-
Chương 346-351
Chương 346: Sao cô ta thích đánh nhau đến vậy?
Cô nắm chặt ngón tay, hít sâu một hơi, trước tiên giải thích: “Làm sao có thể chứ? Tôi chỉ cảm thấy hai người họ đã kết hôn thì sau này sẽ có con của mình, nếu để hai đứa trẻ này ở lại bên cạnh họ thì họ cũng không có thời gian chăm sóc.”
“Đó cũng là chuyện của họ, Ôn tiểu thư, nếu cô bảo con gái tôi đi làm chuyện này thì cô có biết Hoắc Tư Tước sẽ nghĩ con gái tôi không tiếp nhận được hai đứa trẻ không? Cứ như vậy, lẽ nào con gái tôi vừa gả đến nhà họ Hoắc thì đã nhận lấy tội danh người phụ nữ độc ác sao?”
“…”
Trong bốn năm giây, Ôn Hủ Hủ lại không nói ra được một lời.
Mà trong lồng ngực, lửa giận kìm nén đã lâu cũng bắt đầu sôi sục từng cơn, khiến cho cô gần như không thể kiềm chế được mình.
Lẽ nào bây giờ con gái ông ta không phải người phụ nữ độc ác sao?
Còn chưa bước vào cửa nhà họ Hoắc đã đánh đứa trẻ thành thế này, bây giờ ông ta còn không biết xấu hổ mà nói cô xúi giục họ ư?
“Lạc tiên sinh, ông có cần gọi con gái mình đến hỏi không? Có lẽ cô ta sẽ đồng ý đấy.” Ôn Hủ Hủ kiềm chế tính tình, cuối cùng đứng ở đó hỏi một câu.
Đáng tiếc, đối phương hoàn toàn không thừa nhận thiện ý này của cô.
Chỉ nhìn thấy Lạc Thiên Nam phất tay, lập tức có hai người hầu đi tới: “Đưa cô ta ra ngoài cho tôi! Thứ gì đâu? Thảo nào cuối cùng Ôn Như Phi lại khoán trắng, hóa ra nhà họ Ôn bọn họ chính là thứ như thế này!”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Giống như có thứ gì đó đột nhiên rơi xuống từ đỉnh đầu, sau một tiếng “Rầm” tất cả máu huyết trong cơ thể cô đều bùng nổ, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu.
“Ông đang nói cái gì? Ông nói ba tôi thế nào? Nói nhà họ Ôn chúng tôi làm sao?”
Cô lao tới, lạnh lùng chất vấn người đàn ông trung niên này.
Thế nhưng, Lạc Thiên Nam còn chưa trả lời thì Lạc Du ở bên trong nghe thấy động tĩnh, lúc này lại đi ra.
“Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì vậy? Cô còn dám hét với ba tôi?”
“Lạc Du?”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nhìn thấy người mình muốn tìm, lập tức đổi mục tiêu: “Tô đang làm gì? Cô không biết sao? Tôi đến đòi lại công bằng cho con trai tôi!”
“Công bằng? Công bằng cái gì? Cô có bệnh à? Vô duyên vô cớ chạy đến nhà tôi giở thói ngang ngược?”
“Tôi có bệnh? Đúng vậy, tôi có bệnh nhưng đó đều là bị cô ép mà thôi. Lạc Du, dù sao cô cũng là một người học y, làm sao cô có thể độc ác đến vây? Mặc Bảo chỉ mới năm tuổi, cô đánh nó thành như thế cô không sợ tuổi thọ của mình bị rút ngắn sao?”
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, cuối cùng hét lên những lời mà cô vốn không định nói.
Không sai, thực ra điều mà cô muốn làm hơn hết khi đến đây chính là trả thù cho con trau.
Nhưng, điều khiến cho cô tức giận hơn là, sau khi nghe xong người phụ nữ này lại không thừa nhận!
“Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi đánh Mặc Bảo khi nào? Cô có bệnh hả?”
“Cô còn không thừa nhận? Tôi điều biết cả rồi, Lạc Du, cô đừng tưởng che giấu kỹ những chuyện cô làm thì sẽ không có ai phát hiện, tôi nói cho cô biết tôi đã rõ ràng từ lâu rồi. Hôm nay, nếu cô đồng ý thì thôi, nếu không đồng ý thì đừng trách tôi để các người không thể kết hôn!”
Ôn Hủ Hủ thật sự rất tức giận, thậm chí những lời như thế này cô cũng nói ra được.
Nhưng thực tế, cô không hề có suy nghĩ như thế này.
Nhưng sau khi nghe vậy, Lạc Du lại đột ngột thay đổi cảm xúc.
“Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa?”
Bỗng nhiên cô ta bình tĩnh lại, không tức giận cũng không có bất cứ cảm xúc gay gắt nào, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ hiện lên vẻ âm u.
Giống như ma quỷ chui ra từ nơi nào đó.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Chỉ một chớp mắt như vậy, sau lưng cô trở nên lạnh lẽo, theo bản năng lùi về sau một bước.
Nhưng đã quá muộn, người phụ nữ này bỗng bất ngờ thay đổi, sải bước xông đến cho cô một cái tát!
“Bốp…”
Ngay lập tức, tất cả những người trong sân đều sững sờ.
Mà Trì Úc đứng ở phía sau Ôn Hủ Hủ, sau khi nhìn thấy cảnh này trực tiếp nhảy lên: “Cô làm cái gì đấy? Sao cô dám đánh người hả?”
“Tôi đánh cô ta đấy thì sao? Lại còn dám để chúng tôi không thể kết hôn? Lễ đính hôn ngày hôm đó của chúng tôi không thành công, không phải bởi vì cô ta sao? Tôi đánh cô ta thì thế nào?”
Lạc Du đưa tay ra tát, toàn bộ vẻ mặt đều rất dữ tợn.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, vẻ trong sáng, cởi mở trong ngũ quan của người phụ nữ này đều đã thay đổi. Rõ ràng trước đây cô ta chỉ là một người phụ nữ chuyên tâm, trong mắt ngoại trừ y dược mà cô ta yêu thích nhất thì không có thứ gì khác.
Nhưng mà bây giờ, Ôn Hủ Hủ che mặt nhìn vẻ mặt của cô ta.
Đột nhiên, cô nghĩ đến Cố Hạ trước đây, nghĩ đến dáng vẻ dữ tợn và vặn vẹo của cô ta lúc đó.
Hơn nữa, dường như còn kinh khủng hơn!
Tại sao cô ta lại trở thành thế này?
Trì Úc đã hoàn toàn bùng nổ!
“Mẹ nó! Tôi thấy cô cũng muốn bị đánh đấy!” Anh ta hét lên giận dữ, gần như là không hề do dự đưa chân lên đá vào người phụ nữ này.
“Á…”
Trong nháy mắt, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của người phụ nữ trong sân!
Tất cả mọi người đều sững sờ khi một lần nữa nhìn thấy người phụ nữ này bị Trì Úc đá bay, đập mạnh xuống đất cái “Rầm”.
ĐM!
Thấy vậy Ôn Hủ Hủ cũng quên cái đau trên mặt mình.
Kể cả Hoắc Tư Tước vừa đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì gân xanh trên trán cũng giật mạnh.
Chương 347: Hắn mất trí nhớ thật sao?
“Tư Tước! Tư Tước cháu đến rồi? Mau, cháu mau nhìn xem hai người này đã làm chuyện gì tốt ở đây, bọn nó đá Tiểu Du thành như vậy cháu mau dạy dỗ bọn nó đi!”
Lạc phu nhân tinh mắt chợt phát hiện ra Hoắc Tư Tước, lập tức khóc lóc kêu lên bên cạnh Lạc Du.
Nghe thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền quay đầu nhìn lại.
Khi phát hiện ra người này quả nhiên đã đến ở phía sau thì sắc mặt cô cũng lập tức thay đổi.
Xong rồi, lần này hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
Hoắc Tư Tước bước tới, nhìn thấy Lạc Du quả nhiên đang nằm dưới đất không thể động đậy thì ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, cả người liền bao trùm một lớp khí lạnh rất đáng sợ.
“Các người đang làm gì đây? Ăn no không có chuyện gì làm sao? Chạy đến đây đánh người?” Hắn liếc nhìn Trì Úc.
Con người Trì Úc, cũng thuộc loại hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất ở thành phố A, nhưng lại rất sợ người anh họ này.
Nghe hét như vậy, sự kiêu ngạo của anh ta cũng hạ xuống.
“Tôi… tôi lại không phải cố ý muốn đánh cô ta, là cô ta đánh đồ ngốc trước được chứ!” Anh ta ấp úng kéo Ôn Hủ Hủ ra đỡ.
Thế là Ôn Hủ Hủ đứng ở đó, cuối cũng đã nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đi vào này dừng ở trên người cô.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Trong tích tắc đó, trong lòng cô cảm thấy uất ức, cô che mặt chua xót nhìn người đàn ông này với đôi mắt hạnh long lanh nước.
Mà, điều khiến cho cô bị dội một chậu nước lạnh là ánh mắt của hắn lại lướt qua cô.
Không hề dừng lại.
Giống như hắn đang nhìn chằm chằm một người xa lạ, sau khi lướt qua mặt cô với vẻ lạnh nhạt và chán ghét thì ánh mắt hắn lại quay trở lại trên người Lạc Du đang nằm dưới đất.
“Đánh ngốc rồi à? Hay là đánh tàn phế rồi? Cậu biết một đá này của cậu có thể tát cô ta bao nhiêu cái không?”
“…”
Có thể là câu nói này quá đáng, quá không có nhân tính, đến nỗi ngay cả một người như Trì Úc cũng ngây ngẩn nhìn người anh họ này rất lâu.
Đồ chó này, hắn điên thật rồi sao?
Vậy mà nói ra được những lời như thế này.
“Hoắc Tư Tước, anh có biết…”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lời của Trì Úc bị cắt đứt bởi giọng nói của một người phụ nữ giống như gió vừa thổi thì sẽ tan đi.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Ôn Hủ Hủ trắng bệch đến mức gần như trong suốt, cô ngăn Trì Úc tiếp tục gây rối, định rời đi.
Nhưng lúc này, há là lúc họ muốn đi thì có thể đi được ư?
“Đi? Đi đâu? Hoắc Tư Tước, anh đang làm cái gì hả? Cô ta cũng đã muốn đi, sao anh không hề có phản ứng gì vậy?”
Người đầu tiên hét lên, chính là Lạc Du!
Cô ta còn nằm ở dưới đất, hai tay ôm chặt bụng nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Hoắc Tư Tước, tức giận chất vấn hắn tại sao đến bây giờ vẫn không hề có động tĩnh.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ liền tái nhợt dữ dội.
Muốn nói gì đó, lúc này, nghe thấy tiếng oán trách của con gái Lạc phu nhân cũng hoàn hồn.
“Đúng vậy, Tư Tước, có chuyện gì với con vậy? Mặc dù cô ta là vợ cũ của con nhưng hôm nay cô ta không phân biệt trắng đen dẫn người đến nhà làm phiền chúng ta, còn đánh Tiểu Du thành như vậy lẽ nào con cũng mặc kệ ư? Chắc sẽ không phải là con vẫn muốn bảo vệ cô ta đấy chứ?”
“Nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi đang nghĩ xử lý cô ta như thế nào thì tốt hơn?”
Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.
Chỉ là, sau khi nghe thấy lời nói không hề có độ ấm đó, hai người Ôn Hủ Hủ không những không cảm thấy hy vọng mà ngược lại giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống.
Trong chớp mắt rất lạnh lẽo.
“Thằng cháu này!” Trì Úc đã âm thầm chửi lấy chửi để.
Trái lại, sau khi nghe như vậy người nhà họ Lạc lại rất vui mừng nhất là Lạc phu nhân kia, sau khi nghe Hoắc Tư Tước nói là đang do dự phải xử lý Ôn Hủ Hủ như thế nào.
Thì ngay lập tức, bà ta còn nêu ra biện pháp cho hắn.
“Cái này có gì khó đâu? Vừa rồi cô ta xúi giục Tiểu Du khuyên con từ bỏ hai đứa trẻ, đã như thế thì con trực tiếp đưa cô ta vào đồn cảnh sát đi, dì thấy như thế sẽ an toàn hơn một chút đấy.”
“Ừm, chú cũng thấy có lý, Tư Tước à, cô ta đã có suy nghĩ như vậy thì chúng ta cũng phải nên đề phòng một chút, lỡ như cô ta chó cùng rứt giậu bắt cóc đứa trẻ đi thì sao?”
Thật không ngờ, cuối cùng ngay cả vị giáo sư “nổi tiếng” của nhà họ Lạc bọn họ cùng hùa theo chuyện này.
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, chỉ có thể cười khẩy!
Ngược lại là Trì Úc, sau khi nghe xong lại nổi điên.
“Ông có bệnh hả? Đứa trẻ vốn là của cô ấy, sao nói cô ấy bắt cóc đi? Đường là một giáo sư, bình thường ông nói chuyện với người ta như thế à?”
“Cậu…”
“Đủ rồi! Chuyện này tôi tự có sắp xếp, mọi người không cần tranh cãi!”
Cuối cùng không nhịn được nữa, Hoắc Tư Tước lạnh lùng quát lên ngăn đám người này lại.
Sau đó, chỉ thấy có hai vệ sĩ của nhà họ Hoắc từ bên ngoài đi vào, dẫn Ôn Hủ Hủ và Trì Úc đi.
“Vậy rốt cuộc anh định xử lý cô ta thế nào?”
Nhìn thấy vậy, Lạc Du vẫn muốn đến hỏi rốt cuộc người đàn ông này muốn thế nào với người phụ nữ kia?
Thế nhưng, Hoắc Tư Tước chỉ thờ ơ nhìn cô ta: “Cô không cần lo lắng những chuyện này, tôi sẽ xử lý. Cô đã bị thương, bảo chú dì dẫn cô đi khám trước đi.”
Sau đó hắn liền cất bước rời đi.
Lạc Du: “…”
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.
Mặc dù, hắn đang quan tâm mình cũng đã đảm bảo với mình.
Nhưng, không biết tại sao cô ta luôn cảm thấy hắn giống như đang qua loa với mình. Bởi vì, ánh mắt của hắn quá bình tĩnh, nhạt đến mức cô ta cho rằng hắn chỉ đến dẫn người phụ nữ kia về nhà mà thôi.
Chương 348: Tại sao tổng giám đốc như thay đổi thành một người khác?
Ôn Hủ Hủ lại bị dẫn đến trại chó!
“Thêm một sợi xích xích lại cho tôi!”
Bị dẫn đến nơi này, người đàn ông đầy tàn bạo lôi cô ra khỏi xe, hắn hung ác tìm dây xích của người canh chó muốn xích cô lại.
Trong cơn sợ hãi, Ôn Hủ Hủ vùng vẫy dữ dội: “Hoắc Tư Tước, anh làm gì? Tôi không phải chó, tại sao anh muốn xích tôi lại?”
“Đúng vậy, cô không phải là chó, cô là thức ăn cho chó. Ôn Hủ Hủ, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, nếu cô còn muốn làm mưa làm gió thì tôi đảm bảo phần thức ăn cho chó này không chỉ là một mình cô đâu!”
Hắn nắm chặt cổ tay cô, nhìn từ trên cao xuống, khuôn mặt điển trai đầy hung ác giống như muốn lột sống cô!
Thấy vậy, đột nhiên lửa giận đè nén từ khi ở nhà họ Lạc của Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng bộc phát vào lúc này.
“Được thôi, vậy anh xích lại đi, có bản lĩnh thì bây giờ anh ném tôi vào miệng chó đi chứ cần gì phải xích lại? Lãng phí thức ăn cho chó của anh, bây giờ băm nhỏ đút cho nó ăn không phải bớt việc hơn sao?”
Cô điên cuồng hét lên, bởi vì căm giận và khổ sở trong lòng mà cả người đều đang run rẩy, ngay cả hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ bừng.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lạnh như băng, sắc mặt càng thêm u ám dữ dội.
Nhưng kỳ lạ là, hắn lại không tức giận.
“Đưa cô ta vào!”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Người trông chó đã mang xích sắt đến, lập tức đến bắt người định đưa Ôn Hủ Hủ đến phòng nhốt cô lúc đầu.
Làm sao Ôn Hủ Hủ sẽ đồng ý đi vào khuôn khổ?
Bây giờ cô đã biết rõ, người đàn ông trước mặt này sẽ không có bất cứ thương xót nào với mình, hắn đã quay trở về thời điểm tồi tệ nhất của họ, hắn có người mình yêu trong lòng mà Ôn Hủ Hủ cô.
Chỉ là người hắn không muốn nhìn thấy nhất mà thôi.
Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên phản kháng mạnh mẽ, khoảnh khắc nhìn thấy người trông chó sắp đến, cô cúi đầu cắn mạnh vào Hoắc Tư Tước còn đang nắm cổ tay mình.
“A…”
Hoắc Tư Tước không đề phòng, lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó hất tay buông cô ra.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền co chân bỏ chạy!
“Tống giám đốc, cô ta… cô đứng lại cho tôi!”
Nhìn thấy cảnh này, người trông chó gấp gáp đến mức la to rồi vung xích sắt trong tay lên đuổi theo.
Kết quả, Ôn Hủ Hủ còn chưa chạy được năm mươi mét chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng “ lách cách” rất lớn, bên tai là tiếng gió rít, phía sau đầu và lưng của cô đã bị sợi xích sắt vừa to vừa nặng đập vào.
“Á…”
Gần như cô còn chưa kịp phát ra âm thanh đã ngã gục xuống!
Bỗng nhiên Hoắc Tư Tước quay đầu lại, nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ.
Không bao lâu Ôn Hủ Hủ ngã xuống đất, một mảng đỏ thẫm uốn lượn hiện ra ở phía sau đầu thì hắn mới giống như tỉnh mộng, đồng tử giật mạnh lập tức lao tới.
“Ôn Hủ Hủ! Cô sao thế?”
Hắn nửa quỳ ở bên cạnh cô, trong một giây ngắn ngủi khuôn mặt điển trai đó lại trắng bệch đến mức không có huyết sắc.
Nhìn thấy tình hình có hơi bất thường, người trông chó vội vàng thận trọng giải thích: “Tổng giám đốc, tôi… không phải tôi cố ý, tôi thấy cô ta…”
“Mày quả thật là tự tìm cái chết!”
Tiếng gầm giận dữ đột ngột bộc phát, thậm chí người trông chó còn chưa nhìn rõ tổng giám đốc của hắn ta hành động như thế nào thì trên cổ đau nhói, sợi xích sắt kia đã đập mạnh vào hắn ta.
Ngay lập tức, hắn ta cũng phun ra máu và ngã xuống.
“Tống giám đốc…”
Cuối cùng người trông chó cũng không hiểu, tại sao tổng giám đốc nhà hắn ta lại đột nhiên thay đổi tính tình? Không phải hắn luôn muốn đút người phụ nữ này cho chó ăn sao?
Vậy thì tại sao lại không được đánh?
***
Ôn Hủ Hủ cũng không ngờ, cuối cùng mình lại không chết trong tay Hoắc Tư Tước mà suýt nữa là bị đánh chết bởi sợi xích của người trông chó kia.
“Khụ khụ khụ…”
“Tỉnh rồi?”
Khoảnh khắc mở mắt ra, Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, buồn nôn đến mỗi suýt nôn ra ngay lập tức.
Đỗ Hoa Sênh ở bên cạnh, ngoảnh mặt làm thinh.
Khó khăn lắm Ôn Hủ Hủ mới trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện ra cậu mình.
“Cậu, cậu… sao cậu lại ở đây? Cháu… đang ở đâu đây?”
Cô yếu ớt quan sát xung quanh, lúc này mới nhận ra rằng dường như mình không phải ở trại cho, mà đang nằm trong một căn nhà cũ kỹ khá tồi tàn.
Đây là…?
Bỗng cô nhận ra bình hoa tráng men màu xanh lá cây trên bậu cửa sổ, và những giấy khen viết tên cô dán đầy trên bức tường.
“Ở đâu à? Ở âm phủ đấy!”
Đỗ Hoa Sênh thật sự nóng nảy, nghe thấy cháu gái vừa tỉnh dậy đã hỏi như vậy thì rất khó chịu cà khịa một câu.
Ôn Hủ Hủ không dám nói gì nữa.
Người cậu này của cô, từ sau cái chết của Đỗ Quân Hoa con gái mình lần đầu tiên chủ động đến thăm cô, cô đã xúc động đến rơi lệ bởi vì may mắn này nên còn dám mong đợi gì hơn ở ông đây?
Vì vậy, giữa cậu và cháu đều im lặng trong một thời gian rất dài.
“Đỗ Hoa Sênh, ông còn ở trên đó làm gì đấy? Còn không lăn xuống ăn cơm?”
Bỗng, dưới lầu vang lên tiếng trách mắng của mợ Lưu Bội.
Nghe vậy, ngón tay Ôn Hủ Hủ lại trắng bệch và cứng đờ một cách mất kiểm soát.
Quả nhiên cô đang ở nhà họ Đỗ.
Làm sao sẽ? Tại sao cô lại đến nơi này?
Không phải cô ở trại chó sao?
Đầu óc Ôn Hủ Hủ hoàn toàn rối bời.
“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nằm ở đây, bây giờ Hoắc Tư Tước đã không phải là người trước đây nữa rồi, lần này cháu may mắn sống sót nhưng không có nghĩa là sẽ có lần sau!”
Cuối cùng, Đỗ Hoa Sênh đã để lại cho Ổn Hủ Hủ câu nói này lúc ông ta rời đi.
Chương 349: Cô sợ hắn cái gì? Trực tiếp đi tìm hắn!
Ôn Hủ Hủ đờ đẫn.
Thực ra cô thật sự không biết, tại sao mình lại trở về nhà họ Đỗ? Cũng quả thực nhớ rằng người đàn ông đó muốn giết chết mình ở trại chó.
Ôn Hủ Hủ nằm trên gác xép rất lâu.
Cho đến khi, người giúp việc già của nhà họ Đỗ đi lên.
“Dì Đồng, dì có biết tại sao cháu đến đây không?”
“Hả? Ông chủ không nói cho cháu biết sao? Là ông ấy đến tìm cô gia xin cháu về.” Người giúp việc già vẫn gọi Hoắc Tư Tước là cô gia, nhưng nghe thấy Ôn Hủ Hủ hỏi điều này bà ấy rất kỳ lạ.
Ôn Hủ Hủ ngừng lại.
Là cậu tìm Hoắc Tư Tước xin cô về?
Làm sao sẽ? Làm sao cậu biết cô xảy ra chuyện?
Và, cậu xin thì người đàn ông đó sẽ thật sự thả người sao? Trước khi cô xảy ra chuyện thế nhưng không thấy hắn có ý buông tha cho cô.
“Vậy là ai nói với cậu ấy ạ?”
“Đương nhiên là tiểu thiếu gia Mặc Mặc gọi điện thoại đến ông chủ mới đi tìm cô gia, lúc đó cháu ở bệnh viện, ông ấy thương lượng với hắn rất lâu mới để cho cháu về đấy.”
Người giúp việc già nói rất nhiều.
Ôn Hủ Hủ nghiêm túc lắng nghe, khi nghe thấy là vì con trai mình và cậu cố gắng thương lượng với người đàn ông đó mà cô mới sống sót.
Thì chóp mũi cô chua xót, suýt rơi nước mắt.
Cô nên may mắn là mình còn có người nhà yêu thương, nhất là người cậu này. Dù sao ông ta cũng không nỡ nhìn thấy cô xảy ra chuyện.
Cuối cùng tâm trạng của Ôn Hủ Hủ đã tốt hơn nhiều, hôm nay cô cũng ngoan ngoãn ở lại nhà họ Đỗ.
Cho dù thỉnh thoảng dưới lầu vang lên tiếng trách mắng nói cạnh nói khóe của mợ.
Ngày hôm sau.
Sau một đêm nghỉ ngơi thật tốt Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình đã khá hơn nhiều, thế là cô rời giường đi xuống khỏi gác xép.
Hôm qua quá ầm ĩ, cũng không biết hai đứa trẻ như thế nào?
Và, Trì Úc bị cô liên lụy không biết có xảy ra chuyện gì không?
Ôn Hủ Hủ quyết định đi ra ngoài xem thử.
Nhưng vào lúc cô muốn ra khỏi cửa thì cậu Đỗ Hoa Sênh lại đột ngột đi tới: “Cháu đi đâu?”
“Cậu, cháu… cháu muốn đi xem Mặc Mặc bọn nó thế nào.” Ôn Hủ Hủ đứng ở cửa ấp úng giải thích.
Nào ngờ, cô vừa dứt lời thì cậu mắng ngay: “Có gì hay? Đi thay quần áo, hôm nay cậu trực tiếp dẫn cháu đi tìm hắn!”
“…”
Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên!
Không phải chứ, cậu muốn tự mình dẫn cô đi tìm người đàn ông đó? Ai cho cậu dũng khí này vậy?
Dù sao chăng nữa Ôn Hủ Hủ cũng không dám có suy nghĩ này.
Nhưng sự thật là ông ta thấy cô bất động, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Đồ vô dụng, chỉ biết lén lén lút lút, cháu nợ hắn cái gì mà sợ thành như vậy hả?”
Mắng xong, ông ta đen mặt bỏ đi trước.
Ôn Hủ Hủ: …
Nuốt nước bọt, lúc này cô mới như tỉnh mộng vội vàng đuổi theo.
“Cậu ơi, cậu… đợi cháu, không phải cháu sợ hắn mà cháu chỉ là… chỉ là đi tìm hắn như thế này, hắn có gặp không chúng ta không?”
“Hắn dám không gặp!”
Đỗ Hoa Sênh lên xe, buông ra một câu rất có khí phách.
Ôn Hủ Hủ không nói chuyện.
Được, cứ để ông ầm ĩ vậy, đến lúc đó không được vào nhà thì trở về dỗ ông là được.
Ôn Hủ Hủ nghĩ như vậy.
Nhưng khiến cho cô rớt tròng mắt chính là khi hai người họ đến một trung tâm thương mại gần tòa nhà chọc trời mang tính biểu tượng ở trung tâm thành phố, sau khi tìm được một quán cà phê ngồi xuống.
Thì người cậu này của cô đã gọi một cuộc điện thoại, đối phương lại đồng ý đến.
Trời ạ!
Ôn Hủ Hủ mở to đôi mắt, nghi ngờ rằng có phải mình đã nghe nhầm hay không?
“Cậu à, cậu… gọi điện thoại cho hắn?”
“Phải, có vấn đề?” Đỗ Hoa Sênh thả chiếc điện thoại cũ kỹ đặc biệt của mình xuống, và không để ý ném ra một câu.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Không vấn đề.
Chỉ là cô cảm thấy quá kỳ lạ mà thôi.
Quả nhiên, khoảng hơn hai mươi phút sau một chiếc Bentley màu đen quen thuộc xuất hiện bên ngoài quán cà phê, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn bước ra từ bên trong.
Trên đầu Ôn Hủ Hủ còn quấn một lớp băng gạctrắng, ngón tay lại không tự chủ nắm chặt.
“Xin chào, tiên sinh, xin hỏi ngài có mấy người?”
“Có hẹn.”
Hoắc Tư Tước đứng ở cửa quán cà phê, tùy tiện lướt mắt liền nhìn thấy một cặp cậu cháu đang ngồi gần cửa sổ.
Mà lúc này, cảm xúc của người cậu tương đối bình tĩnh, ngồi trên ghế thản nhiên thưởng thức nước lọc trong ly. Ngược lại người cháu gái ngồi đối diện ông ta, trông có vẻ căng thẳng hơn nhiều.
Nhất là khi nhìn thấy hắn đi vào, đôi mắt hạnh xinh đẹp dưới lớp băng gạc trắng quấn quanh trên đầu bỗng nhiên mở to.
Ngay cả ống hút cầm trong tay cũng run rẩy.
Hắn dọa người vậy sao?
Hoắc Tư Tước bước vào với gương mặt không cảm xúc.
“Đỗ tiên sinh, tìm tôi có việc gì?”
“Hoắc tổng ngồi trước đi, tôi sẽ không kéo dài thời gian của cậu quá lâu.” Đỗ Hoa Sênh thong thả trả lời, sau đó vẫy tay bảo nhân viên phục vụ kê thêm một chiếc ghế.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Cậu đây là đang tự tìm cái chết ư!
Rõ ràng lần này họ có ba người, nhưng ông lại muốn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ chỉ có hai người, ông là cố ý ra oai phủ đầu với hắn sao?
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng này.
Nhưng kỳ quái nữa là, người đàn ông này lại không nổi giận, mà trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế nhân viên phục vụ kê thêm.
Chương 350: Hắn nói, sau này hắn sẽ không sinh con nữa
“Uống chút gì không?”
“Sao cũng được, Đỗ tiên sinh cứ nói trước mục đích hôm nay đến tìm tôi đi? Chắc ông không phải đến tìm tôi để đòi tiền chữa bệnh và thuốc thang cho cháu gái ông chứ?”
Người đàn ông bắt chéo chân ngồi ở đó, khuôn mặt điển trai được bao phủ bởi ánh nắng vàng bên ngoài cửa sổ, đẹp đến nỗi có hơi không chân thực, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ôn Hủ Hủ.
Đột nhiên, hắn hỏi một câu.
Ôn Hủ Hủ đang uống nước chanh, nghe vậy chợt cứng đờ.
Tiền chữa bệnh và thuốc thang?
Ai dám đòi?
“Đương nhiên không phải, hôm nay tôi tìm cậu là muốn chính thức bàn bạc với cậu về chuyện của hai đứa trẻ, Hoắc tổng cũng biết bây giờ nhà họ Ôn đã không còn. Nhưng, nhà họ Ôn không còn không có nghĩa là cháu gái tôi không có nhà mẹ đẻ. Tôi là cậu nó, cho nên hôm nay tôi đến là muốn hỏi Hoắc tổng, rốt cuộc sẽ giải quyết hai đứa trẻ đó như thế nào?”
Đỗ Hoa Sênh chậm rãi nói xong, sau đó ông ta tự mình đưa ly cà phê nhân viên phục vừa bưng đến đến trước mặt Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ ngây người!
Đây… vẫn là người cậu cô biết đây sao?
Ông ta…ông ta ngầu như vậy ư? Hơn nữa, còn là để bảo vệ cô?
Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đó đang dâng trào trong lồng ngực, ngắn ngủi vài giây, hốc mắt cô đã đỏ ửng.
“Đứa trẻ?”
Ngược lại phản ứng của Hoắc Tư Tước vẫn rất bình tĩnh: “Giải quyết cái gì? Con của tôi, tại sao phải giải quyết?”
Đỗ Hoa Sệnh lại cười: “Thế nhưng Hoắc tổng cậu đừng quên, đó cũng là con của cháu gái tôi, nếu thật sự phải ra tòa thì cho dù nhà họ Hoắc các cậu có nhiều tiền đi nữa cũng sẽ không hay, cậu cần gì chứ?”
Gừng, quả nhiên càng già càng cay.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước lập tức tối sầm.
Mà sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ôn Hủ Hủ lại cảm thấy vui vẻ, ngay cả mắt cũng sáng hơn rất nhiều.
Cô thật sự không ngờ, cậu lại mạnh mẽ như vậy.
“Ông cảm thấy tôi sẽ từ bỏ nòi giống của Hoắc Tư Tước tôi vì những thứ này?”
Cuối cùng hắn đã tức giận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào ông lão ở đối diện, chỉ lạnh lùng ném ra một câu như vậy.
Vừa dứt lời, rốt cuộc Ôn Hủ Hủ không kiềm chế được giành lên tiếng trước: “Anh nói dối, rõ ràng anh không cần bọn nó, tại sao còn nói như thể mình cao thượng đến vậy? Anh là không muốn giao bọn trẻ cho tôi phải không?”
“Cô có bệnh à? Tôi từng nói không cần bọn nó lúc nào?”
“Anh cần bọn nó mà lại để cho Lạc Du ngược đãi Mặc Bảo sao? Hơn nữa, sau khi anh kết hôn xây dựng tổ ấm tình yêu khác với người phụ nữ đó, bỏ hai đứa trẻ ở vịnh Thiển Thủy không quan tâm, anh còn nói cần bọn nó ư?”
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, mở miệng nói ra tất cả chứng cứ tìm được trong mấy ngày nay ở trong quán cà phê này.
Hiện trường cuối cùng cũng yên lặng.
Đây chính xác là thứ cô đã điều tra được trong mấy ngày nay.
Nhưng, khiến cho người ta kỳ lạ là, sau khi cô nói xong người đàn ông đang ngồi trên ghế vốn tức giận với cô bỗng nhìn chằm chằm cô như thể nhìn một kẻ thần kinh.
Cho nên, đây chính là nguyên nhân hai ngày nay cô động kinh?
“Ai nói với cô Mặc Bảo bị ngược đãi?”
“Lẽ nào không phải? Thằng bé bị đánh mặt mũi sưng vù, ngay cả răng cửa cũng không còn! Anh còn muốn phủ nhận?!” Ôn Hủ Hủ lại thêm căm giận đỏ bừng mắt.
Thấy nói đến chủ đề này, Đỗ Hoa Sênh cũng bắt đầu nói vào: “Đúng vậy, chính đứa trẻ đó đến tìm tôi và nói, lẽ nào là giả?”
Cái gì?
Lại còn là tiểu Vương bát đản kia tự mình tìm đến?
Hoắc Tư Tước tức giận, bóp xương ngón tay kêu răng rắc, thằng nhóc này, xem hắn về có xử lý nó không!
“Chính xác là giả, đó là nó tự ngã, nếu các người không tin có thể đến vịnh Thiển Thủy hỏi dì Vương.”
“…”
Khi hai chữ “Dì Vương” được nói ra, cả Ôn Hủ Hủ và cậu thật sự bị nghẹn.
Bởi vì ở vịnh Thiển Thủy ai cũng có thể nói dối lừa gạt họ, nhưng chỉ duy nhất dì Vương xem cô như người nhà là không thể.
“Còn có, ai nói với các người là tôi và Lạc Du kết hôn sẽ xây tổ ấm tình yêu khác? Tôi và cô ta chỉ đính hôn chứ không phải kết hôn, hơn nữa hoa hồng Nhật Lệ mà cô nghe thấy chỉ là bất động sản nhà họ Lạc mới mua ở nơi này, liên quan gì đến tôi?”
Ánh mắt Hoắc Tư Tước đột nhiên nhìn thẳng vào Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Trong lúc không đề phòng, bất chợt cô giống như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang, trong một giây khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, mắt vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Hắn lại còn trực tiếp chỉ đích danh nói “Hoa hồng Nhật Lệ” mà cô nghe thấy?!!
Nói như vậy, hắn rất rõ ràng ngày đó cô lén vào vịnh Thiển Thủy.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mất mặt vô cùng…
Đỗ Hoa Sênh cũng không ngờ cuối cùng lại có kết quả như thế này, vốn ông ta khó khăn lắm mới hạ quyết tâm ra mặt giúp đỡ thứ không ra hồn này.
Kết quả, lại khiến ông ta mất mặt!
“Được, đã xác định rõ ràng không có chuyện này vậy thì chúng tôi cũng yên tâm, Hoắc tổng, tôi hy vọng cậu cũng đừng hiểu lầm. Sở dĩ chúng tôi làm như vậy, cũng đều là lo lắng cho hai đứa trẻ.”
Vì thể diện cuối cùng, Đỗ Hoa Sênh đè nén lửa giận trong lòng nói ra như vậy.
Làm sao Hoắc Tư Tước sẽ so đo với ông ta?
Hắn nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt như có như không lướt qua người phụ nữ bên tay trái đã hoàn toàn không dám ngước đầu lên nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở: “Đương nhiên, ông yên tâm, sẽ không có ai chăm sóc con của tôi tốt hơn chính tôi.”
Chương 351: Rốt cuộc là ai giết Đỗ Như Quân?
Những lời này có thể nói là một viên thuốc an thần.
Ôn Hủ Hủ luôn vùi đầu vào bàn, không biết vì sao đột nhiên lại ngẩng đầu lên.
"Vậy sau này nếu các người có con mới thì sao?"
"Cái gì?"
"Ừm, ý của cháu gái tôi là nếu cậu đã đính hôn với Lạc tiểu thư, vậy sau này chắc chắn sẽ kết hôn, sau khi kết hôn nhất định sẽ sinh thêm con, vậy đến lúc đó hai đứa nhỏ phải làm sao?"
Thời khắc mấu chốt, Đỗ Hoa Sênh vẫn không quên giúp cháu gái bổ sung đầy đủ lời nói của Ôn Hủ Hủ.
Kết quả độ cong khóe miệng Hoắc Tư Tước càng lúc càng kéo cong hơn.
"Không, tôi sẽ không sinh thêm con."
“!!!”
Vài giây sau, cả Ôn Hủ Hủ và Đỗ Hoa Sênh đều mở to hai mắt chằm chằm vào người đàn ông này.
Bọn họ có bị lãng tai không?
Thế mà có thể nghe được những lời này từ trong miệng hắn.
Tuy nhiên không thể phủ nhận sau khi Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy, trong lòng cô rất vui vẻ, mấy ngày nay luôn lo lắng cho bọn trẻ và còn mơ hồ về nhiều chuyện, nhưng hiện tại mọi chuyện dường như đã được quét sạch.
——
“Ôn Hủ Hủ, xem con làm được chuyện tốt gì!”
Sau khi trở về từ quán cà phê, Đỗ Hoa Sênh lập tức chửi Ôn Hủ Hủ một trận.
Ôn Hủ Hủ làm sao dám cãi lại chứ?
Cô chỉ ngoan ngoãn đứng ở trước mặt cậu mình, mà không dám nói chuyện này ngay từ đầu vốn dĩ là ông ấy bảo cô trở về, còn có ảnh Mặc Bảo bị "ngược đãi".
Cũng đều là những gì ông ấy đã gửi cho cô.
Không nói, chết cũng không nói, nếu không sau này cô đừng nghĩ bước vào cửa này được.
Quả nhiên sau khi chửi một trận, Đỗ Hoa Sênh đã cảm thấy thoải mái, lúc này mới nghe được ông ấy nói đàng hoàng.
"Nếu đây chỉ là chuyện nhầm lẫn linh tinh, vậy con cũng đừng giành bọn trẻ nữa, dù sao con cũng không giành được."
"Vâng, cậu."
"Vậy tiếp theo còn định làm gì? Cậu nghe nói con đã mua lại căn nhà cũ của gia đình mình?”
"Đúng vậy, vốn dĩ mấy ngày trước phải đi ký hợp đồng, nhưng bởi vì chuyện này mà trì hoãn lại, nếu hiện tại đứa nhỏ không sao thì con sẽ đi làm cho xong thủ tục, sau đó… sau đó, cậu, con muốn mua một ngôi nhà mới cho cậu.”
Ôn Hủ Hủ nói kế hoạch sắp tới của mình cho cậu cô nghe, ngập ngừng nói ra ý muốn mua cho bọn họ một chỗ ở mới.
Cô vẫn luôn lo lắng về chuyện này.
Thế nhưng khi cô vừa nói xong, Lưu Bội ở bên ngoài lập tức đi vào.
"Mua nhà mới gì? Tôi thèm tiền của cô sao? Đỗ Hoa Sênh, chuyện này chỉ dừng lại ở đây, sau này ông mà còn tham gia vào nữa thì đừng trách tôi ly hôn với ông!”
Bà giận dữ gầm lên, sau đó đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ và Đỗ Hoa Sênh chết lặng, một lúc lâu cũng không có bất kỳ thanh âm nào.
Đỗ Hoa Sênh đương nhiên biết vì sao vợ mình lại nổi giận như hế, con gái của bọn họ đã chết, tuy rằng sau này đã chứng minh quả thật không liên quan đến gì Hoắc gia, nhưng cho bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ thật sự.
Làm sao bà có thể chấp nhận cháu gái gián tiếp dẫn đến cái chết của con gái mình và vẫn có thể duy trì mối quan hệ thân thiết với gia đình của họ chứ?
Đỗ Hoa Sênh quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đứng ở phía sau ông ấy đã cúi đầu, nước mắt giàn giụa trên mặt, ông ấy cũng chỉ có thể cắt răng chịu đựng..
"Sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa, con đi đi, làm xong việc thì trở về sớm một chút."
Sau đó ông ấy lăn xe lăn của mình và rời đi.
Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu rưng rưng nhìn bóng lưng ông ấy, cô cảm thấy trong lồng ngực mình như có thứ gì đó nặng nề đè nén, làm cho cô không thể thở nổi.
Cô đã biết chuyện này sẽ không dễ được tha thứ như vậy.
Thấy chưa.
Cho nên cô nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự giết chết Đỗ Như Quân!
Tại sao lại giết Đỗ Như Quân vào thời khắc mấu chốt đó? Đỗ Như Quân lên mạnh dẫm móc nối với Cố Hạ như thế nào? Hai người họ không hề biết nhau.
Hơn nữa còn có một điểm đáng ngờ lớn nhất chính là nếu bản thân Đỗ Như Quân đã thích Hoắc Tư Tước, vậy vì sao cô ta còn phải đi một vòng tròn lớn như vậy, đi trộm bản thảo và giấy viết thư của Ôn Hủ Hủ để giúp đỡ Cố Hạ đạt được mục đích?
Tại sao vậy?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy đằng sau chuyện này chắc chắn đang cất giấu một bí mật lớn hơn.
——
Buổi chiều, Ôn Hủ Hủ đi đến nhà họ Ôn.
Đây cũng là khu phố cổ, mấy năm nay thành phố A phát triển nhanh chóng, toàn lực xây dựng khu đô thị mới, về cơ bản khu phố cổ kia cũng đã xuống dốc, cho nên không có ai còn đi tới đó.
Lúc Ôn Hủ Hủ bắt taxi tới khu đó khiến tài xế rất kinh ngạc.
"Tiểu thư, cô chắc chắn là muốn đi nơi này sao? Không có ai sống ở đây cả. ”
"Ừm, có chút việc." Ôn Hủ Hủ nhàn nhạt trả lời.
Cô có thể không đi sao?
Ôn gia ở đó, cho dù xuống cấp thì đó cũng là nhà cô.
Ôn Hủ Hủ đi tới cửa nhà cũ.
"Xin hỏi... Cô là cô Ôn phải không? Tên tôi là Hạ Bác Lâm, tôi có hẹn với cô.”
Nhìn thấy cô xuống xe, có lẽ từ khí chất của cô mà ông ta đoán được cô chính là người Ôn gia, vì thế một người đàn ông trung niên đứng cạnh nhà họ Ôn ngay lập tức chào hỏi.
Ôn Hủ Hủ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ngôi nhà phía sau ông ta.
Đây chính là ngôi nhà mang theo toàn bộ quá trình trưởng thành của cô, cho dù nó không đẹp bằng ngôi nhà cũ của Hoắc gia khi bọn họ tới nơi đây.
Tuy nhiên, cô vẫn thích nó.
Cô nắm chặt ngón tay, hít sâu một hơi, trước tiên giải thích: “Làm sao có thể chứ? Tôi chỉ cảm thấy hai người họ đã kết hôn thì sau này sẽ có con của mình, nếu để hai đứa trẻ này ở lại bên cạnh họ thì họ cũng không có thời gian chăm sóc.”
“Đó cũng là chuyện của họ, Ôn tiểu thư, nếu cô bảo con gái tôi đi làm chuyện này thì cô có biết Hoắc Tư Tước sẽ nghĩ con gái tôi không tiếp nhận được hai đứa trẻ không? Cứ như vậy, lẽ nào con gái tôi vừa gả đến nhà họ Hoắc thì đã nhận lấy tội danh người phụ nữ độc ác sao?”
“…”
Trong bốn năm giây, Ôn Hủ Hủ lại không nói ra được một lời.
Mà trong lồng ngực, lửa giận kìm nén đã lâu cũng bắt đầu sôi sục từng cơn, khiến cho cô gần như không thể kiềm chế được mình.
Lẽ nào bây giờ con gái ông ta không phải người phụ nữ độc ác sao?
Còn chưa bước vào cửa nhà họ Hoắc đã đánh đứa trẻ thành thế này, bây giờ ông ta còn không biết xấu hổ mà nói cô xúi giục họ ư?
“Lạc tiên sinh, ông có cần gọi con gái mình đến hỏi không? Có lẽ cô ta sẽ đồng ý đấy.” Ôn Hủ Hủ kiềm chế tính tình, cuối cùng đứng ở đó hỏi một câu.
Đáng tiếc, đối phương hoàn toàn không thừa nhận thiện ý này của cô.
Chỉ nhìn thấy Lạc Thiên Nam phất tay, lập tức có hai người hầu đi tới: “Đưa cô ta ra ngoài cho tôi! Thứ gì đâu? Thảo nào cuối cùng Ôn Như Phi lại khoán trắng, hóa ra nhà họ Ôn bọn họ chính là thứ như thế này!”
Ôn Hủ Hủ: “…”
Giống như có thứ gì đó đột nhiên rơi xuống từ đỉnh đầu, sau một tiếng “Rầm” tất cả máu huyết trong cơ thể cô đều bùng nổ, ngay cả đôi mắt cũng đỏ ngầu.
“Ông đang nói cái gì? Ông nói ba tôi thế nào? Nói nhà họ Ôn chúng tôi làm sao?”
Cô lao tới, lạnh lùng chất vấn người đàn ông trung niên này.
Thế nhưng, Lạc Thiên Nam còn chưa trả lời thì Lạc Du ở bên trong nghe thấy động tĩnh, lúc này lại đi ra.
“Ôn Hủ Hủ, cô đang làm gì vậy? Cô còn dám hét với ba tôi?”
“Lạc Du?”
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng nhìn thấy người mình muốn tìm, lập tức đổi mục tiêu: “Tô đang làm gì? Cô không biết sao? Tôi đến đòi lại công bằng cho con trai tôi!”
“Công bằng? Công bằng cái gì? Cô có bệnh à? Vô duyên vô cớ chạy đến nhà tôi giở thói ngang ngược?”
“Tôi có bệnh? Đúng vậy, tôi có bệnh nhưng đó đều là bị cô ép mà thôi. Lạc Du, dù sao cô cũng là một người học y, làm sao cô có thể độc ác đến vây? Mặc Bảo chỉ mới năm tuổi, cô đánh nó thành như thế cô không sợ tuổi thọ của mình bị rút ngắn sao?”
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, cuối cùng hét lên những lời mà cô vốn không định nói.
Không sai, thực ra điều mà cô muốn làm hơn hết khi đến đây chính là trả thù cho con trau.
Nhưng, điều khiến cho cô tức giận hơn là, sau khi nghe xong người phụ nữ này lại không thừa nhận!
“Cô nói bậy bạ gì đó? Tôi đánh Mặc Bảo khi nào? Cô có bệnh hả?”
“Cô còn không thừa nhận? Tôi điều biết cả rồi, Lạc Du, cô đừng tưởng che giấu kỹ những chuyện cô làm thì sẽ không có ai phát hiện, tôi nói cho cô biết tôi đã rõ ràng từ lâu rồi. Hôm nay, nếu cô đồng ý thì thôi, nếu không đồng ý thì đừng trách tôi để các người không thể kết hôn!”
Ôn Hủ Hủ thật sự rất tức giận, thậm chí những lời như thế này cô cũng nói ra được.
Nhưng thực tế, cô không hề có suy nghĩ như thế này.
Nhưng sau khi nghe vậy, Lạc Du lại đột ngột thay đổi cảm xúc.
“Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa?”
Bỗng nhiên cô ta bình tĩnh lại, không tức giận cũng không có bất cứ cảm xúc gay gắt nào, chỉ là đôi mắt nhìn chằm chằm Ôn Hủ Hủ hiện lên vẻ âm u.
Giống như ma quỷ chui ra từ nơi nào đó.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Chỉ một chớp mắt như vậy, sau lưng cô trở nên lạnh lẽo, theo bản năng lùi về sau một bước.
Nhưng đã quá muộn, người phụ nữ này bỗng bất ngờ thay đổi, sải bước xông đến cho cô một cái tát!
“Bốp…”
Ngay lập tức, tất cả những người trong sân đều sững sờ.
Mà Trì Úc đứng ở phía sau Ôn Hủ Hủ, sau khi nhìn thấy cảnh này trực tiếp nhảy lên: “Cô làm cái gì đấy? Sao cô dám đánh người hả?”
“Tôi đánh cô ta đấy thì sao? Lại còn dám để chúng tôi không thể kết hôn? Lễ đính hôn ngày hôm đó của chúng tôi không thành công, không phải bởi vì cô ta sao? Tôi đánh cô ta thì thế nào?”
Lạc Du đưa tay ra tát, toàn bộ vẻ mặt đều rất dữ tợn.
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, vẻ trong sáng, cởi mở trong ngũ quan của người phụ nữ này đều đã thay đổi. Rõ ràng trước đây cô ta chỉ là một người phụ nữ chuyên tâm, trong mắt ngoại trừ y dược mà cô ta yêu thích nhất thì không có thứ gì khác.
Nhưng mà bây giờ, Ôn Hủ Hủ che mặt nhìn vẻ mặt của cô ta.
Đột nhiên, cô nghĩ đến Cố Hạ trước đây, nghĩ đến dáng vẻ dữ tợn và vặn vẹo của cô ta lúc đó.
Hơn nữa, dường như còn kinh khủng hơn!
Tại sao cô ta lại trở thành thế này?
Trì Úc đã hoàn toàn bùng nổ!
“Mẹ nó! Tôi thấy cô cũng muốn bị đánh đấy!” Anh ta hét lên giận dữ, gần như là không hề do dự đưa chân lên đá vào người phụ nữ này.
“Á…”
Trong nháy mắt, chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của người phụ nữ trong sân!
Tất cả mọi người đều sững sờ khi một lần nữa nhìn thấy người phụ nữ này bị Trì Úc đá bay, đập mạnh xuống đất cái “Rầm”.
ĐM!
Thấy vậy Ôn Hủ Hủ cũng quên cái đau trên mặt mình.
Kể cả Hoắc Tư Tước vừa đi vào, sau khi nhìn thấy cảnh tượng này thì gân xanh trên trán cũng giật mạnh.
Chương 347: Hắn mất trí nhớ thật sao?
“Tư Tước! Tư Tước cháu đến rồi? Mau, cháu mau nhìn xem hai người này đã làm chuyện gì tốt ở đây, bọn nó đá Tiểu Du thành như vậy cháu mau dạy dỗ bọn nó đi!”
Lạc phu nhân tinh mắt chợt phát hiện ra Hoắc Tư Tước, lập tức khóc lóc kêu lên bên cạnh Lạc Du.
Nghe thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền quay đầu nhìn lại.
Khi phát hiện ra người này quả nhiên đã đến ở phía sau thì sắc mặt cô cũng lập tức thay đổi.
Xong rồi, lần này hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
Hoắc Tư Tước bước tới, nhìn thấy Lạc Du quả nhiên đang nằm dưới đất không thể động đậy thì ánh mắt của hắn trở nên lạnh lẽo, cả người liền bao trùm một lớp khí lạnh rất đáng sợ.
“Các người đang làm gì đây? Ăn no không có chuyện gì làm sao? Chạy đến đây đánh người?” Hắn liếc nhìn Trì Úc.
Con người Trì Úc, cũng thuộc loại hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất ở thành phố A, nhưng lại rất sợ người anh họ này.
Nghe hét như vậy, sự kiêu ngạo của anh ta cũng hạ xuống.
“Tôi… tôi lại không phải cố ý muốn đánh cô ta, là cô ta đánh đồ ngốc trước được chứ!” Anh ta ấp úng kéo Ôn Hủ Hủ ra đỡ.
Thế là Ôn Hủ Hủ đứng ở đó, cuối cũng đã nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông đi vào này dừng ở trên người cô.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Trong tích tắc đó, trong lòng cô cảm thấy uất ức, cô che mặt chua xót nhìn người đàn ông này với đôi mắt hạnh long lanh nước.
Mà, điều khiến cho cô bị dội một chậu nước lạnh là ánh mắt của hắn lại lướt qua cô.
Không hề dừng lại.
Giống như hắn đang nhìn chằm chằm một người xa lạ, sau khi lướt qua mặt cô với vẻ lạnh nhạt và chán ghét thì ánh mắt hắn lại quay trở lại trên người Lạc Du đang nằm dưới đất.
“Đánh ngốc rồi à? Hay là đánh tàn phế rồi? Cậu biết một đá này của cậu có thể tát cô ta bao nhiêu cái không?”
“…”
Có thể là câu nói này quá đáng, quá không có nhân tính, đến nỗi ngay cả một người như Trì Úc cũng ngây ngẩn nhìn người anh họ này rất lâu.
Đồ chó này, hắn điên thật rồi sao?
Vậy mà nói ra được những lời như thế này.
“Hoắc Tư Tước, anh có biết…”
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lời của Trì Úc bị cắt đứt bởi giọng nói của một người phụ nữ giống như gió vừa thổi thì sẽ tan đi.
Khuôn mặt to bằng lòng bàn tay của Ôn Hủ Hủ trắng bệch đến mức gần như trong suốt, cô ngăn Trì Úc tiếp tục gây rối, định rời đi.
Nhưng lúc này, há là lúc họ muốn đi thì có thể đi được ư?
“Đi? Đi đâu? Hoắc Tư Tước, anh đang làm cái gì hả? Cô ta cũng đã muốn đi, sao anh không hề có phản ứng gì vậy?”
Người đầu tiên hét lên, chính là Lạc Du!
Cô ta còn nằm ở dưới đất, hai tay ôm chặt bụng nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng Hoắc Tư Tước, tức giận chất vấn hắn tại sao đến bây giờ vẫn không hề có động tĩnh.
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ liền tái nhợt dữ dội.
Muốn nói gì đó, lúc này, nghe thấy tiếng oán trách của con gái Lạc phu nhân cũng hoàn hồn.
“Đúng vậy, Tư Tước, có chuyện gì với con vậy? Mặc dù cô ta là vợ cũ của con nhưng hôm nay cô ta không phân biệt trắng đen dẫn người đến nhà làm phiền chúng ta, còn đánh Tiểu Du thành như vậy lẽ nào con cũng mặc kệ ư? Chắc sẽ không phải là con vẫn muốn bảo vệ cô ta đấy chứ?”
“Nghĩ nhiều rồi, chỉ là tôi đang nghĩ xử lý cô ta như thế nào thì tốt hơn?”
Cuối cùng hắn cũng lên tiếng.
Chỉ là, sau khi nghe thấy lời nói không hề có độ ấm đó, hai người Ôn Hủ Hủ không những không cảm thấy hy vọng mà ngược lại giống như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu xuống.
Trong chớp mắt rất lạnh lẽo.
“Thằng cháu này!” Trì Úc đã âm thầm chửi lấy chửi để.
Trái lại, sau khi nghe như vậy người nhà họ Lạc lại rất vui mừng nhất là Lạc phu nhân kia, sau khi nghe Hoắc Tư Tước nói là đang do dự phải xử lý Ôn Hủ Hủ như thế nào.
Thì ngay lập tức, bà ta còn nêu ra biện pháp cho hắn.
“Cái này có gì khó đâu? Vừa rồi cô ta xúi giục Tiểu Du khuyên con từ bỏ hai đứa trẻ, đã như thế thì con trực tiếp đưa cô ta vào đồn cảnh sát đi, dì thấy như thế sẽ an toàn hơn một chút đấy.”
“Ừm, chú cũng thấy có lý, Tư Tước à, cô ta đã có suy nghĩ như vậy thì chúng ta cũng phải nên đề phòng một chút, lỡ như cô ta chó cùng rứt giậu bắt cóc đứa trẻ đi thì sao?”
Thật không ngờ, cuối cùng ngay cả vị giáo sư “nổi tiếng” của nhà họ Lạc bọn họ cùng hùa theo chuyện này.
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, chỉ có thể cười khẩy!
Ngược lại là Trì Úc, sau khi nghe xong lại nổi điên.
“Ông có bệnh hả? Đứa trẻ vốn là của cô ấy, sao nói cô ấy bắt cóc đi? Đường là một giáo sư, bình thường ông nói chuyện với người ta như thế à?”
“Cậu…”
“Đủ rồi! Chuyện này tôi tự có sắp xếp, mọi người không cần tranh cãi!”
Cuối cùng không nhịn được nữa, Hoắc Tư Tước lạnh lùng quát lên ngăn đám người này lại.
Sau đó, chỉ thấy có hai vệ sĩ của nhà họ Hoắc từ bên ngoài đi vào, dẫn Ôn Hủ Hủ và Trì Úc đi.
“Vậy rốt cuộc anh định xử lý cô ta thế nào?”
Nhìn thấy vậy, Lạc Du vẫn muốn đến hỏi rốt cuộc người đàn ông này muốn thế nào với người phụ nữ kia?
Thế nhưng, Hoắc Tư Tước chỉ thờ ơ nhìn cô ta: “Cô không cần lo lắng những chuyện này, tôi sẽ xử lý. Cô đã bị thương, bảo chú dì dẫn cô đi khám trước đi.”
Sau đó hắn liền cất bước rời đi.
Lạc Du: “…”
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ.
Mặc dù, hắn đang quan tâm mình cũng đã đảm bảo với mình.
Nhưng, không biết tại sao cô ta luôn cảm thấy hắn giống như đang qua loa với mình. Bởi vì, ánh mắt của hắn quá bình tĩnh, nhạt đến mức cô ta cho rằng hắn chỉ đến dẫn người phụ nữ kia về nhà mà thôi.
Chương 348: Tại sao tổng giám đốc như thay đổi thành một người khác?
Ôn Hủ Hủ lại bị dẫn đến trại chó!
“Thêm một sợi xích xích lại cho tôi!”
Bị dẫn đến nơi này, người đàn ông đầy tàn bạo lôi cô ra khỏi xe, hắn hung ác tìm dây xích của người canh chó muốn xích cô lại.
Trong cơn sợ hãi, Ôn Hủ Hủ vùng vẫy dữ dội: “Hoắc Tư Tước, anh làm gì? Tôi không phải chó, tại sao anh muốn xích tôi lại?”
“Đúng vậy, cô không phải là chó, cô là thức ăn cho chó. Ôn Hủ Hủ, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, nếu cô còn muốn làm mưa làm gió thì tôi đảm bảo phần thức ăn cho chó này không chỉ là một mình cô đâu!”
Hắn nắm chặt cổ tay cô, nhìn từ trên cao xuống, khuôn mặt điển trai đầy hung ác giống như muốn lột sống cô!
Thấy vậy, đột nhiên lửa giận đè nén từ khi ở nhà họ Lạc của Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng bộc phát vào lúc này.
“Được thôi, vậy anh xích lại đi, có bản lĩnh thì bây giờ anh ném tôi vào miệng chó đi chứ cần gì phải xích lại? Lãng phí thức ăn cho chó của anh, bây giờ băm nhỏ đút cho nó ăn không phải bớt việc hơn sao?”
Cô điên cuồng hét lên, bởi vì căm giận và khổ sở trong lòng mà cả người đều đang run rẩy, ngay cả hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ bừng.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lạnh như băng, sắc mặt càng thêm u ám dữ dội.
Nhưng kỳ lạ là, hắn lại không tức giận.
“Đưa cô ta vào!”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Người trông chó đã mang xích sắt đến, lập tức đến bắt người định đưa Ôn Hủ Hủ đến phòng nhốt cô lúc đầu.
Làm sao Ôn Hủ Hủ sẽ đồng ý đi vào khuôn khổ?
Bây giờ cô đã biết rõ, người đàn ông trước mặt này sẽ không có bất cứ thương xót nào với mình, hắn đã quay trở về thời điểm tồi tệ nhất của họ, hắn có người mình yêu trong lòng mà Ôn Hủ Hủ cô.
Chỉ là người hắn không muốn nhìn thấy nhất mà thôi.
Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên phản kháng mạnh mẽ, khoảnh khắc nhìn thấy người trông chó sắp đến, cô cúi đầu cắn mạnh vào Hoắc Tư Tước còn đang nắm cổ tay mình.
“A…”
Hoắc Tư Tước không đề phòng, lập tức phát ra tiếng kêu đau đớn, sau đó hất tay buông cô ra.
Thấy vậy, Ôn Hủ Hủ liền co chân bỏ chạy!
“Tống giám đốc, cô ta… cô đứng lại cho tôi!”
Nhìn thấy cảnh này, người trông chó gấp gáp đến mức la to rồi vung xích sắt trong tay lên đuổi theo.
Kết quả, Ôn Hủ Hủ còn chưa chạy được năm mươi mét chỉ nghe thấy phía sau vang lên tiếng “ lách cách” rất lớn, bên tai là tiếng gió rít, phía sau đầu và lưng của cô đã bị sợi xích sắt vừa to vừa nặng đập vào.
“Á…”
Gần như cô còn chưa kịp phát ra âm thanh đã ngã gục xuống!
Bỗng nhiên Hoắc Tư Tước quay đầu lại, nhìn thấy cảnh này cũng sững sờ.
Không bao lâu Ôn Hủ Hủ ngã xuống đất, một mảng đỏ thẫm uốn lượn hiện ra ở phía sau đầu thì hắn mới giống như tỉnh mộng, đồng tử giật mạnh lập tức lao tới.
“Ôn Hủ Hủ! Cô sao thế?”
Hắn nửa quỳ ở bên cạnh cô, trong một giây ngắn ngủi khuôn mặt điển trai đó lại trắng bệch đến mức không có huyết sắc.
Nhìn thấy tình hình có hơi bất thường, người trông chó vội vàng thận trọng giải thích: “Tổng giám đốc, tôi… không phải tôi cố ý, tôi thấy cô ta…”
“Mày quả thật là tự tìm cái chết!”
Tiếng gầm giận dữ đột ngột bộc phát, thậm chí người trông chó còn chưa nhìn rõ tổng giám đốc của hắn ta hành động như thế nào thì trên cổ đau nhói, sợi xích sắt kia đã đập mạnh vào hắn ta.
Ngay lập tức, hắn ta cũng phun ra máu và ngã xuống.
“Tống giám đốc…”
Cuối cùng người trông chó cũng không hiểu, tại sao tổng giám đốc nhà hắn ta lại đột nhiên thay đổi tính tình? Không phải hắn luôn muốn đút người phụ nữ này cho chó ăn sao?
Vậy thì tại sao lại không được đánh?
***
Ôn Hủ Hủ cũng không ngờ, cuối cùng mình lại không chết trong tay Hoắc Tư Tước mà suýt nữa là bị đánh chết bởi sợi xích của người trông chó kia.
“Khụ khụ khụ…”
“Tỉnh rồi?”
Khoảnh khắc mở mắt ra, Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, buồn nôn đến mỗi suýt nôn ra ngay lập tức.
Đỗ Hoa Sênh ở bên cạnh, ngoảnh mặt làm thinh.
Khó khăn lắm Ôn Hủ Hủ mới trở lại bình thường, lúc này mới phát hiện ra cậu mình.
“Cậu, cậu… sao cậu lại ở đây? Cháu… đang ở đâu đây?”
Cô yếu ớt quan sát xung quanh, lúc này mới nhận ra rằng dường như mình không phải ở trại cho, mà đang nằm trong một căn nhà cũ kỹ khá tồi tàn.
Đây là…?
Bỗng cô nhận ra bình hoa tráng men màu xanh lá cây trên bậu cửa sổ, và những giấy khen viết tên cô dán đầy trên bức tường.
“Ở đâu à? Ở âm phủ đấy!”
Đỗ Hoa Sênh thật sự nóng nảy, nghe thấy cháu gái vừa tỉnh dậy đã hỏi như vậy thì rất khó chịu cà khịa một câu.
Ôn Hủ Hủ không dám nói gì nữa.
Người cậu này của cô, từ sau cái chết của Đỗ Quân Hoa con gái mình lần đầu tiên chủ động đến thăm cô, cô đã xúc động đến rơi lệ bởi vì may mắn này nên còn dám mong đợi gì hơn ở ông đây?
Vì vậy, giữa cậu và cháu đều im lặng trong một thời gian rất dài.
“Đỗ Hoa Sênh, ông còn ở trên đó làm gì đấy? Còn không lăn xuống ăn cơm?”
Bỗng, dưới lầu vang lên tiếng trách mắng của mợ Lưu Bội.
Nghe vậy, ngón tay Ôn Hủ Hủ lại trắng bệch và cứng đờ một cách mất kiểm soát.
Quả nhiên cô đang ở nhà họ Đỗ.
Làm sao sẽ? Tại sao cô lại đến nơi này?
Không phải cô ở trại chó sao?
Đầu óc Ôn Hủ Hủ hoàn toàn rối bời.
“Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nằm ở đây, bây giờ Hoắc Tư Tước đã không phải là người trước đây nữa rồi, lần này cháu may mắn sống sót nhưng không có nghĩa là sẽ có lần sau!”
Cuối cùng, Đỗ Hoa Sênh đã để lại cho Ổn Hủ Hủ câu nói này lúc ông ta rời đi.
Chương 349: Cô sợ hắn cái gì? Trực tiếp đi tìm hắn!
Ôn Hủ Hủ đờ đẫn.
Thực ra cô thật sự không biết, tại sao mình lại trở về nhà họ Đỗ? Cũng quả thực nhớ rằng người đàn ông đó muốn giết chết mình ở trại chó.
Ôn Hủ Hủ nằm trên gác xép rất lâu.
Cho đến khi, người giúp việc già của nhà họ Đỗ đi lên.
“Dì Đồng, dì có biết tại sao cháu đến đây không?”
“Hả? Ông chủ không nói cho cháu biết sao? Là ông ấy đến tìm cô gia xin cháu về.” Người giúp việc già vẫn gọi Hoắc Tư Tước là cô gia, nhưng nghe thấy Ôn Hủ Hủ hỏi điều này bà ấy rất kỳ lạ.
Ôn Hủ Hủ ngừng lại.
Là cậu tìm Hoắc Tư Tước xin cô về?
Làm sao sẽ? Làm sao cậu biết cô xảy ra chuyện?
Và, cậu xin thì người đàn ông đó sẽ thật sự thả người sao? Trước khi cô xảy ra chuyện thế nhưng không thấy hắn có ý buông tha cho cô.
“Vậy là ai nói với cậu ấy ạ?”
“Đương nhiên là tiểu thiếu gia Mặc Mặc gọi điện thoại đến ông chủ mới đi tìm cô gia, lúc đó cháu ở bệnh viện, ông ấy thương lượng với hắn rất lâu mới để cho cháu về đấy.”
Người giúp việc già nói rất nhiều.
Ôn Hủ Hủ nghiêm túc lắng nghe, khi nghe thấy là vì con trai mình và cậu cố gắng thương lượng với người đàn ông đó mà cô mới sống sót.
Thì chóp mũi cô chua xót, suýt rơi nước mắt.
Cô nên may mắn là mình còn có người nhà yêu thương, nhất là người cậu này. Dù sao ông ta cũng không nỡ nhìn thấy cô xảy ra chuyện.
Cuối cùng tâm trạng của Ôn Hủ Hủ đã tốt hơn nhiều, hôm nay cô cũng ngoan ngoãn ở lại nhà họ Đỗ.
Cho dù thỉnh thoảng dưới lầu vang lên tiếng trách mắng nói cạnh nói khóe của mợ.
Ngày hôm sau.
Sau một đêm nghỉ ngơi thật tốt Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình đã khá hơn nhiều, thế là cô rời giường đi xuống khỏi gác xép.
Hôm qua quá ầm ĩ, cũng không biết hai đứa trẻ như thế nào?
Và, Trì Úc bị cô liên lụy không biết có xảy ra chuyện gì không?
Ôn Hủ Hủ quyết định đi ra ngoài xem thử.
Nhưng vào lúc cô muốn ra khỏi cửa thì cậu Đỗ Hoa Sênh lại đột ngột đi tới: “Cháu đi đâu?”
“Cậu, cháu… cháu muốn đi xem Mặc Mặc bọn nó thế nào.” Ôn Hủ Hủ đứng ở cửa ấp úng giải thích.
Nào ngờ, cô vừa dứt lời thì cậu mắng ngay: “Có gì hay? Đi thay quần áo, hôm nay cậu trực tiếp dẫn cháu đi tìm hắn!”
“…”
Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên!
Không phải chứ, cậu muốn tự mình dẫn cô đi tìm người đàn ông đó? Ai cho cậu dũng khí này vậy?
Dù sao chăng nữa Ôn Hủ Hủ cũng không dám có suy nghĩ này.
Nhưng sự thật là ông ta thấy cô bất động, lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng: “Đồ vô dụng, chỉ biết lén lén lút lút, cháu nợ hắn cái gì mà sợ thành như vậy hả?”
Mắng xong, ông ta đen mặt bỏ đi trước.
Ôn Hủ Hủ: …
Nuốt nước bọt, lúc này cô mới như tỉnh mộng vội vàng đuổi theo.
“Cậu ơi, cậu… đợi cháu, không phải cháu sợ hắn mà cháu chỉ là… chỉ là đi tìm hắn như thế này, hắn có gặp không chúng ta không?”
“Hắn dám không gặp!”
Đỗ Hoa Sênh lên xe, buông ra một câu rất có khí phách.
Ôn Hủ Hủ không nói chuyện.
Được, cứ để ông ầm ĩ vậy, đến lúc đó không được vào nhà thì trở về dỗ ông là được.
Ôn Hủ Hủ nghĩ như vậy.
Nhưng khiến cho cô rớt tròng mắt chính là khi hai người họ đến một trung tâm thương mại gần tòa nhà chọc trời mang tính biểu tượng ở trung tâm thành phố, sau khi tìm được một quán cà phê ngồi xuống.
Thì người cậu này của cô đã gọi một cuộc điện thoại, đối phương lại đồng ý đến.
Trời ạ!
Ôn Hủ Hủ mở to đôi mắt, nghi ngờ rằng có phải mình đã nghe nhầm hay không?
“Cậu à, cậu… gọi điện thoại cho hắn?”
“Phải, có vấn đề?” Đỗ Hoa Sênh thả chiếc điện thoại cũ kỹ đặc biệt của mình xuống, và không để ý ném ra một câu.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Không vấn đề.
Chỉ là cô cảm thấy quá kỳ lạ mà thôi.
Quả nhiên, khoảng hơn hai mươi phút sau một chiếc Bentley màu đen quen thuộc xuất hiện bên ngoài quán cà phê, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn bước ra từ bên trong.
Trên đầu Ôn Hủ Hủ còn quấn một lớp băng gạctrắng, ngón tay lại không tự chủ nắm chặt.
“Xin chào, tiên sinh, xin hỏi ngài có mấy người?”
“Có hẹn.”
Hoắc Tư Tước đứng ở cửa quán cà phê, tùy tiện lướt mắt liền nhìn thấy một cặp cậu cháu đang ngồi gần cửa sổ.
Mà lúc này, cảm xúc của người cậu tương đối bình tĩnh, ngồi trên ghế thản nhiên thưởng thức nước lọc trong ly. Ngược lại người cháu gái ngồi đối diện ông ta, trông có vẻ căng thẳng hơn nhiều.
Nhất là khi nhìn thấy hắn đi vào, đôi mắt hạnh xinh đẹp dưới lớp băng gạc trắng quấn quanh trên đầu bỗng nhiên mở to.
Ngay cả ống hút cầm trong tay cũng run rẩy.
Hắn dọa người vậy sao?
Hoắc Tư Tước bước vào với gương mặt không cảm xúc.
“Đỗ tiên sinh, tìm tôi có việc gì?”
“Hoắc tổng ngồi trước đi, tôi sẽ không kéo dài thời gian của cậu quá lâu.” Đỗ Hoa Sênh thong thả trả lời, sau đó vẫy tay bảo nhân viên phục vụ kê thêm một chiếc ghế.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Cậu đây là đang tự tìm cái chết ư!
Rõ ràng lần này họ có ba người, nhưng ông lại muốn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ chỉ có hai người, ông là cố ý ra oai phủ đầu với hắn sao?
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng này.
Nhưng kỳ quái nữa là, người đàn ông này lại không nổi giận, mà trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế nhân viên phục vụ kê thêm.
Chương 350: Hắn nói, sau này hắn sẽ không sinh con nữa
“Uống chút gì không?”
“Sao cũng được, Đỗ tiên sinh cứ nói trước mục đích hôm nay đến tìm tôi đi? Chắc ông không phải đến tìm tôi để đòi tiền chữa bệnh và thuốc thang cho cháu gái ông chứ?”
Người đàn ông bắt chéo chân ngồi ở đó, khuôn mặt điển trai được bao phủ bởi ánh nắng vàng bên ngoài cửa sổ, đẹp đến nỗi có hơi không chân thực, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn Ôn Hủ Hủ.
Đột nhiên, hắn hỏi một câu.
Ôn Hủ Hủ đang uống nước chanh, nghe vậy chợt cứng đờ.
Tiền chữa bệnh và thuốc thang?
Ai dám đòi?
“Đương nhiên không phải, hôm nay tôi tìm cậu là muốn chính thức bàn bạc với cậu về chuyện của hai đứa trẻ, Hoắc tổng cũng biết bây giờ nhà họ Ôn đã không còn. Nhưng, nhà họ Ôn không còn không có nghĩa là cháu gái tôi không có nhà mẹ đẻ. Tôi là cậu nó, cho nên hôm nay tôi đến là muốn hỏi Hoắc tổng, rốt cuộc sẽ giải quyết hai đứa trẻ đó như thế nào?”
Đỗ Hoa Sênh chậm rãi nói xong, sau đó ông ta tự mình đưa ly cà phê nhân viên phục vừa bưng đến đến trước mặt Hoắc Tư Tước.
Ôn Hủ Hủ ngây người!
Đây… vẫn là người cậu cô biết đây sao?
Ông ta…ông ta ngầu như vậy ư? Hơn nữa, còn là để bảo vệ cô?
Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy dường như có thứ gì đó đang dâng trào trong lồng ngực, ngắn ngủi vài giây, hốc mắt cô đã đỏ ửng.
“Đứa trẻ?”
Ngược lại phản ứng của Hoắc Tư Tước vẫn rất bình tĩnh: “Giải quyết cái gì? Con của tôi, tại sao phải giải quyết?”
Đỗ Hoa Sệnh lại cười: “Thế nhưng Hoắc tổng cậu đừng quên, đó cũng là con của cháu gái tôi, nếu thật sự phải ra tòa thì cho dù nhà họ Hoắc các cậu có nhiều tiền đi nữa cũng sẽ không hay, cậu cần gì chứ?”
Gừng, quả nhiên càng già càng cay.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước lập tức tối sầm.
Mà sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng Ôn Hủ Hủ lại cảm thấy vui vẻ, ngay cả mắt cũng sáng hơn rất nhiều.
Cô thật sự không ngờ, cậu lại mạnh mẽ như vậy.
“Ông cảm thấy tôi sẽ từ bỏ nòi giống của Hoắc Tư Tước tôi vì những thứ này?”
Cuối cùng hắn đã tức giận, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào ông lão ở đối diện, chỉ lạnh lùng ném ra một câu như vậy.
Vừa dứt lời, rốt cuộc Ôn Hủ Hủ không kiềm chế được giành lên tiếng trước: “Anh nói dối, rõ ràng anh không cần bọn nó, tại sao còn nói như thể mình cao thượng đến vậy? Anh là không muốn giao bọn trẻ cho tôi phải không?”
“Cô có bệnh à? Tôi từng nói không cần bọn nó lúc nào?”
“Anh cần bọn nó mà lại để cho Lạc Du ngược đãi Mặc Bảo sao? Hơn nữa, sau khi anh kết hôn xây dựng tổ ấm tình yêu khác với người phụ nữ đó, bỏ hai đứa trẻ ở vịnh Thiển Thủy không quan tâm, anh còn nói cần bọn nó ư?”
Ôn Hủ Hủ vô cùng tức giận, mở miệng nói ra tất cả chứng cứ tìm được trong mấy ngày nay ở trong quán cà phê này.
Hiện trường cuối cùng cũng yên lặng.
Đây chính xác là thứ cô đã điều tra được trong mấy ngày nay.
Nhưng, khiến cho người ta kỳ lạ là, sau khi cô nói xong người đàn ông đang ngồi trên ghế vốn tức giận với cô bỗng nhìn chằm chằm cô như thể nhìn một kẻ thần kinh.
Cho nên, đây chính là nguyên nhân hai ngày nay cô động kinh?
“Ai nói với cô Mặc Bảo bị ngược đãi?”
“Lẽ nào không phải? Thằng bé bị đánh mặt mũi sưng vù, ngay cả răng cửa cũng không còn! Anh còn muốn phủ nhận?!” Ôn Hủ Hủ lại thêm căm giận đỏ bừng mắt.
Thấy nói đến chủ đề này, Đỗ Hoa Sênh cũng bắt đầu nói vào: “Đúng vậy, chính đứa trẻ đó đến tìm tôi và nói, lẽ nào là giả?”
Cái gì?
Lại còn là tiểu Vương bát đản kia tự mình tìm đến?
Hoắc Tư Tước tức giận, bóp xương ngón tay kêu răng rắc, thằng nhóc này, xem hắn về có xử lý nó không!
“Chính xác là giả, đó là nó tự ngã, nếu các người không tin có thể đến vịnh Thiển Thủy hỏi dì Vương.”
“…”
Khi hai chữ “Dì Vương” được nói ra, cả Ôn Hủ Hủ và cậu thật sự bị nghẹn.
Bởi vì ở vịnh Thiển Thủy ai cũng có thể nói dối lừa gạt họ, nhưng chỉ duy nhất dì Vương xem cô như người nhà là không thể.
“Còn có, ai nói với các người là tôi và Lạc Du kết hôn sẽ xây tổ ấm tình yêu khác? Tôi và cô ta chỉ đính hôn chứ không phải kết hôn, hơn nữa hoa hồng Nhật Lệ mà cô nghe thấy chỉ là bất động sản nhà họ Lạc mới mua ở nơi này, liên quan gì đến tôi?”
Ánh mắt Hoắc Tư Tước đột nhiên nhìn thẳng vào Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: “…”
Trong lúc không đề phòng, bất chợt cô giống như người làm chuyện xấu bị bắt quả tang, trong một giây khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng, mắt vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Hắn lại còn trực tiếp chỉ đích danh nói “Hoa hồng Nhật Lệ” mà cô nghe thấy?!!
Nói như vậy, hắn rất rõ ràng ngày đó cô lén vào vịnh Thiển Thủy.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mất mặt vô cùng…
Đỗ Hoa Sênh cũng không ngờ cuối cùng lại có kết quả như thế này, vốn ông ta khó khăn lắm mới hạ quyết tâm ra mặt giúp đỡ thứ không ra hồn này.
Kết quả, lại khiến ông ta mất mặt!
“Được, đã xác định rõ ràng không có chuyện này vậy thì chúng tôi cũng yên tâm, Hoắc tổng, tôi hy vọng cậu cũng đừng hiểu lầm. Sở dĩ chúng tôi làm như vậy, cũng đều là lo lắng cho hai đứa trẻ.”
Vì thể diện cuối cùng, Đỗ Hoa Sênh đè nén lửa giận trong lòng nói ra như vậy.
Làm sao Hoắc Tư Tước sẽ so đo với ông ta?
Hắn nhàn nhạt mỉm cười, ánh mắt như có như không lướt qua người phụ nữ bên tay trái đã hoàn toàn không dám ngước đầu lên nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở: “Đương nhiên, ông yên tâm, sẽ không có ai chăm sóc con của tôi tốt hơn chính tôi.”
Chương 351: Rốt cuộc là ai giết Đỗ Như Quân?
Những lời này có thể nói là một viên thuốc an thần.
Ôn Hủ Hủ luôn vùi đầu vào bàn, không biết vì sao đột nhiên lại ngẩng đầu lên.
"Vậy sau này nếu các người có con mới thì sao?"
"Cái gì?"
"Ừm, ý của cháu gái tôi là nếu cậu đã đính hôn với Lạc tiểu thư, vậy sau này chắc chắn sẽ kết hôn, sau khi kết hôn nhất định sẽ sinh thêm con, vậy đến lúc đó hai đứa nhỏ phải làm sao?"
Thời khắc mấu chốt, Đỗ Hoa Sênh vẫn không quên giúp cháu gái bổ sung đầy đủ lời nói của Ôn Hủ Hủ.
Kết quả độ cong khóe miệng Hoắc Tư Tước càng lúc càng kéo cong hơn.
"Không, tôi sẽ không sinh thêm con."
“!!!”
Vài giây sau, cả Ôn Hủ Hủ và Đỗ Hoa Sênh đều mở to hai mắt chằm chằm vào người đàn ông này.
Bọn họ có bị lãng tai không?
Thế mà có thể nghe được những lời này từ trong miệng hắn.
Tuy nhiên không thể phủ nhận sau khi Ôn Hủ Hủ nghe thấy vậy, trong lòng cô rất vui vẻ, mấy ngày nay luôn lo lắng cho bọn trẻ và còn mơ hồ về nhiều chuyện, nhưng hiện tại mọi chuyện dường như đã được quét sạch.
——
“Ôn Hủ Hủ, xem con làm được chuyện tốt gì!”
Sau khi trở về từ quán cà phê, Đỗ Hoa Sênh lập tức chửi Ôn Hủ Hủ một trận.
Ôn Hủ Hủ làm sao dám cãi lại chứ?
Cô chỉ ngoan ngoãn đứng ở trước mặt cậu mình, mà không dám nói chuyện này ngay từ đầu vốn dĩ là ông ấy bảo cô trở về, còn có ảnh Mặc Bảo bị "ngược đãi".
Cũng đều là những gì ông ấy đã gửi cho cô.
Không nói, chết cũng không nói, nếu không sau này cô đừng nghĩ bước vào cửa này được.
Quả nhiên sau khi chửi một trận, Đỗ Hoa Sênh đã cảm thấy thoải mái, lúc này mới nghe được ông ấy nói đàng hoàng.
"Nếu đây chỉ là chuyện nhầm lẫn linh tinh, vậy con cũng đừng giành bọn trẻ nữa, dù sao con cũng không giành được."
"Vâng, cậu."
"Vậy tiếp theo còn định làm gì? Cậu nghe nói con đã mua lại căn nhà cũ của gia đình mình?”
"Đúng vậy, vốn dĩ mấy ngày trước phải đi ký hợp đồng, nhưng bởi vì chuyện này mà trì hoãn lại, nếu hiện tại đứa nhỏ không sao thì con sẽ đi làm cho xong thủ tục, sau đó… sau đó, cậu, con muốn mua một ngôi nhà mới cho cậu.”
Ôn Hủ Hủ nói kế hoạch sắp tới của mình cho cậu cô nghe, ngập ngừng nói ra ý muốn mua cho bọn họ một chỗ ở mới.
Cô vẫn luôn lo lắng về chuyện này.
Thế nhưng khi cô vừa nói xong, Lưu Bội ở bên ngoài lập tức đi vào.
"Mua nhà mới gì? Tôi thèm tiền của cô sao? Đỗ Hoa Sênh, chuyện này chỉ dừng lại ở đây, sau này ông mà còn tham gia vào nữa thì đừng trách tôi ly hôn với ông!”
Bà giận dữ gầm lên, sau đó đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ và Đỗ Hoa Sênh chết lặng, một lúc lâu cũng không có bất kỳ thanh âm nào.
Đỗ Hoa Sênh đương nhiên biết vì sao vợ mình lại nổi giận như hế, con gái của bọn họ đã chết, tuy rằng sau này đã chứng minh quả thật không liên quan đến gì Hoắc gia, nhưng cho bây giờ vẫn chưa tìm được hung thủ thật sự.
Làm sao bà có thể chấp nhận cháu gái gián tiếp dẫn đến cái chết của con gái mình và vẫn có thể duy trì mối quan hệ thân thiết với gia đình của họ chứ?
Đỗ Hoa Sênh quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đứng ở phía sau ông ấy đã cúi đầu, nước mắt giàn giụa trên mặt, ông ấy cũng chỉ có thể cắt răng chịu đựng..
"Sau này đừng nói mấy lời như vậy nữa, con đi đi, làm xong việc thì trở về sớm một chút."
Sau đó ông ấy lăn xe lăn của mình và rời đi.
Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu rưng rưng nhìn bóng lưng ông ấy, cô cảm thấy trong lồng ngực mình như có thứ gì đó nặng nề đè nén, làm cho cô không thể thở nổi.
Cô đã biết chuyện này sẽ không dễ được tha thứ như vậy.
Thấy chưa.
Cho nên cô nhất định phải tìm ra hung thủ thật sự giết chết Đỗ Như Quân!
Tại sao lại giết Đỗ Như Quân vào thời khắc mấu chốt đó? Đỗ Như Quân lên mạnh dẫm móc nối với Cố Hạ như thế nào? Hai người họ không hề biết nhau.
Hơn nữa còn có một điểm đáng ngờ lớn nhất chính là nếu bản thân Đỗ Như Quân đã thích Hoắc Tư Tước, vậy vì sao cô ta còn phải đi một vòng tròn lớn như vậy, đi trộm bản thảo và giấy viết thư của Ôn Hủ Hủ để giúp đỡ Cố Hạ đạt được mục đích?
Tại sao vậy?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy đằng sau chuyện này chắc chắn đang cất giấu một bí mật lớn hơn.
——
Buổi chiều, Ôn Hủ Hủ đi đến nhà họ Ôn.
Đây cũng là khu phố cổ, mấy năm nay thành phố A phát triển nhanh chóng, toàn lực xây dựng khu đô thị mới, về cơ bản khu phố cổ kia cũng đã xuống dốc, cho nên không có ai còn đi tới đó.
Lúc Ôn Hủ Hủ bắt taxi tới khu đó khiến tài xế rất kinh ngạc.
"Tiểu thư, cô chắc chắn là muốn đi nơi này sao? Không có ai sống ở đây cả. ”
"Ừm, có chút việc." Ôn Hủ Hủ nhàn nhạt trả lời.
Cô có thể không đi sao?
Ôn gia ở đó, cho dù xuống cấp thì đó cũng là nhà cô.
Ôn Hủ Hủ đi tới cửa nhà cũ.
"Xin hỏi... Cô là cô Ôn phải không? Tên tôi là Hạ Bác Lâm, tôi có hẹn với cô.”
Nhìn thấy cô xuống xe, có lẽ từ khí chất của cô mà ông ta đoán được cô chính là người Ôn gia, vì thế một người đàn ông trung niên đứng cạnh nhà họ Ôn ngay lập tức chào hỏi.
Ôn Hủ Hủ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía ngôi nhà phía sau ông ta.
Đây chính là ngôi nhà mang theo toàn bộ quá trình trưởng thành của cô, cho dù nó không đẹp bằng ngôi nhà cũ của Hoắc gia khi bọn họ tới nơi đây.
Tuy nhiên, cô vẫn thích nó.