểu thư còn đích thân nấu cơm đưa đến, tổng giám đốc được cô chăm sóc như vậy, vất vả rồi.”
“Không sao, bây giờ anh ấy vừa khỏi bệnh, phải cẩn thận một chút. Được rồi, không nói với anh nữa, nhân lúc canh còn nóng tôi phải đem vào cho anh ấy ăn.”
Lạc Du lạnh nhạt bỏ lại môt câu, sau đó xách hộp giữ nhiệt trong tay đi vào.
Lãnh Tự cũng xoay đầu lại nhìn.
Phát hiện ra rằng, cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, sau khi người phụ nữ này đi vào thì trực tiếp để hộp cơm lên bàn làm việc rộng lớn, sau đó đi vòng vào trong bàn.
“Tư Tước, anh cảm thấy thế nào? Có nơi nào khó chịu không?”
Đó là một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Và, cùng với giọng nói như thế, Lãnh Tự còn nhìn thấy một cổ tay trắng như tuyết dán lên trán của người đàn ông đang ngồi trên ghế qua khe cửa không đóng chặt.
Người đàn ông dường như cũng không né tránh.
Lãnh Tự: “...”
Thôi vậy, chỉ cần chủ nhân của anh ta sống tốt, vậy thì không sao cả.
............
Nước M.
Sau khi Ôn Hủ Hủ trở về, cũng lập tức tập trung vào công việc của mình.
Cô không muốn nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia nữa, nên chỉ có thể chiếm thời gian của mình bằng công việc bận rộn, và dường như điều này rất có hiệu quả.
Chương 366: Nhất định phải giúp ba nhớ lại mẹ
''Chị, Lâm n nói có một hạng mục, số tiền rất lớn, nhưng tình hình có chút phức tạp, chị muốn nhận không?''
Một tháng sau, một ngày nọ, khi Ôn Hủ Hủ vừa đón con gái về thì đột nhiên em họ Ôn Cận đang trông chừng bên kia gửi cho cô một tin nhắn như vậy.
Bên phía Lâm n cô vẫn đang làm rất tốt.
Mặc dù ông lớn giới tài chính này vẫn thích làm một số việc không giống người nhưng vì Ôn Hủ Hủ vừa có thiên phú trời cho, năng lực cũng xuất sắc nên ông ta cũng dần dần công nhận cô.
Cho nên, chỉ cần là một số dự án chính quy trong công ty là ông ta đều sẽ giao cho cô làm.
Ôn Hủ Hủ đặt con gái xuống, đến thư phòng xem qua hạng mục gọi là phức tạp kia.
''Chiến khu?''
''Đúng vậy, Lâm n nói mặc dù là chiến khu nhưng đường làm ăn là chính quy, là một công ty dầu khí bản xứ rất nổi tiếng, bọn họ muốn tìm đối tác làm y dược, ở đó rất cần những thứ như vậy.''
Ôn Cận giới thiệu kĩ hơn.
Đúng vậy, đây cũng là con đường làm ăn của Lâm n, vì trên thế giới, có đôi khi vì một số nguyên nhân mà cho dù bạn có tiền đi nữa cũng không mua được thứ mình muốn.
Lúc này sẽ cần một công ty trung gian để trao đổi.
Đúng lúc Lâm n chính là người kiếm tiền như thế này.
Ôn Hủ Hủ cầm tài liệu lên đọc, phát hiện chỉ cần tiếp tục việc này là cô có thể kiếm được hơn một ngàn vạn, cô bắt đầu bị lay động.
''Cũng được, chị thấy chiến khu kia cũng không phải là chỗ không thể đến để đàm phán, đến lúc đó có thể hẹn ở khách hàng đến nơi gần thành phố để an toàn hơn.''
''Được, em đi hỏi thử.''
Ôn Cận nhận được lệnh thì lập tức đi làm luôn.
Mà Ôn Hủ Hủ lại ra khỏi thư phòng rồi đi vào bếp chuẩn bị làm bữa tối.
''Bảo bối, tối nay con muốn ăn gì? Mẹ nấu cho con ăn.''
''Ừm... Con muốn ăn đùi gà lớn rất ngon, mẹ nhớ là đùi gà lớn nha, Nhược Nhược có thể ăn hết một cái đùi rất lớn đó.''
Tiểu Nhược Nhược đang ngồi trên sopha trong phòng khách gấp máy bay, cô bé nghe mẹ hỏi thì lập tức đáng yêu nói ra yêu cầu của mình.
Ôn Hủ Hủ nghe xong thì cảm thấy buồn cười.
Đứa nhỏ này có một tình yêu bất diệt với đùi gà lớn, mỗi lần hỏi đều là câu trả lời này.
Ôn Hủ Hủ đi vào trong bếp.
Cô không biết rằng, nhóc con vốn đang ngồi chơi sau khi thấy mẹ đi làm đùi gà lớn cho mình đi vào bếp thì lập tức lén lút chạy về phòng ngủ gọi điện thoại.
''Alo? Anh, là em nè.''
''Ừm, Nhược Nhược, em ăn cơm chưa?''
Đầu bên kia vang lên tiếng anh trai cô bé, giọng cậu không chút ngạc nhiên nào, dường như đã nắm rõ lịch trình gọi đến của em gái vậy.
Tiểu Nhược Nhược nắm chặt lấy điện thoại, vui vẻ cười nói: ''Còn chưa nha, mẹ đang làm ạ, tối nay Nhược Nhược sẽ ăn đùi gà lớn, hai anh thì sao?''
Mặc Bảo: ''...''
Hoắc Dận: ''...''
Chỉ một giây mà cả hai anh em đều cảm thấy đau lòng.
Em gái có mẹ làm đùi gà lớn cho ăn, còn anh em họ lại chỉ có thể ăn đồ người phụ nữ kia làm hàng ngày.
''Anh, sao anh không nói chuyện? Ba xong việc chưa? Có phải ba vẫn chưa nhớ ra mẹ không? Lúc nào ba sang đây thăm Nhược Nhược vậy?''
Tiểu Nhược Nhược không nghe thấy giọng anh thì sốt ruột hỏi.
Đã lâu lắm rồi cô bé không nhìn thấy ba, cũng không được gặp cả hai anh.
Mặc Bảo nghe xong thì tâm trạng càng không tốt: ''Vẫn chưa, bây giờ cả ngày dì Lạc kia đều ở đây, ba không nhắc đến mẹ chút nào.''
''Hả? Vậy có phải sau này ba cũng sẽ không nhớ ra mẹ không?''
Tiểu Nhược Nhược nghe xong, đôi mắt to như viên bi lập tức đỏ ửng, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Hoắc Dận ở đầu dây bên kia nghe tiếng em gái khóc thì lập tức cầm lấy điện thoại: ''Sẽ không, em gái, em đừng lo, hai anh nhất định sẽ giúp ba nhớ ra mẹ.''
Lúc này Tiểu Nhược Nhược mới vui lại: ''Thật sao?''
Hoắc Dận kiên định gật đầu: ''Ừm, thật, anh đảm bảo với em!''
Không sai, cậu là con cả, nhất định cậu sẽ không để ba và mẹ rời xa nhau, cho dù bị người phụ nữ kia xóa kí ức thì sao chứ?
Hoắc Dận nhất định sẽ giúp ba tìm lại.
Hai anh em cúp máy, âm thầm hứa với bản thân.
Tiểu Nhược Nhược nghe anh trai cam kết thì cũng rất vui vẻ, thế là tối hôm đó, Ôn Hủ Hủ phát hiện hai cái đùi gà lớn cô làm đều bị đứa nhóc này gặm sạch.
Ngon vậy sao?
Ôn Hủ Hủ không biết nên khóc hay cười.
Đêm đó hai mẹ con ôm nhau ngủ một giấc ngon lành...
Sáng hôm sau, vì hạng mục kia nên Ôn Hủ Hủ giao đứa nhỏ cho Ôn Cận để cậu đưa bé đến nhà trẻ, còn cô đã đến nhà của Lâm n ở phố Wall từ sớm.
''Chào buổi sáng, Lâm n tiên sinh đến chưa?''
''Vẫn chưa, đêm khuya hôm qua có khách hàng tìm ngài ấy, nói sau khi phiên giao dịch chứng khoán ngày hôm nay bắt đầu thì để ngài ấy bán hết ra ngoài.''
Trợ lí của Lâm n thấy Ôn Hủ Hủ đến sớm như vậy thì lập tức sơ qua chuyện trước khi Lâm n đến cho cô nghe.
Bán hết ra ngoài?
Thế không phải là phá sản sao?
Mới sáng sớm đã nghe được chuyện này khiến Ôn Hủ Hủ không khỏi tò mò: ''Ai vậy? Đối phương không cần công ty nữa sao?''
Trợ lí gật đầu: ''Ừm, gọi là cái gì nhỉ... Vân Đoan Nhất Phẩm.''
Vân Đoan Nhất Phẩm?
Ôn Hủ Hủ nghe thấy cái tên này thì ngơ người.
Rốt cuộc ngày hôm đó Ôn Hủ Hủ không đi gặp Hoắc Tư Tước, cô bảo Trì Úc đặt cho mình một vé máy bay bay về nước M, và chiều ngày hôm đó cô lên máy bay rời đi.
Hai ngày sau, tập đoàn Hoắc thị tổ chức buổi họp báo.
Trong buổi họp báo, người đàn ông cao quý phi phàm đó lại xuất hiện, hắn điềm tĩnh đứng dưới ánh đèn sân khấu, vẫn là vị vua của thành phố này.
Đi cùng là vị hôn thê như con chim nhỏ nép vào người đứng bên cạnh hắn.
Tin tức của tập đoàn Hoắc thị rất ồn ào, mặc dù cuối cùng đã bị ông cụ ép buộc đè xuống nhưng để thuyết phục mọi người vẫn phải có một lời giải thích.
Vì thế hôm nay, tất cả mọi người đều nhìn thấy tổng giám đốc Hoắc thị đã lâu không xuất hiện trên tivi, tuyên bố tổ chức lại hội đồng quản trị cấp cao của Hoắc thị.
Tổ chức lại?
Nghe thấy vậy, các phóng viên lập tức xôn xao.
Tổ chức lại không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa còn là một công ty lớn như vậy.
Nhưng ngay sau đó vị tổng giám đốc này đã cho họ một lý do hợp lý, đó chính là vụ bê bối về hắn gây xôn xao trên mạng những ngày trước đều là do vài thành viên của ban giám đốc vạch kế hoạch.
Bây giờ đã bị cảnh sát bắt giữ!
Nghe thấy vậy, cư dân mạng lại xôn xao.
Ngay sau đó, thiên kim nhà họ Lạc vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị được tung tin đã bị sát hại khi đó cũng mỉm cười duyên dáng nói với mọi người rằng, chuyện ngày đó bị quay được chẳng qua là một vài trò vui giữa hai vợ chồng họ mà thôi.
Các phóng viên: “…”
Đến lúc này, sự kiện tin tức rất được quan tâm này cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.
Hai ngày sau trong một tầng hầm nào đó, cuối cùng dưới sự tra tấn thành viên hội đồng quản trị họ Dương kia đã thú nhận mình thực sự cấu kết với người khác.
“Ban đầu tôi hợp tác với Hoắc Chính Hoa, ông ta đã đồng ý với tôi sẽ cho tôi nhiều cổ phần hơn sau khi con trai ông ta là Hoắc Kiêu lên nắm quyền.”
“Hoắc Chính Hoa?”
Lãnh Tự đang thẩm vấn ông ta không hài lòng lắm với câu trả lời này.
Bởi vì, đây hoàn toàn không phải là điều mà anh ta cần.
Hoắc Chính Hoa đã chết, đêm đó Hoắc Kiêu cũng bị tổng giám đốc đánh cho sống dở chết dở bây giờ còn nhốt ở nhà họ Hoắc, hắn ta không thể tìm sát thủ đến vịnh Thiển Thủy nhanh như vậy được.
Lãnh Tự cảm thấy chuyện này rất không bình thường.
Thế là, sau khi thẩm vấn thành viên hội đồng quản trị họ Dương này xong liền đến công ty tìm Hoắc Tư Tước.
“Tổng giám đốc, theo như suy đoán của tôi có lẽ Hoắc Kiêu không phải là hung thủ đêm hôm đó, viên đạn này chắc là của người khác.”
Anh ta lại lấy viên đạn kia ra đặt lên bàn làm việc trước mặt.
Hoắc Tư Tước vẫn ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên trong.
Tình trạng của hắn bây giờ hơi kém, trên khuôn mặt đẹp trai góc cạnh cũng mang theo một chút nhợt nhạt ốm yếu.
Nghe thấy lời này, qua khoảng bốn năm giây mới thấy hắn chậm rãi mở mở mắt ra: “Vốn không phải là hắn ta, thứ bỏ đi như Hoắc Kiêu cũng không thể bày ra được một kế hoạch tỉ mỉ như vậy.”
“Cho nên ý của ngài là?”
“Điều tra tất cả ghi chép trong mấy năm nay của tên bỏ đi kia một chút, kể cả từng tiếp xúc với ai? Đã làm những chuyện gì? Đều điều tra rõ cho tôi!”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Sắc mặt Lãnh Tự thay đổi, lập tức đồng ý.
Theo ý của BOSS thì Hoắc Kiêu đã trở thành quân cờ của người khác sao?
Điều này thật đáng sợ!
Rốt cuộc là ai? Lại dám chơi đùa cặp cha con này trong lòng bàn tay, và hắn ta dám làm như vậy, rốt cuộc có mục đích gì phía sau? Lẽ nào hắn ta không biết người mà mình đối đầu là ai sao?”
Lãnh Tự đè xuống nghi ngờ trong lòng, đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi đi vào cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới là váy ngắn kiểu mới nhất của một thương hiệu lớn, phối với một đôi giày cao gót đính đá.
Tinh tế một cách trước giờ chưa từng có.
Lãnh Tự lập tức tránh sang một bên: “Lạc tiểu thư, cô đến rồi.”
“Ừm, tổng giám đốc của các anh ở bên trong sao?”
Trong tay Lạc Du còn xách một hộp giữ nhiệt, ngước mắt nhìn vào phòng làm việc tổng giám đốc ở đối diện, sau đó hỏi.
Lãnh Tự vội gật đầu: “Vâng, Lạc tiểu thư còn đích thân nấu cơm đưa đến, tổng giám đốc được cô chăm sóc như vậy, vất vả rồi.”
“Không sao, bây giờ anh ấy vừa khỏi bệnh, phải cẩn thận một chút. Được rồi, không nói với anh nữa, nhân lúc canh còn nóng tôi phải đem vào cho anh ấy ăn.”
Lạc Du lạnh nhạt bỏ lại môt câu, sau đó xách hộp giữ nhiệt trong tay đi vào.
Lãnh Tự cũng xoay đầu lại nhìn.
Phát hiện ra rằng, cánh cửa phòng làm việc được đẩy ra, sau khi người phụ nữ này đi vào thì trực tiếp để hộp cơm lên bàn làm việc rộng lớn, sau đó đi vòng vào trong bàn.
“Tư Tước, anh cảm thấy thế nào? Có nơi nào khó chịu không?”
Đó là một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng.
Và, cùng với giọng nói như thế, Lãnh Tự còn nhìn thấy một cổ tay trắng như tuyết dán lên trán của người đàn ông đang ngồi trên ghế qua khe cửa không đóng chặt.
Người đàn ông dường như cũng không né tránh.
Lãnh Tự: “...”
Thôi vậy, chỉ cần chủ nhân của anh ta sống tốt, vậy thì không sao cả.
............
Nước M.
Sau khi Ôn Hủ Hủ trở về, cũng lập tức tập trung vào công việc của mình.
Cô không muốn nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia nữa, nên chỉ có thể chiếm thời gian của mình bằng công việc bận rộn, và dường như điều này rất có hiệu quả.
Chương 366: Nhất định phải giúp ba nhớ lại mẹ
''Chị, Lâm n nói có một hạng mục, số tiền rất lớn, nhưng tình hình có chút phức tạp, chị muốn nhận không?''
Một tháng sau, một ngày nọ, khi Ôn Hủ Hủ vừa đón con gái về thì đột nhiên em họ Ôn Cận đang trông chừng bên kia gửi cho cô một tin nhắn như vậy.
Bên phía Lâm n cô vẫn đang làm rất tốt.
Mặc dù ông lớn giới tài chính này vẫn thích làm một số việc không giống người nhưng vì Ôn Hủ Hủ vừa có thiên phú trời cho, năng lực cũng xuất sắc nên ông ta cũng dần dần công nhận cô.
Cho nên, chỉ cần là một số dự án chính quy trong công ty là ông ta đều sẽ giao cho cô làm.
Ôn Hủ Hủ đặt con gái xuống, đến thư phòng xem qua hạng mục gọi là phức tạp kia.
''Chiến khu?''
''Đúng vậy, Lâm n nói mặc dù là chiến khu nhưng đường làm ăn là chính quy, là một công ty dầu khí bản xứ rất nổi tiếng, bọn họ muốn tìm đối tác làm y dược, ở đó rất cần những thứ như vậy.''
Ôn Cận giới thiệu kĩ hơn.
Đúng vậy, đây cũng là con đường làm ăn của Lâm n, vì trên thế giới, có đôi khi vì một số nguyên nhân mà cho dù bạn có tiền đi nữa cũng không mua được thứ mình muốn.
Lúc này sẽ cần một công ty trung gian để trao đổi.
Đúng lúc Lâm n chính là người kiếm tiền như thế này.
Ôn Hủ Hủ cầm tài liệu lên đọc, phát hiện chỉ cần tiếp tục việc này là cô có thể kiếm được hơn một ngàn vạn, cô bắt đầu bị lay động.
''Cũng được, chị thấy chiến khu kia cũng không phải là chỗ không thể đến để đàm phán, đến lúc đó có thể hẹn ở khách hàng đến nơi gần thành phố để an toàn hơn.''
''Được, em đi hỏi thử.''
Ôn Cận nhận được lệnh thì lập tức đi làm luôn.
Mà Ôn Hủ Hủ lại ra khỏi thư phòng rồi đi vào bếp chuẩn bị làm bữa tối.
''Bảo bối, tối nay con muốn ăn gì? Mẹ nấu cho con ăn.''
''Ừm... Con muốn ăn đùi gà lớn rất ngon, mẹ nhớ là đùi gà lớn nha, Nhược Nhược có thể ăn hết một cái đùi rất lớn đó.''
Tiểu Nhược Nhược đang ngồi trên sopha trong phòng khách gấp máy bay, cô bé nghe mẹ hỏi thì lập tức đáng yêu nói ra yêu cầu của mình.
Ôn Hủ Hủ nghe xong thì cảm thấy buồn cười.
Đứa nhỏ này có một tình yêu bất diệt với đùi gà lớn, mỗi lần hỏi đều là câu trả lời này.
Ôn Hủ Hủ đi vào trong bếp.
Cô không biết rằng, nhóc con vốn đang ngồi chơi sau khi thấy mẹ đi làm đùi gà lớn cho mình đi vào bếp thì lập tức lén lút chạy về phòng ngủ gọi điện thoại.
''Alo? Anh, là em nè.''
''Ừm, Nhược Nhược, em ăn cơm chưa?''
Đầu bên kia vang lên tiếng anh trai cô bé, giọng cậu không chút ngạc nhiên nào, dường như đã nắm rõ lịch trình gọi đến của em gái vậy.
Tiểu Nhược Nhược nắm chặt lấy điện thoại, vui vẻ cười nói: ''Còn chưa nha, mẹ đang làm ạ, tối nay Nhược Nhược sẽ ăn đùi gà lớn, hai anh thì sao?''
Mặc Bảo: ''...''
Hoắc Dận: ''...''
Chỉ một giây mà cả hai anh em đều cảm thấy đau lòng.
Em gái có mẹ làm đùi gà lớn cho ăn, còn anh em họ lại chỉ có thể ăn đồ người phụ nữ kia làm hàng ngày.
''Anh, sao anh không nói chuyện? Ba xong việc chưa? Có phải ba vẫn chưa nhớ ra mẹ không? Lúc nào ba sang đây thăm Nhược Nhược vậy?''
Tiểu Nhược Nhược không nghe thấy giọng anh thì sốt ruột hỏi.
Đã lâu lắm rồi cô bé không nhìn thấy ba, cũng không được gặp cả hai anh.
Mặc Bảo nghe xong thì tâm trạng càng không tốt: ''Vẫn chưa, bây giờ cả ngày dì Lạc kia đều ở đây, ba không nhắc đến mẹ chút nào.''
''Hả? Vậy có phải sau này ba cũng sẽ không nhớ ra mẹ không?''
Tiểu Nhược Nhược nghe xong, đôi mắt to như viên bi lập tức đỏ ửng, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Hoắc Dận ở đầu dây bên kia nghe tiếng em gái khóc thì lập tức cầm lấy điện thoại: ''Sẽ không, em gái, em đừng lo, hai anh nhất định sẽ giúp ba nhớ ra mẹ.''
Lúc này Tiểu Nhược Nhược mới vui lại: ''Thật sao?''
Hoắc Dận kiên định gật đầu: ''Ừm, thật, anh đảm bảo với em!''
Không sai, cậu là con cả, nhất định cậu sẽ không để ba và mẹ rời xa nhau, cho dù bị người phụ nữ kia xóa kí ức thì sao chứ?
Hoắc Dận nhất định sẽ giúp ba tìm lại.
Hai anh em cúp máy, âm thầm hứa với bản thân.
Tiểu Nhược Nhược nghe anh trai cam kết thì cũng rất vui vẻ, thế là tối hôm đó, Ôn Hủ Hủ phát hiện hai cái đùi gà lớn cô làm đều bị đứa nhóc này gặm sạch.
Ngon vậy sao?
Ôn Hủ Hủ không biết nên khóc hay cười.
Đêm đó hai mẹ con ôm nhau ngủ một giấc ngon lành...
Sáng hôm sau, vì hạng mục kia nên Ôn Hủ Hủ giao đứa nhỏ cho Ôn Cận để cậu đưa bé đến nhà trẻ, còn cô đã đến nhà của Lâm n ở phố Wall từ sớm.
''Chào buổi sáng, Lâm n tiên sinh đến chưa?''
''Vẫn chưa, đêm khuya hôm qua có khách hàng tìm ngài ấy, nói sau khi phiên giao dịch chứng khoán ngày hôm nay bắt đầu thì để ngài ấy bán hết ra ngoài.''
Trợ lí của Lâm n thấy Ôn Hủ Hủ đến sớm như vậy thì lập tức sơ qua chuyện trước khi Lâm n đến cho cô nghe.
Bán hết ra ngoài?
Thế không phải là phá sản sao?
Mới sáng sớm đã nghe được chuyện này khiến Ôn Hủ Hủ không khỏi tò mò: ''Ai vậy? Đối phương không cần công ty nữa sao?''
Trợ lí gật đầu: ''Ừm, gọi là cái gì nhỉ... Vân Đoan Nhất Phẩm.''
Vân Đoan Nhất Phẩm?
Ôn Hủ Hủ nghe thấy cái tên này thì ngơ người.