-
Chương 186-190
Chương 186: Cô ấy vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về tôi!
Hoắc Tư Tước nói xong, lập tức vung mạnh người trong tay!
"Rầm" một tiếng, Kiều Thời Khiêm ngay bị quăng mạnh đến bên cạnh bàn thẩm vấn, thật lâu sau anh ta cũng không thể phản bác ra nửa câu.
Thành thật mà nói, luận về thế và lực anh ta còn kém xa Hoắc Tư Tước.
Hắn là cả bầu trời của thành phố này. Hắn muốn làm gì đều không có cách nào ngăn cảng.
Vì vậy, Kiều Thời Khiêm chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ôm lấy Ôn Hủ Hủ rời đi.
Mà lúc này đây, cũng không biết có phải vì Hoắc Tư Tước vừa rồi ra tay với Kiều Thời Khiêm đã dọa đến cô hay không? Vậy mà khi hắn tới, cô lại rất ngoan ngoãn để cho hắn ôm.
Sau đó, Hoắc Tư Tước liền mang cô đi.
Đương nhiên, là còn có cậu con trai của bọn họ - - Mặc Bảo!
——
Lúc Cố Hạ biết Hoắc Tư Tinh đã thành công, đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Thời gian ở nước G và trong nước không giống nhau. Trong nước ban ngày thì bên cô ta vẫn là đêm khuya. Cho nên, sáng sớm nay sau khi cô ta tỉnh dậy mới biết được tin tức tốt này.
“Xem ra Hoắc Tư Tinh rất hữu dụng.”
Cô ta vừa chuẩn bị bữa sáng vừa thảo luận với dì cô ta về chuyện này một cách vui vẻ.
Cố Thanh Liên đang ở trên ban công lấy hoa, dì ta nghe nói chỉ cười lạnh một tiếng: "Con cho rằng Hoắc Tư Tinh giống con sao? Dì dám khẳng định với con rằng, con không thông minh bằng một góc của Hoắc Tư Tinh.”
Cố Hạ không nói gì nữa.
Nhưng cô ta không hề tức giận. Vì dù sao đi nữa, mục đích của cô ta đã đạt được là được rồi.
Cuối cùng cô ta cũng làm xong bữa sáng, động tác ưu nhã bưng ra.
“Vậy theo dì, khi nào chúng ta có thể trở về? Sách của con cũng đã viết xong, mẫu sách đều lấy được, hiện tại trở về hoàn toàn không thành vấn đề.”
Cô ta rất vui đưa ra cuốn sách mẫu mà cô ta vừa nhận được ngày hôm qua.
Cố Thanh Liên đặt chiếc kéo cắt hoa trong tay xuống, dì ta quay đầu liếc Cố Hạ một cái rồi đi tới.
“Con gấp cái gì? Hiện tại có cô ta giúp con làm việc, con còn sợ không về được sao? Hiện tại chuyện con cần quan tâm là chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
"Dì nghe nói trợ lý của Hoắc Tư Tước tìm vị bác sĩ năm đó đỡ đẻ cho Ôn Hủ Hủ, tên đó còn lấy một xấp sổ tay năm đó của Ôn Hủ Hủ về cho Hoắc Tư Tước. Con nghĩ kỹ xem, mấy thứ này có ích gì?"
“……”
Trên đỉnh đầu Cố Hạ "Ong" một tiếng giống như một tiếng sấm nổ, cô ta chết sửng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Sổ ghi chép?
“Ý dì là sao? Hoắc Tư Tước đang yên đang lành tại sao lại muốn quyển sổ của cô ta?”
“Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ......”
Cố Hạ không dám nghĩ tiếp, đáy lòng cô ta trào dâng một trận hoảng loạn. Quyển sách đang trên tay cô ta cũng không muốn xem liền ném qua một bên.
“Tại sao anh ấy lại biết chuyện này? Tại sao lại đột nhiên muốn xem sổ ghi chép của cô ta? Rốt cuộc anh ấy đã biết những gì rồi?!”
“Con hỏi dì, dì biết hỏi ai? Con ăn cắp thành quả của người khác, giờ thì con lại quay ngược lại hỏi dì?”
Cố Thanh Liên lên tiếng châm chọc.
Cố Thanh Liên đối với đứa cháu gái này cực kỳ chán ghét. Dì ta cảm thấy Cố hạ quá ngu dốt. Dì ta chỉ xem cô ta như quân cờ không hơn không kém trong tay mình.
Nhưng Cố Hạ lại bỗng nhiên liền thét lên: "Nói bậy! Những cái đó làm sao có thể là thành quả của cô ta? Bốn năm sau đều là con viết!!”
Cố Hạ đã bị kích động mạnh. Cố Thanh Liên tự hỏi liệu cô ta có đem cái bàn này nhấc lên không.
"Thật sao? Vậy coi như dì chưa nói gì đi."
Cố Thanh Liên đứng lên, không muốn lại cùng cô ta tranh luận nữa, dì ta bưng một chén trà liền chậm rãi rời đi.
Cố Hạ: "......”
Không thể chịu nổi, sau hơn mười giây, cuối cùng cô ta đã thực sự lật tung một bàn đầy thức ăn sáng!
Tất cả đều do cô ta viết, là tự tay Cố Hạ viết!
——
Hoắc Tư Tước đưa Ôn Hủ Hủ và Mặc Bảo cùng nhau trở về vịnh Thiển Thủy.
Trên đường trở về, không biết bởi vì Ôn Hủ Hủ bị tra tấn cả ngày nên quá mệt mỏi hay không? Giờ phút này có con trai ở bên cạnh, khiến cho cô trong lúc hoảng loạn lại có cảm giác an toàn.
Vì thế đi được nửa đường, cô ôm lấy Mặc Bảo chìm vào giấc ngủ.
Mặc Bảo vẫn không lên tiếng.
Cậu không sợ ba trách mình, cậu cũng không có bất kỳ ý nghĩ muốn xin lỗi nào.
Sau khi đến vịnh Thiển Thủy, Hoắc Tư Tước ôm Ôn Hủ Hủ xuống xe. Mặc Bảo vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đi theo phía sau ba mẹ. Mãi cho đến khi một nhà ba người đã vào trong biệt thự, cậu mới dừng lại đứng trong phòng khách.
Cậu nhìn thấy một đôi giày nhỏ màu hồng, đó là của em gái.
Em gái?
Cậu cuối cùng cũng có chút phản ứng, sau đó co giò nhanh chóng chạy lên lầu, đi vào phòng em gái.
Quả nhiên khi Mặc Bảo vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một cô bé đang ngủ say nằm trong chăn nhỏ, trên mặt còn có hai vệt nước mắt.
“Nhược Nhược, anh xin lỗi......”
Khóe mắt cậu đỏ hoe. Cậu mới năm tuổi, ngồi ở trên giường nhỏ của em gái thật lâu. Mặc Bảo cảm thấy áy náy không thể tha thứ cho mình.
Hôm nay, sau khi cậu và Hoắc Dận bị Hoắc Tư Tinh cưỡng ép đón về nhà cổ, cậu vốn định chuồn ra đến nhà trẻ đón em gái.
Nhưng khi cậu chạy được ra ngoài, lại nghe được khắp nơi đều đang nói ở bệnh viện có bác sĩ tên Nancy đã giết người!
Sau đó cậu hoảng hốt, lập tức gọi điện thoại cho ba.
Nhưng Mặc Bảo gọi suốt một ngày, cũng không thể gọi được cho ba. Trong tình huống cậu nghe tin mẹ bị cảnh sát bắt đi, cậu chỉ còn cách duy nhất là tìm đến chú Kiều.
Vậy có thể tha thứ cho ba không?
Không thể!
Chương 187: Ngài tối hôm qua ngủ thế nào?
Hoắc Tư Tước đưa Ôn Hủ Hủ lên lầu ba.
Có thể là hắn đang lo lắng nếu để cô ở lại lầu hai, thì sẽ bị hai đứa nhỏ quấy rầy đến cô. Hoặc phải chăng là hắn thấy tình trạng của cô hiện tại không được yên tâm, sợ cô đêm hôm lại xảy ra chuyện gì.
Sau khi cân nhắc kỹ càng hắn liền đưa cô lên phòng ngủ ở lầu ba.
Một nơi riêng tư nhiều năm như vậy chưa từng có bất cứ người phụ nữ nào lui tới ở lại.
“Ông chủ, cái này...... cô Ôn không sao chứ? Có muốn mời bác sĩ đến khám không?”
Dì Vương lúc này cũng bị đánh thức, dì nghe được động tĩnh phía trên, vội vàng đi lên xem.
Nhưng Hoắc Tư Tước chỉ lạnh lùng lắc đầu. Sau đó, hắn cũng mặc kệ người phụ nữ đang nằm trong lòng mình có bẩn đến đâu, hắn cũng trực tiếp đặt cô lên giường của mình.
Dì Vương: "......”
“Còn có việc gì không?”
“Không...... không có. Nếu không có việc gì nữa, tôi xuống dưới chăm sóc cho tiểu thiếu gia Mặc Mặc. Lúc nãy tôi thấy cậu ấy cũng trở về cùng ngài.” Dì Vương vội vàng tìm một cái cớ rời đi.
Lúc này Hoắc Tư Tước mới nhớ tới con trai.
Cúi đầu nhìn người phụ nữ được mình đặt trên giường, lông mày hắn nhíu lại mở miệng: "Ừ, dì nói với thằng bé tắm rửa thay quần áo trước, lát nữa ba sẽ xuống tìm nó.”
Chuyện đêm nay, hắn cảm thấy cần phải giải thích rõ với cậu bé kia.
Bằng không, hắn e rằng mối quan hệ ba con của bọn họ, sau này sẽ xuất hiện vết nứt khó có thể chữa lành được.
Dì Vương nhanh chóng đi xuống.
Mấy phút sau, Hoắc Tư Tước cởi áo khoác ra, xắn tay áo đi vào phòng làm việc cầm hòm thuốc...
Đêm hôm đó, phòng ngủ lầu ba của tòa biệt thự này rất lâu rồi mới lại sáng đèn như thế.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau.
Dì Vương đã dậy rất sớm, sau khi dì làm xong bữa sáng, liền đi lên gọi người.
“Ông......chủ? Tối qua ngài ngủ ở đây sao?”
Vừa tới lầu ba, dì Vương hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoắc Tư Tước đang khó chịu đi ra từ phòng làm việc.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không phải cô Ôn vẫn còn là vợ hắn sao? Sao hắn lại phải giấu diếm như vậy?
Dì Vương hết sức kinh ngạc.
Hoắc Tư Tước ngừng một chút, quay đầu nhìn thấy là Dì Vương. Bỗng nhiên hắn giống như là bắt được một cây cỏ cứu mạng, "Rầm" một tiếng, một cước đá bay cửa phòng ngủ của mình, vẻ mặt vô cùng chán ghét.
“Dì đi dọn dẹp bên trong đi, bẩn muốn chết!”
Dì Vương: "......”
Dì Vương nhanh chóng chạy lên nhìn vào phòng hắn. Đúng là như vậy, trong phòng ngủ xa hoa cao cấp, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi chua.
Đợi đến khi dì Vương tiến lại gần, còn phát hiện cả tấm chăn đều bị ném xuống đất, trên ga giường trần trụi và còn có vài vũng nôn mửa.
Lại còn nôn?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ là cô Ôn sao?
Không đúng, cô Ôn đâu? Trong phòng ngủ này không thấy ai cả.
Chị Vương ý thức được vấn đề quan trọng, vì thế dì ta lập tức lại đi ra: "Ông chủ, vậy...... cô Ôn đâu?
“Bên cạnh!" Hai mắt Hoắc Tư Tước đục ngầu, tâm tình cực kì kém
“Hả? Bên cạnh?”
“Ừ, tối hôm qua cô ta vừa sốt vừa nôn mửa, làm cho giường rối tinh rối mù lên. Tôi ném cô ta sang phòng bên cạnh. Đúng rồi, dì thu dọn xong thì gọi bác sĩ tới cho cô ta.”
Hoắc Tư Tước rất không kiên nhẫn nói xong, liền cầm áo choàng tắm đi vào phòng tắm.
Dì Vương nhìn thấy cảnh này, thật sự là dở khóc dở cười.
Sao trông giống như một đứa trẻ vậy?
Sau đó, dì Vương đến phòng làm việc bên cạnh để xem xét lại.
Sau khi tới đây, dì giúp việc phát hiện ra trong phòng làm việc có bật hệ thống sưởi ấm. Dì đưa mắt nhìn lên trên chiếc sô pha kia, có một người phụ nữ đang được một tấm thảm lông bọc lấy nằm ở đó.
Có thể là vì tối hôm qua bệnh nặng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, thoạt nhìn rất đáng thương.
Có phải ông chủ đã canh chừng cô Ôn cả đêm?
Dì Vương vui vẻ, vội vàng đến phòng ngủ thu dọn chăn đệm bẩn ôm ra ngoài.
Sau đó dì ta đi xuống lầu gọi điện thoại.
Mười phút sau, Hoắc Tư Tước cũng tắm rửa xong đi ra.
Tối hôm qua đâu chỉ là một đêm hắn không ngủ, hắn ngay cả tắm cũng chưa tắm rửa. Vốn tưởng rằng cô sẽ ngoan ngoãn, hắn mới để cho cô ngủ một giấc ngon lành.
Không ngờ không bao lâu sau cô liền bắt đầu mê sảng, không ngừng nói cô không có giết người!
Sau đó hắn bước tới để xem, thì người cô đã nóng hổi và bắt đầu nôn mửa.
Hắn cũng đã đoán được cô sẽ bị bệnh. Vì ngày hôm nay trời khá lạnh nhưng cô còn bị nhốt nguyên ngày ở trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát đến thiết bị sưởi ấm đều không có.
Không bị bệnh mới là lạ!
Hoắc Tư Tước cầm máy sấy tóc đứng trước gương hong khô tóc, xịt một ít nước hoa lên người, lúc này mới cảm thấy mùi thơm dễ chịu hơn, sau đó mới cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp xuống lầu để nhanh chóng đi làm, nhưng hắn vừa đi qua lầu hai liền dừng lại, cuối cùng dùng đôi chân dài của mình đi đến một căn phòng.
“Mặc Mặc? Con dậy chưa?”
Hắn gõ cửa phòng con trai út.
Tối hôm qua vì thời gian quá muộn, Ôn Hủ Hủ còn bị bệnh. Hắn chưa giải thích với con trai được.
Cho nên, sáng nay hắn cảm thấy nhất định phải gặp tiểu tử này một lần.
Gõ khoảng hai ba tiếng, cuối cùng từ bên trong truyền ra âm thanh cậu bé nhỏ đứng dậy, tiếng bước chân đi đến bên cửa. Một lúc sau, Hoắc Tư Tước nghe được "Két" một tiếng, trong khe cửa lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ.
Chương 188: Từ hôm nay trở đi, làm một người ba tốt
"Ba xin lỗi, tối hôm qua mẹ con có chút không được khỏe. Ba phải ở cạnh chăm sóc mẹ, chưa kịp xuống tìm con. Con có thể cho ba một cơ hội được không?"
Hoắc Tư Tước nhìn khuôn mặt nhỏ đối mặt với mình hoàn toàn không có ý cười, trong lòng hắn kỳ thật rất hối hận.
Mặc Bảo là con trai của hắn, nhưng tối hôm qua người cậu dẫn tới cứu mẹ, lại là một người đàn ông khác. Điều này nói lên cái gì?
Đơn giản chính là nói rõ người làm ba như hắn quá thất bại, hắn không cho cậu cảm giác an toàn. Một người trong lúc nguy cấp không thể trở thành lựa chọn hàng đầu của con trai.
Đây là vấn đề của hắn!
Mặc Bảo vẫn lạnh lùng.
Đôi mắt cong cong bình thường rất thích cười, nhưng hôm nay cậu không có thái độ gì, cậu buông cánh cửa ra, xoay người trở về phòng.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy, trong lòng vui sướng. Lúc này hắn cũng đi vào theo.
“Mặc Mặc, xin lỗi, sự cố lần này đều là lỗi của ba.”
“Vậy thì sao? Những tổn thương đã gây ra cho mẹ có thể vãn hồi sao?
Mặc Bảo cuối cùng cũng lên tiếng. Nói ra những lời sắc bén mà một đứa trẻ năm tuổi có thẻ nói ra.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước lập tức thay đổi.
Quả nhiên đứa con trai nhỏ này và Hoắc Dận không giống nhau. Hoắc Dận tuy cũng thông minh, nhưng dưới sự chăm sóc cẩn thận của Hoắc Tư Tước, tâm trí cậu càng giống trẻ con hơn.
Nhưng đứa nhỏ trước mắt này, tại một khoảnh khắc nào đó cậu luôn để lộ ra một loại cảm giác vô cùng trầm ổn.
Chẳng lẽ đây là do nhiều năm ba mẹ con bọn họ lưu lạc ở bên ngoài. Vì bảo vệ mẹ, mà cậu bé chỉ mới năm tuổi đã gánh vác trên vai mình trách nhiệm của một người đàn ông sao?
Hoắc Tư Tước lại khó chịu như bị kim đâm.
Giờ khắc này, hắn thật muốn tát chính mình hai cái!
“Đúng, con nói không sai. Sự cố đã xảy ra, những tổn thương mà mẹ con chịu không thể vãn hồi. Nhưng ba xin con tin tưởng ba một lần nữa. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, chỉ cần có ba ở đây, không ai có thể tổn thương hai mẹ con con.”
Hoắc Tư Tước trịnh trọng, từng chữ cam đoan với con trai.
Nhưng trên thực tế, những lời này kỳ thật nghe qua, cũng giống như là đang nói cho chính mình nghe. Từ hôm nay trở đi, chỉ cần hắn ở đây, hắn sẽ không để cho mấy mẹ con bọn họ chịu bất kỳ thương tổn gì!
Mặc Bảo có chút rung động.
Cậu cũng nghiêm túc nhìn ba, bởi vì trước kia Hoắc Tư Tước đã làm đủ loại việc xấu nên c ậu còn đôi chút đang hoài nghi và do dự.
Nhưng cuối cùng, sau khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Hoắc Tư Tước, cậu vẫn lựa chọn tin tưởng. Sau đó, cặp mắt trăng lưỡi liềm xinh đẹp kia có chút đỏ lên.
“Bây giờ cũng bảo vệ đúng không?”
“Đương nhiên, cho nên nhiệm vụ hôm nay ba giao cho con, chính là cùng em gái ở nhà trông chừng mẹ. Các con phụ trách ở nhà chăm sóc mẹ, những chuyện khác để ba giải quyết.”
Lông may hắn nhếch lên, dường như đã trở lại với phong thái làm việc thường thấy của hắn.
Cũng đúng, hắn là ai?
Hắn chính là vua của thành phố này. Những kẻ hôm qua khơi mào một trận chiến tanh mùi máu người, có lẽ bọn chúng không biết, người phụ nữ mà bọn chúng chọc tới là của ai.
Hoắc Tư Tước dỗ con trai xong, lập tức rời khỏi vịnh Thiển Thủy.
Đương nhiên, lúc hắn xuất phát cũng không quên hạ lệnh cho đám vệ sĩ ở biệt thự, từ hôm nay trở đi không có sự cho phép của Hắn, Ôn Hủ Hủ không được ra khỏi cửa nửa bước!
——
Lúc Ôn Hủ Hủ tỉnh lại, đã là mười một giờ sáng.
Vừa tỉnh lại, cô đã thấy hoàn cảnh xung quanh vô cùng xa lạ. Sau cơn sốt hôm qua đầu óc cô hoàn toàn mờ mịt, cô không thể nhớ nổi đây là nơi nào?
Còn nữa, ngay cả chuyện đã xảy ra cô cũng quên hết.
Không lâu sau, Nhược Nhược đang ở bên cạnh chơi cờ vây của ba, cô bé nghe bên mẹ có động tĩnh lập tức chạy tới.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi, thật tốt quá, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi!"
Cô bé cực kỳ vui vẻ, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vào nhau. Sau đó cô bé lập tức bò lên cạnh mẹ.
Miệng Ôn Hủ Hủ đắng ngắt, đầu cũng từng đợt mê muội. Nhưng sau khi nhìn thấy con gái đi lên, vẫn đưa tay ôm lấy con.
"Cẩn thận, kẻo... ngã."
“Sẽ không đâu, sô pha nhà ba rộng lắm con sẽ không ngã đâu." Cô bé không sợ chút nào. Sau khi bò lên liền ôm cánh tay mẹ.
Ba?
Ôn Hủ Hủ sửng sốt.
Chuyện ngày hôm qua, Cô hoàn toàn không nhớ rõ. Một người khi bị kích thích quá độ, kinh hãi quá độ tinh thần sẽ rơi vào trạng thái hoảng hốt, hôn mê và mất đi lý trí.
Cô thật sự không nhớ rõ chuyện lúc đó.
Cô lấy tay che cái đầu đang bắt đầu đau nhức.
May thay lúc này dì Vương nghe thấy có động tĩnh ở trên lầu cũng đã đi lên. Dì thấy cô đã tỉnh nên vui vẻ hỏi:
“Cô Ôn, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?” Dì Vương ân cần đi vào hỏi thăm.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Ôn Hủ Hủ mím đôi môi đắng của cô lại và hỏi: "Đây là... vịnh Thiển Thủy?”
Dì Vương cười gật đầu: "Đúng vậy, tối hôm qua ông chủ ôm cô về. Cô không biết tối hôm qua cô dọa người thế nào đâu, vừa sốt cao, vừa nôn mửa, ông chủ canh cô cả đêm.”
Dì Vương quả nhiên có dụng tâm thầm kín, cố ý nhấn mạnh câu sau.
Lời này vừa dứt, tâm tư Ôn Hủ Hủ càng thêm rối rắm.
Chương 189: Hắn thay cô làm chủ? Có phải rất hoang đường hay không?
Hoắc Tư Tước đưa cô về à?
Sao lại thế?
Hôm qua cô gặp chuyện không may, cô không thấy bóng dáng hắn xuất hiện.
A đúng rồi, sáng sớm hắn có xuất hiện. Nhưng xuất hiện với một hình ảnh khác, đó là hắn để cho trợ lý của hắn gọi điện thoại cho cô, nói buổi sáng đi cục dân chính ly hôn.
Vậy tại sao hắn lại mang cô về đây? Còn trông cô cả đêm?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy rất hoang đường, cô không tin chuyện như vậy.
“Dì đang nói đùa sao, anh ta làm sao có thể làm loại chuyện này?”
Ánh mắt cô lạnh xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ trong vài giây đã tái nhợt vì bệnh đã lập tức hoàn toàn lấy lại biểu cảm lạnh lùng.
Dì Vương thấy thế, ngẩn người.
Cô gái này, loại chuyện này, chẳng lẽ dì còn có thể nói dối? Cô đây là bệnh quá hóa hồ đồ à?
Dì Vương còn tưởng rằng do cô mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm. Vì thế dì cũng không tranh luận chuyện này với cô nữa, mà lập tức đi xuống bưng thức ăn cho cô.
Nửa giờ sau, Ôn Hủ Hủ ăn được chút đồ ăn cả người đã lấy lại chút sức lực.
Sau đó, Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng chạy lên với mẹ, lúc này cô mới chậm rãi hoàn hồn, ý thức được, có thể những lời dì Vương nói là thật.
“Mẹ, ngày hôm qua ba không tới, là vì ba đi làm việc ở nơi rất xa. Sau khi con tìm chú Kiều, ba đã tới, sau đó ba liền ôm mẹ về.”
“Ừ, ba không có mặc kệ mẹ.”
Hai anh em cùng nhau ở bên cạnh mẹ nói giúp ba chúng.
Nhược Nhược nhìn thấy, do dự một chút.
Thật ra cô bé cũng rất đau lòng. Cả ngày hôm qua ngoại trừ mẹ, thật ra cô bé là thảm nhất, không một ai quan tâm đến cô bé hết.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy hai anh trai giúp ba nói chuyện, cô bé nghĩ sáng nay mình cũng thức dậy phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ màu hồng của ba, nên cũng đứng dậy.
"Không sai đâu mẹ, hôm qua các anh trai bị cô xấu xa kia đón đi. Nhược Nhược lúc ấy đã được đưa đến đây, nhất định là ba làm."
Cô bé lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Cô không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào?
Thế nhưng, khi cô cúi đầu nhìn thấy áo sơ mi nam sạch sẽ trên người mình.
Cho nên, quần áo trên người cô, cũng là do hắn thay?
Tại sao?
Sao hắn lại làm thế? Ngàn dặm xa xôi chạy về cứu cô. Sau đó còn ở lại cả đêm để trông cô. Sao hắn lại làm những chuyện này cho cô?
Đây rốt cuộc là vì cái gì đây? Không phải hắn muốn ly hôn với cô sao?
Bất chợt, trong đầu của cô nhảy ra mấy chữ này.
Các con của cô. Các con làm sao biết được ba của các con đã muốn ly hôn với mẹ, ngay trước khi mẹ xảy ra chuyện cơ chứ.
Ôn Hủ Hủ khổ sở, cô cảm nhận được ngay cả hô hấp cũng đau.
Thế nhưng, cô vẫn không biểu hiện ra ngoài trước mặt mấy đứa nhỏ, cô gượng kéo khóe môi tái nhợt nở một nụ cười ấm áp, đưa tay lên sờ sờ từng cái đầu nhỏ của ba con.
“Biết rồi, các con xuống chơi trước đi, mẹ sẽ ghi nhớ ở trong lòng.”
“Vâng......”
Bọn nhỏ vừa nghe, quả nhiên rất vui vẻ.
Vì không muốn quấy rầy mẹ, bọn nhỏ liền tay trong tay đi xuống lầu.
Bọn nhỏ vừa đi, Ôn Hủ Hủ lập tức xốc thảm lông trên người ra, từ trong sô pha ngồi dậy.
Cô muốn rời khỏi đây.
Trên người cô còn mang một vụ án mạng. Nếu cô muốn sống sót hoặc là cô phải đi bệnh viện điều tra rõ ràng chứng minh mình trong sạch, hoặc là bị cảnh sát bắt đi.
Nếu như cô may mắn điều tra được rõ ràng chuyện này thì tất nhiên là rất tốt.
Nhưng nếu như chẳng may lại là hướng xấu, vậy... cũng không có việc gì, dù sao hiện tại ba đứa nhỏ đều đã tìm được ba của chúng.
Cô tin tưởng, người đàn ông kia cho dù có chán ghét cô, cũng sẽ không mặc kệ đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ đứng lên, rời khỏi phòng làm việc.
Nhưng là, khi cô vất vả lắc lư từ lầu ba đi xuống, bỗng nhiên, trước cửa có một người đàn ông mặc âu phục màu đen đeo kính râm liền xuất hiện.
"Cô Ôn, thật xin lỗi, tổng giám đốc đã dặn rồi, từ hôm nay trở đi cô không thể bước ra khỏi cửa lớn dù là nửa bước!"
“Anh nói cái gì?”
Ôn Hủ Hủ thở hồng hộc, ngạc nhiên mở to hai mắt, "Hắn... Hắn không cho tôi bước ra khỏi cái cửa lớn này?!"
Tên vệ sĩ gật đầu: "Đúng vậy, cho nên cô Ôn, mời cô trở về.”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Cũng còn chưa kịp mở miệng, hai nữ giúp việc từ đâu chạy tới không nói lời nào liền đem hai cánh tay của cô gác ở trên vai.
Sau đó, tốc độ như bay, Ôn Hủ Hủ liền trở lại lầu ba.
“Các...... các người......”
“Cô Ôn, cô vẫn nên ở lại đây dưỡng bệnh cho tốt đi. Tổng giám đốc nói chuyện của cô, ngài ấy sẽ thay cô sẽ xử lý, nên có trong sạch, nên có công đạo, tất cả đều sẽ cho cô.”
Tên vệ sĩ đi theo, nhìn Ôn Hủ Hủ tức giận không thôi lại còn bỏ lại một câu mới rời đi.
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác ngồi bất động trên sô pha.
Có phải cô đang nằm mơ hay không?
Ôn Hủ Hủ cho rằng mình thật sự xuất hiện ảo giác. Bởi vì cô chưa từng nghe qua, Hoắc Tư Tước còn có thể thay cô làm chủ.
Hắn sẽ làm chủ cho cô?
Vô lý!
Hắn đối với cô, cho tới bây giờ không biết bao nhiêu tàn nhẫn, thống hận và cả chán ghét. Người hắn không muốn nhìn thấy nhất trên đời này là cô cơ mà.
Chương 190: Kinh thiên đảo ngược!
Hắn làm sao có thể vì cô mà làm chủ đây?
Chỉ sợ, lúc này hắn càng hy vọng nhìn thấy cô chết sớm một chút?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn chìm vào giấc ngủ.
Cô cảm thấy, đây chính là một giấc mộng của cô, cô phải nhanh chóng từ trong mộng tỉnh lại. Sau đó lại đi làm chuyện cô nên làm. Dù sao, trên đời này cũng không có ai có thể giúp cô.
Thế nhưng, khi Ôn Hủ Hủ tỉnh lại lần nữa đã là lúc mặt trời sắp lặn. Bỗng nhiên nghe được tiếng hò reo của bọn nhỏ dưới lầu.
"Anh, anh, nói như vậy là ba đã bắt được kẻ xấu rồi sao?"
"Đương nhiên rồi, anh xem trên TV phát sóng rồi. Cái chết của bệnh nhân kia, không liên quan đến mẹ, là bác sĩ xấu xa kia động tay động chân trên cây kim bạc của mẹ."
“Ừm!”
Hoắc Dận không giỏi ăn nói, cũng gật mạnh cái đầu nhỏ trước TV.
“Cái...... cái gì?”
Bọn nhỏ đang nói cái quái gì vậy?
Ôn Hủ Hủ ở lầu ba, có thể nghe được tiếng hò reo, nhưng những gì bọn nhỏ nói cô không thể nghe rõ được. Cô loáng thoáng nghe được các chữ rời rạc kẻ xấu, rồi còn có bệnh nhân của mẹ.
Cô ngồi dậy khỏi ghế sofa.
Tùy tiện cầm một cái áo khoác, cô đẩy cửa bước xuống cầu thang.
“Nhược Nhược, Mặc Bảo, các con đang nói cái gì vậy?”
“Hả? Mẹ, mẹ dậy đi, là ba ở trên ti vi, mẹ mau tới xem.”
Nhược Nhược nghe được giọng nói của mẹ, lập tức chạy đến trước chỗ mẹ.
Hai đứa con trai cũng vui vẻ nhìn về phía này.
Ba trên TV à?
Trong mắt Ôn Hủ Hủ hiện lên một tia nghi hoặc, cuối cùng dưới sự chờ đợi của ba đứa nhỏ, cô đi tới trước TV.
Lại nhìn thấy, bên trong TV lúc này đang phát tin tức. Tuy nhiên làm cho cô có chút bất ngờ đó chính là tin tức này đang phát lại hình ảnh bệnh viện nơi cô đang công tác.
Mà lúc này, rất nhiều phóng viên nhắm ống kính vào một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục giày da.
Đây không phải là ba của bọn nhỏ - -Là Hoắc Tư Tước, tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị sao?
“Ông chủ Hoắc, Hoắc thị là cổ đông lớn nhất của bệnh viện? Xin hỏi chuyện hôm nay có ảnh hưởng gì đến công ty không?”
"Đúng vậy, ông chủ Hoắc, sự cố chữa bệnh hôm nay, bất kể là bác sĩ mới về nước hay là bác sĩ bình thường của bệnh viện, sau khi xảy ra vụ bê bối như vậy, đều không tránh khỏi ảnh hưởng đến thanh danh của bệnh viện. Vậy đối với công ty có ảnh hưởng nào không?"
“……”
Những phóng viên này thật đúng có cái miệng độc hại. Khó khăn lắm một nhân vật lớn như Hoắc Tư Tước mới nhận phỏng vấn, cho nên bọn họ phải cố gắng khai thác hết tất cả các thông tin.
Bệnh viện cũng là của Hoắc thị?
Ôn Hủ Hủ đứng trước TV giật mình.
Hoắc Tư Tước vẫn mỉm cười trên TV: "Lúc này, tất nhiên phải gạt công ty sang một bên, sự cố lần này là một mạng người, đừng nói Hoắc thị, nguyên thủ quốc gia tới đây, thì Hoắc thị cũng nên cho một lời giải thích đúng không?"
Người đàn ông đẹp trai dưới ánh đèn flash đã trả lời những câu hỏi sắc bén và ác ý một cách thuyết phục nhất.
Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn hờ hững cụp xuống, sự nghiêm nghị lướt qua khóe mắt khiến hai nữ phóng viên đang đặt câu hỏi rùng mình ngay tại chỗ!
Thật dọa người!
Nữ phóng viên mặt cắt không còn giọt máu.
Ôn Hủ Hủ cũng nhìn thấy trong TV, nhất thời đáy lòng cô lại phức tạp.
Có phải cô nhìn lầm rồi không?
Người này tự dưng lại đi nhận lời phỏng vấn của phóng viên?
Đúng, cho dù tập đoàn Hoắc thị là cổ đông lớn nhất của bệnh viện, nhưng cũng không cần phải đến vị tổng giám đốc này tự mình ra mặt chứ? Chẳng lẽ tập đoàn Hoắc thị không có người?
Ôn Hủ Hủ đang suy nghĩ, lúc này chỉ thấy trong TV có mấy người mặc áo blouse trắng đi tới.
“Thật ngại quá, ông chủ Hoắc chỉ tới tham gia hội nghị, nếu các anh có vấn đề gì, có thể trực tiếp hỏi chúng tôi, cám ơn.”
Sau đó những người này cho người ngăn cản những phóng viên này bên ngoài, hai người khác thì là lập tức hộ tống Hoắc Tư Tước từ bên kia rời đi.
Hóa ra hắn chỉ đến để họp.
Đúng như cô nghĩ, hắn đâu có vì cô.
Ôn Hủ Hủ tiếp tục nhìn chằm chằm TV, lại thấy những phóng viên này nhìn thấy nhân vật quý giá nhất nhà bọn họ đang phỏng vấn đã bị hộ tống đi, nhịn không được liền kích động lên.
"Chỉ là đến họp thôi sao? Thưa ngài, ngài chắc chắn tới đây để xử lý vụ tai nạn phải không?"
"Đúng vậy, tôi nghe nói Hoắc tổng chưa bao giờ xuất hiện ở bệnh viện này, có phải vì sự tình quá lớn rồi đúng không?”
"Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là hiện tại chân tướng sự tình đã điều tra rõ. Đây không phải là một sự cố y tế, mà là một vụ án mưu sát. Cho nên, các người có vấn đề gì cũng có thể đi hỏi cảnh sát.”
Các nhân viên của bệnh viện vẫn ở lại đây vội vàng đáp lại theo thông lệ để chặn họng đám phóng viên này lại.
Các phóng viên cũng không nói gì thêm.
Mà Ôn Hủ Hủ bên này, sau khi nghe được cũng giống như có thứ gì đó đột nhiên nổ tung trong đầu cô, lập tức trở nên trống rỗng.
Lời nói của người này có ý gì?
Không phải tai nạn y tế, mà là một vụ giết người?
Hơn nữa, vừa rồi khi Hoắc Tư Tước còn ở đó, hai nữ phóng viên kia đã hỏi rất sắc bén, nói cái gì mà bác sĩ về nước? Và những bác sĩ bình thường trong bệnh viện này, điều này có nghĩa là gì?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng nhận ra rằng trong khi cô ngủ thì đã có chuyện gì đó đã xảy ra.
Hoắc Tư Tước nói xong, lập tức vung mạnh người trong tay!
"Rầm" một tiếng, Kiều Thời Khiêm ngay bị quăng mạnh đến bên cạnh bàn thẩm vấn, thật lâu sau anh ta cũng không thể phản bác ra nửa câu.
Thành thật mà nói, luận về thế và lực anh ta còn kém xa Hoắc Tư Tước.
Hắn là cả bầu trời của thành phố này. Hắn muốn làm gì đều không có cách nào ngăn cảng.
Vì vậy, Kiều Thời Khiêm chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ôm lấy Ôn Hủ Hủ rời đi.
Mà lúc này đây, cũng không biết có phải vì Hoắc Tư Tước vừa rồi ra tay với Kiều Thời Khiêm đã dọa đến cô hay không? Vậy mà khi hắn tới, cô lại rất ngoan ngoãn để cho hắn ôm.
Sau đó, Hoắc Tư Tước liền mang cô đi.
Đương nhiên, là còn có cậu con trai của bọn họ - - Mặc Bảo!
——
Lúc Cố Hạ biết Hoắc Tư Tinh đã thành công, đã là rạng sáng ngày hôm sau.
Thời gian ở nước G và trong nước không giống nhau. Trong nước ban ngày thì bên cô ta vẫn là đêm khuya. Cho nên, sáng sớm nay sau khi cô ta tỉnh dậy mới biết được tin tức tốt này.
“Xem ra Hoắc Tư Tinh rất hữu dụng.”
Cô ta vừa chuẩn bị bữa sáng vừa thảo luận với dì cô ta về chuyện này một cách vui vẻ.
Cố Thanh Liên đang ở trên ban công lấy hoa, dì ta nghe nói chỉ cười lạnh một tiếng: "Con cho rằng Hoắc Tư Tinh giống con sao? Dì dám khẳng định với con rằng, con không thông minh bằng một góc của Hoắc Tư Tinh.”
Cố Hạ không nói gì nữa.
Nhưng cô ta không hề tức giận. Vì dù sao đi nữa, mục đích của cô ta đã đạt được là được rồi.
Cuối cùng cô ta cũng làm xong bữa sáng, động tác ưu nhã bưng ra.
“Vậy theo dì, khi nào chúng ta có thể trở về? Sách của con cũng đã viết xong, mẫu sách đều lấy được, hiện tại trở về hoàn toàn không thành vấn đề.”
Cô ta rất vui đưa ra cuốn sách mẫu mà cô ta vừa nhận được ngày hôm qua.
Cố Thanh Liên đặt chiếc kéo cắt hoa trong tay xuống, dì ta quay đầu liếc Cố Hạ một cái rồi đi tới.
“Con gấp cái gì? Hiện tại có cô ta giúp con làm việc, con còn sợ không về được sao? Hiện tại chuyện con cần quan tâm là chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
"Dì nghe nói trợ lý của Hoắc Tư Tước tìm vị bác sĩ năm đó đỡ đẻ cho Ôn Hủ Hủ, tên đó còn lấy một xấp sổ tay năm đó của Ôn Hủ Hủ về cho Hoắc Tư Tước. Con nghĩ kỹ xem, mấy thứ này có ích gì?"
“……”
Trên đỉnh đầu Cố Hạ "Ong" một tiếng giống như một tiếng sấm nổ, cô ta chết sửng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Sổ ghi chép?
“Ý dì là sao? Hoắc Tư Tước đang yên đang lành tại sao lại muốn quyển sổ của cô ta?”
“Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ......”
Cố Hạ không dám nghĩ tiếp, đáy lòng cô ta trào dâng một trận hoảng loạn. Quyển sách đang trên tay cô ta cũng không muốn xem liền ném qua một bên.
“Tại sao anh ấy lại biết chuyện này? Tại sao lại đột nhiên muốn xem sổ ghi chép của cô ta? Rốt cuộc anh ấy đã biết những gì rồi?!”
“Con hỏi dì, dì biết hỏi ai? Con ăn cắp thành quả của người khác, giờ thì con lại quay ngược lại hỏi dì?”
Cố Thanh Liên lên tiếng châm chọc.
Cố Thanh Liên đối với đứa cháu gái này cực kỳ chán ghét. Dì ta cảm thấy Cố hạ quá ngu dốt. Dì ta chỉ xem cô ta như quân cờ không hơn không kém trong tay mình.
Nhưng Cố Hạ lại bỗng nhiên liền thét lên: "Nói bậy! Những cái đó làm sao có thể là thành quả của cô ta? Bốn năm sau đều là con viết!!”
Cố Hạ đã bị kích động mạnh. Cố Thanh Liên tự hỏi liệu cô ta có đem cái bàn này nhấc lên không.
"Thật sao? Vậy coi như dì chưa nói gì đi."
Cố Thanh Liên đứng lên, không muốn lại cùng cô ta tranh luận nữa, dì ta bưng một chén trà liền chậm rãi rời đi.
Cố Hạ: "......”
Không thể chịu nổi, sau hơn mười giây, cuối cùng cô ta đã thực sự lật tung một bàn đầy thức ăn sáng!
Tất cả đều do cô ta viết, là tự tay Cố Hạ viết!
——
Hoắc Tư Tước đưa Ôn Hủ Hủ và Mặc Bảo cùng nhau trở về vịnh Thiển Thủy.
Trên đường trở về, không biết bởi vì Ôn Hủ Hủ bị tra tấn cả ngày nên quá mệt mỏi hay không? Giờ phút này có con trai ở bên cạnh, khiến cho cô trong lúc hoảng loạn lại có cảm giác an toàn.
Vì thế đi được nửa đường, cô ôm lấy Mặc Bảo chìm vào giấc ngủ.
Mặc Bảo vẫn không lên tiếng.
Cậu không sợ ba trách mình, cậu cũng không có bất kỳ ý nghĩ muốn xin lỗi nào.
Sau khi đến vịnh Thiển Thủy, Hoắc Tư Tước ôm Ôn Hủ Hủ xuống xe. Mặc Bảo vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đi theo phía sau ba mẹ. Mãi cho đến khi một nhà ba người đã vào trong biệt thự, cậu mới dừng lại đứng trong phòng khách.
Cậu nhìn thấy một đôi giày nhỏ màu hồng, đó là của em gái.
Em gái?
Cậu cuối cùng cũng có chút phản ứng, sau đó co giò nhanh chóng chạy lên lầu, đi vào phòng em gái.
Quả nhiên khi Mặc Bảo vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một cô bé đang ngủ say nằm trong chăn nhỏ, trên mặt còn có hai vệt nước mắt.
“Nhược Nhược, anh xin lỗi......”
Khóe mắt cậu đỏ hoe. Cậu mới năm tuổi, ngồi ở trên giường nhỏ của em gái thật lâu. Mặc Bảo cảm thấy áy náy không thể tha thứ cho mình.
Hôm nay, sau khi cậu và Hoắc Dận bị Hoắc Tư Tinh cưỡng ép đón về nhà cổ, cậu vốn định chuồn ra đến nhà trẻ đón em gái.
Nhưng khi cậu chạy được ra ngoài, lại nghe được khắp nơi đều đang nói ở bệnh viện có bác sĩ tên Nancy đã giết người!
Sau đó cậu hoảng hốt, lập tức gọi điện thoại cho ba.
Nhưng Mặc Bảo gọi suốt một ngày, cũng không thể gọi được cho ba. Trong tình huống cậu nghe tin mẹ bị cảnh sát bắt đi, cậu chỉ còn cách duy nhất là tìm đến chú Kiều.
Vậy có thể tha thứ cho ba không?
Không thể!
Chương 187: Ngài tối hôm qua ngủ thế nào?
Hoắc Tư Tước đưa Ôn Hủ Hủ lên lầu ba.
Có thể là hắn đang lo lắng nếu để cô ở lại lầu hai, thì sẽ bị hai đứa nhỏ quấy rầy đến cô. Hoặc phải chăng là hắn thấy tình trạng của cô hiện tại không được yên tâm, sợ cô đêm hôm lại xảy ra chuyện gì.
Sau khi cân nhắc kỹ càng hắn liền đưa cô lên phòng ngủ ở lầu ba.
Một nơi riêng tư nhiều năm như vậy chưa từng có bất cứ người phụ nữ nào lui tới ở lại.
“Ông chủ, cái này...... cô Ôn không sao chứ? Có muốn mời bác sĩ đến khám không?”
Dì Vương lúc này cũng bị đánh thức, dì nghe được động tĩnh phía trên, vội vàng đi lên xem.
Nhưng Hoắc Tư Tước chỉ lạnh lùng lắc đầu. Sau đó, hắn cũng mặc kệ người phụ nữ đang nằm trong lòng mình có bẩn đến đâu, hắn cũng trực tiếp đặt cô lên giường của mình.
Dì Vương: "......”
“Còn có việc gì không?”
“Không...... không có. Nếu không có việc gì nữa, tôi xuống dưới chăm sóc cho tiểu thiếu gia Mặc Mặc. Lúc nãy tôi thấy cậu ấy cũng trở về cùng ngài.” Dì Vương vội vàng tìm một cái cớ rời đi.
Lúc này Hoắc Tư Tước mới nhớ tới con trai.
Cúi đầu nhìn người phụ nữ được mình đặt trên giường, lông mày hắn nhíu lại mở miệng: "Ừ, dì nói với thằng bé tắm rửa thay quần áo trước, lát nữa ba sẽ xuống tìm nó.”
Chuyện đêm nay, hắn cảm thấy cần phải giải thích rõ với cậu bé kia.
Bằng không, hắn e rằng mối quan hệ ba con của bọn họ, sau này sẽ xuất hiện vết nứt khó có thể chữa lành được.
Dì Vương nhanh chóng đi xuống.
Mấy phút sau, Hoắc Tư Tước cởi áo khoác ra, xắn tay áo đi vào phòng làm việc cầm hòm thuốc...
Đêm hôm đó, phòng ngủ lầu ba của tòa biệt thự này rất lâu rồi mới lại sáng đèn như thế.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau.
Dì Vương đã dậy rất sớm, sau khi dì làm xong bữa sáng, liền đi lên gọi người.
“Ông......chủ? Tối qua ngài ngủ ở đây sao?”
Vừa tới lầu ba, dì Vương hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hoắc Tư Tước đang khó chịu đi ra từ phòng làm việc.
Có chuyện gì đang xảy ra vậy?
Không phải cô Ôn vẫn còn là vợ hắn sao? Sao hắn lại phải giấu diếm như vậy?
Dì Vương hết sức kinh ngạc.
Hoắc Tư Tước ngừng một chút, quay đầu nhìn thấy là Dì Vương. Bỗng nhiên hắn giống như là bắt được một cây cỏ cứu mạng, "Rầm" một tiếng, một cước đá bay cửa phòng ngủ của mình, vẻ mặt vô cùng chán ghét.
“Dì đi dọn dẹp bên trong đi, bẩn muốn chết!”
Dì Vương: "......”
Dì Vương nhanh chóng chạy lên nhìn vào phòng hắn. Đúng là như vậy, trong phòng ngủ xa hoa cao cấp, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi chua.
Đợi đến khi dì Vương tiến lại gần, còn phát hiện cả tấm chăn đều bị ném xuống đất, trên ga giường trần trụi và còn có vài vũng nôn mửa.
Lại còn nôn?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ là cô Ôn sao?
Không đúng, cô Ôn đâu? Trong phòng ngủ này không thấy ai cả.
Chị Vương ý thức được vấn đề quan trọng, vì thế dì ta lập tức lại đi ra: "Ông chủ, vậy...... cô Ôn đâu?
“Bên cạnh!" Hai mắt Hoắc Tư Tước đục ngầu, tâm tình cực kì kém
“Hả? Bên cạnh?”
“Ừ, tối hôm qua cô ta vừa sốt vừa nôn mửa, làm cho giường rối tinh rối mù lên. Tôi ném cô ta sang phòng bên cạnh. Đúng rồi, dì thu dọn xong thì gọi bác sĩ tới cho cô ta.”
Hoắc Tư Tước rất không kiên nhẫn nói xong, liền cầm áo choàng tắm đi vào phòng tắm.
Dì Vương nhìn thấy cảnh này, thật sự là dở khóc dở cười.
Sao trông giống như một đứa trẻ vậy?
Sau đó, dì Vương đến phòng làm việc bên cạnh để xem xét lại.
Sau khi tới đây, dì giúp việc phát hiện ra trong phòng làm việc có bật hệ thống sưởi ấm. Dì đưa mắt nhìn lên trên chiếc sô pha kia, có một người phụ nữ đang được một tấm thảm lông bọc lấy nằm ở đó.
Có thể là vì tối hôm qua bệnh nặng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, thoạt nhìn rất đáng thương.
Có phải ông chủ đã canh chừng cô Ôn cả đêm?
Dì Vương vui vẻ, vội vàng đến phòng ngủ thu dọn chăn đệm bẩn ôm ra ngoài.
Sau đó dì ta đi xuống lầu gọi điện thoại.
Mười phút sau, Hoắc Tư Tước cũng tắm rửa xong đi ra.
Tối hôm qua đâu chỉ là một đêm hắn không ngủ, hắn ngay cả tắm cũng chưa tắm rửa. Vốn tưởng rằng cô sẽ ngoan ngoãn, hắn mới để cho cô ngủ một giấc ngon lành.
Không ngờ không bao lâu sau cô liền bắt đầu mê sảng, không ngừng nói cô không có giết người!
Sau đó hắn bước tới để xem, thì người cô đã nóng hổi và bắt đầu nôn mửa.
Hắn cũng đã đoán được cô sẽ bị bệnh. Vì ngày hôm nay trời khá lạnh nhưng cô còn bị nhốt nguyên ngày ở trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát đến thiết bị sưởi ấm đều không có.
Không bị bệnh mới là lạ!
Hoắc Tư Tước cầm máy sấy tóc đứng trước gương hong khô tóc, xịt một ít nước hoa lên người, lúc này mới cảm thấy mùi thơm dễ chịu hơn, sau đó mới cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Vốn dĩ hắn muốn trực tiếp xuống lầu để nhanh chóng đi làm, nhưng hắn vừa đi qua lầu hai liền dừng lại, cuối cùng dùng đôi chân dài của mình đi đến một căn phòng.
“Mặc Mặc? Con dậy chưa?”
Hắn gõ cửa phòng con trai út.
Tối hôm qua vì thời gian quá muộn, Ôn Hủ Hủ còn bị bệnh. Hắn chưa giải thích với con trai được.
Cho nên, sáng nay hắn cảm thấy nhất định phải gặp tiểu tử này một lần.
Gõ khoảng hai ba tiếng, cuối cùng từ bên trong truyền ra âm thanh cậu bé nhỏ đứng dậy, tiếng bước chân đi đến bên cửa. Một lúc sau, Hoắc Tư Tước nghe được "Két" một tiếng, trong khe cửa lộ ra một khuôn mặt nho nhỏ.
Chương 188: Từ hôm nay trở đi, làm một người ba tốt
"Ba xin lỗi, tối hôm qua mẹ con có chút không được khỏe. Ba phải ở cạnh chăm sóc mẹ, chưa kịp xuống tìm con. Con có thể cho ba một cơ hội được không?"
Hoắc Tư Tước nhìn khuôn mặt nhỏ đối mặt với mình hoàn toàn không có ý cười, trong lòng hắn kỳ thật rất hối hận.
Mặc Bảo là con trai của hắn, nhưng tối hôm qua người cậu dẫn tới cứu mẹ, lại là một người đàn ông khác. Điều này nói lên cái gì?
Đơn giản chính là nói rõ người làm ba như hắn quá thất bại, hắn không cho cậu cảm giác an toàn. Một người trong lúc nguy cấp không thể trở thành lựa chọn hàng đầu của con trai.
Đây là vấn đề của hắn!
Mặc Bảo vẫn lạnh lùng.
Đôi mắt cong cong bình thường rất thích cười, nhưng hôm nay cậu không có thái độ gì, cậu buông cánh cửa ra, xoay người trở về phòng.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy, trong lòng vui sướng. Lúc này hắn cũng đi vào theo.
“Mặc Mặc, xin lỗi, sự cố lần này đều là lỗi của ba.”
“Vậy thì sao? Những tổn thương đã gây ra cho mẹ có thể vãn hồi sao?
Mặc Bảo cuối cùng cũng lên tiếng. Nói ra những lời sắc bén mà một đứa trẻ năm tuổi có thẻ nói ra.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước lập tức thay đổi.
Quả nhiên đứa con trai nhỏ này và Hoắc Dận không giống nhau. Hoắc Dận tuy cũng thông minh, nhưng dưới sự chăm sóc cẩn thận của Hoắc Tư Tước, tâm trí cậu càng giống trẻ con hơn.
Nhưng đứa nhỏ trước mắt này, tại một khoảnh khắc nào đó cậu luôn để lộ ra một loại cảm giác vô cùng trầm ổn.
Chẳng lẽ đây là do nhiều năm ba mẹ con bọn họ lưu lạc ở bên ngoài. Vì bảo vệ mẹ, mà cậu bé chỉ mới năm tuổi đã gánh vác trên vai mình trách nhiệm của một người đàn ông sao?
Hoắc Tư Tước lại khó chịu như bị kim đâm.
Giờ khắc này, hắn thật muốn tát chính mình hai cái!
“Đúng, con nói không sai. Sự cố đã xảy ra, những tổn thương mà mẹ con chịu không thể vãn hồi. Nhưng ba xin con tin tưởng ba một lần nữa. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, chỉ cần có ba ở đây, không ai có thể tổn thương hai mẹ con con.”
Hoắc Tư Tước trịnh trọng, từng chữ cam đoan với con trai.
Nhưng trên thực tế, những lời này kỳ thật nghe qua, cũng giống như là đang nói cho chính mình nghe. Từ hôm nay trở đi, chỉ cần hắn ở đây, hắn sẽ không để cho mấy mẹ con bọn họ chịu bất kỳ thương tổn gì!
Mặc Bảo có chút rung động.
Cậu cũng nghiêm túc nhìn ba, bởi vì trước kia Hoắc Tư Tước đã làm đủ loại việc xấu nên c ậu còn đôi chút đang hoài nghi và do dự.
Nhưng cuối cùng, sau khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Hoắc Tư Tước, cậu vẫn lựa chọn tin tưởng. Sau đó, cặp mắt trăng lưỡi liềm xinh đẹp kia có chút đỏ lên.
“Bây giờ cũng bảo vệ đúng không?”
“Đương nhiên, cho nên nhiệm vụ hôm nay ba giao cho con, chính là cùng em gái ở nhà trông chừng mẹ. Các con phụ trách ở nhà chăm sóc mẹ, những chuyện khác để ba giải quyết.”
Lông may hắn nhếch lên, dường như đã trở lại với phong thái làm việc thường thấy của hắn.
Cũng đúng, hắn là ai?
Hắn chính là vua của thành phố này. Những kẻ hôm qua khơi mào một trận chiến tanh mùi máu người, có lẽ bọn chúng không biết, người phụ nữ mà bọn chúng chọc tới là của ai.
Hoắc Tư Tước dỗ con trai xong, lập tức rời khỏi vịnh Thiển Thủy.
Đương nhiên, lúc hắn xuất phát cũng không quên hạ lệnh cho đám vệ sĩ ở biệt thự, từ hôm nay trở đi không có sự cho phép của Hắn, Ôn Hủ Hủ không được ra khỏi cửa nửa bước!
——
Lúc Ôn Hủ Hủ tỉnh lại, đã là mười một giờ sáng.
Vừa tỉnh lại, cô đã thấy hoàn cảnh xung quanh vô cùng xa lạ. Sau cơn sốt hôm qua đầu óc cô hoàn toàn mờ mịt, cô không thể nhớ nổi đây là nơi nào?
Còn nữa, ngay cả chuyện đã xảy ra cô cũng quên hết.
Không lâu sau, Nhược Nhược đang ở bên cạnh chơi cờ vây của ba, cô bé nghe bên mẹ có động tĩnh lập tức chạy tới.
"Mẹ, mẹ tỉnh rồi, thật tốt quá, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi!"
Cô bé cực kỳ vui vẻ, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ vào nhau. Sau đó cô bé lập tức bò lên cạnh mẹ.
Miệng Ôn Hủ Hủ đắng ngắt, đầu cũng từng đợt mê muội. Nhưng sau khi nhìn thấy con gái đi lên, vẫn đưa tay ôm lấy con.
"Cẩn thận, kẻo... ngã."
“Sẽ không đâu, sô pha nhà ba rộng lắm con sẽ không ngã đâu." Cô bé không sợ chút nào. Sau khi bò lên liền ôm cánh tay mẹ.
Ba?
Ôn Hủ Hủ sửng sốt.
Chuyện ngày hôm qua, Cô hoàn toàn không nhớ rõ. Một người khi bị kích thích quá độ, kinh hãi quá độ tinh thần sẽ rơi vào trạng thái hoảng hốt, hôn mê và mất đi lý trí.
Cô thật sự không nhớ rõ chuyện lúc đó.
Cô lấy tay che cái đầu đang bắt đầu đau nhức.
May thay lúc này dì Vương nghe thấy có động tĩnh ở trên lầu cũng đã đi lên. Dì thấy cô đã tỉnh nên vui vẻ hỏi:
“Cô Ôn, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?” Dì Vương ân cần đi vào hỏi thăm.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Ôn Hủ Hủ mím đôi môi đắng của cô lại và hỏi: "Đây là... vịnh Thiển Thủy?”
Dì Vương cười gật đầu: "Đúng vậy, tối hôm qua ông chủ ôm cô về. Cô không biết tối hôm qua cô dọa người thế nào đâu, vừa sốt cao, vừa nôn mửa, ông chủ canh cô cả đêm.”
Dì Vương quả nhiên có dụng tâm thầm kín, cố ý nhấn mạnh câu sau.
Lời này vừa dứt, tâm tư Ôn Hủ Hủ càng thêm rối rắm.
Chương 189: Hắn thay cô làm chủ? Có phải rất hoang đường hay không?
Hoắc Tư Tước đưa cô về à?
Sao lại thế?
Hôm qua cô gặp chuyện không may, cô không thấy bóng dáng hắn xuất hiện.
A đúng rồi, sáng sớm hắn có xuất hiện. Nhưng xuất hiện với một hình ảnh khác, đó là hắn để cho trợ lý của hắn gọi điện thoại cho cô, nói buổi sáng đi cục dân chính ly hôn.
Vậy tại sao hắn lại mang cô về đây? Còn trông cô cả đêm?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy rất hoang đường, cô không tin chuyện như vậy.
“Dì đang nói đùa sao, anh ta làm sao có thể làm loại chuyện này?”
Ánh mắt cô lạnh xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ trong vài giây đã tái nhợt vì bệnh đã lập tức hoàn toàn lấy lại biểu cảm lạnh lùng.
Dì Vương thấy thế, ngẩn người.
Cô gái này, loại chuyện này, chẳng lẽ dì còn có thể nói dối? Cô đây là bệnh quá hóa hồ đồ à?
Dì Vương còn tưởng rằng do cô mới tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh táo lắm. Vì thế dì cũng không tranh luận chuyện này với cô nữa, mà lập tức đi xuống bưng thức ăn cho cô.
Nửa giờ sau, Ôn Hủ Hủ ăn được chút đồ ăn cả người đã lấy lại chút sức lực.
Sau đó, Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng chạy lên với mẹ, lúc này cô mới chậm rãi hoàn hồn, ý thức được, có thể những lời dì Vương nói là thật.
“Mẹ, ngày hôm qua ba không tới, là vì ba đi làm việc ở nơi rất xa. Sau khi con tìm chú Kiều, ba đã tới, sau đó ba liền ôm mẹ về.”
“Ừ, ba không có mặc kệ mẹ.”
Hai anh em cùng nhau ở bên cạnh mẹ nói giúp ba chúng.
Nhược Nhược nhìn thấy, do dự một chút.
Thật ra cô bé cũng rất đau lòng. Cả ngày hôm qua ngoại trừ mẹ, thật ra cô bé là thảm nhất, không một ai quan tâm đến cô bé hết.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy hai anh trai giúp ba nói chuyện, cô bé nghĩ sáng nay mình cũng thức dậy phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường nhỏ màu hồng của ba, nên cũng đứng dậy.
"Không sai đâu mẹ, hôm qua các anh trai bị cô xấu xa kia đón đi. Nhược Nhược lúc ấy đã được đưa đến đây, nhất định là ba làm."
Cô bé lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Cô không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào?
Thế nhưng, khi cô cúi đầu nhìn thấy áo sơ mi nam sạch sẽ trên người mình.
Cho nên, quần áo trên người cô, cũng là do hắn thay?
Tại sao?
Sao hắn lại làm thế? Ngàn dặm xa xôi chạy về cứu cô. Sau đó còn ở lại cả đêm để trông cô. Sao hắn lại làm những chuyện này cho cô?
Đây rốt cuộc là vì cái gì đây? Không phải hắn muốn ly hôn với cô sao?
Bất chợt, trong đầu của cô nhảy ra mấy chữ này.
Các con của cô. Các con làm sao biết được ba của các con đã muốn ly hôn với mẹ, ngay trước khi mẹ xảy ra chuyện cơ chứ.
Ôn Hủ Hủ khổ sở, cô cảm nhận được ngay cả hô hấp cũng đau.
Thế nhưng, cô vẫn không biểu hiện ra ngoài trước mặt mấy đứa nhỏ, cô gượng kéo khóe môi tái nhợt nở một nụ cười ấm áp, đưa tay lên sờ sờ từng cái đầu nhỏ của ba con.
“Biết rồi, các con xuống chơi trước đi, mẹ sẽ ghi nhớ ở trong lòng.”
“Vâng......”
Bọn nhỏ vừa nghe, quả nhiên rất vui vẻ.
Vì không muốn quấy rầy mẹ, bọn nhỏ liền tay trong tay đi xuống lầu.
Bọn nhỏ vừa đi, Ôn Hủ Hủ lập tức xốc thảm lông trên người ra, từ trong sô pha ngồi dậy.
Cô muốn rời khỏi đây.
Trên người cô còn mang một vụ án mạng. Nếu cô muốn sống sót hoặc là cô phải đi bệnh viện điều tra rõ ràng chứng minh mình trong sạch, hoặc là bị cảnh sát bắt đi.
Nếu như cô may mắn điều tra được rõ ràng chuyện này thì tất nhiên là rất tốt.
Nhưng nếu như chẳng may lại là hướng xấu, vậy... cũng không có việc gì, dù sao hiện tại ba đứa nhỏ đều đã tìm được ba của chúng.
Cô tin tưởng, người đàn ông kia cho dù có chán ghét cô, cũng sẽ không mặc kệ đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ đứng lên, rời khỏi phòng làm việc.
Nhưng là, khi cô vất vả lắc lư từ lầu ba đi xuống, bỗng nhiên, trước cửa có một người đàn ông mặc âu phục màu đen đeo kính râm liền xuất hiện.
"Cô Ôn, thật xin lỗi, tổng giám đốc đã dặn rồi, từ hôm nay trở đi cô không thể bước ra khỏi cửa lớn dù là nửa bước!"
“Anh nói cái gì?”
Ôn Hủ Hủ thở hồng hộc, ngạc nhiên mở to hai mắt, "Hắn... Hắn không cho tôi bước ra khỏi cái cửa lớn này?!"
Tên vệ sĩ gật đầu: "Đúng vậy, cho nên cô Ôn, mời cô trở về.”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Cũng còn chưa kịp mở miệng, hai nữ giúp việc từ đâu chạy tới không nói lời nào liền đem hai cánh tay của cô gác ở trên vai.
Sau đó, tốc độ như bay, Ôn Hủ Hủ liền trở lại lầu ba.
“Các...... các người......”
“Cô Ôn, cô vẫn nên ở lại đây dưỡng bệnh cho tốt đi. Tổng giám đốc nói chuyện của cô, ngài ấy sẽ thay cô sẽ xử lý, nên có trong sạch, nên có công đạo, tất cả đều sẽ cho cô.”
Tên vệ sĩ đi theo, nhìn Ôn Hủ Hủ tức giận không thôi lại còn bỏ lại một câu mới rời đi.
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác ngồi bất động trên sô pha.
Có phải cô đang nằm mơ hay không?
Ôn Hủ Hủ cho rằng mình thật sự xuất hiện ảo giác. Bởi vì cô chưa từng nghe qua, Hoắc Tư Tước còn có thể thay cô làm chủ.
Hắn sẽ làm chủ cho cô?
Vô lý!
Hắn đối với cô, cho tới bây giờ không biết bao nhiêu tàn nhẫn, thống hận và cả chán ghét. Người hắn không muốn nhìn thấy nhất trên đời này là cô cơ mà.
Chương 190: Kinh thiên đảo ngược!
Hắn làm sao có thể vì cô mà làm chủ đây?
Chỉ sợ, lúc này hắn càng hy vọng nhìn thấy cô chết sớm một chút?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng vẫn chìm vào giấc ngủ.
Cô cảm thấy, đây chính là một giấc mộng của cô, cô phải nhanh chóng từ trong mộng tỉnh lại. Sau đó lại đi làm chuyện cô nên làm. Dù sao, trên đời này cũng không có ai có thể giúp cô.
Thế nhưng, khi Ôn Hủ Hủ tỉnh lại lần nữa đã là lúc mặt trời sắp lặn. Bỗng nhiên nghe được tiếng hò reo của bọn nhỏ dưới lầu.
"Anh, anh, nói như vậy là ba đã bắt được kẻ xấu rồi sao?"
"Đương nhiên rồi, anh xem trên TV phát sóng rồi. Cái chết của bệnh nhân kia, không liên quan đến mẹ, là bác sĩ xấu xa kia động tay động chân trên cây kim bạc của mẹ."
“Ừm!”
Hoắc Dận không giỏi ăn nói, cũng gật mạnh cái đầu nhỏ trước TV.
“Cái...... cái gì?”
Bọn nhỏ đang nói cái quái gì vậy?
Ôn Hủ Hủ ở lầu ba, có thể nghe được tiếng hò reo, nhưng những gì bọn nhỏ nói cô không thể nghe rõ được. Cô loáng thoáng nghe được các chữ rời rạc kẻ xấu, rồi còn có bệnh nhân của mẹ.
Cô ngồi dậy khỏi ghế sofa.
Tùy tiện cầm một cái áo khoác, cô đẩy cửa bước xuống cầu thang.
“Nhược Nhược, Mặc Bảo, các con đang nói cái gì vậy?”
“Hả? Mẹ, mẹ dậy đi, là ba ở trên ti vi, mẹ mau tới xem.”
Nhược Nhược nghe được giọng nói của mẹ, lập tức chạy đến trước chỗ mẹ.
Hai đứa con trai cũng vui vẻ nhìn về phía này.
Ba trên TV à?
Trong mắt Ôn Hủ Hủ hiện lên một tia nghi hoặc, cuối cùng dưới sự chờ đợi của ba đứa nhỏ, cô đi tới trước TV.
Lại nhìn thấy, bên trong TV lúc này đang phát tin tức. Tuy nhiên làm cho cô có chút bất ngờ đó chính là tin tức này đang phát lại hình ảnh bệnh viện nơi cô đang công tác.
Mà lúc này, rất nhiều phóng viên nhắm ống kính vào một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục giày da.
Đây không phải là ba của bọn nhỏ - -Là Hoắc Tư Tước, tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị sao?
“Ông chủ Hoắc, Hoắc thị là cổ đông lớn nhất của bệnh viện? Xin hỏi chuyện hôm nay có ảnh hưởng gì đến công ty không?”
"Đúng vậy, ông chủ Hoắc, sự cố chữa bệnh hôm nay, bất kể là bác sĩ mới về nước hay là bác sĩ bình thường của bệnh viện, sau khi xảy ra vụ bê bối như vậy, đều không tránh khỏi ảnh hưởng đến thanh danh của bệnh viện. Vậy đối với công ty có ảnh hưởng nào không?"
“……”
Những phóng viên này thật đúng có cái miệng độc hại. Khó khăn lắm một nhân vật lớn như Hoắc Tư Tước mới nhận phỏng vấn, cho nên bọn họ phải cố gắng khai thác hết tất cả các thông tin.
Bệnh viện cũng là của Hoắc thị?
Ôn Hủ Hủ đứng trước TV giật mình.
Hoắc Tư Tước vẫn mỉm cười trên TV: "Lúc này, tất nhiên phải gạt công ty sang một bên, sự cố lần này là một mạng người, đừng nói Hoắc thị, nguyên thủ quốc gia tới đây, thì Hoắc thị cũng nên cho một lời giải thích đúng không?"
Người đàn ông đẹp trai dưới ánh đèn flash đã trả lời những câu hỏi sắc bén và ác ý một cách thuyết phục nhất.
Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn hờ hững cụp xuống, sự nghiêm nghị lướt qua khóe mắt khiến hai nữ phóng viên đang đặt câu hỏi rùng mình ngay tại chỗ!
Thật dọa người!
Nữ phóng viên mặt cắt không còn giọt máu.
Ôn Hủ Hủ cũng nhìn thấy trong TV, nhất thời đáy lòng cô lại phức tạp.
Có phải cô nhìn lầm rồi không?
Người này tự dưng lại đi nhận lời phỏng vấn của phóng viên?
Đúng, cho dù tập đoàn Hoắc thị là cổ đông lớn nhất của bệnh viện, nhưng cũng không cần phải đến vị tổng giám đốc này tự mình ra mặt chứ? Chẳng lẽ tập đoàn Hoắc thị không có người?
Ôn Hủ Hủ đang suy nghĩ, lúc này chỉ thấy trong TV có mấy người mặc áo blouse trắng đi tới.
“Thật ngại quá, ông chủ Hoắc chỉ tới tham gia hội nghị, nếu các anh có vấn đề gì, có thể trực tiếp hỏi chúng tôi, cám ơn.”
Sau đó những người này cho người ngăn cản những phóng viên này bên ngoài, hai người khác thì là lập tức hộ tống Hoắc Tư Tước từ bên kia rời đi.
Hóa ra hắn chỉ đến để họp.
Đúng như cô nghĩ, hắn đâu có vì cô.
Ôn Hủ Hủ tiếp tục nhìn chằm chằm TV, lại thấy những phóng viên này nhìn thấy nhân vật quý giá nhất nhà bọn họ đang phỏng vấn đã bị hộ tống đi, nhịn không được liền kích động lên.
"Chỉ là đến họp thôi sao? Thưa ngài, ngài chắc chắn tới đây để xử lý vụ tai nạn phải không?"
"Đúng vậy, tôi nghe nói Hoắc tổng chưa bao giờ xuất hiện ở bệnh viện này, có phải vì sự tình quá lớn rồi đúng không?”
"Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là hiện tại chân tướng sự tình đã điều tra rõ. Đây không phải là một sự cố y tế, mà là một vụ án mưu sát. Cho nên, các người có vấn đề gì cũng có thể đi hỏi cảnh sát.”
Các nhân viên của bệnh viện vẫn ở lại đây vội vàng đáp lại theo thông lệ để chặn họng đám phóng viên này lại.
Các phóng viên cũng không nói gì thêm.
Mà Ôn Hủ Hủ bên này, sau khi nghe được cũng giống như có thứ gì đó đột nhiên nổ tung trong đầu cô, lập tức trở nên trống rỗng.
Lời nói của người này có ý gì?
Không phải tai nạn y tế, mà là một vụ giết người?
Hơn nữa, vừa rồi khi Hoắc Tư Tước còn ở đó, hai nữ phóng viên kia đã hỏi rất sắc bén, nói cái gì mà bác sĩ về nước? Và những bác sĩ bình thường trong bệnh viện này, điều này có nghĩa là gì?
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng nhận ra rằng trong khi cô ngủ thì đã có chuyện gì đó đã xảy ra.