-
Chương 291-295
Chương 291: Chị ơi, em sợ
Ôn Cận rất hiểu chuyện, sau khi nhìn thấy anh Kiều luôn giúp đỡ họ đứng im ở đó không nhúc nhích, lập tức chạy từ trên lầu xuống.
Muốn xách vali lên giúp anh ta.
Kiều Thời Khiêm liếm răng hàm, cuối cùng vẫn đè xuống ngọn lửa này.
“Không sao, tự anh xách được rồi. Tiểu Cận, ngày mai anh muốn đi cùng chị em đến nhà Lâm Ân tiên sinh, em ở lại đây nghỉ ngơi có được không?”
“Vâng, anh Kiều vậy phiền anh chăm sóc chị em.”
Nghe thấy sắp xếp này, Ôn Cận rất ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc này Kiều Thời Khiêm mới nở nụ cười hài lòng, sau đó xách vali đi thẳng lên lầu.
Anh ta thật sự sợ thằng nhóc này sẽ đi theo cùng, Lâm Ân kia cũng không phải là người bình thường, có nhiều người đến như vậy chắc chắn không vui.
Hơn nữa, còn có một điểm quan trọng nhất là anh ta muốn ở riêng với cô gái đó, lâu như vậy khó khăn lắm mới có một cơ hội làm sao anh ta có thể từ bỏ?
Đêm đó, cả ba người đều mất ngủ.
Ngày hôm sau.
Quả nhiên, Kiều Thời Khiêm nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đã dậy từ rất sớm, cô đang bận rộn bữa sáng với nữ chủ nhân của nơi này ở dưới lầu, chung sống rất hòa hợp.
“Nancy, sớm vậy?”
Nhìn thấy cảnh này, tâm trạng của Kiều Thời Khiêm rất vui vẻ, đi xuống đi về phía bàn ăn.
Nhìn thấy là anh ta, Ôn Hủ Hủ cũng cười: “Đúng vậy, không phải hôm nay phải đi thăm Lâm Ân tiên sinh sao nên em dậy sớm, anh đánh răng rửa mặt chưa? Mau đến ăn sáng đi.”
“Xong rồi, đến ngay.” Trong mắt Kiều Thời Khiêm đầy ý cười sâu xa, sau khi đi tới anh ta kéo ghế ra ngồi xuống.
Cho rằng cô gái này cũng sẽ ngồi ăn cùng, lúc này cô lại đột ngột đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, hơi sốt ruột nhìn lên lầu.
“Sao Ôn Cận còn chưa xuống? Đã mấy giờ rồi?”
“Hả?”
Sắc mặt Kiều Thời Khiêm lập tức thay đổi, “Có phải còn đang ngủ nướng không? Hay là hôm nay chúng ta đừng gọi thằng bé, trước đến nhà Lâm Ân tiên sinh xem thế nào. Đợi chúng ta thăm hỏi ông ta xong, bước vào phố Wall rồi lại dẫn nó đi.”
“Không được, em nhất định phải dẫn nó đi gặp nhân vật nổi tiếng như Lâm Ân tiên sinh, gặp nhiều nó mới có thể học được nhiều hơn.”
Sau đó, Ôn Hủ Hủ đi đến bên cầu thang, gọi lên trên: “Ôn Cận, dậy đi, ăn sáng xong chúng ta sẽ đi.”
Kiều Thời Khiêm: “….”
Cổ họng nghẹn lại, miếng bánh mì nướng suýt nữa bị mắc kẹt ở đó.
Thật là khó đề phòng!
Thế là cuối cùng, vẫn là ba người cùng nhau ra khỏi nhà.
Mà lần này có thể là vì lần đầu tiên đi gặp một nhân vật lớn, cho nên Ôn Cận vừa bước vào xã hội tỏ ra rất lo lắng và căng thẳng, trong suốt quãng đường đều kề sát chị mình.
“Đừng sợ, chuyện này sẽ luôn có lần đầu tiên, em đã lựa chọn ra ngoài cùng chị vậy thì mạnh dạn lên, nhé?”
“Vâng.”
Giọng nói của chàng trai cố gắng giữ bình tĩnh thực ra rất hay, cậu giống như một người đàn ông trưởng thành, trong nhút nhát có một chút từ tính, giống như cát mát chảy chậm.
Kiều Thời Khiêm đang lái xe ở phía trước, nhìn cảnh này anh ta rất ghen tị.
Nhưng, anh ta không làm sao được!
Chẳng mấy chốc ba người đã đến nhà của Lâm n, một nhân vật nổi tiếng của giới tài chính ở phố Wall.
Đó thật sự là một trang viên xa xỉ gấp mấy lần biệt thự của Lôi Mông, mái vòm khổng lồ kiểu châu u, hành lang chạm trổ hoa hồng vàng và bên trong trang viên còn trồng đầy cây ngô đồng Pháp.
Ôn Hủ Hủ đã nghĩ rất nhiều về xuất thân của nhân vật nổi tiếng này, nhưng cô đã tròn mắt khi nhìn thấy khắp nơi đều sang trọng như thế này.
“Xin chào, chúng tôi đến thăm Lâm Ân tiên sinh.”
Đến nơi này, Kiều Thời Khiêm cũng trở nên rất cung kính, đưa danh thiếp và vật tín trước đây Lâm Ân đưa cho mình ra, anh ta nhìn bảo vệ nơi này đưa nó vào.
Ôn Hủ Hủ đứng bên cạnh thấy vậy bỗng nhiên có chút nghi ngờ.
“Thời Khiêm sao anh biết vị Lâm Ân tiên sinh này vậy, không phải anh là luật sư sao?”
“Hả?” Đang chờ đợi, vẻ mặt của Kiều Thời Khiêm hơi dừng lại, “Anh sao? Đúng, anh là luật sư nên vì thế mới biết ông ta.”
“Cái gì?”
“Không hiểu phải không? Để anh nói cụ thể cho em nghe, trước đây có một người bạn mời anh làm luật sư để kiện một vụ án tài chính, sau bởi vì vụ kiện đó mà danh tiếng của anh tăng lên một chút, sau đó mới có may mắn quen biết vị Lâm Ân tiên sinh này.”
Kiều Thời Khiêm đã lấy lại vẻ tự nhiên, nói hùng hồn giống như đang kể một câu chuyện một câu chuyện đơn giản nhất.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ đã hiểu.
Quả thực có rất nhiều vụ kiện về đầu cơ tài chính.
Đợi khoảng chừng mười phút, cuối cùng người bảo vệ đưa tấm thẻ vào mới đi ra: “Được rồi, các người vào đi, bây giờ Lâm n đang đợi các người trong vườn hoa.”
“Vâng, cảm ơn.”
Kiều Thời Khiêm lập tức cảm ơn vô cùng.
Sau đó, anh ta dẫn Ôn Hủ Hủ và Ôn Cận cùng đi vào.
Nhưng sau khi bước vào, sự xa hoa trong trang viên này lại khiến người ta không thể nào hình dung được, Ôn Hủ Hủ phát hiện ra rằng ngay cả những viên đá cuội rải dưới chân dường như cùng không phải là viên đá bình thường.
Long lanh trong suốt như thủy tinh.
Thật giàu có!
Cho nên, thật sự phải đầu cơ vào tài chính.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, Ôn Hủ Hủ càng thêm kiên định với con đường mình sẽ đi trong tương lai.
Đi khoảng mười phút, cuối cùng nhìn thấy phía trước hình như là một vườn hoa, Ôn Hủ Hủ mừng rõ, đang định bước nhanh đến thì lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiếng chó sủa: “Gâu gâu……”
Có chó?
Ôn Hủ Hủ giật mình.
Cô vô thức nhìn sang, không ngờ một bóng đen từ bên trong đã lao ra nhanh như chớp.
Chương 292: Thiếu niên này rất khác thường
“Cẩn thận…” Kiều Thời Khiêm ở phía trước nhìn thấy lập tức quay lại muốn cứu Ôn Hủ Hủ.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay đã nắm lấy Ôn Hủ Hủ, người đó kéo cô tránh đi với tốc độ rất nhanh, một giây sau đá thật mạnh vào con chó đó!
“Gâu…”
Con chó bị đá lập tức ngã xuống đất và kêu lên thảm thiết.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Kễ cả Kiều Thời Khiêm, lúc này cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, rất lâu cũng không có bất cứ động tĩnh nào.
Chàng trai trông có vẻ ốm yếu ấy lại có khả năng như thế này?
“Chị…”
Có thể Ôn Cận cũng đã nhận ra mình sai, nên sau khi đá con chó xong cậu lập tức buông tay chị gái ra, rụt rè cúi đầu xuống ở bên cạnh chị mình.
Rất giống một đứa trẻ đã làm điều sai trái.
Ôn Hủ Hủ nuốt nước miếng.
Mặc dù cô cảm thấy có hơi không đúng, nhưng để bảo vệ người nhà cô vẫn lựa chọn bảo vệ đứa em họ này.
“Không sao, chị không sao, đừng sợ.” Cô chủ động nắm lấy cánh tay còn đang run rẩy của cậu, vỗ nhẹ tỏ ý an ủi.
Lúc này trái tim của Ôn Cận mới nhẹ nhõm.
Cậu cúi đầu, rụt rè nhìn con chó bị mình đã nằm ở dưới đất kia, bắt đầu giải thích: “Lúc nhỏ trong nhà có rất nhiều chó, thường xuyên… cắn người cho nên em đã quen như thế.”
Nghe thấy vậy đôi mắt Ôn Hủ Hủ sáng lên, tất cả những nghi ngờ hoàn toàn biến mất.
“Đúng, em nói đúng, chị cũng quên nhà ở quê là ở nông thôn và ở đó nuôi rất nhiều chó, Thời Khiêm xin lỗi anh, vừa rồi Tiểu Cận không khống chế được nên mới đã con chó này, sẽ không sao chứ?”
Kiều Thời Khiêm: “…”
Lời đã nói đến mức này rồi anh ta còn có thể nói gì đây?
Nhưng, thằng nhóc này nói từ nhỏ cậu đã sống ở nông thôn vì vậy mới đánh chó nhanh như vậy, nên anh ta cũng hơi tin.
Cảnh tượng vừa rồi, mặc dù động tác của anh ta cũng nhanh nhưng lại không có cách thức gì, vừa nhìn thì biết chỉ có những người thật sự làm chuyện này nhiều lần mới sẽ có phản ứng như vậy.
Cuối cùng Kiều Thời Khiêm cũng không để trong lòng chuyện này.
Nhưng sau khi anh ta gặp được người tên là Lâm Ân kia ở trong vườn hoa, lại chủ động tặng một món quà giá trị xem như là đền bù cho con chó kia.
“Lâm Ân tiên sinh, thật xin lỗi khi vừa đến đã gây ra phiền phức cho ông, nếu ông không để ý tôi sẵn sàng cung cấp hai năm trợ giúp pháp lý miễn phí cho Lâm tiên sinh.”
“Có chuyện tốt như vậy?”
Người đàn ông có dòng máu lai ngồi trong vừa hoa đang tán tỉnh một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi, sau khi nghe thấy lời Kiều Thời Khiêm nói quả nhiên tâm trạng rất tốt.
Ôn Hủ Hủ im lặng quan sát ở bên cạnh.
Thực ra cô không thích người này lắm, đã không thích ngay từ cái nhìn đầu tiên trong lần gặp mặt trước.
Ông ta là nhân vật nổi tiếng của giới tài chính ở phố Wall, nhưng mặt mũi ông ta không hề có hơi thở của một doanh nhân, trái lại đeo một sợi dây chuyền vàng to thô. Trên người có những hình xăm rất đáng sợ, nhìn thoáng qua đã thấy sát khí nặng nề không giống như là người dẫn đầu của giới tài chính.
Ngược lại giống như một ông trùm xã hội đen của nơi này!
''Cô Nancy, cô đến rồi, tôi đợi mãi, cuối cùng cô cũng đến.''
Lâm Ân đang nói chuyện với Kiều Thời Khiêm, vừa thấy Ôn Hủ Hủ đã quay người lại nhìn cô.
Ông ta thấy cô gái này chỉ yên lặng đứng đó, khí chất ôn hòa, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn như sứ trắng tốt nhất, ánh mắt ông ta càng sáng hơn.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì không khỏi kinh tởm.
''Lâm Ân tiên sinh quá lời rồi, tôi mới phải chờ đợi để gặp ngài chứ, tôi còn phải đi theo ngài kiếm miếng ăn đây.''
''Chuyện này cũng dễ bàn thôi, cô Nancy cũng không phải người ngoài, nếu cô là bạn của Thời Khiêm thì cũng là bạn của tôi, đến đến đến, chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước.''
Nói xong người đàn ông háo sắc này còn đưa tay muốn ôm lấy Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Lần này động tác của Kiều Thời Khiêm còn nhanh hơn, trước giây phút Ôn Hủ Hủ sắp bị đụng vào, anh ta đã im lặng ngăn trước mặt cô.
''Lời này của Lâm n tiên sinh không tệ chút nào, Nancy, em đi lấy lá trà đi, chúng ta sẽ chuẩn bị một bình trà thật ngon cho Lâm n tiên sinh, sáng nay chúng ta tâm sự với nhau thật tốt.''
''Được.''
Ôn Hủ Hủ vô cùng cảm kích, cô lập tức quay người đi đến chỗ Ôn Cận đang cầm túi quà để lấy lá trà.
Lúc này Ôn Cận vô cùng ngoan ngoãn, cậu nhìn chị gái đi tới thì vô cùng thông minh mở túi quà ra trước: ''Chị, ông ta chính là Lâm Ân tiên sinh sao?''
"Ừm, em không nên lại gần, ở đây theo dõi là được, rõ chưa?''
''Vâng.''
Ôn Cận nghe lời chị gái dặn, vô cùng nghe lời đồng ý.
Lúc này Ôn Hủ Hủ mới cầm lá trà đi.
Vì có Kiều Thời Khiêm làm đầu mối nên lần này Lâm Ân vẫn khá hào sảng đồng ý cho Ôn Hủ Hủ cơ hội. Nhưng vì muốn kiểm chứng xem cô có thật sự có năng lực không, ông ta đưa ra một điều kiện.
''Tôi đã nghe qua chuyện cô hợp tác với gia tộc Lôi Mông, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, Lâm Ân tôi khi muốn hợp tác với một người đều phải xác định tính chân thật. Cho nên, nếu như cô Nancy không ngại thì có thể biểu diễn trực tiếp một lần không?''
''Ý của ngài là?''
''Bây giờ vừa bắt đầu phiên giao dịch thị trường chứng khoán năm sau, tôi đã chú ý đến cổ phiếu Hoắc thị mới thu mua đang tăng lên, nếu như lúc này cô Nancy có thể khiến nó hạ xuống thì tôi tuyệt đối tin tưởng năng lực của cô!''
Chương 293: Cầm một tỷ chơi với cô
Ôn Hủ Hủ tuyệt đối không ngờ rằng con cá sấu trong giới tài chính này, vì để khảo nghiệm cô mà đã đưa ra một điều kiện hà khắc như vậy.
Vậy mà ông ta lại muốn cô động vào tập đoàn Hoắc thị?
Ông ta bị điên rồi!
Chưa nói đến chuyện cô sẽ không thể rung chuyển được với thực lực của tập đoàn Hoắc thị. Cho dù cô thật sự động, dựa vào quan hệ căng thẳng bây giờ của cô và người đàn ông kia, nói không chừng anh sẽ giết cô cũng nên.
Ôn Hủ Hủ giận đến mức khớp xương ngón tay trắng bệch.
Kiều Thời Khiêm thấy vậy thì vội vàng hòa giải giúp cô: ''Lâm Ân tiên sinh, chuyện này... Đề bài có phải khó khăn quá rồi không? Tập đoàn Hoắc thị cũng không phải là công ty nhỏ, đó là tập đoàn lớn xuyên quốc gia.''
''Đúng vậy, cũng vì thế nên tôi mới muốn dùng cách này để thử cô ấy, cô Nancy, cô biết phát súng đầu tiên của tôi trong giới tài chính là gì không?''
''Là gì?''
''Chính là khai đao với Hoắc thị, trận chiến kia tôi lời được 2 tỷ!''
Người đàn ông trung niên dữ tợn dựng hai ngón tay lên, bắt đầu khoe khoang với Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ vô cùng kinh ngạc.
Vậy mà Hoắc thị lại từng ngã xuống trước ông ta? Là chuyện lúc nào? Có phải lúc người đàn ông kia nắm quyền không?
Nghe nói lúc đó hắn bồn bề là địch, trong công ty có rất nhiều cổ đông già không phục, sau đó hắn liên tục gặp khó khăn trong công ty, có phải là lúc đó lão già này cũng đâm hắn một dao không?
Ôn Hủ Hủ đột nhiên rất phẫn nộ.
Mặc dù cô luôn miệng nói với với tên đàn ông chó kia mình đã không còn bất cứ quan hệ gì với Hoắc gia, nhưng khi nghe được câu chuyện này cô vẫn không thể cười trên nỗi đau của người khác được.
Ngược lại cô còn rất tức giận.
Ông ta dựa vào đâu mà bắt nạt hắn?
Ôn Hủ Hủ ngồi xuống, mở laptop đã được chuẩn bị sẵn trên bàn: ''Lâm Ân tiên sinh, có phải tôi chỉ cần để cổ phiếu kia hạ giá là được rồi không?''
''Đúng vậy.''
''Vậy nếu tôi làm không cẩn thận bị cục quản lí ngân hàng tra ra thì sao? Tôi nghe nói hệ thống phòng thủ của tập đoàn Hoắc thị rất mạnh, nếu như chúng ta vi phạm quy định thì rất dễ bị họ bắt được.''
Ôn Hủ Hủ tốt bụng nhắc nhở một câu.
Nhưng Lâm Ân này đã phách lối thành quen, ông ta xem thường nói: ''Không sao, cô cứ yên tâm làm đi, chỉ cần thực hiện trong hệ thống này của tôi thì không ai có thể tra được.''
Ôn Hủ Hủ nghe xong thật sự bắt đầu ra tay.
Xác suất để cổ phiếu mới thu mua của một công ty lớn xuyên quốc gia ngã giá rất nhỏ.
Vì khi những người chơi cổ phiếu mua vào, bình thường đều sẽ quyết định mắt xích tài chính phía sau cổ phiếu, mà tập đoàn Hoắc thị được xếp vào hàng tập đoàn đứng đầu thế giới, không thể nghi ngờ gì chính là điểm sáng nhất.
Hơn nữa bản thân công ty cũng sẽ thúc đẩy cổ phiếu.
Cho nên Ôn Hủ Hủ muốn nó ngã giá là chuyện rất khó.
Nhưng khó không có nghĩa là không có cơ hội, Ôn Hủ Hủ bắt đầu vào một tài khoản không gian trong hệ thống, một phút sau, một số tiền lớn không biết đến từ đâu đột nhiên đổ vào tài khoản này.
Mà cùng lúc đó, tại trụ sở chính của tập đoàn Hoắc thị tại thành phố A, còi báo động của bộ phận chứng khoán đột nhiên rung lên!
''Trợ lí Lâm, không xong rồi, thị trường chứng khoán của công ty không ổn định, tổng giám đốc vẫn chưa về sao? Khẩn cấp!''
''Cái gì?'' Lâm Tử Dương đang chôn đầu xử lí một đống tài liệu trong văn phòng tổng giám đốc nhận được cú điện thoại này thì lập tức ngẩng đầu lên.
''Cái gì không ổn định?''
''Chính là cổ phiếu mà chúng ta mới thu mua của nhà kia, đột nhiên lại bị bán tháo số lượng lớn một cách khó hiểu, chuyện này rất bất thường, nếu tiếp tục như vậy cổ phiếu sẽ bị ngã giá!''
''Cmn!''
Lâm Tử Dương lập tức cúp điện thoại rồi mở máy tính ra.
Kết quả đúng là như vậy, sau khi anh ta mới lên đã lập tức thấy cổ phiếu mới thu mua ở công ty kia lúc đầu đang tăng trưởng mà bây giờ lại bắt đầu ngã giá.
Mẹ của con ơi!
Lâm Tử Dương luống cuống, anh ta lập tức cầm điện thoại lên gọi.
''Ong... Ong... Ong...''
Khoảng mười mấy giây đầu bên kia mới có người nghe máy, giọng nói mệt mỏi miễn cưỡng vang lên, cũng may là vẫn còn rảnh rỗi.
''Chuyện gì?''
''Tổng giám đốc, mấy ngày này ngài đang làm gì vậy? Công ty xảy ra chuyện lớn, cổ phiếu mới thu mua bị người nào đó bán tháo số lượng lớn, nếu tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị ngã giá.''
Lâm Tử Dương nghe được giọng nói bên kia thì thiếu chút nữa òa khóc.
Nhưng người bên kia điện thoại lại không sốt ruột chút nào.
Sau khi nhận được tin này, cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Tử Dương không mà dường như hắn rất vui vẻ.
''Vậy để nó ngã đi.''
''Ngài nói cái gì?" Lâm Tử Dương cho rằng mình nghe nhầm: ''Để nó ngã? Tổng giám đốc, có phải ngài nghe nhầm rồi không? Đó là cổ phiếu công ty chúng ta, ngài để nó ngã giá?''
''Không nghe lầm, cậu thông báo cho bộ phận chứng khoán một tiếng, không cần quản chuyện này, nó muốn ngã thì để nó ngã, ngã xong rồi điều tra sau.''
''...''
Tổng giám đốc chắc chắn bị điên rồi.
Không đơn giản là bị điên bình thường, mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng hắn đâu, bây giờ ngay cả đầu óc cũng có vấn đề rồi, cổ phiếu nhà mình hạ giá mà còn mặc kệ.
Lâm Tử Dương hồn bay phách lạc cúp điện thoại, rất lâu sau đó anh ta mới báo cho bộ phận chứng khoán mặc kệ chuyện này.
Hai tiếng sau, tại nhà Lâm Ân trên phố Wall ở nước Mỹ, hai người Kiều Thời Khiêm và Lâm Ân đều trợn mắt há mồm nhìn cổ phiếu mà tập đoàn Hoắc thị mới thu mua thật sự ngã giá.
Nếu không phải Lâm Ân lo chuyện này bị làm lớn, kịp thời để Ôn Hủ Hủ dừng lại thì cổ phiếu này gần như có thể bị chạm đáy.
Chương 294: Hắn lại xuất hiện trong phòng của cô
Mẹ nó, quá trâu bò rồi!
Lâm Ân kích động nhảy lên: ''Cô Nancy, cô đúng là khiến tôi thay đổi cách nhìn, bây giờ tôi không thể không thừa nhận năng lực của cô, cô biết hôm nay họ tổn thất bao nhiêu không?''
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh cười: ''Dựa vào giá cổ phiếu của họ thì chắc cũng phải bốc hơi mấy tỉ nhỉ?''
''Đúng vậy, tròn một tỷ! Cô Nancy, cô thật quá lợi hại, so với tôi năm đó còn lợi hại hơn, một nhân tài như cô tôi nhất định phải có được!''
Tiền không chính đáng chảy vào tài khoản con cá sấu tài chính này cũng coi như đúng chỗ, Ôn Hủ Hủ thành công tiến vào vòng tài chính của bọn họ.
Ôn Hủ Hủ nghe xong thì thở dài nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng thành công.
Sau đó cô chính thức được mời đến biệt thự trang trang viên này, tiếp đó người đàn ông Lâm Ân này đã tổ chức một bữa tiệc hoan nghênh cô vô cùng long trọng.
Trong bữa tiệc, ông ta còn mới rất nhiều người hợp tác với mình đến.
Đương nhiên cũng chính là những người trong giới tài chính có thể thật sự điều khiển thị trường, có khoảng mười mấy người ngồi trong phòng khách.
''Chị, chị sao vậy? Sao chị lại không vui?''
Lúc đang ăn uống linh đình, Ôn Hủ Hủ cầm ly rượu cụng ly với mấy người này, giao lưu vài câu, đúng lúc này Ôn Cận đi tới, quan tâm hỏi cô một câu.
Lúc này Ôn Hủ Hủ mới nhíu mày: ''Chị đang chờ tin.''
''Tin gì?''
''Tin của Hoắc thị bên kia, vừa rồi chị khiến Hoắc thị tổn thất một tỷ, sao đến giờ họ còn chưa có động tĩnh?''
Ôn Cận lập tức ngẩn người: ''Chị đang hi vọng họ có hành động gì sao? Nhưng họ làm chuyện gì thì cũng không có lợi cho chúng ta, một khi cục quản lí ngân hàng biết được sẽ tìm đến, Lâm Ân này chắc chắn sẽ bị phạt gấp đôi, còn có thể sẽ ngồi tù, đến lúc đó chúng ta làm sao bây giờ?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Trong lòng cô đột nhiên trở nên rối loạn, cô không biết nên nói gì.
Ôn Cận nói đúng là sự thật, nếu Lâm Ân sụp đổ thì họ cũng không có chỗ gì tốt.
Cho nên vì sao cô lại có những suy nghĩ kia chứ?
Chẳng lẽ đến lúc này cô vẫn chưa từ bỏ được người đàn ông kia sao?
Không, sẽ không!
Cô bị thương chưa đủ nhiều sao? Trả giá như vậy còn chưa đủ sao? Một tỉ thì tính là gì? Cho dù hắn có phá sản, có chết trong đó thì cô cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một cái.
Ôn Hủ Hủ lập tức bình tĩnh lại.
Sau đó Kiều Thời Khiêm lại đến, anh ta muốn dẫn cô đến làm quen với những người khác, cô cầm ly rượu đi theo anh ta.
Ôn Cận yên lặng nhìn theo.
Ai cũng không phát hiện ra, lúc người phụ nữ xoay người đi, ánh mắt của thiếu niên ngây ngô xấu hổ bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh. Cậu chăm chú nhìn theo người phụ nữ, đôi mắt đen như bảo thạch hơi chớp, bên trong là sự lạnh lùng như tuyết.
Tuy chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng lại vô cùng rõ ràng.
*
Đêm đó Ôn Hủ Hủ uống say khướt được mang về nhà, lúc cô vào phòng, cũng không biết là có phải ban ngày làm chuyện xấu không mà cô lại thấy chủ nợ của mình đang vắt chéo chân ngồi trong phòng mình.
Mẹ ơi!
Cô bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất.
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
Cô đưa tay sờ trán, sờ được mồ hôi lạnh đầy trán thì nói với bản thân đây chỉ là ảo giác của cô, nhất định cô uống nhiều quá nên giờ mới hoa mắt.
Nhưng lúc cô đang tính bò dậy thì lại thấy một đôi giày da nam đang đi về phía mình.
''Đêm nay chơi vui lắm sao?''
''Hả?''
''Kiếm lời một tỷ, có phải tâm trạng rất tốt không?''
Người đàn ông to cao như tháp sắt đứng thẳng nhìn xuống, bóng dáng cao lớn kia gần như che kín Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên đất.
Vô cùng dọa người.
Ôn Hủ Hủ lập tức rụt người lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì uống rượu cũng trắng bệch: ''Tôi... Tôi không cố ý, tôi phải đi vào giới đó, tôi không còn cách khác nữa rồi.''
''Sau đó thì sao?''
''Sau đó... Sau đó...''
Ôn Hủ Hủ vừa định nói gì đó thì người đàn ông này đột nhiên kéo cô đứng dậy, cứ như vậy nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực mình.
''...''
''Nói đi, sao lại không nói tiếp? Sau đó thế nào?''
Người đàn ông cuối cùng cũng kéo được cô vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần, giữa hai người chỉ cách nhau hơi thở nóng rực của hắn, khí thế mạnh đến mức có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Đầu Ôn Hủ Hủ càng trống rỗng hơn.
Cô như nai con bị giữ chặt trong lòng người đàn ông này, ảnh hưởng của cồn và hơi thở nóng kinh người của ai kia khiến cô mất đi lí trí thường ngày.
''Sau đó... Sau đó chờ anh đến bắt đó, sao anh không đến?''
''Chờ anh đến bắt?''
''Đúng vậy, tôi báo thù cho anh nha, ông ta bắt nạt anh, tôi bắt ông ta trả lại!''
Cô thật sự say rồi nên mới vung nắm đấm nhỏ của mình nói muốn giúp hắn báo thù trước mặt con sói già này. Đôi mắt cô lúc này cũng tràn ngập sự ngây thơ trong sáng.
Không có chút sắc bén lạnh lùng lúc cô tỉnh táo.
Trái tim Hoắc Tư Tước mềm nhũn.
Hắn không quan tâm những chuyện khác, sau khi kéo cô vào lòng, từng nụ hôn nối tiếp nhau liên tục rơi xuống...
Chương 295: Ừ, giường của chị tôi tối qua rung cả đêm
Hắn thật sự không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào.
Nếu như nói về thái độ của hắn đối với người phụ nữ này thì chính là cô đã ngoan cố xâm nhập vào hắn gần hai mươi năm, cuối cùng khiến hắn hiểu được, thật ra cô đã cắm rễ trong lòng anh từ lâu.
Vậy nên, đến lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm thấy hối hận.
Cuối cùng hắn cũng cảm thấy áy náy với cô, đã nhiều năm như vậy cô tự tiện cũng được, không được cho phép cũng được, cứ như vậy mạnh mẽ xông vào cuộc sống của hắn.
Hắn phải thừa nhận, hắn đã khiến cô phải trả giá rất lớn.
Mà đồ ngốc này, cho dù đến bây giờ bị ba con bọn họ làm tổn thương thương tích đầy mình nhưng cô vẫn theo bảo vệ họ theo bản năng.
Hoắc Tư Tước mạnh mẽ hôn Ôn Hủ Hủ.
Cả đêm hắn đều vô cùng dịu dàng, cho dù hắn không thể khống chế được mà muốn yêu thương cô thật mãnh liệt, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn cho cô sự dịu dàng chưa từng có.
Đương nhiên ngoại trừ số lần.
*
Hôm sau.
Kiều Thời Khiêm dậy rất sớm.
Hôm qua, sau khi giải quyết xong chuyện ở chỗ Lâm Ân, Ôn Hủ Hủ có thể trực tiếp đến bên kia làm việc, như vậy thì thời gian ở chung của anh ta và cô sẽ không còn.
Cho nên anh ta quyết định trì hoãn một ngày, mang cô ra ngoài đi chơi trước rồi nói tiếp.
Nhưng sau khi anh ta đến lại phát hiện cửa phòng Ôn Hủ Hủ đóng chặt, Ôn Cận đứng ngoài không biết đang làm gì.
''Ôn Cận, sao cậu lại ở đây? Chị cậu sao rồi?''
''...Không sao.''
Ôn Cận quay lại, thấy anh ta thì vẻ mặt có chút lạnh nhạt.
Nhưng điều khiến người khác cảm thấy kì lạ là dưới mắt cậu là hai quầng thâm mắt rất đậm, giống như tối qua cả đêm cậu không ngủ vậy, lúc Kiều Thời Khiêm qua còn thấy cậu đang ngáp.
Cậu đã làm gì vậy?
Kiều Thời Khiêm càng nghi ngờ hơn, anh ta đưa tay định mở cửa phòng Ôn Hủ Hủ.
Lúc này Ôn Cận ngăn anh ta lại: ''Anh đừng vào, tối hôm qua chị tôi ồn ào cả đêm.''
Ồn ào?
Vẻ mặt Kiều Thời Khiêm lập tức thay đổi: ''Ồn ào cái gì? Chị cậu làm sao?''
Ôn Cận lại ngáp thêm một cái: ''Tôi không biết, bên trong không ngừng có tiếng động, còn có cả tiếng giường rung nữa, à, có lẽ chị tôi lạ giường nên quay qua quay lại không ngủ được.''
Ôn Cận đúng là một đứa nhỏ ngây thơ, cậu chắc chắn chị gái mình cựa quậy cả đêm là vì lạ giường.
Kiều Thời Khiêm nghe xong thì mặt lập tức tái đi!
Lạ giường?
Sao có thể? Buổi tối hôm trước còn ngủ được sao bây giờ lại lạ giường?
Còn nữa, lại còn là tiếng giường rung...
Trong đầu Kiều Thời Khiêm lập tức nhảy ra một cảnh tượng, sắc mặt anh ta lập tức vừa đỏ vừa trắng, hận không thể lập tức đá văng cánh cửa này rồi bắt người bên trong ra.
Hoắc Tư Tước!
Lá gan của hắn cũng lớn thật, dám chạy đến chỗ này làm loạn!
''Anh Kiều? Anh Kiều, anh không sao chứ? Sao sắc mặt của anh kém vậy? Anh có cần tôi dìu anh đi nghỉ ngơi không?''
''Không cần!''
Kiều Thời Khiêm lập tức từ chối.
Vẻ mặt anh ta như nuốt trúng ruồi, nhìn lướt qua cánh cửa sau đó mặt xanh mày xám rời đi.
Ôn Cận yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, mãi cho đến khi không còn thấy nữa cậu mới ngáp một cái, sau đó đi về căn phòng bên cạnh của mình đi ngủ.
Mãi đến hai giờ chiều, hai chị em này mới trước sau tỉnh dậy.
''A...''
Lúc dậy, toàn thân Ôn Hủ Hủ đau nhức như tan thành từng mảnh, thiếu chút nữa cô đã ngã ngược về giường.
Trời ơi, cô làm sao vậy?
Tối hôm qua cô say quá, hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đến khi cô cúi đầu mới phát hiện dấu đỏ dày đặc trên người, nơi nào đó cũng vô cùng đau, lúc này trong đầu cô mới xuất hiện một số kí ức vụn vặt của tối hôm qua.
Cô lập tức bùng nổ!
''A! Hoắc Tư Tước cái đồ khốn nhà anh!''
''Chị? Chị sao vậy? Chị dậy rồi sao?''
Đúng lúc này Ôn Cận đã thức dậy đứng bên ngoài gõ cửa phòng cô.
Ôn Hủ Hủ nghe xong chỉ có thể nhanh chóng bịt chặt miệng, sau đó khó khăn đi đến nhà vệ sinh.
Mấy phút sau, lúc mở cửa ra, vẻ mặt cô đã khôi phục như ngày thường.
''Tiểu Cận, sao vậy?''
''Chị, Lâm Ân tiên sinh kia gọi điện thoại đến đây, muốn chúng ta bây giờ qua chỗ ông ta một chuyến, nói có một cơ hội rất tốt, nếu chúng ta muốn kiếm tiền thì lập tức đến.''
Ôn Cận đứng trước cửa sau khi ngủ đủ giấc thì tinh thần vô cùng sảng khoái.
Cậu đeo một chiếc kính đen, mái tóc đen ngắn đội một chiếc mũ len nhạt màu, đưa mắt nhìn khuôn mặt đẹp như vẽ của thiếu niên, vừa ngây ngô vừa tràn đầy sức sống, người khác nhìn chỉ có thể cảm thán.
Tuổi trẻ thật tốt.
Ôn Hủ Hủ gãi đầu một cái: ''Được, chị đi thay quần áo, đúng rồi, anh Kiều đâu?''
Ôn Cận nhìn xuống dưới sàn nhà: ''Không biết, sáng nay anh ta đến tìm chị, em nói chị vẫn còn ngủ, sau đó anh ta ra ngoài đến giờ vẫn chưa về.''
Sớm như vậy đã tìm cô?
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi: ''Thật sao? Vậy em có nói gì không?''
Ôn Cận khó hiểu: ''Không nói gì nha, chỉ nói chị uống say quá nên giờ vẫn ngủ, sao vậy? Chị, chị muốn em nói gì sao?''
''Không, không có, cái gì em cũng không cần nói, được rồi, bây giờ chị đi thay quần áo!''
Sau đó người phụ nữ này đóng cửa phòng một cái ''rầm''.
Để lại Ôn Cận đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm cánh cửa này, khóe mắt cậu hơi căng ra, một lúc lâu sau, cậu cũng xoay người về phòng thay quần áo.
Lúc cậu cởi quần áo ra, điện thoại di động đang để trên bàn đột nhiên sáng lên, một tin nhắn vừa được gửi đến.
Lâm Tử Dương: [Tổng giám đốc, ngài còn không về thì công ty sẽ bị mấy cổ đông già kia hủy mất!]
Ôn Cận rất hiểu chuyện, sau khi nhìn thấy anh Kiều luôn giúp đỡ họ đứng im ở đó không nhúc nhích, lập tức chạy từ trên lầu xuống.
Muốn xách vali lên giúp anh ta.
Kiều Thời Khiêm liếm răng hàm, cuối cùng vẫn đè xuống ngọn lửa này.
“Không sao, tự anh xách được rồi. Tiểu Cận, ngày mai anh muốn đi cùng chị em đến nhà Lâm Ân tiên sinh, em ở lại đây nghỉ ngơi có được không?”
“Vâng, anh Kiều vậy phiền anh chăm sóc chị em.”
Nghe thấy sắp xếp này, Ôn Cận rất ngoan ngoãn đồng ý.
Lúc này Kiều Thời Khiêm mới nở nụ cười hài lòng, sau đó xách vali đi thẳng lên lầu.
Anh ta thật sự sợ thằng nhóc này sẽ đi theo cùng, Lâm Ân kia cũng không phải là người bình thường, có nhiều người đến như vậy chắc chắn không vui.
Hơn nữa, còn có một điểm quan trọng nhất là anh ta muốn ở riêng với cô gái đó, lâu như vậy khó khăn lắm mới có một cơ hội làm sao anh ta có thể từ bỏ?
Đêm đó, cả ba người đều mất ngủ.
Ngày hôm sau.
Quả nhiên, Kiều Thời Khiêm nhìn thấy Ôn Hủ Hủ đã dậy từ rất sớm, cô đang bận rộn bữa sáng với nữ chủ nhân của nơi này ở dưới lầu, chung sống rất hòa hợp.
“Nancy, sớm vậy?”
Nhìn thấy cảnh này, tâm trạng của Kiều Thời Khiêm rất vui vẻ, đi xuống đi về phía bàn ăn.
Nhìn thấy là anh ta, Ôn Hủ Hủ cũng cười: “Đúng vậy, không phải hôm nay phải đi thăm Lâm Ân tiên sinh sao nên em dậy sớm, anh đánh răng rửa mặt chưa? Mau đến ăn sáng đi.”
“Xong rồi, đến ngay.” Trong mắt Kiều Thời Khiêm đầy ý cười sâu xa, sau khi đi tới anh ta kéo ghế ra ngồi xuống.
Cho rằng cô gái này cũng sẽ ngồi ăn cùng, lúc này cô lại đột ngột đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, hơi sốt ruột nhìn lên lầu.
“Sao Ôn Cận còn chưa xuống? Đã mấy giờ rồi?”
“Hả?”
Sắc mặt Kiều Thời Khiêm lập tức thay đổi, “Có phải còn đang ngủ nướng không? Hay là hôm nay chúng ta đừng gọi thằng bé, trước đến nhà Lâm Ân tiên sinh xem thế nào. Đợi chúng ta thăm hỏi ông ta xong, bước vào phố Wall rồi lại dẫn nó đi.”
“Không được, em nhất định phải dẫn nó đi gặp nhân vật nổi tiếng như Lâm Ân tiên sinh, gặp nhiều nó mới có thể học được nhiều hơn.”
Sau đó, Ôn Hủ Hủ đi đến bên cầu thang, gọi lên trên: “Ôn Cận, dậy đi, ăn sáng xong chúng ta sẽ đi.”
Kiều Thời Khiêm: “….”
Cổ họng nghẹn lại, miếng bánh mì nướng suýt nữa bị mắc kẹt ở đó.
Thật là khó đề phòng!
Thế là cuối cùng, vẫn là ba người cùng nhau ra khỏi nhà.
Mà lần này có thể là vì lần đầu tiên đi gặp một nhân vật lớn, cho nên Ôn Cận vừa bước vào xã hội tỏ ra rất lo lắng và căng thẳng, trong suốt quãng đường đều kề sát chị mình.
“Đừng sợ, chuyện này sẽ luôn có lần đầu tiên, em đã lựa chọn ra ngoài cùng chị vậy thì mạnh dạn lên, nhé?”
“Vâng.”
Giọng nói của chàng trai cố gắng giữ bình tĩnh thực ra rất hay, cậu giống như một người đàn ông trưởng thành, trong nhút nhát có một chút từ tính, giống như cát mát chảy chậm.
Kiều Thời Khiêm đang lái xe ở phía trước, nhìn cảnh này anh ta rất ghen tị.
Nhưng, anh ta không làm sao được!
Chẳng mấy chốc ba người đã đến nhà của Lâm n, một nhân vật nổi tiếng của giới tài chính ở phố Wall.
Đó thật sự là một trang viên xa xỉ gấp mấy lần biệt thự của Lôi Mông, mái vòm khổng lồ kiểu châu u, hành lang chạm trổ hoa hồng vàng và bên trong trang viên còn trồng đầy cây ngô đồng Pháp.
Ôn Hủ Hủ đã nghĩ rất nhiều về xuất thân của nhân vật nổi tiếng này, nhưng cô đã tròn mắt khi nhìn thấy khắp nơi đều sang trọng như thế này.
“Xin chào, chúng tôi đến thăm Lâm Ân tiên sinh.”
Đến nơi này, Kiều Thời Khiêm cũng trở nên rất cung kính, đưa danh thiếp và vật tín trước đây Lâm Ân đưa cho mình ra, anh ta nhìn bảo vệ nơi này đưa nó vào.
Ôn Hủ Hủ đứng bên cạnh thấy vậy bỗng nhiên có chút nghi ngờ.
“Thời Khiêm sao anh biết vị Lâm Ân tiên sinh này vậy, không phải anh là luật sư sao?”
“Hả?” Đang chờ đợi, vẻ mặt của Kiều Thời Khiêm hơi dừng lại, “Anh sao? Đúng, anh là luật sư nên vì thế mới biết ông ta.”
“Cái gì?”
“Không hiểu phải không? Để anh nói cụ thể cho em nghe, trước đây có một người bạn mời anh làm luật sư để kiện một vụ án tài chính, sau bởi vì vụ kiện đó mà danh tiếng của anh tăng lên một chút, sau đó mới có may mắn quen biết vị Lâm Ân tiên sinh này.”
Kiều Thời Khiêm đã lấy lại vẻ tự nhiên, nói hùng hồn giống như đang kể một câu chuyện một câu chuyện đơn giản nhất.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ đã hiểu.
Quả thực có rất nhiều vụ kiện về đầu cơ tài chính.
Đợi khoảng chừng mười phút, cuối cùng người bảo vệ đưa tấm thẻ vào mới đi ra: “Được rồi, các người vào đi, bây giờ Lâm n đang đợi các người trong vườn hoa.”
“Vâng, cảm ơn.”
Kiều Thời Khiêm lập tức cảm ơn vô cùng.
Sau đó, anh ta dẫn Ôn Hủ Hủ và Ôn Cận cùng đi vào.
Nhưng sau khi bước vào, sự xa hoa trong trang viên này lại khiến người ta không thể nào hình dung được, Ôn Hủ Hủ phát hiện ra rằng ngay cả những viên đá cuội rải dưới chân dường như cùng không phải là viên đá bình thường.
Long lanh trong suốt như thủy tinh.
Thật giàu có!
Cho nên, thật sự phải đầu cơ vào tài chính.
Nhìn thấy tất cả những thứ này, Ôn Hủ Hủ càng thêm kiên định với con đường mình sẽ đi trong tương lai.
Đi khoảng mười phút, cuối cùng nhìn thấy phía trước hình như là một vườn hoa, Ôn Hủ Hủ mừng rõ, đang định bước nhanh đến thì lúc này bên tai đột nhiên vang lên tiếng chó sủa: “Gâu gâu……”
Có chó?
Ôn Hủ Hủ giật mình.
Cô vô thức nhìn sang, không ngờ một bóng đen từ bên trong đã lao ra nhanh như chớp.
Chương 292: Thiếu niên này rất khác thường
“Cẩn thận…” Kiều Thời Khiêm ở phía trước nhìn thấy lập tức quay lại muốn cứu Ôn Hủ Hủ.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay đã nắm lấy Ôn Hủ Hủ, người đó kéo cô tránh đi với tốc độ rất nhanh, một giây sau đá thật mạnh vào con chó đó!
“Gâu…”
Con chó bị đá lập tức ngã xuống đất và kêu lên thảm thiết.
Ôn Hủ Hủ ngẩn người.
Kễ cả Kiều Thời Khiêm, lúc này cũng ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, rất lâu cũng không có bất cứ động tĩnh nào.
Chàng trai trông có vẻ ốm yếu ấy lại có khả năng như thế này?
“Chị…”
Có thể Ôn Cận cũng đã nhận ra mình sai, nên sau khi đá con chó xong cậu lập tức buông tay chị gái ra, rụt rè cúi đầu xuống ở bên cạnh chị mình.
Rất giống một đứa trẻ đã làm điều sai trái.
Ôn Hủ Hủ nuốt nước miếng.
Mặc dù cô cảm thấy có hơi không đúng, nhưng để bảo vệ người nhà cô vẫn lựa chọn bảo vệ đứa em họ này.
“Không sao, chị không sao, đừng sợ.” Cô chủ động nắm lấy cánh tay còn đang run rẩy của cậu, vỗ nhẹ tỏ ý an ủi.
Lúc này trái tim của Ôn Cận mới nhẹ nhõm.
Cậu cúi đầu, rụt rè nhìn con chó bị mình đã nằm ở dưới đất kia, bắt đầu giải thích: “Lúc nhỏ trong nhà có rất nhiều chó, thường xuyên… cắn người cho nên em đã quen như thế.”
Nghe thấy vậy đôi mắt Ôn Hủ Hủ sáng lên, tất cả những nghi ngờ hoàn toàn biến mất.
“Đúng, em nói đúng, chị cũng quên nhà ở quê là ở nông thôn và ở đó nuôi rất nhiều chó, Thời Khiêm xin lỗi anh, vừa rồi Tiểu Cận không khống chế được nên mới đã con chó này, sẽ không sao chứ?”
Kiều Thời Khiêm: “…”
Lời đã nói đến mức này rồi anh ta còn có thể nói gì đây?
Nhưng, thằng nhóc này nói từ nhỏ cậu đã sống ở nông thôn vì vậy mới đánh chó nhanh như vậy, nên anh ta cũng hơi tin.
Cảnh tượng vừa rồi, mặc dù động tác của anh ta cũng nhanh nhưng lại không có cách thức gì, vừa nhìn thì biết chỉ có những người thật sự làm chuyện này nhiều lần mới sẽ có phản ứng như vậy.
Cuối cùng Kiều Thời Khiêm cũng không để trong lòng chuyện này.
Nhưng sau khi anh ta gặp được người tên là Lâm Ân kia ở trong vườn hoa, lại chủ động tặng một món quà giá trị xem như là đền bù cho con chó kia.
“Lâm Ân tiên sinh, thật xin lỗi khi vừa đến đã gây ra phiền phức cho ông, nếu ông không để ý tôi sẵn sàng cung cấp hai năm trợ giúp pháp lý miễn phí cho Lâm tiên sinh.”
“Có chuyện tốt như vậy?”
Người đàn ông có dòng máu lai ngồi trong vừa hoa đang tán tỉnh một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi, sau khi nghe thấy lời Kiều Thời Khiêm nói quả nhiên tâm trạng rất tốt.
Ôn Hủ Hủ im lặng quan sát ở bên cạnh.
Thực ra cô không thích người này lắm, đã không thích ngay từ cái nhìn đầu tiên trong lần gặp mặt trước.
Ông ta là nhân vật nổi tiếng của giới tài chính ở phố Wall, nhưng mặt mũi ông ta không hề có hơi thở của một doanh nhân, trái lại đeo một sợi dây chuyền vàng to thô. Trên người có những hình xăm rất đáng sợ, nhìn thoáng qua đã thấy sát khí nặng nề không giống như là người dẫn đầu của giới tài chính.
Ngược lại giống như một ông trùm xã hội đen của nơi này!
''Cô Nancy, cô đến rồi, tôi đợi mãi, cuối cùng cô cũng đến.''
Lâm Ân đang nói chuyện với Kiều Thời Khiêm, vừa thấy Ôn Hủ Hủ đã quay người lại nhìn cô.
Ông ta thấy cô gái này chỉ yên lặng đứng đó, khí chất ôn hòa, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn như sứ trắng tốt nhất, ánh mắt ông ta càng sáng hơn.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì không khỏi kinh tởm.
''Lâm Ân tiên sinh quá lời rồi, tôi mới phải chờ đợi để gặp ngài chứ, tôi còn phải đi theo ngài kiếm miếng ăn đây.''
''Chuyện này cũng dễ bàn thôi, cô Nancy cũng không phải người ngoài, nếu cô là bạn của Thời Khiêm thì cũng là bạn của tôi, đến đến đến, chúng ta ngồi xuống nói chuyện trước.''
Nói xong người đàn ông háo sắc này còn đưa tay muốn ôm lấy Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Lần này động tác của Kiều Thời Khiêm còn nhanh hơn, trước giây phút Ôn Hủ Hủ sắp bị đụng vào, anh ta đã im lặng ngăn trước mặt cô.
''Lời này của Lâm n tiên sinh không tệ chút nào, Nancy, em đi lấy lá trà đi, chúng ta sẽ chuẩn bị một bình trà thật ngon cho Lâm n tiên sinh, sáng nay chúng ta tâm sự với nhau thật tốt.''
''Được.''
Ôn Hủ Hủ vô cùng cảm kích, cô lập tức quay người đi đến chỗ Ôn Cận đang cầm túi quà để lấy lá trà.
Lúc này Ôn Cận vô cùng ngoan ngoãn, cậu nhìn chị gái đi tới thì vô cùng thông minh mở túi quà ra trước: ''Chị, ông ta chính là Lâm Ân tiên sinh sao?''
"Ừm, em không nên lại gần, ở đây theo dõi là được, rõ chưa?''
''Vâng.''
Ôn Cận nghe lời chị gái dặn, vô cùng nghe lời đồng ý.
Lúc này Ôn Hủ Hủ mới cầm lá trà đi.
Vì có Kiều Thời Khiêm làm đầu mối nên lần này Lâm Ân vẫn khá hào sảng đồng ý cho Ôn Hủ Hủ cơ hội. Nhưng vì muốn kiểm chứng xem cô có thật sự có năng lực không, ông ta đưa ra một điều kiện.
''Tôi đã nghe qua chuyện cô hợp tác với gia tộc Lôi Mông, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, Lâm Ân tôi khi muốn hợp tác với một người đều phải xác định tính chân thật. Cho nên, nếu như cô Nancy không ngại thì có thể biểu diễn trực tiếp một lần không?''
''Ý của ngài là?''
''Bây giờ vừa bắt đầu phiên giao dịch thị trường chứng khoán năm sau, tôi đã chú ý đến cổ phiếu Hoắc thị mới thu mua đang tăng lên, nếu như lúc này cô Nancy có thể khiến nó hạ xuống thì tôi tuyệt đối tin tưởng năng lực của cô!''
Chương 293: Cầm một tỷ chơi với cô
Ôn Hủ Hủ tuyệt đối không ngờ rằng con cá sấu trong giới tài chính này, vì để khảo nghiệm cô mà đã đưa ra một điều kiện hà khắc như vậy.
Vậy mà ông ta lại muốn cô động vào tập đoàn Hoắc thị?
Ông ta bị điên rồi!
Chưa nói đến chuyện cô sẽ không thể rung chuyển được với thực lực của tập đoàn Hoắc thị. Cho dù cô thật sự động, dựa vào quan hệ căng thẳng bây giờ của cô và người đàn ông kia, nói không chừng anh sẽ giết cô cũng nên.
Ôn Hủ Hủ giận đến mức khớp xương ngón tay trắng bệch.
Kiều Thời Khiêm thấy vậy thì vội vàng hòa giải giúp cô: ''Lâm Ân tiên sinh, chuyện này... Đề bài có phải khó khăn quá rồi không? Tập đoàn Hoắc thị cũng không phải là công ty nhỏ, đó là tập đoàn lớn xuyên quốc gia.''
''Đúng vậy, cũng vì thế nên tôi mới muốn dùng cách này để thử cô ấy, cô Nancy, cô biết phát súng đầu tiên của tôi trong giới tài chính là gì không?''
''Là gì?''
''Chính là khai đao với Hoắc thị, trận chiến kia tôi lời được 2 tỷ!''
Người đàn ông trung niên dữ tợn dựng hai ngón tay lên, bắt đầu khoe khoang với Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ vô cùng kinh ngạc.
Vậy mà Hoắc thị lại từng ngã xuống trước ông ta? Là chuyện lúc nào? Có phải lúc người đàn ông kia nắm quyền không?
Nghe nói lúc đó hắn bồn bề là địch, trong công ty có rất nhiều cổ đông già không phục, sau đó hắn liên tục gặp khó khăn trong công ty, có phải là lúc đó lão già này cũng đâm hắn một dao không?
Ôn Hủ Hủ đột nhiên rất phẫn nộ.
Mặc dù cô luôn miệng nói với với tên đàn ông chó kia mình đã không còn bất cứ quan hệ gì với Hoắc gia, nhưng khi nghe được câu chuyện này cô vẫn không thể cười trên nỗi đau của người khác được.
Ngược lại cô còn rất tức giận.
Ông ta dựa vào đâu mà bắt nạt hắn?
Ôn Hủ Hủ ngồi xuống, mở laptop đã được chuẩn bị sẵn trên bàn: ''Lâm Ân tiên sinh, có phải tôi chỉ cần để cổ phiếu kia hạ giá là được rồi không?''
''Đúng vậy.''
''Vậy nếu tôi làm không cẩn thận bị cục quản lí ngân hàng tra ra thì sao? Tôi nghe nói hệ thống phòng thủ của tập đoàn Hoắc thị rất mạnh, nếu như chúng ta vi phạm quy định thì rất dễ bị họ bắt được.''
Ôn Hủ Hủ tốt bụng nhắc nhở một câu.
Nhưng Lâm Ân này đã phách lối thành quen, ông ta xem thường nói: ''Không sao, cô cứ yên tâm làm đi, chỉ cần thực hiện trong hệ thống này của tôi thì không ai có thể tra được.''
Ôn Hủ Hủ nghe xong thật sự bắt đầu ra tay.
Xác suất để cổ phiếu mới thu mua của một công ty lớn xuyên quốc gia ngã giá rất nhỏ.
Vì khi những người chơi cổ phiếu mua vào, bình thường đều sẽ quyết định mắt xích tài chính phía sau cổ phiếu, mà tập đoàn Hoắc thị được xếp vào hàng tập đoàn đứng đầu thế giới, không thể nghi ngờ gì chính là điểm sáng nhất.
Hơn nữa bản thân công ty cũng sẽ thúc đẩy cổ phiếu.
Cho nên Ôn Hủ Hủ muốn nó ngã giá là chuyện rất khó.
Nhưng khó không có nghĩa là không có cơ hội, Ôn Hủ Hủ bắt đầu vào một tài khoản không gian trong hệ thống, một phút sau, một số tiền lớn không biết đến từ đâu đột nhiên đổ vào tài khoản này.
Mà cùng lúc đó, tại trụ sở chính của tập đoàn Hoắc thị tại thành phố A, còi báo động của bộ phận chứng khoán đột nhiên rung lên!
''Trợ lí Lâm, không xong rồi, thị trường chứng khoán của công ty không ổn định, tổng giám đốc vẫn chưa về sao? Khẩn cấp!''
''Cái gì?'' Lâm Tử Dương đang chôn đầu xử lí một đống tài liệu trong văn phòng tổng giám đốc nhận được cú điện thoại này thì lập tức ngẩng đầu lên.
''Cái gì không ổn định?''
''Chính là cổ phiếu mà chúng ta mới thu mua của nhà kia, đột nhiên lại bị bán tháo số lượng lớn một cách khó hiểu, chuyện này rất bất thường, nếu tiếp tục như vậy cổ phiếu sẽ bị ngã giá!''
''Cmn!''
Lâm Tử Dương lập tức cúp điện thoại rồi mở máy tính ra.
Kết quả đúng là như vậy, sau khi anh ta mới lên đã lập tức thấy cổ phiếu mới thu mua ở công ty kia lúc đầu đang tăng trưởng mà bây giờ lại bắt đầu ngã giá.
Mẹ của con ơi!
Lâm Tử Dương luống cuống, anh ta lập tức cầm điện thoại lên gọi.
''Ong... Ong... Ong...''
Khoảng mười mấy giây đầu bên kia mới có người nghe máy, giọng nói mệt mỏi miễn cưỡng vang lên, cũng may là vẫn còn rảnh rỗi.
''Chuyện gì?''
''Tổng giám đốc, mấy ngày này ngài đang làm gì vậy? Công ty xảy ra chuyện lớn, cổ phiếu mới thu mua bị người nào đó bán tháo số lượng lớn, nếu tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị ngã giá.''
Lâm Tử Dương nghe được giọng nói bên kia thì thiếu chút nữa òa khóc.
Nhưng người bên kia điện thoại lại không sốt ruột chút nào.
Sau khi nhận được tin này, cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Tử Dương không mà dường như hắn rất vui vẻ.
''Vậy để nó ngã đi.''
''Ngài nói cái gì?" Lâm Tử Dương cho rằng mình nghe nhầm: ''Để nó ngã? Tổng giám đốc, có phải ngài nghe nhầm rồi không? Đó là cổ phiếu công ty chúng ta, ngài để nó ngã giá?''
''Không nghe lầm, cậu thông báo cho bộ phận chứng khoán một tiếng, không cần quản chuyện này, nó muốn ngã thì để nó ngã, ngã xong rồi điều tra sau.''
''...''
Tổng giám đốc chắc chắn bị điên rồi.
Không đơn giản là bị điên bình thường, mười ngày nửa tháng không thấy bóng dáng hắn đâu, bây giờ ngay cả đầu óc cũng có vấn đề rồi, cổ phiếu nhà mình hạ giá mà còn mặc kệ.
Lâm Tử Dương hồn bay phách lạc cúp điện thoại, rất lâu sau đó anh ta mới báo cho bộ phận chứng khoán mặc kệ chuyện này.
Hai tiếng sau, tại nhà Lâm Ân trên phố Wall ở nước Mỹ, hai người Kiều Thời Khiêm và Lâm Ân đều trợn mắt há mồm nhìn cổ phiếu mà tập đoàn Hoắc thị mới thu mua thật sự ngã giá.
Nếu không phải Lâm Ân lo chuyện này bị làm lớn, kịp thời để Ôn Hủ Hủ dừng lại thì cổ phiếu này gần như có thể bị chạm đáy.
Chương 294: Hắn lại xuất hiện trong phòng của cô
Mẹ nó, quá trâu bò rồi!
Lâm Ân kích động nhảy lên: ''Cô Nancy, cô đúng là khiến tôi thay đổi cách nhìn, bây giờ tôi không thể không thừa nhận năng lực của cô, cô biết hôm nay họ tổn thất bao nhiêu không?''
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh cười: ''Dựa vào giá cổ phiếu của họ thì chắc cũng phải bốc hơi mấy tỉ nhỉ?''
''Đúng vậy, tròn một tỷ! Cô Nancy, cô thật quá lợi hại, so với tôi năm đó còn lợi hại hơn, một nhân tài như cô tôi nhất định phải có được!''
Tiền không chính đáng chảy vào tài khoản con cá sấu tài chính này cũng coi như đúng chỗ, Ôn Hủ Hủ thành công tiến vào vòng tài chính của bọn họ.
Ôn Hủ Hủ nghe xong thì thở dài nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng thành công.
Sau đó cô chính thức được mời đến biệt thự trang trang viên này, tiếp đó người đàn ông Lâm Ân này đã tổ chức một bữa tiệc hoan nghênh cô vô cùng long trọng.
Trong bữa tiệc, ông ta còn mới rất nhiều người hợp tác với mình đến.
Đương nhiên cũng chính là những người trong giới tài chính có thể thật sự điều khiển thị trường, có khoảng mười mấy người ngồi trong phòng khách.
''Chị, chị sao vậy? Sao chị lại không vui?''
Lúc đang ăn uống linh đình, Ôn Hủ Hủ cầm ly rượu cụng ly với mấy người này, giao lưu vài câu, đúng lúc này Ôn Cận đi tới, quan tâm hỏi cô một câu.
Lúc này Ôn Hủ Hủ mới nhíu mày: ''Chị đang chờ tin.''
''Tin gì?''
''Tin của Hoắc thị bên kia, vừa rồi chị khiến Hoắc thị tổn thất một tỷ, sao đến giờ họ còn chưa có động tĩnh?''
Ôn Cận lập tức ngẩn người: ''Chị đang hi vọng họ có hành động gì sao? Nhưng họ làm chuyện gì thì cũng không có lợi cho chúng ta, một khi cục quản lí ngân hàng biết được sẽ tìm đến, Lâm Ân này chắc chắn sẽ bị phạt gấp đôi, còn có thể sẽ ngồi tù, đến lúc đó chúng ta làm sao bây giờ?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Trong lòng cô đột nhiên trở nên rối loạn, cô không biết nên nói gì.
Ôn Cận nói đúng là sự thật, nếu Lâm Ân sụp đổ thì họ cũng không có chỗ gì tốt.
Cho nên vì sao cô lại có những suy nghĩ kia chứ?
Chẳng lẽ đến lúc này cô vẫn chưa từ bỏ được người đàn ông kia sao?
Không, sẽ không!
Cô bị thương chưa đủ nhiều sao? Trả giá như vậy còn chưa đủ sao? Một tỉ thì tính là gì? Cho dù hắn có phá sản, có chết trong đó thì cô cũng sẽ không nhíu mày dù chỉ một cái.
Ôn Hủ Hủ lập tức bình tĩnh lại.
Sau đó Kiều Thời Khiêm lại đến, anh ta muốn dẫn cô đến làm quen với những người khác, cô cầm ly rượu đi theo anh ta.
Ôn Cận yên lặng nhìn theo.
Ai cũng không phát hiện ra, lúc người phụ nữ xoay người đi, ánh mắt của thiếu niên ngây ngô xấu hổ bỗng nhiên trở nên trầm tĩnh. Cậu chăm chú nhìn theo người phụ nữ, đôi mắt đen như bảo thạch hơi chớp, bên trong là sự lạnh lùng như tuyết.
Tuy chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng lại vô cùng rõ ràng.
*
Đêm đó Ôn Hủ Hủ uống say khướt được mang về nhà, lúc cô vào phòng, cũng không biết là có phải ban ngày làm chuyện xấu không mà cô lại thấy chủ nợ của mình đang vắt chéo chân ngồi trong phòng mình.
Mẹ ơi!
Cô bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất.
Ảo giác, chắc chắn là ảo giác.
Cô đưa tay sờ trán, sờ được mồ hôi lạnh đầy trán thì nói với bản thân đây chỉ là ảo giác của cô, nhất định cô uống nhiều quá nên giờ mới hoa mắt.
Nhưng lúc cô đang tính bò dậy thì lại thấy một đôi giày da nam đang đi về phía mình.
''Đêm nay chơi vui lắm sao?''
''Hả?''
''Kiếm lời một tỷ, có phải tâm trạng rất tốt không?''
Người đàn ông to cao như tháp sắt đứng thẳng nhìn xuống, bóng dáng cao lớn kia gần như che kín Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên đất.
Vô cùng dọa người.
Ôn Hủ Hủ lập tức rụt người lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì uống rượu cũng trắng bệch: ''Tôi... Tôi không cố ý, tôi phải đi vào giới đó, tôi không còn cách khác nữa rồi.''
''Sau đó thì sao?''
''Sau đó... Sau đó...''
Ôn Hủ Hủ vừa định nói gì đó thì người đàn ông này đột nhiên kéo cô đứng dậy, cứ như vậy nhẹ nhàng kéo cô vào trong ngực mình.
''...''
''Nói đi, sao lại không nói tiếp? Sau đó thế nào?''
Người đàn ông cuối cùng cũng kéo được cô vào trong lòng, khuôn mặt tuấn tú tiến lại gần, giữa hai người chỉ cách nhau hơi thở nóng rực của hắn, khí thế mạnh đến mức có thể thiêu đốt tất cả mọi thứ.
Đầu Ôn Hủ Hủ càng trống rỗng hơn.
Cô như nai con bị giữ chặt trong lòng người đàn ông này, ảnh hưởng của cồn và hơi thở nóng kinh người của ai kia khiến cô mất đi lí trí thường ngày.
''Sau đó... Sau đó chờ anh đến bắt đó, sao anh không đến?''
''Chờ anh đến bắt?''
''Đúng vậy, tôi báo thù cho anh nha, ông ta bắt nạt anh, tôi bắt ông ta trả lại!''
Cô thật sự say rồi nên mới vung nắm đấm nhỏ của mình nói muốn giúp hắn báo thù trước mặt con sói già này. Đôi mắt cô lúc này cũng tràn ngập sự ngây thơ trong sáng.
Không có chút sắc bén lạnh lùng lúc cô tỉnh táo.
Trái tim Hoắc Tư Tước mềm nhũn.
Hắn không quan tâm những chuyện khác, sau khi kéo cô vào lòng, từng nụ hôn nối tiếp nhau liên tục rơi xuống...
Chương 295: Ừ, giường của chị tôi tối qua rung cả đêm
Hắn thật sự không biết nên diễn tả cảm giác này như thế nào.
Nếu như nói về thái độ của hắn đối với người phụ nữ này thì chính là cô đã ngoan cố xâm nhập vào hắn gần hai mươi năm, cuối cùng khiến hắn hiểu được, thật ra cô đã cắm rễ trong lòng anh từ lâu.
Vậy nên, đến lúc này, cuối cùng hắn cũng cảm thấy hối hận.
Cuối cùng hắn cũng cảm thấy áy náy với cô, đã nhiều năm như vậy cô tự tiện cũng được, không được cho phép cũng được, cứ như vậy mạnh mẽ xông vào cuộc sống của hắn.
Hắn phải thừa nhận, hắn đã khiến cô phải trả giá rất lớn.
Mà đồ ngốc này, cho dù đến bây giờ bị ba con bọn họ làm tổn thương thương tích đầy mình nhưng cô vẫn theo bảo vệ họ theo bản năng.
Hoắc Tư Tước mạnh mẽ hôn Ôn Hủ Hủ.
Cả đêm hắn đều vô cùng dịu dàng, cho dù hắn không thể khống chế được mà muốn yêu thương cô thật mãnh liệt, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn cho cô sự dịu dàng chưa từng có.
Đương nhiên ngoại trừ số lần.
*
Hôm sau.
Kiều Thời Khiêm dậy rất sớm.
Hôm qua, sau khi giải quyết xong chuyện ở chỗ Lâm Ân, Ôn Hủ Hủ có thể trực tiếp đến bên kia làm việc, như vậy thì thời gian ở chung của anh ta và cô sẽ không còn.
Cho nên anh ta quyết định trì hoãn một ngày, mang cô ra ngoài đi chơi trước rồi nói tiếp.
Nhưng sau khi anh ta đến lại phát hiện cửa phòng Ôn Hủ Hủ đóng chặt, Ôn Cận đứng ngoài không biết đang làm gì.
''Ôn Cận, sao cậu lại ở đây? Chị cậu sao rồi?''
''...Không sao.''
Ôn Cận quay lại, thấy anh ta thì vẻ mặt có chút lạnh nhạt.
Nhưng điều khiến người khác cảm thấy kì lạ là dưới mắt cậu là hai quầng thâm mắt rất đậm, giống như tối qua cả đêm cậu không ngủ vậy, lúc Kiều Thời Khiêm qua còn thấy cậu đang ngáp.
Cậu đã làm gì vậy?
Kiều Thời Khiêm càng nghi ngờ hơn, anh ta đưa tay định mở cửa phòng Ôn Hủ Hủ.
Lúc này Ôn Cận ngăn anh ta lại: ''Anh đừng vào, tối hôm qua chị tôi ồn ào cả đêm.''
Ồn ào?
Vẻ mặt Kiều Thời Khiêm lập tức thay đổi: ''Ồn ào cái gì? Chị cậu làm sao?''
Ôn Cận lại ngáp thêm một cái: ''Tôi không biết, bên trong không ngừng có tiếng động, còn có cả tiếng giường rung nữa, à, có lẽ chị tôi lạ giường nên quay qua quay lại không ngủ được.''
Ôn Cận đúng là một đứa nhỏ ngây thơ, cậu chắc chắn chị gái mình cựa quậy cả đêm là vì lạ giường.
Kiều Thời Khiêm nghe xong thì mặt lập tức tái đi!
Lạ giường?
Sao có thể? Buổi tối hôm trước còn ngủ được sao bây giờ lại lạ giường?
Còn nữa, lại còn là tiếng giường rung...
Trong đầu Kiều Thời Khiêm lập tức nhảy ra một cảnh tượng, sắc mặt anh ta lập tức vừa đỏ vừa trắng, hận không thể lập tức đá văng cánh cửa này rồi bắt người bên trong ra.
Hoắc Tư Tước!
Lá gan của hắn cũng lớn thật, dám chạy đến chỗ này làm loạn!
''Anh Kiều? Anh Kiều, anh không sao chứ? Sao sắc mặt của anh kém vậy? Anh có cần tôi dìu anh đi nghỉ ngơi không?''
''Không cần!''
Kiều Thời Khiêm lập tức từ chối.
Vẻ mặt anh ta như nuốt trúng ruồi, nhìn lướt qua cánh cửa sau đó mặt xanh mày xám rời đi.
Ôn Cận yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của anh ta, mãi cho đến khi không còn thấy nữa cậu mới ngáp một cái, sau đó đi về căn phòng bên cạnh của mình đi ngủ.
Mãi đến hai giờ chiều, hai chị em này mới trước sau tỉnh dậy.
''A...''
Lúc dậy, toàn thân Ôn Hủ Hủ đau nhức như tan thành từng mảnh, thiếu chút nữa cô đã ngã ngược về giường.
Trời ơi, cô làm sao vậy?
Tối hôm qua cô say quá, hoàn toàn không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
Đến khi cô cúi đầu mới phát hiện dấu đỏ dày đặc trên người, nơi nào đó cũng vô cùng đau, lúc này trong đầu cô mới xuất hiện một số kí ức vụn vặt của tối hôm qua.
Cô lập tức bùng nổ!
''A! Hoắc Tư Tước cái đồ khốn nhà anh!''
''Chị? Chị sao vậy? Chị dậy rồi sao?''
Đúng lúc này Ôn Cận đã thức dậy đứng bên ngoài gõ cửa phòng cô.
Ôn Hủ Hủ nghe xong chỉ có thể nhanh chóng bịt chặt miệng, sau đó khó khăn đi đến nhà vệ sinh.
Mấy phút sau, lúc mở cửa ra, vẻ mặt cô đã khôi phục như ngày thường.
''Tiểu Cận, sao vậy?''
''Chị, Lâm Ân tiên sinh kia gọi điện thoại đến đây, muốn chúng ta bây giờ qua chỗ ông ta một chuyến, nói có một cơ hội rất tốt, nếu chúng ta muốn kiếm tiền thì lập tức đến.''
Ôn Cận đứng trước cửa sau khi ngủ đủ giấc thì tinh thần vô cùng sảng khoái.
Cậu đeo một chiếc kính đen, mái tóc đen ngắn đội một chiếc mũ len nhạt màu, đưa mắt nhìn khuôn mặt đẹp như vẽ của thiếu niên, vừa ngây ngô vừa tràn đầy sức sống, người khác nhìn chỉ có thể cảm thán.
Tuổi trẻ thật tốt.
Ôn Hủ Hủ gãi đầu một cái: ''Được, chị đi thay quần áo, đúng rồi, anh Kiều đâu?''
Ôn Cận nhìn xuống dưới sàn nhà: ''Không biết, sáng nay anh ta đến tìm chị, em nói chị vẫn còn ngủ, sau đó anh ta ra ngoài đến giờ vẫn chưa về.''
Sớm như vậy đã tìm cô?
Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi: ''Thật sao? Vậy em có nói gì không?''
Ôn Cận khó hiểu: ''Không nói gì nha, chỉ nói chị uống say quá nên giờ vẫn ngủ, sao vậy? Chị, chị muốn em nói gì sao?''
''Không, không có, cái gì em cũng không cần nói, được rồi, bây giờ chị đi thay quần áo!''
Sau đó người phụ nữ này đóng cửa phòng một cái ''rầm''.
Để lại Ôn Cận đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm cánh cửa này, khóe mắt cậu hơi căng ra, một lúc lâu sau, cậu cũng xoay người về phòng thay quần áo.
Lúc cậu cởi quần áo ra, điện thoại di động đang để trên bàn đột nhiên sáng lên, một tin nhắn vừa được gửi đến.
Lâm Tử Dương: [Tổng giám đốc, ngài còn không về thì công ty sẽ bị mấy cổ đông già kia hủy mất!]