-
Chương 181-185
Chương 181: Cô có kỳ vọng không?
Sau khi Ôn Hủ Hủ xử lý Hoắc Tư Tinh cô cảm thấy tâm tình của mình khá hơn rất nhiều.
Bốn giờ chiều, cô phải đi đón ba đứa nhỏ.
"Thật ngại quá, tôi phải tan ca trước, bệnh nhân này anh giúp tôi xem nhé. Chờ ngày mai đi làm, tôi xem lại có thể phẫu thuật hay không?"
Trước khi rời đi, Ôn Hủ Hủ đặc biệt dặn dò bác sĩ trực ban hôm nay chú ý nhiều hơn đến một bệnh nhân bị thủng màng khí.
Bác sĩ nhận lấy bệnh án, gật đầu.
"Được, chủ nhiệm. Nhưng loại bệnh nhân này có phải thuộc về chuyên môn của cô đâu? Cô là trung y, cần giải phẫu cô cũng không giúp được gì?"
“Nghe nói bệnh nhân đó dị ứng với thuốc mê, cho nên viện trưởng bảo tôi làm phẫu thuật gây mê bằng phương pháp châm cứu.”
Ôn Hủ Hủ vừa cởi áo blouse trắng, vừa giải thích với vị bác sĩ này một câu.
Loại chuyện này đúng là thường xảy ra. Có vài người bẩm sinh đã dị ứng với thuốc mê, lúc đó bệnh viện chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để gây mê cho bệnh nhân.
Mà thuật châm cứu của Trung y là tốt nhất.
Ôn Hủ Hủ rời khỏi bệnh viện, đến nhà trẻ đón con.
Tối nay làm gì đây?
Trên đường đi cô vắt óc cô suy nghĩ bữa tối nên xử lí thế nào đây.
Dù sao, buổi tối không chỉ có ba mẹ con bọn họ ăn cơm.
Thế nhưng, sau khi gặp ba đứa trẻ, cô lại phát hiện cả ba đứa nhỏ đều ủ rũ.
“Ba đứa con làm sao vậy? Sao giống như bánh đa nhúng nước vậy?" Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, tò mò hỏi.
Mấy đứa nhỏ: “...”
Nhược Nhược như thể đang muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bị Mặc Bảo uyển chuyển ngăn lại.
"Chúng ta trước không nên nản lòng, ba nói không có thời gian mà thôi. Nói không chừng buổi tối lúc ba tan sở có lẽ sẽ rảnh hơn?”
“Đúng vậy.”
Nhược Nhược đứng bên cạnh anh trai phụ họa theo.
Hoắc Dận nghe được, lúc này tâm trạng mới tốt hơn một chút. Sau đó ba đứa nhỏ cùng nhau vui vẻ theo mẹ về.
“Các con tối này muốn ăn gì nào?”
"Con muốn ăn cá, món cá mềm, thơm ngon do chính tay mẹ hấp!"
“Ừ...... Con muốn ăn sườn, sườn chua ngọt, cho thêm đường.”
Lúc bốn mẹ con đi siêu thị, bọn nhỏ nghe thấy Ôn Hủ Hủ hỏi muốn ăn cái gì, lập tức hai cái miệng nhỏ nhắn líu ríu rôm rả lên.
Ôn Hủ Hủ mỉm cười, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Tùy rằng, cô phát hiện còn một đứa nhỏ không lên tiếng và tất nhiên đứa nhỏ kiệm lời nhất không ai khác chính là là tiểu thiếu gia Hoắc Dận.
Chỉ sợ là cậu không thích những thứ mà hai đứa em mình muốn ăn.
Ôn Hủ Hủ cúi đầu xách theo một cái giỏ nhỏ. Nhưng sau khi đến khu đồ ăn, Hoắc Dận mắt thấy em trai em gái không ngừng nói muốn cái này muốn cái kia, mà cậu lại không biết mình muốn ăn cái gì đâm ra lo lắng.
Cô nhìn đứa con trai lớn không nhịn được cười.
“Dận Dận, con muốn ăn gì? Bằng không, tối nay mẹ làm bún ốc cho con ăn được không?”
Cô dẫn theo ba đứa nhỏ đi tới khu hải sản chỉ vào mấy con ốc đang phun bong bóng bên trong bể nước.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Dận lập tức thần thái sáng lên: "Vâng!”
Cậu gật mạnh cái đầu nhỏ một cái, tỏ vẻ rất vui vẻ tiếp nhận đề nghị của mẹ.
Vì thế Ôn Hủ Hủ lại bảo nhân viên siêu thị cân cho cô mấy cân ốc vừa béo vừa tươi.
Mua xong ốc, bốn mẹ con sắp dời bước quay đi, bỗng nhiên Hoắc Dận lại kéo cô lại: "Vậy còn ba thì sao?"
“Hả? " Ôn Hủ Hủ giật mình.
Ba cậu?
Nội tâm cô không biết vì lý do gì ngưng đọng trong chốc lát. Trên mặt lập tức xuất hiện một tia kháng cự, cô không quá nguyện ý để cho tên khốn này lại đến trong nhà trọ của cô ăn cơm.
Đêm qua, không khí chưa đủ xấu hổ sao?
Nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của đứa con trai, cô vẫn đi đến khu thịt chọn một miếng thịt bò bít tết thượng hạng.
“Được rồi, của ba cũng mua xong rồi, chúng ta về thôi.”
“Vâng!”
Hoắc Dận cuối cùng cũng vui vẻ gật đầu.
Vài giờ sau, trong phòng trọ.
Ôn Hủ Hủ nhìn miếng thịt bò ướp lạnh trên bàn ăn, vẫn có chút thất vọng.
Thịt bò bít tết này, cô tốn rất nhiều tâm tư để chiên, không chỉ hao phí rất nhiều dầu, gia vị, còn lãng phí công sức của cô, thật sự là phí công vô ích.
Ôn Hủ Hủ thu dọn bát đũa đã ăn xong và bưng bít tết đi vào, không nói hai lời liền đem đĩa bít tết đổ vào trong thùng rác!
Mặc Bảo: "......”
Hoắc Dận: "......”
Ngay cả Nhược Nhược luôn đứng về phía mẹ, lúc này sẽ cảm giác được hơi thở lạnh lẽo trên người mẹ. Cô bé chỉ biết chu cái miệng nhỏ rồi ngoan ngoãn nghe lời mẹ đi xem hoạt hình.
Đêm đó, không khí trong phòng trọ không vui vẻ như tối hôm qua.
Chờ trong phòng ngủ của mấy đứa nhỏ bị bao phủ một mảnh đen kịt. Mặc Bảo tiến vào trong chăn của anh trai, bắt đầu bất mãn oán giận: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tối nay sao ba không đến?"
Hoắc Dận: "......”
Cậu cũng không thể giải thích được lý do, cũng chỉ có thể ở đó hờn dỗi.
Mặc Bảo thấy thế chỉ có thể thở dài một tiếng: "Quên đi, chúng ta nghĩ cách khác đi, không chừng hôm nay ba thật sự bận rộn. Đúng rồi, hôm nay nhà trẻ hình như nói muốn tổ chức ăn tết.”
“Cái gì?”
Trong bóng tối, Hoắc Dận có chút nghe không rõ em trai đang nói gì.
Mặc Bảo đang nằm bên cạnh Hoắc Dận nở một nụ cười ranh mãnh: "Em biết mình phải làm gì rồi, chúng ta cứ để cho nhà trẻ tổ chức hoạt động, sau đó để cho ba mẹ đến nhà trẻ tham gia trò chơi, haha!"
Chương 182: Ly hôn đi, Ôn Hủ Hủ
Đứa nhỏ kia ở trong bóng tối, lộ ra nụ cười đắc ý.
Quả thật, nếu muốn làm cho quan hệ giữa ba và mẹ tốt trở lại, không có gì hiệu quả hơn là để cho bọn họ cùng ở một chỗ.
Mặc Mặc đã tìm ra cách. Sau khi đắc ý về suy nghĩ của mình, cậu rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Nhưng Mặc Bảo không hề hay biết, kế hoạch của cậu chưa được thực hiện hóa hì ngày hôm sau giữa ba và mẹ cậy đã ra chuyện.
“Cô Ôn, cô đi làm chưa?”
Lúc Ôn Hủ Hủ đang trên đường đến bệnh viện thì nhận được điện thoại của Lâm Tử Dương.
Cô ở đầu dây bên kia điện thoại gật đầu: "Sắp đến bệnh viện rồi, có chuyện gì sao?”
“Ừ, có, chính là......”
Lâm Tử Dương bỗng nhiên ấp úng: "Bên tổng giám đốc bảo tôi nói với cô, sáng nay đi cục dân chính một chuyến.”
“Anh nói cái gì?”
Ôn Hủ Hủ vừa tới cửa bệnh viện. Nghe Lâm tử Dương nói xong, cô cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.
Cục dân chính?
Ý anh là sao?
Sự tình tới quá đột ngột, thế cho nên Ôn Hủ Hủ nhất thời không kịp phản ứng, mấy chữ này rốt cuộc là có ý gì?
Cho đến khi cô vào bệnh viện, bên tai lại nghe thấy Tiểu Lâm nhắc lại lần nữa: "Không phải cô muốn ly hôn sao?”
“……”
Ôn Hủ Hủ cuối cùng đã nghe hiểu.
Ôn Hủ Hủ đang bước nhanh về phía trước đột nhiên dừng lại. Trong đầu cô ‘ong’ lên một tiếng.
Ly hôn!
Thì ra sáng sớm hắn bảo trợ lý gọi điện thoại tới là vì muốn ly hôn với cô.
Cũng đúng, cuộc hôn nhân này, không phải cô là người muốn ly hôn sao?
Ngày đó ở nhà cổ, chính miệng cô nói đồng ý. Hộ khẩu của Hoắc gia bây giờ vẫn còn trong túi xách của cô.
Ôn Hủ Hủ lấy lại bình tĩnh.
Giống như sau cơn đau dữ dội, cơ thể tàn tạ chỉ còn lại sự tê dại, cô lạnh đến mức sắc mặt mất hết biểu cảm, ngơ ngác nhìn phía trước, khóe miệng nhếch lên một cái: "Được, nhưng tôi còn có một ca phẫu thuật, chờ tôi phẫu thuật xong lại qua.”
“...... Được.”
Lâm Tử Dương không dám nói nhiều nữa, vừa nghe cô đồng ý, anh ta lập tức cúp điện thoại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đừng nói cô.
Ngay khi nhận được mệnh lệnh này từ boss của mình, anh ta đã toát hết mồ hôi cả buổi sáng.
Anh ta không rõ hai người này đang yên đang lành sao đột nhiên lại như vậy? Lúc trước, anh cùng vị BOSS đại nhân này đi Anh quốc tìm Ôn Hủ Hủ, hắn không phải còn đối với cô rất tốt sao?
Đêm hôm đó cô đuổi theo bị ngã xuống đường, cảnh tượng hắn chạy ra ôm cô lên. Lâm Tử Dương hoàn toàn sẽ không nhìn lầm, sự hoảng loạn trên mặt người đàn ông đó còn có niềm vui sướng giống như vừa tìm lại được thứ đã mất. Biểu cảm đó rõ ràng không biết nói dối.
Hơn nữa, cho tới nay hắn cũng rất dung túng cô.
Từ khi cô được mang về, rất nhiều lần, sự khoan dung của hắn đối với cô, đều đã vượt qua vị hôn thê chính thức Cố Hạ của hắn.
Sao đột nhiên lại như vậy?
Lâm Tử Dương vô cùng khó hiểu!
Cầm điện thoại di động từ bên ngoài đi vào, Lâm Tử Dương phát hiện trong phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn không có ai, anh chỉ có thể lại gửi thêm một tin nhắn.
“Tổng giám đốc, đã nói với cô ấy rồi, cô ấy đồng ý. Chờ cô ấy phẫu thuật xong sẽ qua.”
Sau đó, anh liền đặt điện thoại xuống.
——
Ôn Hủ Hủ đến phòng khám.
Thoạt nhìn cô cực kỳ bình thường, sau khi thay quần áo cô liền đi tới trước bàn làm việc của mình cầm lấy sổ bệnh án lên.
“Chủ nhiệm, cô tới rồi, bệnh nhân thủng màng khí kia đã chuẩn bị xong. Chủ nhiệm Tưởng nói, 8 giờ rưỡi có thể vào phòng phẫu thuật.”
Y tá khoa nội thấy cô tới, vội vàng chạy vào nói cho cô biết phẫu thuật đang chờ cô.
Ôn Hủ Hủ khẽ gật đầu.
Sau đó, từ trong bàn làm việc lấy túi kim tiêm của cô ra.
Từ sau khi cô tới nơi này làm việc,những công cụ thường xuyên dùng trong phòng bệnh cô không có mang theo bên người, mà là đặt ở chỗ này.
"À đúng rồi, chủ nhiệm, người phụ nữ hôm qua cô bảo chúng tôi đưa đến khoa tâm thần kia, cô ta chạy rồi. Cô ta còn nói với người khoa tâm thần, cô ta là đại tiểu thư Hoắc gia, sau đó còn đập phá một hồi ở trong đấy rồi mới rời đi."
Lúc đi ra ngoài, cô y tá này còn nhiều chuyện tám với Ôn Hủ Hủ vài câu.
Hoắc Tư Tinh chạy rồi?
Chạy rồi cũng tốt, chạy rồi thì có thể nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ly hôn với em trai cô ta. Cô ta biết được tin này chắc hẳn sẽ rất mừng, sau này cũng sẽ không chạy đến trước mặt cô phát bệnh nữa.
Khóe miệng Ôn Hủ Hủ xẹt qua một tia cười lạnh. Sau đó cô cầm túi kim đi vào phòng phẫu thuật.
Mười phút sau, trong phòng phẫu thuật.
Về phòng phẫu thuật, đây không phải lần đầu tiên Ôn Hủ Hủ bước vào. Vốn thuật châm cứu của cô rất lợi hại, trước kia lúc ở Clear, mọi người đều thấy được sự lợi hại của cô, khi bác sĩ tây y gây mê không có tác dụng, đều sẽ kéo cô vào.
Cho nên, chuyện này đối với Ôn Hủ Hủ mà nói là hết sức bình thường.
Thế nhưng, cô không ngờ, khi cô lấy kim tiêm nhỏ trong tay ra đâm vào huyệt vị của bệnh nhân nằm trên bàn mổ. Bỗng nhiên, cô phát hiện anh ta có điểm không đúng, bệnh nhân lại có chút co giật.
“Chủ nhiệm Nancy?”
"... Đừng lo lắng, bệnh nhân có thể bị sưng quá nặng, huyệt vị hơi động, tôi sẽ thử lại."
Cô lập tức rút kim ra, bên tai nghe được mấy vị bác sĩ bên cạnh ân cần hỏi thăm. Cô nhanh chóng ổn định lại tinh thần, sau đóđó vội vàng tìm một lý do nói với bọn họ.
Nhưng trên thực tế, khi cô cầm cây kim lên châm lần nữa, cô không còn bình tĩnh như trước nữa!
Cô cho rằng, có thể do tâm trạng cô không được tốt.
Sau cuộc điện thoại vừa rồi, tuy rằng cô vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh làm bộ như không có việc gì. Nhưng trên thực tế, cô đã sớm không khống chế được nội tâm của mình.
Chương 183: Ôn Hủ Hủ giết người
Ôn Hủ Hủ, cô không thể buông bỏ được sao? ! !
Đó chỉ là một người đàn ông mà thôi. Mấy năm nay, không ly hôn thì cô đã từng có được hắn sao?
Trong thâm tâm Ôn Hủ Hủ tự trách bản thân một câu. Sau đó, cô hít sâu một hơi buộc chính mình lần nữa lấy lại bình tĩnh. Mà lúc này đây, khi cô cúi người xuống, cô xác định dám chắc một trăm phần trăm tay của mình đã tìm đúng huyệt vị.
May mắn là không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, bệnh nhân này sau khi bị cô châm kim vào đã lập tức ngủ say.
Bác sĩ mổ chính nhìn thấy, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán dương. Rất nhanh, mọi người liền tập trung vào phẫu thuật.
Ôn Hủ Hủ liền lui sang đứng một bên, cô đang định đi ra ngoài.
“Tích tích…”
Đột nhiên, máy theo dõi điện tim của bệnh nhân kêu lên.
Ôn Hủ Hủ lập tức quay đầu lại, nhìn thấy những bác sĩ này ai nấy đều vô cùng khẩn trương: "Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chủ nhiệm Tưởng, huyết áp của bệnh nhân đột nhiên giảm nhanh.”
“Mau kiểm tra xem!" Bác sĩ mổ chính gấp gáp kêu to, lập tức cúi đầu kiểm tra bên trong khoang bụng.
Tuy nhiên, điều rất kỳ lạ là không nhìn thấy bất kỳ tình huống xuất huyết nào trong khoang bụng cả.
Bệnh nhân không xuất huyết, nhưng huyết áp vẫn giảm xuống nhanh chóng.
Vậy khả năng duy nhất chính là!!
Tất cả mọi người khó có thể tin nhìn chằm chằm vào trái tim trong lồng ngực bên trái bệnh nhân, lại phát hiện, trái tim vừa mớia còn đang hoạt động bình thường lúc này đã đập chậm lại.
Tại sao lại như vậy?
Bác sĩ chủ động lập tức ngừng phẫu thuật, bảo người đi lấy thuốc trợ tim!
Nhưng đúng lúc này, bệnh nhân bỗng nhiên lại bắt đầu co giật.
Giống như một cái nồi bất ngờ lật úp, các cơ quan nội tạng trong khoang bụng mới mở của bệnh nhân vẫn tiếp xúc với không khí bắt đầu rung chuyển lắc lư, dẫn đến sai vị trí, máu chảy ra càng nhiều hơn...
Cho đến cuối cùng, sau một tiếng "đùng", bàn mổ chịu không nổi nữa đã lật đổ. Sau đó bệnh nhân cũng rơi xuống, bên trong nội tạng rơi ra ngoài, vương vãi khắp nơi.
Hình ảnh khiến ai nhìn cũng phát sốc!
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn đứng ngây ra như phỗng. Còn mấy y tá nhát gan sau khi thét chói tai một tiếng, ném đồ trong tay xuống sợ hãi chạy ra ngoài.
"Nào, nào—"
“Cứu mạng!”
Chỉ trong ít phút, toàn bộ khoa nội đều loạn cả lên.
Đầu Ôn Hủ Hủ hoàn toàn ngây ngốc, cô căn bản không có cách nào hoàn hồn. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy bên cạnh chân mình có một đoạn nội tạng gì đó giống ruột già bắn tới.
Trong đầu cô "Ong" một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
Thật kinh khủng!
Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Ôn Hủ Hủ sợ hãi, mãi cho đến khi bên tai của cô nghe được có người gọi, lúc này cô mới tỉnh táo lạ, sau đó ngẩng đầu phát hiện là người của phòng điều tra bệnh viện.
“Bác sĩ Nancy, sự cố này, chúng tôi điều tra được là do cô gây mê cho bệnh nhân.”
“Không, không phải tôi......”
Ôn Hủ Hủ vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, vội lên tiếng phủ nhận.
Tuy nhiên, trưởng phòng điều tra cũng rất nhanh lấy ra chứng cứ khiến bệnh nhân tử vong thảm thiết. Chính là do chỗ Ôn Hủ Hủ đưa kim châm dẫn đến mạch máu bệnh nhân xơ cứng, sau đó tràn đến tim.
Cho nên, bệnh nhân này, đúng là do Ôn Hủ Hủ giết chết.
Ôn Hủ Hủ ngã xuống!
——
Lúc Hoắc Tư Tước nhận được tin đã là gần mười giờ tối.
Hắn hôm nay cũng không đến cục dân chính, mà để cho Lâm Tử Dương cầm chứng minh thư và giấy chứng nhận kết hôn của mình đi. Sau đó hắn rời khỏi thành phố A, đi tham gia hội nghị thương mại thượng đỉnh.
Cũng đúng, ly hôn là chuyện nhỏ như vậy, sao lại quan trọng hơn việc làm ăn của hắn?
Thế nhưng, ngày hôm nay bên Lâm Tử Dương cũng không truyền đến tin tức gì, ngược lại lúc gần mười giờ tối, Hoắc Dận gọi điện thoại cho hắn.
“Ba?”
“Hả?’
“Sao ba lại để cô đưa chúng con về khu nhà cổ?” Đứa nhỏ kia ở trong điện thoại rất là tức giận nói.
Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt.
Về nhà cổ?
Hoắc Tư Tinh?
Hắn có chút không hiểu đứa nhỏ này lời nói: "Ba không có bảo cô đưa các con về nhà, làm sao vậy?”
"Không phải là nhà, mà là nhà cổ!"
Hoắc Dận lại nói một câu cứng rắn, nghe ra được cậu rất không vui.
Tuy nhiên, cậu không thể diễn đạt quá nhiều, dù sao cậu quanh năm không thích nói chuyện. Điều này khiến chức năng ngôn ngữ của cậu yếu hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Hoắc Tư Tước nhíu mày.
Cất lại văn kiện trong tay, hắn quyết định gọi điện thoại về hỏi một chút xem rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?
Kết quả Lâm Tử Dương vừa nhận điện thoại, lập tức òa khóc như đứa trẻ: "Tổng giám đốc, cuối cùng ngài cũng gọi điện thoại lại rồi. Ngài có biết nơi này đã xảy ra chuyện nghiêm trọng không?"
“Cái gì?”
Hoắc Tư Tước cầm điện thoại di động xuống nhìn, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào mình lại bật chế độ chống làm phiền.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
"Cô Ôn, cô Ôn xảy ra chuyện lớn rồi. Ca phẫu thuật hôm nay của cô ấy xảy ra tai nạn chết người. Hiện tại tất cả chứng cứ trong bệnh viện đều chỉ về phía cô ấy, nói người là cô ấy giết và cô ấy đã bị nhốt vào cục cảnh sát rồi!"
Lâm Tử Dương nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể.
Chương 184: Hắn có chút hoảng loạn
Ngày hôm đó Lâm Tử Dương thật sự rất mệt mỏi. Đầu tiên là Ôn Hủ Hủ bắt anh khổ sở chờ đợi không xuất hiện, sau đó chờ anh ta đi qua tìm người thì được bệnh viện thông báo cô xảy ra chuyện.
Bọn họ nói Ôn Hủ Hủ giết người, bởi vì cô thao tác sai lầm trong phẫu thuật dẫn đến chết thảm trên bàn mỗ. Sau đó người nhà làm loạn lên, cảnh sát không thể không đưa cô đi.
Nghe Ôn Hủ Hủ bị đưa tới cục cảnh sát, Lâm Tử Dương đương nhiên lập tức chạy đi tìm.
Nhưng không có Hoắc Tư Tước ra mặt, bên phía cảnh sát không chịu thả người!
Còn Hoắc Tư Tước thì sao?
Một ngày rồi, điện thoại của hắn cũng không gọi được.
"Tổng giám đốc, nếu ngài không gọi điện thoại tới. Tôi đành phải qua đó tìm ngài. Cục cảnh sát là nơi nào? Sao cô Ôn có thể ở lại đó?”
Nói xong, Lâm Tử Dương nghẹn ngào không nói nên lời.
Hoắc Tư Tước không lên tiếng.
Đây là chuyện hắn không ngờ tới.
Hôm nay hắn bỗng nhiên bảo trợ lý thông báo cho cô đến cục dân chính ly hôn với hắn, thật ra là vì chuyện tối hôm qua đã làm cho hắn suy nghĩ rất lâu.
Khi tất cả sự thật được phơi bày trước mặt hắn, cứ nghĩ rằng hắn sẽ cảm động và hạnh phúc.
Nhưng thực tế, hắn không hề có!
Ngược lại, hắn ấu trĩ tự cho rằng bản thân bị cô bị sỉ nhục và qua mặt.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì nhiều năm như vậy, hắn không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của cô? Ôn Hủ Hủ cho rằng cô làm như vậy, hắn sẽ tha thứ cho cô sao?!
Vì cô mà hắn bị nhốt suốt sáu năm, từ một thiếu niên hăng hái, biến thành thành một kẻ điên người người sợ hãi. Nếu không nhờ cậu hắn cưu mang, chỉ sợ cả đời này của hắn đều bị hủy trong tay cô rồi.
Cho nên, hắn không thể nào vui vẻ và càng không có khả năng chấp nhận cô.
Có chăng cũng chỉ có oán hận, phẫn nộ của hắn đối với cô. Hơn nữa những cảm xúc đó đạt đến đỉnh điểm mà trước giờ chưa từng có trong hắn. Cho đến cuối cùng, hắn hận không thể ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ với cô.
Thì bây giờ, cô đột nhiên đã xảy ra chuyện.
Cô đã giết người.
Giết người thì sẽ thế nào?
Đương nhiên là bị định tội, vậy cô chỉ có con đường chết.
Nếu là như vậy, thật sự sẽ đúng như hắn mong muốn, cô không bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.
Ngón tay hắn siết chặt điện thoại!
Đây vốn là một chuyện vui.
Nhưng sao, hắn vẫn không có bất kỳ cảm giác vui sướng nào? Ngược lại, tận sâu trong tâm trí hắn hoàn toàn trống rỗng. Thậm chí ngay chính hắn cũng không phận ra, trong lòng hắn còn có cảm giác hoảng loạn.
Lâm Tử Dương: "Tổng giám đốc?”
"Đi nói với Mã Quốc Hoa, nếu cô ấy ở chỗ ông ta có bất cứ sơ xuất gì, tôi sẽ tìm ông ta hỏi chuyện!”
Hắn dặn dò từng chữ, sau đó cúp điện thoại di động rồi đi ra ngoài.
Lâm Tử Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tổng giám đốc sắp về rồi, quả nhiên ngài ấy không bỏ mặc cô Ôn.
Nhưng sau khi Tiểu Dương có thể thở ra một hơi, thì rắc rồi khác lại ập đến. Dương Tử Lâm quay người lại nhìn thấy sau lưng mình có một cô bé nhỏ đang rưng rưng nước mắt.
"Nhược Nhược, đừng khóc nữa. Xem này, chú đã tìm được chú Hoắc của con rồi. Chú ấy sẽ lập tức về với mẹ con, được không?"
Thì ra, sau khi chuyện xảy ra, Hoắc Tư Tinh dẫn người đến nhà trẻ đón Mặc Bảo và Hoắc Dận đi.
Thế nhưng, đối với Nhược Nhược "không phải" con của Hoắc Tư Tước, người phụ nữ máu lạnh này lại không thèm để ý đến cô bé.
Nếu không phải nhà trẻ gọi điện thoại cho Lâm Tử Dương, còn không biết cô bé đáng thương này sẽ lẻ loi đợi ở nhà trẻ tới khi nào?
Lâm Tử Dương bế cô bé lên.
Thật ra Nhược Nhược là một cô bé rất xinh xắn, cũng vô cùng đáng yêu, ánh mắt thật to, khuôn mặt nhỏ tròn trịa, giống như là búp bê sứ, sao lại không phải là con ruột của tổng giám đốc chứ?
Anh ta vụng về cầm một tờ khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho cô bé.
Cũng may, sau khi nghe nói ba sẽ tới cứu mẹ. Nhược Nhược đã ngừng khóc, liền co rút ôm lấy cổ người chú này, ghé vào trên vai chú.
“Vậy hai anh trai thì sao?”
“Anh trai, chúng ta chờ chú Hoắc tới, chú ấy nhất định sẽ đi đón anh trai về, được không?”
Lâm Tử Dương vẫn dùng Hoắc Tư Tước để an ủi Nhược Nhược.
Bởi vì hiện tại, anh ta căn bản cũng không nghĩ ra biện pháp gì. Để cho cô bé nhìn thấy hai anh trai đó là chuyện không dễ. Đó chính là Hoắc gia đại tiểu thư, người mà cô ta mang đi cô bé có thể dễ dàng nhìn thấy sao?
Lâm Tử Dương ôm cô bé lên phòng nghỉ của tầng cao nhất. Anh Cố tính chờ vị tổng tài của anh trở về để giao cho hắn.
——
Lúc Hoắc Tư Tước trở lại thành phố A, đã là mười hai giờ tối.
Đêm khuya se lạnh, thành phố sớm một mảnh vắng vẻ, trên đường cái rộng lớn không nhìn thấy một bóng người, chỉ có gió thổi vù vù lạnh thấu xương.
Hoắc Tư Tước xuống xe.
Hắn mặc rất mỏng, áo khoác dài màu đen, bên trong chỉ là áo sơ mi màu xanh đen đơn bạc.
Sau khi bước vào người trong cục cảnh sát nhìn thấy hắn.
“Chào anh, xin hỏi anh là?”
“Ôn Hủ Hủ đâu?”
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm phía trước, hai mắt nham hiểm quét qua người đàn ông đang nói chuyện.
Ôn Hủ Hủ?
Đây rốt cuộc là ai?
Chương 185: Hắn dựa vào cái gì mà nói cô là người phụ nữ của hắn?
Người trong cục cảnh sát bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, lập tức có người đi mời cục trưởng của bọn họ tới.
Mà lúc này đập vào mắt Hoắc Tư Tước là ba chữ “Phòng thẩm vấn”
Hai phút sau, "Két" một tiếng, cửa của phòng thẩm vấn bị hắn từ bên ngoài vặn mở ra!
“Ôn…..”
Hoắc Tư Tước vốn định gọi tên người phụ nữ này, nhưng khi hắn nhìn thấy cô, lời chưa nói đã bị nghẹn ở cuống họng.
Hắn chưa từng thấy cô như vậy.
Cô như người mất hồn, đôi mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, phờ phạc ngồi đó, dưới mái tóc rối bù, hai má sưng húp, khóe miệng hơi nứt ra, cả người nhìn mà kinh hãi!
Sau khi hay tin về vụ tai nạn, người nhà bệnh nhân đã làm ầm ĩ cả bệnh viện.
Vậy những vết thương này của cô......
Hoắc Tư Tước nén lửa giận trong lồng ngực xuống, cẩn thận tiến lên: "Ôn Hủ Hủ?”
"Tôi không có giết người, không có giết người, không có..."
Trong lúc bất chợt, cô liền thét lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước.
Giây tiếp theo, cô nhảy ra khỏi ghế dùng hai tay bị còng ôm lấy đầu, chạy đến một góc và co người lại.
Hoắc Tư Tước trợn mắt há hốc mồm!
Trong lòng hắn như mất đi lí trí, hung hăng đập mạnh vào vách tường gần đó, ánh mắt đỏ như máu quát lên: "Mã Quốc Hoa! Ra đây cho tôi!!"
“Đến đây đến đây, Hoắc tổng.”
Tiếng rống giận giữ như sấm, cục trưởng cục cảnh sát Mã Quốc Hoa vừa vặn đến nơi sau khi nghe tên mình bị hắn thét lên, ông ta đầu đầy mồ hôi đi tới.
“Hoắc tổng, đúng...... tôi có lỗi, tôi thật sự không biết cô gái này là người của ngài, đám người kia có mắt không tròng, có mắt không tròng.”
Cục trưởng sau khi tiến vào, thấy được cả người hắn khí giận ngút trời. Ông ta thiếu chút nữa quỳ xuống tạ tội với vị tổ tông này.
Ông ta thật sự không biết người phụ nữ này là người của Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước phẫn nộ.
“Vậy ông còn đứng đây làm gì? Còn không mau thả người?!”
“Vâng vâng vâng, tôi lập tức thả ngay!”
Cục trưởng nơm nớp lo sợ, lập tức lấy chìa khóa ra giúp Ôn Hủ Hủ mở còng tay ra.
Hoắc Tư Tước thấy thế muốn tới đưa cô đi.
Nhưng vào lúc này, một lớn một bé đột nhiên từ bên ngoài đi vào. Hai người vừa bước vào thấy cạnh tượng bên trong đều vô cùng kinh ngạc.
“Ba?”
Cậu bé lên tiếng khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ phức tạp của Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước cũng rất kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi, đã trễ thế này sao thằng ranh con còn chạy tới đây.
Nhưng lúc này, cậu bé nhỏ mang theo người đàn ông đi tới trước mặt Ôn Hủ Hủ đang núp ở góc tường.
“Nancy, em không sao chứ? Có anh đây rồi, em có thể được bảo lãnh ra ngoài. Bây giờ anh sẽ ập tức bảo lãnh em ra ngoài.”
Anh ta ngồi xổm trước mặt cô, vươn hai tay về phía cô.
Làm cho Hoắc Tư Tước tức nổ đom đóm, rõ ràng vừa rồi khi hắn tới gần cô, cô còn có ý trốn tránh. Vậy mà sau khi nhìn thấy người đàn ông này, cô liền ôm đầu ở trong góc ngơ ngác nhìn anh ta.
Cô không có bất kỳ kháng cự nào.
“Thời Khiêm? Em không có giết người, anh phải tin em.”
“Không không, anh tin em. Em là bác sĩ, em chỉ biết cứu người. Em xem anh đến đây không phải để tìm cách bảo lãnh cứu em ra ngoài sao?"
“Thật sao?”
Ôn Hủ Hủ khóc, từng giọt từng giọt nước mắt sợ hãi từ trong khóe mắt cô rơi xuống. Sau đó, cô dựa vào trong hai tay anh ta đưa tới.
Hoắc Tư Tước: "......”
Một trận ghen tuông mãnh liệt giống như núi lửa phun trào, hắn xông tới túm lấy cổ áo Kiều Thời Khiêm hung hăng nhấc anh ta lên!
“Ai cho anh động vào người phụ nữ của tôi?!”
“A......”
Kiều Thời Khiêm không có phòng bị, thoáng chốc cả khuôn mặt tuấn tú đều bị người đàn ông thô bạo này làm cho đỏ bừng lên.
Thế nhưng, anh ta căn bản cũng không có sợ.
Ngược lại, sau khi nghe những lời này của Hoắc Tư Tước, anh ta còn cười nhạo: "Người phụ nữ của anh? Hoắc Tư Tước, có phải anh nghĩ sai rồi không?”
“Anh nói cái gì?”
“Nếu như anh coi cô ấy là người phụ nữ của anh, tại sao anh lại sợ cô ấy quấn lấy mình mà anh bí mật cho người hủy hộ khẩu của cô ấy ở Hoắc gia? Hoắc Tư Tước, nếu như anh coi cô ấy là người phụ nữ của anh vậy úc tính mạng của cô ấy đang gặp nguy hiểm, thì trong mắt anh, cô ấy đáng khinh như một con kiến. Còn bây giờ anh quay lại gọi cô ấy là người phụ nữ của anh, anh không thấy xấu hổ sao? "
Kiều Thời Khiêm không hổ là luật sư, sau khi mở miệng câu nào cũng đâm trúng chỗ yếu của đối phương!
Hoắc Tư Tước lập tức nổi gân xanh!
Hắn giống như là bị người ta tát vào mặt, khuôn mặt tuấn tú của hắn hết xanh rồi lại trắng. Từ trước đến nay chưa có người nào dám đứng ra chỉ trích hắn như vậy.
Thế nhưng, hắn vẫn không buông tay.
Hắn nhìn chằm chằm Thời Khiêm, dùng quyền uy của mình nói với anh tai: "Cho dù có như vậy đi chăng nữa thì cô ấy cũng thuộc về tôi, cô ấy sống thuộc về tôi, chết cũng thuộc về tôi. Cả đời này, không được Hoắc Tư Tước tôi cho phép, Ôn Hủ Hủ vĩnh viễn đều là của tôi!"
Sau khi Ôn Hủ Hủ xử lý Hoắc Tư Tinh cô cảm thấy tâm tình của mình khá hơn rất nhiều.
Bốn giờ chiều, cô phải đi đón ba đứa nhỏ.
"Thật ngại quá, tôi phải tan ca trước, bệnh nhân này anh giúp tôi xem nhé. Chờ ngày mai đi làm, tôi xem lại có thể phẫu thuật hay không?"
Trước khi rời đi, Ôn Hủ Hủ đặc biệt dặn dò bác sĩ trực ban hôm nay chú ý nhiều hơn đến một bệnh nhân bị thủng màng khí.
Bác sĩ nhận lấy bệnh án, gật đầu.
"Được, chủ nhiệm. Nhưng loại bệnh nhân này có phải thuộc về chuyên môn của cô đâu? Cô là trung y, cần giải phẫu cô cũng không giúp được gì?"
“Nghe nói bệnh nhân đó dị ứng với thuốc mê, cho nên viện trưởng bảo tôi làm phẫu thuật gây mê bằng phương pháp châm cứu.”
Ôn Hủ Hủ vừa cởi áo blouse trắng, vừa giải thích với vị bác sĩ này một câu.
Loại chuyện này đúng là thường xảy ra. Có vài người bẩm sinh đã dị ứng với thuốc mê, lúc đó bệnh viện chỉ có thể nghĩ biện pháp khác để gây mê cho bệnh nhân.
Mà thuật châm cứu của Trung y là tốt nhất.
Ôn Hủ Hủ rời khỏi bệnh viện, đến nhà trẻ đón con.
Tối nay làm gì đây?
Trên đường đi cô vắt óc cô suy nghĩ bữa tối nên xử lí thế nào đây.
Dù sao, buổi tối không chỉ có ba mẹ con bọn họ ăn cơm.
Thế nhưng, sau khi gặp ba đứa trẻ, cô lại phát hiện cả ba đứa nhỏ đều ủ rũ.
“Ba đứa con làm sao vậy? Sao giống như bánh đa nhúng nước vậy?" Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, tò mò hỏi.
Mấy đứa nhỏ: “...”
Nhược Nhược như thể đang muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn bị Mặc Bảo uyển chuyển ngăn lại.
"Chúng ta trước không nên nản lòng, ba nói không có thời gian mà thôi. Nói không chừng buổi tối lúc ba tan sở có lẽ sẽ rảnh hơn?”
“Đúng vậy.”
Nhược Nhược đứng bên cạnh anh trai phụ họa theo.
Hoắc Dận nghe được, lúc này tâm trạng mới tốt hơn một chút. Sau đó ba đứa nhỏ cùng nhau vui vẻ theo mẹ về.
“Các con tối này muốn ăn gì nào?”
"Con muốn ăn cá, món cá mềm, thơm ngon do chính tay mẹ hấp!"
“Ừ...... Con muốn ăn sườn, sườn chua ngọt, cho thêm đường.”
Lúc bốn mẹ con đi siêu thị, bọn nhỏ nghe thấy Ôn Hủ Hủ hỏi muốn ăn cái gì, lập tức hai cái miệng nhỏ nhắn líu ríu rôm rả lên.
Ôn Hủ Hủ mỉm cười, âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Tùy rằng, cô phát hiện còn một đứa nhỏ không lên tiếng và tất nhiên đứa nhỏ kiệm lời nhất không ai khác chính là là tiểu thiếu gia Hoắc Dận.
Chỉ sợ là cậu không thích những thứ mà hai đứa em mình muốn ăn.
Ôn Hủ Hủ cúi đầu xách theo một cái giỏ nhỏ. Nhưng sau khi đến khu đồ ăn, Hoắc Dận mắt thấy em trai em gái không ngừng nói muốn cái này muốn cái kia, mà cậu lại không biết mình muốn ăn cái gì đâm ra lo lắng.
Cô nhìn đứa con trai lớn không nhịn được cười.
“Dận Dận, con muốn ăn gì? Bằng không, tối nay mẹ làm bún ốc cho con ăn được không?”
Cô dẫn theo ba đứa nhỏ đi tới khu hải sản chỉ vào mấy con ốc đang phun bong bóng bên trong bể nước.
Đôi mắt xinh đẹp của Hoắc Dận lập tức thần thái sáng lên: "Vâng!”
Cậu gật mạnh cái đầu nhỏ một cái, tỏ vẻ rất vui vẻ tiếp nhận đề nghị của mẹ.
Vì thế Ôn Hủ Hủ lại bảo nhân viên siêu thị cân cho cô mấy cân ốc vừa béo vừa tươi.
Mua xong ốc, bốn mẹ con sắp dời bước quay đi, bỗng nhiên Hoắc Dận lại kéo cô lại: "Vậy còn ba thì sao?"
“Hả? " Ôn Hủ Hủ giật mình.
Ba cậu?
Nội tâm cô không biết vì lý do gì ngưng đọng trong chốc lát. Trên mặt lập tức xuất hiện một tia kháng cự, cô không quá nguyện ý để cho tên khốn này lại đến trong nhà trọ của cô ăn cơm.
Đêm qua, không khí chưa đủ xấu hổ sao?
Nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt mong chờ của đứa con trai, cô vẫn đi đến khu thịt chọn một miếng thịt bò bít tết thượng hạng.
“Được rồi, của ba cũng mua xong rồi, chúng ta về thôi.”
“Vâng!”
Hoắc Dận cuối cùng cũng vui vẻ gật đầu.
Vài giờ sau, trong phòng trọ.
Ôn Hủ Hủ nhìn miếng thịt bò ướp lạnh trên bàn ăn, vẫn có chút thất vọng.
Thịt bò bít tết này, cô tốn rất nhiều tâm tư để chiên, không chỉ hao phí rất nhiều dầu, gia vị, còn lãng phí công sức của cô, thật sự là phí công vô ích.
Ôn Hủ Hủ thu dọn bát đũa đã ăn xong và bưng bít tết đi vào, không nói hai lời liền đem đĩa bít tết đổ vào trong thùng rác!
Mặc Bảo: "......”
Hoắc Dận: "......”
Ngay cả Nhược Nhược luôn đứng về phía mẹ, lúc này sẽ cảm giác được hơi thở lạnh lẽo trên người mẹ. Cô bé chỉ biết chu cái miệng nhỏ rồi ngoan ngoãn nghe lời mẹ đi xem hoạt hình.
Đêm đó, không khí trong phòng trọ không vui vẻ như tối hôm qua.
Chờ trong phòng ngủ của mấy đứa nhỏ bị bao phủ một mảnh đen kịt. Mặc Bảo tiến vào trong chăn của anh trai, bắt đầu bất mãn oán giận: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tối nay sao ba không đến?"
Hoắc Dận: "......”
Cậu cũng không thể giải thích được lý do, cũng chỉ có thể ở đó hờn dỗi.
Mặc Bảo thấy thế chỉ có thể thở dài một tiếng: "Quên đi, chúng ta nghĩ cách khác đi, không chừng hôm nay ba thật sự bận rộn. Đúng rồi, hôm nay nhà trẻ hình như nói muốn tổ chức ăn tết.”
“Cái gì?”
Trong bóng tối, Hoắc Dận có chút nghe không rõ em trai đang nói gì.
Mặc Bảo đang nằm bên cạnh Hoắc Dận nở một nụ cười ranh mãnh: "Em biết mình phải làm gì rồi, chúng ta cứ để cho nhà trẻ tổ chức hoạt động, sau đó để cho ba mẹ đến nhà trẻ tham gia trò chơi, haha!"
Chương 182: Ly hôn đi, Ôn Hủ Hủ
Đứa nhỏ kia ở trong bóng tối, lộ ra nụ cười đắc ý.
Quả thật, nếu muốn làm cho quan hệ giữa ba và mẹ tốt trở lại, không có gì hiệu quả hơn là để cho bọn họ cùng ở một chỗ.
Mặc Mặc đã tìm ra cách. Sau khi đắc ý về suy nghĩ của mình, cậu rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.
Nhưng Mặc Bảo không hề hay biết, kế hoạch của cậu chưa được thực hiện hóa hì ngày hôm sau giữa ba và mẹ cậy đã ra chuyện.
“Cô Ôn, cô đi làm chưa?”
Lúc Ôn Hủ Hủ đang trên đường đến bệnh viện thì nhận được điện thoại của Lâm Tử Dương.
Cô ở đầu dây bên kia điện thoại gật đầu: "Sắp đến bệnh viện rồi, có chuyện gì sao?”
“Ừ, có, chính là......”
Lâm Tử Dương bỗng nhiên ấp úng: "Bên tổng giám đốc bảo tôi nói với cô, sáng nay đi cục dân chính một chuyến.”
“Anh nói cái gì?”
Ôn Hủ Hủ vừa tới cửa bệnh viện. Nghe Lâm tử Dương nói xong, cô cho rằng lỗ tai mình có vấn đề.
Cục dân chính?
Ý anh là sao?
Sự tình tới quá đột ngột, thế cho nên Ôn Hủ Hủ nhất thời không kịp phản ứng, mấy chữ này rốt cuộc là có ý gì?
Cho đến khi cô vào bệnh viện, bên tai lại nghe thấy Tiểu Lâm nhắc lại lần nữa: "Không phải cô muốn ly hôn sao?”
“……”
Ôn Hủ Hủ cuối cùng đã nghe hiểu.
Ôn Hủ Hủ đang bước nhanh về phía trước đột nhiên dừng lại. Trong đầu cô ‘ong’ lên một tiếng.
Ly hôn!
Thì ra sáng sớm hắn bảo trợ lý gọi điện thoại tới là vì muốn ly hôn với cô.
Cũng đúng, cuộc hôn nhân này, không phải cô là người muốn ly hôn sao?
Ngày đó ở nhà cổ, chính miệng cô nói đồng ý. Hộ khẩu của Hoắc gia bây giờ vẫn còn trong túi xách của cô.
Ôn Hủ Hủ lấy lại bình tĩnh.
Giống như sau cơn đau dữ dội, cơ thể tàn tạ chỉ còn lại sự tê dại, cô lạnh đến mức sắc mặt mất hết biểu cảm, ngơ ngác nhìn phía trước, khóe miệng nhếch lên một cái: "Được, nhưng tôi còn có một ca phẫu thuật, chờ tôi phẫu thuật xong lại qua.”
“...... Được.”
Lâm Tử Dương không dám nói nhiều nữa, vừa nghe cô đồng ý, anh ta lập tức cúp điện thoại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đừng nói cô.
Ngay khi nhận được mệnh lệnh này từ boss của mình, anh ta đã toát hết mồ hôi cả buổi sáng.
Anh ta không rõ hai người này đang yên đang lành sao đột nhiên lại như vậy? Lúc trước, anh cùng vị BOSS đại nhân này đi Anh quốc tìm Ôn Hủ Hủ, hắn không phải còn đối với cô rất tốt sao?
Đêm hôm đó cô đuổi theo bị ngã xuống đường, cảnh tượng hắn chạy ra ôm cô lên. Lâm Tử Dương hoàn toàn sẽ không nhìn lầm, sự hoảng loạn trên mặt người đàn ông đó còn có niềm vui sướng giống như vừa tìm lại được thứ đã mất. Biểu cảm đó rõ ràng không biết nói dối.
Hơn nữa, cho tới nay hắn cũng rất dung túng cô.
Từ khi cô được mang về, rất nhiều lần, sự khoan dung của hắn đối với cô, đều đã vượt qua vị hôn thê chính thức Cố Hạ của hắn.
Sao đột nhiên lại như vậy?
Lâm Tử Dương vô cùng khó hiểu!
Cầm điện thoại di động từ bên ngoài đi vào, Lâm Tử Dương phát hiện trong phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn không có ai, anh chỉ có thể lại gửi thêm một tin nhắn.
“Tổng giám đốc, đã nói với cô ấy rồi, cô ấy đồng ý. Chờ cô ấy phẫu thuật xong sẽ qua.”
Sau đó, anh liền đặt điện thoại xuống.
——
Ôn Hủ Hủ đến phòng khám.
Thoạt nhìn cô cực kỳ bình thường, sau khi thay quần áo cô liền đi tới trước bàn làm việc của mình cầm lấy sổ bệnh án lên.
“Chủ nhiệm, cô tới rồi, bệnh nhân thủng màng khí kia đã chuẩn bị xong. Chủ nhiệm Tưởng nói, 8 giờ rưỡi có thể vào phòng phẫu thuật.”
Y tá khoa nội thấy cô tới, vội vàng chạy vào nói cho cô biết phẫu thuật đang chờ cô.
Ôn Hủ Hủ khẽ gật đầu.
Sau đó, từ trong bàn làm việc lấy túi kim tiêm của cô ra.
Từ sau khi cô tới nơi này làm việc,những công cụ thường xuyên dùng trong phòng bệnh cô không có mang theo bên người, mà là đặt ở chỗ này.
"À đúng rồi, chủ nhiệm, người phụ nữ hôm qua cô bảo chúng tôi đưa đến khoa tâm thần kia, cô ta chạy rồi. Cô ta còn nói với người khoa tâm thần, cô ta là đại tiểu thư Hoắc gia, sau đó còn đập phá một hồi ở trong đấy rồi mới rời đi."
Lúc đi ra ngoài, cô y tá này còn nhiều chuyện tám với Ôn Hủ Hủ vài câu.
Hoắc Tư Tinh chạy rồi?
Chạy rồi cũng tốt, chạy rồi thì có thể nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ly hôn với em trai cô ta. Cô ta biết được tin này chắc hẳn sẽ rất mừng, sau này cũng sẽ không chạy đến trước mặt cô phát bệnh nữa.
Khóe miệng Ôn Hủ Hủ xẹt qua một tia cười lạnh. Sau đó cô cầm túi kim đi vào phòng phẫu thuật.
Mười phút sau, trong phòng phẫu thuật.
Về phòng phẫu thuật, đây không phải lần đầu tiên Ôn Hủ Hủ bước vào. Vốn thuật châm cứu của cô rất lợi hại, trước kia lúc ở Clear, mọi người đều thấy được sự lợi hại của cô, khi bác sĩ tây y gây mê không có tác dụng, đều sẽ kéo cô vào.
Cho nên, chuyện này đối với Ôn Hủ Hủ mà nói là hết sức bình thường.
Thế nhưng, cô không ngờ, khi cô lấy kim tiêm nhỏ trong tay ra đâm vào huyệt vị của bệnh nhân nằm trên bàn mổ. Bỗng nhiên, cô phát hiện anh ta có điểm không đúng, bệnh nhân lại có chút co giật.
“Chủ nhiệm Nancy?”
"... Đừng lo lắng, bệnh nhân có thể bị sưng quá nặng, huyệt vị hơi động, tôi sẽ thử lại."
Cô lập tức rút kim ra, bên tai nghe được mấy vị bác sĩ bên cạnh ân cần hỏi thăm. Cô nhanh chóng ổn định lại tinh thần, sau đóđó vội vàng tìm một lý do nói với bọn họ.
Nhưng trên thực tế, khi cô cầm cây kim lên châm lần nữa, cô không còn bình tĩnh như trước nữa!
Cô cho rằng, có thể do tâm trạng cô không được tốt.
Sau cuộc điện thoại vừa rồi, tuy rằng cô vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh làm bộ như không có việc gì. Nhưng trên thực tế, cô đã sớm không khống chế được nội tâm của mình.
Chương 183: Ôn Hủ Hủ giết người
Ôn Hủ Hủ, cô không thể buông bỏ được sao? ! !
Đó chỉ là một người đàn ông mà thôi. Mấy năm nay, không ly hôn thì cô đã từng có được hắn sao?
Trong thâm tâm Ôn Hủ Hủ tự trách bản thân một câu. Sau đó, cô hít sâu một hơi buộc chính mình lần nữa lấy lại bình tĩnh. Mà lúc này đây, khi cô cúi người xuống, cô xác định dám chắc một trăm phần trăm tay của mình đã tìm đúng huyệt vị.
May mắn là không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, bệnh nhân này sau khi bị cô châm kim vào đã lập tức ngủ say.
Bác sĩ mổ chính nhìn thấy, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ tán dương. Rất nhanh, mọi người liền tập trung vào phẫu thuật.
Ôn Hủ Hủ liền lui sang đứng một bên, cô đang định đi ra ngoài.
“Tích tích…”
Đột nhiên, máy theo dõi điện tim của bệnh nhân kêu lên.
Ôn Hủ Hủ lập tức quay đầu lại, nhìn thấy những bác sĩ này ai nấy đều vô cùng khẩn trương: "Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Chủ nhiệm Tưởng, huyết áp của bệnh nhân đột nhiên giảm nhanh.”
“Mau kiểm tra xem!" Bác sĩ mổ chính gấp gáp kêu to, lập tức cúi đầu kiểm tra bên trong khoang bụng.
Tuy nhiên, điều rất kỳ lạ là không nhìn thấy bất kỳ tình huống xuất huyết nào trong khoang bụng cả.
Bệnh nhân không xuất huyết, nhưng huyết áp vẫn giảm xuống nhanh chóng.
Vậy khả năng duy nhất chính là!!
Tất cả mọi người khó có thể tin nhìn chằm chằm vào trái tim trong lồng ngực bên trái bệnh nhân, lại phát hiện, trái tim vừa mớia còn đang hoạt động bình thường lúc này đã đập chậm lại.
Tại sao lại như vậy?
Bác sĩ chủ động lập tức ngừng phẫu thuật, bảo người đi lấy thuốc trợ tim!
Nhưng đúng lúc này, bệnh nhân bỗng nhiên lại bắt đầu co giật.
Giống như một cái nồi bất ngờ lật úp, các cơ quan nội tạng trong khoang bụng mới mở của bệnh nhân vẫn tiếp xúc với không khí bắt đầu rung chuyển lắc lư, dẫn đến sai vị trí, máu chảy ra càng nhiều hơn...
Cho đến cuối cùng, sau một tiếng "đùng", bàn mổ chịu không nổi nữa đã lật đổ. Sau đó bệnh nhân cũng rơi xuống, bên trong nội tạng rơi ra ngoài, vương vãi khắp nơi.
Hình ảnh khiến ai nhìn cũng phát sốc!
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn đứng ngây ra như phỗng. Còn mấy y tá nhát gan sau khi thét chói tai một tiếng, ném đồ trong tay xuống sợ hãi chạy ra ngoài.
"Nào, nào—"
“Cứu mạng!”
Chỉ trong ít phút, toàn bộ khoa nội đều loạn cả lên.
Đầu Ôn Hủ Hủ hoàn toàn ngây ngốc, cô căn bản không có cách nào hoàn hồn. Đặc biệt là khi cô nhìn thấy bên cạnh chân mình có một đoạn nội tạng gì đó giống ruột già bắn tới.
Trong đầu cô "Ong" một tiếng, hoàn toàn trống rỗng.
Thật kinh khủng!
Chuyện quái gì đã xảy ra vậy?
Ôn Hủ Hủ sợ hãi, mãi cho đến khi bên tai của cô nghe được có người gọi, lúc này cô mới tỉnh táo lạ, sau đó ngẩng đầu phát hiện là người của phòng điều tra bệnh viện.
“Bác sĩ Nancy, sự cố này, chúng tôi điều tra được là do cô gây mê cho bệnh nhân.”
“Không, không phải tôi......”
Ôn Hủ Hủ vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, vội lên tiếng phủ nhận.
Tuy nhiên, trưởng phòng điều tra cũng rất nhanh lấy ra chứng cứ khiến bệnh nhân tử vong thảm thiết. Chính là do chỗ Ôn Hủ Hủ đưa kim châm dẫn đến mạch máu bệnh nhân xơ cứng, sau đó tràn đến tim.
Cho nên, bệnh nhân này, đúng là do Ôn Hủ Hủ giết chết.
Ôn Hủ Hủ ngã xuống!
——
Lúc Hoắc Tư Tước nhận được tin đã là gần mười giờ tối.
Hắn hôm nay cũng không đến cục dân chính, mà để cho Lâm Tử Dương cầm chứng minh thư và giấy chứng nhận kết hôn của mình đi. Sau đó hắn rời khỏi thành phố A, đi tham gia hội nghị thương mại thượng đỉnh.
Cũng đúng, ly hôn là chuyện nhỏ như vậy, sao lại quan trọng hơn việc làm ăn của hắn?
Thế nhưng, ngày hôm nay bên Lâm Tử Dương cũng không truyền đến tin tức gì, ngược lại lúc gần mười giờ tối, Hoắc Dận gọi điện thoại cho hắn.
“Ba?”
“Hả?’
“Sao ba lại để cô đưa chúng con về khu nhà cổ?” Đứa nhỏ kia ở trong điện thoại rất là tức giận nói.
Hoắc Tư Tước giật mình sửng sốt.
Về nhà cổ?
Hoắc Tư Tinh?
Hắn có chút không hiểu đứa nhỏ này lời nói: "Ba không có bảo cô đưa các con về nhà, làm sao vậy?”
"Không phải là nhà, mà là nhà cổ!"
Hoắc Dận lại nói một câu cứng rắn, nghe ra được cậu rất không vui.
Tuy nhiên, cậu không thể diễn đạt quá nhiều, dù sao cậu quanh năm không thích nói chuyện. Điều này khiến chức năng ngôn ngữ của cậu yếu hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Hoắc Tư Tước nhíu mày.
Cất lại văn kiện trong tay, hắn quyết định gọi điện thoại về hỏi một chút xem rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì?
Kết quả Lâm Tử Dương vừa nhận điện thoại, lập tức òa khóc như đứa trẻ: "Tổng giám đốc, cuối cùng ngài cũng gọi điện thoại lại rồi. Ngài có biết nơi này đã xảy ra chuyện nghiêm trọng không?"
“Cái gì?”
Hoắc Tư Tước cầm điện thoại di động xuống nhìn, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào mình lại bật chế độ chống làm phiền.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
"Cô Ôn, cô Ôn xảy ra chuyện lớn rồi. Ca phẫu thuật hôm nay của cô ấy xảy ra tai nạn chết người. Hiện tại tất cả chứng cứ trong bệnh viện đều chỉ về phía cô ấy, nói người là cô ấy giết và cô ấy đã bị nhốt vào cục cảnh sát rồi!"
Lâm Tử Dương nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể.
Chương 184: Hắn có chút hoảng loạn
Ngày hôm đó Lâm Tử Dương thật sự rất mệt mỏi. Đầu tiên là Ôn Hủ Hủ bắt anh khổ sở chờ đợi không xuất hiện, sau đó chờ anh ta đi qua tìm người thì được bệnh viện thông báo cô xảy ra chuyện.
Bọn họ nói Ôn Hủ Hủ giết người, bởi vì cô thao tác sai lầm trong phẫu thuật dẫn đến chết thảm trên bàn mỗ. Sau đó người nhà làm loạn lên, cảnh sát không thể không đưa cô đi.
Nghe Ôn Hủ Hủ bị đưa tới cục cảnh sát, Lâm Tử Dương đương nhiên lập tức chạy đi tìm.
Nhưng không có Hoắc Tư Tước ra mặt, bên phía cảnh sát không chịu thả người!
Còn Hoắc Tư Tước thì sao?
Một ngày rồi, điện thoại của hắn cũng không gọi được.
"Tổng giám đốc, nếu ngài không gọi điện thoại tới. Tôi đành phải qua đó tìm ngài. Cục cảnh sát là nơi nào? Sao cô Ôn có thể ở lại đó?”
Nói xong, Lâm Tử Dương nghẹn ngào không nói nên lời.
Hoắc Tư Tước không lên tiếng.
Đây là chuyện hắn không ngờ tới.
Hôm nay hắn bỗng nhiên bảo trợ lý thông báo cho cô đến cục dân chính ly hôn với hắn, thật ra là vì chuyện tối hôm qua đã làm cho hắn suy nghĩ rất lâu.
Khi tất cả sự thật được phơi bày trước mặt hắn, cứ nghĩ rằng hắn sẽ cảm động và hạnh phúc.
Nhưng thực tế, hắn không hề có!
Ngược lại, hắn ấu trĩ tự cho rằng bản thân bị cô bị sỉ nhục và qua mặt.
Dựa vào cái gì?
Dựa vào cái gì nhiều năm như vậy, hắn không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của cô? Ôn Hủ Hủ cho rằng cô làm như vậy, hắn sẽ tha thứ cho cô sao?!
Vì cô mà hắn bị nhốt suốt sáu năm, từ một thiếu niên hăng hái, biến thành thành một kẻ điên người người sợ hãi. Nếu không nhờ cậu hắn cưu mang, chỉ sợ cả đời này của hắn đều bị hủy trong tay cô rồi.
Cho nên, hắn không thể nào vui vẻ và càng không có khả năng chấp nhận cô.
Có chăng cũng chỉ có oán hận, phẫn nộ của hắn đối với cô. Hơn nữa những cảm xúc đó đạt đến đỉnh điểm mà trước giờ chưa từng có trong hắn. Cho đến cuối cùng, hắn hận không thể ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ với cô.
Thì bây giờ, cô đột nhiên đã xảy ra chuyện.
Cô đã giết người.
Giết người thì sẽ thế nào?
Đương nhiên là bị định tội, vậy cô chỉ có con đường chết.
Nếu là như vậy, thật sự sẽ đúng như hắn mong muốn, cô không bao giờ xuất hiện ở trước mặt hắn nữa.
Ngón tay hắn siết chặt điện thoại!
Đây vốn là một chuyện vui.
Nhưng sao, hắn vẫn không có bất kỳ cảm giác vui sướng nào? Ngược lại, tận sâu trong tâm trí hắn hoàn toàn trống rỗng. Thậm chí ngay chính hắn cũng không phận ra, trong lòng hắn còn có cảm giác hoảng loạn.
Lâm Tử Dương: "Tổng giám đốc?”
"Đi nói với Mã Quốc Hoa, nếu cô ấy ở chỗ ông ta có bất cứ sơ xuất gì, tôi sẽ tìm ông ta hỏi chuyện!”
Hắn dặn dò từng chữ, sau đó cúp điện thoại di động rồi đi ra ngoài.
Lâm Tử Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tổng giám đốc sắp về rồi, quả nhiên ngài ấy không bỏ mặc cô Ôn.
Nhưng sau khi Tiểu Dương có thể thở ra một hơi, thì rắc rồi khác lại ập đến. Dương Tử Lâm quay người lại nhìn thấy sau lưng mình có một cô bé nhỏ đang rưng rưng nước mắt.
"Nhược Nhược, đừng khóc nữa. Xem này, chú đã tìm được chú Hoắc của con rồi. Chú ấy sẽ lập tức về với mẹ con, được không?"
Thì ra, sau khi chuyện xảy ra, Hoắc Tư Tinh dẫn người đến nhà trẻ đón Mặc Bảo và Hoắc Dận đi.
Thế nhưng, đối với Nhược Nhược "không phải" con của Hoắc Tư Tước, người phụ nữ máu lạnh này lại không thèm để ý đến cô bé.
Nếu không phải nhà trẻ gọi điện thoại cho Lâm Tử Dương, còn không biết cô bé đáng thương này sẽ lẻ loi đợi ở nhà trẻ tới khi nào?
Lâm Tử Dương bế cô bé lên.
Thật ra Nhược Nhược là một cô bé rất xinh xắn, cũng vô cùng đáng yêu, ánh mắt thật to, khuôn mặt nhỏ tròn trịa, giống như là búp bê sứ, sao lại không phải là con ruột của tổng giám đốc chứ?
Anh ta vụng về cầm một tờ khăn giấy lau nước mắt trên mặt cho cô bé.
Cũng may, sau khi nghe nói ba sẽ tới cứu mẹ. Nhược Nhược đã ngừng khóc, liền co rút ôm lấy cổ người chú này, ghé vào trên vai chú.
“Vậy hai anh trai thì sao?”
“Anh trai, chúng ta chờ chú Hoắc tới, chú ấy nhất định sẽ đi đón anh trai về, được không?”
Lâm Tử Dương vẫn dùng Hoắc Tư Tước để an ủi Nhược Nhược.
Bởi vì hiện tại, anh ta căn bản cũng không nghĩ ra biện pháp gì. Để cho cô bé nhìn thấy hai anh trai đó là chuyện không dễ. Đó chính là Hoắc gia đại tiểu thư, người mà cô ta mang đi cô bé có thể dễ dàng nhìn thấy sao?
Lâm Tử Dương ôm cô bé lên phòng nghỉ của tầng cao nhất. Anh Cố tính chờ vị tổng tài của anh trở về để giao cho hắn.
——
Lúc Hoắc Tư Tước trở lại thành phố A, đã là mười hai giờ tối.
Đêm khuya se lạnh, thành phố sớm một mảnh vắng vẻ, trên đường cái rộng lớn không nhìn thấy một bóng người, chỉ có gió thổi vù vù lạnh thấu xương.
Hoắc Tư Tước xuống xe.
Hắn mặc rất mỏng, áo khoác dài màu đen, bên trong chỉ là áo sơ mi màu xanh đen đơn bạc.
Sau khi bước vào người trong cục cảnh sát nhìn thấy hắn.
“Chào anh, xin hỏi anh là?”
“Ôn Hủ Hủ đâu?”
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm phía trước, hai mắt nham hiểm quét qua người đàn ông đang nói chuyện.
Ôn Hủ Hủ?
Đây rốt cuộc là ai?
Chương 185: Hắn dựa vào cái gì mà nói cô là người phụ nữ của hắn?
Người trong cục cảnh sát bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn, lập tức có người đi mời cục trưởng của bọn họ tới.
Mà lúc này đập vào mắt Hoắc Tư Tước là ba chữ “Phòng thẩm vấn”
Hai phút sau, "Két" một tiếng, cửa của phòng thẩm vấn bị hắn từ bên ngoài vặn mở ra!
“Ôn…..”
Hoắc Tư Tước vốn định gọi tên người phụ nữ này, nhưng khi hắn nhìn thấy cô, lời chưa nói đã bị nghẹn ở cuống họng.
Hắn chưa từng thấy cô như vậy.
Cô như người mất hồn, đôi mắt đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, phờ phạc ngồi đó, dưới mái tóc rối bù, hai má sưng húp, khóe miệng hơi nứt ra, cả người nhìn mà kinh hãi!
Sau khi hay tin về vụ tai nạn, người nhà bệnh nhân đã làm ầm ĩ cả bệnh viện.
Vậy những vết thương này của cô......
Hoắc Tư Tước nén lửa giận trong lồng ngực xuống, cẩn thận tiến lên: "Ôn Hủ Hủ?”
"Tôi không có giết người, không có giết người, không có..."
Trong lúc bất chợt, cô liền thét lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Hoắc Tư Tước.
Giây tiếp theo, cô nhảy ra khỏi ghế dùng hai tay bị còng ôm lấy đầu, chạy đến một góc và co người lại.
Hoắc Tư Tước trợn mắt há hốc mồm!
Trong lòng hắn như mất đi lí trí, hung hăng đập mạnh vào vách tường gần đó, ánh mắt đỏ như máu quát lên: "Mã Quốc Hoa! Ra đây cho tôi!!"
“Đến đây đến đây, Hoắc tổng.”
Tiếng rống giận giữ như sấm, cục trưởng cục cảnh sát Mã Quốc Hoa vừa vặn đến nơi sau khi nghe tên mình bị hắn thét lên, ông ta đầu đầy mồ hôi đi tới.
“Hoắc tổng, đúng...... tôi có lỗi, tôi thật sự không biết cô gái này là người của ngài, đám người kia có mắt không tròng, có mắt không tròng.”
Cục trưởng sau khi tiến vào, thấy được cả người hắn khí giận ngút trời. Ông ta thiếu chút nữa quỳ xuống tạ tội với vị tổ tông này.
Ông ta thật sự không biết người phụ nữ này là người của Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước phẫn nộ.
“Vậy ông còn đứng đây làm gì? Còn không mau thả người?!”
“Vâng vâng vâng, tôi lập tức thả ngay!”
Cục trưởng nơm nớp lo sợ, lập tức lấy chìa khóa ra giúp Ôn Hủ Hủ mở còng tay ra.
Hoắc Tư Tước thấy thế muốn tới đưa cô đi.
Nhưng vào lúc này, một lớn một bé đột nhiên từ bên ngoài đi vào. Hai người vừa bước vào thấy cạnh tượng bên trong đều vô cùng kinh ngạc.
“Ba?”
Cậu bé lên tiếng khi nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ phức tạp của Hoắc Tư Tước.
Hoắc Tư Tước cũng rất kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi, đã trễ thế này sao thằng ranh con còn chạy tới đây.
Nhưng lúc này, cậu bé nhỏ mang theo người đàn ông đi tới trước mặt Ôn Hủ Hủ đang núp ở góc tường.
“Nancy, em không sao chứ? Có anh đây rồi, em có thể được bảo lãnh ra ngoài. Bây giờ anh sẽ ập tức bảo lãnh em ra ngoài.”
Anh ta ngồi xổm trước mặt cô, vươn hai tay về phía cô.
Làm cho Hoắc Tư Tước tức nổ đom đóm, rõ ràng vừa rồi khi hắn tới gần cô, cô còn có ý trốn tránh. Vậy mà sau khi nhìn thấy người đàn ông này, cô liền ôm đầu ở trong góc ngơ ngác nhìn anh ta.
Cô không có bất kỳ kháng cự nào.
“Thời Khiêm? Em không có giết người, anh phải tin em.”
“Không không, anh tin em. Em là bác sĩ, em chỉ biết cứu người. Em xem anh đến đây không phải để tìm cách bảo lãnh cứu em ra ngoài sao?"
“Thật sao?”
Ôn Hủ Hủ khóc, từng giọt từng giọt nước mắt sợ hãi từ trong khóe mắt cô rơi xuống. Sau đó, cô dựa vào trong hai tay anh ta đưa tới.
Hoắc Tư Tước: "......”
Một trận ghen tuông mãnh liệt giống như núi lửa phun trào, hắn xông tới túm lấy cổ áo Kiều Thời Khiêm hung hăng nhấc anh ta lên!
“Ai cho anh động vào người phụ nữ của tôi?!”
“A......”
Kiều Thời Khiêm không có phòng bị, thoáng chốc cả khuôn mặt tuấn tú đều bị người đàn ông thô bạo này làm cho đỏ bừng lên.
Thế nhưng, anh ta căn bản cũng không có sợ.
Ngược lại, sau khi nghe những lời này của Hoắc Tư Tước, anh ta còn cười nhạo: "Người phụ nữ của anh? Hoắc Tư Tước, có phải anh nghĩ sai rồi không?”
“Anh nói cái gì?”
“Nếu như anh coi cô ấy là người phụ nữ của anh, tại sao anh lại sợ cô ấy quấn lấy mình mà anh bí mật cho người hủy hộ khẩu của cô ấy ở Hoắc gia? Hoắc Tư Tước, nếu như anh coi cô ấy là người phụ nữ của anh vậy úc tính mạng của cô ấy đang gặp nguy hiểm, thì trong mắt anh, cô ấy đáng khinh như một con kiến. Còn bây giờ anh quay lại gọi cô ấy là người phụ nữ của anh, anh không thấy xấu hổ sao? "
Kiều Thời Khiêm không hổ là luật sư, sau khi mở miệng câu nào cũng đâm trúng chỗ yếu của đối phương!
Hoắc Tư Tước lập tức nổi gân xanh!
Hắn giống như là bị người ta tát vào mặt, khuôn mặt tuấn tú của hắn hết xanh rồi lại trắng. Từ trước đến nay chưa có người nào dám đứng ra chỉ trích hắn như vậy.
Thế nhưng, hắn vẫn không buông tay.
Hắn nhìn chằm chằm Thời Khiêm, dùng quyền uy của mình nói với anh tai: "Cho dù có như vậy đi chăng nữa thì cô ấy cũng thuộc về tôi, cô ấy sống thuộc về tôi, chết cũng thuộc về tôi. Cả đời này, không được Hoắc Tư Tước tôi cho phép, Ôn Hủ Hủ vĩnh viễn đều là của tôi!"