-
Chương 352-353
Chương 352: Khám phá ra bí mật
Ôn Hủ Hủ đã ký hợp đồng với người bán nhà ngay tại chỗ.
Và điều làm cho cô voi cùng bất ngờ và vui mừng chính là người bán này còn nói cho cô biết một chuyện, bởi vì năm đó khi ông ta đấu giá được ngôi nhà, vốn định đầu tư, ai mà ngờ mấy năm nay thành phố chú trọng phát triển khu đô thị mới, chỗ này đã không được đáng giá cao nữa.
Cho nên mặc dù ông ta đã mua căn nhà này từ lâu, nhưng vẫn chưa từng thay đổi gì.
Nó không thay đổi gì, vậy thì càng tốt.
Ôn Hủ Hủ kích động đẩy cánh cửa lớn bước vào, đã gần bảy năm cô không tới đây.
Đúng là tuy đã cách sáu bảy năm, nhưng đồ vật bên trong thật sự không có bất kỳ thay đổi nào, vườn, phòng ốc, ngay cả đồ trang trí và đồ dùng gia dụng vẫn y như năm đó bọn họ rời đi.
Sự khác biệt duy nhất là nó đã phủ đầy bụi bặm.
Ôn Hủ Hủ mang theo sầu muộn bước từng bước vào, đầu tiên cô đi dạo dưới lầu, sau đó lại lên lầu nhìn thoáng qua phòng ba mẹ, phòng của mình, còn phòng Đỗ Như Quân cách vách cô...
Đỗ Như Quân?
Đáy lòng cô bỗng nhiên giật giật, một lát sau, cô đẩy cánh cửa đi vào.
Phòng Đỗ Như Quân thật ra lớn như Ôn Hủ Hủ cô, lúc trước Ôn gia bọn họ đón cô ta tới đây ở, thật sự không có đối xử tệ bạc với cô ta, cái gì cũng đều có như tiểu thư thật sự của Ôn gia giống như Ôn Hủ Hủ cô đây.
Ôn Hủ Hủ đi tới căn phòng này.
Trong căn phòng này cũng phủ đầy bụi bặm, chỉ khác là nó voi cùng bừa bộn, ngoại trừ ghế sofa nhỏ và giường chất đầy đồ đạc.
Ngay cả cái bàn cũng bừa bộn.
Đỗ Như Quân, hình như ở nhà bọn họ vẫn luôn như thế.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể giẫm chân đi vào, tùy tiện nhìn một chút, cũng không định tìm kiếm cái gì, nhưng không ngờ tới khi cô lật lật mớ sách lộn xộn trên bàn kia.
Vậy mà lại phát hiện một quyển nhật ký có khoá ở ở dưới một chồng sách.
"Đây là cái gì?"
Cô rút nó ra, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Loại sổ này rất phổ biến khi bọn họ học trung học, làm bằng giấy nhưng bên cạnh sẽ có một cái khóa nhỏ, có rất nhiều cô gái thích mua.
Sau khi mua về sẽ được sử dụng để ghi lại một số nhật ký của riêng mình, bí mật nhỏ hoặc bất cứ điều gì.
Vậy trong cuốn sổ tay này của Đỗ Như Quân cất giấu thứ gì?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn không chống lại được sự tò mò, dùng một cây kẹp bướm để mở khóa cuốn nhật ký này ra.
【17.3, chỗ cũ, bản thảo thứ hai của Ôn Hủ Hủ. 】
【25.3, chỗ cũ, bản thảo thứ ba của Ôn Hủ Hủ. 】
【2.4, chỗ cũ, bản thảo thứ tư của Ôn Hủ Hủ. 】
......
Ôn Hủ Hủ khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm!
Điều đó có nghĩa là gì? Tại sao nhật ký của người phụ nữ này đều ghi lại bản thảo của cô? Đỗ Như Quân đang làm cái quái gì vậy?
Ôn Hủ Hủ kích động đến mức tay chân run rẩy, lập tức lật từng trang nhật ký cho đến trang cuối cùng, cô phát hiện cả một quyển đều ghi chép về chuyện bản thảo của cô.
Đỗ Như Quân thậm chí còn viết tên của những cuốn sách của Ôn Hủ Hủ vào thời điểm đó.
Và ngày tháng cũng rất đều đặn, trung bình một tuần một lần, lần nào cũng sẽ có một chỗ cũ.
Chỗ cũ là gì?
Rốt cuộc Đỗ Như Quân có ý gì? Có phải cô ta muốn gửi bản thảo của cô đến đó không? Tại sao cô ta lại làm thế? Có ai đang chờ cô ở chỗ cũ đó sao?
Cho nên cô ta đã đánh cắp bản thảo của mình từ khi đó?
Vậy cô ta sẽ đưa nó cho ai?
Cố Hạ?
Không, không thể nào, khi đó Ôn Hủ Hủ vẫn chưa kết hôn với Hoắc Tư Tước, mà Đỗ Như Quân cũng đang ở Ôn gia bọn họ, sao cô ta lại làm chuyện như vậy?
Đầu óc Ôn Hủ Hủ hoàn toàn hỗn loạn, làm cho cô không cách nào bình tĩnh được.
May mắn thay, sau khi lật lại, trên trang chủ của cuốn nhật ký này, cô thấy một số điện thoại, ngay trên vỏ của nó, mặc dù rất bí mật.
May mắn khi lật tới lật lui, cô nhìn thấy một số điện thoại trên trang đầu tiên của cuối nhật ký, mặc dù nó rất bí mật.
Nhưng mà vẫn bị cô nhìn thấy.
Ôn Hủ Hủ lấy di động ra gọi tới số máy này...
"Xin chào, Lam Sắc Yêu Cơ, bạn muốn đặt phòng sao?"
“......”
Khi trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại làm cho Ôn Hủ Hủ nhất thời không kịp phản ứng.
Lam Sắc Yêu Cơ?
Nơi đó là gì? Đặt phòng? Có phải là khách sạn không?
"Sao lại không nói gì vậy? Muốn đặt phòng thì tranh thủ sớm, nếu không đêm nay sẽ không còn phòng.” Người trong điện thoại không nghe thấy âm thanh trong một lúc lâu, người nọ bắt đầu thiếu kiên nhẫn, định cúp máy.
Ôn Hủ Hủ nghe vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
"Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, chỗ cô có phải là khách sạn không?"
"Khách sạn gì?" Chỗ tôi là một câu lạc bộ đêm, thật nực cười, cuộc gọi quấy rối đã đến với tìm rồi.”
Sau đó người nhận điện thoại này cuối cùng "tút tút" một tiếng cúp máy.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Đó là một câu lạc bộ đêm?
Đỗ Như Quân mới 17, 18 tuổi đã đến hộp đêm? Cô ta đúng là lợi hại!
Vậy cô ta đến câu lạc bộ đêm để tìm ai? Cũng không đến mức cầm những bản thảo của cô đến đó tìm người bán lấy tiền chứ? Bản thảo của cô, mặc dù nổi nhưng không có nghĩa là cô ta có thể kiếm tiền ở những nơi như vậy.
Ôn Hủ Hủ quyết định buổi tối vẫn nên đến hộp đêm gọi là Lam Sắc Yêu Cơ này xem sao.
Đồng thời, cô cũng tìm thấy một bông hồng màu xanh thực sự trong cuốn nhật ký này.
——
Hôm nay Lạc Du nghe được tin Ôn Hủ Hủ đã được thả về nhà, buổi tối cô ta đi đến vịnh Thiển Thủy.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì quan hệ giữa hai đứa nhỏ kia với cô ta trở nên xấu đi, vì thế mẹ cô ta đã đưa ra chủ ý cho cô ta, bình thường không có việc gì thì làm thêm chút bánh ngọt đưa qua cho bọn trẻ.
Tất nhiên đây không phải là thứ cô ta làm.
Đó là mẹ cô ta.
Lạc Du mang theo mấy thứ này tới đây, nhưng trước khi cô ta đi vào, cô ta nhìn thấy có hai cái đầu nhỏ xì xầm trong vườn hoa.
Chương 353: Thêm một vị Hoắc gia?
"Ba đã thả mẹ về chưa?"
"Thả rồi, em đã gọi điện thoại cho ông cậu, ông ấy đích thân đến bệnh viện tìm ba."
Đó là giọng nói của Mặc Bảo, giòn tan rất dễ nghe.
Hoắc Dận ở bên cạnh em trai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này đều trách kế hoạch của hai bọn họ tính sai, cho nên mới khiến mẹ phải chịu khổ như vậy, nếu như mẹ không được cứu về, cho dù thế nào bọn họ cũng không thể an tâm.
"Vậy sau này ba sẽ không tìm mẹ gây phiền toái nữa chứ?"
"Chắc là không, sáng nay ông cậu dẫn theo mẹ đi tìm ba, bọn họ hẹn ở một quán cà phê, lúc em thấy mẹ đi ra rất vui vẻ."
Mặc Bảo nói tin tức mình theo dõi tỉ mỉ cho anh trai.
Lạc Du đứng cách đó không xa nghe thấy, tay cô ta xách hộp thức đột nhiên siết chặt lại.
Rất vui?
Chẳng lẽ đây chính là câu trả lời của Hoắc Tư Thước cho Lạc Du cô ta sao?
Người đàn bà kia không phân biệt đúng sai bôi nhọ cô ta, còn cùng bạn xấu của cô ta đánh cô ta, cuối cùng cứ như vậy mà không giải quyết được sao?
Trong lòng Lạc Du tràn đầy lửa giận!
"Ơ? Lạc tiểu thư tới rồi, sao lại đứng đây? Không vào sao?”
Vừa hay lúc này dì Vương đi ra, nhìn thấy Lạc Du đứng ở cửa biệt thự này mà không đi vào, dì ta rất kinh ngạc.
Sắc mặt Lạc Du có chút khó coi.
Tuy nhiên, cô ta cố nhẫn nhịn: "Tiên sinh của các người đã trở lại chưa?”
Chị Vương lắc đầu: "Không, tối nay cậu ấy sẽ không về ăn cơm, vừa gọi điện thoại cho hai vị tiểu thiếu gia.”
Lạc Du: "..."
Hắn không về ăn tối?
Có phải công ty rất bận rộn không?
Lạc Du quyết định đến công ty, bởi vì cô ta muốn chứng thực một chuyện, có phải thuật thôi miên của cô ta xảy ra vấn đề gì hay không?
——
Ôn Hủ Hủ khoảng hơn bảy giờ tối, cô mới tìm được hộp đêm "Lam Sắc Yêu Cơ".
Đây là một hộp đêm có quy mô bình thường, tọa lạc trên một con phố giao nhau giữa khu phố cổ và khu đô thị mới, người có chút thân phận chắc cũng sẽ không đến nơi như này.
"Tiểu thư, đi mấy người?"
Nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tiến vào, lập tức có nữ tiếp viên ăn mặc cực kỳ lộ liễu gợi cảm đi tới.
Tuy nhiên thái độ của cô ta không mấy nhiệt tình.
Ánh mắt nhìn Ôn Hủ Hủ cũng có chút quái dị.
Cũng đúng, cô là một người phụ nữ trẻ tuổi mà tới những nơi như này, ai cũng sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng không lòng vòng, mà trực tiếp lấy ra một đóa hoa hồng màu xanh: "Xin hỏi, chỗ các người có cái này không?”
"Hả?"
Nào ngờ, nữ tiếp viên sau khi nhìn thấy bông hoa này, thái độ của cô ta bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ: "Thì ra là bạn của Hoắc gia, nào, bên này mời!”
Sau đó cô ta lắc mông dẫn Ôn Hủ Hủ đi vào trong hộp đêm.
Hoắc gia?
Hoắc gia sao? Ở đây có rất nhiều người họ Hoắc sao? Không phải là người đàn ông đó chứ?
Mí mắt Ôn Hủ Hủ giật giật.
Tuy nhiên cô nhanh chóng phủ định khả năng này, bởi vì người đàn ông kia là ai chứ, quyền thế ngập trời, vương giả đế quốc, hắn thèm chạy đến chỗ như này sao?
Ôn Hủ Hủ thả lòng đi theo nữ tiếp viên lên lầu.
Quả nhiên sau khi đến phòng có khắc một đóa hoa hồng màu xanh mạ vàng trên lầu hai, đẩy cửa ra, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người đàn ông đang gác chân.
Lúc này hắn ta đang trái ôm phải ấp, sa đoạ vui vẻ.
Đây là?
Bởi vì hắn ta còn đang nhả nghi ngút khói thuốc, Ôn Hủ Hủ trong chốc lát không thể nhìn thấy rõ mặt của hắn ta, chỉ cảm thấy người này có chút quen thuộc:
Nhưng cô có thể khẳng định người này chắc chắn không phải Hoắc Tư Tước.
"Hoắc gia, tôi dẫn bạn anh tới rồi đây, anh xem đây là ai?" Nữ tiếp viên lúc này cũng đi vào, sau khi nhìn thấy hắn ta, cô ta lập tức đến trước mặt hắn ta lấy lòng giới thiệu.
Một người bạn?
Cuối cùng vị Hoắc gia này trong màn sương khói cũng ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Hủ Hủ.
Kết quả, vừa nhìn hai người đều sững sờ.
"Hoắc Kiêu? Hóa ra là cậu?”
Ôn Hủ Hủ lên tiếng trước, cô mở to hai mắt vô cùng khiếp sợ nhìn người đàn ông đã nhìn thấy rõ mặt mũi.
Hoắc Kiêu!
Đúng vậy, người này chính là Hoắc Kiêu!
Con trai của chú út Hoắc Chính Hoa của Hoắc Tư Tước, cũng là một tay ăn chơi nổi tiếng của nhà họ hoắc, một con nghiện, suốt ngày chỉ biết tiêu xài hoang phí của gia đình.
Thì ra vị Hoắc gia này lại chính là hắn ta.
Người trước đây liên lạc với Đỗ Như Quân chính là hắn ta sao?
Điều này hình như cũng có thể hiểu, Hoắc Chính Hoa không phải vẫn luôn muốn mưu tính vị trí người thừa kế Hoắc gia cho hắn ta sao?
Vậy hắn ta lên kế hoạch sớm như vậy cũng không phải không có khả năng, bảo Đỗ Như Quân trộm bản thảo của cô, sau đó lại sắp xếp Cố Hạ dùng thân phận tác giả của những bản thảo này, lẻn vào bên cạnh Hoắc Tư Tước, từ đó từng bước từng thôn tính Hoắc thị.
Ôn Hủ Hủ nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Kiêu, nắm chặt nắm tay đến kêu răng rắc.
Hoắc Kiêu cũng đứng lên, hắn ta đẩy những người phụ nữ đang dựa lên người hắn ta ra, hình như nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tâm trạng của hắn cũng không tệ: "Hoá ra là chị dâu của tôi sao? Đã lâu không gặp, sao lại đến thăm tôi vậy?”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Hoắc Kiêu ở nhà họ Hoắc cũng không thân quen gì cô.
Năm đó sau khi cô gả đến nhà họ Hoắc, bởi vì không được chào đón cho nên rất ít khi đi lại khắp nơi trong nhà.
Đúng vậy, cô rất ít gặp vị thiếu gia của nhà chú út này, làm gì có chuyện thân thiết được hắn ta gọi chị dâu như thế.
Trong lòng Ôn Hủ Hủ không thoải mái, coo hỏi: "Cậu chính là Hoắc gia?”
Ôn Hủ Hủ đã ký hợp đồng với người bán nhà ngay tại chỗ.
Và điều làm cho cô voi cùng bất ngờ và vui mừng chính là người bán này còn nói cho cô biết một chuyện, bởi vì năm đó khi ông ta đấu giá được ngôi nhà, vốn định đầu tư, ai mà ngờ mấy năm nay thành phố chú trọng phát triển khu đô thị mới, chỗ này đã không được đáng giá cao nữa.
Cho nên mặc dù ông ta đã mua căn nhà này từ lâu, nhưng vẫn chưa từng thay đổi gì.
Nó không thay đổi gì, vậy thì càng tốt.
Ôn Hủ Hủ kích động đẩy cánh cửa lớn bước vào, đã gần bảy năm cô không tới đây.
Đúng là tuy đã cách sáu bảy năm, nhưng đồ vật bên trong thật sự không có bất kỳ thay đổi nào, vườn, phòng ốc, ngay cả đồ trang trí và đồ dùng gia dụng vẫn y như năm đó bọn họ rời đi.
Sự khác biệt duy nhất là nó đã phủ đầy bụi bặm.
Ôn Hủ Hủ mang theo sầu muộn bước từng bước vào, đầu tiên cô đi dạo dưới lầu, sau đó lại lên lầu nhìn thoáng qua phòng ba mẹ, phòng của mình, còn phòng Đỗ Như Quân cách vách cô...
Đỗ Như Quân?
Đáy lòng cô bỗng nhiên giật giật, một lát sau, cô đẩy cánh cửa đi vào.
Phòng Đỗ Như Quân thật ra lớn như Ôn Hủ Hủ cô, lúc trước Ôn gia bọn họ đón cô ta tới đây ở, thật sự không có đối xử tệ bạc với cô ta, cái gì cũng đều có như tiểu thư thật sự của Ôn gia giống như Ôn Hủ Hủ cô đây.
Ôn Hủ Hủ đi tới căn phòng này.
Trong căn phòng này cũng phủ đầy bụi bặm, chỉ khác là nó voi cùng bừa bộn, ngoại trừ ghế sofa nhỏ và giường chất đầy đồ đạc.
Ngay cả cái bàn cũng bừa bộn.
Đỗ Như Quân, hình như ở nhà bọn họ vẫn luôn như thế.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể giẫm chân đi vào, tùy tiện nhìn một chút, cũng không định tìm kiếm cái gì, nhưng không ngờ tới khi cô lật lật mớ sách lộn xộn trên bàn kia.
Vậy mà lại phát hiện một quyển nhật ký có khoá ở ở dưới một chồng sách.
"Đây là cái gì?"
Cô rút nó ra, cảm thấy có chút kinh ngạc.
Loại sổ này rất phổ biến khi bọn họ học trung học, làm bằng giấy nhưng bên cạnh sẽ có một cái khóa nhỏ, có rất nhiều cô gái thích mua.
Sau khi mua về sẽ được sử dụng để ghi lại một số nhật ký của riêng mình, bí mật nhỏ hoặc bất cứ điều gì.
Vậy trong cuốn sổ tay này của Đỗ Như Quân cất giấu thứ gì?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn không chống lại được sự tò mò, dùng một cây kẹp bướm để mở khóa cuốn nhật ký này ra.
【17.3, chỗ cũ, bản thảo thứ hai của Ôn Hủ Hủ. 】
【25.3, chỗ cũ, bản thảo thứ ba của Ôn Hủ Hủ. 】
【2.4, chỗ cũ, bản thảo thứ tư của Ôn Hủ Hủ. 】
......
Ôn Hủ Hủ khiếp sợ đến trợn mắt há hốc mồm!
Điều đó có nghĩa là gì? Tại sao nhật ký của người phụ nữ này đều ghi lại bản thảo của cô? Đỗ Như Quân đang làm cái quái gì vậy?
Ôn Hủ Hủ kích động đến mức tay chân run rẩy, lập tức lật từng trang nhật ký cho đến trang cuối cùng, cô phát hiện cả một quyển đều ghi chép về chuyện bản thảo của cô.
Đỗ Như Quân thậm chí còn viết tên của những cuốn sách của Ôn Hủ Hủ vào thời điểm đó.
Và ngày tháng cũng rất đều đặn, trung bình một tuần một lần, lần nào cũng sẽ có một chỗ cũ.
Chỗ cũ là gì?
Rốt cuộc Đỗ Như Quân có ý gì? Có phải cô ta muốn gửi bản thảo của cô đến đó không? Tại sao cô ta lại làm thế? Có ai đang chờ cô ở chỗ cũ đó sao?
Cho nên cô ta đã đánh cắp bản thảo của mình từ khi đó?
Vậy cô ta sẽ đưa nó cho ai?
Cố Hạ?
Không, không thể nào, khi đó Ôn Hủ Hủ vẫn chưa kết hôn với Hoắc Tư Tước, mà Đỗ Như Quân cũng đang ở Ôn gia bọn họ, sao cô ta lại làm chuyện như vậy?
Đầu óc Ôn Hủ Hủ hoàn toàn hỗn loạn, làm cho cô không cách nào bình tĩnh được.
May mắn thay, sau khi lật lại, trên trang chủ của cuốn nhật ký này, cô thấy một số điện thoại, ngay trên vỏ của nó, mặc dù rất bí mật.
May mắn khi lật tới lật lui, cô nhìn thấy một số điện thoại trên trang đầu tiên của cuối nhật ký, mặc dù nó rất bí mật.
Nhưng mà vẫn bị cô nhìn thấy.
Ôn Hủ Hủ lấy di động ra gọi tới số máy này...
"Xin chào, Lam Sắc Yêu Cơ, bạn muốn đặt phòng sao?"
“......”
Khi trong điện thoại truyền đến giọng nói mềm mại làm cho Ôn Hủ Hủ nhất thời không kịp phản ứng.
Lam Sắc Yêu Cơ?
Nơi đó là gì? Đặt phòng? Có phải là khách sạn không?
"Sao lại không nói gì vậy? Muốn đặt phòng thì tranh thủ sớm, nếu không đêm nay sẽ không còn phòng.” Người trong điện thoại không nghe thấy âm thanh trong một lúc lâu, người nọ bắt đầu thiếu kiên nhẫn, định cúp máy.
Ôn Hủ Hủ nghe vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần lại.
"Xin lỗi, tôi muốn hỏi một chút, chỗ cô có phải là khách sạn không?"
"Khách sạn gì?" Chỗ tôi là một câu lạc bộ đêm, thật nực cười, cuộc gọi quấy rối đã đến với tìm rồi.”
Sau đó người nhận điện thoại này cuối cùng "tút tút" một tiếng cúp máy.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Đó là một câu lạc bộ đêm?
Đỗ Như Quân mới 17, 18 tuổi đã đến hộp đêm? Cô ta đúng là lợi hại!
Vậy cô ta đến câu lạc bộ đêm để tìm ai? Cũng không đến mức cầm những bản thảo của cô đến đó tìm người bán lấy tiền chứ? Bản thảo của cô, mặc dù nổi nhưng không có nghĩa là cô ta có thể kiếm tiền ở những nơi như vậy.
Ôn Hủ Hủ quyết định buổi tối vẫn nên đến hộp đêm gọi là Lam Sắc Yêu Cơ này xem sao.
Đồng thời, cô cũng tìm thấy một bông hồng màu xanh thực sự trong cuốn nhật ký này.
——
Hôm nay Lạc Du nghe được tin Ôn Hủ Hủ đã được thả về nhà, buổi tối cô ta đi đến vịnh Thiển Thủy.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì quan hệ giữa hai đứa nhỏ kia với cô ta trở nên xấu đi, vì thế mẹ cô ta đã đưa ra chủ ý cho cô ta, bình thường không có việc gì thì làm thêm chút bánh ngọt đưa qua cho bọn trẻ.
Tất nhiên đây không phải là thứ cô ta làm.
Đó là mẹ cô ta.
Lạc Du mang theo mấy thứ này tới đây, nhưng trước khi cô ta đi vào, cô ta nhìn thấy có hai cái đầu nhỏ xì xầm trong vườn hoa.
Chương 353: Thêm một vị Hoắc gia?
"Ba đã thả mẹ về chưa?"
"Thả rồi, em đã gọi điện thoại cho ông cậu, ông ấy đích thân đến bệnh viện tìm ba."
Đó là giọng nói của Mặc Bảo, giòn tan rất dễ nghe.
Hoắc Dận ở bên cạnh em trai, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này đều trách kế hoạch của hai bọn họ tính sai, cho nên mới khiến mẹ phải chịu khổ như vậy, nếu như mẹ không được cứu về, cho dù thế nào bọn họ cũng không thể an tâm.
"Vậy sau này ba sẽ không tìm mẹ gây phiền toái nữa chứ?"
"Chắc là không, sáng nay ông cậu dẫn theo mẹ đi tìm ba, bọn họ hẹn ở một quán cà phê, lúc em thấy mẹ đi ra rất vui vẻ."
Mặc Bảo nói tin tức mình theo dõi tỉ mỉ cho anh trai.
Lạc Du đứng cách đó không xa nghe thấy, tay cô ta xách hộp thức đột nhiên siết chặt lại.
Rất vui?
Chẳng lẽ đây chính là câu trả lời của Hoắc Tư Thước cho Lạc Du cô ta sao?
Người đàn bà kia không phân biệt đúng sai bôi nhọ cô ta, còn cùng bạn xấu của cô ta đánh cô ta, cuối cùng cứ như vậy mà không giải quyết được sao?
Trong lòng Lạc Du tràn đầy lửa giận!
"Ơ? Lạc tiểu thư tới rồi, sao lại đứng đây? Không vào sao?”
Vừa hay lúc này dì Vương đi ra, nhìn thấy Lạc Du đứng ở cửa biệt thự này mà không đi vào, dì ta rất kinh ngạc.
Sắc mặt Lạc Du có chút khó coi.
Tuy nhiên, cô ta cố nhẫn nhịn: "Tiên sinh của các người đã trở lại chưa?”
Chị Vương lắc đầu: "Không, tối nay cậu ấy sẽ không về ăn cơm, vừa gọi điện thoại cho hai vị tiểu thiếu gia.”
Lạc Du: "..."
Hắn không về ăn tối?
Có phải công ty rất bận rộn không?
Lạc Du quyết định đến công ty, bởi vì cô ta muốn chứng thực một chuyện, có phải thuật thôi miên của cô ta xảy ra vấn đề gì hay không?
——
Ôn Hủ Hủ khoảng hơn bảy giờ tối, cô mới tìm được hộp đêm "Lam Sắc Yêu Cơ".
Đây là một hộp đêm có quy mô bình thường, tọa lạc trên một con phố giao nhau giữa khu phố cổ và khu đô thị mới, người có chút thân phận chắc cũng sẽ không đến nơi như này.
"Tiểu thư, đi mấy người?"
Nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tiến vào, lập tức có nữ tiếp viên ăn mặc cực kỳ lộ liễu gợi cảm đi tới.
Tuy nhiên thái độ của cô ta không mấy nhiệt tình.
Ánh mắt nhìn Ôn Hủ Hủ cũng có chút quái dị.
Cũng đúng, cô là một người phụ nữ trẻ tuổi mà tới những nơi như này, ai cũng sẽ cảm thấy rất kỳ quái.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy cũng không lòng vòng, mà trực tiếp lấy ra một đóa hoa hồng màu xanh: "Xin hỏi, chỗ các người có cái này không?”
"Hả?"
Nào ngờ, nữ tiếp viên sau khi nhìn thấy bông hoa này, thái độ của cô ta bỗng nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ: "Thì ra là bạn của Hoắc gia, nào, bên này mời!”
Sau đó cô ta lắc mông dẫn Ôn Hủ Hủ đi vào trong hộp đêm.
Hoắc gia?
Hoắc gia sao? Ở đây có rất nhiều người họ Hoắc sao? Không phải là người đàn ông đó chứ?
Mí mắt Ôn Hủ Hủ giật giật.
Tuy nhiên cô nhanh chóng phủ định khả năng này, bởi vì người đàn ông kia là ai chứ, quyền thế ngập trời, vương giả đế quốc, hắn thèm chạy đến chỗ như này sao?
Ôn Hủ Hủ thả lòng đi theo nữ tiếp viên lên lầu.
Quả nhiên sau khi đến phòng có khắc một đóa hoa hồng màu xanh mạ vàng trên lầu hai, đẩy cửa ra, cô liếc mắt một cái đã nhìn thấy một người đàn ông đang gác chân.
Lúc này hắn ta đang trái ôm phải ấp, sa đoạ vui vẻ.
Đây là?
Bởi vì hắn ta còn đang nhả nghi ngút khói thuốc, Ôn Hủ Hủ trong chốc lát không thể nhìn thấy rõ mặt của hắn ta, chỉ cảm thấy người này có chút quen thuộc:
Nhưng cô có thể khẳng định người này chắc chắn không phải Hoắc Tư Tước.
"Hoắc gia, tôi dẫn bạn anh tới rồi đây, anh xem đây là ai?" Nữ tiếp viên lúc này cũng đi vào, sau khi nhìn thấy hắn ta, cô ta lập tức đến trước mặt hắn ta lấy lòng giới thiệu.
Một người bạn?
Cuối cùng vị Hoắc gia này trong màn sương khói cũng ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Hủ Hủ.
Kết quả, vừa nhìn hai người đều sững sờ.
"Hoắc Kiêu? Hóa ra là cậu?”
Ôn Hủ Hủ lên tiếng trước, cô mở to hai mắt vô cùng khiếp sợ nhìn người đàn ông đã nhìn thấy rõ mặt mũi.
Hoắc Kiêu!
Đúng vậy, người này chính là Hoắc Kiêu!
Con trai của chú út Hoắc Chính Hoa của Hoắc Tư Tước, cũng là một tay ăn chơi nổi tiếng của nhà họ hoắc, một con nghiện, suốt ngày chỉ biết tiêu xài hoang phí của gia đình.
Thì ra vị Hoắc gia này lại chính là hắn ta.
Người trước đây liên lạc với Đỗ Như Quân chính là hắn ta sao?
Điều này hình như cũng có thể hiểu, Hoắc Chính Hoa không phải vẫn luôn muốn mưu tính vị trí người thừa kế Hoắc gia cho hắn ta sao?
Vậy hắn ta lên kế hoạch sớm như vậy cũng không phải không có khả năng, bảo Đỗ Như Quân trộm bản thảo của cô, sau đó lại sắp xếp Cố Hạ dùng thân phận tác giả của những bản thảo này, lẻn vào bên cạnh Hoắc Tư Tước, từ đó từng bước từng thôn tính Hoắc thị.
Ôn Hủ Hủ nghĩ tới đây, đột nhiên nhìn chằm chằm Hoắc Kiêu, nắm chặt nắm tay đến kêu răng rắc.
Hoắc Kiêu cũng đứng lên, hắn ta đẩy những người phụ nữ đang dựa lên người hắn ta ra, hình như nhìn thấy Ôn Hủ Hủ tâm trạng của hắn cũng không tệ: "Hoá ra là chị dâu của tôi sao? Đã lâu không gặp, sao lại đến thăm tôi vậy?”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Hoắc Kiêu ở nhà họ Hoắc cũng không thân quen gì cô.
Năm đó sau khi cô gả đến nhà họ Hoắc, bởi vì không được chào đón cho nên rất ít khi đi lại khắp nơi trong nhà.
Đúng vậy, cô rất ít gặp vị thiếu gia của nhà chú út này, làm gì có chuyện thân thiết được hắn ta gọi chị dâu như thế.
Trong lòng Ôn Hủ Hủ không thoải mái, coo hỏi: "Cậu chính là Hoắc gia?”