-
Chương 286-290
Chương 286: Từ bỏ, tất cả đều cho anh
Vậy mà cô lại lấy cái chết ra để dọa hắn?
Quanh người đàn ông lao đến đây trong đêm tối là khí lạnh dày đặc, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang đe dọa mình, ánh mắt đen không còn chút ánh sáng, tất cả đều là nguy hiểm lạnh lẽo, vô cùng dọa người!
''Bây giờ em dứt khoát với anh như vậy, em quên mất ngày trước em quấn lấy anh như thế nào rồi sao?''
''...''
Người Ôn Hủ Hủ run lên, khuôn mặt bằng lòng bàn tay trắng bệch.
Cô chưa từng.
Cho nên bây giờ cô càng hận bản thân hơn, nếu có thể làm lại một lần, cô tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch lao vào như trước nữa.
Ôn Hủ Hủ giận dữ nhục nhã đến cực điểm, cuối cùng thê lương nói: ''Đúng vậy, Hoắc Tư Tước, sao tôi có thể quên được chứ? Vì quấn lấy anh nên tất cả mọi thứ của tôi mới mất hết đi như vậy, Ôn gia, Đỗ gia, còn cả chính bản thân tôi. Hoắc Tư Tước, bây giờ anh muốn nhắc nhở tôi tôi đã từng hèn hạ như thế này sao?''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, hắn muốn phủ nhận bản thân mình không có ý này.
Nhưng người phụ nữ trước mắt đột nhiên trở nên khỏe bất ngờ, cô dùng sức đẩy hắn ra.
''Cũng được, hôm nay anh đã đến đây thì chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng với nhau. Hoắc Tư Tước, từ giờ trở đi, chúng ta không còn bất kì quan hệ nào nữa, tôi sẽ ủy thác cho luật sư mang thủ tục ly hôn đến cho anh, bây giờ anh có thể rời đi.''
Câu cuối cùng của cô lạnh như băng.
Ôn Hủ Hủ lúc này không còn sợ hãi, cũng không còn lúng túng nữa, sau khi bình tĩnh nói xong những lời này, cô dường như hoàn toàn biến thành một người khác.
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước trở nên vô cùng đáng sợ.
Thật ra bây giờ hắn mới đến là vì muốn cho Ôn Hủ Hủ thời gian để tỉnh táo suy nghĩ lại, trong lúc xúc động con người có thể đưa ra rất nhiều quyết định không sáng suốt.
Cho nên hắn nguyện ý cho cô thời gian.
Nhưng hắn không ngờ, hắn chờ ba bốn ngày mới tìm đến mà cô lại nói với hắn một câu như vậy.
Hắn thật sự không thể được tha thứ sao?
Dù cho chuyện của Đỗ Như Quân chỉ là hiểu lầm? Cho dù chuyện ông cụ làm năm đó không liên quan đến hắn?
Người đàn ông vô cùng thất vọng, khuôn mặt đang chìm vào bóng tối như bị giăng một màn sương mờ ảo, cô có thể cảm nhận được những cảm xúc mà hắn đang cố gắng che giấu rất lâu kia từ từ tuôn trào.
''Vì chuyện của Đỗ Như Quân nên em mới như vậy? Được, vậy anh nói cho em biết, anh đã điều tra, chuyện này không liên quan đến ba anh!''
''Không còn quan trọng nữa, Hoắc Tư Tước, tôi rất mệt mỏi, bây giờ tôi không muốn liên quan gì đến Hoắc gia nữa, tôi chỉ muốn Ôn gia có thể đứng dậy một lần nữa, ba tôi sắp ra ngoài rồi.''
''Con cũng không cần?''
''...Không cần, đều cho anh!'' Ôn Hủ Hủ dường như phải dùng hết dũng khí của mình mới có thể nói những lời này, khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt lại.
Bầu không khí lúc này như đóng băng.
Rốt cuộc một người có thể nản lòng thoái chí đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy?
Người đàn ông đứng kia cuối cùng cũng bắt đầu sụp đổ.
Trước giờ hắn là người chủ cần lật tay thôi cũng có thể khiến trời quang thành trời mưa, nhưng giờ phút này, hắn nghe câu nói này xong, hắn cảm thấy có gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Ngay cả ngón tay đang xuôi bên người cũng run lên!
Vậy mà con cô cũng không cần.
Thứ cô đã từng coi là tính mạng...
Ôn Hủ Hủ vẫn luôn đợi hắn trả lời lại, vì khuôn mặt hắn đang chìm trong bóng tối nên cô không thấy rõ nét mặt cô, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là hành động của hắn.
Nhưng lúc này hắn lại không động dậy dù chỉ một chút.
Đúng vậy, hắn động cái gì?
Bây giờ chắc hắn đang rất vui, ba đứa nhỏ đều thuộc về hắn, tất cả mọi thứ đều thuộc về hắn.
Ôn Hủ Hủ bi thương cười một tiếng, cô xoay người rời đi.
''Em đi đâu?''
Nhưng không ngờ cô mới động đậy một cái, người đàn ông đã lập tức đưa tay ra giữ lấy cô, sức mạnh lớn đến mức khiến cô khó chịu nhíu mày lại.
''Anh quản tôi đi đâu làm gì? Thả tôi ra!''
''Em nằm mơ đi! Ôn Hủ Hủ, anh nói cho em biết, đồ của anh, không có lệnh của anh thì mãi mãi là của anh.''
Người đàn ông đỏ bừng mắt gầm nhẹ, hắn giống như dã thú bị chọc điên, sau khi kéo Ôn Hủ Hủ lại thì mạnh mẽ hôn xuống.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô ngẩn người trong giây lát, sau đó bắt đầu giằng co: ''Ô... Hoắc Tư Tước... Anh cái người này... Đồ khốn, anh thả tôi ra...''
Hắn là thuốc độc, cô không thể dính vào được nữa, vất vả lắm mới có thể thuyết phục bản thân từ bỏ, cô tuyệt đối không thể lại lần nữa đi vào vết xe đổ đó được!
Nhưng điều khiến cô hoảng loạn là cô càng giãy dụa thì hắn càng điên cuồng.
Thành phố Clear, trụ sợ chính Vân Đoan Nhất Phẩm.
Sau khi trở về, Kiều Thời Khiêm ném áo khoác sang một bên rồi nằm xuống sopha.
Hôm nay anh ta uống quá nhiều, nếu không gắng gượng chống đỡ thì có lẽ không về được.
Lúc này trợ lí anh ta cũng đến đây, thấy vậy thì vội vàng rót nước ấm đưa cho anh ta.
''Tiên sinh, anh không sao chứ? Sao anh lại uống nhiều rượu vậy? Bình thường anh không uống nhiều mà.''
Cậu ta đã đi theo anh ta rất nhiều năm, nhìn thấy dáng vẻ của anh ta thì không nhịn được mà đau lòng.
Nhưng Kiều Thời Khiêm lại cười, ngẩng đầu dựa lên vào ghế sopha, vẻ mặt nhìn trần nhà vô cùng thỏa mãn.
''Vui vẻ nên uống nhiều chút cũng không sao.''
''Vui vẻ? Là vì tiểu thư Nancy sao? Cô ấy đã đến đúng không?''
''Đúng.''
Kiều Thời Khiêm không phủ nhận, sau đó cầm cốc nước trợ lí để bên cạnh lên uống một ngụm.
Chương 287: Không cho em ăn no sao?
Trợ lí: ''...''
Cậu ta có thể nói gì nữa sao? Tiên sinh nhà cậu ta lúc nào cũng sáng suốt, chỉ duy nhất những chuyện liên quan đến người phụ nữ này thì anh ta sẽ đều trở thành một người khác.
Ví dụ như lần này, cậu ta thật sự không thể nào hiểu được, chỉ vì một người phụ nữ mà lại chơi lớn như vậy!
''Chuyện kia đã xong rồi sao? Trong khoảng thời gian này tôi đã hỏi thăm, cô Nancy đúng là một lại lần nữa tiến vào giới tài chính, đối tác trước đây, gia tộc Lôi Mông của cô ấy đã phá sản, bây giờ cô ấy muốn nhanh chóng vững chân trong giới thì chỉ sợ phải cần tìm một người có bối cảnh và thân phận mạnh hơn nữa mới được.''
''Ừm, cho nên đêm nay tôi mới uống nhiều rượu như vậy.''
Người đàn ông kia lại vui vẻ cười một tiếng.
Anh ta rất ít khi vui vẻ như vậy, cho dù bình thường anh ta luôn tươi cười với mọi người nhưng rất ít khi cười chân thành như thế này.
Trợ lí không nói gì, cậu ta thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra ngoài.
''Đúng rồi, gần đây có chỗ nào chơi không? Sắp xếp một chút, ngày mai tôi dẫn Nancy và mấy người kia ra ngoài chơi một chút.''
''Được tiên sinh.''
Trợ lí quay đầu nhìn anh ta một cái, thầm ghi nhớ rõ chuyện này.
Mong anh ta cũng để ý chuyện công ty như này thì tốt.
Nhưng điều khiến hai người không ngờ là, sáng hôm sau, lúc trợ lí Kiều Thời Khiêm hẹn xong sân golf, gọi điện cho Ôn Hủ Hủ nhưng lại không hẹn được cô.
''Thật xin lỗi, Thời Khiêm, hôm nay em... có chút việc, không thể ra ngoài được.''
Ôn Hủ Hủ khó khăn từ chối trong điện thoại, nếu không phải tay đang cầm chăn thì cô chắc chắn sẽ đạp người đàn ông đang nằm bên cạnh xuống.
Khốn kiếp!
Kiều Thời Khiêm nghe xong không khỏi thất vọng: ''Không thể đẩy xuống sau được sao? Bọn họ rất khó gặp mặt, đặc biệt là ngài Lâm n, ông ấy là người đứng đầu phố Wall bên kia đó.''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô còn chưa kịp nói gì thì một bàn tay to đột nhiên xuất ở trong chăn kéo cơ thể mềm mại của cô lại, chỉ trong nháy mắt cô đã bị kéo về phía sau, giọng nói cũng thay đổi: ''Không được không được, chúng ta hẹn lần sau đi...''
''Có hẹn? Mới sáng sớm đã nói chuyện với đàn ông? Tối hôm qua anh không cho em ăn no sao?''
Giọng đàn ông khàn khàn mang theo sự gợi cảm vang lên như có như không ở đầu dây bên kia.
Kiều Thời Khiêm như bị đánh mạnh vào người một cái!
Anh ta còn chưa kịp hỏi thì đối phương đã vội vàng cúp máy, anh ta cầm chặt điện thoại ngồi trước một bàn đồ ăn thơm phức, một giây sau, điện thoại trong tay bị anh ta ném xuống vỡ tan tành.
''Tiên sinh, ngài sao vậy?'' Trợ lí nghe thấy tiếng động thì vội chạy đến, thấy vậy giật mình kêu lên.
Nhưng Kiều Thời Khiêm lại không nói gì.
Anh ta nhìn về một chỗ nào đó, ánh mắt là sát khí như bão tố cấp mười.
Hoắc Tư Tước!
Hoắc Tư Tước!
Không sai, người cắt ngang điện thoại của bọn họ chính là Hoắc Tư Tước.
Nhưng bây giờ hắn đã bị Ôn Hủ Hủ đạp xuống giường, sau một đêm bị giày vò, vào lúc tên khốn này lại chuẩn bị làm loạn, Ôn Hủ Hủ cuối cùng tức giận, chống eo đá bay hắn xuống giường.
''Cút!''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Sau một đêm được thỏa mãn, tâm trạng người đàn ông vô cùng thoải mái, cho dù bị đạp xuống cũng không hề tức giận.
''Được, anh cút, nhưng có phải em nên lấy quần áo cho anh trước không?''
''Cái gì?''
''Em nhìn đi, quần áo của anh tối qua đã bị em xé nát, chẳng lẽ em để anh đi ra ngoài như thế này? Anh không quan tâm đến chuyện này lắm, nhưng mà chủ thuê của em...''
Đồ biến thái chết tiệt này, không ngờ hắn nói đến đây còn bò dậy từ dưới đất, trần truồng đứng trước mặt Ôn Hủ Hủ.
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ nhìn qua nơi nào đó không được che đậy của hắn rồi lập tức dời mắt, máu trong người dồn hết lên đỉnh đầu, cô hận không thể chọc mù mắt mình.
''Hoắc Tư Tước, con mẹ nhà anh... Anh chờ đấy, tôi nhất định sẽ thiến anh, cái đồ bệnh tâm thần!''
Sau đó cô ôm chạy trối chết.
Người đàn ông người không mảnh vải che thân đứng đó thấy vậy thì khóe miệng nâng lên, ý cười trên mặt ngày càng rõ hơn.
Đấu với hắn?
Ôn Hủ Hủ trốn ra khỏi nhà, không biết đi đâu nên đành phải đến nhà Chung Vãn.
Lúc này Chung Vãn đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô hồn bay phách lạc xông vào như vậy thì giật mình: ''Nancy? Cậu sao vậy? Mới sáng ra đã bị quỷ đuổi rồi à?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Quỷ đâu mà quỷ?
Đây là tên khốn kiếp đáng sợ hơn cả quỷ đấy được không?
Ôn Hủ Hủ bình ổn tâm trạng, chịu đựng sự khó chịu ở nơi nào đó giữa hai chân.
''Không sao, cậu đang làm gì vậy? Trì Úc đâu? Hôm nay anh ấy phải đi đón Ôn Cận, đừng đi muộn.''
''Sao tôi biết được? Tối hôm qua sau khi trở về anh ta đã nhốt mình trong phòng, có trời mới biết anh ta đi ngủ lúc mấy giờ.''
Chung Vãn tức giận nhìn thoáng qua tầng trên.
Vì chỗ Ôn Hủ Hủ thuê quá nhỏ, giao thông lại không tiện nên cô để Trì Úc ở chỗ Chung Vãn.
Nhị thiếu gia như Trì Úc không lớn lên như những đứa trẻ khác, đã hơn hai mươi tuổi nhưng từ nhỏ ở Trì gia đã được Hoắc Anh Nga cưng chiều, ở Hoắc gia cũng được cậu đối xử đặc biệt.
Nên người này vẫn không biết đến cuộc sống củi gạo dầu muối là gì, chơi gì vẫn cứ chơi, phóng túng vẫn cứ phóng túng.
Ôn Hủ Hủ lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể đi lên.
Chương 288: Bị ép buộc
"Trì Úc? Anh dậy chưa? Cần phải dậy đi đón Ôn Cận rồi.”
“......”
Ôn Hủ Hủ gõ cửa một lúc lâu, mới nghe được tiếng lầu bầu truyền ra từ trong phòng: "Biết rồi.”
Cô nghe thấy vậy, lúc này mới đi xuống.
Về chuyện của Ôn Cận, Ôn Hủ Hủ có dự định nếu cậu bằng lòng đi theo cô, vậy thì kể từ bây giờ để cho cậu làm trợ lý của cô, cô dự định tiến vào giới tài chính gây tiếng vang trước, còn Ôn Cận thì phụ trách quản lý tài chính giúp cô.
Nghe nói Ôn Cận học chuyên ngành kế toán.
Một giờ sau Trì Úc mới ra khỏi cửa.
Nhưng anh ta không ngờ tới giữa đường lại bị một người chặn lại.
"Mẹ kiếp, cậu tới đây khi nào? Hành tung của bọn tôi đã giấu kỹ đến mức này rồi, vậy mà cậu còn có thể tìm được tới đây nhanh như vậy? ĐM mũi cậu là mũi chó sao?”
Trì Úc nhìn thấy người chặn mình, anh ta ngồi trong xe chửi thề!
Hoắc Tư Tước cười lạnh lùng không nói gì, hắn búng ngón tay ngay lập tức ở sau lưng hắn xuất hiện mấy bóng đen xông về hướng Trì Úc.
Mẹ kiếp, đừng có bảo là tên này muốn giết anh ta đấy chứ?
Trì Úc bị dọa sợ, mở cửa xe trực tiếp thú nhận: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Tôi không làm gì gây hại cho cậu mà.”
"Bắt cóc vợ tôi không tính sao?"
"Hừ! Đó là vợ cậu sao? Đó rõ ràng là vợ cũ của cậu mà!” Trì Úc kêu to, kiên quyết không thừa nhận tội danh Hoắc Tư Tước tùy tiện gán cho anh ta.
Tuy nhiên điều làm cho anh ta tuyệt vọng chính là sau khi Hoắc Tư Tước nghe anh ta kháng nghị, lại trực tiếp ném tới trước mặt anh ta một quyển sổ nhỏ màu đỏ.
"Nhìn cho kỹ, xem cô ấy có phải là vợ cũ của tôi không?"
“......”
Trì Úc không nói lời nào, khuôn mặt xinh đẹp giống như hoa anh đào trong nháy mắt giống như mất đi ánh mặt trời, ảm đạm đến mức không còn chút máu.
Bọn họ vẫn là vợ chồng?
Vậy tại sao? Tại sao người đàn ông này lại đối xử với cô như vậy? Hắn không biết cô đã đánh đổi như thế nào vì hắn sao?
Hốc mắt Trì Úc đỏ lên, anh ta nhớ tới dáng vẻ tiều tuỵ thất thần của cô đến tìm anh ta vào đêm hôm đó, nó làm cho lòng ngực anh ta vô cùng bi thương, nỗi căm phẫn đột nhiên cũng tăng vọt lên.
"Được, cho dù cô ấy không phải là vợ cũ của cậu, vậy cậu có thể đối xử với cô ấy như vậy sao? Cô ấy là người không phải là đồ vật, cậu dựa vào cái gì hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy như vậy? Hả?”
“……”
Hoắc Tư Tước nheo mắt nhìn Trì Úc.
Quả nhiên hắn đoán không sai, Trì Úc lại còn dám nhớ nhung người phụ nữ của hắn.
Hắn bước tới bên cạnh xe, đứng nhìn chằm chằm anh ta, không hề tức giận nhưng khuôn mặt đẹp trai phủ đầy sương giá lại đang tỏ rõ thái độ của hắn.
"Đó chỉ là một hiểu lầm, tôi tới đây chính là để giải quyết chuyện này với cô ấy."
"Hiểu lầm? Cậu nói cậu đã giết con gái của cậu cô ấy, là hiểu lầm? Ai tin?” Trì Úc cười nhạt.
Hoắc Tư Tước nổi đầy gân xanh, suýt chút nữa đã không kiềm chế được.
Tên khốn này đúng là thiếu đòn, nhiều lần bắt cóc người phụ nữ của hắn, là ai cho anh ta lá gan này?
Hơn nữa điều làm cho hắn ghen tị nhất chính là người phụ nữ chết tiệt kia lại coi anh ta là người đáng tin cậy nhất, hai lần bọn họ bộc phát khủng hoảng cô đều đi tìm cái tên khốn kiếp này!
Hoắc Tư Tước buộc bản thân phải bình tĩnh trước.
"Tôi nói không có là không có, có tin không thì tuỳ anh, bây giờ tôi muốn hỏi anh gần đây cô ấy làm gì? Kế hoạch của cô ấy là gì?”
"Xì! Cậu đang hỏi tôi à? Tôi cứ không..."
Chữ "nói" còn chưa kịp ra khỏi miệng, cửa xe của Trì Úc đã bị mở ra, sau đó hai người mặc đồ đen vừa nhìn đã biết có võ, trực tiếp lôi anh ta ra khỏi xe.
“!!!”
"Trì nhị thiếu gia, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn trả lời tổng giám đốc, nếu không sẽ không bao giờ gặp lại Trì lão phu nhân và gia đình anh trai chị dâu của cậu nữa."
Người mặc đồ đen lạnh lùng nói ở bên tai Trì Úc.
Trì Úc nghe xong muốn nổi điên ngay tức khắc.
Tên khốn kiếp này!
Nhưng anh ta không có cam đảm, anh ta chưa từng sợ bất kỳ ai ở hai nhà Hoắc Trì ngoại trừ cái tên chết tiệt trước mắt này.
Tức chết anh ta rồi...
Cuối cùng Trì Úc được đưa đến một quán cà phê, sau đó anh ta buộc phải nói ra kế hoạch của Ôn Hủ Hủ.
"Cô ấy sẽ không làm chuyện gì gây hại cho Hoắc thị các người, cô ấy chỉ muốn trở lại giới tài chính, sau đó trợ giúp nhà họ Ôn làm lại từ đầu, loại người như cô ấy có thể có suy nghĩ xấu gì với cậu với nhà họ Hoặc của cậu chứ?"
Khi Trì Úc nói đến câu cuối cùng, dường như anh ta đang chất vấn với vẻ đau thương căm phẫn.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước cứng đờ, không lên tiếng.
Quả thật anh ta nói không có sai, Ôn Hủ Hủ có thể có suy nghĩ xấu gì chứ?
Tuy nhiên cô lại muốn đầu cơ tài chính một lần nữa!
Sắc mặt Hoắc Tư Tước trở nên rất khó coi.
"Một mình cô ấy?"
"Nếu không cậu cho rằng còn có ai? Cậu nghĩ cô ấy không thể sao? Haha, tôi nói cho cậu biết vậy thì cậu đã sai lầm lớn rồi, cậu không hề biết điểm mạnh thực sự của cô ấy là gì!”
“……”
Hoắc Tư Tước im lặng.
Đương nhiên hắn biết cô thật sự giỏi ở điểm nào.
Tuy nhiên vì sao Trì Úc biết, còn hắn mãi cho đến gần đây mới biết được chuyện này, chẳng lẽ năm đó bọn họ đã thân thiết đến mức độ này rồi sao?
Hoắc Tư Tước không thể khống chế được nữa, cảm giác ghen tị trong lòng lại tăng vọt lên.
"Năng lực có mạnh đến đâu thì sao chứ? Giới tài chính há là nơi cô ấy muốn chen chân vào là có thể chen chân vào sao? Lúc trước cô ấy đã từng hợp tác với gia tộc Lôi Mông, chẳng qua cũng chỉ dựa vào một chút may mắn mà thôi, nếu thật sự muốn đặt chân vào cái vòng tròn này, mà không có vốn liếng khổng lồ thì làm sao dám đặt chân vào chứ?”
Chương 289: Lúc này, hắn thật sự rất mệt mỏi
Giọng điệu Hoắc Tư Tước cực kỳ sắc bén, vẻ mặt trở nên âm u trước nay chưa từng có.
Trì Úc không hiểu gì cả, anh ta bị dọa sợ khi nhìn thấy hắn như vậy.
"Cái gì... Ý cậu là sao? Cô ấy có bản lĩnh, tiến vào vẫn rất khó sao?”
"Anh nói xem?"
Hoắc Tư Tước cực kỳ tức giận nở nụ cười lạnh lẽo.
Trì Úc ngay lập tức im lặng.
Anh ta thật sự không hiểu, nhưng anh ta biết Hoắc Tư Tước mỗi ngày đều xử lý chuyện của Hoắc thị, cũng không biết có bao nhiêu thương nhân đã chết trên tay hắn.
Có lẽ, hắn sẽ hiểu.
Đúng vậy, đầu cơ tài chính nếu nói dễ nghe một chút là để giúp người dân lập kế hoạch đầu tư và quản lý tài chính.
Nhưng mà nếu nói thẳng ra thì chính là những kẻ lừa đảo, kiếm được chênh lệch giá từ khoản đầu tư của người khác vào hạng mục này, còn người lợi hại hơn chút thường sẽ làm mánh khóe ở trong một số công ty lớn chính quy, một khi bị bọn họ khoan lỗ thì công ty sẽ bị bọn họ chơi cho đến chết.
Cho nên trong những công ty lớn thật ra đều có bộ phận chuyên môn đối phó với những người này.
Đặc biệt là một đế chế kinh doanh như Hoắc Thị.
Trì Úc cũng không biết Hoắc Tư Tước rốt cuộc là có ý gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn, anh ta nhịn không được đã nói một câu: "Cậu cũng đừng lo lắng, tối hôm qua chúng tôi đã đi đến một buổi dạ tiệc trong giới tài chính, cô ấy cũng rất may mắn đã tìm được người rồi.”
"Ai?"
"Nghe nói tên là Lâm n, cậu có biết không?"
"Lâm n?" Sắc mặt Hoắc Tư Tước thay đổi, hơn nữa sự lạnh lẽo trong mắt hắn càng lạnh lẽo hơn vừa rồi.
"Lâm n? Sao cô ấy có thể biết ông ta? Ai đã móc nối cho cô ấy?”
"Một luật sư tên là Kiều Thời Khiêm, cậu… rốt cuộc cậu sao vậy? Sao lại có vẻ mặt như muốn giết người vậy, trong này rốt cuộc có mánh khoé gì sao?”
Trì Úc nhìn nét mặt này của hắn, không thể không hỏi.
Thế nhưng không có bất kỳ âm thanh nào, vẻ mặt lúc này của Hoắc Tư Tước, quả thực có thể nói là dùng hai chữ ma quỷ để hình dung, đặc biệt đáng sợ.
Lâm n, thực sự là nhà tài chính lớn nhất Phố Wall.
Tuy nhiên người này không làm rõ ràng, mà triệu tập một đám thuộc hạ đầu cơ với ông ta, mười mấy năm qua ở Phố Wall tương đối lộng hành.
Ngay cả Hoắc thị, lúc ông cụ Hoắc quản lý cũng đã nếm trải thiệt thòi trên tay ông ta.
Tuy nhiên người phụ nữ này lại có thể quen biết ông ta.
Kiều Thời Khiêm!
Sao hắn có thể không biết người này chứ?
Lúc ấy ở thành phố A hắn còn suýt chút nữa muốn ăn tươi nuốt sống Ôn Hủ Hủ vì tên này.
Hắn còn tưởng rằng anh ta biết điều đi rồi, không nghĩ tới là trốn đến đây, Ôn Hủ Hủ chạy tới đây lẽ nào đã cấu kết từ trước với anh ta rồi?
Nếu như vừa rồi hắn nghe nói có người giúp Ôn Hủ Hủ, hắn cực kỳ cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện tại hắn nghe thấy cái tên này gần như có thể dùng từ huỷ diệt trời đất để hình dung.
"Răng rắc", ngay cả ly cà phê trong tay cũng bị hắn bóp nát.
Trì Úc thấy vậy cực kỳ hoảng sợ: "Cậu... cậu đang làm gì vậy? Đừng có nói cậu muốn đi giết anh ta đấy nhé?”
Anh ta vẫn còn có chút hiểu biết về Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước âm u nhìn về phía anh ta: "Không được sao?”
Mẹ kiếp!
Trì Úc muốn quỳ lạy với hắn rồi!
"Đương nhiên là không thể! Đầu óc cậu bị úng nước à? Nếu cậu giết anh ta, đồ ngốc kia sẽ tha cho cậu sao? Tôi nói cho cậu biết cô ấy chắc chắn sẽ giết cậu.”
Lời này có sức sát thương quá lớn, dường như trong nháy mắt Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm anh ta, hắn lại có loại cảm giác không thể thở nổi, có cái gì đó bị kẹt ở trong cổ họng.
Cô sẽ giết hắn?
Vì Kiều Thời Khiêm kia?
Trong lồng ngực hắn giống như bị người nào đó đâm mạnh một cái, hắn rất không muốn thừa nhận nhưng dựa theo tình hình hiện tại, thì lời của Trì Úc thật sự không sai chút nào.
Ngay cả khi tối hôm qua bọn họ vừa lên giường với nhau.
Sự tuyệt vọng ập đến như thuỷ triều, một người đàn ông cao lớn lại cảm thấy bất lực đến mức ngay cả ngón tay cũng run rẩy.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy.
"Tôi biết cậu hiện tại rất lo lắng, nhưng nếu như cậu thật sự không muốn đồ ngốc kia không gặp cậu nữa thì cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, cậu thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp khác sao?"
Trì Úc cuối cùng vẫn mềm lòng khuyên hắn.
Một lúc lâu Hoắc Tư Tước cũng không lên tiếng.
Đợi một lúc cho đến khi Ôn Hủ Hủ gọi điện thoại tới hỏi Trì Úc, đón được Ôn Cận chưa?
Trì Úc: "Sắp rồi, hiện tại tôi đang trên đường, khi nào đón được sẽ nói cho cô biết ngay, đúng rồi, em họ cô trông như thế nào cô biết không? Gửi cho tôi một bức ảnh.”
Trì Úc bảo Ôn Hủ Hủ gửi một tấm ảnh tới.
Hoắc Tư Tước đang ngồi ngơ ngác một lúc lâu, hắn nghe thấy vậy ánh mắt ngay lập tức chuyển động.
"Em họ?" Một lúc sau chờ Trì Úc cúp điện thoại, hắn mới hỏi.
Trì Úc vừa thu dọn đồ đạc, vừa trả lời: "Con trai út của chú họ của cô ấy, tên là Ôn Cận, cô ấy muốn bồi dưỡng cậu ta để sau này cùng nhau góp sức giúp nhà họ Ôn vực dậy như xưa.”
“......”
Ý tưởng này thật ra không tệ.
Doanh nghiệp gia đình cần nhất chính là người đáng tin, mà người trong dòng họ chắc chắn là tốt nhất.
Đào tạo?
Đó có phải là đi theo như hình với bóng không?
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Tư Tước giống như phủ một lớp sương trắng, bỗng nhiên sắc mặt hắn thay đổi, ánh mắt xám xịt nảy giờ lại sáng ngời lên.
"Anh không cần đi đón, để tôi đi đón."
Chương 290: Cậu ngoan ngoãn làm cho người khác yêu thích
"A?" Đôi mắt hoa đào xinh đẹp Trì Úc đột nhiên trợn tròn: "Cậu đi đón? Cậu... cậu đang cố làm gì vậy?”
"Gặp cậu ta xem cậu ta có tư cách làm người kế nhiệm nhà họ Ôn không?"
Hắn khôi phục bình tĩnh, cuối cùng chỉ để lại cho Trì Úc một câu như vậy.
Trì Úc nghe hắn nói như vậy, đương nhiên sẽ không hỏi nữa.
Bởi vì cái khác có lẽ Hoắc Tư Tước không được, nhưng về việc nhìn người kế nhiệm thì chắc chắn không ai có ánh mắt nhìn người giỏi hơn hắn.
——
Ôn Hủ Hủ đợi ròng rã suốt ba giờ mới nhìn thấy được người em họ của cô.
Cô phát điên!
"Trì Úc, anh làm gì vậy? Bảo anh đi đón người mà lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng người bị lạc rồi, anh có biết tôi sốt ruột thế nào không?”
“......”
Da đầu Trì Úc tê dại một trận.
Trì Úc thấy không còn cách nào khác, đành phải nói cho cô biết: "Tôi gặp Hoắc Tư Tước, tên đó vậy mà đã tìm được nơi này rồi, nhưng cô yên tâm hắn đã đi rồi, tôi cũng không nói cho hắn biết cô đang ở đây.”
“……”
Trong chốc lát cô không biết nên nói gì.
Người đàn ông chó chết kia đã sớm tìm được cô rồi, hắn còn quấn lấy cô một đêm, Trì Úc lại có thể ngây thơ cho rằng anh ta không nói thì Hoắc Tư Tước sẽ không tìm được cô sao?
Ôn Hủ Hủ một lời khó mà nói hết.
Khi hai người đang căng thẳng, Ôn Cận được đón về xấu hổ đi tới: "Chị, vậy... em để hành lý ở đâu?”
"À cái này, em giao cho chị Chung Vãn là được rồi, đúng rồi, em đói bụng rồi phải không, bọn chị đã nấu cơm xong rồi, bây giờ dọn ra cho em ha."
Ôn Hủ Hủ cay cay chóp mũi khi được người khác gọi một tiếng chị, một giây sau, lực chú ý của cô đều đổ đồn lên người em họ này.
Còn chàng thanh niên cao gầy ngây ngô chưa ra xã hội này thì sao?
Sau khi nhìn thấy chị họ, cậu rất nghe lời, cô bảo cậu đi rửa tay ăn cơm thì cậu thật sự ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh.
Chung Vãn nhìn thấy vậy cũng khen ngợi một tiếng: "Đứa nhỏ này thật ngoan.”
Ôn Hủ Hủ càng vui vẻ hơn.
Thật ra quan hệ giữa người chú họ kia với nhà cô cũng rất tốt, bọn họ cùng tổ tiên, năm đó khi nhà cô còn sống ở quê ở nhà người chú họ này, Ôn Hủ Hủ còn mơ hồ nhớ, ông ấy rất chăm sóc nhà bọn họ.
Buổi tối hôm đó, Ôn Hủ Hủ không trở về căn phòng của mình.
Cô sợ sau khi trở về lại gặp được người đàn ông chó chết kia, sau đó lại quấn lấy cô, vì thế cô tìm một cái cớ nói em họ cô mới tới, cho nên mặt dày mày dạn chen chúc với chị em tốt Chung Vãn cả đêm.
Tuy nhiên cô không biết là không có ai trong căn phòng của cô cả.
Một tuần sau, cuối cùng Kiều Thời Khiêm cũng đã thuyết phục Ôn Hủ Hủ đi theo anh ta đến nước M tìm Lâm n.
Thật ra Ôn Hủ Hủ biết Lâm n, tuy rằng lúc trước cô chỉ tiện thể giúp đỡ gia tộc Lôi Mông một chút, nhưng một người cực kỳ nhạy cảm với tài chính sẽ theo bản năng chú ý đến những thứ này.
Vì vậy cô biết Lâm n của Phố Wall.
Cô biết ông ta chính là ông trùm tài chính ở đó, càng rõ ràng hơn ông ta chiêu dụ những người như bọn cô, thực tế chính là vì làm việc cho ông ta, còn ông ta cụ thể làm cái gì? Ôn Hủ thông minh cũng có thể đoán được một ít.
Nhưng những điều đó không quan trọng với cô.
Hiện tại trải qua chuyện của gia tộc Lôi Mông, cái tên Nancy gần như trở thành danh sách đen ở trong giới tài chính.
Cho nên nàng muốn làm lớn thì cách duy nhất chính là con cá lớn trên danh sách niêm yết.
Ôn Hủ Hủ mang theo Ôn Cận.
Vốn dĩ dẫn theo hai người Trì Úc và Chung Vãn.
Nhưng một người vì muốn quay phim, phải quay lại trường quay.
Còn một người khác lại nói muốn làm việc, không có cách nào, cuối cùng chỉ chị em bọn họ đi.
"Nancy, em có muốn ngồi ở bên cạnh cửa sổ không?Anh nhớ em có hơi say máy bay.”
"A?"
Ôn Hủ Hủ vừa lên máy bay chuẩn bị ngồi xuống, bỗng nhiên nghe thấy Kiều Thời Khiêm muốn nhường chỗ cho cô, cô cảm thấy có chút cảm động.
Cô thực sự hơi say máy bay.
Nhưng đúng lúc này, Ôn Cận đi theo sau lưng lại bỗng nhiên bẽn lẽn nói: "Chị, em muốn... ngồi với chị, em hơi sợ độ cao.”
"Hả vậy sao, được, em ngồi bên cạnh chị đi."
Ôn Hủ Hủ lập tức loại bỏ suy nghĩ kia, sau đó dẫn theo em họ ngồi ở một vị trí ghế đôi khác.
Có thể nhìn thấy sắc mặt đang rất khó coi của Kiều Thời Khiêm, người vừa rồi muốn nhường lại chỗ ngồi của mình cho Ôn Hủ Hủ.
Tuy nhiên anh ta đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên, bởi vì anh ta biết chàng thanh niên này là em trai của Ôn Hủ Hủ, anh ta không cần phải tính toán với cậu.
Đoàn người đi đến nước M.
Mặc dù Kiều Thời Khiêm chỉ là một luật sư nhưng các mối quan hệ của anh ta rất tốt, sau khi đến nơi đi thẳng đến nhà Lâm n có chút không tiện, cho nên anh ta dẫn mọi người đến nhà một người bạn của anh ta.
"Mọi người yên tâm, người bạn này cũng người làm ăn, hơn nữa còn biết người Phố Wall, chúng ta ở nhà bọn họ đến đó sẽ rất thuận tiện."
"Được."
Ôn Hủ Hủ không để ý đến những thứ này, cho nên cô đồng ý rất sảng khoái.
Ôn Cận thấy chị mình đồng ý cho nên cũng đi theo.
Tuy nhiên sau khi hai chị em đến đó, bởi vì Ôn Cận không biết nói tiếng Anh nên Ôn Hủ Hủ lo lắng cậu ở chỗ này sẽ có rào cản ngôn ngữ, có việc không thể giao tiếp được, vì thế để cho cậu ở phòng bên cạnh mình.
Kiều Thời Khiêm: "..."
"Anh Kiều, cảm ơn anh, cần tôi xách vali giúp anh không? Tôi khoẻ lắm.”
Vậy mà cô lại lấy cái chết ra để dọa hắn?
Quanh người đàn ông lao đến đây trong đêm tối là khí lạnh dày đặc, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang đe dọa mình, ánh mắt đen không còn chút ánh sáng, tất cả đều là nguy hiểm lạnh lẽo, vô cùng dọa người!
''Bây giờ em dứt khoát với anh như vậy, em quên mất ngày trước em quấn lấy anh như thế nào rồi sao?''
''...''
Người Ôn Hủ Hủ run lên, khuôn mặt bằng lòng bàn tay trắng bệch.
Cô chưa từng.
Cho nên bây giờ cô càng hận bản thân hơn, nếu có thể làm lại một lần, cô tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch lao vào như trước nữa.
Ôn Hủ Hủ giận dữ nhục nhã đến cực điểm, cuối cùng thê lương nói: ''Đúng vậy, Hoắc Tư Tước, sao tôi có thể quên được chứ? Vì quấn lấy anh nên tất cả mọi thứ của tôi mới mất hết đi như vậy, Ôn gia, Đỗ gia, còn cả chính bản thân tôi. Hoắc Tư Tước, bây giờ anh muốn nhắc nhở tôi tôi đã từng hèn hạ như thế này sao?''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, hắn muốn phủ nhận bản thân mình không có ý này.
Nhưng người phụ nữ trước mắt đột nhiên trở nên khỏe bất ngờ, cô dùng sức đẩy hắn ra.
''Cũng được, hôm nay anh đã đến đây thì chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng với nhau. Hoắc Tư Tước, từ giờ trở đi, chúng ta không còn bất kì quan hệ nào nữa, tôi sẽ ủy thác cho luật sư mang thủ tục ly hôn đến cho anh, bây giờ anh có thể rời đi.''
Câu cuối cùng của cô lạnh như băng.
Ôn Hủ Hủ lúc này không còn sợ hãi, cũng không còn lúng túng nữa, sau khi bình tĩnh nói xong những lời này, cô dường như hoàn toàn biến thành một người khác.
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước trở nên vô cùng đáng sợ.
Thật ra bây giờ hắn mới đến là vì muốn cho Ôn Hủ Hủ thời gian để tỉnh táo suy nghĩ lại, trong lúc xúc động con người có thể đưa ra rất nhiều quyết định không sáng suốt.
Cho nên hắn nguyện ý cho cô thời gian.
Nhưng hắn không ngờ, hắn chờ ba bốn ngày mới tìm đến mà cô lại nói với hắn một câu như vậy.
Hắn thật sự không thể được tha thứ sao?
Dù cho chuyện của Đỗ Như Quân chỉ là hiểu lầm? Cho dù chuyện ông cụ làm năm đó không liên quan đến hắn?
Người đàn ông vô cùng thất vọng, khuôn mặt đang chìm vào bóng tối như bị giăng một màn sương mờ ảo, cô có thể cảm nhận được những cảm xúc mà hắn đang cố gắng che giấu rất lâu kia từ từ tuôn trào.
''Vì chuyện của Đỗ Như Quân nên em mới như vậy? Được, vậy anh nói cho em biết, anh đã điều tra, chuyện này không liên quan đến ba anh!''
''Không còn quan trọng nữa, Hoắc Tư Tước, tôi rất mệt mỏi, bây giờ tôi không muốn liên quan gì đến Hoắc gia nữa, tôi chỉ muốn Ôn gia có thể đứng dậy một lần nữa, ba tôi sắp ra ngoài rồi.''
''Con cũng không cần?''
''...Không cần, đều cho anh!'' Ôn Hủ Hủ dường như phải dùng hết dũng khí của mình mới có thể nói những lời này, khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt lại.
Bầu không khí lúc này như đóng băng.
Rốt cuộc một người có thể nản lòng thoái chí đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy?
Người đàn ông đứng kia cuối cùng cũng bắt đầu sụp đổ.
Trước giờ hắn là người chủ cần lật tay thôi cũng có thể khiến trời quang thành trời mưa, nhưng giờ phút này, hắn nghe câu nói này xong, hắn cảm thấy có gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Ngay cả ngón tay đang xuôi bên người cũng run lên!
Vậy mà con cô cũng không cần.
Thứ cô đã từng coi là tính mạng...
Ôn Hủ Hủ vẫn luôn đợi hắn trả lời lại, vì khuôn mặt hắn đang chìm trong bóng tối nên cô không thấy rõ nét mặt cô, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là hành động của hắn.
Nhưng lúc này hắn lại không động dậy dù chỉ một chút.
Đúng vậy, hắn động cái gì?
Bây giờ chắc hắn đang rất vui, ba đứa nhỏ đều thuộc về hắn, tất cả mọi thứ đều thuộc về hắn.
Ôn Hủ Hủ bi thương cười một tiếng, cô xoay người rời đi.
''Em đi đâu?''
Nhưng không ngờ cô mới động đậy một cái, người đàn ông đã lập tức đưa tay ra giữ lấy cô, sức mạnh lớn đến mức khiến cô khó chịu nhíu mày lại.
''Anh quản tôi đi đâu làm gì? Thả tôi ra!''
''Em nằm mơ đi! Ôn Hủ Hủ, anh nói cho em biết, đồ của anh, không có lệnh của anh thì mãi mãi là của anh.''
Người đàn ông đỏ bừng mắt gầm nhẹ, hắn giống như dã thú bị chọc điên, sau khi kéo Ôn Hủ Hủ lại thì mạnh mẽ hôn xuống.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô ngẩn người trong giây lát, sau đó bắt đầu giằng co: ''Ô... Hoắc Tư Tước... Anh cái người này... Đồ khốn, anh thả tôi ra...''
Hắn là thuốc độc, cô không thể dính vào được nữa, vất vả lắm mới có thể thuyết phục bản thân từ bỏ, cô tuyệt đối không thể lại lần nữa đi vào vết xe đổ đó được!
Nhưng điều khiến cô hoảng loạn là cô càng giãy dụa thì hắn càng điên cuồng.
Thành phố Clear, trụ sợ chính Vân Đoan Nhất Phẩm.
Sau khi trở về, Kiều Thời Khiêm ném áo khoác sang một bên rồi nằm xuống sopha.
Hôm nay anh ta uống quá nhiều, nếu không gắng gượng chống đỡ thì có lẽ không về được.
Lúc này trợ lí anh ta cũng đến đây, thấy vậy thì vội vàng rót nước ấm đưa cho anh ta.
''Tiên sinh, anh không sao chứ? Sao anh lại uống nhiều rượu vậy? Bình thường anh không uống nhiều mà.''
Cậu ta đã đi theo anh ta rất nhiều năm, nhìn thấy dáng vẻ của anh ta thì không nhịn được mà đau lòng.
Nhưng Kiều Thời Khiêm lại cười, ngẩng đầu dựa lên vào ghế sopha, vẻ mặt nhìn trần nhà vô cùng thỏa mãn.
''Vui vẻ nên uống nhiều chút cũng không sao.''
''Vui vẻ? Là vì tiểu thư Nancy sao? Cô ấy đã đến đúng không?''
''Đúng.''
Kiều Thời Khiêm không phủ nhận, sau đó cầm cốc nước trợ lí để bên cạnh lên uống một ngụm.
Chương 287: Không cho em ăn no sao?
Trợ lí: ''...''
Cậu ta có thể nói gì nữa sao? Tiên sinh nhà cậu ta lúc nào cũng sáng suốt, chỉ duy nhất những chuyện liên quan đến người phụ nữ này thì anh ta sẽ đều trở thành một người khác.
Ví dụ như lần này, cậu ta thật sự không thể nào hiểu được, chỉ vì một người phụ nữ mà lại chơi lớn như vậy!
''Chuyện kia đã xong rồi sao? Trong khoảng thời gian này tôi đã hỏi thăm, cô Nancy đúng là một lại lần nữa tiến vào giới tài chính, đối tác trước đây, gia tộc Lôi Mông của cô ấy đã phá sản, bây giờ cô ấy muốn nhanh chóng vững chân trong giới thì chỉ sợ phải cần tìm một người có bối cảnh và thân phận mạnh hơn nữa mới được.''
''Ừm, cho nên đêm nay tôi mới uống nhiều rượu như vậy.''
Người đàn ông kia lại vui vẻ cười một tiếng.
Anh ta rất ít khi vui vẻ như vậy, cho dù bình thường anh ta luôn tươi cười với mọi người nhưng rất ít khi cười chân thành như thế này.
Trợ lí không nói gì, cậu ta thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra ngoài.
''Đúng rồi, gần đây có chỗ nào chơi không? Sắp xếp một chút, ngày mai tôi dẫn Nancy và mấy người kia ra ngoài chơi một chút.''
''Được tiên sinh.''
Trợ lí quay đầu nhìn anh ta một cái, thầm ghi nhớ rõ chuyện này.
Mong anh ta cũng để ý chuyện công ty như này thì tốt.
Nhưng điều khiến hai người không ngờ là, sáng hôm sau, lúc trợ lí Kiều Thời Khiêm hẹn xong sân golf, gọi điện cho Ôn Hủ Hủ nhưng lại không hẹn được cô.
''Thật xin lỗi, Thời Khiêm, hôm nay em... có chút việc, không thể ra ngoài được.''
Ôn Hủ Hủ khó khăn từ chối trong điện thoại, nếu không phải tay đang cầm chăn thì cô chắc chắn sẽ đạp người đàn ông đang nằm bên cạnh xuống.
Khốn kiếp!
Kiều Thời Khiêm nghe xong không khỏi thất vọng: ''Không thể đẩy xuống sau được sao? Bọn họ rất khó gặp mặt, đặc biệt là ngài Lâm n, ông ấy là người đứng đầu phố Wall bên kia đó.''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Cô còn chưa kịp nói gì thì một bàn tay to đột nhiên xuất ở trong chăn kéo cơ thể mềm mại của cô lại, chỉ trong nháy mắt cô đã bị kéo về phía sau, giọng nói cũng thay đổi: ''Không được không được, chúng ta hẹn lần sau đi...''
''Có hẹn? Mới sáng sớm đã nói chuyện với đàn ông? Tối hôm qua anh không cho em ăn no sao?''
Giọng đàn ông khàn khàn mang theo sự gợi cảm vang lên như có như không ở đầu dây bên kia.
Kiều Thời Khiêm như bị đánh mạnh vào người một cái!
Anh ta còn chưa kịp hỏi thì đối phương đã vội vàng cúp máy, anh ta cầm chặt điện thoại ngồi trước một bàn đồ ăn thơm phức, một giây sau, điện thoại trong tay bị anh ta ném xuống vỡ tan tành.
''Tiên sinh, ngài sao vậy?'' Trợ lí nghe thấy tiếng động thì vội chạy đến, thấy vậy giật mình kêu lên.
Nhưng Kiều Thời Khiêm lại không nói gì.
Anh ta nhìn về một chỗ nào đó, ánh mắt là sát khí như bão tố cấp mười.
Hoắc Tư Tước!
Hoắc Tư Tước!
Không sai, người cắt ngang điện thoại của bọn họ chính là Hoắc Tư Tước.
Nhưng bây giờ hắn đã bị Ôn Hủ Hủ đạp xuống giường, sau một đêm bị giày vò, vào lúc tên khốn này lại chuẩn bị làm loạn, Ôn Hủ Hủ cuối cùng tức giận, chống eo đá bay hắn xuống giường.
''Cút!''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Sau một đêm được thỏa mãn, tâm trạng người đàn ông vô cùng thoải mái, cho dù bị đạp xuống cũng không hề tức giận.
''Được, anh cút, nhưng có phải em nên lấy quần áo cho anh trước không?''
''Cái gì?''
''Em nhìn đi, quần áo của anh tối qua đã bị em xé nát, chẳng lẽ em để anh đi ra ngoài như thế này? Anh không quan tâm đến chuyện này lắm, nhưng mà chủ thuê của em...''
Đồ biến thái chết tiệt này, không ngờ hắn nói đến đây còn bò dậy từ dưới đất, trần truồng đứng trước mặt Ôn Hủ Hủ.
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ nhìn qua nơi nào đó không được che đậy của hắn rồi lập tức dời mắt, máu trong người dồn hết lên đỉnh đầu, cô hận không thể chọc mù mắt mình.
''Hoắc Tư Tước, con mẹ nhà anh... Anh chờ đấy, tôi nhất định sẽ thiến anh, cái đồ bệnh tâm thần!''
Sau đó cô ôm chạy trối chết.
Người đàn ông người không mảnh vải che thân đứng đó thấy vậy thì khóe miệng nâng lên, ý cười trên mặt ngày càng rõ hơn.
Đấu với hắn?
Ôn Hủ Hủ trốn ra khỏi nhà, không biết đi đâu nên đành phải đến nhà Chung Vãn.
Lúc này Chung Vãn đang chuẩn bị bữa sáng, thấy cô hồn bay phách lạc xông vào như vậy thì giật mình: ''Nancy? Cậu sao vậy? Mới sáng ra đã bị quỷ đuổi rồi à?''
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Quỷ đâu mà quỷ?
Đây là tên khốn kiếp đáng sợ hơn cả quỷ đấy được không?
Ôn Hủ Hủ bình ổn tâm trạng, chịu đựng sự khó chịu ở nơi nào đó giữa hai chân.
''Không sao, cậu đang làm gì vậy? Trì Úc đâu? Hôm nay anh ấy phải đi đón Ôn Cận, đừng đi muộn.''
''Sao tôi biết được? Tối hôm qua sau khi trở về anh ta đã nhốt mình trong phòng, có trời mới biết anh ta đi ngủ lúc mấy giờ.''
Chung Vãn tức giận nhìn thoáng qua tầng trên.
Vì chỗ Ôn Hủ Hủ thuê quá nhỏ, giao thông lại không tiện nên cô để Trì Úc ở chỗ Chung Vãn.
Nhị thiếu gia như Trì Úc không lớn lên như những đứa trẻ khác, đã hơn hai mươi tuổi nhưng từ nhỏ ở Trì gia đã được Hoắc Anh Nga cưng chiều, ở Hoắc gia cũng được cậu đối xử đặc biệt.
Nên người này vẫn không biết đến cuộc sống củi gạo dầu muối là gì, chơi gì vẫn cứ chơi, phóng túng vẫn cứ phóng túng.
Ôn Hủ Hủ lắc đầu, cuối cùng chỉ có thể đi lên.
Chương 288: Bị ép buộc
"Trì Úc? Anh dậy chưa? Cần phải dậy đi đón Ôn Cận rồi.”
“......”
Ôn Hủ Hủ gõ cửa một lúc lâu, mới nghe được tiếng lầu bầu truyền ra từ trong phòng: "Biết rồi.”
Cô nghe thấy vậy, lúc này mới đi xuống.
Về chuyện của Ôn Cận, Ôn Hủ Hủ có dự định nếu cậu bằng lòng đi theo cô, vậy thì kể từ bây giờ để cho cậu làm trợ lý của cô, cô dự định tiến vào giới tài chính gây tiếng vang trước, còn Ôn Cận thì phụ trách quản lý tài chính giúp cô.
Nghe nói Ôn Cận học chuyên ngành kế toán.
Một giờ sau Trì Úc mới ra khỏi cửa.
Nhưng anh ta không ngờ tới giữa đường lại bị một người chặn lại.
"Mẹ kiếp, cậu tới đây khi nào? Hành tung của bọn tôi đã giấu kỹ đến mức này rồi, vậy mà cậu còn có thể tìm được tới đây nhanh như vậy? ĐM mũi cậu là mũi chó sao?”
Trì Úc nhìn thấy người chặn mình, anh ta ngồi trong xe chửi thề!
Hoắc Tư Tước cười lạnh lùng không nói gì, hắn búng ngón tay ngay lập tức ở sau lưng hắn xuất hiện mấy bóng đen xông về hướng Trì Úc.
Mẹ kiếp, đừng có bảo là tên này muốn giết anh ta đấy chứ?
Trì Úc bị dọa sợ, mở cửa xe trực tiếp thú nhận: "Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Tôi không làm gì gây hại cho cậu mà.”
"Bắt cóc vợ tôi không tính sao?"
"Hừ! Đó là vợ cậu sao? Đó rõ ràng là vợ cũ của cậu mà!” Trì Úc kêu to, kiên quyết không thừa nhận tội danh Hoắc Tư Tước tùy tiện gán cho anh ta.
Tuy nhiên điều làm cho anh ta tuyệt vọng chính là sau khi Hoắc Tư Tước nghe anh ta kháng nghị, lại trực tiếp ném tới trước mặt anh ta một quyển sổ nhỏ màu đỏ.
"Nhìn cho kỹ, xem cô ấy có phải là vợ cũ của tôi không?"
“......”
Trì Úc không nói lời nào, khuôn mặt xinh đẹp giống như hoa anh đào trong nháy mắt giống như mất đi ánh mặt trời, ảm đạm đến mức không còn chút máu.
Bọn họ vẫn là vợ chồng?
Vậy tại sao? Tại sao người đàn ông này lại đối xử với cô như vậy? Hắn không biết cô đã đánh đổi như thế nào vì hắn sao?
Hốc mắt Trì Úc đỏ lên, anh ta nhớ tới dáng vẻ tiều tuỵ thất thần của cô đến tìm anh ta vào đêm hôm đó, nó làm cho lòng ngực anh ta vô cùng bi thương, nỗi căm phẫn đột nhiên cũng tăng vọt lên.
"Được, cho dù cô ấy không phải là vợ cũ của cậu, vậy cậu có thể đối xử với cô ấy như vậy sao? Cô ấy là người không phải là đồ vật, cậu dựa vào cái gì hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy như vậy? Hả?”
“……”
Hoắc Tư Tước nheo mắt nhìn Trì Úc.
Quả nhiên hắn đoán không sai, Trì Úc lại còn dám nhớ nhung người phụ nữ của hắn.
Hắn bước tới bên cạnh xe, đứng nhìn chằm chằm anh ta, không hề tức giận nhưng khuôn mặt đẹp trai phủ đầy sương giá lại đang tỏ rõ thái độ của hắn.
"Đó chỉ là một hiểu lầm, tôi tới đây chính là để giải quyết chuyện này với cô ấy."
"Hiểu lầm? Cậu nói cậu đã giết con gái của cậu cô ấy, là hiểu lầm? Ai tin?” Trì Úc cười nhạt.
Hoắc Tư Tước nổi đầy gân xanh, suýt chút nữa đã không kiềm chế được.
Tên khốn này đúng là thiếu đòn, nhiều lần bắt cóc người phụ nữ của hắn, là ai cho anh ta lá gan này?
Hơn nữa điều làm cho hắn ghen tị nhất chính là người phụ nữ chết tiệt kia lại coi anh ta là người đáng tin cậy nhất, hai lần bọn họ bộc phát khủng hoảng cô đều đi tìm cái tên khốn kiếp này!
Hoắc Tư Tước buộc bản thân phải bình tĩnh trước.
"Tôi nói không có là không có, có tin không thì tuỳ anh, bây giờ tôi muốn hỏi anh gần đây cô ấy làm gì? Kế hoạch của cô ấy là gì?”
"Xì! Cậu đang hỏi tôi à? Tôi cứ không..."
Chữ "nói" còn chưa kịp ra khỏi miệng, cửa xe của Trì Úc đã bị mở ra, sau đó hai người mặc đồ đen vừa nhìn đã biết có võ, trực tiếp lôi anh ta ra khỏi xe.
“!!!”
"Trì nhị thiếu gia, tôi khuyên cậu tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn trả lời tổng giám đốc, nếu không sẽ không bao giờ gặp lại Trì lão phu nhân và gia đình anh trai chị dâu của cậu nữa."
Người mặc đồ đen lạnh lùng nói ở bên tai Trì Úc.
Trì Úc nghe xong muốn nổi điên ngay tức khắc.
Tên khốn kiếp này!
Nhưng anh ta không có cam đảm, anh ta chưa từng sợ bất kỳ ai ở hai nhà Hoắc Trì ngoại trừ cái tên chết tiệt trước mắt này.
Tức chết anh ta rồi...
Cuối cùng Trì Úc được đưa đến một quán cà phê, sau đó anh ta buộc phải nói ra kế hoạch của Ôn Hủ Hủ.
"Cô ấy sẽ không làm chuyện gì gây hại cho Hoắc thị các người, cô ấy chỉ muốn trở lại giới tài chính, sau đó trợ giúp nhà họ Ôn làm lại từ đầu, loại người như cô ấy có thể có suy nghĩ xấu gì với cậu với nhà họ Hoặc của cậu chứ?"
Khi Trì Úc nói đến câu cuối cùng, dường như anh ta đang chất vấn với vẻ đau thương căm phẫn.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước cứng đờ, không lên tiếng.
Quả thật anh ta nói không có sai, Ôn Hủ Hủ có thể có suy nghĩ xấu gì chứ?
Tuy nhiên cô lại muốn đầu cơ tài chính một lần nữa!
Sắc mặt Hoắc Tư Tước trở nên rất khó coi.
"Một mình cô ấy?"
"Nếu không cậu cho rằng còn có ai? Cậu nghĩ cô ấy không thể sao? Haha, tôi nói cho cậu biết vậy thì cậu đã sai lầm lớn rồi, cậu không hề biết điểm mạnh thực sự của cô ấy là gì!”
“……”
Hoắc Tư Tước im lặng.
Đương nhiên hắn biết cô thật sự giỏi ở điểm nào.
Tuy nhiên vì sao Trì Úc biết, còn hắn mãi cho đến gần đây mới biết được chuyện này, chẳng lẽ năm đó bọn họ đã thân thiết đến mức độ này rồi sao?
Hoắc Tư Tước không thể khống chế được nữa, cảm giác ghen tị trong lòng lại tăng vọt lên.
"Năng lực có mạnh đến đâu thì sao chứ? Giới tài chính há là nơi cô ấy muốn chen chân vào là có thể chen chân vào sao? Lúc trước cô ấy đã từng hợp tác với gia tộc Lôi Mông, chẳng qua cũng chỉ dựa vào một chút may mắn mà thôi, nếu thật sự muốn đặt chân vào cái vòng tròn này, mà không có vốn liếng khổng lồ thì làm sao dám đặt chân vào chứ?”
Chương 289: Lúc này, hắn thật sự rất mệt mỏi
Giọng điệu Hoắc Tư Tước cực kỳ sắc bén, vẻ mặt trở nên âm u trước nay chưa từng có.
Trì Úc không hiểu gì cả, anh ta bị dọa sợ khi nhìn thấy hắn như vậy.
"Cái gì... Ý cậu là sao? Cô ấy có bản lĩnh, tiến vào vẫn rất khó sao?”
"Anh nói xem?"
Hoắc Tư Tước cực kỳ tức giận nở nụ cười lạnh lẽo.
Trì Úc ngay lập tức im lặng.
Anh ta thật sự không hiểu, nhưng anh ta biết Hoắc Tư Tước mỗi ngày đều xử lý chuyện của Hoắc thị, cũng không biết có bao nhiêu thương nhân đã chết trên tay hắn.
Có lẽ, hắn sẽ hiểu.
Đúng vậy, đầu cơ tài chính nếu nói dễ nghe một chút là để giúp người dân lập kế hoạch đầu tư và quản lý tài chính.
Nhưng mà nếu nói thẳng ra thì chính là những kẻ lừa đảo, kiếm được chênh lệch giá từ khoản đầu tư của người khác vào hạng mục này, còn người lợi hại hơn chút thường sẽ làm mánh khóe ở trong một số công ty lớn chính quy, một khi bị bọn họ khoan lỗ thì công ty sẽ bị bọn họ chơi cho đến chết.
Cho nên trong những công ty lớn thật ra đều có bộ phận chuyên môn đối phó với những người này.
Đặc biệt là một đế chế kinh doanh như Hoắc Thị.
Trì Úc cũng không biết Hoắc Tư Tước rốt cuộc là có ý gì, nhưng nhìn thấy sắc mặt âm trầm của hắn, anh ta nhịn không được đã nói một câu: "Cậu cũng đừng lo lắng, tối hôm qua chúng tôi đã đi đến một buổi dạ tiệc trong giới tài chính, cô ấy cũng rất may mắn đã tìm được người rồi.”
"Ai?"
"Nghe nói tên là Lâm n, cậu có biết không?"
"Lâm n?" Sắc mặt Hoắc Tư Tước thay đổi, hơn nữa sự lạnh lẽo trong mắt hắn càng lạnh lẽo hơn vừa rồi.
"Lâm n? Sao cô ấy có thể biết ông ta? Ai đã móc nối cho cô ấy?”
"Một luật sư tên là Kiều Thời Khiêm, cậu… rốt cuộc cậu sao vậy? Sao lại có vẻ mặt như muốn giết người vậy, trong này rốt cuộc có mánh khoé gì sao?”
Trì Úc nhìn nét mặt này của hắn, không thể không hỏi.
Thế nhưng không có bất kỳ âm thanh nào, vẻ mặt lúc này của Hoắc Tư Tước, quả thực có thể nói là dùng hai chữ ma quỷ để hình dung, đặc biệt đáng sợ.
Lâm n, thực sự là nhà tài chính lớn nhất Phố Wall.
Tuy nhiên người này không làm rõ ràng, mà triệu tập một đám thuộc hạ đầu cơ với ông ta, mười mấy năm qua ở Phố Wall tương đối lộng hành.
Ngay cả Hoắc thị, lúc ông cụ Hoắc quản lý cũng đã nếm trải thiệt thòi trên tay ông ta.
Tuy nhiên người phụ nữ này lại có thể quen biết ông ta.
Kiều Thời Khiêm!
Sao hắn có thể không biết người này chứ?
Lúc ấy ở thành phố A hắn còn suýt chút nữa muốn ăn tươi nuốt sống Ôn Hủ Hủ vì tên này.
Hắn còn tưởng rằng anh ta biết điều đi rồi, không nghĩ tới là trốn đến đây, Ôn Hủ Hủ chạy tới đây lẽ nào đã cấu kết từ trước với anh ta rồi?
Nếu như vừa rồi hắn nghe nói có người giúp Ôn Hủ Hủ, hắn cực kỳ cảm thấy không thoải mái, nhưng hiện tại hắn nghe thấy cái tên này gần như có thể dùng từ huỷ diệt trời đất để hình dung.
"Răng rắc", ngay cả ly cà phê trong tay cũng bị hắn bóp nát.
Trì Úc thấy vậy cực kỳ hoảng sợ: "Cậu... cậu đang làm gì vậy? Đừng có nói cậu muốn đi giết anh ta đấy nhé?”
Anh ta vẫn còn có chút hiểu biết về Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước âm u nhìn về phía anh ta: "Không được sao?”
Mẹ kiếp!
Trì Úc muốn quỳ lạy với hắn rồi!
"Đương nhiên là không thể! Đầu óc cậu bị úng nước à? Nếu cậu giết anh ta, đồ ngốc kia sẽ tha cho cậu sao? Tôi nói cho cậu biết cô ấy chắc chắn sẽ giết cậu.”
Lời này có sức sát thương quá lớn, dường như trong nháy mắt Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm anh ta, hắn lại có loại cảm giác không thể thở nổi, có cái gì đó bị kẹt ở trong cổ họng.
Cô sẽ giết hắn?
Vì Kiều Thời Khiêm kia?
Trong lồng ngực hắn giống như bị người nào đó đâm mạnh một cái, hắn rất không muốn thừa nhận nhưng dựa theo tình hình hiện tại, thì lời của Trì Úc thật sự không sai chút nào.
Ngay cả khi tối hôm qua bọn họ vừa lên giường với nhau.
Sự tuyệt vọng ập đến như thuỷ triều, một người đàn ông cao lớn lại cảm thấy bất lực đến mức ngay cả ngón tay cũng run rẩy.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy.
"Tôi biết cậu hiện tại rất lo lắng, nhưng nếu như cậu thật sự không muốn đồ ngốc kia không gặp cậu nữa thì cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, cậu thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp khác sao?"
Trì Úc cuối cùng vẫn mềm lòng khuyên hắn.
Một lúc lâu Hoắc Tư Tước cũng không lên tiếng.
Đợi một lúc cho đến khi Ôn Hủ Hủ gọi điện thoại tới hỏi Trì Úc, đón được Ôn Cận chưa?
Trì Úc: "Sắp rồi, hiện tại tôi đang trên đường, khi nào đón được sẽ nói cho cô biết ngay, đúng rồi, em họ cô trông như thế nào cô biết không? Gửi cho tôi một bức ảnh.”
Trì Úc bảo Ôn Hủ Hủ gửi một tấm ảnh tới.
Hoắc Tư Tước đang ngồi ngơ ngác một lúc lâu, hắn nghe thấy vậy ánh mắt ngay lập tức chuyển động.
"Em họ?" Một lúc sau chờ Trì Úc cúp điện thoại, hắn mới hỏi.
Trì Úc vừa thu dọn đồ đạc, vừa trả lời: "Con trai út của chú họ của cô ấy, tên là Ôn Cận, cô ấy muốn bồi dưỡng cậu ta để sau này cùng nhau góp sức giúp nhà họ Ôn vực dậy như xưa.”
“......”
Ý tưởng này thật ra không tệ.
Doanh nghiệp gia đình cần nhất chính là người đáng tin, mà người trong dòng họ chắc chắn là tốt nhất.
Đào tạo?
Đó có phải là đi theo như hình với bóng không?
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Tư Tước giống như phủ một lớp sương trắng, bỗng nhiên sắc mặt hắn thay đổi, ánh mắt xám xịt nảy giờ lại sáng ngời lên.
"Anh không cần đi đón, để tôi đi đón."
Chương 290: Cậu ngoan ngoãn làm cho người khác yêu thích
"A?" Đôi mắt hoa đào xinh đẹp Trì Úc đột nhiên trợn tròn: "Cậu đi đón? Cậu... cậu đang cố làm gì vậy?”
"Gặp cậu ta xem cậu ta có tư cách làm người kế nhiệm nhà họ Ôn không?"
Hắn khôi phục bình tĩnh, cuối cùng chỉ để lại cho Trì Úc một câu như vậy.
Trì Úc nghe hắn nói như vậy, đương nhiên sẽ không hỏi nữa.
Bởi vì cái khác có lẽ Hoắc Tư Tước không được, nhưng về việc nhìn người kế nhiệm thì chắc chắn không ai có ánh mắt nhìn người giỏi hơn hắn.
——
Ôn Hủ Hủ đợi ròng rã suốt ba giờ mới nhìn thấy được người em họ của cô.
Cô phát điên!
"Trì Úc, anh làm gì vậy? Bảo anh đi đón người mà lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng người bị lạc rồi, anh có biết tôi sốt ruột thế nào không?”
“......”
Da đầu Trì Úc tê dại một trận.
Trì Úc thấy không còn cách nào khác, đành phải nói cho cô biết: "Tôi gặp Hoắc Tư Tước, tên đó vậy mà đã tìm được nơi này rồi, nhưng cô yên tâm hắn đã đi rồi, tôi cũng không nói cho hắn biết cô đang ở đây.”
“……”
Trong chốc lát cô không biết nên nói gì.
Người đàn ông chó chết kia đã sớm tìm được cô rồi, hắn còn quấn lấy cô một đêm, Trì Úc lại có thể ngây thơ cho rằng anh ta không nói thì Hoắc Tư Tước sẽ không tìm được cô sao?
Ôn Hủ Hủ một lời khó mà nói hết.
Khi hai người đang căng thẳng, Ôn Cận được đón về xấu hổ đi tới: "Chị, vậy... em để hành lý ở đâu?”
"À cái này, em giao cho chị Chung Vãn là được rồi, đúng rồi, em đói bụng rồi phải không, bọn chị đã nấu cơm xong rồi, bây giờ dọn ra cho em ha."
Ôn Hủ Hủ cay cay chóp mũi khi được người khác gọi một tiếng chị, một giây sau, lực chú ý của cô đều đổ đồn lên người em họ này.
Còn chàng thanh niên cao gầy ngây ngô chưa ra xã hội này thì sao?
Sau khi nhìn thấy chị họ, cậu rất nghe lời, cô bảo cậu đi rửa tay ăn cơm thì cậu thật sự ngoan ngoãn vào nhà vệ sinh.
Chung Vãn nhìn thấy vậy cũng khen ngợi một tiếng: "Đứa nhỏ này thật ngoan.”
Ôn Hủ Hủ càng vui vẻ hơn.
Thật ra quan hệ giữa người chú họ kia với nhà cô cũng rất tốt, bọn họ cùng tổ tiên, năm đó khi nhà cô còn sống ở quê ở nhà người chú họ này, Ôn Hủ Hủ còn mơ hồ nhớ, ông ấy rất chăm sóc nhà bọn họ.
Buổi tối hôm đó, Ôn Hủ Hủ không trở về căn phòng của mình.
Cô sợ sau khi trở về lại gặp được người đàn ông chó chết kia, sau đó lại quấn lấy cô, vì thế cô tìm một cái cớ nói em họ cô mới tới, cho nên mặt dày mày dạn chen chúc với chị em tốt Chung Vãn cả đêm.
Tuy nhiên cô không biết là không có ai trong căn phòng của cô cả.
Một tuần sau, cuối cùng Kiều Thời Khiêm cũng đã thuyết phục Ôn Hủ Hủ đi theo anh ta đến nước M tìm Lâm n.
Thật ra Ôn Hủ Hủ biết Lâm n, tuy rằng lúc trước cô chỉ tiện thể giúp đỡ gia tộc Lôi Mông một chút, nhưng một người cực kỳ nhạy cảm với tài chính sẽ theo bản năng chú ý đến những thứ này.
Vì vậy cô biết Lâm n của Phố Wall.
Cô biết ông ta chính là ông trùm tài chính ở đó, càng rõ ràng hơn ông ta chiêu dụ những người như bọn cô, thực tế chính là vì làm việc cho ông ta, còn ông ta cụ thể làm cái gì? Ôn Hủ thông minh cũng có thể đoán được một ít.
Nhưng những điều đó không quan trọng với cô.
Hiện tại trải qua chuyện của gia tộc Lôi Mông, cái tên Nancy gần như trở thành danh sách đen ở trong giới tài chính.
Cho nên nàng muốn làm lớn thì cách duy nhất chính là con cá lớn trên danh sách niêm yết.
Ôn Hủ Hủ mang theo Ôn Cận.
Vốn dĩ dẫn theo hai người Trì Úc và Chung Vãn.
Nhưng một người vì muốn quay phim, phải quay lại trường quay.
Còn một người khác lại nói muốn làm việc, không có cách nào, cuối cùng chỉ chị em bọn họ đi.
"Nancy, em có muốn ngồi ở bên cạnh cửa sổ không?Anh nhớ em có hơi say máy bay.”
"A?"
Ôn Hủ Hủ vừa lên máy bay chuẩn bị ngồi xuống, bỗng nhiên nghe thấy Kiều Thời Khiêm muốn nhường chỗ cho cô, cô cảm thấy có chút cảm động.
Cô thực sự hơi say máy bay.
Nhưng đúng lúc này, Ôn Cận đi theo sau lưng lại bỗng nhiên bẽn lẽn nói: "Chị, em muốn... ngồi với chị, em hơi sợ độ cao.”
"Hả vậy sao, được, em ngồi bên cạnh chị đi."
Ôn Hủ Hủ lập tức loại bỏ suy nghĩ kia, sau đó dẫn theo em họ ngồi ở một vị trí ghế đôi khác.
Có thể nhìn thấy sắc mặt đang rất khó coi của Kiều Thời Khiêm, người vừa rồi muốn nhường lại chỗ ngồi của mình cho Ôn Hủ Hủ.
Tuy nhiên anh ta đã nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên, bởi vì anh ta biết chàng thanh niên này là em trai của Ôn Hủ Hủ, anh ta không cần phải tính toán với cậu.
Đoàn người đi đến nước M.
Mặc dù Kiều Thời Khiêm chỉ là một luật sư nhưng các mối quan hệ của anh ta rất tốt, sau khi đến nơi đi thẳng đến nhà Lâm n có chút không tiện, cho nên anh ta dẫn mọi người đến nhà một người bạn của anh ta.
"Mọi người yên tâm, người bạn này cũng người làm ăn, hơn nữa còn biết người Phố Wall, chúng ta ở nhà bọn họ đến đó sẽ rất thuận tiện."
"Được."
Ôn Hủ Hủ không để ý đến những thứ này, cho nên cô đồng ý rất sảng khoái.
Ôn Cận thấy chị mình đồng ý cho nên cũng đi theo.
Tuy nhiên sau khi hai chị em đến đó, bởi vì Ôn Cận không biết nói tiếng Anh nên Ôn Hủ Hủ lo lắng cậu ở chỗ này sẽ có rào cản ngôn ngữ, có việc không thể giao tiếp được, vì thế để cho cậu ở phòng bên cạnh mình.
Kiều Thời Khiêm: "..."
"Anh Kiều, cảm ơn anh, cần tôi xách vali giúp anh không? Tôi khoẻ lắm.”